Chương 9: Tranh chấp
Tĩnh Tĩnh Uyên
31/08/2023
Nhóm người Lý Phàm chỉ là một đội ngũ nhỏ tách ra tìm vật tư, thời gian
tìm vật tư là một ngày, sau một ngày cùng thời gian đấy tập trung lại
chỗ cũ để lên đường, nếu không về kịp thời gian đoàn đội sẽ đợi nhóm
người tách ra thêm một ngày sau một ngày không trở về họ cũng sẽ không
đợi mà xuất phát trước, Mà nhóm người Lý Phàm đang trở về đoàn đội.
Trời cũng đã tối cũng không kịp trở về tập hợp với đoàn đội, Lý Phàm liền lựa chọn dừng xe ở một đoạn đường thoáng đãng có thể chạy bất cứ lúc nào, ba xe xếp thành hàng đứng trên đường, Lý Phàm cho mọi người nghỉ ngơi trong xe.
Cũng đã gần một ngày nhưng nhóc con Vũ Nhiên vẫn không có giấu hiệu tỉnh lại, người thì nóng bỏng, Bạch Thái chỉ có thể giúp Vũ An ôm nhóc con, Bạch Thái dị năng hệ băng, người dị năng hệ băng sẽ luôn luôn mát, ôm bé con sẽ giúp con bé bớt nóng hơn.
Vũ An thì lo lắng lúc nào cũng ngồi thúc trực bên cạnh, cũng không chịu ăn uống, mọi người khuyên nhủ cũng không chịu ăn, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm nhóc con.
" Một là ăn, hai là ta ném nhóc ra ngoài làm bữa tối cho chúng " Doanh Uyên lấy chiếc bánh mỳ trên tay Lạc Cầm ném vào người Vũ An.
" Em không đói "
" Được " Doanh Uyên đứng dậy khỏi chỗ, đi đến chỗ thằng nhóc.
Tất cả mọi người trong xe nhìn thấy cô đứng dậy, sau đó bọn họ thấy cô sách cổ nhóc con trong lòng Bạch Thái ra đi đến cửa xe, Vũ An dật mình sợ hãi liền đứng dậy đuổi theo.
" Ta cưu mang nhóc không phải để nhóc ở đây ủ rũ, ta từng nói nó chính là gánh nặng, nhóc nhìn lại bản thân mình của hiện tại, nhóc nghĩ mình có thể bảo vệ được nó sao, không bằng bây giờ để ta ném nó ra ngoài " Doanh Uyên nói xong liền muốn mở cửa xe ném con nhóc trong tay ra ngoài.
Vũ An và mọi người trong xe thấy vậy vội ngắn cản.
" Có gì cô cứ từ từ nói, thả con bé xuống chước có được không " Lý Phàm vội vàng ngăn cản
" Chị có gì từ từ nói, con bé chỉ là đứa nhỏ " Lạc Cầm biết cô ấy nói được nhất định có thể làm được liền vội vàng ngăn cản.
Tất cả mọi người trong xe đều lo lắng bởi vì cửa xe đã mở, tuy rằng xe đã đứng một chỗ nhưng bọn họ sợ cô sẽ ném đứa nhỏ như ném tên đại ca lúc trước khỏi xe, trong xe liền trở lên khẩn trương.
" Chị ơi em sai rồi, Em sẽ ăn.... Em sẽ ăn mà... Chị trả em lại cho em có được không " Vũ An khóc lóc khẩn trương đứng tại chỗ.
" Cái vấn đề nó không phải ở ăn hay không ăn, nhóc nhìn lại mình đi, nhóc bây giờ ở đây ủ rũ nhịn ăn này nọ có thể giải quyết được gì, có thể làm con bé tỉnh lại, hoàn toàn không, không chỉ con bé không tỉnh lại nhóc còn làm gánh nặng cho người khác " Doanh Uyên ngừng lại nhìn chằm chằm Vũ An
" Nếu bây giờ gặp nguy hiểm, đến bản thân nhóc còn không có sức mà chạy nói chi là ôm thêm một gánh nặng, lúc đó nhóc sẽ đợi ai đến cứu nhóc, trong cái mạt thế này chẳng ai sẽ cứu một cái gánh nặng như nhóc cả, nếu không phải ta nhóc nghĩ bọn họ sẽ cưu mang nhóc" Doanh Uyên hất cằm về đám người trong xe.
Đám người trong xe có chút xấu hổ, đúng thế, nếu không vì cô gái kia có sức chiến đấu, bọn họ cũng sẽ không mời hai cô gái với hai đứa trẻ ra nhập nhóm, tuy bọn họ là quân nhân phải giúp đỡ người bình thường nhưng nếu là gánh nặng bọn họ cũng sẽ lựa chọn bỏ qua, nhưng mà làm gì có ai nói toẹt ra như cô đâu.
"và một ngày nào đó đến bản thân ta cũng gặp nguy hiểm ta sẽ lựa chọn vứt bỏ nhóc, lúc đó nhóc chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà ôm theo em nhóc, với tình trạng hiện tại của nhóc ta đảm bảo nhóc chỉ sống được năm phút "
" Em...em... " Vũ An có chút á khẩu, bởi vì tất cả những gì chị ấy nói đều là sự thật, nếu nhóc yếu đuối thì ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo vệ, chứ đừng nói bảo vệ em gái.
" Thằng bé còn nhỏ cô nói năng lời như vậy có vẻ không ổn lắm" Bạch Thái có chút không nhìn được liền mở lời can ngăn
" Đúng đấy, thằng bé dù sao cũng còn nhỏ có gì cứ từ từ nói"
Đám người trong xe vẫn luôn im lặng cũng lần lượt mở lời nói giúp Vũ An.
" Còn nhỏ!, các người ra ngoài hỏi tang thi xem nó có tha cho trẻ nhỏ không"
Bạch Thái: "..."
Vũ An: "..."
Nhóm quân nhân: "..."
Doanh Uyên nói xong câu tất cả mọi người trong xe đều im lặng, bây giờ là thời buổi kẻ yếu đuối đồng nghĩa với cái chết, cô ấy nói đúng bọn họ cũng không biết nói như nào.
Vũ An đứng chôn chân tại chỗ, Doanh Uyên nhìn chằm chằm thằng bé không chớp mắt, tất cả mọi người trong xe nhìn hai người, không khí rơi vào im lặng.
Một lúc sau Vũ An lấy tay quệt nước mắt trên mặt, ánh mắt kiêm định nhìn cô nói." Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, bảo vệ em gái và không làm gánh nặng cho bất kì một ai"
Doanh Uyên vẫn không nhúc nhích gì nhìn thằng bé, một lúc sau mới trả lời " chỉ bằng nhóc " nói xong câu nói đó cũng không thật sự ném đứa bé đi mà trả lại cho Vũ An, sau đó đóng cửa xe trở lại vị trí ngồi nhắm mắt lại không để ý đến bọn họ
Một đêm không khí im lặng có chút nặng nề cứ thế trôi qua, hôm nay ba xe tiếp tục xuất phát đến điểm tụ hợp.
Trời cũng đã tối cũng không kịp trở về tập hợp với đoàn đội, Lý Phàm liền lựa chọn dừng xe ở một đoạn đường thoáng đãng có thể chạy bất cứ lúc nào, ba xe xếp thành hàng đứng trên đường, Lý Phàm cho mọi người nghỉ ngơi trong xe.
Cũng đã gần một ngày nhưng nhóc con Vũ Nhiên vẫn không có giấu hiệu tỉnh lại, người thì nóng bỏng, Bạch Thái chỉ có thể giúp Vũ An ôm nhóc con, Bạch Thái dị năng hệ băng, người dị năng hệ băng sẽ luôn luôn mát, ôm bé con sẽ giúp con bé bớt nóng hơn.
Vũ An thì lo lắng lúc nào cũng ngồi thúc trực bên cạnh, cũng không chịu ăn uống, mọi người khuyên nhủ cũng không chịu ăn, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm nhóc con.
" Một là ăn, hai là ta ném nhóc ra ngoài làm bữa tối cho chúng " Doanh Uyên lấy chiếc bánh mỳ trên tay Lạc Cầm ném vào người Vũ An.
" Em không đói "
" Được " Doanh Uyên đứng dậy khỏi chỗ, đi đến chỗ thằng nhóc.
Tất cả mọi người trong xe nhìn thấy cô đứng dậy, sau đó bọn họ thấy cô sách cổ nhóc con trong lòng Bạch Thái ra đi đến cửa xe, Vũ An dật mình sợ hãi liền đứng dậy đuổi theo.
" Ta cưu mang nhóc không phải để nhóc ở đây ủ rũ, ta từng nói nó chính là gánh nặng, nhóc nhìn lại bản thân mình của hiện tại, nhóc nghĩ mình có thể bảo vệ được nó sao, không bằng bây giờ để ta ném nó ra ngoài " Doanh Uyên nói xong liền muốn mở cửa xe ném con nhóc trong tay ra ngoài.
Vũ An và mọi người trong xe thấy vậy vội ngắn cản.
" Có gì cô cứ từ từ nói, thả con bé xuống chước có được không " Lý Phàm vội vàng ngăn cản
" Chị có gì từ từ nói, con bé chỉ là đứa nhỏ " Lạc Cầm biết cô ấy nói được nhất định có thể làm được liền vội vàng ngăn cản.
Tất cả mọi người trong xe đều lo lắng bởi vì cửa xe đã mở, tuy rằng xe đã đứng một chỗ nhưng bọn họ sợ cô sẽ ném đứa nhỏ như ném tên đại ca lúc trước khỏi xe, trong xe liền trở lên khẩn trương.
" Chị ơi em sai rồi, Em sẽ ăn.... Em sẽ ăn mà... Chị trả em lại cho em có được không " Vũ An khóc lóc khẩn trương đứng tại chỗ.
" Cái vấn đề nó không phải ở ăn hay không ăn, nhóc nhìn lại mình đi, nhóc bây giờ ở đây ủ rũ nhịn ăn này nọ có thể giải quyết được gì, có thể làm con bé tỉnh lại, hoàn toàn không, không chỉ con bé không tỉnh lại nhóc còn làm gánh nặng cho người khác " Doanh Uyên ngừng lại nhìn chằm chằm Vũ An
" Nếu bây giờ gặp nguy hiểm, đến bản thân nhóc còn không có sức mà chạy nói chi là ôm thêm một gánh nặng, lúc đó nhóc sẽ đợi ai đến cứu nhóc, trong cái mạt thế này chẳng ai sẽ cứu một cái gánh nặng như nhóc cả, nếu không phải ta nhóc nghĩ bọn họ sẽ cưu mang nhóc" Doanh Uyên hất cằm về đám người trong xe.
Đám người trong xe có chút xấu hổ, đúng thế, nếu không vì cô gái kia có sức chiến đấu, bọn họ cũng sẽ không mời hai cô gái với hai đứa trẻ ra nhập nhóm, tuy bọn họ là quân nhân phải giúp đỡ người bình thường nhưng nếu là gánh nặng bọn họ cũng sẽ lựa chọn bỏ qua, nhưng mà làm gì có ai nói toẹt ra như cô đâu.
"và một ngày nào đó đến bản thân ta cũng gặp nguy hiểm ta sẽ lựa chọn vứt bỏ nhóc, lúc đó nhóc chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà ôm theo em nhóc, với tình trạng hiện tại của nhóc ta đảm bảo nhóc chỉ sống được năm phút "
" Em...em... " Vũ An có chút á khẩu, bởi vì tất cả những gì chị ấy nói đều là sự thật, nếu nhóc yếu đuối thì ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo vệ, chứ đừng nói bảo vệ em gái.
" Thằng bé còn nhỏ cô nói năng lời như vậy có vẻ không ổn lắm" Bạch Thái có chút không nhìn được liền mở lời can ngăn
" Đúng đấy, thằng bé dù sao cũng còn nhỏ có gì cứ từ từ nói"
Đám người trong xe vẫn luôn im lặng cũng lần lượt mở lời nói giúp Vũ An.
" Còn nhỏ!, các người ra ngoài hỏi tang thi xem nó có tha cho trẻ nhỏ không"
Bạch Thái: "..."
Vũ An: "..."
Nhóm quân nhân: "..."
Doanh Uyên nói xong câu tất cả mọi người trong xe đều im lặng, bây giờ là thời buổi kẻ yếu đuối đồng nghĩa với cái chết, cô ấy nói đúng bọn họ cũng không biết nói như nào.
Vũ An đứng chôn chân tại chỗ, Doanh Uyên nhìn chằm chằm thằng bé không chớp mắt, tất cả mọi người trong xe nhìn hai người, không khí rơi vào im lặng.
Một lúc sau Vũ An lấy tay quệt nước mắt trên mặt, ánh mắt kiêm định nhìn cô nói." Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, bảo vệ em gái và không làm gánh nặng cho bất kì một ai"
Doanh Uyên vẫn không nhúc nhích gì nhìn thằng bé, một lúc sau mới trả lời " chỉ bằng nhóc " nói xong câu nói đó cũng không thật sự ném đứa bé đi mà trả lại cho Vũ An, sau đó đóng cửa xe trở lại vị trí ngồi nhắm mắt lại không để ý đến bọn họ
Một đêm không khí im lặng có chút nặng nề cứ thế trôi qua, hôm nay ba xe tiếp tục xuất phát đến điểm tụ hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.