Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 29: Người Tề gia đến
Tâm Vô Tê Tức Địa
17/12/2021
Liễu Huy Thành nghe Trần Dân tự nhiên tiếp lời như thế liền có chút không vui, trước đây giành mất việc của ông chủ Kim thì thôi, Liễu Minh sơn này cũng chẳng phải của một mình thôn bọn họ, lập tức đoạt lại nói.
" Cách nhận thầu này ấy, còn phải xem tiểu Cố rồi, trước tiên tôi muốn hỏi, cậu muốn thầu trong bao lâu? Thầu mấy năm một? Nói rõ ràng để tiện làm hợp đồng luôn."
Mười ngày trước Cố Trọng Cảnh vừa thầu mười mẫu ruộng, tổng cộng hai vạn, tiêu hết toàn bộ tiền trong tay, trong mười ngày này đưa rau cho Toàn Vị Trai năm lần, bây giờ trong tay có ba vạn tệ, cộng với hôm nay livestream, trong tay Cố Trọng Cảnh cũng chỉ có hơn hai mươi lăm vạn một chút.
Tính như vậy, giờ hắn còn thiếu năm vạn mới đủ để nhận thầu một năm, nhưng số tiền này hắn cũng không phải không có cách xoay, nói với giám đốc Tôn của Toàn Vị Trai một tiếng, xin ứng trước năm vạn cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Thậm chí chẳng cần như vầy, trước khi giao tiền hắn chỉ cần livestream một lần nữa, số tiền chắc cũng đủ rồi.
Trước khi tới trong lòng Cố Trọng Cảnh cũng đã có tính toán, vốn nghĩ giá nhận thầu núi Liễu Minh kiểu gì cũng phải ba trăm một mẫu, cho nên hắn đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, không ngờ bởi vì vấn đề phân chia mà rẻ đi nhiều như vậy.
Hắn lo hai vị trưởng thôn đổi ý, lập tức viết một bản thỏa thuận đặt tiền đặt cọc, hẹn rõ đợi hai trưởng thôn xử lý xong tất cả vấn đề tồn đọng liền quay lại ký hợp đồng nhận thầu.
Hai vị trưởng thôn cũng sợ xảy ra vấn đề như ông chủ Kim, không nói hai lời kí tên điểm chỉ, cũng hứa hẹn với Cố Trọng Cảnh, chỉ cần trong vòng hai năm Cố Trọng Cảnh đổi thành hợp đồng thầu hai mươi năm, bọn họ sẽ không tăng giá thầu, nếu quá hai mươi năm thì lại tính kiểu khác.
Cố Trọng Cảnh trong lòng cũng gấp, nhưng núi Liễu Minh này một năm phải nộp ba mươi vạn, hai mươi năm là sáu trăm vạn, nếu muốn kí tiếp thì phải tăng giá, hắn không chỉ một lần cảm khái vật giá thành phố A quá đắt, chỉ nhận thầu núi hoang mà cũng phải cần nhiều tiền như vậy.
Anh lại không thể chậm dãi, thời gian không đợi người, đất đai cùng núi non khu ngoại ô thành phố A căn bản không sợ không ai thuê, một khi chậm một chút, vậy núi không phải của mình nữa rồi.
Vì vậy nhiệm vụ cấp bách bây giờ là nhanh chóng chữa khỏi cho hoa của Tề lão.
Bây giờ đã qua mười ngày hắn len lén đẩy nhanh tốc độ một chút hẳn không sao... Nhỉ.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Cố Trọng Cảnh làm là chuyển chậu Phượng Linh của Tề lão vào phòng, mỹ danh viết là có phối phương bí mật, không thể truyền ra ngoài.
Tề lão hiểu rõ, ông đã bảo mà, ông nhìn những ngày qua, cũng không thấy Cố Trọng Cảnh chữa trị gì cho hoa, nhưng bảo bối Phượng Linh của ông lại tốt lên từng ngày, mắt nhìn thấy đã có chút tức giận, làm sao có thể thật là do đất nơi núi sâu gì kia chứ.
