Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Chương 13: Tiền Vàng Rơi Xuống
Tấu Bát Trường Cảnh Lộc
23/07/2024
"Ăn từ từ coi chừng nghẹn, có cần thêm một chút cà rốt để cân bằng dinh dưỡng không?"
Phú Quý một cước đạp cà rốt đi, nhìn cũng không thèm nhìn.
"Mi nói không ăn thì không ăn, nếm thêm một miếng bò Wagyu tươi đi." Tiêu Minh Nguyệt cười tới mức không đáng tiền.
[Kiểm tra đo lường được độ thiện cảm của trấn sơn hổ với chủ nhân gia tăng, thưởng tiền vàng rơi xuống ngẫu nhiên, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Vèo vèo vèo vèo!
Bốn đồng tiền vàng rơi xuống, Tiêu Minh Nguyệt nhanh chóng nhặt lên.
Bụng Phú Quý tròn vo, hiển nhiên là ăn no uống đủ. Nó tìm một bãi cỏ màu mỡ, nghiêng người nằm trên đất, hai mắt nhắm lại bắt đầu ngáy to.
Tiêu Minh Nguyệt: ...
Đúng là nói ngủ là ngủ.
Tiêu Minh Nguyệt sờ đầu Phú Quý rồi xoay người ra khỏi không gian, mang xe điện trong nhà vào.
Cô muốn xem thử rốt cuộc đồng cỏ này rộng bao nhiêu, có điểm cuối hay không.
Xuất phát từ nhà gỗ, chạy thẳng tới hướng Đông.
Đang chạy, dường như cô đụng phải một mặt tường trong suốt.
Va đập đột ngột khiến Tiêu Minh Nguyệt ngã xuống đất, cũng may tốc độ không nhanh, nếu không nhất định sẽ bị thương rồi.
Bức tường không nhìn thấy nhưng lại chạm vào được.
"Chắc đây chính là điểm cuối của không gian nhỉ." Cô lẩm bẩm.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn xung quanh, tương tự như phần rìa của tranh xếp hình, xem ra không gian là bản phóng đại của tranh ghép hình.
Còn tưởng rằng là vô cùng vô tận, có điều như vậy cũng không nhỏ, diện tích ít nhất 200 mẫu.
Sau khi về nhà thu dọn nhà bếp xong, Tiêu Minh Nguyệt mở Taobao ra, bắt đầu mua hàng online số lượng lớn.
Bởi vì thành phố Bành Kinh nằm ở khu vực cận nhiệt đới, cho dù là mùa đông thì nhiệt độ cũng từ 0 độ trở lên nên không có thị trường quần áo mùa đông có khả năng chống lạnh cao, trung tâm mua sắm quần áo cũng không bán áo lông giữ ấm dành cho thời tiết cực lạnh.
Cô chỉ có thể mua trên Taobao.
Tiêu Minh Nguyệt đã tìm được vài cửa hàng hàng đầu đáng tin cậy, mua mười chiếc áo khoác lông vũ chống gió lót lông ngỗng có thể chống được cái lạnh đến âm bốn mươi độ C, mười áo khoác bông chống rét Nga siêu dài cho nam, mười lăm áo khoác parka Cáp Nhĩ Tân lông cừu thuần, hai mươi chiếc quần bông quần lông ngỗng tăng độ dày có thể chống được cái lạnh đến âm bốn mươi độ C, sáu mươi đôi giày ugg kháng lạnh chống thấm nước, ba mươi đôi giày bông dày Tây Bắc…
Còn có ba mươi bộ nội y giữ ấm, hai mươi chiếc áo len cùng với hai mươi bộ đồ ngủ mùa đông liền thân, là loại thêm độ dày, không những tiện lợi mà còn giữ ấm rất tốt.
Có cả mấy loại như mũ chống lạnh, găng tay dày, khăn quàng cổ, mỗi loại mua bốn mươi chiếc, tất bông thì tích trữ nhiều một chút, mua luôn năm trăm đôi.
Quần áo và giày phải mua theo số đo, kích cỡ cho cả nhà đều có hết.
Đợi sau khi tận thế đến giai đoạn cực hàn, nhiệt độ trung bình âm tới năm mươi độ C, những thứ quần áo chống lạnh này sẽ phát huy tác dụng. Mặc dù biệt thự có hệ thống sưởi nhưng khi ra ngoài cũng phải trang bị đầy đủ, nếu không rất dễ bị tổn thương do giá rét, mua thêm quần áo dày để dành mà dùng.
Số quần áo này tổng cộng tiêu phí mười mấy vạn, Tiêu Minh Nguyệt quẹt sạch hạn mức của thẻ tín dụng.
Quẹt hết hạn mức của thẻ tín dụng xong, cô lại để ý tới HuaBei và JieBei với IOU.
Dù sao ngày mai bán sáu miếng vàng đi rồi, cô cũng có tiền, đến lúc đó cô sẽ trả hết tất cả số tiền nợ.
Phú Quý một cước đạp cà rốt đi, nhìn cũng không thèm nhìn.
"Mi nói không ăn thì không ăn, nếm thêm một miếng bò Wagyu tươi đi." Tiêu Minh Nguyệt cười tới mức không đáng tiền.
[Kiểm tra đo lường được độ thiện cảm của trấn sơn hổ với chủ nhân gia tăng, thưởng tiền vàng rơi xuống ngẫu nhiên, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Vèo vèo vèo vèo!
Bốn đồng tiền vàng rơi xuống, Tiêu Minh Nguyệt nhanh chóng nhặt lên.
Bụng Phú Quý tròn vo, hiển nhiên là ăn no uống đủ. Nó tìm một bãi cỏ màu mỡ, nghiêng người nằm trên đất, hai mắt nhắm lại bắt đầu ngáy to.
Tiêu Minh Nguyệt: ...
Đúng là nói ngủ là ngủ.
Tiêu Minh Nguyệt sờ đầu Phú Quý rồi xoay người ra khỏi không gian, mang xe điện trong nhà vào.
Cô muốn xem thử rốt cuộc đồng cỏ này rộng bao nhiêu, có điểm cuối hay không.
Xuất phát từ nhà gỗ, chạy thẳng tới hướng Đông.
Đang chạy, dường như cô đụng phải một mặt tường trong suốt.
Va đập đột ngột khiến Tiêu Minh Nguyệt ngã xuống đất, cũng may tốc độ không nhanh, nếu không nhất định sẽ bị thương rồi.
Bức tường không nhìn thấy nhưng lại chạm vào được.
"Chắc đây chính là điểm cuối của không gian nhỉ." Cô lẩm bẩm.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn xung quanh, tương tự như phần rìa của tranh xếp hình, xem ra không gian là bản phóng đại của tranh ghép hình.
Còn tưởng rằng là vô cùng vô tận, có điều như vậy cũng không nhỏ, diện tích ít nhất 200 mẫu.
Sau khi về nhà thu dọn nhà bếp xong, Tiêu Minh Nguyệt mở Taobao ra, bắt đầu mua hàng online số lượng lớn.
Bởi vì thành phố Bành Kinh nằm ở khu vực cận nhiệt đới, cho dù là mùa đông thì nhiệt độ cũng từ 0 độ trở lên nên không có thị trường quần áo mùa đông có khả năng chống lạnh cao, trung tâm mua sắm quần áo cũng không bán áo lông giữ ấm dành cho thời tiết cực lạnh.
Cô chỉ có thể mua trên Taobao.
Tiêu Minh Nguyệt đã tìm được vài cửa hàng hàng đầu đáng tin cậy, mua mười chiếc áo khoác lông vũ chống gió lót lông ngỗng có thể chống được cái lạnh đến âm bốn mươi độ C, mười áo khoác bông chống rét Nga siêu dài cho nam, mười lăm áo khoác parka Cáp Nhĩ Tân lông cừu thuần, hai mươi chiếc quần bông quần lông ngỗng tăng độ dày có thể chống được cái lạnh đến âm bốn mươi độ C, sáu mươi đôi giày ugg kháng lạnh chống thấm nước, ba mươi đôi giày bông dày Tây Bắc…
Còn có ba mươi bộ nội y giữ ấm, hai mươi chiếc áo len cùng với hai mươi bộ đồ ngủ mùa đông liền thân, là loại thêm độ dày, không những tiện lợi mà còn giữ ấm rất tốt.
Có cả mấy loại như mũ chống lạnh, găng tay dày, khăn quàng cổ, mỗi loại mua bốn mươi chiếc, tất bông thì tích trữ nhiều một chút, mua luôn năm trăm đôi.
Quần áo và giày phải mua theo số đo, kích cỡ cho cả nhà đều có hết.
Đợi sau khi tận thế đến giai đoạn cực hàn, nhiệt độ trung bình âm tới năm mươi độ C, những thứ quần áo chống lạnh này sẽ phát huy tác dụng. Mặc dù biệt thự có hệ thống sưởi nhưng khi ra ngoài cũng phải trang bị đầy đủ, nếu không rất dễ bị tổn thương do giá rét, mua thêm quần áo dày để dành mà dùng.
Số quần áo này tổng cộng tiêu phí mười mấy vạn, Tiêu Minh Nguyệt quẹt sạch hạn mức của thẻ tín dụng.
Quẹt hết hạn mức của thẻ tín dụng xong, cô lại để ý tới HuaBei và JieBei với IOU.
Dù sao ngày mai bán sáu miếng vàng đi rồi, cô cũng có tiền, đến lúc đó cô sẽ trả hết tất cả số tiền nợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.