Chương 30
Cổ Hi
14/08/2022
Khu hổ, khu gấu, khu báo…
Lâm Siêu lần lượt chạy qua các khu động vật, những quái vật biến dị ở những khu này sau khi nhìn thấy Lâm Siêu đều nhe răng trợn mắt xông tới nhưng sau khi nhìn thấy con cá sấu siêu cấp khổng lồ sau lưng anh thì con nào con nấy đều chạy bán sống bán chết.
Sau ít phút chạy hộc tốc với tốc độ cao nhất, Lâm Siêu cảm thấy nguồn năng lượng tế bào vơi đi rất nhanh, chỉ có thể tiếp tục miễn cưỡng cầm cự thêm một phút nữa là sẽ cạn sạch toàn bộ nguồn năng lượng tế bào.
Sau khi nguồn năng lượng trong tế bào cạn kiệt, tốc độ khôi phục sẽ cực kỳ chậm.
...
Ở khu sư tử.
Nhóm Triệu Băng Băng đang cẩn thận đi vòng qua một nhóm quái vật sư tử, nhóm quái vật sư tử này có tám con, nhiều quá khả năng nhóm họ có thể đối phó được.
Trong năm người họ, chỉ có mình Triệu Băng Băng có thể độc lập tiêu diệt quái vật sư tử.
Mặc dù khả năng đánh tầm gần của người phụ nữ này rất yếu nhưng có “mắt Thần Thấu” nhìn thấy hết thông tin và xác định nhược điểm, cô ta có thể bắn một phát chính xác giết chết quái vật sư tử!
Còn bốn người nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ trước đây đều chỉ là dân thành phố bình thường, dù cho gia cảnh khá tốt nhưng chưa từng tiếp xúc với súng đạn. Mặc dù sau khi kiếm được súng, họ đã chăm chỉ luyện tập vài ngày nhưng thứ này chẳng thể chỉ dùng vài ngày là có thể thành thạo được, kỹ năng bắn súng của họ chỉ có thể miễn cưỡng ở mức nhập môn mà thôi.
Cho dù con quái vật sư tử đứng im không động đậy, bọn họ cũng rất khó bắn chuẩn, huống hồ quái vật sư tử còn có thể di chuyển với tốc độ cao, bắn mười phát thì đến chín phát trật, một phát còn lại là ăn may.
Súng của họ không hề phát huy được hiệu quả như trong tưởng tượng, mà việc chiến đấu ở cự ly gần thì chỉ có thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi và người đàn ông khôi ngô lực lưỡng là có thể đánh tàm tạm, thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi có khả năng hệ thần bí là điều khiển lửa.
Có điều, hiện tại anh ta chỉ mới là người tiến hóa cấp F, tế bào trên cơ thể sản sinh ra lửa rất hạn chế, không thể nào phóng ra một ngọn lửa với diện tích rộng, chỉ có thể dùng để châm điếu thuốc hoặc là thắp sáng, hay hơ nóng vũ khí lạnh để tăng lực sát thương, còn không có ích bằng người đàn ông khôi ngô lực lưỡng.
“Phòng ngự” của người đàn ông khôi ngô lực lưỡng thuộc về hệ chiến đấu.
Khả năng hệ chiến đấu nổi bật rõ nhất ở những giai đoạn đầu, ví dụ như khả năng tăng cường tốc độ của Lâm Siêu, ở giai đoạn đầu, tốc độ tăng gấp bội, tác dụng vượt trội hơn hẳn khả năng kiểm soát ánh sáng yếu kém ở giai đoạn đầu.
Còn cặp anh em sinh đôi trong nhóm, sử dụng súng lục hạ gục xác thối bình thường thì còn miễn cưỡng làm được nhưng gặp phải quái vật sư tử có thể chất thông thường gấp tám lần người bình thường, ngay cả nhìn, mắt họ cũng rất khó bắt kịp hình ảnh của bọn chúng, nói gì tới chuyện bắn.
Năm người đi chung với nhau chỉ có thể miễn cưỡng đối phó được với ba con quái vật sư tử, nhiều hơn thì tất cả sẽ chết hết!
“Anh thấy chúng ta nên rút thôi.” Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng cẩn thận nói nhỏ: “Những con quái vật sư tử này quá mạnh, cho dù anh bắn bằng súng máy cũng rất khó giết được mấy con, hơn nữa còn phải tốn quá nhiều đạn, không có lời.”
“Đã đến nước này rồi, chẳng mấy nữa là có thể bắt được cỏ biết đi.” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi rõ ràng không cam tâm, an ủi anh ta.
Triệu Băng Băng đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “Em cảm thấy rút lui là lựa chọn hợp lý, hai phần ba khu sư tử này đã bị chúng ta lùng tìm nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng con thú nhỏ đó, nếu em đoán không sai, chắc là nó đã rời khỏi khu này rồi.”
“Đùng vậy, chúng ta phải tránh bầy quái vật sư tử, tốc độ tìm kiếm quá chậm, với tốc độ của con thú nhỏ đó thì chưa biết chừng đã rời khỏi chỗ này rồi cũng nên.” Người anh lạnh lùng của cặp anh em sinh đôi bình tĩnh nói.
Sắc mặt thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi khá khó coi, anh ta nói với Triệu Băng Băng: “Thực sự không còn cách khác sao?”
Triệu Băng Băng im lặng một lát rồi mới mở miệng nói: “Thực ra vẫn còn một cách.”
“Cách gì?” Mắt thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi lập tức sáng lên.
Triệu Băng Băng hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nói: “Sử dụng ánh sáng dụ nó ra, mặc dù cái cây này đã biến dị nhưng nó vẫn chưa đánh mất toàn bộ tập tính trước đây, nếu sử dụng nguyên lý quang hợp, có lẽ có thể dụ nó ra, chỉ có điều xác suất thành công không cao.”
“Không cao?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi sững sờ.
“Thứ nhất, chúng ta không có công cụ, muốn chế tạo công cụ phải mất thời gian, thứ hai, em có dự cảm chẳng lành, nơi này có thể sẽ bùng nổ một tai họa, cho nên em đề nghị chúng ta nên từ bỏ thì hơn.” Triệu Băng Băng bình tĩnh nói.
“Tai họa?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi thầm giật mình, cười khan nói: “Chắc, chắc là không đâu, mặc dù lần trước linh cảm của em đã linh nghiệm nhưng chưa chắc lần nào cũng…”
Ầm!
Một tiếng chấn động rất to bỗng vang lên ngắt ngang lời anh ta nói.
Mọi người thầm giật mình, vội vàng nhìn về phía tiếng động phát ra. Nhìn xong, ai nấy đều bỗng chốc há hốc miệng, sự khó tin hiện rõ trên mặt.
Ở rừng cây phía xa xa, có một con vật khổng lồ như thời kỷ Jura đang lao phăm phăm tới đây, rõ ràng là một con cá sấu siêu cấp khổng lồ cao bằng tòa nhà hai tầng!
Triệu Băng Băng biến sắc, đồng tử lập tức sáng lên mà xanh đậm, trong tầm mắt của cô ta, thế giới xung quanh lập tức biến thành những hình ảnh có sắc thái sặc sỡ, con cá sấu siêu cấp khổng lồ đang di chuyển rất nhanh đó tỏa ra nhiệt lượng đỏ như lửa, bốc lên hừng hực, tỏa ra khí thế kinh hồn.
Ngoài ra, ở các vị trí đầu, ngực, khớp chân trước của con cá sấu siêu cấp khổng lồ này đều có một chấm đen nhỏ tượng trưng cho nhược điểm của nó.
“Cường độ xương cốt…”
“Cường độ cơ bắp…”
Cô ta muốn thử dùng mắt phân tích thể chất cơ bản của con quái vật khổng lồ này nhưng trước mắt lại nhòe hẳn đi, chỉ còn lại màu đỏ lửa chiếm toàn bộ tầm mắt.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải tình huống như thế này, có thể thấy thể chất của con quái vật này vượt xa giới hạn tối đa mà mắt cô ta có thể phân tích!
Ngay lúc cô ta định thôi nhìn thì bỗng nhìn thấy phía trước con cá sấu siêu cấp khổng lồ này có một chấm đỏ nhỏ, kích cỡ của chấm đỏ này khoảng bằng con người nhưng nhiệt lượng cơ thể tỏa ra cực kì đáng sợ, giống như máu đỏ bốc cháy, khiến cô ta giật mình sợ hãi.
Cô ta lập tức thúc đẩy sức mạnh của mắt, cẩn thận nhìn chăm chú vào điểm đỏ này, một khối lượng thông tin lớn lập tức thông qua mắt phản ánh tới não bộ, hình thành từng chuỗi số liệu.
“Xương cốt, cơ bắp... Thể chất... Gấp con người tám lần!”
Sau khi phân tích và tổng hợp, Triệu Băng Băng thu được số liệu cuối cùng, cô ta thầm giật mình, con mắt màu xanh sẫm phía sau gọng kính hơi thu nhỏ lại.
Tám lần!
Đây là người mạnh nhất cô ta từng gặp cho đến hiện tại!
Thể chất của cô ta gấp khoảng ba lần người bình thường, của thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi và người đàn ông khôi ngô lực lưỡng gấp khoảng năm lần, thế nhưng người bí ẩn này lại gấp những tám lần, gần như gấp đôi họ!
Triệu Băng Băng không khỏi nghĩ đến thi thể con quái vật bị giết dưới cống thoát nước… Là người đó!
Bốn người nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi đã sợ tái mặt, hai chân run rẩy, gần như không đứng vững nổi, con quái vật tiền sử cá sấu khổng lộ khiến họ mất sạch ý chí chiến đấu.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng run rẩy nói: “Sao, sao có thể có một con quái vật như thế này được, thật quá khủng khiếp, cho dù là xe tăng, có khi nó cũng có thể húc bay, thế này thì làm sao giết được đây…”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi răng va lập cập, nói: “Nhanh, nhanh trốn thôi!”
Triệu Băng Băng thôi không nhìn nữa, cau mày nói: “Nơi này khá gần cống thoát nước, mau bỏ các vật nặng trên người xuống, chỉ cần trốn xuống dưới cống ngầm thì chắc là vẫn kịp.”
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng rất quả quyết vứt bỏ súng máy và các băng đạn trên người, lập tức chạy về phía cống ngầm. Những người khác cũng vứt bỏ súng ống hạng nặng và một ít băng đạn mang theo đi, co giò chạy.
Triệu Băng Băng vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn chấm nhỏ màu đỏ chạy đằng trước con cá sấu tiền sử khổng lồ, dựa vào “mắt Thần Thấu”, mặc dù cách xa nhau mười mấy dặm, cô ta vẫn có thể nhìn rõ tướng mạo và những lỗ chân lông nhỏ trên mặt của đối phương, lúc thấy đối phương cực kỳ trẻ tuổi, mắt cô ta một lần nữa ánh lên sự ngạc nhiên.
Chạy!
Lâm Siêu cảm giác người mệt như muốn rã rời ra thành từng khúc, tầm mắt bắt đầu nhòe đi và lắc lư, đây là phản ứng sinh lý khi chạy quá nhanh gây ra thiếu dưỡng khí, sau khi tiến hóa, mặc dù phổi của anh có thể chứa được lượng không khí đủ cho mười phút nhưng khi chạy với tốc độ tối đa, chẳng những không thở nổi còn liên tục tiêu hao dưỡng khí trong cơ thể.
Hoa mắt, chóng mặt, Lâm Siêu cảm giác nhân nặng tựa ngàn cân.
Anh chỉ tiếp tục chạy một cách máy móc hoàn toàn bằng ý chí ham sống kinh người.
Cá sấu siêu cấp khổng lồ ở sau lưng đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, Lâm Siêu gần như có thể ngửi thấy được mùi hôi của miệng nó và hơi nóng nó thở ra.
Cứ chết như thế này hay sao?
Lâm Siêu không cam lòng, anh ngẩng đầu gào lên trời một tiếng, cổ vũ bản thân tăng tốc lao về phía trước tăng thêm một chút khoảng cách.
Đúng lúc này…
Grào!
Một tiếng gầm rung chuyển trời đất từ xa vọng tới, át hết tiếng hét của Lâm Siêu. So với tiếng gầm này thì tiếng hét của anh chẳng khác gì tiếng mưa rơi giữa trời sấm ầm ầm, quá nhỏ không thể nghe thấy.
Ầm ầm!
Mặt đất rung lên ầm ầm, sau một cú rung mạnh, đằng trước bỗng nhảy ra một con vật vàng óng với thân hình đồ sộ.
Lâm Siêu lần lượt chạy qua các khu động vật, những quái vật biến dị ở những khu này sau khi nhìn thấy Lâm Siêu đều nhe răng trợn mắt xông tới nhưng sau khi nhìn thấy con cá sấu siêu cấp khổng lồ sau lưng anh thì con nào con nấy đều chạy bán sống bán chết.
Sau ít phút chạy hộc tốc với tốc độ cao nhất, Lâm Siêu cảm thấy nguồn năng lượng tế bào vơi đi rất nhanh, chỉ có thể tiếp tục miễn cưỡng cầm cự thêm một phút nữa là sẽ cạn sạch toàn bộ nguồn năng lượng tế bào.
Sau khi nguồn năng lượng trong tế bào cạn kiệt, tốc độ khôi phục sẽ cực kỳ chậm.
...
Ở khu sư tử.
Nhóm Triệu Băng Băng đang cẩn thận đi vòng qua một nhóm quái vật sư tử, nhóm quái vật sư tử này có tám con, nhiều quá khả năng nhóm họ có thể đối phó được.
Trong năm người họ, chỉ có mình Triệu Băng Băng có thể độc lập tiêu diệt quái vật sư tử.
Mặc dù khả năng đánh tầm gần của người phụ nữ này rất yếu nhưng có “mắt Thần Thấu” nhìn thấy hết thông tin và xác định nhược điểm, cô ta có thể bắn một phát chính xác giết chết quái vật sư tử!
Còn bốn người nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ trước đây đều chỉ là dân thành phố bình thường, dù cho gia cảnh khá tốt nhưng chưa từng tiếp xúc với súng đạn. Mặc dù sau khi kiếm được súng, họ đã chăm chỉ luyện tập vài ngày nhưng thứ này chẳng thể chỉ dùng vài ngày là có thể thành thạo được, kỹ năng bắn súng của họ chỉ có thể miễn cưỡng ở mức nhập môn mà thôi.
Cho dù con quái vật sư tử đứng im không động đậy, bọn họ cũng rất khó bắn chuẩn, huống hồ quái vật sư tử còn có thể di chuyển với tốc độ cao, bắn mười phát thì đến chín phát trật, một phát còn lại là ăn may.
Súng của họ không hề phát huy được hiệu quả như trong tưởng tượng, mà việc chiến đấu ở cự ly gần thì chỉ có thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi và người đàn ông khôi ngô lực lưỡng là có thể đánh tàm tạm, thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi có khả năng hệ thần bí là điều khiển lửa.
Có điều, hiện tại anh ta chỉ mới là người tiến hóa cấp F, tế bào trên cơ thể sản sinh ra lửa rất hạn chế, không thể nào phóng ra một ngọn lửa với diện tích rộng, chỉ có thể dùng để châm điếu thuốc hoặc là thắp sáng, hay hơ nóng vũ khí lạnh để tăng lực sát thương, còn không có ích bằng người đàn ông khôi ngô lực lưỡng.
“Phòng ngự” của người đàn ông khôi ngô lực lưỡng thuộc về hệ chiến đấu.
Khả năng hệ chiến đấu nổi bật rõ nhất ở những giai đoạn đầu, ví dụ như khả năng tăng cường tốc độ của Lâm Siêu, ở giai đoạn đầu, tốc độ tăng gấp bội, tác dụng vượt trội hơn hẳn khả năng kiểm soát ánh sáng yếu kém ở giai đoạn đầu.
Còn cặp anh em sinh đôi trong nhóm, sử dụng súng lục hạ gục xác thối bình thường thì còn miễn cưỡng làm được nhưng gặp phải quái vật sư tử có thể chất thông thường gấp tám lần người bình thường, ngay cả nhìn, mắt họ cũng rất khó bắt kịp hình ảnh của bọn chúng, nói gì tới chuyện bắn.
Năm người đi chung với nhau chỉ có thể miễn cưỡng đối phó được với ba con quái vật sư tử, nhiều hơn thì tất cả sẽ chết hết!
“Anh thấy chúng ta nên rút thôi.” Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng cẩn thận nói nhỏ: “Những con quái vật sư tử này quá mạnh, cho dù anh bắn bằng súng máy cũng rất khó giết được mấy con, hơn nữa còn phải tốn quá nhiều đạn, không có lời.”
“Đã đến nước này rồi, chẳng mấy nữa là có thể bắt được cỏ biết đi.” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi rõ ràng không cam tâm, an ủi anh ta.
Triệu Băng Băng đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “Em cảm thấy rút lui là lựa chọn hợp lý, hai phần ba khu sư tử này đã bị chúng ta lùng tìm nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng con thú nhỏ đó, nếu em đoán không sai, chắc là nó đã rời khỏi khu này rồi.”
“Đùng vậy, chúng ta phải tránh bầy quái vật sư tử, tốc độ tìm kiếm quá chậm, với tốc độ của con thú nhỏ đó thì chưa biết chừng đã rời khỏi chỗ này rồi cũng nên.” Người anh lạnh lùng của cặp anh em sinh đôi bình tĩnh nói.
Sắc mặt thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi khá khó coi, anh ta nói với Triệu Băng Băng: “Thực sự không còn cách khác sao?”
Triệu Băng Băng im lặng một lát rồi mới mở miệng nói: “Thực ra vẫn còn một cách.”
“Cách gì?” Mắt thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi lập tức sáng lên.
Triệu Băng Băng hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nói: “Sử dụng ánh sáng dụ nó ra, mặc dù cái cây này đã biến dị nhưng nó vẫn chưa đánh mất toàn bộ tập tính trước đây, nếu sử dụng nguyên lý quang hợp, có lẽ có thể dụ nó ra, chỉ có điều xác suất thành công không cao.”
“Không cao?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi sững sờ.
“Thứ nhất, chúng ta không có công cụ, muốn chế tạo công cụ phải mất thời gian, thứ hai, em có dự cảm chẳng lành, nơi này có thể sẽ bùng nổ một tai họa, cho nên em đề nghị chúng ta nên từ bỏ thì hơn.” Triệu Băng Băng bình tĩnh nói.
“Tai họa?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi thầm giật mình, cười khan nói: “Chắc, chắc là không đâu, mặc dù lần trước linh cảm của em đã linh nghiệm nhưng chưa chắc lần nào cũng…”
Ầm!
Một tiếng chấn động rất to bỗng vang lên ngắt ngang lời anh ta nói.
Mọi người thầm giật mình, vội vàng nhìn về phía tiếng động phát ra. Nhìn xong, ai nấy đều bỗng chốc há hốc miệng, sự khó tin hiện rõ trên mặt.
Ở rừng cây phía xa xa, có một con vật khổng lồ như thời kỷ Jura đang lao phăm phăm tới đây, rõ ràng là một con cá sấu siêu cấp khổng lồ cao bằng tòa nhà hai tầng!
Triệu Băng Băng biến sắc, đồng tử lập tức sáng lên mà xanh đậm, trong tầm mắt của cô ta, thế giới xung quanh lập tức biến thành những hình ảnh có sắc thái sặc sỡ, con cá sấu siêu cấp khổng lồ đang di chuyển rất nhanh đó tỏa ra nhiệt lượng đỏ như lửa, bốc lên hừng hực, tỏa ra khí thế kinh hồn.
Ngoài ra, ở các vị trí đầu, ngực, khớp chân trước của con cá sấu siêu cấp khổng lồ này đều có một chấm đen nhỏ tượng trưng cho nhược điểm của nó.
“Cường độ xương cốt…”
“Cường độ cơ bắp…”
Cô ta muốn thử dùng mắt phân tích thể chất cơ bản của con quái vật khổng lồ này nhưng trước mắt lại nhòe hẳn đi, chỉ còn lại màu đỏ lửa chiếm toàn bộ tầm mắt.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải tình huống như thế này, có thể thấy thể chất của con quái vật này vượt xa giới hạn tối đa mà mắt cô ta có thể phân tích!
Ngay lúc cô ta định thôi nhìn thì bỗng nhìn thấy phía trước con cá sấu siêu cấp khổng lồ này có một chấm đỏ nhỏ, kích cỡ của chấm đỏ này khoảng bằng con người nhưng nhiệt lượng cơ thể tỏa ra cực kì đáng sợ, giống như máu đỏ bốc cháy, khiến cô ta giật mình sợ hãi.
Cô ta lập tức thúc đẩy sức mạnh của mắt, cẩn thận nhìn chăm chú vào điểm đỏ này, một khối lượng thông tin lớn lập tức thông qua mắt phản ánh tới não bộ, hình thành từng chuỗi số liệu.
“Xương cốt, cơ bắp... Thể chất... Gấp con người tám lần!”
Sau khi phân tích và tổng hợp, Triệu Băng Băng thu được số liệu cuối cùng, cô ta thầm giật mình, con mắt màu xanh sẫm phía sau gọng kính hơi thu nhỏ lại.
Tám lần!
Đây là người mạnh nhất cô ta từng gặp cho đến hiện tại!
Thể chất của cô ta gấp khoảng ba lần người bình thường, của thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi và người đàn ông khôi ngô lực lưỡng gấp khoảng năm lần, thế nhưng người bí ẩn này lại gấp những tám lần, gần như gấp đôi họ!
Triệu Băng Băng không khỏi nghĩ đến thi thể con quái vật bị giết dưới cống thoát nước… Là người đó!
Bốn người nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi đã sợ tái mặt, hai chân run rẩy, gần như không đứng vững nổi, con quái vật tiền sử cá sấu khổng lộ khiến họ mất sạch ý chí chiến đấu.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng run rẩy nói: “Sao, sao có thể có một con quái vật như thế này được, thật quá khủng khiếp, cho dù là xe tăng, có khi nó cũng có thể húc bay, thế này thì làm sao giết được đây…”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi răng va lập cập, nói: “Nhanh, nhanh trốn thôi!”
Triệu Băng Băng thôi không nhìn nữa, cau mày nói: “Nơi này khá gần cống thoát nước, mau bỏ các vật nặng trên người xuống, chỉ cần trốn xuống dưới cống ngầm thì chắc là vẫn kịp.”
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng rất quả quyết vứt bỏ súng máy và các băng đạn trên người, lập tức chạy về phía cống ngầm. Những người khác cũng vứt bỏ súng ống hạng nặng và một ít băng đạn mang theo đi, co giò chạy.
Triệu Băng Băng vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn chấm nhỏ màu đỏ chạy đằng trước con cá sấu tiền sử khổng lồ, dựa vào “mắt Thần Thấu”, mặc dù cách xa nhau mười mấy dặm, cô ta vẫn có thể nhìn rõ tướng mạo và những lỗ chân lông nhỏ trên mặt của đối phương, lúc thấy đối phương cực kỳ trẻ tuổi, mắt cô ta một lần nữa ánh lên sự ngạc nhiên.
Chạy!
Lâm Siêu cảm giác người mệt như muốn rã rời ra thành từng khúc, tầm mắt bắt đầu nhòe đi và lắc lư, đây là phản ứng sinh lý khi chạy quá nhanh gây ra thiếu dưỡng khí, sau khi tiến hóa, mặc dù phổi của anh có thể chứa được lượng không khí đủ cho mười phút nhưng khi chạy với tốc độ tối đa, chẳng những không thở nổi còn liên tục tiêu hao dưỡng khí trong cơ thể.
Hoa mắt, chóng mặt, Lâm Siêu cảm giác nhân nặng tựa ngàn cân.
Anh chỉ tiếp tục chạy một cách máy móc hoàn toàn bằng ý chí ham sống kinh người.
Cá sấu siêu cấp khổng lồ ở sau lưng đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, Lâm Siêu gần như có thể ngửi thấy được mùi hôi của miệng nó và hơi nóng nó thở ra.
Cứ chết như thế này hay sao?
Lâm Siêu không cam lòng, anh ngẩng đầu gào lên trời một tiếng, cổ vũ bản thân tăng tốc lao về phía trước tăng thêm một chút khoảng cách.
Đúng lúc này…
Grào!
Một tiếng gầm rung chuyển trời đất từ xa vọng tới, át hết tiếng hét của Lâm Siêu. So với tiếng gầm này thì tiếng hét của anh chẳng khác gì tiếng mưa rơi giữa trời sấm ầm ầm, quá nhỏ không thể nghe thấy.
Ầm ầm!
Mặt đất rung lên ầm ầm, sau một cú rung mạnh, đằng trước bỗng nhảy ra một con vật vàng óng với thân hình đồ sộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.