Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 83

Cổ Hi

14/12/2022

Thời gian sẽ không vì bạn vấp ngã mà dừng lại đợi bạn. Lâm Siêu cảm thấy cơ thể mình đã lành lại khoảng bảy tám phần, những vết thương còn lại cũng hồi phục theo tốc độ tế bào của anh. Để có thể đi vào khu vực sâu số 01, anh phải hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ngồi dậy, vươn tay gỡ bảy tám cái ống truyền nước trên người xuống, sau đó anh vén tấm chăn tráng tinh tràn ngập mùi formalin lên, nói với Phạm Hương Ngữ: “Lấy quần áo cho tôi.”

“Tôi không phải người hầu của anh” Phạm Hương Ngữ lập tức kháng nghị, nhưng cơ thể lại bất giác đứng lên, đưa quần rằn ri và áo thường ngày gấp gọn để cạnh giường cho anh.

Lâm Siêu vừa mặc vừa nói: “Cô đương nhiên không phải người hầu của tôi, cô là tù binh.”

“Anh!” Phạm Hương Ngữ giậm chân tức giận, hừ một tiếng, mặc kệ chạy ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Siêu nhớ đến thổ long tinh trong cơ thể địa long thú, sau khi thay quần áo xong anh lập tức đến viện nghiên cứu khoa học.

Anh phóng lên trên đường phố của căn cứ, dọc đường tình cờ gặp một vài người dân tị nạn và các binh sĩ. Những người này nhìn thấy anh thì hai mắt lập tức phát sáng, hào hứng chen đến, ríu rít nói cảm ơn.

Lâm Siêu có chút xấu hổ, sau khi ứng phó mấy đợt sóng người thì chui vào một chiếc xe của quân đội bên đường.

“Anh…” Thiếu úy ngồi ở ghế lái của xe quân đội vừa phản ứng lại, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cái dao trong tay Lâm Siêu đánh vào gáy, ngất xỉu.

Lâm Siêu vứt anh ta sang ghế phó lái, sau đso lái xe đến viện nghiên cứu khoa học.

Đến con đường bên ngoài viện nghiên cứu, trên đường rất khi thấy dân tị nạn, chốc chốc lại có binh sĩ đi tuần tra qua. Sau khi dừng xe phía sau con đường, Lâm Siêu xuống xe đi vào viện nghiên cứu khoa học.

Mấy binh sĩ đứng làm nhiệm vụ trước tòa nhà lớn, một binh sĩ trong số đó nhìn thấy Lâm Siêu, lập tức quát: Đứng lại, đây là viện nghiên cứu khoa học, người tạp nham đợi…”

“Tướng quân Lâm!”

“Là tướng quân Lâm!”

Binh sĩ này còn chưa nói xong đã bị mấy binh sĩ cùng làm nhiệm vụ khác ngắt lời. Mấy binh sĩ này nhìn thấy Lâm Siêu, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, lập tức mừng như điên vây quanh anh.

“Tướng, tướng quân Lâm?” Binh sĩ chuẩn bị ngăn cản Lâm Siêu đó, há hốc miệng, khuôn mặt thảng thốt. Khi Lâm Siêu chiên đấu với hai con cự xà, anh ta đang phụ trách sơ tán dân tị nạn, không nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Siêu, không ngờ người thanh niên vô cũng trẻ tuổi trước mắt này lại là “chiến thần Lâm Siêu” được nhắc đến khắp đường lớn ngõ nhỏ trong căn cứ.



Lâm Siêu nhìn dáng vẻ có rất nhiều lời muốn nói của bọn họ thì vội vàng nói: “Nhường đường chút, tôi có việc gấp.”

“Được được được, tướng quân Lâm, mời anh…”

Mấy binh sĩ vội vàng tránh ra, chắp tay là tư thế mời, vẻ mặt kính nể hướng về Lâm Siêu.

Sau khi Lâm Siêu đi vào tòa nhà lớn, khuôn mặt mấy binh sĩ tràn đầy vẻ kích động, phấn khởi hò reo.

“Vậy mà tôi lại thấy chiến thần, quả thực giống như nằm mơ vậy.”

“Ha ha, Nhị Ma Tử để tôi trực ban, nếu mà anh ta biết hôm nay tướng quân Lâm để đây chắc chắc là tiếc đứt ruột. Ai bảo anh ta đi tán gái, ha ha…”

“Tướng quân Lâm quả nhiên là bất phàm. Chậc chậc, mấy người không thấy dáng vẻ anh ấy ôm con rắn lớn đó bay lên trời đâu, quả thực là thiên thần.”

“Này, ai bảo tôi không thấy, lúc đó tôi vẫn luôn đứng ở bên cạnh đó.”

“Dẹp đi, chút gan gấu này của cậu…”

Sau khi vào viện nghiên cứu, Lâm Siêu đến trước quầy lễ tân, anh đang định nói rõ mục đích đến, cô gái xinh đẹp ngồi ở quầy lễ tân đón khách đột nhiên đứng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin nhìn anh, nói: “Tướng quân Lâm, thật sự là anh sao? A, em, em…” Sau khi xác nhận xem mình có phải hoa mắt hay không, cô ấy kích động, cô ấy kích động hét ầm lên.

Lâm Siêu ho khan nói: “Tôi muốn gặp viện trưởng, giúp tôi hẹn trước xem ông ấy có thời gian rảnh không…”

“Muốn gặp viện trưởng? Không thành vấn đề, không thành vấn đề, em lập tức thông báo giúp anh. Chắc chắn là viện trưởng có thời gian rảnh.” Cô gái trẻ xinh đẹp vui mừng, vội vàng hẹn giúp Lâm Siêu.

Một lát sau, cô ấy đặt máy truyền tin xuống, tràn đầy yêu thích nhìn Lâm Siêu, nói: “Tướng quân Lâm, viện trưởng đang ở tầng cao nhất, ông ấy bảo anh có thể lên gặp ông ấy bất cứ lúc nào. Em, em dẫn anh lên nha!” Cô ấy nói xong thì hai gò má hơi đỏ lên.

Lâm Siêu gật đầu: “Vậy thì cảm ơn cô.”

“Không, không cần cảm ơn. Là việc em nên làm mà…” Cô gái trẻ xinh đẹp đỏ mặt.

Lâm Siêu nhìn cô ấy một cái, không nói gì nữa.



Hai người vào thang máy, thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất. Cửa thang máy vừa mở ra một bóng dáng già nua, gầy gò đã hiện ra trong tầm mắt, đúng là viện trưởng của viện nghiên cứu khoa học, Quách Thiên Hoa.

Lâm Siêu có chút ngạc nhiên, không ngờ ông ấy lại đích thân đến đón mình, anh vội nói: “Xin chào viện trưởng Quách.”

Khuôn mặt Quách Thiên Hoa tràn đầy vẻ tươi cười, ông ấy nhiệt tình kéo tay Lâm Siêu, nói: “Khỏi bệnh nhanh như vậy? Chậc chậc, đúng là thể chất kinh người. Sau khi cậu đưa ra lý luận nguồn năng lượng tiến hoá, tôi vẫn luôn muốn gặp cậu. Lần trước lúc thành lập căn cứ, không có cơ hội nói chuyện với cậu, lần này cuối cùng cũng có thể tâm sự với cậu rồi. Haha…”

Lâm Siêu hàn huyên mấy câu, sau đó nói thẳng mục đích đến đây: “Viện trưởng Quách à, lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn xem thi thể của hai con cự xà đó.”

Quách Thiên Hoa cười: “Đừng có khách khí như vậy, sau này gọi tôi là ông Quách là được. Muốn xem thi thể của bọn nó ư? Không thành vấn đề, đi theo tôi.”

Lâm Siêu quay lại vẫy tay tạm biệt với cô gái lễ tân, sau đó đi theo Quách Thiên Hoa đến phòng thí nghiệm của hai con cự xà.

Phòng thí nghiệm này vô cùng lớn, bên trong có các loại máy móc tinh vi cùng với màn hình hư cấu ghi lại các số liệu. Trong đó còn có mấy ống nghiệm lớn đựng chất lỏng màu xanh lá, thịt rắn cắt thành miếng nổi lơ lửng cùng với con người và tim rắn.

“Hai con rắn này đã bị giải phẫu, cắt miếng để tiến hành thí nghiệm rồi. Tôi phát hiện trong cơ thể nó có một thứ màu bạc trầm. Trải qua nghiên cứu phát hiện bên trong đó chứa chút virus. Nhưng tình trạng của virus vô cùng lạ, không hề cuồng bạo, khác hoàn toàn virus trong cơ thể xác thối…”

Quách Thiên Hoa dẫm Lâm Siêu vào phòng thí nghiệm, mỉm cười giới thiệu với Lâm Siêu.

Lâm Siêu có chút ngạc nhiên, không ngờ chất lượng nguồn năng lượng gen của hai con cự xà này lại tốt như vậy, đều là cấp ám ngân, tinh luyện đến cấp độ nguồn năng lượng gen này, hiệu quả vượt xa nguồn năng lượng gen màu trắng.

“Nếu là như vậy tôi cảm thấy nhân loại có thể dùng hoặc là có thể cường hoá thân thể.” Lâm Siêu thuận miệng đề xuất, dù sao cũng không phải đề xuất riêng, với thiết bị và lượng lớn nhân viên nghiên cứu khoa học mũi nhọn ở đây thì một khoảng thời gian nữa cũng sẽ nghiên cứu ra thuộc tính của nguồn năng lượng gen, thì tại sao anh lại không bán cho họ một cái nhân tình?

“Sử dụng?” Quách Thiên Hoa kinh ngạc, nói: “Cái này là virus, nhân loại sử dụng chẳng phải sẽ bị lây nhiêm sao?”

Lâm Siêu tuỳ ý nói: “Cho người tiến hoá dùng là được.”

Quách Thiên Hoa cúi đầu suy tư, vẻ mặt chuyên tâm, nghiêm túc. Một lát sau, ông ta lắc đầu nói: “Quá mạo hiểm. Tuy rằng người tiến hoá không sợ virus, nhưng nếu bị virus đi vào mạch máu, hoặc đi vào trong não bộ, thì khả năng bị lây nhiễm thành xác thối là 80%.”

Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, anh cười nói: “Nếu ông không tin vậy thì để tôi tử có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Tái Khởi Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook