Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng
Chương 40: Báo Cáo Thắng Lợi Trận Chiến Đầu Tiên
Hoa Hoa Liễu
26/07/2021
Đoàn người Hàn Dực trở về nhanh hơn so với dự tính.
Chiếc xe việt dã Humvee hiên ngang khí phách đi thẳng vào trong viện, Ngôn Tiếu mở cánh cửa sắt bằng điện, không kịp chờ cho xe dừng ổn định liền tiến lên hỏi: "Thế nào? Thế nào?”
Mấy người lục tục xuống xe, trên mặt đều tươi cười, đặc biệt là Bạch Khải Thuỵ cười không khép được miệng liên tục khen: "Hàn ca, Lục ca lợi hại!”
Chờ đến lúc Hàn Dực xuống xe, Hàn Kiều Kiều lập tức chạy qua đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.
“Anh không bị thương chứ?”
Hàn Dực trấn an Hàn Kiều Kiều cũng nắm lại tay cô, thả vào lòng bàn tay cô một vật ấm áp, Hàn Kiều Kiều cúi đầu nhìn liền giật mình nói: “Tinh Thạch?”
“Kiều Kiều biết thứ này?” Lục Trường Uyên nghe thấy tò mò quay qua hỏi:
“Ừ.. Đã từng mơ thấy thứ này, hình như gọi là tinh thạch.” Hàn Kiều Kiều sờ sờ viên thuỷ tinh cảm giác thật không thể tưởng tượng, trong ấn tượng của cô tinh thạch phải một tháng nữa mới xuất hiện, cho nên Kiều Kiều vẫn nghĩ rằng trong cơ thể dị chủng mới biến dị sẽ không sinh ra tinh thạch. Bất quá việc này cũng không chắc chắn bởi vì mọi người sau khi đánh chết dị chủng cũng sẽ không tìm kiếm trong thân thể nó. Cho nên cho dù có tinh thạch thì cũng không ai biết.
Ngôn Tiếu ghé sát mặt nhìn nhìn, hỏi: “Ở đâu ra?”
Tiêu Giản: “Dực ca lấy ở trong bụng con đầu đàn.”
Ngôn Tiếu đột nhiên lùi lùi lại phía sau.
Hàn Dực có chút mệt mỏi nắm tay Hàn Kiều Kiều đi về phòng vừa đi vừa nói: "Đại gia, thu thập một chút vào nhà lại nói.”
Bây giờ bọn họ ra ngoài vô cùng thuận lợi xe đậu không xa lắm Hàn Dực liền cảm ứng được sào huyệt của dị chủng ở ngay dưới chân núi, gần đập chứa nước.
Dị chủng rất ít hoạt động ban ngày hơn phân nửa đều ngủ đông chỉ có mấy sào huyệt ở phụ cận hoạt động chậm chạp Lục Trường Uyên đưa cho Bạch Khải Thuỵ một tấm bản đồ bố trí địa lôi khoảng cách và số lượng đều đã được hắn tính toán tốt, vì bảo đảm dị năng ẩn thân của Bạch Khải Thuỵ không xảy ra sai lầm cho nên mỗi lần sắp đặt địa lôi đều vào trong xe nghỉ ngơi một lát, tuy rằng làm vậy tốc độ chậm nhưng bảo đảm an toàn, bọn họ tốn mất hai giờ đồng hồ mới có thể sắp xếp tốt địa lôi, sau đó Tiêu Giản cầm lấy súng ngắm đứng từ xa bắn dốc toàn bộ lực lượng, Lục Trường Uyên lái xe chạy theo phía sau.
Ầm, ầm, ầm… từng tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác ngẫu nhiên cũng có mấy con đuổi theo đều bị Hàn Dực, Tiêu Giản và Bạch Khải Thuỵ một phát hạ gục.
Bọn họ lái xe chạy một vòng, sau đó trở lại sào huyệt giết con dị chủng đầu đàn, Hàn Dực phát hiện bụng nó có chút khác thường, hắn cầm đao mổ bụng nó phát hiện tinh thạch.
Thích săn thú là bản tính của đàn ông Bạch Khải Thuỵ kể lại hết quá trình từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Ngôn Tiếu nghe, Ngôn Tiếu cũng không chê hắn nói giọng địa phương, vừa nghe nhiệt huyết sôi trào, hướng về Lục Trường Uyên lấy lòng:
“Lục ca, lần sau lên kế hoạch tính cả phần tôi, cả phần tôi!”
Lục Trường Uyên cười cười nghiêng đầu rót cho mình một ly trà, xoay người hỏi thăm Hàn Kiều Kiều về việc trên diễn đàn.
“Có người đã chia sẻ bài viết đến các trang web khác, đều ghim ở vị trí đầu tiên, có không ít người nhắn lại nhưng số lượt xem cũng không nhiều. Hàn Kiều Kiều hơi nhăn mi, vừa rồi đổi mới một chút đếm số lượng chỉ được hơn hai ngàn lượt xem.”
Bình thường một bài viết ghim ở đầu trang web chỉ cần vài giờ số lượt xem có thể lên đến mười vạn thậm chí mười mấy vạn. . ngôn tình tổng tài
Lục Trường Uyên gật đầu nói: “Hẳn là internet ở một số nơi đã bị tê liệt.”
Lúc này từ rất xa truyền đến tiếng nổ mạnh, thanh âm không lớn, giống như tiếng bắn pháo từ xa, đột nhiên nghe cũng không phân biệt được phương hướng.
Bạch Khải Thuỵ kích động đến nhảy dựng lên: “Chúng nó trúng chiêu rồi!”
Hàn Kiều Kiều và ngôn Tiếu vẻ mặt mờ mịt, Tiêu Giản ở bên cạnh nói: “Chúng ta trở về trước sào huyệt bên cạnh phóng thuốc nổ phòng ngừa dị chủng sẽ bị âm thanh hấp dẫn đến đây.”
Ngôn Tiếu chà xát hai tay trên mặt lộ rõ vẻ kích động: “Chúng ta đi xem!”
Lục Trường Uyên cười gật đầu: “Nên đi nhìn xem, ba người đi đi, nếu số lượng nhiều thì dẫn dụ hướng về phía chân núi.”
Hàn Kiều Kiều đứng lên cô cũng muốn đi xem.
Hàn Dực liền gọi cô lại: "Kiều Kiều em lên đây!”
Hắn đã thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, đứng ở đầu cầu thang lầu hai quanh thân tản ra khí thế lạnh lùng cao ngạo thần sắc lại mang theo ôn nhu nhàn nhạt.
Hàn Kiều Kiều vừa thấy hắn lập tức vứt chuyện khác ra sau đầu chạy chầm chậm lên lầu: "Anh, vừa mới về sao không nghỉ ngơi một lát!”
Hàn Dực ra ngoài trong khoảng thời gian này toàn bộ hành trình đều sử dụng dị năng cho nên mới vào cửa liền lên lầu nghỉ ngơi.
Hàn Dực ôm lấy bờ vai của cô kéo vào phòng, vừa vào đến cửa phòng hắn liền hôn môi cô, Hàn Kiều Kiều mềm mại tựa vào ngực hắn, thẳng đến khi cả hai sắp không thở nổi, Hàn Dực mới lưu luyến tách ra.
Hắn khẽ thở dài một tiếng nói: “Anh nhớ em!”
Hàn Kiều Kiều gò má ửng đỏ, nhấp nhấp đôi môi nhỏ giọng đáp: “Em cũng nhớ anh!”
Hắn rất muốn ôm cô lên giường hung hăng yêu thương một phen, nhưng bây giờ còn chưa được…Cuối cùng Hàn Dực hôn lên đôi mắt trong vắt của cô nói: "Anh mệt, em ở lại cùng anh nghỉ ngơi một lúc.”
“Dạ!” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Hàn Dực thật sự mệt mỏi rất nhanh liền ngủ rồi.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh cô nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn Hàn Dực lúc ngủ ôn hoà hơn bình thường rất nhiều, giữa trán rịn ra mồ hôi cô nhìn thấy đau lòng, nhẹ nhàng lau đi. Hàn Dực ngủ rất sâu không hề hay biết lá gan cô lớn hơn liền vuốt nhẹ xuống bờ môi mỏng nghĩ đến bờ môi này vừa hôn lên môi cô, Hàn Kiều Kiều nhịn không được khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Hàn Kiều Kiều ấn nhẹ má Hàn Dực, ôm lấy cánh tay anh thoả mãn nhắm mắt lại rất nhanh cũng ngủ rồi.
Một giấc ngủ này kéo dài tận hai giờ, đến lúc ăn cơm chiều Hàn Dực đi theo Hàn Kiều Kiều xuống lầu, thấy đoàn người Ngôn Tiếu trở về phong trần mệt mỏi mới nhớ tới đám dị chủng, bất quá nhìn đám Ngôn Tiếu tươi cười đến không thấy mắt chắc là không có chuyện gì.
“Chúng ta không gặp được dị chủng nghĩ rằng chuyến này đi uổng công, chiếc Humvee này đúng là rất tốt chúng ta liền ở trên xe chờ, quả nhiên chưa được bao lâu liền tới một đợt, nhưng chúng nó di chuyển quá chậm bị ta cùng Tiêu Giản tiêu diệt gọn. Haiz! Carrey tôi xem câu vẫn nên luyện tập thêm đi độ chính xác quá kém lãng phí đạn.”
“Tôi bắn trúng hai con thú biến dị!”
Lục Trường Uyên ngẩng đầu: "Các người còn gặp thú biến dị?”
Tiêu Giản trừng mắt nhìn Ngôn Tiếu: “Hắn cùng Carrey còn chưa đã ghiền, còn đi vòng quanh núi một vòng.”
Lục Trường Uyên trầm mặt.
Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thuỵ chắc cũng cảm thấy làm không đúng, chột dạ cúi đầu.
Hàn Kiều Kiều cho rằng Lục Trường Uyên sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ lạnh lùng cười nhìn về phía Hàn Dực: "A Dực cậu xem nên xử lý thế nào?”
Ngôn Tiếu rõ ràng hơi run lên.
Thì ra là sợ anh hai … Hàn Kiều Kiều thấy không khí trong phòng khách khẩn trương lên nhưng Ngôn Tiếu làm vậy cô cũng thấy không tốt, mạt thế xảy đến trong một đội kiêng kỵ nhất là tham công, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chiếc xe việt dã Humvee hiên ngang khí phách đi thẳng vào trong viện, Ngôn Tiếu mở cánh cửa sắt bằng điện, không kịp chờ cho xe dừng ổn định liền tiến lên hỏi: "Thế nào? Thế nào?”
Mấy người lục tục xuống xe, trên mặt đều tươi cười, đặc biệt là Bạch Khải Thuỵ cười không khép được miệng liên tục khen: "Hàn ca, Lục ca lợi hại!”
Chờ đến lúc Hàn Dực xuống xe, Hàn Kiều Kiều lập tức chạy qua đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.
“Anh không bị thương chứ?”
Hàn Dực trấn an Hàn Kiều Kiều cũng nắm lại tay cô, thả vào lòng bàn tay cô một vật ấm áp, Hàn Kiều Kiều cúi đầu nhìn liền giật mình nói: “Tinh Thạch?”
“Kiều Kiều biết thứ này?” Lục Trường Uyên nghe thấy tò mò quay qua hỏi:
“Ừ.. Đã từng mơ thấy thứ này, hình như gọi là tinh thạch.” Hàn Kiều Kiều sờ sờ viên thuỷ tinh cảm giác thật không thể tưởng tượng, trong ấn tượng của cô tinh thạch phải một tháng nữa mới xuất hiện, cho nên Kiều Kiều vẫn nghĩ rằng trong cơ thể dị chủng mới biến dị sẽ không sinh ra tinh thạch. Bất quá việc này cũng không chắc chắn bởi vì mọi người sau khi đánh chết dị chủng cũng sẽ không tìm kiếm trong thân thể nó. Cho nên cho dù có tinh thạch thì cũng không ai biết.
Ngôn Tiếu ghé sát mặt nhìn nhìn, hỏi: “Ở đâu ra?”
Tiêu Giản: “Dực ca lấy ở trong bụng con đầu đàn.”
Ngôn Tiếu đột nhiên lùi lùi lại phía sau.
Hàn Dực có chút mệt mỏi nắm tay Hàn Kiều Kiều đi về phòng vừa đi vừa nói: "Đại gia, thu thập một chút vào nhà lại nói.”
Bây giờ bọn họ ra ngoài vô cùng thuận lợi xe đậu không xa lắm Hàn Dực liền cảm ứng được sào huyệt của dị chủng ở ngay dưới chân núi, gần đập chứa nước.
Dị chủng rất ít hoạt động ban ngày hơn phân nửa đều ngủ đông chỉ có mấy sào huyệt ở phụ cận hoạt động chậm chạp Lục Trường Uyên đưa cho Bạch Khải Thuỵ một tấm bản đồ bố trí địa lôi khoảng cách và số lượng đều đã được hắn tính toán tốt, vì bảo đảm dị năng ẩn thân của Bạch Khải Thuỵ không xảy ra sai lầm cho nên mỗi lần sắp đặt địa lôi đều vào trong xe nghỉ ngơi một lát, tuy rằng làm vậy tốc độ chậm nhưng bảo đảm an toàn, bọn họ tốn mất hai giờ đồng hồ mới có thể sắp xếp tốt địa lôi, sau đó Tiêu Giản cầm lấy súng ngắm đứng từ xa bắn dốc toàn bộ lực lượng, Lục Trường Uyên lái xe chạy theo phía sau.
Ầm, ầm, ầm… từng tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác ngẫu nhiên cũng có mấy con đuổi theo đều bị Hàn Dực, Tiêu Giản và Bạch Khải Thuỵ một phát hạ gục.
Bọn họ lái xe chạy một vòng, sau đó trở lại sào huyệt giết con dị chủng đầu đàn, Hàn Dực phát hiện bụng nó có chút khác thường, hắn cầm đao mổ bụng nó phát hiện tinh thạch.
Thích săn thú là bản tính của đàn ông Bạch Khải Thuỵ kể lại hết quá trình từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Ngôn Tiếu nghe, Ngôn Tiếu cũng không chê hắn nói giọng địa phương, vừa nghe nhiệt huyết sôi trào, hướng về Lục Trường Uyên lấy lòng:
“Lục ca, lần sau lên kế hoạch tính cả phần tôi, cả phần tôi!”
Lục Trường Uyên cười cười nghiêng đầu rót cho mình một ly trà, xoay người hỏi thăm Hàn Kiều Kiều về việc trên diễn đàn.
“Có người đã chia sẻ bài viết đến các trang web khác, đều ghim ở vị trí đầu tiên, có không ít người nhắn lại nhưng số lượt xem cũng không nhiều. Hàn Kiều Kiều hơi nhăn mi, vừa rồi đổi mới một chút đếm số lượng chỉ được hơn hai ngàn lượt xem.”
Bình thường một bài viết ghim ở đầu trang web chỉ cần vài giờ số lượt xem có thể lên đến mười vạn thậm chí mười mấy vạn. . ngôn tình tổng tài
Lục Trường Uyên gật đầu nói: “Hẳn là internet ở một số nơi đã bị tê liệt.”
Lúc này từ rất xa truyền đến tiếng nổ mạnh, thanh âm không lớn, giống như tiếng bắn pháo từ xa, đột nhiên nghe cũng không phân biệt được phương hướng.
Bạch Khải Thuỵ kích động đến nhảy dựng lên: “Chúng nó trúng chiêu rồi!”
Hàn Kiều Kiều và ngôn Tiếu vẻ mặt mờ mịt, Tiêu Giản ở bên cạnh nói: “Chúng ta trở về trước sào huyệt bên cạnh phóng thuốc nổ phòng ngừa dị chủng sẽ bị âm thanh hấp dẫn đến đây.”
Ngôn Tiếu chà xát hai tay trên mặt lộ rõ vẻ kích động: “Chúng ta đi xem!”
Lục Trường Uyên cười gật đầu: “Nên đi nhìn xem, ba người đi đi, nếu số lượng nhiều thì dẫn dụ hướng về phía chân núi.”
Hàn Kiều Kiều đứng lên cô cũng muốn đi xem.
Hàn Dực liền gọi cô lại: "Kiều Kiều em lên đây!”
Hắn đã thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, đứng ở đầu cầu thang lầu hai quanh thân tản ra khí thế lạnh lùng cao ngạo thần sắc lại mang theo ôn nhu nhàn nhạt.
Hàn Kiều Kiều vừa thấy hắn lập tức vứt chuyện khác ra sau đầu chạy chầm chậm lên lầu: "Anh, vừa mới về sao không nghỉ ngơi một lát!”
Hàn Dực ra ngoài trong khoảng thời gian này toàn bộ hành trình đều sử dụng dị năng cho nên mới vào cửa liền lên lầu nghỉ ngơi.
Hàn Dực ôm lấy bờ vai của cô kéo vào phòng, vừa vào đến cửa phòng hắn liền hôn môi cô, Hàn Kiều Kiều mềm mại tựa vào ngực hắn, thẳng đến khi cả hai sắp không thở nổi, Hàn Dực mới lưu luyến tách ra.
Hắn khẽ thở dài một tiếng nói: “Anh nhớ em!”
Hàn Kiều Kiều gò má ửng đỏ, nhấp nhấp đôi môi nhỏ giọng đáp: “Em cũng nhớ anh!”
Hắn rất muốn ôm cô lên giường hung hăng yêu thương một phen, nhưng bây giờ còn chưa được…Cuối cùng Hàn Dực hôn lên đôi mắt trong vắt của cô nói: "Anh mệt, em ở lại cùng anh nghỉ ngơi một lúc.”
“Dạ!” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Hàn Dực thật sự mệt mỏi rất nhanh liền ngủ rồi.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh cô nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn Hàn Dực lúc ngủ ôn hoà hơn bình thường rất nhiều, giữa trán rịn ra mồ hôi cô nhìn thấy đau lòng, nhẹ nhàng lau đi. Hàn Dực ngủ rất sâu không hề hay biết lá gan cô lớn hơn liền vuốt nhẹ xuống bờ môi mỏng nghĩ đến bờ môi này vừa hôn lên môi cô, Hàn Kiều Kiều nhịn không được khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Hàn Kiều Kiều ấn nhẹ má Hàn Dực, ôm lấy cánh tay anh thoả mãn nhắm mắt lại rất nhanh cũng ngủ rồi.
Một giấc ngủ này kéo dài tận hai giờ, đến lúc ăn cơm chiều Hàn Dực đi theo Hàn Kiều Kiều xuống lầu, thấy đoàn người Ngôn Tiếu trở về phong trần mệt mỏi mới nhớ tới đám dị chủng, bất quá nhìn đám Ngôn Tiếu tươi cười đến không thấy mắt chắc là không có chuyện gì.
“Chúng ta không gặp được dị chủng nghĩ rằng chuyến này đi uổng công, chiếc Humvee này đúng là rất tốt chúng ta liền ở trên xe chờ, quả nhiên chưa được bao lâu liền tới một đợt, nhưng chúng nó di chuyển quá chậm bị ta cùng Tiêu Giản tiêu diệt gọn. Haiz! Carrey tôi xem câu vẫn nên luyện tập thêm đi độ chính xác quá kém lãng phí đạn.”
“Tôi bắn trúng hai con thú biến dị!”
Lục Trường Uyên ngẩng đầu: "Các người còn gặp thú biến dị?”
Tiêu Giản trừng mắt nhìn Ngôn Tiếu: “Hắn cùng Carrey còn chưa đã ghiền, còn đi vòng quanh núi một vòng.”
Lục Trường Uyên trầm mặt.
Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thuỵ chắc cũng cảm thấy làm không đúng, chột dạ cúi đầu.
Hàn Kiều Kiều cho rằng Lục Trường Uyên sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ lạnh lùng cười nhìn về phía Hàn Dực: "A Dực cậu xem nên xử lý thế nào?”
Ngôn Tiếu rõ ràng hơi run lên.
Thì ra là sợ anh hai … Hàn Kiều Kiều thấy không khí trong phòng khách khẩn trương lên nhưng Ngôn Tiếu làm vậy cô cũng thấy không tốt, mạt thế xảy đến trong một đội kiêng kỵ nhất là tham công, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.