Chương 38: Đường Bảo Linh phát hiện ra cô không phải người sống
Tĩnh Tĩnh Uyên
30/04/2024
Doanh Uyên sau hôm đấy liền có ý định rời khỏi Đường gia, nhưng lại bị Đường gia bám víu không cho rời đi, nhất là ông cụ Đường còn trực tiếp không rời cô nửa bước.
Lúc này Doanh Uyên mới biết người mạnh nhất trong Đường gia không phải là Đường Bảo Minh mà lại chính là ông cụ Đường.
Nhìn ông cụ bề ngoài lọm khọm yếu đuối kia thật ra cũng chỉ là đang diễn kịch cho cô xem mà thôi, đằng sau đấy lại chính là một ông cụ có thể một lúc đánh bại cả trăm dị năng giả mà lưng không đau eo không mỏi.
Lúc này đây trong lòng Doanh Uyên thật sự rất tan vỡ, nhưng ông cụ trước mặt vẫn là cái bộ dạng lọm khọm yếu đuối ấy đang tách từng múi quýt ân cần đưa đến trước mặt cô, nhưng lại không hề biết cô đã nhìn thấu ông ấy.
Doanh Uyên trong lòng trợn trắng mắt nhưng ngoài mặt vẫn là ngoan ngoãn nhận múi quýt ông cụ Đường đưa, không tình nguyện bỏ vào miệng.
Tí nữa lại phải móc họng nôn chúng nó ra thật là phiền phức, còn lãng phí thức ăn.
Cô ước gì thân xác này có thể tiêu hóa được thức ăn thì tốt rồi.
“ Bảo Bảo con có muốn ăn thêm táo hay không để ông gọt vỏ cho con “ ông cụ cầm hai trái táo to trong tay, hai mắt mong đợi nhìn Doanh Uyên.
Doanh Uyên lắc lắc đầu tỏ ý không muốn ăn, ánh mắt ông cụ liền có chút thất vọng đặt hai quả táo về trên đĩa, sau đó ngồi với cô một lúc ông cụ liền có việc phải rời đi.
Lúc đi ông cụ vẫn không quên cây gậy của mình, chống nó liêu xiêu đứng dậy, lọm khọm đi ra ngoài, diễn một màn kịch hoàn hảo cho cô xem.
Cục bông nhỏ trong không gian không ngừng phỉ nhổ, lão già tâm cơ… Hứ!.
Doanh Uyên nhìn hai trái táo được đặt trên bàn, mạt thế đã lâu như vậy mà vẫn tìm được trái cây tươi có thể ăn được đúng thật là không dễ, phải biết rằng tình trạng bây giờ không chỉ nguồn nước bị ô nhiễm mà đến cây cối cũng bị ô nhiễm không thể ăn bậy, nếu ăn phải thứ đã bị ô nhiễm có thể trực tiếp mất mạng.
Mà hiện tại ngày nào cô cũng có trái cây để ăn thì không biết họ đã phải tiêu tốn biết bao nhiêu công sức để lấy chúng.
Lại nói từ ngày cô về Đường gia chính là một tiểu công chúa mười ngón tay không chạm đến nước, được họ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, cả ngày chính là ở trong phòng hết ăn rồi lại ngủ, chính là cuộc sống cá muối điển hình mà trước đây cô mong muốn, không phải lúc nào cũng bị bắt đi làm nhiệm vụ khổ sai.
Nhắc đến nhiệm vụ lúc này trong đầu Doanh Uyên mới chợt nhớ đến mấy đứa trẻ trâu nhà mình, từ lúc cô tỉnh lại cũng không có gặp bọn nhỏ.
Lạc Cầm: “…”
Anh em Vũ An, Vũ Nhiên: “…”
Cảm ơn vì chị vẫn còn nhớ đến bọn em.
Nghĩ đến mấy người Lạc Cầm, Doanh Uyên liền đứng dậy tính đi ra ngoài, đi được vài bước cô lại lùi lại cầm hai trái táo trên bàn bỏ vào không gian, tí nữa sẽ đưa cho mấy đứa nhỏ, tuy trong không gian của Lạc Cầm cũng không ít trái cây đóng hộp nhưng trái cây tươi thì lại không có.
Doanh Uyên hiện tại cũng không biết mấy người Lạc Cầm đang ở chỗ nào, chỉ có thể liên lạc qua ấn ký trên cổ tay thì biết được họ đang ở quân doanh của Đường gia.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi phòng thì bắt gặp một người, người đối diện nhìn thấy cô thì liền giật mình vội vàng bỏ chạy.
Doanh Uyên liền ngơ ngác, cô nhìn đáng sợ như vậy cơ à.
Đường Bảo Linh chạy ra một khoảng cách liền dừng lại, dựa người vào tường không ngừng thở gấp, trái tim trong lồng ngực không tự chủ được mà đập thình thịch, trong đáy mắt chính là sợ hãi bao phủ.
Cô nhớ lại những lời mà người đàn ông đó nói trùng khớp với cô gái kia liền làm cho cô ấy không ngừng sợ hãi, một người nhưng không có nhịp tim, không còn hơi thở, không có nhiệt độ, đến cả dung mạo cũng không khác ảnh chụp mười năm trước.
Sau lưng Đường Bảo Linh không ngừng úa mồ hôi lạnh, đó căn bản chỉ là một cái xác, một cái xác biết đi.
Cô gái kia chính là ma quỷ, cô ta vốn dĩ không phải người sống, tại sao thứ đã chết lâu như vậy lại còn xuất hiện ở đây, rốt cuộc cô ta đến đây để làm gì, tại sao ba mẹ không ai phát hiện ra điều dị thường này.
Không được cô ta không thể cứ ngồi im nhìn như vậy được, cô ta phải làm gì đấy, cô ta phải làm cho thứ kia lộ nguyên hình.
Đúng rồi người đàn ông đó, có lẽ hắn có thể giúp cô ta.
Nói rồi Đường Bảo Linh vội vàng đứng dậy chạy đi.
Doanh Uyên sau khi nhìn thấy Đường Bảo Linh bỏ chạy thì thấy hơi ngơ ngác, trên mặt đầy dấu chấm hỏi thì được cục bông nhỏ giải đáp thắc mắc.
’ ngao ngao ’ cô gái đó đã phát hiện cô không phải người sống.
“ À” Doanh Uyên đáp lại nó một cách hời hợt.
’ ngao ngao ’ cô không sợ cô ta nói cho mọi người biết sao.
“ nói thì cứ nói thôi, dù sao biết hay không biết cũng đều giống nhau cả… họ có thể làm gì được ta “
cục bông nhỏ liền cạn lời, nếu biết trước có kết quả như vậy, thì nó đã không hao phí sức lực lúc đó che giấu cho cô làm gì.
Lúc này Doanh Uyên thay vì quan tâm cô gái kia thì cô lại càng quan tâm cục bông nhỏ Tỳ Hưu này hơn.
Cô nhớ rất rõ là lúc trước trên đầu cục bông nhỏ còn có hai cái sừng bé bé hồng hồng bị lớp lông trắng che đi, nhưng lúc này cô sờ đầu nó chính là không còn.
Giờ đây Doanh Uyên rất nghi ngờ nhân sinh quan của mình, lần đầu tiên cô thấy có thứ tiến hoá ngược, trước đây lúc trưa ký kế ước với cô nó chính là một con thần thú thượng cổ uy vũ nhưng giờ thì hay rồi trực tiếp tiến hoá ngược đến sừng cũng không còn, có phải sau này sẽ tiến hoá thành một con chó con không.
Khắc Lạp: “…” cô mới là chó, cả nhà cô ngoại trừ ta đều là chó… Hứ!.
Lúc này Doanh Uyên mới biết người mạnh nhất trong Đường gia không phải là Đường Bảo Minh mà lại chính là ông cụ Đường.
Nhìn ông cụ bề ngoài lọm khọm yếu đuối kia thật ra cũng chỉ là đang diễn kịch cho cô xem mà thôi, đằng sau đấy lại chính là một ông cụ có thể một lúc đánh bại cả trăm dị năng giả mà lưng không đau eo không mỏi.
Lúc này đây trong lòng Doanh Uyên thật sự rất tan vỡ, nhưng ông cụ trước mặt vẫn là cái bộ dạng lọm khọm yếu đuối ấy đang tách từng múi quýt ân cần đưa đến trước mặt cô, nhưng lại không hề biết cô đã nhìn thấu ông ấy.
Doanh Uyên trong lòng trợn trắng mắt nhưng ngoài mặt vẫn là ngoan ngoãn nhận múi quýt ông cụ Đường đưa, không tình nguyện bỏ vào miệng.
Tí nữa lại phải móc họng nôn chúng nó ra thật là phiền phức, còn lãng phí thức ăn.
Cô ước gì thân xác này có thể tiêu hóa được thức ăn thì tốt rồi.
“ Bảo Bảo con có muốn ăn thêm táo hay không để ông gọt vỏ cho con “ ông cụ cầm hai trái táo to trong tay, hai mắt mong đợi nhìn Doanh Uyên.
Doanh Uyên lắc lắc đầu tỏ ý không muốn ăn, ánh mắt ông cụ liền có chút thất vọng đặt hai quả táo về trên đĩa, sau đó ngồi với cô một lúc ông cụ liền có việc phải rời đi.
Lúc đi ông cụ vẫn không quên cây gậy của mình, chống nó liêu xiêu đứng dậy, lọm khọm đi ra ngoài, diễn một màn kịch hoàn hảo cho cô xem.
Cục bông nhỏ trong không gian không ngừng phỉ nhổ, lão già tâm cơ… Hứ!.
Doanh Uyên nhìn hai trái táo được đặt trên bàn, mạt thế đã lâu như vậy mà vẫn tìm được trái cây tươi có thể ăn được đúng thật là không dễ, phải biết rằng tình trạng bây giờ không chỉ nguồn nước bị ô nhiễm mà đến cây cối cũng bị ô nhiễm không thể ăn bậy, nếu ăn phải thứ đã bị ô nhiễm có thể trực tiếp mất mạng.
