Chương 48
Hoàng Tiểu Thiền
05/01/2023
Kiều Thanh Thanh không ngủ được, cô đứng bên cạnh Kiều Tùng Chi cùng nhìn mưa bên ngoài, trận mưa này cứ như từ trên trời trút xuống, không có khe hở.
"Lượng mưa này không nhỏ, tin tức thời gian thực cũng đã được đưa tin.” Thiệu Thịnh An đang vuốt điện thoại di động
“Mưa, mưa thật lớn mà.” Thiệu Thịnh Phi xoa đôi mắt, vẻ mặt mệt mỏi, lại còn nói muốn ra ngoài nghịch nước.
“Không thể nghịch nước, chúng ta vào nhà ngủ đi.” Mẹ Thiệu dỗ dành hắn vào nhà, nhỏ giọng nói: “Mọi người cũng ngủ đi, mưa to thế này người vẫn luôn buồn ngủ.”
“Mẹ, mọi người đi ngủ đi, tí nữa chúng con ngủ.”
Kiều Tụng Chi vỗ vỗ Kiều Thanh Thanh: “Đi ngủ đi!”
Sau nửa đêm, Kiều Thanh Thanh trằn trọc không ngủ được. Vừa rạng sáng ngày hôm sau cô đã rời giường, đi xuống dưới lầu xem coi có phải nơi đó đọng nước hay không.
Nửa đêm tầng một đã bị nước tràn vào rồi, nhóm hộ gia đình có lẽ là cả đêm không ngủ, khi Kiều Thanh Thanh đi xuống chỉ nghe thấy tiếng nhóm hộ gia đình vừa mắng vừa tát nước.
“Thật là đã chục năm cũng chưa từng gặp qua, nơi này thế mà cũng bị ngập luôn rồi!”
“Nơi chúng ta ở vẫn còn tốt chán, ông không xem tin tức à, ở nơi khác đã bị tích tụ nước đến vài tầng rồi!"
“Mua được xi măng gạch không?”
“Mua được mua được, mới hơn 6 giờ chiều, vật liệu xây dựng trong thành phố đã có rất nhiều người tranh giành mua!"
“Ai ông Từ, chia cho cho tôi một chút, tôi sẽ trả tiền cho ông!"
Kiều Thanh Thanh mặc quần xuống nước, cứ một bước lại một bước đi xuống, xuống đến lầu cô phát hiện nước đã ngập đến bắp đùi.
“Tôi sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoa Thành bị ngập sâu như này!
“Còn không phải sao, nhà em trai của mẹ tôi gọi điện thoại tới nói, nước trong nhà đã ngập đến ngực rồi, ôi trời ơi...”
Người dân tầng hai, tầng ba cũng xuống lầu xem tình huống, túm tụm ở cầu thang bàn tán phàn nàn, hoảng sợ trốn tránh chửi bới thời tiết kì lạ.
Tình huống này như có điều gì đó không ổn lắm.
"Thời sự báo mưa to khắp nơi rồi, này là bị dột sao, tại sao mà mưa mãi không tạnh được!”
“Mưa hơn nửa tháng nay rồi, tôi cứ nghĩ là sắp ngừng, kết quả nửa đêm hôm sau lại mưa! Mưa to muốn chết, mấy người nhìn mà xem, trận mưa này đập vào mặt nước lớn như thế nào, mưa đập to như tiếng cục sắt rơi xuống, một lát còn phải đi làm nữa, nghĩ đến thôi mà đã khó chịu rồi!”
"Hôm nay con tôi nghỉ học, nghe nói trường học bị ngập lụt..."
Kiều Thanh Thanh nghe hàng xóm nhóm tán gẫu, đi đến cầu thang nhìn mưa bên ngoài, mưa thật sự rất lớn, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước là cái gì, ngay cả tiếng còi xe trên đường cũng trở nên mờ ảo xa xăm dưới tiếng mưa,. Cô xoay người lên lầu, liền nhìn thấy Thiệu Thịnh An ở tầng năm đi tới tìm cô.
“Nước tù đọng thế nào?”
"Có lẽ là khoảng một mét."
Hai người cùng nhau lên lầu, Kiều Thanh Thanh nói “Nghe hàng xóm dưới lầu nói, bây giờ thị trường vật liệu xây dựng đã mở cửa, rất đông người, may mắn là chúng ta đã mua vật liệu trước nếu không đến khi lũ dâng lên, chúng ta không tranh nổi với mọi người."
Thiệu Thịnh An sờ sờ đầu cô: “Đúng vậy, may mắn là Thanh Thanh nhà chúng ta nhìn xa trông rộng, trong nhà đều được em sắp xếp chu đáo.”
Trong bản tin buổi sáng, người dẫn chương trình mang vẻ mặt nghiêm trọng tường thuật trận lại mưa lớn hiếm thấy đêm qua: "...
Lượng mưa trong một giờ đạt tới... Đó là lượng mưa lớn nhất trong lịch sử Hoa Thành... Công tác chống lũ đang được triển khai có trật tự, đề nghị người dân vùng trũng thấp ưu tiên tránh nguy hiểm…”
"Lượng mưa này không nhỏ, tin tức thời gian thực cũng đã được đưa tin.” Thiệu Thịnh An đang vuốt điện thoại di động
“Mưa, mưa thật lớn mà.” Thiệu Thịnh Phi xoa đôi mắt, vẻ mặt mệt mỏi, lại còn nói muốn ra ngoài nghịch nước.
“Không thể nghịch nước, chúng ta vào nhà ngủ đi.” Mẹ Thiệu dỗ dành hắn vào nhà, nhỏ giọng nói: “Mọi người cũng ngủ đi, mưa to thế này người vẫn luôn buồn ngủ.”
“Mẹ, mọi người đi ngủ đi, tí nữa chúng con ngủ.”
Kiều Tụng Chi vỗ vỗ Kiều Thanh Thanh: “Đi ngủ đi!”
Sau nửa đêm, Kiều Thanh Thanh trằn trọc không ngủ được. Vừa rạng sáng ngày hôm sau cô đã rời giường, đi xuống dưới lầu xem coi có phải nơi đó đọng nước hay không.
Nửa đêm tầng một đã bị nước tràn vào rồi, nhóm hộ gia đình có lẽ là cả đêm không ngủ, khi Kiều Thanh Thanh đi xuống chỉ nghe thấy tiếng nhóm hộ gia đình vừa mắng vừa tát nước.
“Thật là đã chục năm cũng chưa từng gặp qua, nơi này thế mà cũng bị ngập luôn rồi!”
“Nơi chúng ta ở vẫn còn tốt chán, ông không xem tin tức à, ở nơi khác đã bị tích tụ nước đến vài tầng rồi!"
“Mua được xi măng gạch không?”
“Mua được mua được, mới hơn 6 giờ chiều, vật liệu xây dựng trong thành phố đã có rất nhiều người tranh giành mua!"
“Ai ông Từ, chia cho cho tôi một chút, tôi sẽ trả tiền cho ông!"
Kiều Thanh Thanh mặc quần xuống nước, cứ một bước lại một bước đi xuống, xuống đến lầu cô phát hiện nước đã ngập đến bắp đùi.
“Tôi sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoa Thành bị ngập sâu như này!
“Còn không phải sao, nhà em trai của mẹ tôi gọi điện thoại tới nói, nước trong nhà đã ngập đến ngực rồi, ôi trời ơi...”
Người dân tầng hai, tầng ba cũng xuống lầu xem tình huống, túm tụm ở cầu thang bàn tán phàn nàn, hoảng sợ trốn tránh chửi bới thời tiết kì lạ.
Tình huống này như có điều gì đó không ổn lắm.
"Thời sự báo mưa to khắp nơi rồi, này là bị dột sao, tại sao mà mưa mãi không tạnh được!”
“Mưa hơn nửa tháng nay rồi, tôi cứ nghĩ là sắp ngừng, kết quả nửa đêm hôm sau lại mưa! Mưa to muốn chết, mấy người nhìn mà xem, trận mưa này đập vào mặt nước lớn như thế nào, mưa đập to như tiếng cục sắt rơi xuống, một lát còn phải đi làm nữa, nghĩ đến thôi mà đã khó chịu rồi!”
"Hôm nay con tôi nghỉ học, nghe nói trường học bị ngập lụt..."
Kiều Thanh Thanh nghe hàng xóm nhóm tán gẫu, đi đến cầu thang nhìn mưa bên ngoài, mưa thật sự rất lớn, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước là cái gì, ngay cả tiếng còi xe trên đường cũng trở nên mờ ảo xa xăm dưới tiếng mưa,. Cô xoay người lên lầu, liền nhìn thấy Thiệu Thịnh An ở tầng năm đi tới tìm cô.
“Nước tù đọng thế nào?”
"Có lẽ là khoảng một mét."
Hai người cùng nhau lên lầu, Kiều Thanh Thanh nói “Nghe hàng xóm dưới lầu nói, bây giờ thị trường vật liệu xây dựng đã mở cửa, rất đông người, may mắn là chúng ta đã mua vật liệu trước nếu không đến khi lũ dâng lên, chúng ta không tranh nổi với mọi người."
Thiệu Thịnh An sờ sờ đầu cô: “Đúng vậy, may mắn là Thanh Thanh nhà chúng ta nhìn xa trông rộng, trong nhà đều được em sắp xếp chu đáo.”
Trong bản tin buổi sáng, người dẫn chương trình mang vẻ mặt nghiêm trọng tường thuật trận lại mưa lớn hiếm thấy đêm qua: "...
Lượng mưa trong một giờ đạt tới... Đó là lượng mưa lớn nhất trong lịch sử Hoa Thành... Công tác chống lũ đang được triển khai có trật tự, đề nghị người dân vùng trũng thấp ưu tiên tránh nguy hiểm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.