Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 35: Những Chuyện Và Người Vốn Nên Quên Đi ( Một )

Nếu như quý trọng

05/01/2023

Tựa hồ đã hiểu ý nghĩ của Lâu Hiểu La, Cơ Thí Thiên tức giận xoa xoa đầu tóc như chó gặm của cô, quyết định về sau nhất định phải làm cho cô kiểu tóc, tránh kéo thấp đánh giá dung nhan đội hình của Thí Thiên.

- Được rồi, trước để ngọc li mang cô đi tới phòng của cô nghỉ ngơi đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm lại chúc mừng cô về đơn vị.

Bạch Ngọc Li gật đầu, mang theo Lâu Hiểu La lên lầu 3.

- Đây là phòng của cô, cách vách là thiếu gia, đối diện là tôi cùng Kỳ Hàn, cách vách phòng tôi là Địch Thu cùng Hứa Tấn, chú Lâm cùng chú Võ ở dưới lầu, chờ có cơ hội sẽ cho cô đi xem, cô nghỉ ngơi trước đi, buổi tối ăn cơm sẽ chính thức giới thiệu cô với mọi người.

Dứt lời xoay người rời đi, Lâu Hiểu La ẩn ẩn nghe thấy Bạch Ngọc Li nói câu cảm ơn, Lâu Hiểu La khẽ cười.

Toàn bộ trong phòng bố trí thập phần ấm áp, nghĩ đến hẳn là tỉ mỉ bố trí qua. Trên cửa sổ có chút thực vật, tuy rằng đã héo héo, nhưng vẫn làm cho căn phòng có chút sinh cơ, nơi khác không có bài trí tinh xảo gì, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn trang điểm, mà lại làm cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái cùng thả lỏng, Lâu Hiểu La nằm trên giường, nghĩ đến sinh hoạt trong tương lai, tâm tình thập phần thả lỏng mà ngủ một giấc.

Sau khi thức giấc, Lâu Hiểu La liền rửa mặt một phen, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, mới vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền từ phòng khách, mà trong tiếng cười này còn ẩn vũ mị nhè nhẹ làm sắc mặt Lâu Hiểu La trắng nhợt.

- Hiểu La cô dậy rồi, tôi đang muốn đi lên gọi cô xuống a, lập tức được ăn cơm, hôm nay vì chúc mừng cô về đơn vị, thiếu gia cố ý để tổ hậu cần làm thật nhiều đồ ăn ngon, chúng tôi cũng là nhờ phúc cô a.

Địch Thu nhảy nhót xuất hiện từ phía sau Hứa Tấn.

- Hiểu La, cô không thoải mái sao, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm.

Hứa Tấn nhìn tục tằng, kỳ thật làm người rất cẩn thận.

- Thật sự a, Hiểu La làm ác mộng sao?

Địch Thu mở to mắt, vẻ mặt ngốc manh, thật sự rất khó tưởng tượng ra hắn lại là nhà phát minh.

- Không có gì, có thể là tuột huyết áp, trong nhà có khách tới sao, náo nhiệt như vậy.

- Nga, đúng rồi, đi vào, tôi giới thiệu cho cô vài người, lúc cô trở về thì chưa gặp qua.

Địch Thu lôi kéo Lâu Hiểu La vào phòng khách.

- Người này là em trai thiếu gia Cơ Lăng Thiên, là dị năng giả hệ hỏa, hiện tại nhậm chức ở quân đội, trước mạt thế có quan hệ khá tốt, Lăng Thiên là người tốt.

Địch Thu lôi kéo Lâu Hiểu La đi đến trước một người đàn ông tuổi trẻ, mặc quân trang, Lâu Hiểu La nhìn người trước mắt này, ân, phỏng chừng cơ gia gen tốt, Cơ Lăng Thiên tuy rằng không có bức người như Cơ Thí Thiên nhưng cũng là soái ca trong ngàn vạn người, hơn nữa một thân quân trang, tản ra khí chất binh ca ca, cả người thêm phần cấm dục không ít.

- Cô là Lâu Hiểu La a, thật vui khi được gặp cô, tôi nghe nói một ít chuyện về cô, về sau mọi người đều là người một nhà, tôi sẽ không nói cảm ơn, thật vui vì cô có thể trở về đơn vị.

Thân thiết, tươi cười ấm áp, hoàn toàn không phải bộ dáng ,độc miệng của Cơ Thí Thiên, cộng thêm cười như không cười, Lâu Hiểu La hoàn toàn là bị ấn tượng đầu tiên của Cơ Lăng Thiên làm cho lạc đường, tương lai đến khi Lâu Hiểu La phải đấm ngực dậm chân, cô như thế nào lại không nhìn ra bản tính của Cơ Lăng Thiên a.

- Xin chào, về sau xin chiếu cố.



Địch Thu nhìn hai người qua lại, đôi mắt híp thành một đường, thật vất vả mới có em gái ( tuy rằng không ai thừa nhận hắn là ca ca ), cần phải xem trọng, không thể ng sói ngậm đi, tiêu hóa nội bộ gì đó hắn cũng không muốn, không muốn.

Địch Thu nhìn toàn bộ tiểu đội, Bạch Ngọc Li tâm nhãn quá nhiều, Lâu Hiểu La hoàn toàn không đủ xem, Kỳ Hàn cả ngày tỏa ra hàn khí còn không đem Hiểu La đông lạnh thành băng a, Hứa Tấn quá đầu gỗ, hoàn toàn không hiểu phong tình, vẫn là Lăng Thiên tốt, tuy rằng có chỗ không đủ, nhưng diện mạo tốt năng lực được, hoàn toàn là em rể được chọn, còn Cơ Thí Thiên, Địch Thu căn bản không có nghĩ tới.

- Nga, đúng rồi, vị này là đội trưởng tiểu đội hỏa tường vi, Chu Diễm Dương.

Từ lúc Lâu Hiểu La xuất hiện, Chu Diễm Dương luôn nhìn cô ấy, thấy trong mắt Cơ Thí Thiên là sủng nịch nhàn nhạt, sau đó lại bở vì những lời Lăng Thiên nói mà sinh ra hơi hơi không vui, lại nhìn thấy kim cài áo có khắc đá, đồng tử mắt cô ta co rụt lại, địa vị của cô gái này trong tiểu đội còn cao hơn cô ta tưởng.

Lâu Hiểu La nhìn người phụ nữ rúc vào bên người Cơ Thí Thiên, minh diễm, tự tin, nóng bỏng, Chu Diễm Dương, người này cô biết, kiếp trước cô ta chính là người tình được Cơ Thí Thiên sủng ái nhất, nhưng cô ta cũng không phải hoàn toàn dựa vào Cơ Thí Thiên, bản thân cô ta là dị năng giả cấp cao, lại có tiểu đội hỏa tường vi năng lực rất mạnh, cơ hồ được làm tất cả phụ nữ trong mạt thế hâm mộ ghen ghét cùng sùng bái, cũng được rất nhiều đàn ông tôn kính. Kiếp trước Lâu Hiểu La chỉ gặp qua Chu Diễm Dương, nhưng cô ta lại là nút thắt không giải được trong lòng Lâu Hiểu La.

- Xin chào, tôi là bạn của Thí Thiên, thường xuyên nghe Thí Thiên bọn họ nhắc tới cô, tôi là Chu Diễm Dương,dị năng giả hệ hỏa.

Chu Diễm Dương vươn tay, Lâu Hiểu La nhìn bàn tay thon dài trắng nõn kia, gương mặt ngơ ngác vẫn không nhúc nhích, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Cơ Thí Thiên đứng dậy đỡ hai vai Lâu Hiểu La.

- Hiểu La, cô làm sao vậy?

Lại xoay người nhìn vẻ mặt xấu của hổ Chu Diễm Dương.

- Các người trước đó đã quen biết?

Chu Diễm Dương nhìn biểu tình không vui của Cơ Thí Thiên, có chút bị thương, nhìn những người khác không hỏi nguyên nhân, một bộ dáng mang theo địch ý như là cô ta làm sai, hốc mắt phiếm hồng, tuy cô ta là nữ cường nhân, nhưng cũng là phụ nữ, cô ta yêu Cơ Thí Thiên,

- Tôi chưa từng gặp cô ấy, tôi cũng không biết cô ấy làm sao.

Trong lời nói còn mang theo tức giận sắp khóc.

Bạch Ngọc Li cũng không hiểu được, biểu tình kia của Lâu Hiểu La không phải ghen ghét, mà là tự giễu lại có chút sợ hãi, nếu nói hai người không quen biết thì Bạch Ngọc Li không tin.

Mà lúc này Lâu Hiểu La căn bản không nhìn thấy cũng không nghe thấy Cơ Thí Thiên nói gì, bên tai luôn cô luôn vang lên tiếng của người kia. "Hiểu La, em phải nỗ lực, mạt thế không cần phụ thuộc vào đàn ông cũng có thể sống tốt, đội trưởng của chúng ta chính là người phụ nữ như vậy, em yên tâm, anh sẽ giúp em, cố lên." “Hiểu La, vì sao em lại ở bên cạnh những người đàn ông đó, nhanh trở về cùng anh, em nhìn Chu đội trưởng xem, cùng là phụ nữ, em lại không học được gì từ cô ấy.” “Hiểu La, Chu đội gặp nạn, anh muốn đi giúp cô ấy, em cũng biết, anh không thể để cô ấy gặp chuyện, về sau em tự lo cho mình được chứ, không cần ở bán đứng chính mình.” “Khụ khụ, Hiểu La, bảo vệ người mình yêu, anh không hối hận, chính là anh không yên lòng về em, anh đã nhờ chu đội chiếu cố em, về sau em phải hảo hảo chiếu cố chính mình."

Lâu Hiểu La hốt hoảng, cô giống như lại thấy bản thân bởi vì sợ hãi bởi vì đói khát mà một lần nữa bán đứng thân thể, bị Chu Diễm Dương thấy, cô ta lại dùng ánh mắt trào phúng cô, thấy ánh mắt người nọ lộ ra ái mộ với Chu Diễm Dương kia, nhìn ánh mắt người nọ không giận này không tranh đối với cô ta, Lâu Hiểu La rốt cuộc chịu đựng không được mà ngất đi.

Cơ Thí Thiên ôm Lâu Hiểu La chạy như bay về phòng.

- Gọi tiểu đội chữa trị tới.

Chu Diễm Dương nhìn bóng dáng nôn nóng của Cơ Thí Thiên, trong lòng như bị đao cắt, cô ta có thể tiếp thu việc Cơ Thí Thiên có phụ nữ khác, nhưng cô ta không tiếp thu được trong lòng Cơ Thí Thiên có người hắn yêu.

- Thế nào?



- Không có việc gì, chỉ là bị rất lớn kích thích, một hồi là có thể tỉnh lại.

Những người khác sau khi nghe xong đều có chút tò mò, rốt cuộc Chu Diễm Dương làm cái gì mới khiến Lâu Hiểu La vừa nhìn thấy cô ta đã bị kích thích thành cái dạng này, trước mạt thế, theo lý thuyết thì quỹ đạo sinh hoạt của hai người hẳn là không có chỗ trùng hợp mới đúng vậy.

- Cái kia, Chu đội trưởng còn ở dưới, thiếu gia.

- Nói cho cô ta, gần nhất đừng tới tiểu đội chúng ta, các cậu cũng đi ra ngoài đi.

Dứt lời liền cúi đầu xoa xoa mồ hôi trên thái dương của Lâu Hiểu La, trên mặt hắn chính là thương tiếc mà bản thân không có phát hiện, cũng bởi vì Cơ Thí Thiên không nhận thức rõ tình cảm của chính mình, làm trong tương lai con đường truy thê của hắn vô cùng nhấp nhô.

Lâu Hiểu La lúc này hoàn toàn bị hãm trong ác mộng, kiếp trước mạt thế buông xuống, lúc Lâu Hiểu La tỉnh lại phát hiện thế giới bên ngoài đều là tang thi, máu tươi, cùng các bộ phận thi thể. Lâu Hiểu La lúc ấy sợ hãi, đem tất cả đồ vật đều chặn trước cửa, hoàn toàn không dám ra cửa, thẳng đến khi đồ trong nhà đều đã ăn hết, thật sự không có biện pháp, thiếu nước cùng đói khát làm cô không thể không ra cửa tìm đồ ăn.

Lâu Hiểu La cầm một con dao phay nơm nớp lo sợ mà ra cửa, chưa kịp ra khỏi, cô đã gặp một con tang thi, Lâu Hiểu La theo bản năng chém tới, lúc cô nhìn thấy trên đầu tang thi bị cắm dao phay mà còn nhào về phía cô, liền bị dọa vội trở lại nhà, cũng không dám ra cửa nữa. Ba ngày sau, ngưng nước, cạn lương thực, Lâu Hiểu La nghe thấy ngoài cửa có tiếng người mới lại ra cửa một lần nữa.

Lúc ấy cô thật sự là cảm kích trời xanh, cô gặp năm người tạo thành tiểu đội, có ba người, trước mạt thế là sinh viên ở nơi này, hai người là bảo an trong tiểu khu, bọn họ cho Lâu Hiểu La đồ ăn, cũng mang cô tới nơi bọn họ ở tạm thời, nhưng tới nơi đó rồi, ác mộng của Lâu Hiểu La mới chân chính bắt đầu. Trong nơi tạm trú, Lâu Hiểu La thấy một cô gái nhỏ, áo rách quần manh, nếu không phải ngực hơi hơi phập phồng, Lâu Hiểu La còn tưởng rằng cô ấy đã chết. Cho dù là ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Lâu Hiểu La nắm chặt cổ áo chính mình, thối lui đến góc tường, năm người kia tựa hồ cười trào phúng.

- Tôi khuyên cô nhất nên thức thời một chút, hiện tại là mạt thế, phụ nữ căn bản không sống nổi, nếu không phải còn có chút tác dụng, ai sẽ cứu một người để liên lụy, nếu không một hồi lại cô sẽ nếm mùi đau khổ.

Một tên bảo an trong đó, cười dữ tợn, sắc mặt Lâu Hiểu La trắng bệch, đói khát cùng kinh sợ đã phá hủy thần kinh của cô, hiện tại cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Cô gái này nhìn không tồi, ai tới trước.

Một tên bảo an khác tiến lên ngắm ngắm ở trên người Lâu Hiểu La.

- Cô gái kia, tôi đã chơi chán rồi, người này tuy rằng lớn lên bình thường, nhưng dáng người không tồi.

Nói lại dùng sức nhéo nhéo mặt Lâu Hiểu La, Lâu Hiểu La bị niết rất đau, chính cô không dám khóc, cô nghĩ tới phản kháng, nhưng cô không có dũng khí, bên ngoài thật đáng sợ, đói khát cũng thật là đáng sợ, nếu cô rời khỏi nơi này, có lẽ giây tiếp theo sẽ là cái chết, cô sợ chết.

Tiểu kịch trường

Lâu Hiểu La: Tác giả, ngươi ra đây, chúng ta tâm sự, có phải ngươi nghĩ viết một ít chuyện không thể nói ở phía sau hay không, ân?

Tác giả: Này không phải là cốt truyện phát triển đến sao, lại nói ta muốn viết thì viết a, hiện tại xã hội hòa bình, ngươi không biết thẩm tra nghiêm thế nào a, nếu ta không viết trước, không được sửa chữa.

Lâu Hiểu La: Không được, chỉ được sơ lược.

Tác giả: Không cần, ngươi phải tôn trọng quyền sáng tác của ta.

Lâu Hiểu La: Người tới, đóng cửa, thả đại thần.

Tác giả: Ta sẽ không khuất phục, ân, nếu không trước thử xem, viết không được ở sửa, ai, tác giả cũng không dễ dàng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook