Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 37

Thu Thiên Lai Liễu

03/03/2017

CHƯƠNG 36

Tề Duyệt bị âm thanh đập cửa lớn tiếng đánh thức, mơ mơ màng màng còn chưa rõ tình huống.

Bang!! Bang!! Là tiếng tang thi đập cửa!! Nguyên bản hai mắt còn mơ màng liền thanh tỉnh, thấy hai người kia đứng bên cửa sổ, cậu cũng nhanh chóng tiến đến, chỉ thấy cửa sân sắp không chịu nổi, ngoài cửa có khoảng một trăm con tang thi đang tụ tập.

Cậu thật muốn mắng chửi, hai ngưởi kia như thế nào một chút cũng không khẩn trương, cậu biết bọn họ là cường giả, bọn họ có dị năng, nhưng cậu chính là sợ hãi a.

“Mau đưa balô cho tôi.” Tề Duyệt thúc giục.

Hàn Phi nghi hoặc từ trong không gian lấy ra balô như hình với cậu, đưa cho đối phương.

Tề Duyệt tiếp nhận balô, mở ra, tìm kiếm một hồi, từ bên trong lấy ra một thanh sắt nhỏ, lại lấy ra đinh ốc bỏ vào túi áo. Rầm… bởi vì sốt ruột, cậu vô ý làm rớt mấy món xuống đất, cũng không có thời gian để ý tới, lại từ trong balô lấy ra một cây búa, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Làm cái gì vậy? Hàn Phi khó hiểu, hắn nghi hoặc nhìn Tề Duyệt nghịch balô. Nhưng những món đồ mà cậu lần lượt từ trong balô lấy ra khiến hắn kinh ngạc đến không thể khép miệng, balô Tề Duyệt đựng cái gì vậy? Vừa rồi cậu vừa bỏ vào túi áo là cái gì?

Thấy vật thể từ trong túi áo Tề Duyệt rớt ra, Hàn Phi có chút hoài nghi hai mắt của mình, tiến lên cẩn thận quan sát. Hắn không nhìn lầm, quả nhiên là đinh ốc!

Thấy cậu từ trong balô lấy ra thanh sắt tuy có điểm khó lý giải, nhưng tình huống vẫn có thể chấp nhận! Đinh ốc… Được rồi, tuy miễn cưỡng, nhưng là có thể lý giải, nhưng còn cây búa!!! Là để đóng mấy cái đinh ốc kia sao?? Cậu ta mang theo mấy thứ này? Cũng không thấy nặng?!! Thời điểm vừa mới gặp cậu, cậu vẫn luôn ôm khư khư cái balô kia a.

Tang thi bên ngoài sắp tràn vào, trong không gian của Hàn Phi có rất nhiều súng ống đạn dược, hắn vẫn chưa hành động là do đã tính toán cho nổ cầu thang, ở trên lầu hai giải quyết tang thi.

Lâm Vũ Trạch ở một bên nhìn cũng rất ngạc nhiên, Tề Duyệt đây là muốn làm gì. Hai người theo sau Tề Duyệt xuống lầu.

Thanh âm đập cửa bên ngoài khiến người kinh hãi, phải mau lên, cánh cửa không kiên trì được bao lâu. Tề Duyệt thấy hai người kia xuống cầu thang, nhanh miệng nói: “Đừng xuống dưới, mau đi lên.”

Động tác trong tay vẫn không ngừng, cậu đem thanh sắt quấn trên cửa, trên cửa sổ, trên ngăn tủ, quấn lấy mọi vật trong phòng, kéo thẳng thanh sắt, có cao có thấp, từ lầu một đến tận cửa, lại lấy ra mấy sợi dây sắt, giống như đan võng, đan đến gần cầu thang. Cậu mới vừa lui bước đến cầu thang, đại môn bên ngoài đang một tiếng, đổ sập. Tang thi tràn vào.

Tay Tề Duyệt càng thêm linh hoạt không ngừng, từ trong túi lấy ra mấy cái đinh dài, lấy thanh sắt quấn đinh vào, dùng búa đóng vào trên tường, làm thêm vài lần, không lâu sau cầu thang cũng được trang bị mấy thanh sắt gắn đinh. Thanh sắt Tề Duyệt sử dụng rất nhỏ, hơn nữa lại chắc chắn, là do cậu trước mạt thế đến cửa hàng vật liệu xây dựng tỉ mỉ chọn lựa.

Kết thúc công việc, thật không tồi, cậu thực vừa lòng với tác phẩm của mình. Tề Duyệt ngồi ở trên cầu thang, ánh mắt nóng bỏng nhìn ra cửa.

Lâm Vũ Trạch nhìn Tề Duyệt, cũng nhìn thấy tầm mắt nóng rực nhìn ra cửa của cậu, anh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì sẽ phát sinh.

Phanh!! Cửa phòng bị tang thi cậy phá, chúng nó đã muốn ngửi thấy mùi vị của dị năng gải.

Lạch cạch… lạch cạch… Thi thể hư thối bị chặt đứt, rớt trên sàn nhà. Tang thi giống như khối thịt bị chém, bị thanh sắt cắt thành từng khối lớn nhỏ, tang thi ở phía sau ngửi thấy mùi vị của dị năng giả, càng mù quáng tiến lên phía trước. Có con bị chặt đứt chân, không chút để ý dùng tay lết đi. Trên người bị thanh sắt cạo mất mấy lớp thịt hư thối cũng không thèm để ý.

Trong phòng tản ra mùi hư thối mãnh liệt, thịt thối vươn vãi khắp nơi, khiến người ta muốn nôn mửa.

Tề Duyệt tràn đầy hứng thú ngồi trên cầu thang quan sát, xem ra lần này thật thành công, lần sau đi ngang qua cửa hàng vật liệu xây dựng, cậu nhất định phải thu thêm mấy thanh sắt loại này, hiệu quả thật tốt. Thỉnh thoảng đối với tang thi sắp bò tới bắn cho một phát, nếu bắn trúng nát đầu tang thi, cậu sẽ tự hào hắc hắc cười vài tiếng. (=.=”)

Hai người kia đứng ở một bên nghẹn họng trân trối nhìn, bảy tám chục con tang thi cứ như vậy bị giải quyết, nhìn trong phòng khách một bộ dạng giống như lò sát sinh, những miếng thịt rớt trên mặt đất, này cũng quá ghê tởm đi.

“Các anh nhìn a, có giống nhân bánh bao tôi làm đêm qua hay không.” Bên trong nhân bánh có bỏ thêm gia vị trộn với thịt băm cũng hơi đen sì giống như vậy, thật sự rất giống a. (=.=””)

Hàn Phi nhớ tới buổi cơm chiều ngày hôm qua, nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Lâm Vũ Trạch kế bên, mân mê miệng, tâm tình thật hảo a.



“Chúng ta ăn bánh bao tôi mới làm đêm qua đi! Ăn xong hãy đi, nơi này không còn nguy hiểm a.”

Tề Duyệt hưng phấn nói, vừa nói vừa lấy từ trong không gian ra đĩa bánh bao cả đêm hôm qua cậu làm, đưa bọn họ.

Thấy Lâm Vũ Trạch không phản ứng, cậu ngập ngừng nói, “Nếu không thích bánh bao, tôi còn có sủi cảo, hay là ăn mì sợi đi, tôi còn có…”

Mùi hôi thối xộc vào mũi, nhớ đến bữa chiều hôm qua, lại nhìn đĩa bánh bao trên tay Tề Duyệt, Lâm Vũ Trạch nhịn không được, ghé vào một bên, nôn thốc nôn tháo.

Tâm lý Hàn Phi rất tốt, đây mới là tuổi trẻ a, vẫn chưa quen, định lực thật kém a.

Tề Duyệt thực vô tội nhìn Lâm Vũ Trạch, là do đám tang thi bên cạnh sao? Về sau quen thì tốt rồi, giống như cậu thấy nhiều thành quen, vừa nhìn đám tang thi vừa ăn cũng không có vấn đề gì.

Quay đầu nhìn về phía Hàn Phi, đối phương vội vàng tỏ vẻ không đói bụng, tự lấy bánh bao bỏ vào miệng, tuy không muốn ăn, nhưng hắn cũng cảm thấy có chút đói, lấy ra một đôi đũa, gắp một cái bỏ vào miệng, ân…ân…nhân bánh rất ngon.

Ngửi thấy mùi hôi thối của tang thi bay tới, còn mang theo mùi vị bánh bao, Hàn Phi bị sặc nói không nên lời. Toàn thân hắn cứng ngắc, sắc mặt có chút tái nhợt, cố nén cảm giác muốn nôn mửa, trước kia tình cảnh huyết tinh hắn đã thấy qua rất nhiều, hắn cũng không thể mất mặt giống tiểu tử kia được.

Tề Duyệt ăn một cái rồi lại một cái, tay nghề của cậu càng ngày càng tốt a. Rốt cục cậu cũng ăn no, đánh một cái ợ.

“Chúng ta xuất phát đi.”

Hai người khác vô lực khoát tay, tỏ vẻ đồng ý.

Nhìn bộ dáng uể oải của hai người, Tề Duyệt chủ động gánh trách nhiệm mở đường xuống lầu. Cậu đem chăn cột lại làm dây thừng để xuống dưới.

Tề Duyệt vốn tính toán không cần phức tạp như thế, chỉ cần cắt mấy thanh sắt, từ trên lầu đi xuống là được rồi, nhưng hai người kia không biết tại sao lại đồng thanh kiên quyết không chịu, tuy nói có điểm bẩn, nhưng sau khi rời khỏi đi lấy nước rửa giày là được, hiện tại ở mạt thế cũng không chú ý mấy tiểu tiết như vậy. Hơn nữa tinh hạch vẫn còn chưa lấy đâu, như vậy cũng thật quá lãng phí.

“Nếu không hai người dùng chăn, tự tôi sẽ xuống dưới.” Tề Duyệt vừa cầm kéo cắt kim loại, vừa nói thầm.

“Tôi còn chưa lấy tinh hạch của đám tang thi đó đâu, rất đáng tiếc a. Tuy nói các anh hiện tại cấp ba không dùng được những tinh hạch cấp thấp, nhưng đến căn cứ có thể dùng chúng đổi vật phẩm a.” Tề Duyệt thật luyến tiếc, trước kia cậu đã trải qua nghèo túng, đám tinh hạch kia rất nhiều a.

“Câm miệng.” Hàn Phi nhịn không được bác bỏ.

“Cậu nghĩ muốn gì, tôi sẽ cho cậu.”

Tề Duyệt có chút nghẹn khuất, cậu cũng không phải tham lam, chính là trọng sinh nhiều năm như vậy dưỡng thành thói quen thu thập tinh hạch, nhìn thấy liền lấy. Ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Trạch, hi vọng đối phương có thể nói giúp cậu.

Lâm Vũ Trạch thấy Hàn Phi nhìn mình, mặt không đổi sắc xoay qua nhìn cửa sổ. Anh không thể tiếp thụ được, thi thể tang thi bị tạc thành như vậy, dịch thể từ thịt nát khắp nơi chảy ra, tưởng tượng cảm giác giẫm lên, anh liền ớn lạnh. Anh không thể nhẫn tâm nhìn một tiểu nhân nhi thoạt nhìn khờ dại, thiện lương như Tề Duyệt làm loại sự việc kia.

Thấy hai người không đồng ý, Tề Duyệt mới không cam lòng ngậm miệng lại.

Làm dây thừng tốt lắm, ba người từ trên lầu leo xuống.

Hàn Phi lấy xe ra, mặc kệ đến nơi nào hắn đều có thói quen đem xe thu vào trong không gian, tránh cho những người có dụng tâm đánh chú ý lên xe của hắn.

Lâm Vũ Trạch lái xe, Hàn Phi tính toán giống hôm qua ngồi ôn chuyện cũ với Tề Duyệt.



Xe khởi động, cậu đã ăn no, ngồi trên xe cũng không có việc gì làm, Lâm Vũ Trạch không thích nói chuyện, cậu lại không dám nói chuyện với Hàn Phi.

“Cái kia, cái kia, anh mau đem vật liệu của tơi lấy ra đi, anh nói sẽ để tôi bao bánh ở trên xe mà.”

Hàn Phi: “Không được, nếu đem xe làm bẩn thì như thế nào?”

“Đây cũng không phải là xe của anh.” Tề Duyệt cãi lại, đây là xe của Lâm Vũ Trạch, chủ xe còn chưa lên tiếng, hắn ngại cái gì.

Hàn Phi: “Nhưng hiện tại tôi cũng đang ngồi trên xe.”

“Tôi sẽ cẩn thận mà, cam đoan tuyệt đối không làm dơ xe.”

Hàn Phi: “Không được, ghế xe bọc da, sao cậu có thể lấy đồ ăn ra cắt.”

Tề Duyệt: “Tôi ngày hôm qua đã băm thịt sẵn, hiện tại chỉ cần bao bánh là được.”

“Vậy cũng không được.”

Tề Duyệt tức giận, cậu muốn luyện dị năng dựa vào cái gì hắn lại không cho, hơn nữa chính hắn đã nói, ngủ xong hôm nay sẽ cho cậu bao bánh trên xe mà.

Hàn Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Duyệt, dường như cậu thực sinh khí, bất đắc dĩ, hắn lấy ra vật liệu hôm qua cậu đang làm. Trách không được, quả nhiên chỉ còn bao bánh là được, bột đã được nhào hảo, cắt thành từng miếng nhỏ đều nhau, nhìn đến tô thịt băm ké bên, màu sắc hồng đen…

“Dừng xe!”

Két…

Phanh!!!!!

Tề Duyệt chưa kịp phản ứng, cậu đang cúi đầu bao bánh, xe phanh lại liền đập đầu vào ghế trước, đau đến nước mắt liền chảy ra. Đau quá a…

Hàn Phi từ phía sau mở cửa bước ra, đi lên vị trí phó lái, ý bảo lái xe.

Tề Duyệt xoa đầu, phẫn hận nhìn phía trước, oán thầm, hai người kia khi nào thì quan hệ tốt như vậy?

Từ kính xe nhìn Tề Duyệt hết sức chuyên chú bao bánh bao, trong xe tản ra hương vị thịt băm, hai người cảm thấy dạ dày lại sôi lên.

Không có người nào nói chuyện, không khí trên xe vô cùng quỷ dị.

——-

Bệnh viện ở quận Dương Trừng có chút hỗn loạn, mấy ngày nay không biết tại sao nhiều người mắc phải căn bệnh kỳ quái, rất nhiều người nhập viện, bệnh viện bận túi bụi.

Trong một phòng bệnh cao cấp, trên giường lẳng lặng nằm một cô gái thanh tú, đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi.

Bỗng nhiên, cô từ trên giường bệnh bật dậy, thở dốc từng ngụm, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn bài trí quen thuộc.

Liễu Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, lại trở lại, lần này cô nên chuẩn bị kế hoạch tốt một chút… Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook