Chương 76: An Nhiên thức tỉnh năng lực
Hoa Bão
12/05/2019
6 giờ 30 phút, Sáng.
Hôm nay thời tiết đã tốt hơn so với mọi khi, trên cao, trời vẫn còn âm u dày đặc mây đen, nhưng sương mù không có và cơn mưa lất phất cũng tạnh hẳn. Nhiệt độ thì ngày một hạ thấp, tuy không bằng thời điểm giữa mùa đông, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Sau cơn mưa, trong không khí tràn ngập hơi nước, khiến cho cái lạnh càng trở nên buốt giá và khó chịu hơn nhiều.
Đứng trước cổng xóm trọ, Tân với tay qua song sắt khóa cổng. Khóa xong, hắn quay người, rút cuốn sổ nhỏ trong túi áo khoác ra rồi chăm chú nhìn. Nội dung bên trong là những đường nét, hình vẽ nguệch ngoạc, đại khái của một tấm bản đồ. Để hoàn thành được cái này, hắn đã phải dành cả buổi chiều hôm qua quan sát rồi tự vẽ lên. Tìm lấy một địa điểm đánh dấu tọa độ gần nhất trong bản đồ, hắn giơ đồng hồ lên, dựa vào la bàn rồi xác định một phương hướng chuẩn xác. Những ký hiệu được đánh dấu này là các cửa hàng tạp hóa, siêu thị mini VinMart, quán ăn, nhà hàng còn lành lặn... Mục tiêu tìm kiếm thực phẩm mà hắn cảm thấy khả năng lớn sẽ có đồ ăn.
Khi đã chắc chắn hướng đi, hắn gật đầu với Huyền Linh và An Nhiên rồi rút cái rìu ra lặng lẽ cất bước. Bám sát ngay phía sau hắn là hai mẹ con An Nhiên, còn con Lu thì đi cuối cùng bọc hậu. Bắt đầu di chuyển, tất cả mọi người đều im lặng cảnh giác nhìn ngó xung quanh, không ai nói với ai câu gì.
..................
Hôm qua, khi An Nhiên tỉnh lại khỏi cơn hôn mê dài, Tân đã làm một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng. Bữa cơm đã tiêu tốn rất nhiều thịt gà và gạo, giúp mọi người được ăn no nê, kể cả con Lu. Nhưng như vậy, số lương thực dự trữ liền vơi đi nhanh chóng, hắn ước lượng chỉ đủ khoảng ba bữa nữa là hết sạch. Không còn cách nào khác, hắn cho Huyền Linh nghỉ huấn luyện nửa buổi chiều và nói cho cô biết tình hình thực tế. Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, cả hai thống nhất kế hoạch, là ngày mai sẽ ra bên ngoài tìm kiếm thực phẩm. Sẵn tiện, hắn sẽ rèn luyện khả năng thực chiến và khắc phục vấn đề tâm lý cho Huyền Linh bằng cách để cô đối mặt với quái vật thực sự.
Thế là, ăn uống và nghỉ ngơi hết một khoảng thời gian buổi trưa xong, hắn lập tức đi sang nóc tòa nhà bảy tầng quan sát, tìm kiếm mục tiêu. Trong khi đó, ở phòng trọ, Huyền Linh cùng với An Nhiên chế biến thịt gà làm ruốc, và nấu cơm nắm để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Trong khi tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có con Lu là rảnh rỗi. Nó không đi theo hắn như thường lệ mà ngồi hóng ở bếp, thỉnh thoảng lại được An Nhiên cho một miếng thịt nhỏ, rồi lấy đó làm niềm vui.
Dùng ống nhòm chăm chú quan sát, rất nhanh hắn phát hiện được xung quanh xóm trọ có khá nhiều nơi là nhà hàng, quán ăn, cửa hàng, đại lý... còn lành lặn, khả năng lớn sẽ có thực phẩm. Chụp ảnh lại, hắn định đánh dấu vào la bàn trên đồng hồ, nhưng địa điểm nhiều quá rất khó để nhớ nếu chỉ dựa vào la bàn. Động não, hắn nghĩ ra phương án là vẽ lại thành bản đồ vào quyển sổ nhỏ vẫn luôn mang theo. Không có kinh nghiệm về việc này nên hắn chỉ vẽ những đường nét đơn giản sơ sài rồi ghi tên địa điểm, đánh dấu tọa độ và phương hướng.
Tiêu tốn hết gần nửa buổi chiều, cuối cùng hắn cũng vẽ đại khái được hình dáng bản đồ. Mặc dù, chỉ là những đường nét nguệch ngoạc, nhưng nhìn vào đó, hắn có thể hiểu là được. Xuống bên dưới, quay về xóm trọ, Huyền Linh đã chuẩn bị đồ ăn xong còn nấu luôn bữa tối thay cho hắn.
Lần đầu được thưởng thức tay nghề của người đẹp, hắn khá là chờ mong. Và rất nhanh hắn không phải thất vọng vì cô ấy nấu khá ngon, mặc dù phải nấu cơm trực tiếp bằng bếp ga. Ăn uống no đủ xong, hắn kiểm tra kỹ lại hành trang một lần nữa rồi kêu mọi người ngủ sớm để lấy sức cho ngày mai hành động.
.................
Khom người cẩn thận di chuyển, Tân dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu luồn lách qua nhiều ngách nhỏ vòng vèo, chật hẹp mọc cỏ rậm um. Hai bên đường là rất nhiều những nhà dân lành lặn được xây linh tinh, mỗi người một kiểu không có quy hoạch. Theo chỉ dẫn của la bàn, để đến được mục tiêu, hắn bắt buộc phải xuyên qua khu phố này. Nhìn những tòa nhà cao, cửa rộng được rào chắn kín mít, hắn nghĩ rằng rất có thể bên trong sẽ có gạo. Những chỗ như thế này sẽ rất ngon ăn, nếu như cánh cửa của bọn chúng không bị khóa kín. Muốn đột nhập vào bên trong bây giờ là không dễ và mất khá nhiều thời gian, mà thực phẩm khả năng lớn là chỉ có gạo, ăn không đủ no nên hắn tạm thời gác chuyện này qua một bên.
Một lát sau, hắn dẫn mọi người vượt qua khu dân cư chật hẹp, đến một con phố mặt đường rộng ra hơn một chút. Nơi này các tòa nhà cao lớn hơn nhiều, tình trạng đổ sập sau trận động đất cũng nghiêm trọng hơn. Trong số những căn nhà bị phá hủy hoàn toàn, còn lại khá nhiều nơi chỉ bị đổ vỡ một nửa, tạo thành kẽ hở để có thể đột nhập vào trong. Nhìn thấy cơ hội, hắn vừa có ý định tìm kiếm xem có thứ gì hữu dụng không. Nhưng để ý kĩ, rất nhanh hắn phải thất vọng vì con phố này các cửa hàng toàn là bán đồ thời trang hàng hiệu.
Lấy bản đồ ra xem, hắn giơ la bàn lên xác định lại phương hướng. Đang cau mày chăm chú thì đột nhiên con Lu sủa nhẹ lên một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
- Gâu...
Vội cất bản đồ đi, hắn rút cái rìu ra nắm chặt trong tay rồi nheo mắt nhìn theo hướng con Lu cảnh báo. Hắn thấy cách vài mét, đối diện bên kia con đường tại một lối rẽ vào ngách nhỏ loáng thoáng xuất hiện bóng người đứng vật vờ. Kéo hai mẹ con Huyền Linh nấp vào sau một đống đổ nát, hắn ra dấu cho họ im lặng rồi móc ống nhòm ra quan sát.
Trong ống kính, hắn thấy đối tượng là một con quái vật “Nấm đầu người” có hình dạng là người đàn ông mặc vest đang đứng quay lưng về đây. Zoom lên nhìn cận cảnh, hắn xác định được con quái vật kia là mới hình thành, bởi đám nấm mọc trên rất ít và những vết thương trên cơ thể máu còn rất tươi. Mà với tình hình bây giờ, cũng chỉ có quái vật “Nấm đầu người” dạng sơ khai mới đứng vật vờ đơn lẻ thế này.
Đưa ống nhòm cho Huyền Linh quan sát, hắn quay ra nhìn con Lu khẽ nói:
- Lu... Mày đi một vòng quanh chỗ này xem còn quái vật nào khác không...
Nghe hắn ra lệnh, con Lu chạy vào một con hẻm gần đấy, vừa đi nó vừa dí mũi xuống đất đánh hơi.
Nhìn con Lu đi khuất, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ cất tiếng hỏi Huyền Linh:
- Em thấy rõ con quái vật rồi chứ?
- Vâng!! – Huyền Linh buông ống nhòm xuống rồi khẽ gật đầu.
- Con quái này chỉ là dạng sơ khai, mới hình thành không lâu nên sức mạnh của nó rất yếu ớt... Mặc dù nhìn nó khá lành lặn, nhưng con quái không khỏe hơn người bình thường là bao... Đây là một đối tượng tốt để em luyện tập... – Nheo mắt nhìn con quái vật, hắn đưa ra đánh giá của mình cho Huyền Linh biết. Nói hết câu xong, hắn quay ra nhìn vào mắt cô ấy rồi nghiêm túc hỏi:
- Em có sẵn sàng chiến đấu với nó không?
- Có! – Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mở mắt ra Huyền Linh nhìn hắn rồi trả lời dứt khoát.
- Tốt! Ở trong ngách hẹp kia chiến đấu hơi bất lợi, để anh dụ con quái ra đường lớn rồi em xông lên tấn công nó... – Gật đầu hài lòng với câu trả lời của Huyền Linh, hắn nắm lấy một mảng bê tông chuẩn bị đáp ra lòng đường phía trước để thu hút con quái vật. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì An Nhiên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Chú Tân để con làm cho! – Cô bé vừa nói vừa lấy khẩu súng cao su treo trước ngực ra, kéo căng dây vài cái cảm nhận lực đạo để chuẩn bị bắn.
- Được không con... Viên đạn bé xíu làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn được... – Ngoái đầu lại nhìn An Nhiên, hắn nghi ngờ hỏi.
Từ lúc tỉnh lại, con bé mang cho hắn cảm giác hơi khác lúc trước. Vẫn còn ngây thơ, nhưng hắn nhận thấy sự ngây thơ này giống như là con bé cố tình tỏ ra như vậy. Bởi từ chiều qua đến nay, con bé nói khá nhiều câu khiến hắn và Huyền Linh đỏ mặt xấu hổ. Chắc chắn nhận thức của con bé đã cao hơn trước nhiều, từ việc không ngăn cản hắn để Huyền Linh tấn công quái vật giống như mọi đã nói rõ điều đó. Bây giờ, con bé còn đưa ra đề nghị giúp đỡ nữa nên hắn càng chắc rằng suy nghĩ của An Nhiên không đơn thuần như trước. Nhưng hành động của con bé lại làm hắn khó hiểu, nếu chỉ bắn mấy viên đá nhỏ thì làm sao thu hút quái vật được.
Tân không phải đợi lâu, hắn vừa đưa ra nghi vấn là An Nhiên lập tức có câu trả lời:
- Đương nhiên dùng viên đá bình thường là không được... Mà con dùng thứ này... – Xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt hắn, An Nhiên cau mày tập trung nhìn vào giống như đang phát động cái gì đó.
Và rất nhanh, trước ánh mắt trừng lớn khó tin của hắn và Huyền Linh, từ giữa lòng bàn tay An Nhiên bất ngờ trồi lên một hạt màu đỏ đậm, có kích cỡ ngang với viên bi mà trẻ con hay chơi. Viên bi màu đỏ này xuất hiện giống như thẩm thấu qua da lòng bàn tay con bé vậy.
- Con cảm thấy như thế nào? Có làm sao không? – Nhìn thấy viên bi đỏ, Huyền Linh sững sờ mất mấy giây. Rồi sau đó khi tỉnh lại, cô lập tức nắm lấy bàn tay của con mình lo lắng hỏi.
- Con không sao đâu. Làm ra thứ này con chỉ hơi mệt một tí... – Khẽ cười với mẹ, An Nhiên lắc lắc đầu trả lời.
- Con bé không việc gì đâu. Chỉ thức tỉnh năng lực thôi, em đừng lo lắng – An ủi Huyền Linh mấy câu, hắn cầm viên bi màu đỏ nghiên cứu. Ngoài thấy nó rất rắn và phát ra mùi thơm thoang thoảng giống như cơ thể con bé, hắn không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Hết sức tò mò, hắn không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Cái này có gì đặc biệt không con?
- Con cảm giác được nếu mình bắn cái này nó sẽ phát nổ nếu trúng mục tiêu... – Nhận lại viên bi đỏ, Huyền Linh nhắm mắt cảm nhận. Mấy giây sau, cô bé mở mắt nhìn hắn rồi đáp lời.
- Tuyệt vời! Uy lực của nó có lớn không con? – Biết được công dụng của viên bi đỏ, hắn vui mừng thốt lên. Nếu quả thật nó có thể nổ, lại kết hợp với khẩu súng cao su thì đây sẽ là một vũ khí tầm xa đáng sợ. Chỉ không biết sức công phá ra sao nên hắn nhanh chóng hỏi tiếp.
- Con cũng chưa biết... Đây là lần đầu con tạo ra viên đạn này nên muốn thử... – Lắc lắc đầu, An Nhiên tròn mắt nhìn hắn đáp.
- Thế được. Đợi lát nữa con Lu trở về thì thử ngay và luôn thôi. Huyền Linh em chuẩn bị đi, con quái mà lao ra đường thì em xông lên kết liễu nó một cách nhanh chóng nhất – Gật đầu đồng ý với An Nhiên xong, hắn quay ra dặn dò Huyền Linh.
Tháo ba lô đeo trên vai đặt xuống đất, Huyền Linh rút thanh mã tấu tự chế mà hắn đưa cho cô từ cạnh ba lô ra. Nắm chặt vũ khí trong tay, cô chuyển hóa làn da thành lớp giáp xương. Cả người vào tư thế chuẩn bị, cô hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết nhìn con quái vật rồi khẽ nói:
- Em đã sẵn sàng...
- Đừng căng thẳng quá... Em cứ phát huy như lúc luyện tập với anh là được... – Khẽ vỗ vai Huyền Linh, hắn cất tiếng động viên.
Cả bọn không phải đợi lâu, khoảng một phút sau con Lu từ một ngách nhỏ bên cạnh trở về. Thấy nó, hắn vội lên tiếng hỏi thăm:
- Xung quanh đây không còn con quái nào chứ?
Con Lu nhìn hắn lúc lắc cái đầu xem như đáp lời là không có. Hài lòng xoa đầu nó mấy cái, hắn quay ra nói với An Nhiên.
- Lát nữa chú đếm từ một đến ba thì con bắn ra giữa đường nhé. Con sẵn sàng rồi chứ?
- Vâng! – Nhíu mày nhìn vào con quái, lắp đạn vào miếng lót, An Nhiên nghiêm túc trả lời.
Nắm chặt cái rìu trong tay, hắn tập trung cao độ sẵn sàng với mọi tình huống dị biến phát sinh. Mặc dù, con Lu đi thám thính trở lại cho hắn thông tin là xung quanh đây không còn con quái nào khác, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn con quái vật rồi khẽ nói:
- Một... Hai... Ba... Bắn!
- Păng! – Gần như ngay tức khắc, hiệu lệnh của hắn vừa kết thúc là An Nhiên buông tay cho viên đạn bay đi từ khẩu súng cao su.
- Đoàng! – Đúng như cô bé cảm nhận, viên đạn bay đi rất nhanh va chạm xuống lòng đường với lực mạnh rồi lập tức phát nổ.
Âm thanh tạo ra to như một quả pháo diêm mà hồi nhỏ hắn vẫn thường chơi dịp tết. Ngay sau đó, những mảnh vụn của viên đạn đỏ bắn tứ tung ra xung quanh.
- Lách... Cách... Cạch... – Uy lực của vụ nổ không lớn, nhưng mảnh đạn văng đi thì không tầm thường.
- GRAOOO!!! – Nghe thấy động tĩnh, con quái vật “Nấm đầu người” gào lên một tiếng rồi lập tức quay đầu chạy tới nơi phát ra.
Nhìn con quái chạy gần đến giữa đường, đến thời điểm thích hợp, hắn hô dứt khoát cho Huyền Linh biết:
- Lên!!!
Hiệu lệnh hô xong, nhưng không giống như hắn nghĩ, Huyền Linh ngồi yên một chỗ bất động mà không lao lên tấn công. Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn tâm lý sợ hãi, vội ngoái sang nhìn, hắn vô cùng ngạc nhiên vì biểu hiện trên mặt cô. Đó không phải là sợ hãi, mà là sững sờ khó tin, ánh mắt thì phức tạp, chan chứa tình cảm và nhiều điều khó nói. Tưởng cô ấy bị làm sao, hắn há mồm định cất tiếng hởi thăm. Nhưng chưa kịp nói, ở bên cạnh, An Nhiên bỗng thốt lên:
- Bố! Bố!
Hôm nay thời tiết đã tốt hơn so với mọi khi, trên cao, trời vẫn còn âm u dày đặc mây đen, nhưng sương mù không có và cơn mưa lất phất cũng tạnh hẳn. Nhiệt độ thì ngày một hạ thấp, tuy không bằng thời điểm giữa mùa đông, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Sau cơn mưa, trong không khí tràn ngập hơi nước, khiến cho cái lạnh càng trở nên buốt giá và khó chịu hơn nhiều.
Đứng trước cổng xóm trọ, Tân với tay qua song sắt khóa cổng. Khóa xong, hắn quay người, rút cuốn sổ nhỏ trong túi áo khoác ra rồi chăm chú nhìn. Nội dung bên trong là những đường nét, hình vẽ nguệch ngoạc, đại khái của một tấm bản đồ. Để hoàn thành được cái này, hắn đã phải dành cả buổi chiều hôm qua quan sát rồi tự vẽ lên. Tìm lấy một địa điểm đánh dấu tọa độ gần nhất trong bản đồ, hắn giơ đồng hồ lên, dựa vào la bàn rồi xác định một phương hướng chuẩn xác. Những ký hiệu được đánh dấu này là các cửa hàng tạp hóa, siêu thị mini VinMart, quán ăn, nhà hàng còn lành lặn... Mục tiêu tìm kiếm thực phẩm mà hắn cảm thấy khả năng lớn sẽ có đồ ăn.
Khi đã chắc chắn hướng đi, hắn gật đầu với Huyền Linh và An Nhiên rồi rút cái rìu ra lặng lẽ cất bước. Bám sát ngay phía sau hắn là hai mẹ con An Nhiên, còn con Lu thì đi cuối cùng bọc hậu. Bắt đầu di chuyển, tất cả mọi người đều im lặng cảnh giác nhìn ngó xung quanh, không ai nói với ai câu gì.
..................
Hôm qua, khi An Nhiên tỉnh lại khỏi cơn hôn mê dài, Tân đã làm một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng. Bữa cơm đã tiêu tốn rất nhiều thịt gà và gạo, giúp mọi người được ăn no nê, kể cả con Lu. Nhưng như vậy, số lương thực dự trữ liền vơi đi nhanh chóng, hắn ước lượng chỉ đủ khoảng ba bữa nữa là hết sạch. Không còn cách nào khác, hắn cho Huyền Linh nghỉ huấn luyện nửa buổi chiều và nói cho cô biết tình hình thực tế. Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, cả hai thống nhất kế hoạch, là ngày mai sẽ ra bên ngoài tìm kiếm thực phẩm. Sẵn tiện, hắn sẽ rèn luyện khả năng thực chiến và khắc phục vấn đề tâm lý cho Huyền Linh bằng cách để cô đối mặt với quái vật thực sự.
Thế là, ăn uống và nghỉ ngơi hết một khoảng thời gian buổi trưa xong, hắn lập tức đi sang nóc tòa nhà bảy tầng quan sát, tìm kiếm mục tiêu. Trong khi đó, ở phòng trọ, Huyền Linh cùng với An Nhiên chế biến thịt gà làm ruốc, và nấu cơm nắm để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Trong khi tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có con Lu là rảnh rỗi. Nó không đi theo hắn như thường lệ mà ngồi hóng ở bếp, thỉnh thoảng lại được An Nhiên cho một miếng thịt nhỏ, rồi lấy đó làm niềm vui.
Dùng ống nhòm chăm chú quan sát, rất nhanh hắn phát hiện được xung quanh xóm trọ có khá nhiều nơi là nhà hàng, quán ăn, cửa hàng, đại lý... còn lành lặn, khả năng lớn sẽ có thực phẩm. Chụp ảnh lại, hắn định đánh dấu vào la bàn trên đồng hồ, nhưng địa điểm nhiều quá rất khó để nhớ nếu chỉ dựa vào la bàn. Động não, hắn nghĩ ra phương án là vẽ lại thành bản đồ vào quyển sổ nhỏ vẫn luôn mang theo. Không có kinh nghiệm về việc này nên hắn chỉ vẽ những đường nét đơn giản sơ sài rồi ghi tên địa điểm, đánh dấu tọa độ và phương hướng.
Tiêu tốn hết gần nửa buổi chiều, cuối cùng hắn cũng vẽ đại khái được hình dáng bản đồ. Mặc dù, chỉ là những đường nét nguệch ngoạc, nhưng nhìn vào đó, hắn có thể hiểu là được. Xuống bên dưới, quay về xóm trọ, Huyền Linh đã chuẩn bị đồ ăn xong còn nấu luôn bữa tối thay cho hắn.
Lần đầu được thưởng thức tay nghề của người đẹp, hắn khá là chờ mong. Và rất nhanh hắn không phải thất vọng vì cô ấy nấu khá ngon, mặc dù phải nấu cơm trực tiếp bằng bếp ga. Ăn uống no đủ xong, hắn kiểm tra kỹ lại hành trang một lần nữa rồi kêu mọi người ngủ sớm để lấy sức cho ngày mai hành động.
.................
Khom người cẩn thận di chuyển, Tân dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu luồn lách qua nhiều ngách nhỏ vòng vèo, chật hẹp mọc cỏ rậm um. Hai bên đường là rất nhiều những nhà dân lành lặn được xây linh tinh, mỗi người một kiểu không có quy hoạch. Theo chỉ dẫn của la bàn, để đến được mục tiêu, hắn bắt buộc phải xuyên qua khu phố này. Nhìn những tòa nhà cao, cửa rộng được rào chắn kín mít, hắn nghĩ rằng rất có thể bên trong sẽ có gạo. Những chỗ như thế này sẽ rất ngon ăn, nếu như cánh cửa của bọn chúng không bị khóa kín. Muốn đột nhập vào bên trong bây giờ là không dễ và mất khá nhiều thời gian, mà thực phẩm khả năng lớn là chỉ có gạo, ăn không đủ no nên hắn tạm thời gác chuyện này qua một bên.
Một lát sau, hắn dẫn mọi người vượt qua khu dân cư chật hẹp, đến một con phố mặt đường rộng ra hơn một chút. Nơi này các tòa nhà cao lớn hơn nhiều, tình trạng đổ sập sau trận động đất cũng nghiêm trọng hơn. Trong số những căn nhà bị phá hủy hoàn toàn, còn lại khá nhiều nơi chỉ bị đổ vỡ một nửa, tạo thành kẽ hở để có thể đột nhập vào trong. Nhìn thấy cơ hội, hắn vừa có ý định tìm kiếm xem có thứ gì hữu dụng không. Nhưng để ý kĩ, rất nhanh hắn phải thất vọng vì con phố này các cửa hàng toàn là bán đồ thời trang hàng hiệu.
Lấy bản đồ ra xem, hắn giơ la bàn lên xác định lại phương hướng. Đang cau mày chăm chú thì đột nhiên con Lu sủa nhẹ lên một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
- Gâu...
Vội cất bản đồ đi, hắn rút cái rìu ra nắm chặt trong tay rồi nheo mắt nhìn theo hướng con Lu cảnh báo. Hắn thấy cách vài mét, đối diện bên kia con đường tại một lối rẽ vào ngách nhỏ loáng thoáng xuất hiện bóng người đứng vật vờ. Kéo hai mẹ con Huyền Linh nấp vào sau một đống đổ nát, hắn ra dấu cho họ im lặng rồi móc ống nhòm ra quan sát.
Trong ống kính, hắn thấy đối tượng là một con quái vật “Nấm đầu người” có hình dạng là người đàn ông mặc vest đang đứng quay lưng về đây. Zoom lên nhìn cận cảnh, hắn xác định được con quái vật kia là mới hình thành, bởi đám nấm mọc trên rất ít và những vết thương trên cơ thể máu còn rất tươi. Mà với tình hình bây giờ, cũng chỉ có quái vật “Nấm đầu người” dạng sơ khai mới đứng vật vờ đơn lẻ thế này.
Đưa ống nhòm cho Huyền Linh quan sát, hắn quay ra nhìn con Lu khẽ nói:
- Lu... Mày đi một vòng quanh chỗ này xem còn quái vật nào khác không...
Nghe hắn ra lệnh, con Lu chạy vào một con hẻm gần đấy, vừa đi nó vừa dí mũi xuống đất đánh hơi.
Nhìn con Lu đi khuất, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ cất tiếng hỏi Huyền Linh:
- Em thấy rõ con quái vật rồi chứ?
- Vâng!! – Huyền Linh buông ống nhòm xuống rồi khẽ gật đầu.
- Con quái này chỉ là dạng sơ khai, mới hình thành không lâu nên sức mạnh của nó rất yếu ớt... Mặc dù nhìn nó khá lành lặn, nhưng con quái không khỏe hơn người bình thường là bao... Đây là một đối tượng tốt để em luyện tập... – Nheo mắt nhìn con quái vật, hắn đưa ra đánh giá của mình cho Huyền Linh biết. Nói hết câu xong, hắn quay ra nhìn vào mắt cô ấy rồi nghiêm túc hỏi:
- Em có sẵn sàng chiến đấu với nó không?
- Có! – Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mở mắt ra Huyền Linh nhìn hắn rồi trả lời dứt khoát.
- Tốt! Ở trong ngách hẹp kia chiến đấu hơi bất lợi, để anh dụ con quái ra đường lớn rồi em xông lên tấn công nó... – Gật đầu hài lòng với câu trả lời của Huyền Linh, hắn nắm lấy một mảng bê tông chuẩn bị đáp ra lòng đường phía trước để thu hút con quái vật. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì An Nhiên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Chú Tân để con làm cho! – Cô bé vừa nói vừa lấy khẩu súng cao su treo trước ngực ra, kéo căng dây vài cái cảm nhận lực đạo để chuẩn bị bắn.
- Được không con... Viên đạn bé xíu làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn được... – Ngoái đầu lại nhìn An Nhiên, hắn nghi ngờ hỏi.
Từ lúc tỉnh lại, con bé mang cho hắn cảm giác hơi khác lúc trước. Vẫn còn ngây thơ, nhưng hắn nhận thấy sự ngây thơ này giống như là con bé cố tình tỏ ra như vậy. Bởi từ chiều qua đến nay, con bé nói khá nhiều câu khiến hắn và Huyền Linh đỏ mặt xấu hổ. Chắc chắn nhận thức của con bé đã cao hơn trước nhiều, từ việc không ngăn cản hắn để Huyền Linh tấn công quái vật giống như mọi đã nói rõ điều đó. Bây giờ, con bé còn đưa ra đề nghị giúp đỡ nữa nên hắn càng chắc rằng suy nghĩ của An Nhiên không đơn thuần như trước. Nhưng hành động của con bé lại làm hắn khó hiểu, nếu chỉ bắn mấy viên đá nhỏ thì làm sao thu hút quái vật được.
Tân không phải đợi lâu, hắn vừa đưa ra nghi vấn là An Nhiên lập tức có câu trả lời:
- Đương nhiên dùng viên đá bình thường là không được... Mà con dùng thứ này... – Xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt hắn, An Nhiên cau mày tập trung nhìn vào giống như đang phát động cái gì đó.
Và rất nhanh, trước ánh mắt trừng lớn khó tin của hắn và Huyền Linh, từ giữa lòng bàn tay An Nhiên bất ngờ trồi lên một hạt màu đỏ đậm, có kích cỡ ngang với viên bi mà trẻ con hay chơi. Viên bi màu đỏ này xuất hiện giống như thẩm thấu qua da lòng bàn tay con bé vậy.
- Con cảm thấy như thế nào? Có làm sao không? – Nhìn thấy viên bi đỏ, Huyền Linh sững sờ mất mấy giây. Rồi sau đó khi tỉnh lại, cô lập tức nắm lấy bàn tay của con mình lo lắng hỏi.
- Con không sao đâu. Làm ra thứ này con chỉ hơi mệt một tí... – Khẽ cười với mẹ, An Nhiên lắc lắc đầu trả lời.
- Con bé không việc gì đâu. Chỉ thức tỉnh năng lực thôi, em đừng lo lắng – An ủi Huyền Linh mấy câu, hắn cầm viên bi màu đỏ nghiên cứu. Ngoài thấy nó rất rắn và phát ra mùi thơm thoang thoảng giống như cơ thể con bé, hắn không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Hết sức tò mò, hắn không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Cái này có gì đặc biệt không con?
- Con cảm giác được nếu mình bắn cái này nó sẽ phát nổ nếu trúng mục tiêu... – Nhận lại viên bi đỏ, Huyền Linh nhắm mắt cảm nhận. Mấy giây sau, cô bé mở mắt nhìn hắn rồi đáp lời.
- Tuyệt vời! Uy lực của nó có lớn không con? – Biết được công dụng của viên bi đỏ, hắn vui mừng thốt lên. Nếu quả thật nó có thể nổ, lại kết hợp với khẩu súng cao su thì đây sẽ là một vũ khí tầm xa đáng sợ. Chỉ không biết sức công phá ra sao nên hắn nhanh chóng hỏi tiếp.
- Con cũng chưa biết... Đây là lần đầu con tạo ra viên đạn này nên muốn thử... – Lắc lắc đầu, An Nhiên tròn mắt nhìn hắn đáp.
- Thế được. Đợi lát nữa con Lu trở về thì thử ngay và luôn thôi. Huyền Linh em chuẩn bị đi, con quái mà lao ra đường thì em xông lên kết liễu nó một cách nhanh chóng nhất – Gật đầu đồng ý với An Nhiên xong, hắn quay ra dặn dò Huyền Linh.
Tháo ba lô đeo trên vai đặt xuống đất, Huyền Linh rút thanh mã tấu tự chế mà hắn đưa cho cô từ cạnh ba lô ra. Nắm chặt vũ khí trong tay, cô chuyển hóa làn da thành lớp giáp xương. Cả người vào tư thế chuẩn bị, cô hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết nhìn con quái vật rồi khẽ nói:
- Em đã sẵn sàng...
- Đừng căng thẳng quá... Em cứ phát huy như lúc luyện tập với anh là được... – Khẽ vỗ vai Huyền Linh, hắn cất tiếng động viên.
Cả bọn không phải đợi lâu, khoảng một phút sau con Lu từ một ngách nhỏ bên cạnh trở về. Thấy nó, hắn vội lên tiếng hỏi thăm:
- Xung quanh đây không còn con quái nào chứ?
Con Lu nhìn hắn lúc lắc cái đầu xem như đáp lời là không có. Hài lòng xoa đầu nó mấy cái, hắn quay ra nói với An Nhiên.
- Lát nữa chú đếm từ một đến ba thì con bắn ra giữa đường nhé. Con sẵn sàng rồi chứ?
- Vâng! – Nhíu mày nhìn vào con quái, lắp đạn vào miếng lót, An Nhiên nghiêm túc trả lời.
Nắm chặt cái rìu trong tay, hắn tập trung cao độ sẵn sàng với mọi tình huống dị biến phát sinh. Mặc dù, con Lu đi thám thính trở lại cho hắn thông tin là xung quanh đây không còn con quái nào khác, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn con quái vật rồi khẽ nói:
- Một... Hai... Ba... Bắn!
- Păng! – Gần như ngay tức khắc, hiệu lệnh của hắn vừa kết thúc là An Nhiên buông tay cho viên đạn bay đi từ khẩu súng cao su.
- Đoàng! – Đúng như cô bé cảm nhận, viên đạn bay đi rất nhanh va chạm xuống lòng đường với lực mạnh rồi lập tức phát nổ.
Âm thanh tạo ra to như một quả pháo diêm mà hồi nhỏ hắn vẫn thường chơi dịp tết. Ngay sau đó, những mảnh vụn của viên đạn đỏ bắn tứ tung ra xung quanh.
- Lách... Cách... Cạch... – Uy lực của vụ nổ không lớn, nhưng mảnh đạn văng đi thì không tầm thường.
- GRAOOO!!! – Nghe thấy động tĩnh, con quái vật “Nấm đầu người” gào lên một tiếng rồi lập tức quay đầu chạy tới nơi phát ra.
Nhìn con quái chạy gần đến giữa đường, đến thời điểm thích hợp, hắn hô dứt khoát cho Huyền Linh biết:
- Lên!!!
Hiệu lệnh hô xong, nhưng không giống như hắn nghĩ, Huyền Linh ngồi yên một chỗ bất động mà không lao lên tấn công. Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn tâm lý sợ hãi, vội ngoái sang nhìn, hắn vô cùng ngạc nhiên vì biểu hiện trên mặt cô. Đó không phải là sợ hãi, mà là sững sờ khó tin, ánh mắt thì phức tạp, chan chứa tình cảm và nhiều điều khó nói. Tưởng cô ấy bị làm sao, hắn há mồm định cất tiếng hởi thăm. Nhưng chưa kịp nói, ở bên cạnh, An Nhiên bỗng thốt lên:
- Bố! Bố!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.