Mạt Thế: Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu
Chương 52: Chuyện cũ
Nguyệt Tịch Yên Vũ
03/02/2022
Hứa Kình trở về căn nhà thuê, chỉ ăn một chút lấp bụng sau đó cởi xe đạp
rời khỏi khu Nam Trần. Mặt trời hôm nay nắng gay gắt chiếu thẳng vào gáy trắng nõn của hắn, làm đỏ cả một mảng thật lớn.
Đường đi vắng tanh, Hứa Kình đạp xe thật nhanh lướt qua những bóng cây dài giống như một cơn gió. Hắn vội vã trở về nhà với tâm trạng nôn nóng, nên không hề cảm thấy buồn chán hay cô đơn khi đi một mình.
Khi về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ tối, Tề Vân Chi nghe thấy từ xa có tiếng người ở ngoài cửa liền đi ra. Chờ Hứa Kình dừng xe lại, Tề Vân Chi nhẹ nhàng đỡ vai hắn khi bước xuống, nhận lấy xe đạp trong tay Hứa Kình, sau đó cùng nhau đi vào trong phòng khách.
Hứa Kình bởi vì đạp xe quá nhanh nên bây giờ chân có chút mềm nhũn, khi đứng trên mặt đất liền lảo đảo muốn ngã xuống, Tề Vân Chi nhanh tay đỡ lấy, "Có chuyện gì xảy ra sao? Lại trở về nhà gấp như vậy."
"Trường của em trong mấy ngày tới sẽ có huấn luyện quân sự, huấn luyện viên sẽ đưa học sinh đi huấn luyện dã ngoại trên núi." Hứa Kình nắm lấy tay Tề Vân Chi lo lắng nói: "Anh Tề, nếu có người trong quân đội gặp phải anh thì có sao không? Bọn họ có thể hay không nhìn ra chuyện gì khác thường?"
Tề Vân Chi khi nghe được những lời nói này liền nhận ra sự lo lắng của Hứa Kình, nên hắn không chần chờ liền vội vàng trở về nhà.
Dừng một chút, Tề Vân Chi thở dài nói: "Không có việc gì, quân đội sẽ không ai phát hiện được sự tồn tại của anh, em trở về gấp như vậy có mệt không? Trong nồi vẫn còn nước nóng hãy nhanh đi tắm, anh trai đi nấu gì đó cho em ăn."
Hứa Kình cuối cùng cũng buông xuống tảng đá trong lòng, đi theo sau Tề Vân Chi cười nói: "Không mệt, phong cảnh trên đường về rất đẹp nên em rất vui vẻ."
Tề Vân Chi giúp Hứa Kình pha xong nước tắm, liền đem quần áo sạch để ở một bên sau khi tắm xong sẽ thay, tiếp đó Tề Vân Chi trở lại phòng bếp nấu ăn.
Tay nghề nấu ăn của Tề Vân Chi hiện tại cũng tạm được, nhưng do Hứa Kình đã quá đói nên cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, một đĩa cà tím xào trứng cùng đậu que xào thịt đều bị hắn ăn hết.
Tề Vân Chi nhìn Hứa Kình lau miệng, liền đi đến vuốt ve cổ hắn nói: "Bát cứ để đấy anh trai sẽ rửa sạch, em đi đánh răng xong nhanh chóng đi nghỉ ngơi."
Hứa Kình không yên tâm mà nhìn Tề Vân Chi, "Anh Tề, hôm nay em muốn ngủ cùng với anh, nhớ rửa bát xong thì đến đây ngủ cùng nhau."
Tề Vân Chi biết hắn có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu đồng ý, "Em đi nghỉ ngơi trước, anh sẽ đến sau." Hứa Kình lúc này mới đi đánh răng và rửa mặt sạch sẽ.
Chờ đến lúc Tề Vân Chi quay trở lại giường, Hứa Kình liền hỏi ngay: "Anh Tề, anh có nhớ những chuyện trước kia không?"
"Còn nhớ rõ một ít, ý của em là chuyện nào?"
Hứa Kình dịch vào phía trong chừa chỗ cho Tề Vân Chi, "Chính là chuyện của gia đình anh."
"Em muốn biết sao?"
"Muốn." Hứa Kình nhỏ giọng nói: "Đáng lẽ em không nên hỏi về chuyện riêng tư của anh, nhưng em luôn cảm thấy không yên tâm nên muốn biết thêm một chút về chuyện của anh."
"Giữa chúng ta không có chuyện riêng tư." Tề Vân Chi đến nằm xuống giường cùng Hứa Kình, "Thật ra, chuyện về gia đình của anh cũng không có gì để nói, anh là cháu trai cả và bố mẹ anh đã chết. Người thân mà anh yêu nhất trong gia đình này chỉ có ông nội, gia đình anh còn chút địa vị bởi vì ông nội từng là thiếu tướng trong quân đội, cho dù bây giờ đã nghỉ hưu. Còn anh thì có tinh thần lực cùng với dị năng thủy hệ, cấp bậc trước khi bị thương là quân hàm thiếu tá."
"Anh Tề, anh bị thương lúc bao nhiêu tuổi? Bị thương cách đây bao lâu rồi?"
"Anh bị thương vào tháng ba năm ngoái, lúc bị thương thì chỉ vừa mới qua sinh nhật 25 tuổi được vài ngày."
"Vậy thì em còn nhỏ hơn anh, kiếp trước vẫn còn vài tháng nữa mới đến 25 tuổi thì đã chết." Hứa Kình lẩm bẩm: "Em bị tai nạn xe hơi, khi tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình ở đây, nếu không phải anh cứu thì có lẽ em đã chết rồi."
"Anh cứu em chỉ là theo phản ứng bản năng, nhưng em cứu anh lại dốc toàn tâm toàn lực." Tề Vân Chi quay đầu lại nhìn Hứa Kình.
Trước khi hoàn toàn tỉnh táo, hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy linh hồn của Hứa Kình. Là một thanh niên có nước da trắng mịn, lông mi thật dài nhìn rất hiền lành và dễ mến, giống như một đại công tử được nuông chiều từ bé nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Tề Vân Chi biết Hứa Kình đã phải chịu đựng bao nhiêu vất vả vì mình, lúc bắt đầu mỗi ngày hắn đều cảm thấy đói nên Hứa Kình mỗi đêm đều phải đi khu vực hoang dã để tìm thêm thức ăn. Người bình thường có thể kiên trì một ngày hai ngày, một tuần hai tuần, cũng không giống như Hứa Kình, vì người khác mà quanh năm suốt tháng phải vất vả như vậy.
Hắn khi đi làm nhiệm vụ trong quân đội cũng từng ép cung các tù nhân, bên trong cũng sử dụng rất nhiều thủ đoạn khác nhau, nhưng sử dụng nhiều nhất là không cho tù nhân ngủ, bọn họ chỉ chịu đựng được vài ngày sau đó đều đầu hàng.
Hứa Kình ban ngày ở trong nhà Lương Quốc Đào phải làm rất nhiều việc, còn phải đi học, thân thể còn non nớt, hắn không biết trong lòng Hứa Kình có bao nhiêu niềm tin, có thể không ngủ đủ giấc mà kiên trì sống như vậy.
Sau đó, Hứa Kình dọn ra ngoài ở rồi đến việc thuê ruộng, trong ruộng có rất nhiều việc cần phải làm như ươm giống, gieo giống, làm cỏ, bón phân, tưới nước mọi công việc nặng nhọc và vất vả này đều phải cần dùng thể lực. Người nông dân ba mươi bốn mươi tuổi thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng, nhưng Hứa Kình vẫn luôn kiên trì không hề tỏ ra chán nản gì cả.
Hứa Kình thân thể vẫn còn là đứa trẻ, tâm hồn thì cũng không lớn, Tề Vân Chi khó có thể tưởng tượng được phải có sự tín nhiệm lớn như thế nào, mà đem theo một người có thể sẽ ngốc nghếch cả đời không thể báo đáp lại, gian nan vất vả mà sinh sống.
Sau khi Tề Vân Chi tỉnh táo lại, hắn mới nhớ đến những người trong gia đình như chú, bác cùng mấy người anh chị em họ, thành tích của bọn họ không hề thấp, nhưng không ai trong số đó quan tâm đến hắn giống như Hứa Kình, trong mắt bọn họ chỉ có sự tính toán và lạnh lùng.
Hứa Kình im lặng một lúc, nói: "Thực ra em cũng không cao thượng như vậy, nếu không phải để cho anh tỉnh táo lại làm mục tiêu cố gắng, thì em cũng không biết mình có gì cần phải quan tâm đến cuộc sống này."
Tề Vân Chi xoa xoa cổ hắn, im lặng mà an ủi.
Hứa Kình lấy tay che mắt lại, thấp giọng nói: "Có lẽ anh sẽ không thể tưởng tượng được, cảm giác sau khi tỉnh dậy từ một tai nạn xe hơi, bên cạnh không có người thân, họ hàng lại đối xử tệ với mình cùng với đó là điều kiện sống rất khó khăn như vậy."
"Em cũng chỉ có một mình trên đời này, không có gì để vướng bận, sống không tốt cũng không ai quan tâm đến, nếu sống có tốt cũng không ai vui vẻ cho mình cả. Nếu không phải lúc đó có anh là ân nhân cứu mạng của em, để em có điều vướng bận mà tiếp tục sống thì đã không lựa chọn sống tiếp rồi."
Tề Vân Chi khản giọng nói: "Anh đã hiểu, chúng ta thật may mắn khi có thể gặp được nhau."
Một lúc sau, Hứa Kình thấp giọng hỏi: "Anh Tề, anh còn nhớ mình bị thương như thế nào không?"
"Không nhớ rõ, trí nhớ có chút thiếu hụt, có lẽ cần một khoản thời gian nữa mới có thể khôi phục lại được."
"Vậy hiện tại anh không quay về sao, ở trong nhà sẽ không sao chứ?"
"Tạm thời không sao." Tề Vân Chi vươn tay giúp Hứa Kình đắp chăn, "Anh xem trước khi đến kỳ nghỉ đông có thể nhớ được gì không, anh sẽ tranh thủ trở về nhà một chuyến đến lúc đó em hãy đi cùng?"
Hứa Kình gật gật đầu, nghĩ đến Tề Vân Chi không nhìn thấy lại nói thêm một câu, "Cùng nhau đi!"
Tề Vân Chi cách chăn vỗ lưng Hứa Kình, trong giọng nói mang theo ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau đi."
Hứa Kình lại gật đầu, nhớ tới chuyện mình trở lại đây, liền hỏi: "Anh Tề, anh nói quân đội sẽ không phát hiện được anh sao?"
"Ừm, những người có thể nhìn thấy linh hồn đều sẽ được chuyển đến khu sinh sống ở trung tâm, họ sẽ không sống ở những nơi xa xôi như thế này." Tề Vân Chi âm thanh ấm áp an ủi, "Anh sẽ cố gắng tránh xa, không tiếp xúc trực tiếp với bọn họ."
"Được rồi."
Hứa Kình đạp xe cả buổi chiều, đã sớm mệt mỏi nên sau khi buông xuống tảng đá lớn trong lòng liền ngủ thiếp đi.
Tề Vân Chi suy đoán Hứa Kình chắc đã trốn việc huấn luyện quân sự để trở về, ngày hôm sau liền dậy sớm để làm bữa sáng, vốn dĩ muốn đánh thức hắn dậy ăn sáng rồi đưa đi học.
Khi trở lại phòng ngủ, lại không đành lòng lúc nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ của Hứa Kình. Em trai vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào cũng không ngủ đủ giấc, hơn nữa từ khu Nhân Nguyên vội vã chạy đến khu Nam Trần cũng bị trễ, nếu đã trễ thì đi sớm hay muộn cũng như nhau mà thôi?
Tề Vân Chi không những không gọi Hứa Kình, mà còn giúp hắn điều chỉnh đồng hồ báo thức trên hệ thống từ sáu giờ thành bảy giờ. Sau khi Hứa Kình cấp quyền sử dụng hệ thống cho Tề Vân Chi, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nhưng với mục đích là chỉnh đồng hồ báo thức cho Hứa Kình.
Sau khi Hứa Kình tỉnh dậy thì thấy trời sáng, ngồi trên giường ngẩn ra một lúc sau đó mới nhớ ra hiện tại mình đã học cấp hai rồi, còn đang trong thời gian huấn luyện quân sự!
Hắn nhanh chóng rời giường, mặc áo khoác và đi giày vào, vội vàng bước ra khỏi phòng hỏi Tề Vân Chi: "Anh Tề, anh đã chỉnh đồng hồ báo thức của em sao?"
"Ừm." Tề Vân Chi rất bình tĩnh, "Dù sao cũng đến trễ, ngủ nhiều thêm một chút rồi đi."
Hứa Kình nhìn vẻ mặt không có biểu hiện gì của Tề Vân Chi, thở dài nói: "Việc này em sẽ bị giáo viên chủ nhiệm lớp mắng chết mất."
Tề Vân Chi đưa ly đựng nước ấm cho hắn biểu thị hãy đi ra ngoài đánh răng, "Em chỉ cần nói rằng ngủ quên nên đến muộn là được."
"Chỉ có thể nói như vậy thôi."
Hứa Kình vội vàng rửa mặt và ăn sáng, nhanh chóng đẩy xe đạp đi đến khu Nam Trần.
Tề Vân Chi đặt một túi lớn cà tím, đậu que và dưa leo vào giỏ xe, bảo Hứa Kình mang đến khu Nam Trần để ăn, sau đó ngồi ở ghế sau đưa hắn đi học.
Hứa Kình không thể từ chối cho nên chỉ có thể cầm tay lái, trên đường nếu không người Tề Vân Chi sẽ đạp xe, hắn sức lực lớn nên đạp xe rất nhanh, cuối cùng Hứa Kình cũng bắt kịp thời gian huấn luyện quân sự vào buổi chiều.
Thầy Hùng buổi sáng đến nhà thuê của Hứa Kình để tìm, nhưng nhìn thấy cửa bên ngoài khóa chặt, giờ mới đến buổi huấn luyện quân sự liền răn dạy hắn một phen.
Hứa Kình vừa cùng Tề Vân Chi nói xong, trong lòng cũng không có gì lo lắng nên không quan tâm đến chuyện răn dạy của thầy Hùng, đi trở về hàng ngũ đang huấn luyện quân sự.
Huấn luyện viên vốn tưởng rằng Hứa Kình muốn kiếm cớ lười biếng, nhưng bây giờ lại luyện tập nghiêm túc như thế, kết quả còn tốt hơn người khác rất nhiều, thái độ đối với Hứa Kình cũng dần tốt lên, sau buổi huấn luyện còn bảo Hứa Kình đi lên biểu diễn cho mọi người xem.
Theo tin tức mà Dư Bạch Húc nghe được, thì bọn họ thực sự phải mang theo chăn bông và lều trên lưng, đi ra khu bên ngoài huấn luyện dã ngoại trong ba ngày.
Ban đầu hắn nghĩ sẽ đến khu Nhân Nguyên, nhưng không ngờ rằng những huấn luyện viên này chỉ đưa bọn họ đến vùng núi gần khu Nam Trần, còn ở trên núi hai đêm.
Hứa Kình tham gia vào toàn bộ hành trình, cuối cùng nhận ra rằng thể lực của nhóm học sinh này không thể đi đường dài được. Vấn đề an toàn cũng vô cùng quan trọng, ở trong rừng sâu có thú dữ, côn trùng độc hại đây đều là sinh vật nguy hiểm, cho dù không gặp phải thì khi những học sinh này bất cẩn té ngã gãy tay, gãy chân cũng làm cho lãnh đạo trường bị lên án.
Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm, mệt cho hắn lúc trước lo lắng nhiều như vậy, những thứ này hoàn toàn không cần thiết. Nhưng hắn rất vui vì nhân cơ hội này có thể nói chuyện cùng với Tề Vân Chi.
Sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, Tề Vân Chi đến thăm Hứa Kình cùng với một cái túi thật lớn trên lưng, câu đầu tiên là: "Đen rồi."
Hứa Kình nhìn cánh tay của mình mỉm cười: "Đâu có? Khi ở nhà làm việc trong ruộng cũng không có đen, mới có vài ngày sao có thể đen được? Anh Tề, anh nói em đen, em cứ nghĩ mình đen thật."
Tề Vân Chi không nói thêm lời nào, Hứa Kình lấy tay chọt chiếc túi lớn phía sau hỏi: "Anh Tề, anh đem theo cái gì vậy."
"Một ít rau củ cùng rau cải khô, dưa chua để dành ăn dần." Tề Vân Chi nói.
Tề Vân Chi là một linh hồn mọi thứ sẽ trở nên trong suốt trong tay hắn, khi không chạm vào thì những thứ đó sẽ xuất hiện trở lại và mọi người có thể nhìn thấy.
Cái túi lớn mà Tề Vân Chi mang trên lưng cao ít nhất bằng nửa người của hắn, Hứa Kình suýt chút nữa là bị chiếc túi kéo ngã, Tề Vân Chi ở bên cạnh nhanh tay giúp hắn giữ thăng bằng.
Hứa Kình thở dài, "Anh Tề, một mình em ăn cũng không bao nhiêu, sao anh lại mang đến nhiều như vậy? Đi đường xa rất vất vả."
"Không sao, coi như tập luyện một chút. Trong này có rất nhiều rau khô cùng dưa chua cứ giữ lại ăn dần, em đang trong thời kỳ trưởng thành nên ăn nhiều thêm đừng có tiết kiệm tiền."
Hứa Kình chán nản: "Chúng ta lúc trở về lại phải mang theo rồi, hiện tại còn ở lại hai ngày nữa."
"Cuối tuần này chúng ta sẽ ở lại Nam Trần, không trở về nhà."
"Này, sao lại không trở về?" Hứa Kình mở to mắt, có chút tiếc nuối bởi vì hắn nhớ đương quy cùng củ sen trong ruộng của mình.
"Ừm, bây giờ ở lại Nam Trần để thích nghi một chút." Tề Vân Chi nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, "Đi về cũng rất tốn thời gian, nếu sáng mai dậy thật sớm rời khu Nam Trần đi trở về khu Nhân Nguyên khi đến nơi cũng bốn năm giờ chiều, ở nhà nghỉ ngơi một đêm đến sáng hôm sau lại phải vội vàng quay trở lại đây."
Hứa Kình hỏi, "Ruộng của chúng ta thế nào? Anh Tề, có ai đến ăn trộm đồ của chúng ta không?"
"Anh đã dọa sợ hai nhóm khi muốn trộm đồ trong ruộng nhà chúng ta, hiện tại toàn bộ khu sinh sống đều có tin đồn, nên hầu hết mọi người không ai dám đến gần cả. Hai ngày trước anh vừa mới nhổ cỏ trong ruộng đương quy, hiện tại cây đương quy cùng củ sen phát triển rất tốt, củ sen đã dài bằng cánh tay nên hai tháng nữa sẽ thu hoạch."
Tề Vân Chi đem tình huống trên ruộng nói chi tiết cho Hứa Kình, hắn liền thở phào nhẹ nhõm nói, "Tốt quá, hy vọng chúng chứa thật nhiều năng lượng sinh học."
Nghĩ đến điều này, Hứa Kình liền kích động mang Tề Vân Chi đi xem cây nhân sâm mà mình đã trồng, "Chúng vừa mới nảy mầm, nhưng lá và thân của cây sâm nhân đều rất tươi xanh nhìn rất đẹp."
Tề Vân Chi kiểm tra tất cả các cây sâm đã trồng trong chậu hoa lớn, liền khẳng định: "Phát triển rất tốt, nếu cứ tiếp tục phát triển giống như thế này, lúc thu hoạch sẽ bội thu."
"Em cũng nghĩ vậy." Hứa Kình cong đôi mắt lên, "Em có vẻ rất giỏi trong việc trồng những thứ này, chỉ cần là em trồng thì sẽ không tìm thấy bất kỳ cây nào chết cả."
"Này, có lẽ tinh thần lục của em tương đối cao, dị năng hệ mộc cũng tương đối mạnh. Chờ chúng ta đến khu sinh sống to hơn, anh sẽ dẫn em đi kiểm tra."
Hứa Kình đồng ý, Tề Vân Chi lại hỏi hắn cảm thấy thế nào về việc huấn luyện quân sự?
"Rất tốt, em còn giành được giải thưởng dành cho học viên xuất sắc, giấy khen để ở trong cặp đi học."
Tề Vân Chi ở cùng với Hứa Kình hai ngày sau đó trở về khu Nhân Nguyên, trong ruộng đều trồng loại cây có giá trị nên rời đi một hai ngày thì được, nhưng nếu rời đi lâu sẽ có người ham tiền mà bất chấp rủi ro.
Hứa Kình dứt khoát yêu cầu Tề Vân Chi đạp xe trở về, khi được nghỉ thì tới đón mình về nhà không cần phải đi bộ để mệt mỏi như vậy. Hắn ở cách trường học rất gần, đi bộ nhiều một chút để tập thể lực cũng không sao, Tề Vân Chi không lay chuyển được đành phải cởi đạp xe rời đi.
Cuối tuần, Tề Vân Chi lại đến khu Nam Trần cùng Hứa Kình đi dạo chợ mua thức ăn, Tề Vân Chi sợ Hứa Kình ngày thường không nỡ tiêu tiền nên đã mua rất nhiều thịt cùng xương sườn, để mỗi ngày Hứa Kình đều phải hầm canh ăn.
Nội dung các môn học ở cấp hai không quá nhiều, nhưng thời gian học ở trường lại dài hơn. Hứa Kình đã từng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn không hề có loại áp lực này nên sau khi khai giảng, trong kỳ thi lần đầu tiên liền đứng thứ nhất toàn cấp, cách vị trí thứ hai hơn ba mươi điểm.
Thầy Hùng vui mừng đến mức cười không thấy đôi mắt, đối xử với Hứa Kình ngày càng tốt hơn, chỉ cần hắn không vi phạm nội quy nhà trường, buổi tự học vào buổi tối dù có đến muốn về sớm cũng không quan tâm đến.
Hơn hai tháng sau khi khai giảng, không có ngày nghỉ nào hắn phải bận rộn việc ở trường cả. Hứa Kình ở với Tề Vân Chi hai ngày cuối tuần, thời gian còn lại thì ở một mình trong căn nhà thuê của khu Nam Trần.
Hứa Kình cũng dành thời gian quay trở lại khu Nhân Nguyên, kiểm tra cây đương quy cùng củ sen trong ruộng, thấy sen trong ruộng phát triển rất tốt, thì vui vẻ hái đài sen và bán toàn bộ cho hệ thống.
Tề Vân Chi không vui vì Hứa Kình không nỡ ăn, thì mạnh mẽ để lại 30 đài sen để nấu chè cùng hầm canh hạt sen cho Hứa Kình, phần còn lại thì bán hoàn toàn cho hệ thống.
Hệ thống lần này không làm hắn thất vọng, đài sen trong một mẫu ruộng nhỏ như vậy, thu hoạch chưa đến 300 cân nhưng hệ thống lại trả hơn 6.000 tích phân.
Chờ đến khi Tề Vân Chi nấu canh hạt sen sườn heo để cho Hứa Kình ăn, thì hắn đã hiểu tại sao hệ thống lại sẵn sàng ra giá cao như vậy. Mùi vị của canh thật ngon, nước canh vừa thanh vừa mát trong đó còn mang theo chút vị đắng làm cho người uống càng thêm thoải mái.
Hiện tại đã là cuối thu, Hứa Kình uống một ngụm canh ấm nóng vào bụng, làm hắn phải thở dài một hơi, sau khi ăn xong cả người liền không muốn động đậy chút nào cả.
Sau khi nhấm nháp kỹ hơn, hai mắt Hứa Kình sáng ngời nói với Tề Vân Chi: "Anh Tề, canh uống ngon lắm, anh hãy uống nhiều thêm chút đi."
Tề Vân Chi múc thêm một bát canh ngồi đối diện với Hứa Kình, chậm rãi mà uống. Bên ngoài gió bắc rít gào, hai người ở trong nhà vẫn chậm rãi uống canh và ăn thịt, cảm giác càng thêm thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong món canh hạt sen sườn heo này, Hứa Kình nói: "Anh Tề, chờ khi nào thu hoạch củ sen chúng ta giữ lại nhiều một chút. Đừng bán nhiều cho hệ thống, mà hãy dùng củ sen hầm xương sườn ăn. Không phải mùa đông này anh muốn quay trở lại hạ du sao, hiện tại ông nội anh đang ở khu sinh hoạt trung tâm hạ du phải không? Đến lúc đó chúng ta đem theo một ít củ sen trở về, coi như là một đặc sản địa phương biếu ông làm quà."
Tề Vân Chi trong mắt mang ý cười nhìn hắn liền đáp ứng, "Được."
Hứa Kình cảm thán nói, "Em cảm thấy ăn cái này đặc biệt tốt cho cơ thể, ăn vào làm cho người khác cảm thấy rất hạnh phúc."
Tề Vân Chi trả lời, "Ừm."
Hứa Kình hai tay ôm má, "Anh Tề, đến lúc đó chúng ta cũng giữ lại một ít đương quy đừng có bán hết, trồng cả năm cũng không dễ dàng gì."
"Được, đều nghe lời em."
"Em nghĩ rằng mình có thể đã rơi vào một sự hiểu lầm, khi bán đồ cho hệ thống để kiếm tích phân để chúng ta có cuộc sống tốt hơn, vì kiếm tích phân mà đối xử không tốt với bản thân thật sự không đáng."
Tề Vân cười nói: "Anh cũng muốn nói như vậy, xem thử khi nào em mới đoán ra đạo lý này, đúng là tên nhóc tham tiền."
Hứa Kình thở dài, "Không có biện pháp, khi vừa mới tỉnh lại thật sự là quá nghèo, ngay cả cơm cũng không ăn đủ no."
Tề Vân Chi nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, "Về sau sẽ không xảy ra chuyện này."
"Kỳ thật em cũng biết, về sau sẽ không thể sống giống như vậy, chỉ là cảm thấy có chút lo lắng nên nhất thời cảm thấy không tốt." Hứa Kình xấu hổ nhỏ giọng nói: "Trước đây em không có giống như vậy."
Tề Vân Chi lại tiếp tục xoa đầu hắn, có chút đau lòng khi nhìn thấy Hứa Kình với một thân da thịt mềm mại, nghĩ đến cuộc sống của hắn trước kia chắc rất tốt.
Ruộng ở khu Nhân Nguyên cần có người chăm sóc, sau khi Tề Vân Chi trở về đã trồng thêm một mảng rau mới, để cho Hứa Kình muốn ăn thì sẽ có ngay.
Khi ăn được bắp cải đã trồng trong vụ đầu tiên của năm nay, Hứa Kình vui vẻ cười híp cả mắt, bên trong còn hiện lên vẻ rất hài lòng. Tề Vân Chi cũng không nói gì, chờ đến khi quay trở về liền xới trồng thêm một ít bắp cải.
Hứa Kình sống một mình ở khu Nam Trần nên không biết gì cả, nhưng hắn lại rất vui vẻ vì mỗi tuần Tề Vân Chi sẽ đến thăm mình, cũng nhân tiện đem cho hắn nhiều thức ăn thật ngon.
Hứa Kình có thành tích học tập rất tốt, mối quan hệ giữa các bạn học trong lớp cũng tốt, tất cả các giáo viên đều rất yêu quý hắn. Là một học sinh trung học, cuộc sống của hắn trôi qua thật hoàn hảo.
Có lẽ cuộc sống trôi qua quá tốt, nên Hứa Kình dần buông lỏng cảnh giác. Đêm nay hắn đang ngủ ngon, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, ban đầu cứ tưởng là chuột nhưng nghĩ đến đồ ăn mình đều để trong tủ, bên ngoài cũng không có gì cả, liền trở mình tiếp tục ngủ không thèm để ý tới nữa.
Không nghĩ tới vừa chợp mắt không được bao lâu, Hứa Kình liền nghe thấy có người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, làm hắn giật mình tỉnh dậy, lúc này mới nhận ra trong nhà hiện tại có trộm.
Hứa Kình nhanh chóng chạy đến khóa cửa và hô to: "Các ngươi là ai? Ba, mau dậy đi, nhà chúng ta có trộm!"
Vừa kêu Hứa Kình vừa lấy ghế tấn cánh cửa lại, sợ kẻ trộm sẽ phá cửa đi vào đe dọa đến sự an toàn của hắn.
Tên trộm không ngờ rằng đứa trẻ sẽ lại dễ dàng bị đánh thức như thế, liền chạy hoảng loạn, bọn họ chia nhau ra có người thì lục đồ, có người thì đi đến phòng trong không ngừng gõ cửa.
"Ba, mau dậy đi!" Hứa Kình sợ tới mức đổ mồ hôi hột, dùng cây gậy đập vào khung sắt cửa sổ, vừa gõ vừa hét lên: "Mọi người, mau thức dậy bắt trộm, sẽ có kẻ đến ăn trộm thịt khô!"
Thịt đã được phơi khô gần xong, nhưng nhiều nhà vẫn còn treo một ít thịt dưới mái hiên, đợi cho khô thật tốt rồi mới đem đi cất dành dùng vào năm mới.
Cuộc sống của người dân ở khu Nam Trần rất tốt, nên bình thường thịt khô được treo ở tầng hai, mọi người không thể dùng cọc tre để lấy chúng, nên đều cảm thấy yên tâm hơn. Giờ đột nhiên lại nghe có người hô có kẻ ăn trộm thịt khô, những người cảnh giác hơn thì giật mình đi kiểm tra tình hình thịt kho nhà mình, sau đó cũng bắt đầu lấy dụng cụ ra đề phòng kẻ trộm lẻn vào.
Khi mấy tên trộm ở bên ngoài nghe thấy Hứa Kình la ngày càng to hơn, thì nóng lòng chửi mẹ nói liền đạp cửa mạnh hơn.
Cửa phòng của Hứa Kình chỉ được gắn một cái chốt để khóa lại, sau khi bị bọn họ đá vài lần chốt cửa dần dần biến dạng.
Đường đi vắng tanh, Hứa Kình đạp xe thật nhanh lướt qua những bóng cây dài giống như một cơn gió. Hắn vội vã trở về nhà với tâm trạng nôn nóng, nên không hề cảm thấy buồn chán hay cô đơn khi đi một mình.
Khi về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ tối, Tề Vân Chi nghe thấy từ xa có tiếng người ở ngoài cửa liền đi ra. Chờ Hứa Kình dừng xe lại, Tề Vân Chi nhẹ nhàng đỡ vai hắn khi bước xuống, nhận lấy xe đạp trong tay Hứa Kình, sau đó cùng nhau đi vào trong phòng khách.
Hứa Kình bởi vì đạp xe quá nhanh nên bây giờ chân có chút mềm nhũn, khi đứng trên mặt đất liền lảo đảo muốn ngã xuống, Tề Vân Chi nhanh tay đỡ lấy, "Có chuyện gì xảy ra sao? Lại trở về nhà gấp như vậy."
"Trường của em trong mấy ngày tới sẽ có huấn luyện quân sự, huấn luyện viên sẽ đưa học sinh đi huấn luyện dã ngoại trên núi." Hứa Kình nắm lấy tay Tề Vân Chi lo lắng nói: "Anh Tề, nếu có người trong quân đội gặp phải anh thì có sao không? Bọn họ có thể hay không nhìn ra chuyện gì khác thường?"
Tề Vân Chi khi nghe được những lời nói này liền nhận ra sự lo lắng của Hứa Kình, nên hắn không chần chờ liền vội vàng trở về nhà.
Dừng một chút, Tề Vân Chi thở dài nói: "Không có việc gì, quân đội sẽ không ai phát hiện được sự tồn tại của anh, em trở về gấp như vậy có mệt không? Trong nồi vẫn còn nước nóng hãy nhanh đi tắm, anh trai đi nấu gì đó cho em ăn."
Hứa Kình cuối cùng cũng buông xuống tảng đá trong lòng, đi theo sau Tề Vân Chi cười nói: "Không mệt, phong cảnh trên đường về rất đẹp nên em rất vui vẻ."
Tề Vân Chi giúp Hứa Kình pha xong nước tắm, liền đem quần áo sạch để ở một bên sau khi tắm xong sẽ thay, tiếp đó Tề Vân Chi trở lại phòng bếp nấu ăn.
Tay nghề nấu ăn của Tề Vân Chi hiện tại cũng tạm được, nhưng do Hứa Kình đã quá đói nên cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, một đĩa cà tím xào trứng cùng đậu que xào thịt đều bị hắn ăn hết.
Tề Vân Chi nhìn Hứa Kình lau miệng, liền đi đến vuốt ve cổ hắn nói: "Bát cứ để đấy anh trai sẽ rửa sạch, em đi đánh răng xong nhanh chóng đi nghỉ ngơi."
Hứa Kình không yên tâm mà nhìn Tề Vân Chi, "Anh Tề, hôm nay em muốn ngủ cùng với anh, nhớ rửa bát xong thì đến đây ngủ cùng nhau."
Tề Vân Chi biết hắn có chuyện muốn nói với mình nên gật đầu đồng ý, "Em đi nghỉ ngơi trước, anh sẽ đến sau." Hứa Kình lúc này mới đi đánh răng và rửa mặt sạch sẽ.
Chờ đến lúc Tề Vân Chi quay trở lại giường, Hứa Kình liền hỏi ngay: "Anh Tề, anh có nhớ những chuyện trước kia không?"
"Còn nhớ rõ một ít, ý của em là chuyện nào?"
Hứa Kình dịch vào phía trong chừa chỗ cho Tề Vân Chi, "Chính là chuyện của gia đình anh."
"Em muốn biết sao?"
"Muốn." Hứa Kình nhỏ giọng nói: "Đáng lẽ em không nên hỏi về chuyện riêng tư của anh, nhưng em luôn cảm thấy không yên tâm nên muốn biết thêm một chút về chuyện của anh."
"Giữa chúng ta không có chuyện riêng tư." Tề Vân Chi đến nằm xuống giường cùng Hứa Kình, "Thật ra, chuyện về gia đình của anh cũng không có gì để nói, anh là cháu trai cả và bố mẹ anh đã chết. Người thân mà anh yêu nhất trong gia đình này chỉ có ông nội, gia đình anh còn chút địa vị bởi vì ông nội từng là thiếu tướng trong quân đội, cho dù bây giờ đã nghỉ hưu. Còn anh thì có tinh thần lực cùng với dị năng thủy hệ, cấp bậc trước khi bị thương là quân hàm thiếu tá."
"Anh Tề, anh bị thương lúc bao nhiêu tuổi? Bị thương cách đây bao lâu rồi?"
"Anh bị thương vào tháng ba năm ngoái, lúc bị thương thì chỉ vừa mới qua sinh nhật 25 tuổi được vài ngày."
"Vậy thì em còn nhỏ hơn anh, kiếp trước vẫn còn vài tháng nữa mới đến 25 tuổi thì đã chết." Hứa Kình lẩm bẩm: "Em bị tai nạn xe hơi, khi tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình ở đây, nếu không phải anh cứu thì có lẽ em đã chết rồi."
"Anh cứu em chỉ là theo phản ứng bản năng, nhưng em cứu anh lại dốc toàn tâm toàn lực." Tề Vân Chi quay đầu lại nhìn Hứa Kình.
Trước khi hoàn toàn tỉnh táo, hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy linh hồn của Hứa Kình. Là một thanh niên có nước da trắng mịn, lông mi thật dài nhìn rất hiền lành và dễ mến, giống như một đại công tử được nuông chiều từ bé nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Tề Vân Chi biết Hứa Kình đã phải chịu đựng bao nhiêu vất vả vì mình, lúc bắt đầu mỗi ngày hắn đều cảm thấy đói nên Hứa Kình mỗi đêm đều phải đi khu vực hoang dã để tìm thêm thức ăn. Người bình thường có thể kiên trì một ngày hai ngày, một tuần hai tuần, cũng không giống như Hứa Kình, vì người khác mà quanh năm suốt tháng phải vất vả như vậy.
Hắn khi đi làm nhiệm vụ trong quân đội cũng từng ép cung các tù nhân, bên trong cũng sử dụng rất nhiều thủ đoạn khác nhau, nhưng sử dụng nhiều nhất là không cho tù nhân ngủ, bọn họ chỉ chịu đựng được vài ngày sau đó đều đầu hàng.
Hứa Kình ban ngày ở trong nhà Lương Quốc Đào phải làm rất nhiều việc, còn phải đi học, thân thể còn non nớt, hắn không biết trong lòng Hứa Kình có bao nhiêu niềm tin, có thể không ngủ đủ giấc mà kiên trì sống như vậy.
Sau đó, Hứa Kình dọn ra ngoài ở rồi đến việc thuê ruộng, trong ruộng có rất nhiều việc cần phải làm như ươm giống, gieo giống, làm cỏ, bón phân, tưới nước mọi công việc nặng nhọc và vất vả này đều phải cần dùng thể lực. Người nông dân ba mươi bốn mươi tuổi thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng, nhưng Hứa Kình vẫn luôn kiên trì không hề tỏ ra chán nản gì cả.
Hứa Kình thân thể vẫn còn là đứa trẻ, tâm hồn thì cũng không lớn, Tề Vân Chi khó có thể tưởng tượng được phải có sự tín nhiệm lớn như thế nào, mà đem theo một người có thể sẽ ngốc nghếch cả đời không thể báo đáp lại, gian nan vất vả mà sinh sống.
Sau khi Tề Vân Chi tỉnh táo lại, hắn mới nhớ đến những người trong gia đình như chú, bác cùng mấy người anh chị em họ, thành tích của bọn họ không hề thấp, nhưng không ai trong số đó quan tâm đến hắn giống như Hứa Kình, trong mắt bọn họ chỉ có sự tính toán và lạnh lùng.
Hứa Kình im lặng một lúc, nói: "Thực ra em cũng không cao thượng như vậy, nếu không phải để cho anh tỉnh táo lại làm mục tiêu cố gắng, thì em cũng không biết mình có gì cần phải quan tâm đến cuộc sống này."
Tề Vân Chi xoa xoa cổ hắn, im lặng mà an ủi.
Hứa Kình lấy tay che mắt lại, thấp giọng nói: "Có lẽ anh sẽ không thể tưởng tượng được, cảm giác sau khi tỉnh dậy từ một tai nạn xe hơi, bên cạnh không có người thân, họ hàng lại đối xử tệ với mình cùng với đó là điều kiện sống rất khó khăn như vậy."
"Em cũng chỉ có một mình trên đời này, không có gì để vướng bận, sống không tốt cũng không ai quan tâm đến, nếu sống có tốt cũng không ai vui vẻ cho mình cả. Nếu không phải lúc đó có anh là ân nhân cứu mạng của em, để em có điều vướng bận mà tiếp tục sống thì đã không lựa chọn sống tiếp rồi."
Tề Vân Chi khản giọng nói: "Anh đã hiểu, chúng ta thật may mắn khi có thể gặp được nhau."
Một lúc sau, Hứa Kình thấp giọng hỏi: "Anh Tề, anh còn nhớ mình bị thương như thế nào không?"
"Không nhớ rõ, trí nhớ có chút thiếu hụt, có lẽ cần một khoản thời gian nữa mới có thể khôi phục lại được."
"Vậy hiện tại anh không quay về sao, ở trong nhà sẽ không sao chứ?"
"Tạm thời không sao." Tề Vân Chi vươn tay giúp Hứa Kình đắp chăn, "Anh xem trước khi đến kỳ nghỉ đông có thể nhớ được gì không, anh sẽ tranh thủ trở về nhà một chuyến đến lúc đó em hãy đi cùng?"
Hứa Kình gật gật đầu, nghĩ đến Tề Vân Chi không nhìn thấy lại nói thêm một câu, "Cùng nhau đi!"
Tề Vân Chi cách chăn vỗ lưng Hứa Kình, trong giọng nói mang theo ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau đi."
Hứa Kình lại gật đầu, nhớ tới chuyện mình trở lại đây, liền hỏi: "Anh Tề, anh nói quân đội sẽ không phát hiện được anh sao?"
"Ừm, những người có thể nhìn thấy linh hồn đều sẽ được chuyển đến khu sinh sống ở trung tâm, họ sẽ không sống ở những nơi xa xôi như thế này." Tề Vân Chi âm thanh ấm áp an ủi, "Anh sẽ cố gắng tránh xa, không tiếp xúc trực tiếp với bọn họ."
"Được rồi."
Hứa Kình đạp xe cả buổi chiều, đã sớm mệt mỏi nên sau khi buông xuống tảng đá lớn trong lòng liền ngủ thiếp đi.
Tề Vân Chi suy đoán Hứa Kình chắc đã trốn việc huấn luyện quân sự để trở về, ngày hôm sau liền dậy sớm để làm bữa sáng, vốn dĩ muốn đánh thức hắn dậy ăn sáng rồi đưa đi học.
Khi trở lại phòng ngủ, lại không đành lòng lúc nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ của Hứa Kình. Em trai vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào cũng không ngủ đủ giấc, hơn nữa từ khu Nhân Nguyên vội vã chạy đến khu Nam Trần cũng bị trễ, nếu đã trễ thì đi sớm hay muộn cũng như nhau mà thôi?
Tề Vân Chi không những không gọi Hứa Kình, mà còn giúp hắn điều chỉnh đồng hồ báo thức trên hệ thống từ sáu giờ thành bảy giờ. Sau khi Hứa Kình cấp quyền sử dụng hệ thống cho Tề Vân Chi, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nhưng với mục đích là chỉnh đồng hồ báo thức cho Hứa Kình.
Sau khi Hứa Kình tỉnh dậy thì thấy trời sáng, ngồi trên giường ngẩn ra một lúc sau đó mới nhớ ra hiện tại mình đã học cấp hai rồi, còn đang trong thời gian huấn luyện quân sự!
Hắn nhanh chóng rời giường, mặc áo khoác và đi giày vào, vội vàng bước ra khỏi phòng hỏi Tề Vân Chi: "Anh Tề, anh đã chỉnh đồng hồ báo thức của em sao?"
"Ừm." Tề Vân Chi rất bình tĩnh, "Dù sao cũng đến trễ, ngủ nhiều thêm một chút rồi đi."
Hứa Kình nhìn vẻ mặt không có biểu hiện gì của Tề Vân Chi, thở dài nói: "Việc này em sẽ bị giáo viên chủ nhiệm lớp mắng chết mất."
Tề Vân Chi đưa ly đựng nước ấm cho hắn biểu thị hãy đi ra ngoài đánh răng, "Em chỉ cần nói rằng ngủ quên nên đến muộn là được."
"Chỉ có thể nói như vậy thôi."
Hứa Kình vội vàng rửa mặt và ăn sáng, nhanh chóng đẩy xe đạp đi đến khu Nam Trần.
Tề Vân Chi đặt một túi lớn cà tím, đậu que và dưa leo vào giỏ xe, bảo Hứa Kình mang đến khu Nam Trần để ăn, sau đó ngồi ở ghế sau đưa hắn đi học.
Hứa Kình không thể từ chối cho nên chỉ có thể cầm tay lái, trên đường nếu không người Tề Vân Chi sẽ đạp xe, hắn sức lực lớn nên đạp xe rất nhanh, cuối cùng Hứa Kình cũng bắt kịp thời gian huấn luyện quân sự vào buổi chiều.
Thầy Hùng buổi sáng đến nhà thuê của Hứa Kình để tìm, nhưng nhìn thấy cửa bên ngoài khóa chặt, giờ mới đến buổi huấn luyện quân sự liền răn dạy hắn một phen.
Hứa Kình vừa cùng Tề Vân Chi nói xong, trong lòng cũng không có gì lo lắng nên không quan tâm đến chuyện răn dạy của thầy Hùng, đi trở về hàng ngũ đang huấn luyện quân sự.
Huấn luyện viên vốn tưởng rằng Hứa Kình muốn kiếm cớ lười biếng, nhưng bây giờ lại luyện tập nghiêm túc như thế, kết quả còn tốt hơn người khác rất nhiều, thái độ đối với Hứa Kình cũng dần tốt lên, sau buổi huấn luyện còn bảo Hứa Kình đi lên biểu diễn cho mọi người xem.
Theo tin tức mà Dư Bạch Húc nghe được, thì bọn họ thực sự phải mang theo chăn bông và lều trên lưng, đi ra khu bên ngoài huấn luyện dã ngoại trong ba ngày.
Ban đầu hắn nghĩ sẽ đến khu Nhân Nguyên, nhưng không ngờ rằng những huấn luyện viên này chỉ đưa bọn họ đến vùng núi gần khu Nam Trần, còn ở trên núi hai đêm.
Hứa Kình tham gia vào toàn bộ hành trình, cuối cùng nhận ra rằng thể lực của nhóm học sinh này không thể đi đường dài được. Vấn đề an toàn cũng vô cùng quan trọng, ở trong rừng sâu có thú dữ, côn trùng độc hại đây đều là sinh vật nguy hiểm, cho dù không gặp phải thì khi những học sinh này bất cẩn té ngã gãy tay, gãy chân cũng làm cho lãnh đạo trường bị lên án.
Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm, mệt cho hắn lúc trước lo lắng nhiều như vậy, những thứ này hoàn toàn không cần thiết. Nhưng hắn rất vui vì nhân cơ hội này có thể nói chuyện cùng với Tề Vân Chi.
Sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, Tề Vân Chi đến thăm Hứa Kình cùng với một cái túi thật lớn trên lưng, câu đầu tiên là: "Đen rồi."
Hứa Kình nhìn cánh tay của mình mỉm cười: "Đâu có? Khi ở nhà làm việc trong ruộng cũng không có đen, mới có vài ngày sao có thể đen được? Anh Tề, anh nói em đen, em cứ nghĩ mình đen thật."
Tề Vân Chi không nói thêm lời nào, Hứa Kình lấy tay chọt chiếc túi lớn phía sau hỏi: "Anh Tề, anh đem theo cái gì vậy."
"Một ít rau củ cùng rau cải khô, dưa chua để dành ăn dần." Tề Vân Chi nói.
Tề Vân Chi là một linh hồn mọi thứ sẽ trở nên trong suốt trong tay hắn, khi không chạm vào thì những thứ đó sẽ xuất hiện trở lại và mọi người có thể nhìn thấy.
Cái túi lớn mà Tề Vân Chi mang trên lưng cao ít nhất bằng nửa người của hắn, Hứa Kình suýt chút nữa là bị chiếc túi kéo ngã, Tề Vân Chi ở bên cạnh nhanh tay giúp hắn giữ thăng bằng.
Hứa Kình thở dài, "Anh Tề, một mình em ăn cũng không bao nhiêu, sao anh lại mang đến nhiều như vậy? Đi đường xa rất vất vả."
"Không sao, coi như tập luyện một chút. Trong này có rất nhiều rau khô cùng dưa chua cứ giữ lại ăn dần, em đang trong thời kỳ trưởng thành nên ăn nhiều thêm đừng có tiết kiệm tiền."
Hứa Kình chán nản: "Chúng ta lúc trở về lại phải mang theo rồi, hiện tại còn ở lại hai ngày nữa."
"Cuối tuần này chúng ta sẽ ở lại Nam Trần, không trở về nhà."
"Này, sao lại không trở về?" Hứa Kình mở to mắt, có chút tiếc nuối bởi vì hắn nhớ đương quy cùng củ sen trong ruộng của mình.
"Ừm, bây giờ ở lại Nam Trần để thích nghi một chút." Tề Vân Chi nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, "Đi về cũng rất tốn thời gian, nếu sáng mai dậy thật sớm rời khu Nam Trần đi trở về khu Nhân Nguyên khi đến nơi cũng bốn năm giờ chiều, ở nhà nghỉ ngơi một đêm đến sáng hôm sau lại phải vội vàng quay trở lại đây."
Hứa Kình hỏi, "Ruộng của chúng ta thế nào? Anh Tề, có ai đến ăn trộm đồ của chúng ta không?"
"Anh đã dọa sợ hai nhóm khi muốn trộm đồ trong ruộng nhà chúng ta, hiện tại toàn bộ khu sinh sống đều có tin đồn, nên hầu hết mọi người không ai dám đến gần cả. Hai ngày trước anh vừa mới nhổ cỏ trong ruộng đương quy, hiện tại cây đương quy cùng củ sen phát triển rất tốt, củ sen đã dài bằng cánh tay nên hai tháng nữa sẽ thu hoạch."
Tề Vân Chi đem tình huống trên ruộng nói chi tiết cho Hứa Kình, hắn liền thở phào nhẹ nhõm nói, "Tốt quá, hy vọng chúng chứa thật nhiều năng lượng sinh học."
Nghĩ đến điều này, Hứa Kình liền kích động mang Tề Vân Chi đi xem cây nhân sâm mà mình đã trồng, "Chúng vừa mới nảy mầm, nhưng lá và thân của cây sâm nhân đều rất tươi xanh nhìn rất đẹp."
Tề Vân Chi kiểm tra tất cả các cây sâm đã trồng trong chậu hoa lớn, liền khẳng định: "Phát triển rất tốt, nếu cứ tiếp tục phát triển giống như thế này, lúc thu hoạch sẽ bội thu."
"Em cũng nghĩ vậy." Hứa Kình cong đôi mắt lên, "Em có vẻ rất giỏi trong việc trồng những thứ này, chỉ cần là em trồng thì sẽ không tìm thấy bất kỳ cây nào chết cả."
"Này, có lẽ tinh thần lục của em tương đối cao, dị năng hệ mộc cũng tương đối mạnh. Chờ chúng ta đến khu sinh sống to hơn, anh sẽ dẫn em đi kiểm tra."
Hứa Kình đồng ý, Tề Vân Chi lại hỏi hắn cảm thấy thế nào về việc huấn luyện quân sự?
"Rất tốt, em còn giành được giải thưởng dành cho học viên xuất sắc, giấy khen để ở trong cặp đi học."
Tề Vân Chi ở cùng với Hứa Kình hai ngày sau đó trở về khu Nhân Nguyên, trong ruộng đều trồng loại cây có giá trị nên rời đi một hai ngày thì được, nhưng nếu rời đi lâu sẽ có người ham tiền mà bất chấp rủi ro.
Hứa Kình dứt khoát yêu cầu Tề Vân Chi đạp xe trở về, khi được nghỉ thì tới đón mình về nhà không cần phải đi bộ để mệt mỏi như vậy. Hắn ở cách trường học rất gần, đi bộ nhiều một chút để tập thể lực cũng không sao, Tề Vân Chi không lay chuyển được đành phải cởi đạp xe rời đi.
Cuối tuần, Tề Vân Chi lại đến khu Nam Trần cùng Hứa Kình đi dạo chợ mua thức ăn, Tề Vân Chi sợ Hứa Kình ngày thường không nỡ tiêu tiền nên đã mua rất nhiều thịt cùng xương sườn, để mỗi ngày Hứa Kình đều phải hầm canh ăn.
Nội dung các môn học ở cấp hai không quá nhiều, nhưng thời gian học ở trường lại dài hơn. Hứa Kình đã từng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn không hề có loại áp lực này nên sau khi khai giảng, trong kỳ thi lần đầu tiên liền đứng thứ nhất toàn cấp, cách vị trí thứ hai hơn ba mươi điểm.
Thầy Hùng vui mừng đến mức cười không thấy đôi mắt, đối xử với Hứa Kình ngày càng tốt hơn, chỉ cần hắn không vi phạm nội quy nhà trường, buổi tự học vào buổi tối dù có đến muốn về sớm cũng không quan tâm đến.
Hơn hai tháng sau khi khai giảng, không có ngày nghỉ nào hắn phải bận rộn việc ở trường cả. Hứa Kình ở với Tề Vân Chi hai ngày cuối tuần, thời gian còn lại thì ở một mình trong căn nhà thuê của khu Nam Trần.
Hứa Kình cũng dành thời gian quay trở lại khu Nhân Nguyên, kiểm tra cây đương quy cùng củ sen trong ruộng, thấy sen trong ruộng phát triển rất tốt, thì vui vẻ hái đài sen và bán toàn bộ cho hệ thống.
Tề Vân Chi không vui vì Hứa Kình không nỡ ăn, thì mạnh mẽ để lại 30 đài sen để nấu chè cùng hầm canh hạt sen cho Hứa Kình, phần còn lại thì bán hoàn toàn cho hệ thống.
Hệ thống lần này không làm hắn thất vọng, đài sen trong một mẫu ruộng nhỏ như vậy, thu hoạch chưa đến 300 cân nhưng hệ thống lại trả hơn 6.000 tích phân.
Chờ đến khi Tề Vân Chi nấu canh hạt sen sườn heo để cho Hứa Kình ăn, thì hắn đã hiểu tại sao hệ thống lại sẵn sàng ra giá cao như vậy. Mùi vị của canh thật ngon, nước canh vừa thanh vừa mát trong đó còn mang theo chút vị đắng làm cho người uống càng thêm thoải mái.
Hiện tại đã là cuối thu, Hứa Kình uống một ngụm canh ấm nóng vào bụng, làm hắn phải thở dài một hơi, sau khi ăn xong cả người liền không muốn động đậy chút nào cả.
Sau khi nhấm nháp kỹ hơn, hai mắt Hứa Kình sáng ngời nói với Tề Vân Chi: "Anh Tề, canh uống ngon lắm, anh hãy uống nhiều thêm chút đi."
Tề Vân Chi múc thêm một bát canh ngồi đối diện với Hứa Kình, chậm rãi mà uống. Bên ngoài gió bắc rít gào, hai người ở trong nhà vẫn chậm rãi uống canh và ăn thịt, cảm giác càng thêm thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong món canh hạt sen sườn heo này, Hứa Kình nói: "Anh Tề, chờ khi nào thu hoạch củ sen chúng ta giữ lại nhiều một chút. Đừng bán nhiều cho hệ thống, mà hãy dùng củ sen hầm xương sườn ăn. Không phải mùa đông này anh muốn quay trở lại hạ du sao, hiện tại ông nội anh đang ở khu sinh hoạt trung tâm hạ du phải không? Đến lúc đó chúng ta đem theo một ít củ sen trở về, coi như là một đặc sản địa phương biếu ông làm quà."
Tề Vân Chi trong mắt mang ý cười nhìn hắn liền đáp ứng, "Được."
Hứa Kình cảm thán nói, "Em cảm thấy ăn cái này đặc biệt tốt cho cơ thể, ăn vào làm cho người khác cảm thấy rất hạnh phúc."
Tề Vân Chi trả lời, "Ừm."
Hứa Kình hai tay ôm má, "Anh Tề, đến lúc đó chúng ta cũng giữ lại một ít đương quy đừng có bán hết, trồng cả năm cũng không dễ dàng gì."
"Được, đều nghe lời em."
"Em nghĩ rằng mình có thể đã rơi vào một sự hiểu lầm, khi bán đồ cho hệ thống để kiếm tích phân để chúng ta có cuộc sống tốt hơn, vì kiếm tích phân mà đối xử không tốt với bản thân thật sự không đáng."
Tề Vân cười nói: "Anh cũng muốn nói như vậy, xem thử khi nào em mới đoán ra đạo lý này, đúng là tên nhóc tham tiền."
Hứa Kình thở dài, "Không có biện pháp, khi vừa mới tỉnh lại thật sự là quá nghèo, ngay cả cơm cũng không ăn đủ no."
Tề Vân Chi nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, "Về sau sẽ không xảy ra chuyện này."
"Kỳ thật em cũng biết, về sau sẽ không thể sống giống như vậy, chỉ là cảm thấy có chút lo lắng nên nhất thời cảm thấy không tốt." Hứa Kình xấu hổ nhỏ giọng nói: "Trước đây em không có giống như vậy."
Tề Vân Chi lại tiếp tục xoa đầu hắn, có chút đau lòng khi nhìn thấy Hứa Kình với một thân da thịt mềm mại, nghĩ đến cuộc sống của hắn trước kia chắc rất tốt.
Ruộng ở khu Nhân Nguyên cần có người chăm sóc, sau khi Tề Vân Chi trở về đã trồng thêm một mảng rau mới, để cho Hứa Kình muốn ăn thì sẽ có ngay.
Khi ăn được bắp cải đã trồng trong vụ đầu tiên của năm nay, Hứa Kình vui vẻ cười híp cả mắt, bên trong còn hiện lên vẻ rất hài lòng. Tề Vân Chi cũng không nói gì, chờ đến khi quay trở về liền xới trồng thêm một ít bắp cải.
Hứa Kình sống một mình ở khu Nam Trần nên không biết gì cả, nhưng hắn lại rất vui vẻ vì mỗi tuần Tề Vân Chi sẽ đến thăm mình, cũng nhân tiện đem cho hắn nhiều thức ăn thật ngon.
Hứa Kình có thành tích học tập rất tốt, mối quan hệ giữa các bạn học trong lớp cũng tốt, tất cả các giáo viên đều rất yêu quý hắn. Là một học sinh trung học, cuộc sống của hắn trôi qua thật hoàn hảo.
Có lẽ cuộc sống trôi qua quá tốt, nên Hứa Kình dần buông lỏng cảnh giác. Đêm nay hắn đang ngủ ngon, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, ban đầu cứ tưởng là chuột nhưng nghĩ đến đồ ăn mình đều để trong tủ, bên ngoài cũng không có gì cả, liền trở mình tiếp tục ngủ không thèm để ý tới nữa.
Không nghĩ tới vừa chợp mắt không được bao lâu, Hứa Kình liền nghe thấy có người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, làm hắn giật mình tỉnh dậy, lúc này mới nhận ra trong nhà hiện tại có trộm.
Hứa Kình nhanh chóng chạy đến khóa cửa và hô to: "Các ngươi là ai? Ba, mau dậy đi, nhà chúng ta có trộm!"
Vừa kêu Hứa Kình vừa lấy ghế tấn cánh cửa lại, sợ kẻ trộm sẽ phá cửa đi vào đe dọa đến sự an toàn của hắn.
Tên trộm không ngờ rằng đứa trẻ sẽ lại dễ dàng bị đánh thức như thế, liền chạy hoảng loạn, bọn họ chia nhau ra có người thì lục đồ, có người thì đi đến phòng trong không ngừng gõ cửa.
"Ba, mau dậy đi!" Hứa Kình sợ tới mức đổ mồ hôi hột, dùng cây gậy đập vào khung sắt cửa sổ, vừa gõ vừa hét lên: "Mọi người, mau thức dậy bắt trộm, sẽ có kẻ đến ăn trộm thịt khô!"
Thịt đã được phơi khô gần xong, nhưng nhiều nhà vẫn còn treo một ít thịt dưới mái hiên, đợi cho khô thật tốt rồi mới đem đi cất dành dùng vào năm mới.
Cuộc sống của người dân ở khu Nam Trần rất tốt, nên bình thường thịt khô được treo ở tầng hai, mọi người không thể dùng cọc tre để lấy chúng, nên đều cảm thấy yên tâm hơn. Giờ đột nhiên lại nghe có người hô có kẻ ăn trộm thịt khô, những người cảnh giác hơn thì giật mình đi kiểm tra tình hình thịt kho nhà mình, sau đó cũng bắt đầu lấy dụng cụ ra đề phòng kẻ trộm lẻn vào.
Khi mấy tên trộm ở bên ngoài nghe thấy Hứa Kình la ngày càng to hơn, thì nóng lòng chửi mẹ nói liền đạp cửa mạnh hơn.
Cửa phòng của Hứa Kình chỉ được gắn một cái chốt để khóa lại, sau khi bị bọn họ đá vài lần chốt cửa dần dần biến dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.