Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 24: Dị Năng Thăng Cấp

Thu Thiên Lai Liễu

03/03/2017

CHƯƠNG 23: DỊ NĂNG THĂNG CẤP

Bên ngoài mưa rền gió dữ, sắc trời tối đen. Trong phòng hai người đốt đèn dầu, vừa nhàn nhã lại bình tĩnh, một chút cũng không giống đang ở mạt thế.

Tề Duyệt vẫn đang tập luyện các món ăn khác nhau, Hàn Phi phụ trách thưởng thức mỹ thực, cũng lao tâm suy nghĩ vài tên mỹ thực yêu cầu Tề Duyệt làm.

Hai người câu được câu không tán gẫu với nhau.

Tề Duyệt trước kia không có bằng hữu, cũng rất ít khi trao đổi cùng đồng nghiệp, nếu không cũng sẽ không sống nghèo túng, chết lại nghẹn khuất như vậy, trừ bỏ Lâm Vũ Trạch căn bản không có ai giúp cậu.

Cho dù cậu đã từng tham gia nhiều đội ngũ, nhưng bởi vì lớn lên tương đối xinh đẹp, cậu luôn cảm thấy ánh mắt những người đó nhìn cậu không có hảo ý, trừ bỏ lúc đi ra ngoài thu thập vật tư, thời điểm khác cậu cũng không cùng người lạ tiếp xúc.

Từ hai ngày trước hai người thân nhau thành một đoàn, lại ôm nhau ngủ liên tiếp hai buổi tối, Tề Duyệt đối với Hàn Phi thân cận thêm không ít, trò chuyện cũng nhiều hơn. Hàn Phi đối với cậu ngày càng ôn nhu, ẩn ẩn mang theo sủng nịch, luôn quan sát cậu, nhìn đến khi cậu mặt đỏ tim đập mới thôi.

Tề Duyệt cố gắng tìm đề tài, đánh vỡ yên lặng. Miệng nói chuyện nhưng tay cũng không ngừng lại, cậu hiện tại đã đến giai đoạn tiến cấp, phỏng chừng đại khái đến tối có thể tiến lên cấp một. Dị năng nấu ăn cấp một? Không biết là sẽ như thế nào đây? Có thể hay không là sẽ nấu ăn ngon hơn? Hẳn là không thể nào đi, trình độ nấu ăn của cậu hiện nay có thể nói là cao nhất, nếu hiện tại không phải mạt thế, dựa vào tay nghề của cậu đã sớm giàu to rồi.

Tề Duyệt một bên đùa nghịch thức ăn trong tay, một bên tìm hiểu các loại tin tức của Hàn Phi. Không có biện pháp, thế giới xã hội đen hảo thần bí a thân là người của tòa soạn tạp chí, cậu luôn mang theo tâm tính bát quái, tìm hiểu các loại đề tài khiến cậu thấy hứng thú.

“Anh không lo lắng cho những thủ hạ của mình sao?”

“Có cái gì phải lo lắng?”

“Có thể bọn họ sẽ gặp nguy hiểm a.”

“Nếu gặp thì giải quyết là được.” Nghĩ nghĩ còn nói thêm, “Không giải quyết được, có nghĩa là bọn họ không có năng lực sống sót ở mạt thế. Cũng không cần phải lưu lại bên cạnh tôi.”

Nhìn người ta kìa, không hổ là lão đại, lại nghĩ đến bản thân cậu, sao lại bị nhiều pháo hôi như vậy chứ. Nếu đổi lại là Hàn Phi trọng sinh nhiều lần như vậy thì đã sớm xưng bá toàn thế giới đi.

“Anh là bang chủ?”

“Là biểu ca của tôi.”

“Biểu ca của anh gọi là gì?”

“Viêm Bân.”

A? Tề Duyệt dừng tay, cẩn thận nhớ lại. Cái tên này hảo quen thuộc, cậu đã nghe qua ở đâu? Giống như Hàn Phi, khẳng định trước kia cậu đã từng nghe qua.

