Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng
Chương 50: Người quen cũ
Hoa Hoa Liễu
15/08/2021
—— Phanh!
Phát bắn này bắn vô cùng nhanh, Hàn Kiều Kiều thậm chí còn chưa bước vào cửa tiệm chỉ mới đứng gần cánh cửa khép hờ, cô không chút do dự bắn một phát súng về hướng phần đầu người đàn ông đang đánh nhau. Viên đạn khiến xác hắn ở cái gáy thủng một lỗ, máu phun theo lỗ vết thương ra bên ngoài.
Thân thể hắn mềm nhũn tê liệt ngã xuống một bên, người phụ nữ dưới thân giãy dụa bởi vì biến cố bất ngờ mà ngơ ngẩn.
Áo trên của cô đã bị xé hư, Hàn Kiều Kiều không nhìn nhiều chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua phía dưới thân, thấy quần vẫn là hoàn hảo không bị gì trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
—— Hồng Vân, thế này chắc cũng coi như báo là đáp ân tình kiếp trước của cô nhỉ?
Hàn Kiều Kiều đứng ở cửa chưa tiến vào. Hồng Vân hận nhất là bị người khác nhìn thấy bộ dạng mình nghèo túng, huống chi, một đời này đã khác đi rất nhiều, hai cô chưa chắc sẽ có liên quan.
Kiếp trước, Hồng Vân là phó đội trưởng đội đặc huấn, trong ấn tượng của Hàn Kiều Kiều cô ấy dáng người cao gầy, dung mạo minh diễm, tai nhỏ tóc ngắn làm cả người nhìn tiêu sái mà giỏi giang, mắt phải cô hàng năm mang một cái bịt mắt màu đen. Nghe nói là khi cô ấy thức tỉnh dị năng gặp nạn tạo thành, đến tột cùng gặp chuyện gì khiến cô ấy mù mắt phải, ai cũng không biết. Hồng Vân cũng chưa bao giờ nói.
Kỹ thuật bắn súng của Hàn Kiều Kiều và kỹ xảo sử dụng dao găm đều là Hồng Vân dạy. Cô cảm thấy Hồng Vân rất mạnh, rất khó tưởng tượng Hồng Vân sẽ bị người khác làm mất đi một bên mắt.
Nhưng hiện tại cô hình như đã biết.
Hàn Kiều Kiều nghĩ nghĩ, rút ra dao găm bản thân ngày thường mang theo nhẹ nhàng đặt ở trước cửa, xoay người rời đi.
Có lẽ việc cô làm còn xa xa không đủ để báo đáp ân tình kiếp trước cô ấy đối với mình nhưng không sao. Chỉ cần người còn sống, cô sẽ có cơ hội.
Hàn Dực đứng ở chỗ cũ chờ cô, thấy Hàn Kiều Kiều lại đây, duỗi tay ôm lấy cô đi trở về.
Hàn Kiều Kiều trong lòng có chút thấp thỏm, ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh, sao anh không hỏi em chuyện gì?”
Hàn Dực cười cười, nói: “Em gái anh trong tâm ấm áp thích giúp đỡ người khác.”
Hàn Kiều Kiều thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại như sông cuộn biển gầm. Cô chỗ nào thể hiện ra như lời anh nói? Rõ ràng vừa nãy giết người…… Chẳng lẽ anh ấy thật sự một chút cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Chẳng lẽ một chút cũng không nghi ngờ mình? Lúc nãy cô cảm thấy trong lúc lơ đãng bại lộ quá nhiều sơ hở, nhưng anh… anh luôn như vậy, vĩnh viễn đều cảm thấy rất tốt, chẳng sợ cô giết người hắn cũng có thể cười khen cô thiện lương.
Bắn súng tinh chuẩn, vật lộn thuần thục, mắt cũng không chớp một cái cướp đi một sinh mệnh. Tại sao vừa mới bước vào đại học cô bỗng nhiên biến thành như vậy? Hy vọng anh trai vĩnh viễn đừng hỏi, bởi vì… cô không biết trả lời như thế nào.
Cô sớm đã không phải Hàn Kiều Kiều không hiểu sự đời lúc trước, nhưng cô muốn làm người em gái vĩnh viễn thiên chân tùy hứng của hắn.
Lục Trường Uyên thấy Hàn Dực Hàn Kiều Kiều trở về, ra tiếng hỏi: “Có sao không?” Bọn họ vừa rồi nghe được một tiếng súng vang.
“Không có việc gì, chính là gặp một ác bá khi dễ người nhỏ yếu, hai chúng ta làm việc thiện một chút.”
Hàn Dực dắt Hàn Kiều Kiều lên xe, lại nói: “Ngày mai lại đến một chuyến.”
Lục Trường Uyên rung mi xem hắn: “Sao thế?”
Hàn Dực khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Nơi này có không ít tinh hạch không ít.”
Tất cả nghe xong ăn ý cười cười. Thu thập thứ tốt, bọn họ lái xe rời đi thành thị.
Có lẽ là bởi vì thấy được người quen kiếp trước, Hàn Kiều Kiều một đường có chút hoảng hốt. Trở lại biệt thự cô liền đi về phòng mình, ngồi ở trên giường ngơ ngẩn, trong đầu loạn loạn.
Sinh hoạt trong khoảng thời gian này làm cô gần như đã quên đi những người và những việc kiếp trước, cô vui vẻ với sinh mạng mới của mình. Bởi vì tất cả đều là bắt đầu mới cô có thể kịp đền bù, kịp vãn hồi. Hôm nay thấy được Hồng Vân cô mới ý thức được, những ân ân oán oán kiếp trước đó cho dù hiện tại còn chưa phát sinh, lại vẫn tổn tại chân thật như cũ. Đoạn ký ức kia đã khắc vào cốt tủy, rõ ràng là xảy ra ở trên người cô, sẽ không bởi vì cô một lần nữa bắt đầu liền sẽ biến mất không thấy, chúng nó vĩnh viễn đều ở nơi đó, giống như vết sẹo xấu xí, một khi vạch trần sẽ lộ ra máu tươi đầm đìa…
Hàn Kiều Kiều đã từng là người ngưỡng mộ Hồng Vân. Ngay lúc đó cô là thiên kim tiểu thư chỉ có thể ỷ lại anh trai mới có thể sinh tồn, mà Hồng Vân lại bằng vào năng lực chính mình đạt được căn cứ thưởng thức, đảm nhiệm chức trách phó đội trưởng đội đặc huấn. Cô ấy ở trong mắt Hàn Kiều Kiều vừa mỹ lệ lại cường đại, giống như một ngọn núi không thể trèo lên. Cho nên, khi Tô Tuyết mời cô tham gia đội đặc huấn cô không chút do dự đồng ý. Bởi vì từ nội tâm cô khát vọng mình trở thành như vậy, nữ nhân tự tôn tự mình cố gắng.
Khi mới vừa vào đội đặc huấn tất cả cũng không thuận lợi, bị đồng đội nam trêu đùa, đồng đội nữ xa lánh, chỉ có Hồng Vân chưa bao giờ bởi vì thân phận cô là thiên kim nhà giàu mà xem với con mắt khác. Cô ấy luôn là bình tĩnh tự giữ, đối xử bình đẳng, tuyệt không thiên vị bất luận kẻ nào.
Khi Hàn Kiều Kiều và anh cô gặp nạn, là Hồng Vân dẫn người tới cứu cô. Lúc ấy cánh tay Hàn Kiều Kiều bởi vì bị Tần Nam Y tiêm vào virus, tất cả mọi người cho rằng cô không cứu được, là Hồng Vân làm chủ đối với cô tiến hành cắt chi* trị liệu.
*Chi: gồm tứ chi hai tay hai chân. Ở đây là cắt tay Hàn Kiều Kiều.
Sau lại, Hàn Kiều Kiều cùng Tô Tuyết cãi nhau tan rã, các đồng đội đều đứng ở bên Tô Tuyết, cũng chỉ có Hồng Vân tin tưởng cô. Hồng Vân trách cứ Tô Tuyết rắp tâm hiểm ác, ở trong đội đặc huấn kéo bè kéo cánh ảnh hưởng ác liệt, trực tiếp trục xuất Tô Tuyết khỏi đội đặc huấn. Xong việc, Hàn Kiều Kiều chủ động rời đi đội đặc huấn, cô còn nhớ rõ lúc ấy Hồng Vân lời lẽ chính đáng nói với cô: “Cho dù ngươi phải đi, ta cũng không thể giữ lại cô ta! Người như vậy giữ lại chỉ biết hại toàn bộ đội ngũ!”
… Vốn tưởng rằng sau khi rời đi đặc huấn đội sẽ không lại có giao thoa gì với Hồng Vân, ai biết cuối cùng cô sẽ bị Tô Tuyết bán đứng. Bị cầm tù ở nơi không thấy mặt trời, nhận hết khuất nhục, là Hồng Vân cứu cô……
Thời điểm Hàn Dực tiến vào thấy Hàn Kiều Kiều thất thần ngồi ở trên giường, trong lòng hắn đau xót, trầm mặc đi đến bên người cô ngồi xuống.
Hàn Kiều Kiều dựa vào trên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh có tin hay không, người là có kiếp trước kiếp này, hôm nay em cứu cô ấy, nói không chừng là bởi vì kiếp trước cô ấy đã cứu em. Có lẽ mọi thứ đều là chú định...”
Kiếp trước kiếp này sao...
Hàn Dực ôm cô vào lòng, hôn tóc cô.
“Vậy nhất định là kiếp trước anh thiếu Kiều Kiều rất nhiều.”
Hàn Kiều Kiều nghe xong suýt nữa rơi lệ. Sao anh lại sẽ thiếu cô cái gì? Rõ ràng là cô...
Nghĩ đến chuyện cũ trong lòng cô nổi lên chua xót, cuộn ở trong lòng ngực hắn rầu rĩ nói: “Anh ơi, về sau em sẽ nghe lời anh nói, sẽ nỗ lực trở nên hiểu chuyện, sẽ không trở thành trói buộc của anh, em sẽ thật ngoan…… Chúng ta đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều phải vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau, được không?”
Hàn Dực nghe vậy, ôm cô gắt gao nói: “Được.”
Bọn họ đương nhiên sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Hắn nghĩ không ra lý do nào có thể khiến bọn họ tách ra, cho dù là tử vong.
… Nếu là tử vong, đôi mắt Hàn Dực tối sầm vài phần, nếu hắn chết trước cô thì cũng sẽ trước tiên giết cô. Cho dù là xuống địa ngục, hắn cùng linh hồn của cô cũng vĩnh sinh vĩnh thế cột vào bên nhau tuyệt không chia lìa.
Hàn Dực bỗng nhiên rất muốn cảm ơn mẹ kế hắn Bạch Nhạn, cảm ơn bà nhận nuôi cô gái này. Hắn cũng từ đáy lòng cảm ơn cha hắn, mặc kệ nghị luận ngăn cản cưới mẹ kế về, đem cô gái của hắn đưa tới bên người hắn.
Hai người gặp nhau quen biết kỳ diệu như thế, tựa như vận mệnh cố ý tác hợp, chỉ là yêu nhau lại không chiếm được chúc phúc. Bởi vì hắn là anh trai cô. Là anh trai từ tám tuổi liền bảo hộ ở bên người cô.
Không biết từ khi nào bắt đầu, trong mắt hắn chỉ có cô. Có lẽ là ngày đó cô cầm phiếu điểm cao hứng ở trong sân chạy như bay, có lẽ là ngày đó cô mặc váy dài màu hồng nhạt ở trong phòng khách luyện tập dương cầm, có lẽ là ngày đó cô ngưỡng gương mặt tươi cười mềm mại kêu hắn anh ơi…
Hắn chỉ đứng ở xa xa nhìn cô, sợ hãi chính mình toát ra một tia cảm xúc dọa đi cô gái của hắn. Đến khi cha cùng mẹ kế ngoài ý muốn ly thế, phía dưới mất đi thân nhân bi thống thế nhưng giấu giếm một chút vui sướng. Khi đó hắn liền biết, nội tâm hắn đã vặn vẹo, dục vọng giống như ác ma làm hắn mất khống chế, hắn dùng hết thảy quyền lợi trong tay xâm nhập sinh hoạt của cô, nắm giữ tất cả về cô. Hai người trở mặt cũng từ đây bắt đầu.
Chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày Hàn Kiều Kiều sẽ có tiếp thu hắn. Hắn thậm chí sớm đã chuẩn bị giam cầm cô cả đời, lại không nghĩ rằng, tất cả đều trở nên khác đi…
Phát bắn này bắn vô cùng nhanh, Hàn Kiều Kiều thậm chí còn chưa bước vào cửa tiệm chỉ mới đứng gần cánh cửa khép hờ, cô không chút do dự bắn một phát súng về hướng phần đầu người đàn ông đang đánh nhau. Viên đạn khiến xác hắn ở cái gáy thủng một lỗ, máu phun theo lỗ vết thương ra bên ngoài.
Thân thể hắn mềm nhũn tê liệt ngã xuống một bên, người phụ nữ dưới thân giãy dụa bởi vì biến cố bất ngờ mà ngơ ngẩn.
Áo trên của cô đã bị xé hư, Hàn Kiều Kiều không nhìn nhiều chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua phía dưới thân, thấy quần vẫn là hoàn hảo không bị gì trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
—— Hồng Vân, thế này chắc cũng coi như báo là đáp ân tình kiếp trước của cô nhỉ?
Hàn Kiều Kiều đứng ở cửa chưa tiến vào. Hồng Vân hận nhất là bị người khác nhìn thấy bộ dạng mình nghèo túng, huống chi, một đời này đã khác đi rất nhiều, hai cô chưa chắc sẽ có liên quan.
Kiếp trước, Hồng Vân là phó đội trưởng đội đặc huấn, trong ấn tượng của Hàn Kiều Kiều cô ấy dáng người cao gầy, dung mạo minh diễm, tai nhỏ tóc ngắn làm cả người nhìn tiêu sái mà giỏi giang, mắt phải cô hàng năm mang một cái bịt mắt màu đen. Nghe nói là khi cô ấy thức tỉnh dị năng gặp nạn tạo thành, đến tột cùng gặp chuyện gì khiến cô ấy mù mắt phải, ai cũng không biết. Hồng Vân cũng chưa bao giờ nói.
Kỹ thuật bắn súng của Hàn Kiều Kiều và kỹ xảo sử dụng dao găm đều là Hồng Vân dạy. Cô cảm thấy Hồng Vân rất mạnh, rất khó tưởng tượng Hồng Vân sẽ bị người khác làm mất đi một bên mắt.
Nhưng hiện tại cô hình như đã biết.
Hàn Kiều Kiều nghĩ nghĩ, rút ra dao găm bản thân ngày thường mang theo nhẹ nhàng đặt ở trước cửa, xoay người rời đi.
Có lẽ việc cô làm còn xa xa không đủ để báo đáp ân tình kiếp trước cô ấy đối với mình nhưng không sao. Chỉ cần người còn sống, cô sẽ có cơ hội.
Hàn Dực đứng ở chỗ cũ chờ cô, thấy Hàn Kiều Kiều lại đây, duỗi tay ôm lấy cô đi trở về.
Hàn Kiều Kiều trong lòng có chút thấp thỏm, ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh, sao anh không hỏi em chuyện gì?”
Hàn Dực cười cười, nói: “Em gái anh trong tâm ấm áp thích giúp đỡ người khác.”
Hàn Kiều Kiều thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại như sông cuộn biển gầm. Cô chỗ nào thể hiện ra như lời anh nói? Rõ ràng vừa nãy giết người…… Chẳng lẽ anh ấy thật sự một chút cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Chẳng lẽ một chút cũng không nghi ngờ mình? Lúc nãy cô cảm thấy trong lúc lơ đãng bại lộ quá nhiều sơ hở, nhưng anh… anh luôn như vậy, vĩnh viễn đều cảm thấy rất tốt, chẳng sợ cô giết người hắn cũng có thể cười khen cô thiện lương.
Bắn súng tinh chuẩn, vật lộn thuần thục, mắt cũng không chớp một cái cướp đi một sinh mệnh. Tại sao vừa mới bước vào đại học cô bỗng nhiên biến thành như vậy? Hy vọng anh trai vĩnh viễn đừng hỏi, bởi vì… cô không biết trả lời như thế nào.
Cô sớm đã không phải Hàn Kiều Kiều không hiểu sự đời lúc trước, nhưng cô muốn làm người em gái vĩnh viễn thiên chân tùy hứng của hắn.
Lục Trường Uyên thấy Hàn Dực Hàn Kiều Kiều trở về, ra tiếng hỏi: “Có sao không?” Bọn họ vừa rồi nghe được một tiếng súng vang.
“Không có việc gì, chính là gặp một ác bá khi dễ người nhỏ yếu, hai chúng ta làm việc thiện một chút.”
Hàn Dực dắt Hàn Kiều Kiều lên xe, lại nói: “Ngày mai lại đến một chuyến.”
Lục Trường Uyên rung mi xem hắn: “Sao thế?”
Hàn Dực khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Nơi này có không ít tinh hạch không ít.”
Tất cả nghe xong ăn ý cười cười. Thu thập thứ tốt, bọn họ lái xe rời đi thành thị.
Có lẽ là bởi vì thấy được người quen kiếp trước, Hàn Kiều Kiều một đường có chút hoảng hốt. Trở lại biệt thự cô liền đi về phòng mình, ngồi ở trên giường ngơ ngẩn, trong đầu loạn loạn.
Sinh hoạt trong khoảng thời gian này làm cô gần như đã quên đi những người và những việc kiếp trước, cô vui vẻ với sinh mạng mới của mình. Bởi vì tất cả đều là bắt đầu mới cô có thể kịp đền bù, kịp vãn hồi. Hôm nay thấy được Hồng Vân cô mới ý thức được, những ân ân oán oán kiếp trước đó cho dù hiện tại còn chưa phát sinh, lại vẫn tổn tại chân thật như cũ. Đoạn ký ức kia đã khắc vào cốt tủy, rõ ràng là xảy ra ở trên người cô, sẽ không bởi vì cô một lần nữa bắt đầu liền sẽ biến mất không thấy, chúng nó vĩnh viễn đều ở nơi đó, giống như vết sẹo xấu xí, một khi vạch trần sẽ lộ ra máu tươi đầm đìa…
Hàn Kiều Kiều đã từng là người ngưỡng mộ Hồng Vân. Ngay lúc đó cô là thiên kim tiểu thư chỉ có thể ỷ lại anh trai mới có thể sinh tồn, mà Hồng Vân lại bằng vào năng lực chính mình đạt được căn cứ thưởng thức, đảm nhiệm chức trách phó đội trưởng đội đặc huấn. Cô ấy ở trong mắt Hàn Kiều Kiều vừa mỹ lệ lại cường đại, giống như một ngọn núi không thể trèo lên. Cho nên, khi Tô Tuyết mời cô tham gia đội đặc huấn cô không chút do dự đồng ý. Bởi vì từ nội tâm cô khát vọng mình trở thành như vậy, nữ nhân tự tôn tự mình cố gắng.
Khi mới vừa vào đội đặc huấn tất cả cũng không thuận lợi, bị đồng đội nam trêu đùa, đồng đội nữ xa lánh, chỉ có Hồng Vân chưa bao giờ bởi vì thân phận cô là thiên kim nhà giàu mà xem với con mắt khác. Cô ấy luôn là bình tĩnh tự giữ, đối xử bình đẳng, tuyệt không thiên vị bất luận kẻ nào.
Khi Hàn Kiều Kiều và anh cô gặp nạn, là Hồng Vân dẫn người tới cứu cô. Lúc ấy cánh tay Hàn Kiều Kiều bởi vì bị Tần Nam Y tiêm vào virus, tất cả mọi người cho rằng cô không cứu được, là Hồng Vân làm chủ đối với cô tiến hành cắt chi* trị liệu.
*Chi: gồm tứ chi hai tay hai chân. Ở đây là cắt tay Hàn Kiều Kiều.
Sau lại, Hàn Kiều Kiều cùng Tô Tuyết cãi nhau tan rã, các đồng đội đều đứng ở bên Tô Tuyết, cũng chỉ có Hồng Vân tin tưởng cô. Hồng Vân trách cứ Tô Tuyết rắp tâm hiểm ác, ở trong đội đặc huấn kéo bè kéo cánh ảnh hưởng ác liệt, trực tiếp trục xuất Tô Tuyết khỏi đội đặc huấn. Xong việc, Hàn Kiều Kiều chủ động rời đi đội đặc huấn, cô còn nhớ rõ lúc ấy Hồng Vân lời lẽ chính đáng nói với cô: “Cho dù ngươi phải đi, ta cũng không thể giữ lại cô ta! Người như vậy giữ lại chỉ biết hại toàn bộ đội ngũ!”
… Vốn tưởng rằng sau khi rời đi đặc huấn đội sẽ không lại có giao thoa gì với Hồng Vân, ai biết cuối cùng cô sẽ bị Tô Tuyết bán đứng. Bị cầm tù ở nơi không thấy mặt trời, nhận hết khuất nhục, là Hồng Vân cứu cô……
Thời điểm Hàn Dực tiến vào thấy Hàn Kiều Kiều thất thần ngồi ở trên giường, trong lòng hắn đau xót, trầm mặc đi đến bên người cô ngồi xuống.
Hàn Kiều Kiều dựa vào trên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh có tin hay không, người là có kiếp trước kiếp này, hôm nay em cứu cô ấy, nói không chừng là bởi vì kiếp trước cô ấy đã cứu em. Có lẽ mọi thứ đều là chú định...”
Kiếp trước kiếp này sao...
Hàn Dực ôm cô vào lòng, hôn tóc cô.
“Vậy nhất định là kiếp trước anh thiếu Kiều Kiều rất nhiều.”
Hàn Kiều Kiều nghe xong suýt nữa rơi lệ. Sao anh lại sẽ thiếu cô cái gì? Rõ ràng là cô...
Nghĩ đến chuyện cũ trong lòng cô nổi lên chua xót, cuộn ở trong lòng ngực hắn rầu rĩ nói: “Anh ơi, về sau em sẽ nghe lời anh nói, sẽ nỗ lực trở nên hiểu chuyện, sẽ không trở thành trói buộc của anh, em sẽ thật ngoan…… Chúng ta đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều phải vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau, được không?”
Hàn Dực nghe vậy, ôm cô gắt gao nói: “Được.”
Bọn họ đương nhiên sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Hắn nghĩ không ra lý do nào có thể khiến bọn họ tách ra, cho dù là tử vong.
… Nếu là tử vong, đôi mắt Hàn Dực tối sầm vài phần, nếu hắn chết trước cô thì cũng sẽ trước tiên giết cô. Cho dù là xuống địa ngục, hắn cùng linh hồn của cô cũng vĩnh sinh vĩnh thế cột vào bên nhau tuyệt không chia lìa.
Hàn Dực bỗng nhiên rất muốn cảm ơn mẹ kế hắn Bạch Nhạn, cảm ơn bà nhận nuôi cô gái này. Hắn cũng từ đáy lòng cảm ơn cha hắn, mặc kệ nghị luận ngăn cản cưới mẹ kế về, đem cô gái của hắn đưa tới bên người hắn.
Hai người gặp nhau quen biết kỳ diệu như thế, tựa như vận mệnh cố ý tác hợp, chỉ là yêu nhau lại không chiếm được chúc phúc. Bởi vì hắn là anh trai cô. Là anh trai từ tám tuổi liền bảo hộ ở bên người cô.
Không biết từ khi nào bắt đầu, trong mắt hắn chỉ có cô. Có lẽ là ngày đó cô cầm phiếu điểm cao hứng ở trong sân chạy như bay, có lẽ là ngày đó cô mặc váy dài màu hồng nhạt ở trong phòng khách luyện tập dương cầm, có lẽ là ngày đó cô ngưỡng gương mặt tươi cười mềm mại kêu hắn anh ơi…
Hắn chỉ đứng ở xa xa nhìn cô, sợ hãi chính mình toát ra một tia cảm xúc dọa đi cô gái của hắn. Đến khi cha cùng mẹ kế ngoài ý muốn ly thế, phía dưới mất đi thân nhân bi thống thế nhưng giấu giếm một chút vui sướng. Khi đó hắn liền biết, nội tâm hắn đã vặn vẹo, dục vọng giống như ác ma làm hắn mất khống chế, hắn dùng hết thảy quyền lợi trong tay xâm nhập sinh hoạt của cô, nắm giữ tất cả về cô. Hai người trở mặt cũng từ đây bắt đầu.
Chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày Hàn Kiều Kiều sẽ có tiếp thu hắn. Hắn thậm chí sớm đã chuẩn bị giam cầm cô cả đời, lại không nghĩ rằng, tất cả đều trở nên khác đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.