Tiểu Cố giấu thật kĩ mà, tràn đầy mặt ông là biểu tình ta hiểu ta hiểu mà nhìn Cố Trọng Cảnh, tùy ý hắn mang đi.
Còn ông thì lại thảnh thơi nhàn nhã đi tìm Mạnh Tòng Ngọc, những ngày qua ông ở cô nhi viện đều ở vui đến sắp quên cả trời đất, mỗi ngày đều cùng viện trưởng chăm sóc bọn nhỏ, bên nhà gọi điện thoại đến đều vô cùng qua loa.
Nghĩ đến lão đại lão nhị nhà ông gấp đến như thế ông liền muốn cười, hừ, cả ngày từ sáng tới tối luôn nghĩ ông già ông rời khỏi bọn họ thì không xong? Thật cho là sự nghiệp của bọn họ sẽ phát triển thuận lợi như thế?
Còn mỗi ngày gây ngột ngạt cho ông, tuy rằng từng người đều đã bốn, năm mươi tuổi, nhưng có lúc còn không trầm ổn bằng tiểu Cố, làm việc cực kì bấp bênh.
Cháu lớn Tề Huy Dương nhà ông càng là như thế, còn nói cái gì mà làm người đứng đầu ngành ẩm thực trong nước, quả thực là nói khoác không biết ngượng, nói ngay đến vị bếp trưởng ở nhà hàng chính món ăn làm ra còn không ngon bằng tiểu Cố làm, còn không ngại mà nói làm người đứng đầu ngành ẩm thực.
Tề lão quyết định qua một đoạn thời gian liền gọi con trai, cháu trai cùng đến ở cô nhi viện hai ngày, nói đến cũng kì, chả hiểu cái cô nhi viện này ra làm sao, ở lại một khoảng thời gian, ông liền cảm thấy rõ ràng cả người liền khỏe hơn.
Người mà, tuổi lớn rồi, thân thể cũng không tránh được xuất hiện chút vấn đề, một vài bệnh vặt cũ như phong thấp này, đau dạ dày này, rồi đau nửa đầu gì đó.
Nhưng mà từ sau khi đến ở cô nhi viện một khoảng thời gian, mấy bệnh vặt này lại không tái phát nữa.
Càng không cần phải nói đến nơi này còn có một Mạnh Tòng Ngọc, mỗi ngày ông đều đang tìm cách để lấy lòng, mỗi ngày tinh thần đều xung mãn, đâu ra thời gian nghĩ đến chuyện ở nhà chứ?
Tề lão thậm chí còn nghĩ cho dù hoa lan chữa khỏi rồi ông cũng không đi, đến lúc đó quyên góp cho viện ít tiền, ông cũng đến viện cùng với Mạnh Tòng Ngọc chăm sóc cho mấy đứa trẻ làm người đau quý này.
Nhưng mà nói cung chỉ là nói như vậy, trong lòng Tề lão cũng không chắc chắn, khoảng thời gian này Mạnh Tòng Ngọc đối với ông không chút nào tỏ ra thân thiện, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không để ông ở lại.
Trong lòng ông cũng sầu lắm, căn bản không để ý sau ba tiếng hoa của ông màu xanh biếc càng trở nên đầm hơn.
Trong không gian của Cố Trọng Cảnh ba tiếng chính là ba ngày, lại tưới nước linh tuyền, nó có thể không ngày càng xanh biếc hơn chắc?
Cố Trọng Cảnh làm xong mấy việc này, liền nhanh chóng vào bếp, hợp tác với thím Lệ xào một nồi tương thịt.
Bưng ra một chậu bột mì mà thím Lệ đã nhào xong từ lâu, hôm nay hắn chuẩn bị làm mì sợi. Sức của hắn lớn, sợi mì cán ra to nhỏ đều nhau, bỏ vào nồi luộc chín vớt ra, trước tiên để vào mười bát nhỏ, lại trần ít cải thìa, múc một thìa tương thịt để lên trên.
Mùi vị đó, ngửi thấy là thơm.
Sau khi bọn nhỏ ăn xong, Cố Trọng Cảnh lại làm năm bát to, Mạnh Tòng Ngọc cùng với thím Lệ còn cả chồng thím, cộng với Tề lão, một bàn ngồi với nhau vừa ăn vừa nói chuyện.
Mạnh Tòng Ngọc nho nhã gắp một đũa mì lên cho vào miệng, ăn xong mới nói:" Tay nghề của tiểu Cảnh càng ngày càng tốt, ta gần đây còn béo lên 2 cân* đấy, vừa thấy con làm đồ ăn khẩu vị liền tốt hơn."
*2 cân của Trung Quốc bằng 1 kg.
Thím Lệ là người vô cùng sùng bái viện trưởng đang định cất lời, Tề lão đã cười ha hả nói tiếp:" Đúng vậy, trước đây tôi ăn cơm đều là đếm từng hạt, bây giờ một bữa có thể ăn hai bát lớn, tay nghề của tiểu Cố là như này." Nói xong liền bật ngón tay cái.
Thím Lệ nhìn thấy mồm mép nịnh hót liền nổi giận, đồ mặt dày, một bó tuổi to đùng rồi còn đi quấy rầy viện trưởng của bọn họ, loại ông già dung tục này nên đánh đuổi ra ngoài.
Chờ Tiểu Cảnh chữa xong cho hoa của ông ta, bà nhất định sẽ đuổi ông già dung tục này đi.
Cố Trọng Cảnh vờ như không thấy sắc mặt của thím Lệ, nói:" Ngon thì moies người ăn nhiều một chút, chờ hai ngyaf nữa Nguyên Nguyên cùng các em trai, em gái được nghỉ, con làm món ngon cho mọi người."
Tề lão vừa nghe ăn ngon liền hăng hái: "Món ngon gì cơ?"
Cố Trọng Cảnh: "Tề lão muốn ăn cái gì?"
Tề lão nhanh nhẹn báo một chuỗi dài tên món ăn, cái gì mà thịt kho Đông Pha cái gì hoàng pha tam hợp, cái gì trảo sao ngư phiến, kinh tương nhục ti, tùng thử quyết ngư...
Cố Trọng Cảnh sau khi nghe xong có chút không nói nên lời, Tề lão còn thật sự dám gọi món mà, những món này đời trước hắn đúng là có ăn qua, vấn đề là hắn không biết làm á.
Nhưng nếu Tề lão đã gọi món, ha2ns cũng có thể làm thử xem sao. Nguyên Nguyên của hắn đã nhiều năm rồi không ăn được chút gì ngon, mình hovj nấu ăn cũng có thể giúp Nguyên Nguyên cải thiện khẩu vị.
Nếu không cả ngày chỉ có vài loại mùi vị như thế, Nguyên Nguyên không ngán hắn cũng ngán.
"Được, đến lúc đó con làm thử xem, làm không thành mọi người cũng đừng cười con nhé."
Tề lão cười ha ha, Mạnh Tòng Ngọc tao nhã lườm hắn một cái: "Tiểu Cảnh con đừng nghe ông ấy, mấy món này vừa nghe liền biết khó, chúng ta làm mấy món ăn thường ngày là được, giống món thịt kho tàu lần trước thật không tệ."
Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Cố Trọng Cảnh đang muốn đi mở cửa, thím Lệ đã đứng lên, hắn lại ngồi xuống.
Mấy phút sau, thím Lệ dẫn ba nam một nữ đi vào, từ quần áo khí chất mà xem, một bộ dáng dấp nhân sĩ thành công.
Đặc biệt là người phụ nữ, diện mạo thanh lệ vô song, tựa hồ rất đáng hâm mộ.
Những người kia vừa tiến vào liền đồng thanh hô lên: "Ba ông nội!"
Cố Trọng Cảnh sáng tỏ, đến, con trai con gái của ông cụ bỏ nhà ra đi rốt cục cũng tìm tới cửa rồi.
" Cách nhận thầu này ấy, còn phải xem tiểu Cố rồi, trước tiên tôi muốn hỏi, cậu muốn thầu trong bao lâu? Thầu mấy năm một? Nói rõ ràng để tiện làm hợp đồng luôn."
Mười ngày trước Cố Trọng Cảnh vừa thầu mười mẫu ruộng, tổng cộng hai vạn, tiêu hết toàn bộ tiền trong tay, trong mười ngày này đưa rau cho Toàn Vị Trai năm lần, bây giờ trong tay có ba vạn tệ, cộng với hôm nay livestream, trong tay Cố Trọng Cảnh cũng chỉ có hơn hai mươi lăm vạn một chút.
Tính như vậy, giờ hắn còn thiếu năm vạn mới đủ để nhận thầu một năm, nhưng số tiền này hắn cũng không phải không có cách xoay, nói với giám đốc Tôn của Toàn Vị Trai một tiếng, xin ứng trước năm vạn cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Thậm chí chẳng cần như vầy, trước khi giao tiền hắn chỉ cần livestream một lần nữa, số tiền chắc cũng đủ rồi.
Trước khi tới trong lòng Cố Trọng Cảnh cũng đã có tính toán, vốn nghĩ giá nhận thầu núi Liễu Minh kiểu gì cũng phải ba trăm một mẫu, cho nên hắn đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, không ngờ bởi vì vấn đề phân chia mà rẻ đi nhiều như vậy.
Hắn lo hai vị trưởng thôn đổi ý, lập tức viết một bản thỏa thuận đặt tiền đặt cọc, hẹn rõ đợi hai trưởng thôn xử lý xong tất cả vấn đề tồn đọng liền quay lại ký hợp đồng nhận thầu.
Hai vị trưởng thôn cũng sợ xảy ra vấn đề như ông chủ Kim, không nói hai lời kí tên điểm chỉ, cũng hứa hẹn với Cố Trọng Cảnh, chỉ cần trong vòng hai năm Cố Trọng Cảnh đổi thành hợp đồng thầu hai mươi năm, bọn họ sẽ không tăng giá thầu, nếu quá hai mươi năm thì lại tính kiểu khác.
Cố Trọng Cảnh trong lòng cũng gấp, nhưng núi Liễu Minh này một năm phải nộp ba mươi vạn, hai mươi năm là sáu trăm vạn, nếu muốn kí tiếp thì phải tăng giá, hắn không chỉ một lần cảm khái vật giá thành phố A quá đắt, chỉ nhận thầu núi hoang mà cũng phải cần nhiều tiền như vậy.
Anh lại không thể chậm dãi, thời gian không đợi người, đất đai cùng núi non khu ngoại ô thành phố A căn bản không sợ không ai thuê, một khi chậm một chút, vậy núi không phải của mình nữa rồi.
Vì vậy nhiệm vụ cấp bách bây giờ là nhanh chóng chữa khỏi cho hoa của Tề lão.
Bây giờ đã qua mười ngày hắn len lén đẩy nhanh tốc độ một chút hẳn không sao... Nhỉ.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Cố Trọng Cảnh làm là chuyển chậu Phượng Linh của Tề lão vào phòng, mỹ danh viết là có phối phương bí mật, không thể truyền ra ngoài.
Tề lão hiểu rõ, ông đã bảo mà, ông nhìn những ngày qua, cũng không thấy Cố Trọng Cảnh chữa trị gì cho hoa, nhưng bảo bối Phượng Linh của ông lại tốt lên từng ngày, mắt nhìn thấy đã có chút tức giận, làm sao có thể thật là do đất nơi núi sâu gì kia chứ.