Lạch cạch…cái chén trong tay cậu rớt xuống đất…

Cái chén lăn đến bên chân Hàn Phi. Đây là chén ăn cơm của hắn, Hàn Phi không rõ ngẩng đầu nhìn về phía Tề Duyệt. Chỉ thấy Tề Duyệt thần sắc phức tạp nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

Dù không biết nguyên nhân nhưng Hàn Phi vẫn tiến lên, ôm lấy Tề Duyệt, đem cậu ủng vào trong ngực hắn.

Hắn không biết tại sao Tề Duyệt lại có vẻ mặt như vậy, rõ ràng mới vừa rồi còn rất cao hứng, đột nhiên sao lại phủ đầy bi thương. Tuy rằng không biết lí do, nhưng Tề Duyệt khổ sở tâm hắn cũng không thoải mái.

Cúi đầu, tiến đến bên miệng Tề Duyệt, nhẹ nhàng hôn lên, mang theo chút trấn an.

Tề Duyệt đã nhớ ra vì cái gì cậu lại cảm thấy quen thuộc với cái tên Hàn Phi, trong tứ đại căn cứ lẫy lừng ở mạt thế, người phụ trách căn cứ M chính là Hàn Phi. Chính là hắn sao? Trong vụ nổ bến tàu Liêu Vân người cùng tang thi cấp năm đồng quy vu tận chính là hắn sao?



Đột nhiên cậu cảm thấy thật bi thương, tuy không dám khẳng định, nhưng cậu cảm thấy khả năng rất lớn chính là người này.

Vẫy vẫy đầu, tại sao cậu luôn bị người khác nhiễu loạn tâm trí, lúc trước là Đường Khả, hiện tại lại là Hàn Phi, cậu đây là bị làm sao vậy. Vì cái gì lại đối hai người bọn họ có cảm giác đặc biệt? Chẳng lẽ cậu bị bọn họ hôn vài cái liền có tâm tình như vậy? Nhưng cậu lập tức liền phản bác, làm sao có thể, bọn họ khiến cậu thoải mái, là chính cậu đùa giỡn họ mà thôi.

Ở tình huống không tổn hại lợi ích của bản thân, cậu cũng không để ý giúp đỡ người khác. Hàn Phi đối xử với cậu cũng không tệ, đến lúc đó nhắc nhở hắn đừng đi bến tàu là tốt rồi. Dù sao vẫn còn một năm.

Đẩy Hàn Phi ra, “Kháo! Dựa vào lão tử gần như vậy làm gì! Hảo nóng!”

Tề Duyệt lấy cái chén trên mặt đất, tẩy tẩy, tiếp tục nấu ăn. Cậu hiện đã đến cao giai, đến tối hẳn là sẽ thăng cấp đi.

Hàn Phi nhíu mày, tiểu tử này có thể tính là trở mặt điển hình hay không, lợi dụng xong liền tạc mao, hắn phải bắt cậu thành thật.

Hàn Phi kéo Tề Duyệt đặt trên mặt bàn tiến hành gặm cắn, thẳng đến khi Tề Duyệt ra sức giãy dụa mới đình chỉ, vừa lòng liếm liếm môi, trở lại tựa vào giường.

“Lão tử không phải đồng tính luyến ái.” Tề Duyệt đã sớm muốn kháng nghị, tuy rằng cậu cũng rất thoải mái, nhưng cậu là thẳng, trước kia còn thích qua nữ nhân. Tuy rằng hiện tại cậu không có ý định thích nữ nhân, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ thích nam nhân.

“Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi là?” Hàn Phi nhướng mày, mặc dù hắn không kiêng nam nữ, nhưng không có nghĩa hắn là cong.

“Vậy anh sao lại hôn tôi?”

“Cậu không thích?”

Tề Duyệt xuy một tiếng, cậu cũng không dám khẳng định, cậu đánh không lại hắn, vạn nhất chọc hắn sinh khí thì sao, “Anh thích tôi?”

“n, đối với cậu rất có cảm giác.” Tiểu nam hài xinh đẹp, đáng yêu lại thú vị, cảm giác thân cận cũng rất tuyệt, hắn rất thích.

Thấy Hàn Phi thẳng thắn như vậy, Tề Duyệt cứng miệng, cậu không giỏi giao tiếp, chỉ biết viết bản thảo, không am hiểu công phu miệng lưỡi a.

Nghẹn nửa ngày mới nói: “Chúng ta chỉ là hỗ trợ nhau giải quyết dục vọng của nam nhân, anh không cần loạn tưởng.”

“n, tôi sẽ không loạn tưởng.”

Nhìn thấy Hàn Phi cười lưu manh, Tề Duyệt thật bực mình. Cậu quay đi chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.

Tề Duyệt trước kia bởi vì trải qua đệ nhất thế, dẫn đến sau lại trọng sinh trong nhiều năm đều thống hận những người nam nhân biểu hiện ái muội đối với hắn. Về sau lại không ngừng trọng sinh, một lần rồi lại một lần, cậu dần dần chết lặng, mờ mịt, không biết đến tột cùng tại sao cậu lại sống lại, một người thực cô đơn, thực khát vọng cảm giác yêu. Sau lại gặp gỡ mẹ ruột của mình, cậu khát vọng thân tình, nhưng vẫn là hi vọng xa vời.

Dù sao cậu cũng sẽ không dễ dàng giao ra tâm của mình, cùng Hàn Phi an ủi lẫn nhau, hắn khiến cậu thực thoải mái, như vậy cũng không tồi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sau khi Tề Duyệt làm tốt đồ ăn của Hàn Phi, cậu rốt cuộc thăng cấp.

Hàn Phi quan sát Tề Duyệt, hắn vẫn không cảm giác được tinh thần lực của đối phương. Hắn cũng rất ngạc nhiên, dị năng nấu ăn cấp một sẽ có biến hóa gì đây?

“Dùng tinh thần lực của cậu minh tưởng một chút đi.”

Sau khi thăng cấp, cả người cậu rất nóng, cảm giác có một dòng khí lưu động trong cơ thể cậu, tầm quan sát so với trước kia xa hơn, lỗ tai cũng linh mẫn hơn, động tác càng thêm linh hoạt.

Tề Duyệt cố gắng tĩnh tâm minh tưởng. Một gian phòng cổ kính, này, đây là phòng bếp trong không gian của cậu? Cậu có thể đi vào trong không gian của mình! Như vậy về sau gặp nguy hiểm, cậu có thể vào đây tị nạn rồi!



Đây là một gian phòng kiểu dáng cổ xưa, trong ngoài phân thành hai gian thông với nhau. Cậu đang ở chính là gian ngoài, đại khái khoảng chừng 50 thước vuông, những đồ gia vị, đồ làm bếp cậu lấy được đều đặt ở đây, còn những món ăn thì được đặt trên mặt đất.

Đi vào gian trong, so với gian ngoài nhỏ hơn chút xíu, nơi này hẳn là nhà bếp đi ? Trong phòng sao chỉ có một cái bàn cỡ bàn đánh bóng bàn, trên còn đặt một cái ***g hấp.

Đầu Tề Duyệt đầy hắc tuyến, đây là cái gì? Dùng để hấp bánh sao? Chẳng lẽ dùng nó thì bánh bao, sủi cảo sẽ ngon hơn sao? Nguyên liệu đều ở bên ngoài, xem ra cậu phải tìm một cơ hội dùng thử cái ***g hấp này.

Lại dạo quanh hai gian phòng, cái gì cũng đều không có, cũng không có địa phương đặc biệt nào khác. Cầm lấy ***g hấp, nghĩ nghĩ lại buông, Tề Duyệt lắc mình thoát khỏi không gian.

