Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng
Chương 12: Chuẩn bị
Hoa Hoa Liễu
03/07/2021
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Phòng của Hàn Kiều Kiều là do mẹ cô một tay bố trí, là loại phong cách thục nữ điển hình, từ trang hoàng đến bài trí, không có lấy một chỗ khó nhìn, có một ít đồ vật có vẻ khá cũ kĩ, nhưng vẫn có thể thấy được người bố trí phòng rất có tâm.
Nước mắt rốt cuộc vẫn chảy xuống.
Đã từng mất đi rất nhiều, giờ phút này cô cảm thấy những thứ trước mắt hết thảy quý giá. Cô may mắn ra sao a, rõ ràng là cô nhi không cha không mẹ, lại được nhiều người yêu thương, nuông chiều, thuận buồm xuôi gió lớn lên……
"Bố… Mẹ... Về sau con sẽ cùng anh trai sống thật tốt, hai người yên tâm đi."
Hàn Kiều Kiều lau nước mắt, trong lòng tràn đầy vui mừng mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ở nhà thoải mái để mặc.
Lúc thay quần áo, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên. Khi cô còn nhỏ đều là mẹ chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng sau khi mẹ qua đời, quần áo đều do anh chuẩn bị. Ngay cả nội y cũng là anh mua. Trong lòng Hàn Kiều Kiều biết rằng anh sẽ không chạy đến cửa hàng nội y để chọn, nhưng mà cô chỉ cần nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc của anh khi mua nội y, nào là chọn kiểu dáng, kích cỡ, cô liền không nhịn được buồn cười.
Nếu có cơ hội, cô cũng muốn hỏi anh một chút… Hắn làm thế nào chọn cho cô nội y vậy?
Thay quần áo xong, Hàn Kiều Kiều đi xuống lầu, Hàn Dực ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy mắt cô có chút đỏ nhưng trên mặt lại treo nụ cười, có vẻ tâm tình đang rất tốt, hắn liền yên tâm.
“Lại đây ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm, đồ ăn đã dọn xong, Hàn Kiều Kiều kê ghế đến gần chỗ Hàn Dực, ngồi xuống dùng cơm.
Quả nhiên tất cả đều là đồ cô thích ăn.
Trước kia cô mù mắt mới không thấy anh đối với mình rất tốt.
Hàn Kiều Kiều định vừa ăn cơm vừa bàn kế hoạch với anh, nhưng mà giờ khắc này cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không quan trọng.
Cô trộm nhìn anh ăn những thứ gì, kết quả là nhìn nữa ngày trời cũng không phát hiện cái gì. Chả lẽ anh không kén ăn sao?
“Làm sao vậy? Không muốn ăn sao?” Hàn Dực thấy cô không ăn, liền cho rằng đồ ăn không hợp khẩu vị cô.
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, bưng lên chén tiếp tục ăn, tìm cơ hội hỏi hắn: "Ngày thường anh thích ăn cái gì?"
Hàn Dực hơi giật mình, giờ mới biết cô không chú tâm ăn cơm là vì tìm hiểu sở thích của mình.
"Không thích ăn cái gì." Hàn Dực nhu hòa cười: "Em thích ăn cái gì anh cũng thích cái đó."
Hàn Kiều Kiều liền nói: "Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi phải không?"
Hàn Dực cười: "Ừm."
Cơm nước xong xuôi, Hàn Dực đến thư phòng, Hàn Kiều Kiều thần thần bí bí chạy đến phòng bếp vú Trương, hỏi bà khi Hàn Dực còn nhỏ thích ăn cái gì.
Tiểu thư bắt đầu quan tâm đến sở thích của thiếu gia! Việc này kinh động không ít người làm, nhất thời những người làm lâu năm ở Hàn gia đều tụ tập ở phòng bếp, mồm năm miệng mười nói đến khí thế ngất trời, Hàn Kiều Kiều thu được không ít tin tức.
