Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng
Chương 26: Chiếc nhẫn thần kì
Hoa Hoa Liễu
04/07/2021
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Vết nứt lớn dần theo động tác của Hàn Dực, trong vài giây tạo thành một cổng không gian hình bầu dục lơ lửng giữa không trung, Hàn Kiều Kiều vô cùng khiếp sợ, trừng mắt một câu không nói nên lời.
Trời ơi! Đây rốt cuộc là cái gì?
Lốc xoáy ở trong phòng cô cứ phập phồng nhịp nhàng.
Cô có thể nhìn thấy một đầu khác của lốc xoáy, nơi đó mặt là mảnh đen nhánh, ẩn ẩn có quầng sáng lập loè, lấp lánh tựa sao trời.
"Anh… Đây… Đây là cái gì vậy?"
Hàn Dực nhẹ nhàng thu tay lại, một vật thể trực tiếp bị hút từ trong lốc xoáy ra, rơi vào tay hắn.
Hàn Kiều Kiều tập trung nhìn vào, trong tay Hàn Dực là một loại vũ khí dài, thoạt nhìn giống thương, hình dáng lại cổ quái cực kỳ.
"Chiếc nhẫn này thực ra là một cái không gian, vật này giống như túi xách của người ngoài hành tinh. Cường hoá dị năng chỉ là công năng phụ."
Hàn Dực ném vũ khí về phía lốc xoáy: “Trong này có không ít vũ khí, tiếc là Trái Đất không có loại vật phẩm này, chỉ có thể coi là đồ sử dụng một lần."
Anh ấy cư nhiên đem nó làm thành túi xách tùy thân... Hàn Kiều Kiều quả thực hết chỗ nói rồi. Xem ra tuy rằng kiếp trước Tần Nam Y cũng là dị năng hệ tinh thần nhưng mà không phát hiện bí mật của chiếc nhẫn, vì sao…
Chẳng lẽ là bởi vì năng lực Tần Nam Y quá kém? Nhưng tinh thần lực của Tần tiểu thư trong lời đồn thổi nghe nói là rất lợi hại... Cũng không đúng, lúc ấy cô ta đã có chiếc nhẫn, có lẽ cô ta dựa vào chiếc nhẫn tăng cường năng lực mới mạnh lên?
"Sao anh lại biết thế?" Hàn Kiều Kiều không khỏi thắc mắc.
"Tinh thần lực của anh có thể nhìn thấu nó, nó là một hệ thống có trí tuệ. Bởi vì dùng tinh thần lực giao tiếp cho nên cũng không có chướng ngại ngôn ngữ.
Hàn Kiều Kiều ngây người.
Anh mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Ừm…" Hàn Dực như là lại cảm thấy cái gì, hắn hơi hơi nhíu mày: "không gian này là dạng không gian là gấp, mỗi một tầng nếu không sai biệt lắm thì cao đến 1000m², tổng cộng gấp mười hai tầng.”
Hàn Kiều Kiều có chút mông lung, Hàn Dực giải thích: "Giống như ví ấy, phân ra vài tầng, mỗi một tầng để đồ khác nhau."
"Ở trong có gì không?"
Hàn Dực lắc lắc đầu: “Trừ bỏ có một tầng trong không gian để mấy loại vũ khí ngoài hành tinh với mấy đồ vật là lạ thì trống không."
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm, cái này cũng khó trách, dựa theo cách nói của Đỗ Văn Bác, người ngoài hành tinh điều khiển phi thuyền ở trong vũ trụ rất lâu, nguồn năng lượng cùng đồ ăn linh tinh chắc chắn đã tiêu hao hết.
Hàn Dực vớ lấy một cái áo khoác trên giường ném vào hố đen, Hàn Kiều Kiều bị doạ nhảy dựng lên!
"Anh?"
“Không có việc gì, anh thử công năng của nó chút." Hàn Dực nhàn nhạt mở miệng nói.
Sau đó, Hàn Dực tựa như làm ảo thuật, ném đồ vật trong phòng Hàn Kiều Kiều vào rồi lại lấy ra, mỗi một lần tiến hành hắn sẽ trầm mặc trong chốc lát, như là tự hỏi cái gì, trên mặt thường thường lộ ra biểu tình lĩnh ngộ.
Tất cả thật sự là quá kỳ diệu. Hàn Kiều Kiều nhìn tủ quần áo của mình bay vào lốc xoáy, sau nháy mắt lại bay ra, chỉ là lúc trở về, vị trí có chút lệch lạc, ngăn tủ chạm vào vách tường.
“Anh ơi...” Hàn Kiều Kiều ngốc ngốc nhìn Hàn Dực: "Có phải cái gì cũng để vào được không?"
Hàn Dực tập trung một lát, cả người đột nhiên buông lỏng, lốc xoáy cũng biến mất.
“Bên trong không có không khí, là môi trường chân không, anh nghĩ là không để vật sống vào được. Hơn nữa, thời gian trong đó khác ngoài này.
Hàn Dực ôm lấy Hàn Kiều Kiều, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô: “Kiều Kiều, cảm ơn em.”
Hàn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Hàn Dực rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ này của cô, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước, Kiều Kiều mềm mại giống một con thỏ trắng nhỏ.
"Bảo bối của anh đỏ mặt rồi."
Hắn thấp thấp cười, tiếng cười mang theo hơi thở ấm áp chui vào lỗ tai Hàn Kiều Kiều, cô cảm thấy mặt càng nóng thêm…
Hàn Dực quen thuộc cạy môi cô ra, đầu lưỡi chu du ở khoang miệng ướt át của cô, nhu tình gợn sóng, độ ấm trong phòng dần lên cao, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng bao trùm ở nơi đẫy đà của cô, nhẹ xoa chậm mân mê, môi lưỡi cũng vòng đến bên tai, quấn lấy vành tai cô khẽ cắn…
Hàn Kiều Kiều không khỏi nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cô cảm thấy trong cơ thể luôn có cỗ nhiệt lưu xao động, tìm không thấy chỗ phát tán nên chạy loạn, nơi nó đi đến đều giống như có dòng điện chạy qua lưu lại cảm giác tê dại, cảm giác này khó có thể miêu tả khiến cô không biết làm gì, chỉ có thể càng thêm ngoan ngoãn để anh vỗ về chơi đùa.
Hàn Dực đem cô ấn ở trên giường, ôn nhu hôn qua những dấu vết xanh tím trên người cô. Những dấu vết đó đã biến mất không ít, trên da chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, thân thể cô càng thêm dụ hoặc, con ngươi Hàn Dực hiện lên sự tăm tối, hắn ôn Hàn Kiều Kiều lên trên giường.
Bọn họ gắt gao ôm nhau, cái gì cũng không làm, chỉ là ôm như vậy, tận đến lúc Hàn Kiều Kiều cảm giác được ngón tay mình bị Hàn Dực cầm lên làm gì đó, cô mới ngẩng dậy.
"Anh…?"
Chiếc nhẫn kia bây giờ đang được đeo trên tay Hàn Kiều Kiều.
Biểu tình Hàn Kiều Kiều có chút hoảng, cô không hiểu tại sao anh không lấy món quà này.
Hàn Dực càng ôm cô chặt hơn: "Em đeo nó lên càng đẹp."
Hàn Kiều Kiều có chút ủy khuất: "Nhưng đây là quà em tặng anh…"
Rõ ràng là đưa cho anh, nếu cô cầm thì sao còn gọi là quà?
"Ừm. Chiếc nhẫn là của anh. Em cũng là của anh."
Biểu tình của Hàn Kiều Kiều vẫn có chút buồn, Hàn Dực kéo bàn tay mang nhẫn của cô, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay, trong phòng nháy mắt hiện ra một cái lốc xoáy.
"Chỉ cần em ở bên anh, anh vẫn có thể sử dụng nó."
Hàn Kiều Kiều nhìn lốc xoáy, cảm thấy anh nói cũng rất có lý… Cô lại tưởng tượng bố Hàn cùng ở đó với mẹ. Nghĩ xong, ủy khuất vừa rồi không cánh mà bay, ngược lại tăng thêm rất nhiều sự ngọt ngào. Hàn Kiều Kiều dựa gần Hàn Dực cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Ừm, em nhất định sẽ ở bên anh, như vậy thì anh có thể sử dụng nó tùy lúc rồi."
“Thật ngoan.”
…. Kiếm Hiệp Hay
Sáng sớm hôm sau, xuất hiện tin tức về dị chủng. Rốt cuộc kia vẫn là người sống sờ sờ, bỗng nhiên biến thành quái vật ăn thịt người, ai cũng khó tiếp thu.
Chính phủ kêu gọi mọi người ở nhà không được ra ngoài, đồng thời xuất động bộ đội đến từng nhà điều tra sự việc người lây nhiễm. Bọn họ sẽ được đưa đến khu cách ly riêng.
Khu biệt thự rất nhanh náo nhiệt lên, mấy chiếc xe bỏ xó không dùng đến, lúc trước chỉ có thể chở về vài hộ gia đình nhỏ bây giờ lại lục tục vận chuyển đồ dùng sinh hoạt. Hiển nhiên, thành nội nhất định đã xảy ra sự cố.
Mỗi chiếc xe đi qua biệt thự của Hàn Kiều Kiều đều sẽ bất giác đi chậm lại.
Nguyên nhân là bởi vì bọn họ dừng lại sau mấy chiếc xe đều rất bắt mắt.