Mà hiện tại ngày nào cô cũng có trái cây để ăn thì không biết họ đã phải tiêu tốn biết bao nhiêu công sức để lấy chúng.
Lại nói từ ngày cô về Đường gia chính là một tiểu công chúa mười ngón tay không chạm đến nước, được họ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, cả ngày chính là ở trong phòng hết ăn rồi lại ngủ, chính là cuộc sống cá muối điển hình mà trước đây cô mong muốn, không phải lúc nào cũng bị bắt đi làm nhiệm vụ khổ sai.
Nhắc đến nhiệm vụ lúc này trong đầu Doanh Uyên mới chợt nhớ đến mấy đứa trẻ trâu nhà mình, từ lúc cô tỉnh lại cũng không có gặp bọn nhỏ.
Lạc Cầm: “…”
Anh em Vũ An, Vũ Nhiên: “…”
Cảm ơn vì chị vẫn còn nhớ đến bọn em.
Nghĩ đến mấy người Lạc Cầm, Doanh Uyên liền đứng dậy tính đi ra ngoài, đi được vài bước cô lại lùi lại cầm hai trái táo trên bàn bỏ vào không gian, tí nữa sẽ đưa cho mấy đứa nhỏ, tuy trong không gian của Lạc Cầm cũng không ít trái cây đóng hộp nhưng trái cây tươi thì lại không có.
Doanh Uyên hiện tại cũng không biết mấy người Lạc Cầm đang ở chỗ nào, chỉ có thể liên lạc qua ấn ký trên cổ tay thì biết được họ đang ở quân doanh của Đường gia.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi phòng thì bắt gặp một người, người đối diện nhìn thấy cô thì liền giật mình vội vàng bỏ chạy.
Doanh Uyên liền ngơ ngác, cô nhìn đáng sợ như vậy cơ à.
Đường Bảo Linh chạy ra một khoảng cách liền dừng lại, dựa người vào tường không ngừng thở gấp, trái tim trong lồng ngực không tự chủ được mà đập thình thịch, trong đáy mắt chính là sợ hãi bao phủ.
Cô nhớ lại những lời mà người đàn ông đó nói trùng khớp với cô gái kia liền làm cho cô ấy không ngừng sợ hãi, một người nhưng không có nhịp tim, không còn hơi thở, không có nhiệt độ, đến cả dung mạo cũng không khác ảnh chụp mười năm trước.
Sau lưng Đường Bảo Linh không ngừng úa mồ hôi lạnh, đó căn bản chỉ là một cái xác, một cái xác biết đi.
Cô gái kia chính là ma quỷ, cô ta vốn dĩ không phải người sống, tại sao thứ đã chết lâu như vậy lại còn xuất hiện ở đây, rốt cuộc cô ta đến đây để làm gì, tại sao ba mẹ không ai phát hiện ra điều dị thường này.
Không được cô ta không thể cứ ngồi im nhìn như vậy được, cô ta phải làm gì đấy, cô ta phải làm cho thứ kia lộ nguyên hình.
Đúng rồi người đàn ông đó, có lẽ hắn có thể giúp cô ta.
Nói rồi Đường Bảo Linh vội vàng đứng dậy chạy đi.
Doanh Uyên sau khi nhìn thấy Đường Bảo Linh bỏ chạy thì thấy hơi ngơ ngác, trên mặt đầy dấu chấm hỏi thì được cục bông nhỏ giải đáp thắc mắc.
’ ngao ngao ’ cô gái đó đã phát hiện cô không phải người sống.
“ À” Doanh Uyên đáp lại nó một cách hời hợt.
’ ngao ngao ’ cô không sợ cô ta nói cho mọi người biết sao.
“ nói thì cứ nói thôi, dù sao biết hay không biết cũng đều giống nhau cả… họ có thể làm gì được ta “
cục bông nhỏ liền cạn lời, nếu biết trước có kết quả như vậy, thì nó đã không hao phí sức lực lúc đó che giấu cho cô làm gì.
Lúc này Doanh Uyên thay vì quan tâm cô gái kia thì cô lại càng quan tâm cục bông nhỏ Tỳ Hưu này hơn.
Cô nhớ rất rõ là lúc trước trên đầu cục bông nhỏ còn có hai cái sừng bé bé hồng hồng bị lớp lông trắng che đi, nhưng lúc này cô sờ đầu nó chính là không còn.
Giờ đây Doanh Uyên rất nghi ngờ nhân sinh quan của mình, lần đầu tiên cô thấy có thứ tiến hoá ngược, trước đây lúc trưa ký kế ước với cô nó chính là một con thần thú thượng cổ uy vũ nhưng giờ thì hay rồi trực tiếp tiến hoá ngược đến sừng cũng không còn, có phải sau này sẽ tiến hoá thành một con chó con không.
Khắc Lạp: “…” cô mới là chó, cả nhà cô ngoại trừ ta đều là chó… Hứ!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.