Hàn Kiều Kiều rất kích động! Cô mặc kệ mạt thế, dù sao nhất định anh sẽ an bài tốt, đời trước anh có thể dự trữ lượng lớn vật tư, chẳng lẽ đời này còn kém? Cô trực tiếp mở một khoá huấn luyện, huấn luyện viên chính là vú Trương, cả buổi chiều vội đến vui vẻ vô cùng.
Vú Trương khen cô có thiên phú, đến nỗi khi Hàn Kiều Kiều từ phòng bếp đi ra vẫn cười tươi như hoa.
Hôm nay là thứ bảy, Hàn Kiều Kiều mới tìm lại cảm giác gấp gáp trước mạt thế. Cả ngày đều thất thần, trong lòng nàng thậm chí sinh ra một ý niệm kì dị: Những việc này… nói không chừng chỉ là một giấc mộng mà thôi! Thiên thạch sẽ không rơi xuống, cũng không có quái vật, cô chỉ là mơ một giấc mơ thôi?
Hàn Kiều Kiều ngồi sau viên đá ở hoa viên, lẳng lặng nhìn mặt trời dần lặn xuống ở phía Tây.
Phía sau bỗng nhiên trầm xuống, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Dực phủ cho mình một chiếc áo lông thỏ màu xám.
Hàn Kiều Kiều đôi mắt sáng lên, duỗi tay sờ một chút: "Nhanh như vậy liền mua được?"
"Ừ, cho phi cơ riêng đưa qua đây."
Hàn Kiều Kiều yêu thích đến không thể buông tay, cả khuôn mặt đều vùi vào lớp lông mềm mịn.
Thật ấm áp…… Hiện tại là đầu thu, không dùng được, nhưng sau khi thiên thạch rơi, thời tiết liền trở nên bất thường, sau nửa năm, thời tiết ấm áp đột nhiên kết thúc, mở đầu cho kỷ băng hà, độ ấm giảm xuống đến âm 40 độ. Đột nhiên trở lạnh khiến người ta trở tay không kịp, không thể cùng thu thập đồ ăn và quần áo ấm, cô còn nhớ rõ lúc đó người trong căn cứ chết đi gần một nửa. Thi thể bị để chung một chỗ, mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm tiến hành đốt cháy, dựa vào việc hoả thiêu cũng có thể đem đến cho căn cứ một nguồn nhiệt năng.
Có một đoạn thời gian, quanh chóp mũi Hàn Kiều Kiều đều là mùi của thi thể cháy.
"Anh à, giấc mơ của em sẽ biến thành thật chăng?"
Ánh mắt Hàn Kiều Kiều có chút mơ hồ.
"Có lẽ tất cả đều không xảy ra, thiên thạch rơi xuống không chừng cũng là giả."
Nếu như thế, cô bảo anh nửa đêm đi cướp đoạt lượng lớn da động vật nghe có vẻ rất buồn cười. A… Lại còn bị một ít tổ chức bảo vệ động vật tung tin.
Trong lúc Hàn Kiều Kiều miên man suy nghĩ, Hàn Dực đã dang tay ôm lấy cô.
Hàn Kiều Kiều đứng thẳng người, dẫn một nửa trọng lượng cơ thể hắn lên người mình: "Sao anh lại không dùng cây chống, bác sĩ nói tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng tốt nhất là không nên để đầu gối chịu quá nhiều trọng lượng."
Hàn Dực kê cằm lên đỉnh đầu cô, cười một tiếng: "Bà quản gia nhỏ."
Hàn Kiều Kiều chậm rãi đỡ hắn đi về.
Uớc chừng vừa đi được mười bước, dưới mặt đất bỗng nhiên xuất hiện rung động! Cây cỏ tứ phía cũng bắt đầu lung lay. Hai mắt nhìn nhau, trong lòng đã có đáp án.
Trận địa trấn này tuy nhỏ nhưng dấu hiệu rất rõ ràng, nếu đang ở lầu cao càng dễ cảm thấy chấn động.
Nơi xa kia rất nhanh truyền đến tiếng gào thét, người làm truyền tin tức cho nhau.
“Vừa rồi là động đất sao?! Là động đất sao?”
"Cô cũng cảm nhận được? Chắc là động đất rồi……”
"Mau đi xem bản tin một chút.”
Hàn Dực bình tĩnh nói: "Ngày mai có thể dùng cái này lấy cớ để xây tường."
Hàn Kiều Kiều gật đầu. Xảy ra động đất khiến chủ nhà lo lắng, dẫn một đám công nhân vào cũng không gây chú y.
"Dị chủng bây giờ vẫn chưa thể leo lên, xây cao một chút là được, làm thêm một đạo hàng rào điện đi, đề phòng động vật biến dị biết bay."
Hàn Dực hơi nhíu mày: "Động vật biến dị biết bay?"
"Ừm." Hàn Kiều Kiều đưa tay lướt qua một khu vực: "Trừ bỏ chỗ này, những nơi khác đều phải dùng hàng rào điện, những con chim biến dị đó là biến dị của loài dơi, lực sát thương không đáng kể. Nhưng nếu chúng kết bè kết đội bay tới lại rất phiền toái."
Cô chỉ đến cây hoa bên cạnh: "Ngày mai phân phó một ít công nhân dọn sạch tất cả cây cỏ, thực vật biến dị rất khó phòng thủ, còn có một số thực vật biến dị mang độc.
Sau khi dị chủng xuất hiện một thời gian, căn cứ mới được thành lập, nhưng chỉ có thể an toàn trú ngụ, các phương diện khác đều không hoàn thiện, hai tháng sau mới tiến vào quỹ đạo, cho nên chúng ta phải kiên trì ở đây ít nhất hai tháng."
Nhìn Hàn Kiều Kiều nói ra nhiều sự việc sau mạt thế như vậy, Hàn Dực nảy sinh hoài nghi nhưng lại đè xuống không nói.
Sau đó, hắn nghe được Hàn Kiều Kiều phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cô nói: "Mạt thế đến rồi."
Edit- Beta: Lan Anh
Phòng của Hàn Kiều Kiều là do mẹ cô một tay bố trí, là loại phong cách thục nữ điển hình, từ trang hoàng đến bài trí, không có lấy một chỗ khó nhìn, có một ít đồ vật có vẻ khá cũ kĩ, nhưng vẫn có thể thấy được người bố trí phòng rất có tâm.
Nước mắt rốt cuộc vẫn chảy xuống.
Đã từng mất đi rất nhiều, giờ phút này cô cảm thấy những thứ trước mắt hết thảy quý giá. Cô may mắn ra sao a, rõ ràng là cô nhi không cha không mẹ, lại được nhiều người yêu thương, nuông chiều, thuận buồm xuôi gió lớn lên……
"Bố… Mẹ... Về sau con sẽ cùng anh trai sống thật tốt, hai người yên tâm đi."
Hàn Kiều Kiều lau nước mắt, trong lòng tràn đầy vui mừng mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ở nhà thoải mái để mặc.
Lúc thay quần áo, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên. Khi cô còn nhỏ đều là mẹ chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng sau khi mẹ qua đời, quần áo đều do anh chuẩn bị. Ngay cả nội y cũng là anh mua. Trong lòng Hàn Kiều Kiều biết rằng anh sẽ không chạy đến cửa hàng nội y để chọn, nhưng mà cô chỉ cần nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc của anh khi mua nội y, nào là chọn kiểu dáng, kích cỡ, cô liền không nhịn được buồn cười.
Nếu có cơ hội, cô cũng muốn hỏi anh một chút… Hắn làm thế nào chọn cho cô nội y vậy?
Thay quần áo xong, Hàn Kiều Kiều đi xuống lầu, Hàn Dực ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy mắt cô có chút đỏ nhưng trên mặt lại treo nụ cười, có vẻ tâm tình đang rất tốt, hắn liền yên tâm.
“Lại đây ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm, đồ ăn đã dọn xong, Hàn Kiều Kiều kê ghế đến gần chỗ Hàn Dực, ngồi xuống dùng cơm.
Quả nhiên tất cả đều là đồ cô thích ăn.
Trước kia cô mù mắt mới không thấy anh đối với mình rất tốt.
Hàn Kiều Kiều định vừa ăn cơm vừa bàn kế hoạch với anh, nhưng mà giờ khắc này cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không quan trọng.
Cô trộm nhìn anh ăn những thứ gì, kết quả là nhìn nữa ngày trời cũng không phát hiện cái gì. Chả lẽ anh không kén ăn sao?
“Làm sao vậy? Không muốn ăn sao?” Hàn Dực thấy cô không ăn, liền cho rằng đồ ăn không hợp khẩu vị cô.
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, bưng lên chén tiếp tục ăn, tìm cơ hội hỏi hắn: "Ngày thường anh thích ăn cái gì?"
Hàn Dực hơi giật mình, giờ mới biết cô không chú tâm ăn cơm là vì tìm hiểu sở thích của mình.
"Không thích ăn cái gì." Hàn Dực nhu hòa cười: "Em thích ăn cái gì anh cũng thích cái đó."
Hàn Kiều Kiều liền nói: "Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi phải không?"
Hàn Dực cười: "Ừm."
Cơm nước xong xuôi, Hàn Dực đến thư phòng, Hàn Kiều Kiều thần thần bí bí chạy đến phòng bếp vú Trương, hỏi bà khi Hàn Dực còn nhỏ thích ăn cái gì.
Tiểu thư bắt đầu quan tâm đến sở thích của thiếu gia! Việc này kinh động không ít người làm, nhất thời những người làm lâu năm ở Hàn gia đều tụ tập ở phòng bếp, mồm năm miệng mười nói đến khí thế ngất trời, Hàn Kiều Kiều thu được không ít tin tức.
Hàn Kiều Kiều rất kích động! Cô mặc kệ mạt thế, dù sao nhất định anh sẽ an bài tốt, đời trước anh có thể dự trữ lượng lớn vật tư, chẳng lẽ đời này còn kém? Cô trực tiếp mở một khoá huấn luyện, huấn luyện viên chính là vú Trương, cả buổi chiều vội đến vui vẻ vô cùng.
Vú Trương khen cô có thiên phú, đến nỗi khi Hàn Kiều Kiều từ phòng bếp đi ra vẫn cười tươi như hoa.
Hôm nay là thứ bảy, Hàn Kiều Kiều mới tìm lại cảm giác gấp gáp trước mạt thế. Cả ngày đều thất thần, trong lòng nàng thậm chí sinh ra một ý niệm kì dị: Những việc này… nói không chừng chỉ là một giấc mộng mà thôi! Thiên thạch sẽ không rơi xuống, cũng không có quái vật, cô chỉ là mơ một giấc mơ thôi?
Hàn Kiều Kiều ngồi sau viên đá ở hoa viên, lẳng lặng nhìn mặt trời dần lặn xuống ở phía Tây.
Phía sau bỗng nhiên trầm xuống, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Dực phủ cho mình một chiếc áo lông thỏ màu xám.
Hàn Kiều Kiều đôi mắt sáng lên, duỗi tay sờ một chút: "Nhanh như vậy liền mua được?"
"Ừ, cho phi cơ riêng đưa qua đây."
Hàn Kiều Kiều yêu thích đến không thể buông tay, cả khuôn mặt đều vùi vào lớp lông mềm mịn.
Thật ấm áp…… Hiện tại là đầu thu, không dùng được, nhưng sau khi thiên thạch rơi, thời tiết liền trở nên bất thường, sau nửa năm, thời tiết ấm áp đột nhiên kết thúc, mở đầu cho kỷ băng hà, độ ấm giảm xuống đến âm 40 độ. Đột nhiên trở lạnh khiến người ta trở tay không kịp, không thể cùng thu thập đồ ăn và quần áo ấm, cô còn nhớ rõ lúc đó người trong căn cứ chết đi gần một nửa. Thi thể bị để chung một chỗ, mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm tiến hành đốt cháy, dựa vào việc hoả thiêu cũng có thể đem đến cho căn cứ một nguồn nhiệt năng.
Có một đoạn thời gian, quanh chóp mũi Hàn Kiều Kiều đều là mùi của thi thể cháy.
"Anh à, giấc mơ của em sẽ biến thành thật chăng?"
Ánh mắt Hàn Kiều Kiều có chút mơ hồ.
"Có lẽ tất cả đều không xảy ra, thiên thạch rơi xuống không chừng cũng là giả."
Nếu như thế, cô bảo anh nửa đêm đi cướp đoạt lượng lớn da động vật nghe có vẻ rất buồn cười. A… Lại còn bị một ít tổ chức bảo vệ động vật tung tin.
Trong lúc Hàn Kiều Kiều miên man suy nghĩ, Hàn Dực đã dang tay ôm lấy cô.
Hàn Kiều Kiều đứng thẳng người, dẫn một nửa trọng lượng cơ thể hắn lên người mình: "Sao anh lại không dùng cây chống, bác sĩ nói tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng tốt nhất là không nên để đầu gối chịu quá nhiều trọng lượng."
Hàn Dực kê cằm lên đỉnh đầu cô, cười một tiếng: "Bà quản gia nhỏ."
Hàn Kiều Kiều chậm rãi đỡ hắn đi về.
Uớc chừng vừa đi được mười bước, dưới mặt đất bỗng nhiên xuất hiện rung động! Cây cỏ tứ phía cũng bắt đầu lung lay. Hai mắt nhìn nhau, trong lòng đã có đáp án.
Trận địa trấn này tuy nhỏ nhưng dấu hiệu rất rõ ràng, nếu đang ở lầu cao càng dễ cảm thấy chấn động.
Nơi xa kia rất nhanh truyền đến tiếng gào thét, người làm truyền tin tức cho nhau.
“Vừa rồi là động đất sao?! Là động đất sao?”
"Cô cũng cảm nhận được? Chắc là động đất rồi……”
"Mau đi xem bản tin một chút.”
Hàn Dực bình tĩnh nói: "Ngày mai có thể dùng cái này lấy cớ để xây tường."
Hàn Kiều Kiều gật đầu. Xảy ra động đất khiến chủ nhà lo lắng, dẫn một đám công nhân vào cũng không gây chú y.
"Dị chủng bây giờ vẫn chưa thể leo lên, xây cao một chút là được, làm thêm một đạo hàng rào điện đi, đề phòng động vật biến dị biết bay."
Hàn Dực hơi nhíu mày: "Động vật biến dị biết bay?"
"Ừm." Hàn Kiều Kiều đưa tay lướt qua một khu vực: "Trừ bỏ chỗ này, những nơi khác đều phải dùng hàng rào điện, những con chim biến dị đó là biến dị của loài dơi, lực sát thương không đáng kể. Nhưng nếu chúng kết bè kết đội bay tới lại rất phiền toái."
Cô chỉ đến cây hoa bên cạnh: "Ngày mai phân phó một ít công nhân dọn sạch tất cả cây cỏ, thực vật biến dị rất khó phòng thủ, còn có một số thực vật biến dị mang độc.
Sau khi dị chủng xuất hiện một thời gian, căn cứ mới được thành lập, nhưng chỉ có thể an toàn trú ngụ, các phương diện khác đều không hoàn thiện, hai tháng sau mới tiến vào quỹ đạo, cho nên chúng ta phải kiên trì ở đây ít nhất hai tháng."
Nhìn Hàn Kiều Kiều nói ra nhiều sự việc sau mạt thế như vậy, Hàn Dực nảy sinh hoài nghi nhưng lại đè xuống không nói.
Sau đó, hắn nghe được Hàn Kiều Kiều phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cô nói: "Mạt thế đến rồi."
Edit- Beta: Lan Anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.