Tiểu Cố giấu thật kĩ mà, tràn đầy mặt ông là biểu tình ta hiểu ta hiểu mà nhìn Cố Trọng Cảnh, tùy ý hắn mang đi.
Còn ông thì lại thảnh thơi nhàn nhã đi tìm Mạnh Tòng Ngọc, những ngày qua ông ở cô nhi viện đều ở vui đến sắp quên cả trời đất, mỗi ngày đều cùng viện trưởng chăm sóc bọn nhỏ, bên nhà gọi điện thoại đến đều vô cùng qua loa.
Nghĩ đến lão đại lão nhị nhà ông gấp đến như thế ông liền muốn cười, hừ, cả ngày từ sáng tới tối luôn nghĩ ông già ông rời khỏi bọn họ thì không xong? Thật cho là sự nghiệp của bọn họ sẽ phát triển thuận lợi như thế?
Còn mỗi ngày gây ngột ngạt cho ông, tuy rằng từng người đều đã bốn, năm mươi tuổi, nhưng có lúc còn không trầm ổn bằng tiểu Cố, làm việc cực kì bấp bênh.
Cháu lớn Tề Huy Dương nhà ông càng là như thế, còn nói cái gì mà làm người đứng đầu ngành ẩm thực trong nước, quả thực là nói khoác không biết ngượng, nói ngay đến vị bếp trưởng ở nhà hàng chính món ăn làm ra còn không ngon bằng tiểu Cố làm, còn không ngại mà nói làm người đứng đầu ngành ẩm thực.
Tề lão quyết định qua một đoạn thời gian liền gọi con trai, cháu trai cùng đến ở cô nhi viện hai ngày, nói đến cũng kì, chả hiểu cái cô nhi viện này ra làm sao, ở lại một khoảng thời gian, ông liền cảm thấy rõ ràng cả người liền khỏe hơn.
Người mà, tuổi lớn rồi, thân thể cũng không tránh được xuất hiện chút vấn đề, một vài bệnh vặt cũ như phong thấp này, đau dạ dày này, rồi đau nửa đầu gì đó.
Nhưng mà từ sau khi đến ở cô nhi viện một khoảng thời gian, mấy bệnh vặt này lại không tái phát nữa.
Càng không cần phải nói đến nơi này còn có một Mạnh Tòng Ngọc, mỗi ngày ông đều đang tìm cách để lấy lòng, mỗi ngày tinh thần đều xung mãn, đâu ra thời gian nghĩ đến chuyện ở nhà chứ?
Tề lão thậm chí còn nghĩ cho dù hoa lan chữa khỏi rồi ông cũng không đi, đến lúc đó quyên góp cho viện ít tiền, ông cũng đến viện cùng với Mạnh Tòng Ngọc chăm sóc cho mấy đứa trẻ làm người đau quý này.
Nhưng mà nói cung chỉ là nói như vậy, trong lòng Tề lão cũng không chắc chắn, khoảng thời gian này Mạnh Tòng Ngọc đối với ông không chút nào tỏ ra thân thiện, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không để ông ở lại.
Trong lòng ông cũng sầu lắm, căn bản không để ý sau ba tiếng hoa của ông màu xanh biếc càng trở nên đầm hơn.
Trong không gian của Cố Trọng Cảnh ba tiếng chính là ba ngày, lại tưới nước linh tuyền, nó có thể không ngày càng xanh biếc hơn chắc?
Cố Trọng Cảnh làm xong mấy việc này, liền nhanh chóng vào bếp, hợp tác với thím Lệ xào một nồi tương thịt.
Bưng ra một chậu bột mì mà thím Lệ đã nhào xong từ lâu, hôm nay hắn chuẩn bị làm mì sợi. Sức của hắn lớn, sợi mì cán ra to nhỏ đều nhau, bỏ vào nồi luộc chín vớt ra, trước tiên để vào mười bát nhỏ, lại trần ít cải thìa, múc một thìa tương thịt để lên trên.
Mùi vị đó, ngửi thấy là thơm.
Sau khi bọn nhỏ ăn xong, Cố Trọng Cảnh lại làm năm bát to, Mạnh Tòng Ngọc cùng với thím Lệ còn cả chồng thím, cộng với Tề lão, một bàn ngồi với nhau vừa ăn vừa nói chuyện.
Mạnh Tòng Ngọc nho nhã gắp một đũa mì lên cho vào miệng, ăn xong mới nói:" Tay nghề của tiểu Cảnh càng ngày càng tốt, ta gần đây còn béo lên 2 cân* đấy, vừa thấy con làm đồ ăn khẩu vị liền tốt hơn."
*2 cân của Trung Quốc bằng 1 kg.
Thím Lệ là người vô cùng sùng bái viện trưởng đang định cất lời, Tề lão đã cười ha hả nói tiếp:" Đúng vậy, trước đây tôi ăn cơm đều là đếm từng hạt, bây giờ một bữa có thể ăn hai bát lớn, tay nghề của tiểu Cố là như này." Nói xong liền bật ngón tay cái.
Thím Lệ nhìn thấy mồm mép nịnh hót liền nổi giận, đồ mặt dày, một bó tuổi to đùng rồi còn đi quấy rầy viện trưởng của bọn họ, loại ông già dung tục này nên đánh đuổi ra ngoài.
Chờ Tiểu Cảnh chữa xong cho hoa của ông ta, bà nhất định sẽ đuổi ông già dung tục này đi.
Cố Trọng Cảnh vờ như không thấy sắc mặt của thím Lệ, nói:" Ngon thì moies người ăn nhiều một chút, chờ hai ngyaf nữa Nguyên Nguyên cùng các em trai, em gái được nghỉ, con làm món ngon cho mọi người."
Tề lão vừa nghe ăn ngon liền hăng hái: "Món ngon gì cơ?"
Cố Trọng Cảnh: "Tề lão muốn ăn cái gì?"
Tề lão nhanh nhẹn báo một chuỗi dài tên món ăn, cái gì mà thịt kho Đông Pha cái gì hoàng pha tam hợp, cái gì trảo sao ngư phiến, kinh tương nhục ti, tùng thử quyết ngư...
Cố Trọng Cảnh sau khi nghe xong có chút không nói nên lời, Tề lão còn thật sự dám gọi món mà, những món này đời trước hắn đúng là có ăn qua, vấn đề là hắn không biết làm á.
Nhưng nếu Tề lão đã gọi món, ha2ns cũng có thể làm thử xem sao. Nguyên Nguyên của hắn đã nhiều năm rồi không ăn được chút gì ngon, mình hovj nấu ăn cũng có thể giúp Nguyên Nguyên cải thiện khẩu vị.
Nếu không cả ngày chỉ có vài loại mùi vị như thế, Nguyên Nguyên không ngán hắn cũng ngán.
"Được, đến lúc đó con làm thử xem, làm không thành mọi người cũng đừng cười con nhé."
Tề lão cười ha ha, Mạnh Tòng Ngọc tao nhã lườm hắn một cái: "Tiểu Cảnh con đừng nghe ông ấy, mấy món này vừa nghe liền biết khó, chúng ta làm mấy món ăn thường ngày là được, giống món thịt kho tàu lần trước thật không tệ."
Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Cố Trọng Cảnh đang muốn đi mở cửa, thím Lệ đã đứng lên, hắn lại ngồi xuống.
Mấy phút sau, thím Lệ dẫn ba nam một nữ đi vào, từ quần áo khí chất mà xem, một bộ dáng dấp nhân sĩ thành công.
Đặc biệt là người phụ nữ, diện mạo thanh lệ vô song, tựa hồ rất đáng hâm mộ.
Những người kia vừa tiến vào liền đồng thanh hô lên: "Ba ông nội!"
Cố Trọng Cảnh sáng tỏ, đến, con trai con gái của ông cụ bỏ nhà ra đi rốt cục cũng tìm tới cửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.