[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 15:
Hải Đại Nhân
16/04/2024
“Hay lắm, tao nghe nói Sở Cảnh Hòa và mày kết hôn có phải hay không? Vậy mày hiện tại chính là con dâu của tao, tao nói cho chúng mày đừng nghĩ trốn tránh chúng tao, con sói mắt trắng không có lương tâm kia kiếm nhiều tiền như vậy, thế mà một xu tiền cũng không cho ông đây tiêu. Tao là cha nó, hai người chúng mày nuôi tao là thiên kinh địa nghĩa, nói Sở Cảnh Hòa ở nơi nào? Không nói, mày cũng đừng nghĩ đi.” Sở Chính Quân nhào tới muốn giữ chặt tay của cô, một khuôn mặt già nua đáng ghét.
“Chú, chú à, chú đừng như vậy.” Tống Đại giãy dụa, khuôn mặt mềm mại nhăn mày, nhìn cực kỳ đáng thương.
Khuôn mặt này của cô từ trước đến nay cực kỳ có tính lừa gạt.
Cô càng đáng thương, Sở Chính Quân lại càng đạp mũi lên mặt: "Hừ, con sói mắt trắng con trai kia không nuôi tao, để mày làm con dâu nuôi tao cũng được."
Tống Đại trợn trắng mắt ở trong lòng, đột nhiên ánh mắt sửng sốt, nhìn về phía sau Sở Chính Quân: "Cảnh Hòa?”
Sở Chính Quân quay đầu lại.
“Con mẹ mày, cút cho khuất mắt tao!” Tống Đại lập tức nhấc chân hung hăng đạp một cái ở trên thắt lưng Sở Chính Quân, đá ông ta một tư thế chó ăn cứt, thiếu chút nữa ngay cả răng cửa cũng bị gãy.
Đạp xong cô lập tức nhảy lên Hummer nghênh ngang rời đi, căn bản không cho Sở Chính Quân thời gian phản ứng.
Sở Chính Quân vừa mới đứng lên đã ăn một ngụm khí thải ô tô, ở trên đường cái nhảy lên chửi ầm ầm, dẫn tới người qua đường ghé mắt.
"Chạy, chạy được hòa thượng chạy không được miếu, tao tới nhà chúng mày chờ, không tin chúng mày không trở lại." Sở Chính Quân quay đầu lại nhìn tiểu khu cách đó không xa, nơi đó chính là phòng cưới vốn dĩ của bọn họ.
*
Khi Tống Đại lái xe chạy tới kho hàng, đá khối đã bốc dỡ xong, tài xế giao hàng đã đi, trong kho hàng mở ra chất đống lẩu tự sôi do cửa hàng tiện lợi đưa tới, thịt hộp và thùng nước khoáng lớn.
Nhìn bốn phía không có ai, Tống Đại thu nhập vào kho hàng.
“Em vừa mới gặp ba anh.” Cô nói.
Sở Cảnh Hòa buông tay kéo cửa kho xuống, kéo cổ tay Tống Đại tự mình kiểm tra, vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương: "Ông ta không làm gì em chứ?"
“Không, anh biết tính cách của em tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.” Tống Đại thoải mái nói.
Sở Cảnh Hòa nhìn về phía xa xa, thanh âm khàn khàn: "Từ sau khi mẹ anh và Nha Nha chết, anh đối với gia đình kia không còn chút tình cảm, thời gian trước không lấy được tiền từ chỗ anh, Sở Chính Quân và Tôn Lan Tuệ còn kiện anh, may mắn không thành công, quan tòa cho rằng bọn họ mới hơn năm mươi tuổi, chưa đến mức phải phụng dưỡng.”
"Nhưng 20 năm sau, nếu như bọn họ còn sống, tòa án sẽ không giúp anh... Nghĩ như vậy, ngày tận thế đến có lẽ là chuyện tốt, dù sao anh cũng không thể để ông ta lấy được một xu tiền từ chỗ anh."
Tống Đại mím môi, nói: "Bọn họ sẽ tự chuốc lấy hậu quả xấu.”
Có người cha không làm người như vậy, là bi kịch của Sở Cảnh Hòa, nhưng thật ra đời trước bọn Sở Chính Quân ở trong tận thế cũng không sống bao lâu.
Mới đầu cả nhà bọn họ cạy mở phòng cưới, ăn đồ ăn Sở Cảnh Hòa chuẩn bị, dương dương tự đắc.
Nhưng sau khi Tống Đại thức tỉnh dị năng từ trong hôn mê tỉnh lại, Sở Cảnh Hòa nói cho cô biết, Sở Chính Quân đã chết trong mưa to tận thế.
Về phần cả nhà bọn họ chết như thế nào, Sở Cảnh Hòa không nói, cô cũng không truy vấn.
Hy vọng là như vậy.
Sở Cảnh Hòa hít sâu một hơi, như là đang bình phục tâm tình của mình, lúc nhìn về phía Tống Đại, trong mắt đã không còn vẻ u sầu, ánh mắt như hắc diệu thạch ngưng tụ nhìn cô, mang theo nụ cười ôn hòa nhàn nhạt: "Đi thôi.”
Hai người cùng lên xe, trong lúc này Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên hỏi: "Sau ngày tận thế hẳn là ngừng nước ngừng gas đúng không?"
“Không sai, cho nên nước và bếp ga em đều trữ một ít.” Tống Đại nói.
“Chú, chú à, chú đừng như vậy.” Tống Đại giãy dụa, khuôn mặt mềm mại nhăn mày, nhìn cực kỳ đáng thương.
Khuôn mặt này của cô từ trước đến nay cực kỳ có tính lừa gạt.
Cô càng đáng thương, Sở Chính Quân lại càng đạp mũi lên mặt: "Hừ, con sói mắt trắng con trai kia không nuôi tao, để mày làm con dâu nuôi tao cũng được."
Tống Đại trợn trắng mắt ở trong lòng, đột nhiên ánh mắt sửng sốt, nhìn về phía sau Sở Chính Quân: "Cảnh Hòa?”
Sở Chính Quân quay đầu lại.
“Con mẹ mày, cút cho khuất mắt tao!” Tống Đại lập tức nhấc chân hung hăng đạp một cái ở trên thắt lưng Sở Chính Quân, đá ông ta một tư thế chó ăn cứt, thiếu chút nữa ngay cả răng cửa cũng bị gãy.
Đạp xong cô lập tức nhảy lên Hummer nghênh ngang rời đi, căn bản không cho Sở Chính Quân thời gian phản ứng.
Sở Chính Quân vừa mới đứng lên đã ăn một ngụm khí thải ô tô, ở trên đường cái nhảy lên chửi ầm ầm, dẫn tới người qua đường ghé mắt.
"Chạy, chạy được hòa thượng chạy không được miếu, tao tới nhà chúng mày chờ, không tin chúng mày không trở lại." Sở Chính Quân quay đầu lại nhìn tiểu khu cách đó không xa, nơi đó chính là phòng cưới vốn dĩ của bọn họ.
*
Khi Tống Đại lái xe chạy tới kho hàng, đá khối đã bốc dỡ xong, tài xế giao hàng đã đi, trong kho hàng mở ra chất đống lẩu tự sôi do cửa hàng tiện lợi đưa tới, thịt hộp và thùng nước khoáng lớn.
Nhìn bốn phía không có ai, Tống Đại thu nhập vào kho hàng.
“Em vừa mới gặp ba anh.” Cô nói.
Sở Cảnh Hòa buông tay kéo cửa kho xuống, kéo cổ tay Tống Đại tự mình kiểm tra, vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương: "Ông ta không làm gì em chứ?"
“Không, anh biết tính cách của em tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.” Tống Đại thoải mái nói.
Sở Cảnh Hòa nhìn về phía xa xa, thanh âm khàn khàn: "Từ sau khi mẹ anh và Nha Nha chết, anh đối với gia đình kia không còn chút tình cảm, thời gian trước không lấy được tiền từ chỗ anh, Sở Chính Quân và Tôn Lan Tuệ còn kiện anh, may mắn không thành công, quan tòa cho rằng bọn họ mới hơn năm mươi tuổi, chưa đến mức phải phụng dưỡng.”
"Nhưng 20 năm sau, nếu như bọn họ còn sống, tòa án sẽ không giúp anh... Nghĩ như vậy, ngày tận thế đến có lẽ là chuyện tốt, dù sao anh cũng không thể để ông ta lấy được một xu tiền từ chỗ anh."
Tống Đại mím môi, nói: "Bọn họ sẽ tự chuốc lấy hậu quả xấu.”
Có người cha không làm người như vậy, là bi kịch của Sở Cảnh Hòa, nhưng thật ra đời trước bọn Sở Chính Quân ở trong tận thế cũng không sống bao lâu.
Mới đầu cả nhà bọn họ cạy mở phòng cưới, ăn đồ ăn Sở Cảnh Hòa chuẩn bị, dương dương tự đắc.
Nhưng sau khi Tống Đại thức tỉnh dị năng từ trong hôn mê tỉnh lại, Sở Cảnh Hòa nói cho cô biết, Sở Chính Quân đã chết trong mưa to tận thế.
Về phần cả nhà bọn họ chết như thế nào, Sở Cảnh Hòa không nói, cô cũng không truy vấn.
Hy vọng là như vậy.
Sở Cảnh Hòa hít sâu một hơi, như là đang bình phục tâm tình của mình, lúc nhìn về phía Tống Đại, trong mắt đã không còn vẻ u sầu, ánh mắt như hắc diệu thạch ngưng tụ nhìn cô, mang theo nụ cười ôn hòa nhàn nhạt: "Đi thôi.”
Hai người cùng lên xe, trong lúc này Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên hỏi: "Sau ngày tận thế hẳn là ngừng nước ngừng gas đúng không?"
“Không sai, cho nên nước và bếp ga em đều trữ một ít.” Tống Đại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.