Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Chương 11: Xem Ra Đúng Là Một Con Cừu Béo Rồi
Tiểu Tiên Tiên
20/11/2024
Giải quyết xong nhu yếu phẩm, cô tìm đến một cửa hàng chuyên bán đồ ngoài trời, dùng lý do là đến một châu nào đó và Bắc Cực thám hiểm, lại thu mua đồ thể thao mùa hè cực nhẹ nhàng, quần áo chống nước, chống lạnh, giày, găng tay, đồ lót và khăn quàng cổ giữ ấm, kính bảo vệ mắt, lều trại, túi ngủ, giày trượt băng, trượt tuyết, xuồng tấn công, thuyền bơm hơi, số lượng mỗi loại là năm mươi.
Tiêu hết thêm mười tám vạn, Giang Phỉ mới rời khỏi cửa hàng chuyên bán đồ ngoài trời với vẻ hài lòng thỏa mãn, cô lại đến cửa hàng vật tư nông nghiệp mua hết tám vạn tiền các loại hạt giống khác nhau và công cụ làm đồng. Sau đó đến tiệm rau củ quả mua hết năm vạn tiền hoa quả tươi và rau tươi, lại đến hàng thịt mua bảy vạn tiền các loại thịt tươi và thịt đông lạnh khác nhau, đều hẹn buổi tối tới giao hàng.
Nếu khu đất bên ngoài siêu thị không thể trồng trọt thì cô vẫn có thể trồng trong thế giới hiện thực, hoặc là quyên góp cho bên chính phủ, giải quyết một phần vấn đề lương thực.
Cô cũng không phải thánh mẫu, chỉ là không muốn khiến trên thế giới này không còn một ai nữa mà thôi.
Giang Phủ bận rộn đến tận khi mặt trời lặn mới quay về xe tải đã thuê, kiểm tra danh sách vật tư mà mình mua được.
Điều kiện mở khóa và nâng cấp siêu thị đều quá đốt tiền, nhưng cứ cố tình bây giờ tiền của cô lại không đủ, chỉ có thể mua mỗi loại một ít, đủ cho mình sử dụng.
Cũng may mà sau mạt thế có thể mua mà không mất tiền, đến khi ấy mở khóa và nâng cấp rất đơn giản.
Rè rè…
Di động đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn mà Giang Chính Khang gửi tới, hỏi cô đang ở đâu.
Còn cả hai cuộc gọi nhỡ từ Lý Yến Bình nữa.
Sau khi Giang Phỉ sang tên xong đã xóa hết Wechat của cả gia đình Lý Yến Bình.
Phỏng chừng bà ta lại định tìm lý do để đòi tiền về nên mới gọi điện cho cô ấy mà.
Giang Phỉ không trả lời Lý Yến Bình và Giang Chính Khang, cô kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, vẫn còn hai mươi bảy vạn nữa, hoàn toàn không đủ mua những thứ mà cô cần.
Đặc biệt là dược phẩm, vũ khí, xăng và dầu diesel, thu mua số lượng lớn không chỉ cần tiền mà còn phải có quan hệ nhân mạch nữa.
Thật sự không được thì đợi sau khi mưa bão tới lại đi mua miễn phí đi?
Giang Phỉ xoa mi tâm đau nhức, quyết định tìm chỗ ăn cơm trước.
Lúc này, trong cửa hàng vật liệu ngũ kim ở chợ đầu mối.
Ông chủ Vương thọt đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bọc vải, nghe báo cáo của đàn em với vẻ kinh hãi: “Mày nói cô ta tiêu gần một trăm vạn ở đây á?”
Đàn em gật đầu: “Nghe chủ quán lương dầu nói cô ta muốn mở một siêu thị cỡ lớn cho nên cái gì cũng muốn mua hết.”
“Xem ra đúng là một con cừu béo rồi.” Vương thọt kích động đứng dậy.
“Thông báo cho các anh em, tối nay dẫn người đến nhà kho số mười một khu Lâm Bắc.”
Tiêu hết thêm mười tám vạn, Giang Phỉ mới rời khỏi cửa hàng chuyên bán đồ ngoài trời với vẻ hài lòng thỏa mãn, cô lại đến cửa hàng vật tư nông nghiệp mua hết tám vạn tiền các loại hạt giống khác nhau và công cụ làm đồng. Sau đó đến tiệm rau củ quả mua hết năm vạn tiền hoa quả tươi và rau tươi, lại đến hàng thịt mua bảy vạn tiền các loại thịt tươi và thịt đông lạnh khác nhau, đều hẹn buổi tối tới giao hàng.
Nếu khu đất bên ngoài siêu thị không thể trồng trọt thì cô vẫn có thể trồng trong thế giới hiện thực, hoặc là quyên góp cho bên chính phủ, giải quyết một phần vấn đề lương thực.
Cô cũng không phải thánh mẫu, chỉ là không muốn khiến trên thế giới này không còn một ai nữa mà thôi.
Giang Phủ bận rộn đến tận khi mặt trời lặn mới quay về xe tải đã thuê, kiểm tra danh sách vật tư mà mình mua được.
Điều kiện mở khóa và nâng cấp siêu thị đều quá đốt tiền, nhưng cứ cố tình bây giờ tiền của cô lại không đủ, chỉ có thể mua mỗi loại một ít, đủ cho mình sử dụng.
Cũng may mà sau mạt thế có thể mua mà không mất tiền, đến khi ấy mở khóa và nâng cấp rất đơn giản.
Rè rè…
Di động đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn mà Giang Chính Khang gửi tới, hỏi cô đang ở đâu.
Còn cả hai cuộc gọi nhỡ từ Lý Yến Bình nữa.
Sau khi Giang Phỉ sang tên xong đã xóa hết Wechat của cả gia đình Lý Yến Bình.
Phỏng chừng bà ta lại định tìm lý do để đòi tiền về nên mới gọi điện cho cô ấy mà.
Giang Phỉ không trả lời Lý Yến Bình và Giang Chính Khang, cô kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, vẫn còn hai mươi bảy vạn nữa, hoàn toàn không đủ mua những thứ mà cô cần.
Đặc biệt là dược phẩm, vũ khí, xăng và dầu diesel, thu mua số lượng lớn không chỉ cần tiền mà còn phải có quan hệ nhân mạch nữa.
Thật sự không được thì đợi sau khi mưa bão tới lại đi mua miễn phí đi?
Giang Phỉ xoa mi tâm đau nhức, quyết định tìm chỗ ăn cơm trước.
Lúc này, trong cửa hàng vật liệu ngũ kim ở chợ đầu mối.
Ông chủ Vương thọt đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bọc vải, nghe báo cáo của đàn em với vẻ kinh hãi: “Mày nói cô ta tiêu gần một trăm vạn ở đây á?”
Đàn em gật đầu: “Nghe chủ quán lương dầu nói cô ta muốn mở một siêu thị cỡ lớn cho nên cái gì cũng muốn mua hết.”
“Xem ra đúng là một con cừu béo rồi.” Vương thọt kích động đứng dậy.
“Thông báo cho các anh em, tối nay dẫn người đến nhà kho số mười một khu Lâm Bắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.