[Mạt Thế] Sau Khi Bị Đồng Đội Vứt Bỏ, Ta Thu Tiểu Đệ Là Tang Thi Vương
Chương 51:
Dĩ Trăn Như Ngọc
18/10/2024
Chu Niệm gật đầu, mặt không chút cảm xúc, gom đám thây ma lại, rồi châm lửa đốt.
Đợi đến khi chúng cháy thành tro, cô mới dọn dẹp qua loa bản thân, rồi đạp xe chở Giang Dịch quay về.
Về chuyện Giang Dịch nói cô đã sử dụng dị năng không gian để dịch chuyển tức thời, cô vẫn còn rất tò mò, nhưng anh ta lại chẳng chịu giải thích thêm.
Cô thực sự cảm thấy phiền với những người chỉ nói nửa vời.
Khi trở về, Chu Niệm dắt xe vào để sạc pin, còn Giang Dịch lập tức chui vào căn phòng nhỏ của mình. Cửa không đóng hẳn, cô nhìn qua khe cửa, thấy anh ta đang cầm bút ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.
Nhìn một lát, cô quay lại phòng mình, vào bếp nấu chút cơm ăn.
Cô còn nhận ra, mấy hôm nay đưa lương thực cho Giang Dịch, nhưng dường như anh ta không hề đụng tới.
Chẳng lẽ dị năng của Giang Dịch còn có khả năng giúp không cần ăn uống?
Ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu cô, vì dù Giang Dịch có ăn hay không, cô cũng chẳng mấy quan tâm.
Ăn xong, Chu Niệm về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Khi cô vừa chợp mắt thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô giật mình ngồi bật dậy: “Ai đấy?”
“Là tôi. Mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói.”
“Muộn rồi, có gì mai nói.”
Bên ngoài im lặng một lúc, Chu Niệm tưởng Giang Dịch đã rời đi, nhưng anh ta lại đột nhiên lên tiếng: “Chuyện liên quan đến dị năng không gian của cô. Nếu cô không muốn nghe, thì thôi.”
Nghe đến đây, cô lập tức bật dậy khỏi giường, chạy ra mở cửa.
Giang Dịch vẫn mặc bộ đồ ban ngày, tay cầm một cuốn sổ. Thấy cô mở cửa, anh ta đưa cuốn sổ cho cô: “Xem cái này đi.”
Chu Niệm nhận lấy cuốn sổ, lật ra xem. Trong đó ghi chép về cách nâng cao dị năng không gian. Nội dung cho thấy, dị năng không gian không chỉ dùng để chứa đồ, mà còn có thể sử dụng để dịch chuyển tức thời, tăng cường sức mạnh bản thân, thậm chí còn có thể sử dụng không gian làm vũ khí tấn công.
Cô đọc rất kỹ, còn Giang Dịch thì đứng bên cạnh nhìn cô.
Hai người im lặng một hồi lâu. Đọc xong, Chu Niệm gập cuốn sổ lại, nhìn Giang Dịch hỏi: “Vậy anh muốn tôi luyện tập theo những gì ghi trong này?”
“Cô có thể thử.”
“Anh cũng là dị năng giả, sao anh không tự thử?”
“Cô không giống những người khác. Cô là dị năng giả duy nhất có thể thực hiện được những giả thuyết của tôi. Ngay cả dị năng của cô cũng khác với những người khác.”
“Ừ, dị năng của tôi đúng là không giống người khác.” Chu Niệm đồng ý với anh ta điểm này.
Dị năng của cô tiến bộ rất chậm. Nghe từ miệng người khác nói ra, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Tôi cần biết rõ về tình trạng của cô. Tôi có thể hỏi cô vài câu không?” Giang Dịch nhìn cô hỏi.
Ánh mắt anh ta nhìn cô như thể sáng lên, khiến Chu Niệm cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không phải anh định biến tôi thành chuột bạch thí nghiệm đấy chứ?” Cô không kìm được hỏi.
“Chuột bạch?” Giang Dịch ngơ ngác một chút, sau đó nhìn cô, môi anh ta mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chu Niệm trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Không phải chứ, anh thật sự coi tôi là chuột bạch sao?”
Sở dĩ giúp cô như vậy thực chất cũng vì kết quả cuộc thí nghiệm
Đợi đến khi chúng cháy thành tro, cô mới dọn dẹp qua loa bản thân, rồi đạp xe chở Giang Dịch quay về.
Về chuyện Giang Dịch nói cô đã sử dụng dị năng không gian để dịch chuyển tức thời, cô vẫn còn rất tò mò, nhưng anh ta lại chẳng chịu giải thích thêm.
Cô thực sự cảm thấy phiền với những người chỉ nói nửa vời.
Khi trở về, Chu Niệm dắt xe vào để sạc pin, còn Giang Dịch lập tức chui vào căn phòng nhỏ của mình. Cửa không đóng hẳn, cô nhìn qua khe cửa, thấy anh ta đang cầm bút ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.
Nhìn một lát, cô quay lại phòng mình, vào bếp nấu chút cơm ăn.
Cô còn nhận ra, mấy hôm nay đưa lương thực cho Giang Dịch, nhưng dường như anh ta không hề đụng tới.
Chẳng lẽ dị năng của Giang Dịch còn có khả năng giúp không cần ăn uống?
Ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu cô, vì dù Giang Dịch có ăn hay không, cô cũng chẳng mấy quan tâm.
Ăn xong, Chu Niệm về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Khi cô vừa chợp mắt thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô giật mình ngồi bật dậy: “Ai đấy?”
“Là tôi. Mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói.”
“Muộn rồi, có gì mai nói.”
Bên ngoài im lặng một lúc, Chu Niệm tưởng Giang Dịch đã rời đi, nhưng anh ta lại đột nhiên lên tiếng: “Chuyện liên quan đến dị năng không gian của cô. Nếu cô không muốn nghe, thì thôi.”
Nghe đến đây, cô lập tức bật dậy khỏi giường, chạy ra mở cửa.
Giang Dịch vẫn mặc bộ đồ ban ngày, tay cầm một cuốn sổ. Thấy cô mở cửa, anh ta đưa cuốn sổ cho cô: “Xem cái này đi.”
Chu Niệm nhận lấy cuốn sổ, lật ra xem. Trong đó ghi chép về cách nâng cao dị năng không gian. Nội dung cho thấy, dị năng không gian không chỉ dùng để chứa đồ, mà còn có thể sử dụng để dịch chuyển tức thời, tăng cường sức mạnh bản thân, thậm chí còn có thể sử dụng không gian làm vũ khí tấn công.
Cô đọc rất kỹ, còn Giang Dịch thì đứng bên cạnh nhìn cô.
Hai người im lặng một hồi lâu. Đọc xong, Chu Niệm gập cuốn sổ lại, nhìn Giang Dịch hỏi: “Vậy anh muốn tôi luyện tập theo những gì ghi trong này?”
“Cô có thể thử.”
“Anh cũng là dị năng giả, sao anh không tự thử?”
“Cô không giống những người khác. Cô là dị năng giả duy nhất có thể thực hiện được những giả thuyết của tôi. Ngay cả dị năng của cô cũng khác với những người khác.”
“Ừ, dị năng của tôi đúng là không giống người khác.” Chu Niệm đồng ý với anh ta điểm này.
Dị năng của cô tiến bộ rất chậm. Nghe từ miệng người khác nói ra, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Tôi cần biết rõ về tình trạng của cô. Tôi có thể hỏi cô vài câu không?” Giang Dịch nhìn cô hỏi.
Ánh mắt anh ta nhìn cô như thể sáng lên, khiến Chu Niệm cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không phải anh định biến tôi thành chuột bạch thí nghiệm đấy chứ?” Cô không kìm được hỏi.
“Chuột bạch?” Giang Dịch ngơ ngác một chút, sau đó nhìn cô, môi anh ta mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chu Niệm trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Không phải chứ, anh thật sự coi tôi là chuột bạch sao?”
Sở dĩ giúp cô như vậy thực chất cũng vì kết quả cuộc thí nghiệm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.