Hàn Phi thấy Tề Duyệt biến mất ngay trước mắt mình liền có chút kinh ngạc, lập tức nghĩ đến Tề Duyệt giống hắn có không gian, có khả năng là cậu đi vào không gian đi, vì vậy hắn kiên nhẫn ngồi chở cậu đi ra.

Qua một hồi lâu, Tề Duyệt xấu hiện ở vị trí ban đầu.

“Tôi có thể tiến vào không gian.”

“n.”

Chuyện cái ***g hấp cậu không nói ra. Mặc dù cậu cùng Hàn Phi thân cận không ít, nhưng là nhân tâm khó dò, vẫn là nên bảo lưu một chút. Hàn Phi thấy Tề Duyệt không tiếp tục nói tiếp, hiểu rõ, cũng không hỏi gì.

“Ăn cơm đi.”

Hai người trầm mặc ăn cơm, trong lòng Tề Duyệt có sự, có vẻ có chút không yên lòng.

Buổi tối khi đi ngủ, Tề Duyệt kiên trì giống những buổi tối trước, chính cậu ôm lấy Hàn Phi, nhìn thấy Hàn Phi tựa trước ngực mình, rất có cảm giác thành tựu. Tuy rằng đối phương tuyệt không phải bộ dáng chú chim nhỏ nép vào người, đặt ở trên người cậu cũng có chút nặng.

Hai người nằm cùng một chỗ, hôn môi, cho nhau từng cái vuốt ve, cũng không có làm bước tiếp theo.

Hàn Phi cố nhịn, nơi này không phải địa điểm tốt, mưa tùy thời đều có thể ngừng, chỉ cần mưa ngừng bọn họ liền có thể gặp nguy hiểm. Vẫn là nên bảo trì thể lực, cơ hội còn nhiều. Tề Duyệt nếu dám trêu chọc hắn, cũng đừng vọng tưởng toàn thân ly khai.

Một đêm gió êm sóng lặng. Ngủ không biết đã bao lâu, hai người từng trận gầm nhẹ của tang thi đánh thức. Trời đã sáng, mưa cũng đã ngừng. Đứng lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, bên ngoài kho hàng đã có tang thi tụ tập. Sau khi tang thi lần thứ hai biến dị, nhân loại muốn sống sót càng thêm khó khăn.

Hai người nhỏ giọng thương thảo cách rời đi, họ phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“Chờ chút, mở cửa, trước hết giải quyết những con giữ ở cửa khẩu,” Hàn Phi vừa nói vừa lấy đạn giao cho Tề Duyệt.

“Cho anh.” Tề Duyệt lấy ra mấy gói thức ăn, loại nào cũng có, tùy lúc đều có thể dùng.

“Cất kỹ, tùy thời dùng.”

Hàn Phi tiếp nhận, thu vào trong không gian của mình.

“Chuẩn bị, tôi đi mở cửa.”

Hàn Phi đi ở phía trước, Tề Duyệt theo sát phía sau. Mở ra đại môn, tang thi bên ngoài nghe được âm thanh liền vây lại, tang thi ở xa cũng hướng về phía bọn họ. Toàn bộ tang thi trong siêu thị thực phẩm đều du đãng ở bên ngoài, mấy hôm trước thời điểm họ vừa tới vốn không có nhiều tang thi như vậy, nguyên lai chúng nó tránh ở chỗ tối, hiện tại liền đi ra.

Phanh! Phanh! Phanh! Tề Duyệt mỗi phát đều trúng, mặc dù không bắn vỡ đầu, nhưng là không trượt phát nào.

Hàn Phi cũng liên tục thả ra công kích dị năng.

Giải quyết xong tang thi ở phụ cận, Hàn Phi lấy xe, hai người nhanh chóng lên xe, ly khai siêu thị thực phẩm. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook