Chương 32
Cổ Hi
15/08/2022
Tế bào mạnh lên đến một độ nhất định sẽ bão hòa, dẫn đến sự thay đổi về chất, xuất hiện tiến hóa mới!
Người tiến hóa bình thường cấp F có độ bão hòa của tế bào gấp 5 lần người bình thường, sau khi đạt tới giới hạn này, tế bào sẽ tự động lột xác, bước sang chu kỳ tiến hóa mới!
Còn người tiến hóa đặc biệt cấp F thì có độ bão hòa của tế bào gấp 10 lần người bình thường, kiếp trước Lâm Siêu là một người tiến hóa đặc biệt, cho nên anh bất giác cho rằng chỉ cần cường hóa tế bào mạnh gấp 10 lần thì bản thân sẽ trở thành người tiến hóa cấp E. Tuy nhiên, hiện tại xem ra, tiềm lực tế bào của người đa tiến hóa hoàn toàn vượt xa người tiến hóa đặc biệt!
“Độ bão hòa của tế bào của mình là 15 lần hay là 20 lần đây?” Trong lòng Lâm Siêu rất chờ mong.
Vù!
Lâm Siêu phóng qua khu động vật lông vũ sinh sống, nhanh chóng tới khu động vật ăn cỏ lúc ban đầu, anh lao nhanh trên con đường đất lõm xuống, trên đường đi nhìn thấy một lượng lớn quái vật ngựa vằn biến dị, tê giác biến dị, hươu cao cổ biến dị bị giẫm chết.
Sau một hồi thu thập, Lâm Siêu đã nuốt hơn ba mươi viên nguồn năng lượng gen màu trắng, thể chất mới miễn cưỡng được cường hóa gấp 13 lần.
Cùng với việc thể chất tăng cường, tác dụng của những viên nguồn năng lượng gen màu trắng này với anh yếu dần, cơ bản là nuốt mười viên mới cảm thấy cơ thể tiến bộ được một chút.
“Xem ra, muốn tiếp tục tăng lên chỉ có thể đi săn thú biến dị có nguồn năng lượng gen màu xanh lá hoặc là xác thối đặc biệt.” Lâm Siêu nhảy vài bước lên trên ngọn một cây cổ thụ, quay đầu nhìn ra xa, nhờ vào thị giác được cường hóa, anh nhìn thấy rõ tình hình ở khu sư tử cách mười mấy cây số.
Ầm, ầm!
Thấp thoáng nghe thấy tiếng động long trời lở đất từ phía đó vọng tới, hai con quái vật chúa đánh nhau gây ra động tĩnh khiến những con quái vật biến dị ở các khu vực xung quanh đều sợ hãi tránh xa.
Lâm Siêu nhìn mấy lần rồi nhanh chân nhảy xuống cống thoát nước, di chuyển về phía cổng sở thú.
“Chúng ta chờ ở đây một lát đi, chưa biết chừng hai con này đánh nhau một hồi lưỡng bại câu thương thì chúng ta lại ngư ông đắc lợi, chưa biết chừng lại có thể nhanh chóng tiến hóa một lần nữa!” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi nhìn nhân vật đầu não của đội Triệu Băng Băng, vẻ mặt ngập tràn khao khát, năng lực của anh ta ở giai đoạn hiện tại không bằng “phòng ngự” ở giai đoạn hiện tại của người đàn ông khôi ngô lực lưỡng, anh ta vẫn luôn có cảm giác nếu mình tiến hóa thêm một lần nữa thì sẽ trở nên rất mạnh!
Anh ta cực kỳ khao khát tiến hóa lần hai!
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng và hai anh em sinh đôi hơi lung lay, lúc trước trong lúc đi săn ở khu sư tử, Triệu Băng Băng đã khám phá ra một viên mềm mềm màu trắng trong cơ thể sư tử có thể cường hóa thể chất. Với kích cỡ của hai con thú khổng lồ này, viên mềm màu trắng trong cơ thể chúng chắc chắn là to đáng giật mình!
“Đây là một cơ hội trời cho!” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi dâng trào cảm xúc, mặt hơi đỏ lên, anh ta nói: “Nếu như chúng ta đều tiến hóa thêm một lần nữa thì sau khi gia nhập quân đội, có lẽ có thể trở thành tướng!”
Triệu Băng Băng lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Nếu anh muốn chết lắm rồi thì có thể quay lại thử xem sao.”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi ngẩn ra, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Đâu nghiêm trọng như em nói vậy chứ, nếu thấy bọn chúng không đánh tới lưỡng bại câu thương thì anh rụt lại không chui ra là được, sao có thể nguy hiểm đến tính mạng đây…”
“Em nói đơn giản nhé.” Triệu Băng Băng đẩy gọng kính, lãnh đạm nói: “Đầu tiên là hơi thở lúc bọn chúng chiến đấu sẽ khiến tất cả quái vật biến dị trong sở thú nổi điên, khủng hoảng, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, rất có thể chưa chờ được tới lúc hai con vật đó lưỡng bại câu thương thì chũng ta đã bị bầy thú nổi điên nuốt chửng rồi.”
“Thứ hai là bọn chúng đã tiến hóa đến cấp độ này, phương diện trí thông minh chắc chắn không thấp hơn lượng tế bào não ít ỏi đáng thương của anh, tỉ lệ xảy ra chuyện chúng lưỡng bại câu thương rất nhỏ, cao nhất là 3%! Còn có xác suất tới 89% là một trong hai con giành thắng lợi, ăn thịt thi thể của con thua cuộc và tiến hóa thêm một lần nữa!”
“Mà kể cả cho dù bọn chúng có đánh tới độ lưỡng bại câu thương thì anh cảm thấy với súng đạn hay là những vũ khí lạnh chúng ta mang theo đây có thể làm bọn chúng bị thương được hay sao?”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi lập tức cảm giác hi vọng tan vỡ, anh ta không nhịn được nói: “Tỉ lệ 3% em tính thế nào ra được vậy?”
“Với chút tế bào não đáng thương ấy của anh thì có nói anh cũng không hiểu.” Triệu Băng Băng lạnh nhạt nói.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng sờ đầu, anh ta rất tin tưởng Triệu Băng Băng nên nói ngay: “Dù sao đi nữa, rất có thể bọn chúng sẽ khiến các quái vật khác nổi điên, chúng ta mau đi thôi.”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi chỉ có thể thở dài, rầu rĩ không vui gật đầu.
Mọi người đi chưa được bao lâu thì bỗng nghe thấy đằng trước có tiếng quái vật gầm lên một tiếng.
Con ngươi của Triệu Băng Băng lập tức sáng lên ánh sáng màu xanh đậm, phạm vi thi lực lập tức vượt qua phạm vi đèn pin chiếu tới, cô ta nhìn thấy ở đoạn cống thoát nước đen ngòm đằng trước có hai chấm nhỏ màu đỏ, trong đó có một chấm đỏ như màu máu, tỏa ra nhiệt lượng hôi hổi, một chấm đỏ khác nhanh chóng tối xuống, nhiệt lượng đang bốc hơi rất nhanh.
Cô ta tì ngón tay giữa trán, thúc đẩy năng lực của mắt tới giới hạn cao nhất, lập tức nhìn thấy rõ tình hình cụ thể của hai chấm đỏ, con ngươi của cô ta bất giác nhẹ nhàng thu nhỏ lại một chút.
“Ồ?” Lâm Siêu tiện tay đánh chết con quái vật biến dị nhảy tử dưới rãnh nước đen ngòm lên, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân vọng tới từ đằng sau, anh quay lại nhìn.
Sau khi thể chất cơ bản của anh được cường hóa gấp 10 lần, thị giác của anh có khả năng nhìn trong đêm.
Khả năng nhìn đêm và quan sát chuyển động nhanh đều có thể đạt được nhờ tăng cường thể chất, tuy nhiên các khả năng hiếm thấy của mắt như thị giác cảm ứng nhiệt, khả năng nhìn ở cự ly thì thuộc về khả năng đặc biệt của mắt, chỉ có người có thị giác tiến hóa mới dần nắm giữ được khả năng này, những người tiến hóa khác thì dù thể chất có mạnh lên gấp bao nhiêu lần cũng không thể làm được.
Một đội năm người nhanh chóng chạy ra từ một lối đi nhỏ trong cống ngầm, người phụ nữ trong nhóm này có khuôn mặt Á Đông nhưng con ngươi lại có màu xanh da trời nhạt, hẳn là người tiến hóa hệ thị giác.
Rất nhanh, đội này đã chạy đến đây.
“Ồ?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi nhanh chóng nhìn lướt qua mấy thi thể quái vật nằm dưới đất, con ngươi hơi thu nhỏ lại một chút, anh ta hỏi dò: “Anh là người tiến hóa à?”
Nhóm người đàn ông khôi ngô lực lưỡng đều nhìn thấy cảnh tượng thê thảm dưới đất, trong lòng mọi người đều cảnh giác.
“Mọi người thật to gan.” Lâm Siêu lạnh nhạt nói một câu rồi quay đầu tiến về phía lối ra.
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi thấy Lâm Siêu hoàn toàn phớt lờ mình, trong lòng anh ta cảm thấy tức giận nhưng nghĩ đến lời Triệu Băng Băng nói trước đó, người này rất có thể chính là người xuống cống thoát nước trước họ một bước, cộng thêm thi thể quái vật nằm la liệt, nếu là anh ta thì anh ta không nghĩ mình có thể giết được nhiều quái vật như vậy, hơn nữa trông người thanh niên này không hề có chút vết thương nào trên người, thật ngoài sức tưởng tượng, anh ta buộc phải cố nén bực bội.
Triệu Băng Băng đuổi theo, đi sóng vai với Lâm Siêu, hoàn toàn không đề phòng chút nào, còn chìa tay ra, nói: “Xin chào, tôi tên là Triệu Băng Băng, rất hân hạnh được làm quen với anh, anh có muốn nhập bọn cùng với chúng tôi không?”
“Không có hứng thú.” Lâm Siêu lãnh nhạt đáp.
Triệu Băng Băng không hề bất ngờ, thoải mái bỏ tay xuống, đẩy gọng kính mắt đáp: “Anh định đi đâu vậy?”
Lâm Siêu lạnh lùng nói: “Không liên quan gì với cô hết.”
“Nếu tới quân đội thì chúng ta có thể đi chung.” Triệu Băng Băng nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt có mấy phần chân thành.
Lâm Siêu vẫn hờ hững y như cũ, nói: “Không có hứng thú.”
Triệu Băng Băng không bực một chút nào, nói: “Nếu anh có hứng thú thì sao này có thể tới tìm tôi trong quân đội, tôi hy vọng có thể trở thành đồng đội của anh.”
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, không mở miệng.
Chương 33: Thú hoàng kim sợ chết nhất
Mặc dù Lâm Siêu không phải người tiến hóa hệ nhận biết nhưng dựa vào thính lực gấp 13 lần, thu thập các thông tin như tần suất tim đập, mạch đập của họ tổng hợp lại, anh có thể phân tích ra thực lực của nhóm người này.
Tính cả người phụ nữ này, nhóm có ba người tiến hóa, hai người còn lại mặc dù là người bình thường nhưng có cài súng ở hông, có thể nói, trong số những người may mắn sống sót, đội này có thể nói là một tổ hợp tinh anh, rất hoàn mỹ!
Trong đội không có người già trẻ em, tất cả đều là người trẻ tuổi, trong 3 người tiến hóa có một người có khả năng thị giác hệ nhận biết.
Nếu đơn độc sinh tồn thì người tiến hóa hệ nhận biết không có nhiều tác dụng nhưng nếu ở trong một nhóm thì tác dụng của một người tiến hóa hệ nhận biết vượt xa bất kỳ người tiến hóa hệ nào khác!
Dựa theo thái độ của người phụ nữ này, Lâm Siêu có thể đoán ra chắc chắn cô ta đã sử dụng khả năng đặc biệt của bản thân để nắm được một số thông tin cơ bản về anh, ví dụ như từ các phương diện xương cốt, cơ bắp, nhịp tim phân tích ra thể chất của anh, cho nên mới hạ mình lôi kéo anh như vậy.
Triệu Băng Băng?
Anh chưa từng nghe thấy cái tên này. Có lẽ là một danh nhân ở đời sau, anh rất ít chú ý đến các danh nhân trong lịch sử, nếu không phải rất nhiều thành phố căn cứ địa đều có tượng của Sở Sơn Hà thì ngay cả vị danh nhân có cống hiến kiệt xuất trong mốc son lịch sử của loài người Sở Sơn Hà, anh cũng không hề biết.
Anh chỉ quan tâm liệu mình có sống sót được không, sống được bao lâu mà thôi.
“Cô tin vào đồng đội à?” Lâm Siêu nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng trẻo của cô ta.
Triệu Băng Băng hơi ngẩn ra, cô ta cúi đầu im lặng một lát mới mở miệng nói: “Không biết, có điều tôi hy vọng đồng đội của tôi đáng để tôi tin tưởng.”
“Hi vọng à?” Lâm Siêu cười khẽ.
Triệu Băng Băng ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Nếu có một ngày, anh đồng ý trở thành đồng đội của tôi, chắc chắn tôi sẽ tin tưởng anh.”
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn thẳng bóng tối trước mặt, nói: “Tạm thời không có hứng thú.”
Triệu Băng Băng dường như đã dự đoán được trước câu trả lời của anh nên không hề để tâm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Bất kể thế nào đi nữa, hy vọng anh có thể sống sót!”
Đây là lời chúc phúc của một người sống sót dành cho một người sống sót khác.
Lâm Siêu gật đầu, nói: “Cô cũng vậy.”
Lúc này, mọi người đã đến chỗ miệng cống thoát nước, Lâm Siêu không hề lưu luyến leo lên khỏi miệng cống thoát nước, lập tức đi thẳng về phương xa.
Nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi lập tức đi lên, người đàn ông khôi ngô lực lưỡng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Em Băng, vừa rồi em mạo hiểm quá, lỡ như người này hiểm ác, bắt giữ em uy hiếp bọn anh thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm, may là anh ta không giở trò gì.”
Triệu Băng Băng nhìn qua Lâm Siêu rời đi phương hướng, bình tĩnh nói: “Nếu như anh ta muốn giết chúng ta thì cho dù chúng ta dàn trận sẵn sàng chiến đấu cũng vẫn không thể chống lại được.”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi cau mày nói: “Không thể phủ nhận lực chiến đấu của anh ta quả thực rất mạnh, đấu lẻ một người một thì chúng ta không có ai là đối thủ của anh ta nhưng chúng ta đông người, có bọn anh yểm hộ, em chỉ cần bắn một phát là hạ được anh ta ngay, hoàn toàn không có gì phải sợ.”
Triệu Băng Băng khe khẽ thở dài, nói: “Vừa rồi em dùng khả năng của mắt để phân tích thể chất của anh ta nhưng hoàn toàn không thể phân tích được, thể chất của anh ta hẳn là mạnh hơn quái vật sư tử nhiều, có khả năng gấp hơn mười lần! Hơn nữa, em vẫn chưa biết rõ khả năng đặc biệt của anh ta là gì, nếu là một khả năng rất mạnh, phối hợp với thể chất như vậy, chỉ nháy mắt là đã giết sạch chúng ta rồi, đừng nói bắn anh ta, ngay cả cái bóng của anh ta cũng không nhìn thấy!”
“Gấp hơn mười lần?”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi và người đàn ông khôi ngô lực lưỡng tròn mắt, gần như ngỡ là mình nghe nhầm. Gấp mười là nghĩa là gì? Nghĩa là ở khoảng cách 100 mét chỉ đi mất một, hai giây là tới nơi, nếu chỉ cách 10 mét thì sao?
“Mạnh thật, chẳng trách kiêu ngạo như vậy!”
“Chẳng lẽ anh ta đã tiến hóa lần hai rồi sao?”
Bốn người nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi thầm chậc lưỡi, may là đối phương không định cướp gì của họ, nếu không thì súng ống trên người cũng chẳng thể bảo vệ nổi họ.
...
Lâm Siêu đi ra ngoài sở thú, đang định đi luôn thì bỗng một cái bóng màu vàng óng nhảy ra từ phía sau một chiếc xe rách nát.
“Chó hoàng kim?” Sau khi nhìn thấy rõ nó, sắc mặt Lâm Siêu khá kỳ lạ, không ngờ nó không tranh thủ chạy trốn mà còn biết trốn ra ngoài sở thú chờ mình.
Gâu!
Chó hoàng kim chạy tới ngồi xổm trước mặt Lâm Siêu, giơ một chân lên, lè lưỡi với vẻ nịnh nọt và tủi thân, chỉ chân vào cổ mình.
Lâm Siêu không khỏi bực mình quá mà bật cười, con chó chết tiệt này, đúng là sợ chết tới cùng cực. Đều là thú biến dị mang dòng máu hoàng kim nhưng nghĩ tới con sư tử hoàng kim oai phong kia rồi nhìn lại cái điệu bộ vẫy đuôi nịnh nọt của nó, khác biệt đúng là một trời một vực!
Lâm Siêu bất đắc dĩ tháo quả bom mini ở cổ ra cho nó, sau đó vỗ đầu chó của nó, đi về nhà.
Một người một chó dạo bước trên đường phố đổ nát.
...
Trong căn phòng trên tầng cao nhất.
Phạm Hương Ngữ vuốt ve khuôn mặt của Lâm Thi Vũ, đôi môi đỏ nhoẻn cười đầy ngả ngớn, nói: “Đúng là da thịt láng mịn mềm mại, mà cô với tên quái nhân đó là chị em ruột thật đấy à?”
Lâm Thi Vũ ngồi ở một góc ban công nhìn xác thối lang thang trên đường, thản nhiên nói: “Vì sao hỏi như vậy?”
Phạm Hương Ngữ đưa chiếc lưỡi đỏ liếm khóe môi, nói: “Anh ta để cô lại đây một mình không sợ tôi ăn thịt cô hay sao, cô nói xem, nếu tôi cắn cô thành xác thối rồi điều khiển thi thể của cô tấn công anh ta thì anh ta có đánh nát thi thể của cô không?”
“Cô chỉ biết đùa nhạt nhẽo vậy thôi sao?” Lâm Thi Vũ lườm cô ta một cái.
Phạm Hương Ngữ trượt tay xuống gáy Lâm Thi Vũ, nhẹ nhàng nói: “Bé con à, đừng nói năng khó nghe thế chứ, nếu tâm trạng tôi không vui thì rất dễ lỡ tay rắc một cái đấy.”
Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, nói: “Tôi cảm thấy cô nên bỏ tay ra đi thì hơn.”
“Chậc chậc chậc, giọng điệu thật là làm người khác bực mình.” Phạm Hương Ngữ lắc đầu thương hại, tay bóp mạnh hơn một chút.
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn cô ta, hai người đấu mắt ba giây, sau đó Lâm Thi Vũ bất ngờ cử động, ngửa gáy ra sau, tránh khỏi bàn tay của Phạm Hương Ngữ rồi vung bàn tay nhỏ bé trắng trẻo lên giữ chặt cổ tay Phạm Hương Ngữ, vặn ngược lại, đồng thời, đá về phía khớp chân sau đầu gối của Phạm Hương Ngữ.
Huỵch! Cơ thể của Phạm Hương Ngữ bất ngờ quỳ một chân xuống nền nhà, bị Lâm Thi Vũ trở tay khống chế.
“Quên nói cho cô biết, tôi là Taekwondo đai đen thất đẳng.” Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, nói: “Tiểu Siêu bảo cô ở với tôi, mặt ngoài là để cô bảo vệ tôi nhưng thực ra là để tôi trông cô, không để cô chạy mất mà thôi, cho dù cô có điều khiển ba con xác thối kia, tôi vẫn có thể đánh chết cô trước khi bị bọn chúng cắn xé!”
Phạm Hương Ngữ giật nhẹ khóe môi, đắng chát nói: “Bỏ ra đi, tôi biết lỗi rồi, cô đừng nói chuyện này với anh ta.”
“Ngoan ngoãn một chút, Tiểu Siêu không xấu bụng, chỉ cần cô đừng giở trò thì sẽ không bạc đãi cô đâu.” Lâm Thi Vũ bỏ tay ra, chỉnh trang lại bộ váy liền thân rồi ngồi lại xuống ghế.
Phạm Hương Ngữ đứng dậy xoa đầu gối, trong lòng cảm thấy thật thất bại.
“Tiểu Siêu!”
Lâm Thi Vũ bỗng đứng dậy, ngạc nhiên nhìn góc đường.
Nghe thấy hai chữ này, Phạm Hương Ngữ giật mình run lên, cô ta nhìn bóng lưng Lâm Thi Vũ gần trong gang tấc, nếu tập kích bất ngờ, có lẽ có thể thành công…
Cô ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn chán chường từ bỏ.
Người tiến hóa bình thường cấp F có độ bão hòa của tế bào gấp 5 lần người bình thường, sau khi đạt tới giới hạn này, tế bào sẽ tự động lột xác, bước sang chu kỳ tiến hóa mới!
Còn người tiến hóa đặc biệt cấp F thì có độ bão hòa của tế bào gấp 10 lần người bình thường, kiếp trước Lâm Siêu là một người tiến hóa đặc biệt, cho nên anh bất giác cho rằng chỉ cần cường hóa tế bào mạnh gấp 10 lần thì bản thân sẽ trở thành người tiến hóa cấp E. Tuy nhiên, hiện tại xem ra, tiềm lực tế bào của người đa tiến hóa hoàn toàn vượt xa người tiến hóa đặc biệt!
“Độ bão hòa của tế bào của mình là 15 lần hay là 20 lần đây?” Trong lòng Lâm Siêu rất chờ mong.
Vù!
Lâm Siêu phóng qua khu động vật lông vũ sinh sống, nhanh chóng tới khu động vật ăn cỏ lúc ban đầu, anh lao nhanh trên con đường đất lõm xuống, trên đường đi nhìn thấy một lượng lớn quái vật ngựa vằn biến dị, tê giác biến dị, hươu cao cổ biến dị bị giẫm chết.
Sau một hồi thu thập, Lâm Siêu đã nuốt hơn ba mươi viên nguồn năng lượng gen màu trắng, thể chất mới miễn cưỡng được cường hóa gấp 13 lần.
Cùng với việc thể chất tăng cường, tác dụng của những viên nguồn năng lượng gen màu trắng này với anh yếu dần, cơ bản là nuốt mười viên mới cảm thấy cơ thể tiến bộ được một chút.
“Xem ra, muốn tiếp tục tăng lên chỉ có thể đi săn thú biến dị có nguồn năng lượng gen màu xanh lá hoặc là xác thối đặc biệt.” Lâm Siêu nhảy vài bước lên trên ngọn một cây cổ thụ, quay đầu nhìn ra xa, nhờ vào thị giác được cường hóa, anh nhìn thấy rõ tình hình ở khu sư tử cách mười mấy cây số.
Ầm, ầm!
Thấp thoáng nghe thấy tiếng động long trời lở đất từ phía đó vọng tới, hai con quái vật chúa đánh nhau gây ra động tĩnh khiến những con quái vật biến dị ở các khu vực xung quanh đều sợ hãi tránh xa.
Lâm Siêu nhìn mấy lần rồi nhanh chân nhảy xuống cống thoát nước, di chuyển về phía cổng sở thú.
“Chúng ta chờ ở đây một lát đi, chưa biết chừng hai con này đánh nhau một hồi lưỡng bại câu thương thì chúng ta lại ngư ông đắc lợi, chưa biết chừng lại có thể nhanh chóng tiến hóa một lần nữa!” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi nhìn nhân vật đầu não của đội Triệu Băng Băng, vẻ mặt ngập tràn khao khát, năng lực của anh ta ở giai đoạn hiện tại không bằng “phòng ngự” ở giai đoạn hiện tại của người đàn ông khôi ngô lực lưỡng, anh ta vẫn luôn có cảm giác nếu mình tiến hóa thêm một lần nữa thì sẽ trở nên rất mạnh!
Anh ta cực kỳ khao khát tiến hóa lần hai!
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng và hai anh em sinh đôi hơi lung lay, lúc trước trong lúc đi săn ở khu sư tử, Triệu Băng Băng đã khám phá ra một viên mềm mềm màu trắng trong cơ thể sư tử có thể cường hóa thể chất. Với kích cỡ của hai con thú khổng lồ này, viên mềm màu trắng trong cơ thể chúng chắc chắn là to đáng giật mình!
“Đây là một cơ hội trời cho!” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi dâng trào cảm xúc, mặt hơi đỏ lên, anh ta nói: “Nếu như chúng ta đều tiến hóa thêm một lần nữa thì sau khi gia nhập quân đội, có lẽ có thể trở thành tướng!”
Triệu Băng Băng lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Nếu anh muốn chết lắm rồi thì có thể quay lại thử xem sao.”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi ngẩn ra, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Đâu nghiêm trọng như em nói vậy chứ, nếu thấy bọn chúng không đánh tới lưỡng bại câu thương thì anh rụt lại không chui ra là được, sao có thể nguy hiểm đến tính mạng đây…”
“Em nói đơn giản nhé.” Triệu Băng Băng đẩy gọng kính, lãnh đạm nói: “Đầu tiên là hơi thở lúc bọn chúng chiến đấu sẽ khiến tất cả quái vật biến dị trong sở thú nổi điên, khủng hoảng, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, rất có thể chưa chờ được tới lúc hai con vật đó lưỡng bại câu thương thì chũng ta đã bị bầy thú nổi điên nuốt chửng rồi.”
“Thứ hai là bọn chúng đã tiến hóa đến cấp độ này, phương diện trí thông minh chắc chắn không thấp hơn lượng tế bào não ít ỏi đáng thương của anh, tỉ lệ xảy ra chuyện chúng lưỡng bại câu thương rất nhỏ, cao nhất là 3%! Còn có xác suất tới 89% là một trong hai con giành thắng lợi, ăn thịt thi thể của con thua cuộc và tiến hóa thêm một lần nữa!”
“Mà kể cả cho dù bọn chúng có đánh tới độ lưỡng bại câu thương thì anh cảm thấy với súng đạn hay là những vũ khí lạnh chúng ta mang theo đây có thể làm bọn chúng bị thương được hay sao?”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi lập tức cảm giác hi vọng tan vỡ, anh ta không nhịn được nói: “Tỉ lệ 3% em tính thế nào ra được vậy?”
“Với chút tế bào não đáng thương ấy của anh thì có nói anh cũng không hiểu.” Triệu Băng Băng lạnh nhạt nói.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng sờ đầu, anh ta rất tin tưởng Triệu Băng Băng nên nói ngay: “Dù sao đi nữa, rất có thể bọn chúng sẽ khiến các quái vật khác nổi điên, chúng ta mau đi thôi.”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi chỉ có thể thở dài, rầu rĩ không vui gật đầu.
Mọi người đi chưa được bao lâu thì bỗng nghe thấy đằng trước có tiếng quái vật gầm lên một tiếng.
Con ngươi của Triệu Băng Băng lập tức sáng lên ánh sáng màu xanh đậm, phạm vi thi lực lập tức vượt qua phạm vi đèn pin chiếu tới, cô ta nhìn thấy ở đoạn cống thoát nước đen ngòm đằng trước có hai chấm nhỏ màu đỏ, trong đó có một chấm đỏ như màu máu, tỏa ra nhiệt lượng hôi hổi, một chấm đỏ khác nhanh chóng tối xuống, nhiệt lượng đang bốc hơi rất nhanh.
Cô ta tì ngón tay giữa trán, thúc đẩy năng lực của mắt tới giới hạn cao nhất, lập tức nhìn thấy rõ tình hình cụ thể của hai chấm đỏ, con ngươi của cô ta bất giác nhẹ nhàng thu nhỏ lại một chút.
“Ồ?” Lâm Siêu tiện tay đánh chết con quái vật biến dị nhảy tử dưới rãnh nước đen ngòm lên, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân vọng tới từ đằng sau, anh quay lại nhìn.
Sau khi thể chất cơ bản của anh được cường hóa gấp 10 lần, thị giác của anh có khả năng nhìn trong đêm.
Khả năng nhìn đêm và quan sát chuyển động nhanh đều có thể đạt được nhờ tăng cường thể chất, tuy nhiên các khả năng hiếm thấy của mắt như thị giác cảm ứng nhiệt, khả năng nhìn ở cự ly thì thuộc về khả năng đặc biệt của mắt, chỉ có người có thị giác tiến hóa mới dần nắm giữ được khả năng này, những người tiến hóa khác thì dù thể chất có mạnh lên gấp bao nhiêu lần cũng không thể làm được.
Một đội năm người nhanh chóng chạy ra từ một lối đi nhỏ trong cống ngầm, người phụ nữ trong nhóm này có khuôn mặt Á Đông nhưng con ngươi lại có màu xanh da trời nhạt, hẳn là người tiến hóa hệ thị giác.
Rất nhanh, đội này đã chạy đến đây.
“Ồ?” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi nhanh chóng nhìn lướt qua mấy thi thể quái vật nằm dưới đất, con ngươi hơi thu nhỏ lại một chút, anh ta hỏi dò: “Anh là người tiến hóa à?”
Nhóm người đàn ông khôi ngô lực lưỡng đều nhìn thấy cảnh tượng thê thảm dưới đất, trong lòng mọi người đều cảnh giác.
“Mọi người thật to gan.” Lâm Siêu lạnh nhạt nói một câu rồi quay đầu tiến về phía lối ra.
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi thấy Lâm Siêu hoàn toàn phớt lờ mình, trong lòng anh ta cảm thấy tức giận nhưng nghĩ đến lời Triệu Băng Băng nói trước đó, người này rất có thể chính là người xuống cống thoát nước trước họ một bước, cộng thêm thi thể quái vật nằm la liệt, nếu là anh ta thì anh ta không nghĩ mình có thể giết được nhiều quái vật như vậy, hơn nữa trông người thanh niên này không hề có chút vết thương nào trên người, thật ngoài sức tưởng tượng, anh ta buộc phải cố nén bực bội.
Triệu Băng Băng đuổi theo, đi sóng vai với Lâm Siêu, hoàn toàn không đề phòng chút nào, còn chìa tay ra, nói: “Xin chào, tôi tên là Triệu Băng Băng, rất hân hạnh được làm quen với anh, anh có muốn nhập bọn cùng với chúng tôi không?”
“Không có hứng thú.” Lâm Siêu lãnh nhạt đáp.
Triệu Băng Băng không hề bất ngờ, thoải mái bỏ tay xuống, đẩy gọng kính mắt đáp: “Anh định đi đâu vậy?”
Lâm Siêu lạnh lùng nói: “Không liên quan gì với cô hết.”
“Nếu tới quân đội thì chúng ta có thể đi chung.” Triệu Băng Băng nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt có mấy phần chân thành.
Lâm Siêu vẫn hờ hững y như cũ, nói: “Không có hứng thú.”
Triệu Băng Băng không bực một chút nào, nói: “Nếu anh có hứng thú thì sao này có thể tới tìm tôi trong quân đội, tôi hy vọng có thể trở thành đồng đội của anh.”
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, không mở miệng.
Chương 33: Thú hoàng kim sợ chết nhất
Mặc dù Lâm Siêu không phải người tiến hóa hệ nhận biết nhưng dựa vào thính lực gấp 13 lần, thu thập các thông tin như tần suất tim đập, mạch đập của họ tổng hợp lại, anh có thể phân tích ra thực lực của nhóm người này.
Tính cả người phụ nữ này, nhóm có ba người tiến hóa, hai người còn lại mặc dù là người bình thường nhưng có cài súng ở hông, có thể nói, trong số những người may mắn sống sót, đội này có thể nói là một tổ hợp tinh anh, rất hoàn mỹ!
Trong đội không có người già trẻ em, tất cả đều là người trẻ tuổi, trong 3 người tiến hóa có một người có khả năng thị giác hệ nhận biết.
Nếu đơn độc sinh tồn thì người tiến hóa hệ nhận biết không có nhiều tác dụng nhưng nếu ở trong một nhóm thì tác dụng của một người tiến hóa hệ nhận biết vượt xa bất kỳ người tiến hóa hệ nào khác!
Dựa theo thái độ của người phụ nữ này, Lâm Siêu có thể đoán ra chắc chắn cô ta đã sử dụng khả năng đặc biệt của bản thân để nắm được một số thông tin cơ bản về anh, ví dụ như từ các phương diện xương cốt, cơ bắp, nhịp tim phân tích ra thể chất của anh, cho nên mới hạ mình lôi kéo anh như vậy.
Triệu Băng Băng?
Anh chưa từng nghe thấy cái tên này. Có lẽ là một danh nhân ở đời sau, anh rất ít chú ý đến các danh nhân trong lịch sử, nếu không phải rất nhiều thành phố căn cứ địa đều có tượng của Sở Sơn Hà thì ngay cả vị danh nhân có cống hiến kiệt xuất trong mốc son lịch sử của loài người Sở Sơn Hà, anh cũng không hề biết.
Anh chỉ quan tâm liệu mình có sống sót được không, sống được bao lâu mà thôi.
“Cô tin vào đồng đội à?” Lâm Siêu nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng trẻo của cô ta.
Triệu Băng Băng hơi ngẩn ra, cô ta cúi đầu im lặng một lát mới mở miệng nói: “Không biết, có điều tôi hy vọng đồng đội của tôi đáng để tôi tin tưởng.”
“Hi vọng à?” Lâm Siêu cười khẽ.
Triệu Băng Băng ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Nếu có một ngày, anh đồng ý trở thành đồng đội của tôi, chắc chắn tôi sẽ tin tưởng anh.”
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn thẳng bóng tối trước mặt, nói: “Tạm thời không có hứng thú.”
Triệu Băng Băng dường như đã dự đoán được trước câu trả lời của anh nên không hề để tâm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Bất kể thế nào đi nữa, hy vọng anh có thể sống sót!”
Đây là lời chúc phúc của một người sống sót dành cho một người sống sót khác.
Lâm Siêu gật đầu, nói: “Cô cũng vậy.”
Lúc này, mọi người đã đến chỗ miệng cống thoát nước, Lâm Siêu không hề lưu luyến leo lên khỏi miệng cống thoát nước, lập tức đi thẳng về phương xa.
Nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi lập tức đi lên, người đàn ông khôi ngô lực lưỡng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Em Băng, vừa rồi em mạo hiểm quá, lỡ như người này hiểm ác, bắt giữ em uy hiếp bọn anh thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm, may là anh ta không giở trò gì.”
Triệu Băng Băng nhìn qua Lâm Siêu rời đi phương hướng, bình tĩnh nói: “Nếu như anh ta muốn giết chúng ta thì cho dù chúng ta dàn trận sẵn sàng chiến đấu cũng vẫn không thể chống lại được.”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi cau mày nói: “Không thể phủ nhận lực chiến đấu của anh ta quả thực rất mạnh, đấu lẻ một người một thì chúng ta không có ai là đối thủ của anh ta nhưng chúng ta đông người, có bọn anh yểm hộ, em chỉ cần bắn một phát là hạ được anh ta ngay, hoàn toàn không có gì phải sợ.”
Triệu Băng Băng khe khẽ thở dài, nói: “Vừa rồi em dùng khả năng của mắt để phân tích thể chất của anh ta nhưng hoàn toàn không thể phân tích được, thể chất của anh ta hẳn là mạnh hơn quái vật sư tử nhiều, có khả năng gấp hơn mười lần! Hơn nữa, em vẫn chưa biết rõ khả năng đặc biệt của anh ta là gì, nếu là một khả năng rất mạnh, phối hợp với thể chất như vậy, chỉ nháy mắt là đã giết sạch chúng ta rồi, đừng nói bắn anh ta, ngay cả cái bóng của anh ta cũng không nhìn thấy!”
“Gấp hơn mười lần?”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi và người đàn ông khôi ngô lực lưỡng tròn mắt, gần như ngỡ là mình nghe nhầm. Gấp mười là nghĩa là gì? Nghĩa là ở khoảng cách 100 mét chỉ đi mất một, hai giây là tới nơi, nếu chỉ cách 10 mét thì sao?
“Mạnh thật, chẳng trách kiêu ngạo như vậy!”
“Chẳng lẽ anh ta đã tiến hóa lần hai rồi sao?”
Bốn người nhóm thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi thầm chậc lưỡi, may là đối phương không định cướp gì của họ, nếu không thì súng ống trên người cũng chẳng thể bảo vệ nổi họ.
...
Lâm Siêu đi ra ngoài sở thú, đang định đi luôn thì bỗng một cái bóng màu vàng óng nhảy ra từ phía sau một chiếc xe rách nát.
“Chó hoàng kim?” Sau khi nhìn thấy rõ nó, sắc mặt Lâm Siêu khá kỳ lạ, không ngờ nó không tranh thủ chạy trốn mà còn biết trốn ra ngoài sở thú chờ mình.
Gâu!
Chó hoàng kim chạy tới ngồi xổm trước mặt Lâm Siêu, giơ một chân lên, lè lưỡi với vẻ nịnh nọt và tủi thân, chỉ chân vào cổ mình.
Lâm Siêu không khỏi bực mình quá mà bật cười, con chó chết tiệt này, đúng là sợ chết tới cùng cực. Đều là thú biến dị mang dòng máu hoàng kim nhưng nghĩ tới con sư tử hoàng kim oai phong kia rồi nhìn lại cái điệu bộ vẫy đuôi nịnh nọt của nó, khác biệt đúng là một trời một vực!
Lâm Siêu bất đắc dĩ tháo quả bom mini ở cổ ra cho nó, sau đó vỗ đầu chó của nó, đi về nhà.
Một người một chó dạo bước trên đường phố đổ nát.
...
Trong căn phòng trên tầng cao nhất.
Phạm Hương Ngữ vuốt ve khuôn mặt của Lâm Thi Vũ, đôi môi đỏ nhoẻn cười đầy ngả ngớn, nói: “Đúng là da thịt láng mịn mềm mại, mà cô với tên quái nhân đó là chị em ruột thật đấy à?”
Lâm Thi Vũ ngồi ở một góc ban công nhìn xác thối lang thang trên đường, thản nhiên nói: “Vì sao hỏi như vậy?”
Phạm Hương Ngữ đưa chiếc lưỡi đỏ liếm khóe môi, nói: “Anh ta để cô lại đây một mình không sợ tôi ăn thịt cô hay sao, cô nói xem, nếu tôi cắn cô thành xác thối rồi điều khiển thi thể của cô tấn công anh ta thì anh ta có đánh nát thi thể của cô không?”
“Cô chỉ biết đùa nhạt nhẽo vậy thôi sao?” Lâm Thi Vũ lườm cô ta một cái.
Phạm Hương Ngữ trượt tay xuống gáy Lâm Thi Vũ, nhẹ nhàng nói: “Bé con à, đừng nói năng khó nghe thế chứ, nếu tâm trạng tôi không vui thì rất dễ lỡ tay rắc một cái đấy.”
Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, nói: “Tôi cảm thấy cô nên bỏ tay ra đi thì hơn.”
“Chậc chậc chậc, giọng điệu thật là làm người khác bực mình.” Phạm Hương Ngữ lắc đầu thương hại, tay bóp mạnh hơn một chút.
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn cô ta, hai người đấu mắt ba giây, sau đó Lâm Thi Vũ bất ngờ cử động, ngửa gáy ra sau, tránh khỏi bàn tay của Phạm Hương Ngữ rồi vung bàn tay nhỏ bé trắng trẻo lên giữ chặt cổ tay Phạm Hương Ngữ, vặn ngược lại, đồng thời, đá về phía khớp chân sau đầu gối của Phạm Hương Ngữ.
Huỵch! Cơ thể của Phạm Hương Ngữ bất ngờ quỳ một chân xuống nền nhà, bị Lâm Thi Vũ trở tay khống chế.
“Quên nói cho cô biết, tôi là Taekwondo đai đen thất đẳng.” Lâm Thi Vũ đẩy kính mắt, nói: “Tiểu Siêu bảo cô ở với tôi, mặt ngoài là để cô bảo vệ tôi nhưng thực ra là để tôi trông cô, không để cô chạy mất mà thôi, cho dù cô có điều khiển ba con xác thối kia, tôi vẫn có thể đánh chết cô trước khi bị bọn chúng cắn xé!”
Phạm Hương Ngữ giật nhẹ khóe môi, đắng chát nói: “Bỏ ra đi, tôi biết lỗi rồi, cô đừng nói chuyện này với anh ta.”
“Ngoan ngoãn một chút, Tiểu Siêu không xấu bụng, chỉ cần cô đừng giở trò thì sẽ không bạc đãi cô đâu.” Lâm Thi Vũ bỏ tay ra, chỉnh trang lại bộ váy liền thân rồi ngồi lại xuống ghế.
Phạm Hương Ngữ đứng dậy xoa đầu gối, trong lòng cảm thấy thật thất bại.
“Tiểu Siêu!”
Lâm Thi Vũ bỗng đứng dậy, ngạc nhiên nhìn góc đường.
Nghe thấy hai chữ này, Phạm Hương Ngữ giật mình run lên, cô ta nhìn bóng lưng Lâm Thi Vũ gần trong gang tấc, nếu tập kích bất ngờ, có lẽ có thể thành công…
Cô ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn chán chường từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.