Editor: Lan Anh
Beta: Chang
Vết nứt lớn dần theo động tác của Hàn Dực, trong vài giây tạo thành một cổng không gian hình bầu dục lơ lửng giữa không trung, Hàn Kiều Kiều vô cùng khiếp sợ, trừng mắt một câu không nói nên lời.
Trời ơi! Đây rốt cuộc là cái gì?
Lốc xoáy ở trong phòng cô cứ phập phồng nhịp nhàng.
Cô có thể nhìn thấy một đầu khác của lốc xoáy, nơi đó mặt là mảnh đen nhánh, ẩn ẩn có quầng sáng lập loè, lấp lánh tựa sao trời.
"Anh… Đây… Đây là cái gì vậy?"
Hàn Dực nhẹ nhàng thu tay lại, một vật thể trực tiếp bị hút từ trong lốc xoáy ra, rơi vào tay hắn.
Hàn Kiều Kiều tập trung nhìn vào, trong tay Hàn Dực là một loại vũ khí dài, thoạt nhìn giống thương, hình dáng lại cổ quái cực kỳ.
"Chiếc nhẫn này thực ra là một cái không gian, vật này giống như túi xách của người ngoài hành tinh. Cường hoá dị năng chỉ là công năng phụ."
Hàn Dực ném vũ khí về phía lốc xoáy: “Trong này có không ít vũ khí, tiếc là Trái Đất không có loại vật phẩm này, chỉ có thể coi là đồ sử dụng một lần."
Anh ấy cư nhiên đem nó làm thành túi xách tùy thân... Hàn Kiều Kiều quả thực hết chỗ nói rồi. Xem ra tuy rằng kiếp trước Tần Nam Y cũng là dị năng hệ tinh thần nhưng mà không phát hiện bí mật của chiếc nhẫn, vì sao…
Chẳng lẽ là bởi vì năng lực Tần Nam Y quá kém? Nhưng tinh thần lực của Tần tiểu thư trong lời đồn thổi nghe nói là rất lợi hại... Cũng không đúng, lúc ấy cô ta đã có chiếc nhẫn, có lẽ cô ta dựa vào chiếc nhẫn tăng cường năng lực mới mạnh lên?
"Sao anh lại biết thế?" Hàn Kiều Kiều không khỏi thắc mắc.
"Tinh thần lực của anh có thể nhìn thấu nó, nó là một hệ thống có trí tuệ. Bởi vì dùng tinh thần lực giao tiếp cho nên cũng không có chướng ngại ngôn ngữ.
Hàn Kiều Kiều ngây người.
Anh mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Ừm…" Hàn Dực như là lại cảm thấy cái gì, hắn hơi hơi nhíu mày: "không gian này là dạng không gian là gấp, mỗi một tầng nếu không sai biệt lắm thì cao đến 1000m², tổng cộng gấp mười hai tầng.”
Hàn Kiều Kiều có chút mông lung, Hàn Dực giải thích: "Giống như ví ấy, phân ra vài tầng, mỗi một tầng để đồ khác nhau."
"Ở trong có gì không?"
Hàn Dực lắc lắc đầu: “Trừ bỏ có một tầng trong không gian để mấy loại vũ khí ngoài hành tinh với mấy đồ vật là lạ thì trống không."
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm, cái này cũng khó trách, dựa theo cách nói của Đỗ Văn Bác, người ngoài hành tinh điều khiển phi thuyền ở trong vũ trụ rất lâu, nguồn năng lượng cùng đồ ăn linh tinh chắc chắn đã tiêu hao hết.
Hàn Dực vớ lấy một cái áo khoác trên giường ném vào hố đen, Hàn Kiều Kiều bị doạ nhảy dựng lên!
"Anh?"
“Không có việc gì, anh thử công năng của nó chút." Hàn Dực nhàn nhạt mở miệng nói.
Sau đó, Hàn Dực tựa như làm ảo thuật, ném đồ vật trong phòng Hàn Kiều Kiều vào rồi lại lấy ra, mỗi một lần tiến hành hắn sẽ trầm mặc trong chốc lát, như là tự hỏi cái gì, trên mặt thường thường lộ ra biểu tình lĩnh ngộ.
Tất cả thật sự là quá kỳ diệu. Hàn Kiều Kiều nhìn tủ quần áo của mình bay vào lốc xoáy, sau nháy mắt lại bay ra, chỉ là lúc trở về, vị trí có chút lệch lạc, ngăn tủ chạm vào vách tường.
“Anh ơi...” Hàn Kiều Kiều ngốc ngốc nhìn Hàn Dực: "Có phải cái gì cũng để vào được không?"
Hàn Dực tập trung một lát, cả người đột nhiên buông lỏng, lốc xoáy cũng biến mất.
“Bên trong không có không khí, là môi trường chân không, anh nghĩ là không để vật sống vào được. Hơn nữa, thời gian trong đó khác ngoài này.
Hàn Dực ôm lấy Hàn Kiều Kiều, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô: “Kiều Kiều, cảm ơn em.”
Hàn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Hàn Dực rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ này của cô, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước, Kiều Kiều mềm mại giống một con thỏ trắng nhỏ.
"Bảo bối của anh đỏ mặt rồi."
Hắn thấp thấp cười, tiếng cười mang theo hơi thở ấm áp chui vào lỗ tai Hàn Kiều Kiều, cô cảm thấy mặt càng nóng thêm…
Hàn Dực quen thuộc cạy môi cô ra, đầu lưỡi chu du ở khoang miệng ướt át của cô, nhu tình gợn sóng, độ ấm trong phòng dần lên cao, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng bao trùm ở nơi đẫy đà của cô, nhẹ xoa chậm mân mê, môi lưỡi cũng vòng đến bên tai, quấn lấy vành tai cô khẽ cắn…
Hàn Kiều Kiều không khỏi nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cô cảm thấy trong cơ thể luôn có cỗ nhiệt lưu xao động, tìm không thấy chỗ phát tán nên chạy loạn, nơi nó đi đến đều giống như có dòng điện chạy qua lưu lại cảm giác tê dại, cảm giác này khó có thể miêu tả khiến cô không biết làm gì, chỉ có thể càng thêm ngoan ngoãn để anh vỗ về chơi đùa.
Hàn Dực đem cô ấn ở trên giường, ôn nhu hôn qua những dấu vết xanh tím trên người cô. Những dấu vết đó đã biến mất không ít, trên da chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, thân thể cô càng thêm dụ hoặc, con ngươi Hàn Dực hiện lên sự tăm tối, hắn ôn Hàn Kiều Kiều lên trên giường.
Bọn họ gắt gao ôm nhau, cái gì cũng không làm, chỉ là ôm như vậy, tận đến lúc Hàn Kiều Kiều cảm giác được ngón tay mình bị Hàn Dực cầm lên làm gì đó, cô mới ngẩng dậy.
"Anh…?"
Chiếc nhẫn kia bây giờ đang được đeo trên tay Hàn Kiều Kiều.
Biểu tình Hàn Kiều Kiều có chút hoảng, cô không hiểu tại sao anh không lấy món quà này.
Hàn Dực càng ôm cô chặt hơn: "Em đeo nó lên càng đẹp."
Hàn Kiều Kiều có chút ủy khuất: "Nhưng đây là quà em tặng anh…"
Rõ ràng là đưa cho anh, nếu cô cầm thì sao còn gọi là quà?
"Ừm. Chiếc nhẫn là của anh. Em cũng là của anh."
Biểu tình của Hàn Kiều Kiều vẫn có chút buồn, Hàn Dực kéo bàn tay mang nhẫn của cô, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay, trong phòng nháy mắt hiện ra một cái lốc xoáy.
"Chỉ cần em ở bên anh, anh vẫn có thể sử dụng nó."
Hàn Kiều Kiều nhìn lốc xoáy, cảm thấy anh nói cũng rất có lý… Cô lại tưởng tượng bố Hàn cùng ở đó với mẹ. Nghĩ xong, ủy khuất vừa rồi không cánh mà bay, ngược lại tăng thêm rất nhiều sự ngọt ngào. Hàn Kiều Kiều dựa gần Hàn Dực cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Ừm, em nhất định sẽ ở bên anh, như vậy thì anh có thể sử dụng nó tùy lúc rồi."
“Thật ngoan.”
…. Kiếm Hiệp Hay
Sáng sớm hôm sau, xuất hiện tin tức về dị chủng. Rốt cuộc kia vẫn là người sống sờ sờ, bỗng nhiên biến thành quái vật ăn thịt người, ai cũng khó tiếp thu.
Chính phủ kêu gọi mọi người ở nhà không được ra ngoài, đồng thời xuất động bộ đội đến từng nhà điều tra sự việc người lây nhiễm. Bọn họ sẽ được đưa đến khu cách ly riêng.
Khu biệt thự rất nhanh náo nhiệt lên, mấy chiếc xe bỏ xó không dùng đến, lúc trước chỉ có thể chở về vài hộ gia đình nhỏ bây giờ lại lục tục vận chuyển đồ dùng sinh hoạt. Hiển nhiên, thành nội nhất định đã xảy ra sự cố.
Mỗi chiếc xe đi qua biệt thự của Hàn Kiều Kiều đều sẽ bất giác đi chậm lại.
Nguyên nhân là bởi vì bọn họ dừng lại sau mấy chiếc xe đều rất bắt mắt.
Editor: Lan Anh
Beta: Chang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.