Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 37: Những Chuyện Và Người Vốn Nên Quên Đi( Ba)

Nếu như quý trọng

05/01/2023

Những ngày kế tiếp là đoạn thời gian thoải mái nhất của Lâu Hiểu La từ lúc mạt thế tới, tuy rằng Vạn Duy có rất nhiều nữ nhân, nhưng Lâu Hiểu La biết ý lấy lòng cộng thêm tươi cười xán lạn vẫn làm Vạn Duy yêu thích. Lâu Hiểu La cũng tương đối vừa lòng với loại sinh hoạt an nhàn này, tuy rằng Vạn Duy không phải người ôn nhu, nhưng dựa vào nỗ lực của bản thân cô cũng tìm được chút vui vẻ, cứ như vậy giằng co ba tháng, Lâu Hiểu La cảm giác được Vạn Duy chậm rãi lãnh đạm với mình, cái này làm cho cô khủng hoảng, mấy thủ hạ của Vạn Duy gần đây đều chậm rãi chiếm tiện nghi của cô, cái này càng làm cho Lâu Hiểu La thập phần bất an.

Vì sinh tồn, Lâu Hiểu La đã đem chính mình bán cho một người đàn ông, nhưng cô không muốn bán cho một đám đàn ông, Lâu Hiểu La nói bản thân phải bình tĩnh, cô nhất định sẽ có biện pháp. Ở lúc Lâu Hiểu La cẩn thận tra xét, liền phát hiện gần đây Vạn Duy tựa hồ đang lấy lòng một cô gái mới tới, đó là một người bình thường, nhưng không thể không nói người này rất đẹp, cho dù cô ở trong đội không tồi, nhưng có chút gầy ốm, sắc mặt cũng ố vàng, nhưng cô gái này kiều nộn giống đóa hoa, cả người kiều kiều nhược nhược, lại mang theo chút tiên khí, rất giống bạch liên hoa trong truyền thuyết, phỏng chừng là bị người nuôi dưỡng tốt, nhìn dáng vẻ không giống không chút tính toán trước, so sánh với cô gái đó, cô chẳng là gì, cái này làm cho Lâu Hiểu La càng thêm hoảng sợ. Sau đó lại nghe nói cô gái nhỏ kia là người của một cường giả, Lâu Hiểu La cười cười, nghĩ đến Vạn Duy muốn đắc thủ cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng Lâu Hiểu La không nghĩ tới, một người phụ nữ đã dẫn ra một hồi kích đấu đoàn đội, tuy rằng thủ hạ của cường giả kia nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi người thực lực bất phàm, mượn cớ từ cô gái đó mà bắt đầu đoạt quyền cùng Vạn Duy, toàn bộ đoàn đội thương vong vô số mà Lâu Hiểu La là loại pháo hôi râu ria thì còn sống, mà người đàn ông đầu tiên Lâu Hiểu La gọi là cường giả, Vạn Duy, cứ vậy mà bất hạnh thất bại, bị biến thành pháo hôi, khi đó Lâu Hiểu La mới hiểu, mạt thế không thiếu cường giả, hoặc nói trừ bỏ người mạnh nhất, người khác đều có thể bị thay thế.

Người phụ nữ bên cạnh Vạn Duy là Lâu Hiểu La, vị đoàn trưởng mới tên Tôn Thắng kia tương đối tò mò về cô, liền thuận lý thành chương tiếp nhận Lâu Hiểu La, đây cũng là một đoạn thời gian đen tối nhất của cô.

- Chậc, lớn lên cũng chẳng ra gì a.

Tôn Thắng nhéo cằm Lâu Hiểu La.

- Dáng người cũng giống nhau, sao có thể mê hoặc Vạn Duy a.

Lâu Hiểu La bị đau, nước mắt đảo quanh vành mắt, Tôn Thắng không văn nhã giống Vạn Duy, trước mạt thế Tôn Thắng là ông chủ xưởng sửa chữa, là người có chút bối cảnh xã hội đen, cả người thô tráng, tản ra một loại cảm giác hắn là lưu manh.

Tôn Thắng dựa sát vào người Lâu Hiểu La, vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt Lâu Hiểu La một cái.

- Bất quá, cả người rất thơm ngọt, buổi tối đưa tới phòng tôi.

Dứt lời liền mang theo người rời đi, sắc mặt Lâu Hiểu La vẫn luôn trắng bệch, nhìn đóa bạch liên hoa đang cười tựa hồ có chút vui sướng khi người gặp họa kia, trong lòng càng dễ chịu. Cô rất sợ Tôn Thắng, nhưng cô không có năng lực phản kháng. Tới buổi tối, Lâu Hiểu La bị đưa vào phòng Tôn Thắng.

Lâu Hiểu La đan tay vào nhau, hiện tại cô thập phần bất an, xuất phát từ bản năng, cho dù lần đầu tiên cùng Vạn Duy ở bên nhau cũng không có sợ hãi như vậy, vì trước mạt thế Vạn Duy có danh là giáo viên đại học, tuy rằng là kiểu văn nhã bại hoại, nhưng cũng tốt hơn loại lưu manh như Tôn Thắng. Tôn Thắng tiến vào liền thấy Lâu Hiểu La hoang mang rối loạn, bất an giống như thỏ con, tức khắc tâm hoả thiêu đốt.

Biểu tình sợ hãi của Lâu Hiểu La làm trong thân thể Tôn Thắng trào ra một cổ thị huyết hưng phấn.

- Lại đây.

Lâu Hiểu La nhìn thấy Tôn Thắng vào cửa, theo bản năng trốn đến góc tường, có chút phát run, nếu không phải có vách tường chống đỡ phỏng chừng đều đứng không vững, lúc này Tôn Thắng có chút vì rõ vì sao Vạn Duy lại đem Lâu Hiểu La thu vào trong lòng ngực, tuy cô gái này không phải đặc biệt mỹ diễm, nhưng thực sự làm người thích. Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Lâu Hiểu La một phen đẩy Tôn Thắng ra rồi chạy ra chửa, Tôn Thắng bật cười khặc khặc.

- Tôi liền thích cô như vậy.

- Tôi là dị năng giả hệ thủy.



- Ha hả, chút nước đó với tôi mà nói có thể có hoặc không, chính là nơi này của cô lại làm tôi cảm thấy hứng thú.

Tôn Thắng cười, dùng sức đè đè Lâu Hiểu La xuống, Lâu Hiểu La ăn đau, hai chân dùng sức giãy giụa, nhưng ba tháng này cô quá mức an nhàn, cấp bậc dị năng hoàn toàn không được nâng cao, căn bản không phải đối thủ của Tôn Thắng, Lâu Hiểu La cảm thấy cô sẽ chết.

Chờ Lâu Hiểu La tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau, trong lòng hận ý ngập trời, Lâu Hiểu La nằm nửa giờ, áp xuống hận ý trong lòng, cho dù cô hận Tôn Thắng, hiện tại cô cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ, nếu không lấy loại tư chất này của cô, ở bên ngoài sống không quá một tháng.

Tôn Thắng trở lại trong phòng, Lâu Hiểu La đã thu thập xong, nhìn hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn cười trong sợ hãi, nụ cười làm trong lòng Tôn Thắng ngứa ngáy, thân thể người này làm hắn thực thích.

- Lại đây.

Tôn Thắng ngồi ở trên giường, vẫy tay với Lâu Hiểu La đang đứng ở trong một góc, trong mắt cô ngưng tụ ánh nước, hơi hơi cắn môi, bởi vì chuyện ngày hôm qua, môi Lâu Hiểu La có chút sưng đỏ, nhưng lại làm người ta càng thêm trìu mến.

Tôn Thắng đem Lâu Hiểu La ôm vào trong ngực, vuốt sau lưng bóng loáng của cô, thập phần thỏa mãn.

- Yên tâm, về sau đi theo tôi, ăn sung mặc sướng, không ai dám khi dễ cô.

Lâu Hiểu La không nói gì, chỉ là chậm rãi vòng lấy eo Tôn Thắng, như vậy qua tiếp bốn tháng, trong lúc này Lâu Hiểu La đã chịu đủ loại phụ nữ làm khó dễ, mỹ nhân muốn trình diễn một phen cung tâm kế thời mạt thế, nhưng Lâu Hiểu La chỉ nghĩ muốn tồn tại, không có tinh lực bồi bọn họ, Tôn Thắng vốn tin tưởng tràn đầy, lúc tiến vào một căn cứ lớn, đã đắc tội đội trưởng một tiểu đội, kết quả bị ăn thua thiệt, mà Lâu Hiểu La lúc này lại bị chuyển dời đến trong tay một người đàn ông khác. Lâu Hiểu La lưu chuyển qua lại giữa những người đàn ông tựa hồ thành thói quen, biết lúc mình cười rộ lên làm cho người ta cảm giác thực ấm áp, cho nên cô không hề bủn xỉn nụ cười với chủ nhân mình, sinh hoạt giống như đã chết lặng, thẳng đến khi cô gặp người bạn tốt đã từng là thanh mai trúc mã của mình.

Khi còn nhỏ, Lâu Hiểu La ở nhà bà ngoại ở nông thôn, trong thôn có một đứa nhỏ lớn hơn cô hai tuổi, tên là Mộc Hi, Mộc Hi người cũng như tên, dương quang soái khí, hai người chơi với nhau thật vui vẻ, thẳng đến khi mười ba tuổi, Lâu Hiểu La trở về thành thành phố mới từ từ chặt đứt liên hệ, Lâu Hiểu La còn khổ sở thật lâu, mà cô không nghĩ lại đụng tới hắn. Ánh mắt đầu tiên, Lâu Hiểu La đã nhận ra bạn chơi cùng khi còn nhỏ, hắn vẫn là giống như tên, như ánh mặt trời, cho dù là ở mạt thế cũng làm người ta cảm giác được ấm áp. Lâu Hiểu La nhìn ra sức mạnh của Mộc Hi, toàn thân hắn loá mắt như vậy, mà cô, cả người đều là bụi bặm, đã bị vấy bẩn.

Mộc Hi trải qua một phen chém giết, có chút mỏi mệt, vừa rồi hắn có cảm giác phía sau có người nhìn hắn, nhưng tình huống lúc đó không có cách nào phân tâm, phỏng chừng là những người phụ nữ kia đang tìm kiếm mục tiêu, nói thật ra, tuy Mộc Hi không phải người mạnh nhất ở trong căn cứ, nhưng cũng là khó tìm, hơn nữa người lại tuấn tú như lên ánh mặt trời, cho dù có không ít nữ nhân dụ dỗ, nhưng Mộc Hi vẫn luôn giữ mình trong sạch, bởi vì trong lòng hắn có nữ thần, cho dù hắn không xứng với cô ấy, Mộc Hi cũng hy vọng chính mình có thể kiêu ngạo khi đứng ở bên người cô ấy.

Thật sự là ánh mắt quá kia quá nóng bỏng, Mộc Hi theo tầm mắt vừa thấy, là một cô gái thanh tú, tuy có chút gầy ốm, nhưng cô cũng coi là gọn gàng, nhìn có chút quen thuộc. Đột nhiên Mộc Hi sửng sốt, sau đó cười lớn chạy tới, một phen ôm lấy Lâu Hiểu La.

- Hiểu La, ha ha, em còn sống, thật tốt, hiện tại đã lớn như vậy rồi.

Lâu Hiểu La nhìn Mộc Hi quần áo còn mang theo máu tang thi, có chút thối hoắc, ở mạt thế lần đầu tiên cô cảm giác được ấm áp.

- Nói cái gì đó, làm như em lớn hơn anh nhiều lắm, bất quá anh còn sống, cũng thật tốt.

Lâu Hiểu La nhỏ giọng nói, gương mặt có chút phiếm hồng, Mộc Hi là mối tình đầu của cô, là người niên thiếu cô yêu thầm đã lâu, cho dù sau đó tách ra, Lâu Hiểu La cũng vẫn luôn không quên được hắn, sau đó cô có trở lại nhà bà ngoại để đi tìm hắn, chỉ là khi đó nhà hắn đã dọn đi, hoàn toàn chặt đứt tin tức.

- Ha ha, nhìn này, làm bẩn quần áo em rồi, đi, đến chỗ a, anh lấy đồ ăn ngon cho em.

Mộc Hi lôi kéo Lâu Hiểu La, một người ven đường thấy Mộc Hi đều cười nói:



- Tiểu tử, không phải giữ mình trong sạch sao, như thế nào đã làm cho tiểu mỹ nhân như vậy a, được rồi, anh em không chậm trễ cậu, chạy nhanh hưởng thụ nhân sinh đi, ha ha.

- Nói cái gì đâu, đây là em gái tôi.

- Là em gái, là tình em gái sao?

Mộc Hi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng lười giải thích, giải thích cũng không ai tin tưởng, mạt thế thật đúng không hổ là mạt thế.

Tới chỗ Mộc Hi ở, Lâu Hiểu La nhìn nhà ở không lớn nhưng lại sạch sẽ, trong lòng đau xót, cho dù là mạt thế thì Mộc Hi vẫn sạch sẽ sang sảng giống như khi còn nhỏ, mà cô lại hoàn toàn thay đổi, cái này làm cho Lâu Hiểu La thập phần tự ti.

- Hiểu La, nơi này tuy không lớn, về sau em ở đây với anh, chuyện trước kia liền đều quên đi, về sau anhsẽđể em có cuộc sống tốt hơn. Lâu Hiểu La cứng đờ, Mộc Hi thập phần thông minh, bộ dáng của Lâu Hiểu La đã cho hắn biết Lâu Hiểu La là dựa vào cái gì để sinh tồn, hắn không có xem thường Lâu Hiểu La, rốt cuộc sinh tồn không phải dễ dàng như vậy, không phải tất cả phụ nữ đều lợi hại, đều loá mắt giống như nữ thần, không ai có thể cười nhạo phương thức của cô, cho dù Mộc Hi không tán đồng phương thức như vậy.

Lâu Hiểu La đột nhiên vọt vào trong lòng ngực Mộc Hi khóc lớn.

- Được rồi,được rồi, đều qua, em cũng là dị năng giả, so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều, tin tưởng anh, em nhất định có thể dựa vào chính mình để sống.

Lâu Hiểu La nghĩ tới tình cảm thầm kín trong lòng, cô muốn thử thổ lộ, nhưng lại không dám mở miệng, hiện tại lại nghe Mộc Hi chính miệng khen đội trưởng của hắn đủ lời, cô lại càng không dám, cứ như vậy đi, có thể như vậy cũng tốt, thật sự.

Tiểu kịch trường

Lâm Nghiệp: Ngươi nói gần đây trong đội làm sao vậy, tiểu la cả ngày đem chính mình nhốt ở trong phòng, thiếu gia cũng thực tối tăm, cả địch thu cũng đều thành thật quá mức.

Võ An: Ai, phỏng chừng là tác giả nhớ ăn không nhớ đánh, viết càng ngày càng quá mức.

Lâm Nghiệp: Không phải nói đã bị đánh đến ba tháng không xuống giường được, mẹ nàng còn không nhận ra sao.

Võ An: Cứ như vậy mà còn viết tiếp, hơn nữa càng ngày càng đáng khinh, nghe nói ngọc li đã tổ chức thành đoàn thể phân đội đi bệnh viện đánh người, biết đem nội dung sửa lại mới thôi.

Lâm Nghiệp: Này có phải chính là dùng sinh mệnh để sáng tác trong truyền thuyết hay không?

Võ An: Không phải, là vì thỏa mãn yêu thích viết lách vặn vẹo kia của nàng.

Tác giả: Bôi nhọ, chính là bôi nhọ, nếu thật là mạt thế, ta đây đã viết gần sát hiện thực, dựa vào, thật sự tổ chức thành đoàn thể tới, bạch ngọc li ngươi chờ, ta không đem ngươi viết, ô ô......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook