[Mạt Thế] Sau Khi Bị Đồng Đội Vứt Bỏ, Ta Thu Tiểu Đệ Là Tang Thi Vương
Chương 9:
Dĩ Trăn Như Ngọc
18/10/2024
Ban đầu, ai nấy đều sợ xác sống, nhưng dần dần họ phát hiện ra giết xác sống có thể giúp dị năng thăng cấp, đặc biệt là lấy tinh hạch từ đầu xác sống, dị năng sẽ thăng cấp rất nhanh. Tuy nhiên, bọn xác sống thường xuất hiện thành bầy đàn, nếu không thể giết ngay lập tức, chắc chắn sẽ chết dưới tay bọn chúng. Vì thế, mọi người mới phải cùng nhau ra ngoài, chia đều tài nguyên.
Chu Niệm hồi tưởng lại những tình tiết trong truyện. Nam chính là dị năng giả hệ lôi, nữ chính là dị năng giả hệ trị liệu. Đội ngũ của nam chính ngày càng lớn mạnh, thu nhận nhiều người từ các căn cứ nhỏ, thậm chí cả căn cứ của nguyên chủ cũng bị nam chính chiếm lấy.
Nữ chính thuộc về một căn cứ khác. Vì có dị năng hệ trị liệu nên cô ấy rất được yêu quý, trở thành "cục cưng" của cả đội. Nhờ lời khuyên của cô ấy, mọi người đã sát nhập vào căn cứ của nam chính. Đến đoạn mà Chu Niệm đọc được, căn cứ của nam chính đã trở nên rất hùng mạnh.
Trong truyện còn mô tả rằng danh tiếng của nam chính rất tốt, nhiều người mong muốn tìm đến để nương tựa. Thậm chí có những căn cứ khác tưởng như chứa chấp người bình thường, nhưng thực chất lại biến họ thành nô lệ, đã gửi tín hiệu cầu cứu cho nam chính, hy vọng anh ta đến cứu.
Khi nam chính dẫn đội tấn công, căn cứ đó lập tức mở cổng để họ vào.
Chu Niệm lấy giấy bút ra, ghi lại những tình tiết mà mình nhớ được.
Dù chưa đọc hết nhiều tình tiết sau này, nhưng phần giới thiệu đã nhắc đến, cô có thể đoán được một chút.
Đoán thì đoán, nhưng cô cũng không dám manh động.
Viết xong, cô cất cuốn sổ vào không gian.
Trừ khi có thiết bị đặc biệt phát hiện dị năng, còn không chỉ cần cô không chủ động thể hiện thì sẽ chẳng ai biết cô có không gian dị năng.
Hơn nữa, không gian sẽ biến mất khi dị năng giả chết, nên chỉ cần giấu đồ kỹ thì không sợ ai phát hiện.
Sau khi cất đồ xong, Chu Niệm mới phát hiện bên ngoài không còn tiếng đánh nhau nữa. Cô lại nhón lên nhìn ra ngoài.
Bên ngoài toàn là những mảnh xác sống bị chặt đứt, chỉ nhìn thôi đã khiến cô suýt nôn ra.
Những người kia vẫn chưa rời đi, còn có người lục soát căn nhà, cuối cùng họ tiến về phía một người.
"Không còn xác sống nữa, giết bao nhiêu mà chỉ được có từng này tinh hạch."
Người đàn ông mở lòng bàn tay ra. Ở khoảng cách này, Chu Niệm không thể nhìn rõ trong tay anh ta là gì.
"Thu lại trước đi. Ninh Ninh đâu rồi? Gọi Ninh Ninh qua đây chữa thương cho mọi người."
Vừa dứt lời, một cô gái đã chạy tới: "Anh Bình, em tới rồi."
Chu Niệm nhìn cô gái bước tới, không khỏi cảm thán về vận may của mình. Nói là tránh xa nam nữ chính, vậy mà hôm qua đụng nam chính, hôm nay lại gặp nữ chính.
Chu Niệm hồi tưởng lại những tình tiết trong truyện. Nam chính là dị năng giả hệ lôi, nữ chính là dị năng giả hệ trị liệu. Đội ngũ của nam chính ngày càng lớn mạnh, thu nhận nhiều người từ các căn cứ nhỏ, thậm chí cả căn cứ của nguyên chủ cũng bị nam chính chiếm lấy.
Nữ chính thuộc về một căn cứ khác. Vì có dị năng hệ trị liệu nên cô ấy rất được yêu quý, trở thành "cục cưng" của cả đội. Nhờ lời khuyên của cô ấy, mọi người đã sát nhập vào căn cứ của nam chính. Đến đoạn mà Chu Niệm đọc được, căn cứ của nam chính đã trở nên rất hùng mạnh.
Trong truyện còn mô tả rằng danh tiếng của nam chính rất tốt, nhiều người mong muốn tìm đến để nương tựa. Thậm chí có những căn cứ khác tưởng như chứa chấp người bình thường, nhưng thực chất lại biến họ thành nô lệ, đã gửi tín hiệu cầu cứu cho nam chính, hy vọng anh ta đến cứu.
Khi nam chính dẫn đội tấn công, căn cứ đó lập tức mở cổng để họ vào.
Chu Niệm lấy giấy bút ra, ghi lại những tình tiết mà mình nhớ được.
Dù chưa đọc hết nhiều tình tiết sau này, nhưng phần giới thiệu đã nhắc đến, cô có thể đoán được một chút.
Đoán thì đoán, nhưng cô cũng không dám manh động.
Viết xong, cô cất cuốn sổ vào không gian.
Trừ khi có thiết bị đặc biệt phát hiện dị năng, còn không chỉ cần cô không chủ động thể hiện thì sẽ chẳng ai biết cô có không gian dị năng.
Hơn nữa, không gian sẽ biến mất khi dị năng giả chết, nên chỉ cần giấu đồ kỹ thì không sợ ai phát hiện.
Sau khi cất đồ xong, Chu Niệm mới phát hiện bên ngoài không còn tiếng đánh nhau nữa. Cô lại nhón lên nhìn ra ngoài.
Bên ngoài toàn là những mảnh xác sống bị chặt đứt, chỉ nhìn thôi đã khiến cô suýt nôn ra.
Những người kia vẫn chưa rời đi, còn có người lục soát căn nhà, cuối cùng họ tiến về phía một người.
"Không còn xác sống nữa, giết bao nhiêu mà chỉ được có từng này tinh hạch."
Người đàn ông mở lòng bàn tay ra. Ở khoảng cách này, Chu Niệm không thể nhìn rõ trong tay anh ta là gì.
"Thu lại trước đi. Ninh Ninh đâu rồi? Gọi Ninh Ninh qua đây chữa thương cho mọi người."
Vừa dứt lời, một cô gái đã chạy tới: "Anh Bình, em tới rồi."
Chu Niệm nhìn cô gái bước tới, không khỏi cảm thán về vận may của mình. Nói là tránh xa nam nữ chính, vậy mà hôm qua đụng nam chính, hôm nay lại gặp nữ chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.