Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 45
Đoạn Tội Hoa
20/11/2016
Đám người vòng ngoài như bọn tôi sống có bao nhiêu không cố định chứ,
muốn nghe được một chuyện đã xảy ra lâu như vậy là rất khó.” Kẻ ăn xin
bẩn thỉu nói thao thao bất tuyệt.
Thì ra người này có tên là Lý Thụ, vốn là người sống trong thôn, trước mạt thế là kế toán của thôn này, từ nhỏ trí nhớ đã rất tốt, sau mạt thế bởi vì không có bất kỳ dị năng gì, cạnh tranh không lại nên đã bị đuổi ra ngoài, rất nhanh, bà xã xinh đẹp cũng bỏ trốn, cha mẹ già qua đời, y còn một đệ đệ đang học tại thành phố, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào.
Lý Thụ chỉ còn lại một thân một mình, mỗi ngày liền ở tại cái vòng ngoài cùng này lăn lộn ăn lăn lộn uống chờ chết, thời điểm những người khác đều liều mạng chen chúc vào sâu trong thành, y vẫn cứ bình tĩnh duy trì cuộc sống khố rách áo ôm như trước, núp bên cửa lớn nhìn người đến người đi, bất tri bất giác trở thành người có lai lịch lâu đời nhất ở vòng ngoài cùng.
Kỳ thực Lý Thụ cũng mang theo chút hi vọng, y mong chờ một ngày nào đó có thể nhìn thấy đệ đệ nhà mình quay trở về, nhưng theo thời gian dần trôi, y cũng hiểu được nhất định là đã dữ nhiều lành ít rồi.
“Nhóm người kia tổng cộng có 12 người, 8 nam, 4 nữ, trong đó có một cô nàng xinh đẹp, dẫn đầu là một nam nhân, nghe đâu đồng bạn của gã gọi gã ta là cái gì Phong đó. Nhìn qua thì giống như sinh viên đại học.” Lý Thụ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Bọn họ vừa mới tiến vào chưa được bao lâu đã lục tục vào nội thành, chuyện ở bên trong… Tôi cũng không quá rõ ràng.”
“Vậy nói rõ về Chu Phong thêm một chút đi.” An Tiểu Thần cau mày nói, 12 người, so với trong trí nhớ của cậu thì nhiều hơn 2 người, nói như vậy, sau khi bọn họ rời khỏi siêu thị, ở trên đường lại nhận thêm 2 người mới vào, chắc là 2 nữ nhân kia đi.
Sau đó bọn họ liền hiểu được, tên Chu Phong thành lập tiểu đội dị năng giả xong đã đến đăng kí tại Vọng Phong Tháp, sau đó liền sống cố định tại khu C ở, bên trong Vọng Phong Tháp sẽ ghi lại tình trạng ra vào của mỗi tiểu đội dị năng giả, cùng với mức thu hoạch là bao nhiêu, miễn là cung cấp đủ số lượng nhất định để nộp lên trên liền có thể không cần giao tinh thạch, đáp ứng đủ điều kiện đó thì có thể ở lại khu C dài hạn. Đây cũng là một cách biến tướng để giữ những người thức tỉnh ở lại.
Dịch Hạo Thiên ôm lấy An Thần, sau khi nộp đủ số lượng tinh thạch nhất định, ba người đi tới khu C, Lý Thụ nhìn động tác cầm tinh thạch của Dịch Hạo Thiên cứ như đang cầm cục đá, quả thực là bị chọc cho đau lòng đến mức máu chảy thành sông luôn.
Bại gia tử, đây đều là một đám bại gia tử đáng ghét! Này là điển hình đặc trưng nhất của tâm lý hận người giàu đó.
Trong khu C cơ bản đều là dị năng giả hoặc là người nhà của dị năng giả, ở đây được nối điện nước, thậm chí trên đường cái còn có một vài cửa tiệm, buôn bán vũ khí, quần áo, kể cả thức ăn.
“Xem ra ở đây không tệ.” Mặt bánh bao của An Tiểu Thần nhăn lại, rất có cảm giác ghen tỵ.
Dịch Hạo Thiên hôn cậu một ngụm, ôn nhu trả lời: “Nhà của chúng ta cũng rất tốt.”
An Tiểu Thần liếc xéo anh một cái: Tốt cái chỗ nào chứ, lần trước lúc cậu đi xem qua hệt như một cái chợ trời vậy, loạn tao tao.
“Lần sau hảo hảo dẫn em đi dạo một chút.” Dịch Hạo Thiên cọ cọ đầu tóc mao nhung nhung của Tiểu Thần nhà mình, nhớ đến từ khi tới Căn cứ Ngự Long Uyển, dường như Tiểu Thần còn chưa từng ra khỏi cửa, khẳng định là không thể nào lý giải được tình huống của nhà mình rồi.
Hai người nói chuyện cũng không cố kỵ đến Lý Thụ, cho nên y nghe được rất rõ ràng, trong lòng càng thêm chấn động. Trên con đường trơn bóng như ở đây, tuy rằng không dám nói là mọi người đều có thể ấm no, nhưng ít ra tuyệt đối cũng sẽ không xuất hiện một kẻ ăn xin quần áo lem luốc, Lý Thụ chợt phát ra hiện, liền nhận được tầm mắt chú ý của rất nhiều người. Hoặc nghi hoặc, hoặc khinh bỉ.
Ba người đi tới dưới Tháp Vọng Phong, Dịch Hạo Thiên cùng An Tiểu Thần đi vào trước, kêu Lý Thụ ở bên ngoài chờ bọn họ một chút. Thời điểm Lý Thụ đứng ở bên ngoài tháp, vừa vặn có một đội ngũ đi ngang qua, gồm có 10 người, thủ lĩnh là một nam nhân lưng hùm vai gấu tay u thịt bắp, trên tay còn đang quấn lấy một người phụ nữ xinh đẹp.
Lý Thụ và nữ nhân kia nhìn nhau sửng sốt, lập tức, nữ nhân mang theo vẻ mặt chán ghét mà hừ một tiếng, quay đầu, càng thêm dán sát vào trên người của nam nhân kia, bàn tay thon dài rất có kỹ xảo mà xoa nắn chung quanh, phát tao nói: “Hổ ca ~ lần trước anh đã hứa mua quần áo mới cho người ta, cũng không thể nuốt lời nha ~ ”
“Tiểu mỹ nhân, anh đã gạt cưng bao giờ chứ hả ~ ” Nam nhân vai u thịt bắp được gọi là Hổ ca kia cười dâm tà, kéo nữ nhân vào trong ngực, “Chỉ cần tối nay cưng hảo hảo ra sức, hầu hạ mấy anh em đến thoải thoải mái mái, mua thêm vài bộ nữa đều được.”
“Ai nha, đáng ghét ~” Nữ nhân giả vờ xấu hổ vỗ vào ngực của Hổ ca hai cái, khóe môi hồng diễm diễm nở ra một nụ cười tươi phong tình vạn chủng.
Nhất thời sắc mặt của Lý Thụ trở nên xanh đen, nghiến răng nghiến lợi: “Tao hóa.”
Hổ ca vừa nghe liền liếc mắt qua, lập tức nở nụ cười không có hảo ý: “Ồ, đây không phải kế toán trong thôn của chúng ta —— Lý đại ca hay sao, đã lâu không gặp, nhìn anh bây giờ lăn lộn đến…” Nói xong, còn cố ý dùng ánh mắt đảo một vòng quanh quần áo như ăn xin của Lý Thụ, “Lăn lộn đến không quá tốt a.”
Lý Thụ thờ ơ nhìn lại, dù sao trải qua mấy ngày nay, y đã bị nhìn bằng ánh mắt giễu cợt này nhiều rồi, trước đây lúc y còn cầm nhiều tiền, cả đám đều dùng ánh mắt mong ngóng để nhìn y, dệt gấm thêu hoa (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn), bây giờ thì tan đàn xẻ nghé, tường sập mọi người đẩy mà thôi.
“Đại ca yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc cho chị dâu thật tốt.” Hổ ca ôm nữ nhân, đáy mắt hiện vẻ trêu tức, “Anh giấu cũng thật kín, công phu trên giường của chị dâu quá lợi hại rồi, trước đây đúng là đại ca có diễm phúc không cạn a ~ ”
Nói xong, đám người đứng ở sau lưng Vương Hổ đều lộ ra nụ cười hiểu nhưng không nói.
“Đáng tiếc có người, năng lực cũng không được tốt như Hổ ca vậy.” Nữ nhân mềm nhũn ghé vào trước ngực Hổ ca xoa xoa, khẽ ve vãn, tuyệt không quan tâm đến người khác nói ả như thế nào.
Lý Thụ cười nhạt: “Trước đây thực sự là mắt chó của tôi bị mù rồi, mới có thể coi trọng cái loại nữ nhân rắn rết thế này!”
Nếu như không phải do ả, đệ đệ cũng sẽ không bởi vì trong cơn tức giận mà chạy đi đến ký túc xá của trường học, một tháng cũng không thèm về đến một lần, cha mẹ già của y cũng sẽ không sớm chết thảm như vậy! Lý Thụ hận, nhưng cũng chỉ có thể hận mà thôi, y không có năng lực báo thù cho người nhà của mình.
Nữ nhân khẽ hừ một tiếng: “Người không vì mình, chính anh không có năng lực thì đừng sủa bậy như chó, nữ nhân mà, đều là anh hùng. Có đúng hay không nha, Hổ ca ~ ”
“Tiểu tao nhi.” Vương Hổ bị thanh âm nhu nhược nũng nịu gần như ôn nhu tới thấu xương này gọi đến, toàn bộ rối loạn đều trào ra, cảm giác được bụng dưới có chút cứng rắn, gã muốn mang nữ nhân này trở lại dập dập lửa trước, cũng không định cọ xát thêm với cái tên Lý Thụ này làm gì.
Vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên chẳng biết thủ hạ nào ở phía sau lẩm bẩm một câu: “Tại sao lại đụng phải hắn ở chỗ này chứ?”
Vương Hổ dừng cước bộ lại, đúng rồi, rõ ràng cái tên Lý Thụ này chính là một quả trứng yếu đuối không có dị năng gì, cả ngày đều ăn mặc rách rưới, tại sao lại đứng ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ có tiểu đội dị năng giả thu hắn? Chuyện này không có khả năng!
Gã theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một cặp cha con trẻ tuổi đi ra từ Vọng Phong Tháp, người cha đội một cái mũ rách, không nhìn rõ dung mạo, nhưng mặc một bộ quần áo xám tro bẩn thỉu, vừa nhìn cũng là người lăn lộn đến không được tốt lắm, nhất định là tới nơi này để tìm người nương tựa rồi.
Nhưng đứa trẻ kia thì ngược lại, tuy rằng quần áo đã có hơi sẫm màu, nhưng cái đầu tóc mao nhung nhung, gương mặt phần nộn này, vừa nhìn chính là cái loại Bánh Bao đơn thuần trải đời chưa sâu, được người nhà bảo vệ rất tốt. Đúng lúc này, bỗng nhiên đứa trẻ quay đầu nhìn lại, một đôi mắt to tròn đen lúng liếng không hề phòng bị cứ như vậy mà chớp mắt với gã vài cái.
Nhất thời Vương Hổ chỉ cảm thấy tâm niệm khẽ động, lập tức, có một tia tà niệm bắt đầu len lỏi trồi dậy từ bụng dưới của gã. Gã có một anh em thích nhất là chơi nam nhân, đặc biệt là cái loại trẻ con trong thời kỳ thiếu niên với cặp mắt đơn thuần, tướng mạo xinh đẹp, chính là loại hình trời sinh liền thích khoái cảm khi được nam nhân sáp nhập, nhìn sự ẩn nhẫn và thống khổ khi bị chèn ép của người dưới thân, đáy mắt đơn thuần vỡ vụn rồi từ từ bị thay thế bởi đắng cay, sẽ xuất hiện một loại khoái cảm và thỏa mãn mãnh liệt tràn ngập trong lòng.
Thế nhưng khi mấy con rối này bắt đầu trở nên chết lặng và thờ ơ liền không còn ý nghĩa gì cả, cho nên bên người anh em của gã cứ liên tục thay đổi người.
Lúc Vương Hổ thấy đứa trẻ kia trong lòng liền tự đánh giá, cho dù có đưa hàng này đến chỗ người anh em kia của gã, tuyệt đối cũng là một món hàng thượng đẳng a! Đến cả gã trước giờ chưa từng có hứng thú gì với nam nhân cũng không khỏi muốn động tâm tư, hay là gã nên mang về chơi một hồi trước thử xem, sau đó mới đưa cho anh em của mình.
Sau khi hạ quyết tâm, Vương Hổ phất phất tay, tiện tay giao nữ nhân cho tên thủ hạ gần nhất: “Bọn bây về trước đi, tao còn muốn làm một chút chuyện nữa, mấy ngày nay các anh em cực khổ rồi, ngày mai tao làm chủ, mời bọn bây ăn một bữa.”
“Hay quá, cảm ơn Hổ ca.”
“Cám ơn Hổ ca nhiều!”
“Hổ ca chơi vui vẻ, tụi em về trước đây!”
…
Nữ nhân âm thầm cắn răng một cái, nhưng cũng không có gan nói ra câu gì cả.
“Ấy chà, hai vị này là bạn của Lý đại ca sao? Chưa từng gặp qua nha.”
Thấy Vương Hổ quay lại, nhất thời Lý Thụ cảnh giác nhíu mày.
Vương Hổ cũng không thực sự muốn tiếp xúc với Lý Thụ, cho nên gã trực tiếp đưa mắt nhìn người trên người của nam nhân trước mặt này, quan sát một cách càn rỡ, là một người cha, quả thực là nam nhân này có hơi trẻ tuổi, mũ che khuất dung mạo, có vẻ có chút âm u.
Thế nhưng đứa bé này thật sự là… Vương Hổ dời tầm mắt về phía An Tiểu Thần, nhất thời đáy mắt nổi lên sự tham lam vô hạn, không cần nói cũng biết hàm nghĩa là gì, vừa nhìn liền biết rõ.
Đáy mắt Dịch Hạo Thiên trầm xuống, nhất thời bốc lên sát khí, thằng khốn kia thế mà lại dám dùng ánh mắt ham muốn để nhìn vật của anh, đây chính là cái loại cặn bã đến cả ngẩng đầu lên nhìn đều là một sự khinh nhờn!
Lý Thụ hừ lạnh một tiếng, bất động thanh sắc hơi lùi về phía sau, đột nhiên Vương Hổ cảm thấy cả người phát lạnh, một trận hàn khí lạnh lẽo cứ như phát ra từ trong xương, lạnh đến mức hàm răng của gã trực tiếp run lên.
“Mày, mày… Xảy, xảy ra chuyện gì?” Bởi vì bị đông lạnh, ngay cả nói chuyện mà gã cũng nói lắp, vội vã ôm lấy cánh tay run lên.
Dịch Hạo Thiên nhìn gã đầy lạnh lùng, ánh mắt cứ như là đang nhìn vật chết, trong chớp mắt xoay người rời đi, tay anh khẽ động.
Vương Hổ ở phía sau cứ như vừa mới thấy được chuyện gì đó rất kinh khủng, trong chớp mắt gã mở to hai mắt, một tia máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe môi của gã, lập tức, gã không khác gì một con rối gỗ bị chặt đứt dây, thở dốc một tiếng rồi ngã xuống đất.
Đáy mắt Lý Thụ xẹt qua một tia lạnh lùng, một lần nữa nhìn về phía bóng lưng của Dịch Hạo Thiên, nhất thời mang theo chút vị đạo tựa như có điều suy nghĩ.
An Tiểu Thần ôm lấy cổ của đại ca nhà mình, đặt đầu lên trên vai Dịch Hạo Thiên, vừa lúc thấy một màn Vương Hổ ngã xuống kia: “Ca, dị năng thứ hai của anh cũng đã thăng cấp rồi sao?”
Cậu nghiêng nghiêng cái mặt bánh bao, đôi mắt tròn vo trên mặt hơi híp lại, có vẻ thập phần thích ý.
Dịch Hạo Thiên vỗ vỗ lên lưng của An Tiểu Thần, khẽ giải thích: “Không sai, lúc nãy anh vừa mới cho đông máu bên trong cơ thể lại, đâm xuyên qua nội tạng của gã ta.”
Lợi hại a! Thế nhưng…
“Không có điều kiện hạn chế gì sao?” An Tiểu Thần chớp mắt vài cái.
“Có.” Dịch Hạo Thiên hôn lên mặt bánh bao một cái, xét theo tình hình, loại vấn đề tương tự với khuyết điểm này, người bình thường sẽ không hỏi đến, anh cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, nhưng Tiểu Thần là người khác sao? Đương nhiên không phải rồi! “Dưới tình huống nhất định phải tiếp xúc với đối phương trước, nhưng là vừa nãy gã ta không có dùng dị năng bảo vệ mình, liền thừa dịp đó mà lẻn vào.”
An Tiểu Thần buồn chán quơ quơ tóc của Dịch Hạo Thiên: “Đây là kết cục khi khinh địch, thế nhưng, ca, làm vậy có khi nào sẽ gây phiền toái hay không?”
Cặp mắt Dịch Hạo Thiên hiện lên một mạt sắc bén, tên Vương Hổ đó chết là đúng rồi, căn bản anh cũng sẽ không để chuyện này ở trong lòng, nhưng vì không muốn để cho Tiểu Thần lo lắng, anh quyết định vẫn nên làm bộ một chút, đi hỏi thăm tình huống cũng được.
“Người vừa nãy có lai lịch thế nào?”
Rất hiển nhiên, những lời này là đang nói với Lý Thụ, hiện tại dưới đáy lòng Lý Thụ đã sớm rõ ràng, hạ quyết tâm phải hảo hảo bám víu vào hai vị này, nghe được câu hỏi đương nhiên sẽ lập tức ân cần trả lời rồi.
“Nhắc tới cũng thật trùng hợp, người kia tên là Vương Hổ, cũng là người của thôn này, trước đây tất cả mọi người gọi gã là Hổ Tử, bản thân gã có dị năng hệ hỏa, có một đội dị năng giả 10 người, hình như là hôm nay bọn họ vừa mới trở về.” Lý Thụ dừng một chút, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe quang mang, “Tôi nhớ ra rồi, cái người Chu Phong mà hai người muốn tìm kia là anh em kết nghĩa của Vương Hổ, quen biết cũng đã lâu, hình như hiện tại có quan hệ cũng không tồi.”
An Tiểu Thần vui vẻ cười hì hì: “Thực sự là tìm hoài thì không thấy, lúc chẳng cần lại hiện ra, ca, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ người khác tìm tới cửa là được rồi.”
Nhìn Tiểu Thần cười đến thiên chân vô tà, trong lòng Dịch Hạo Thiên cũng hóa thành một đoàn mềm nhũn.
Lý Thụ đứng ở một bên, không biết tại sao bỗng nhiên y lại rùng mình một cái, cái loại cảm giác khi một đứa trẻ tựa như thiên sứ mỉm cười với bạn nói đến chuyện tử vong không hài hòa tới mức cực kỳ quỷ dị.
Thì ra người này có tên là Lý Thụ, vốn là người sống trong thôn, trước mạt thế là kế toán của thôn này, từ nhỏ trí nhớ đã rất tốt, sau mạt thế bởi vì không có bất kỳ dị năng gì, cạnh tranh không lại nên đã bị đuổi ra ngoài, rất nhanh, bà xã xinh đẹp cũng bỏ trốn, cha mẹ già qua đời, y còn một đệ đệ đang học tại thành phố, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào.
Lý Thụ chỉ còn lại một thân một mình, mỗi ngày liền ở tại cái vòng ngoài cùng này lăn lộn ăn lăn lộn uống chờ chết, thời điểm những người khác đều liều mạng chen chúc vào sâu trong thành, y vẫn cứ bình tĩnh duy trì cuộc sống khố rách áo ôm như trước, núp bên cửa lớn nhìn người đến người đi, bất tri bất giác trở thành người có lai lịch lâu đời nhất ở vòng ngoài cùng.
Kỳ thực Lý Thụ cũng mang theo chút hi vọng, y mong chờ một ngày nào đó có thể nhìn thấy đệ đệ nhà mình quay trở về, nhưng theo thời gian dần trôi, y cũng hiểu được nhất định là đã dữ nhiều lành ít rồi.
“Nhóm người kia tổng cộng có 12 người, 8 nam, 4 nữ, trong đó có một cô nàng xinh đẹp, dẫn đầu là một nam nhân, nghe đâu đồng bạn của gã gọi gã ta là cái gì Phong đó. Nhìn qua thì giống như sinh viên đại học.” Lý Thụ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Bọn họ vừa mới tiến vào chưa được bao lâu đã lục tục vào nội thành, chuyện ở bên trong… Tôi cũng không quá rõ ràng.”
“Vậy nói rõ về Chu Phong thêm một chút đi.” An Tiểu Thần cau mày nói, 12 người, so với trong trí nhớ của cậu thì nhiều hơn 2 người, nói như vậy, sau khi bọn họ rời khỏi siêu thị, ở trên đường lại nhận thêm 2 người mới vào, chắc là 2 nữ nhân kia đi.
Sau đó bọn họ liền hiểu được, tên Chu Phong thành lập tiểu đội dị năng giả xong đã đến đăng kí tại Vọng Phong Tháp, sau đó liền sống cố định tại khu C ở, bên trong Vọng Phong Tháp sẽ ghi lại tình trạng ra vào của mỗi tiểu đội dị năng giả, cùng với mức thu hoạch là bao nhiêu, miễn là cung cấp đủ số lượng nhất định để nộp lên trên liền có thể không cần giao tinh thạch, đáp ứng đủ điều kiện đó thì có thể ở lại khu C dài hạn. Đây cũng là một cách biến tướng để giữ những người thức tỉnh ở lại.
Dịch Hạo Thiên ôm lấy An Thần, sau khi nộp đủ số lượng tinh thạch nhất định, ba người đi tới khu C, Lý Thụ nhìn động tác cầm tinh thạch của Dịch Hạo Thiên cứ như đang cầm cục đá, quả thực là bị chọc cho đau lòng đến mức máu chảy thành sông luôn.
Bại gia tử, đây đều là một đám bại gia tử đáng ghét! Này là điển hình đặc trưng nhất của tâm lý hận người giàu đó.
Trong khu C cơ bản đều là dị năng giả hoặc là người nhà của dị năng giả, ở đây được nối điện nước, thậm chí trên đường cái còn có một vài cửa tiệm, buôn bán vũ khí, quần áo, kể cả thức ăn.
“Xem ra ở đây không tệ.” Mặt bánh bao của An Tiểu Thần nhăn lại, rất có cảm giác ghen tỵ.
Dịch Hạo Thiên hôn cậu một ngụm, ôn nhu trả lời: “Nhà của chúng ta cũng rất tốt.”
An Tiểu Thần liếc xéo anh một cái: Tốt cái chỗ nào chứ, lần trước lúc cậu đi xem qua hệt như một cái chợ trời vậy, loạn tao tao.
“Lần sau hảo hảo dẫn em đi dạo một chút.” Dịch Hạo Thiên cọ cọ đầu tóc mao nhung nhung của Tiểu Thần nhà mình, nhớ đến từ khi tới Căn cứ Ngự Long Uyển, dường như Tiểu Thần còn chưa từng ra khỏi cửa, khẳng định là không thể nào lý giải được tình huống của nhà mình rồi.
Hai người nói chuyện cũng không cố kỵ đến Lý Thụ, cho nên y nghe được rất rõ ràng, trong lòng càng thêm chấn động. Trên con đường trơn bóng như ở đây, tuy rằng không dám nói là mọi người đều có thể ấm no, nhưng ít ra tuyệt đối cũng sẽ không xuất hiện một kẻ ăn xin quần áo lem luốc, Lý Thụ chợt phát ra hiện, liền nhận được tầm mắt chú ý của rất nhiều người. Hoặc nghi hoặc, hoặc khinh bỉ.
Ba người đi tới dưới Tháp Vọng Phong, Dịch Hạo Thiên cùng An Tiểu Thần đi vào trước, kêu Lý Thụ ở bên ngoài chờ bọn họ một chút. Thời điểm Lý Thụ đứng ở bên ngoài tháp, vừa vặn có một đội ngũ đi ngang qua, gồm có 10 người, thủ lĩnh là một nam nhân lưng hùm vai gấu tay u thịt bắp, trên tay còn đang quấn lấy một người phụ nữ xinh đẹp.
Lý Thụ và nữ nhân kia nhìn nhau sửng sốt, lập tức, nữ nhân mang theo vẻ mặt chán ghét mà hừ một tiếng, quay đầu, càng thêm dán sát vào trên người của nam nhân kia, bàn tay thon dài rất có kỹ xảo mà xoa nắn chung quanh, phát tao nói: “Hổ ca ~ lần trước anh đã hứa mua quần áo mới cho người ta, cũng không thể nuốt lời nha ~ ”
“Tiểu mỹ nhân, anh đã gạt cưng bao giờ chứ hả ~ ” Nam nhân vai u thịt bắp được gọi là Hổ ca kia cười dâm tà, kéo nữ nhân vào trong ngực, “Chỉ cần tối nay cưng hảo hảo ra sức, hầu hạ mấy anh em đến thoải thoải mái mái, mua thêm vài bộ nữa đều được.”
“Ai nha, đáng ghét ~” Nữ nhân giả vờ xấu hổ vỗ vào ngực của Hổ ca hai cái, khóe môi hồng diễm diễm nở ra một nụ cười tươi phong tình vạn chủng.
Nhất thời sắc mặt của Lý Thụ trở nên xanh đen, nghiến răng nghiến lợi: “Tao hóa.”
Hổ ca vừa nghe liền liếc mắt qua, lập tức nở nụ cười không có hảo ý: “Ồ, đây không phải kế toán trong thôn của chúng ta —— Lý đại ca hay sao, đã lâu không gặp, nhìn anh bây giờ lăn lộn đến…” Nói xong, còn cố ý dùng ánh mắt đảo một vòng quanh quần áo như ăn xin của Lý Thụ, “Lăn lộn đến không quá tốt a.”
Lý Thụ thờ ơ nhìn lại, dù sao trải qua mấy ngày nay, y đã bị nhìn bằng ánh mắt giễu cợt này nhiều rồi, trước đây lúc y còn cầm nhiều tiền, cả đám đều dùng ánh mắt mong ngóng để nhìn y, dệt gấm thêu hoa (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn), bây giờ thì tan đàn xẻ nghé, tường sập mọi người đẩy mà thôi.
“Đại ca yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc cho chị dâu thật tốt.” Hổ ca ôm nữ nhân, đáy mắt hiện vẻ trêu tức, “Anh giấu cũng thật kín, công phu trên giường của chị dâu quá lợi hại rồi, trước đây đúng là đại ca có diễm phúc không cạn a ~ ”
Nói xong, đám người đứng ở sau lưng Vương Hổ đều lộ ra nụ cười hiểu nhưng không nói.
“Đáng tiếc có người, năng lực cũng không được tốt như Hổ ca vậy.” Nữ nhân mềm nhũn ghé vào trước ngực Hổ ca xoa xoa, khẽ ve vãn, tuyệt không quan tâm đến người khác nói ả như thế nào.
Lý Thụ cười nhạt: “Trước đây thực sự là mắt chó của tôi bị mù rồi, mới có thể coi trọng cái loại nữ nhân rắn rết thế này!”
Nếu như không phải do ả, đệ đệ cũng sẽ không bởi vì trong cơn tức giận mà chạy đi đến ký túc xá của trường học, một tháng cũng không thèm về đến một lần, cha mẹ già của y cũng sẽ không sớm chết thảm như vậy! Lý Thụ hận, nhưng cũng chỉ có thể hận mà thôi, y không có năng lực báo thù cho người nhà của mình.
Nữ nhân khẽ hừ một tiếng: “Người không vì mình, chính anh không có năng lực thì đừng sủa bậy như chó, nữ nhân mà, đều là anh hùng. Có đúng hay không nha, Hổ ca ~ ”
“Tiểu tao nhi.” Vương Hổ bị thanh âm nhu nhược nũng nịu gần như ôn nhu tới thấu xương này gọi đến, toàn bộ rối loạn đều trào ra, cảm giác được bụng dưới có chút cứng rắn, gã muốn mang nữ nhân này trở lại dập dập lửa trước, cũng không định cọ xát thêm với cái tên Lý Thụ này làm gì.
Vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên chẳng biết thủ hạ nào ở phía sau lẩm bẩm một câu: “Tại sao lại đụng phải hắn ở chỗ này chứ?”
Vương Hổ dừng cước bộ lại, đúng rồi, rõ ràng cái tên Lý Thụ này chính là một quả trứng yếu đuối không có dị năng gì, cả ngày đều ăn mặc rách rưới, tại sao lại đứng ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ có tiểu đội dị năng giả thu hắn? Chuyện này không có khả năng!
Gã theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một cặp cha con trẻ tuổi đi ra từ Vọng Phong Tháp, người cha đội một cái mũ rách, không nhìn rõ dung mạo, nhưng mặc một bộ quần áo xám tro bẩn thỉu, vừa nhìn cũng là người lăn lộn đến không được tốt lắm, nhất định là tới nơi này để tìm người nương tựa rồi.
Nhưng đứa trẻ kia thì ngược lại, tuy rằng quần áo đã có hơi sẫm màu, nhưng cái đầu tóc mao nhung nhung, gương mặt phần nộn này, vừa nhìn chính là cái loại Bánh Bao đơn thuần trải đời chưa sâu, được người nhà bảo vệ rất tốt. Đúng lúc này, bỗng nhiên đứa trẻ quay đầu nhìn lại, một đôi mắt to tròn đen lúng liếng không hề phòng bị cứ như vậy mà chớp mắt với gã vài cái.
Nhất thời Vương Hổ chỉ cảm thấy tâm niệm khẽ động, lập tức, có một tia tà niệm bắt đầu len lỏi trồi dậy từ bụng dưới của gã. Gã có một anh em thích nhất là chơi nam nhân, đặc biệt là cái loại trẻ con trong thời kỳ thiếu niên với cặp mắt đơn thuần, tướng mạo xinh đẹp, chính là loại hình trời sinh liền thích khoái cảm khi được nam nhân sáp nhập, nhìn sự ẩn nhẫn và thống khổ khi bị chèn ép của người dưới thân, đáy mắt đơn thuần vỡ vụn rồi từ từ bị thay thế bởi đắng cay, sẽ xuất hiện một loại khoái cảm và thỏa mãn mãnh liệt tràn ngập trong lòng.
Thế nhưng khi mấy con rối này bắt đầu trở nên chết lặng và thờ ơ liền không còn ý nghĩa gì cả, cho nên bên người anh em của gã cứ liên tục thay đổi người.
Lúc Vương Hổ thấy đứa trẻ kia trong lòng liền tự đánh giá, cho dù có đưa hàng này đến chỗ người anh em kia của gã, tuyệt đối cũng là một món hàng thượng đẳng a! Đến cả gã trước giờ chưa từng có hứng thú gì với nam nhân cũng không khỏi muốn động tâm tư, hay là gã nên mang về chơi một hồi trước thử xem, sau đó mới đưa cho anh em của mình.
Sau khi hạ quyết tâm, Vương Hổ phất phất tay, tiện tay giao nữ nhân cho tên thủ hạ gần nhất: “Bọn bây về trước đi, tao còn muốn làm một chút chuyện nữa, mấy ngày nay các anh em cực khổ rồi, ngày mai tao làm chủ, mời bọn bây ăn một bữa.”
“Hay quá, cảm ơn Hổ ca.”
“Cám ơn Hổ ca nhiều!”
“Hổ ca chơi vui vẻ, tụi em về trước đây!”
…
Nữ nhân âm thầm cắn răng một cái, nhưng cũng không có gan nói ra câu gì cả.
“Ấy chà, hai vị này là bạn của Lý đại ca sao? Chưa từng gặp qua nha.”
Thấy Vương Hổ quay lại, nhất thời Lý Thụ cảnh giác nhíu mày.
Vương Hổ cũng không thực sự muốn tiếp xúc với Lý Thụ, cho nên gã trực tiếp đưa mắt nhìn người trên người của nam nhân trước mặt này, quan sát một cách càn rỡ, là một người cha, quả thực là nam nhân này có hơi trẻ tuổi, mũ che khuất dung mạo, có vẻ có chút âm u.
Thế nhưng đứa bé này thật sự là… Vương Hổ dời tầm mắt về phía An Tiểu Thần, nhất thời đáy mắt nổi lên sự tham lam vô hạn, không cần nói cũng biết hàm nghĩa là gì, vừa nhìn liền biết rõ.
Đáy mắt Dịch Hạo Thiên trầm xuống, nhất thời bốc lên sát khí, thằng khốn kia thế mà lại dám dùng ánh mắt ham muốn để nhìn vật của anh, đây chính là cái loại cặn bã đến cả ngẩng đầu lên nhìn đều là một sự khinh nhờn!
Lý Thụ hừ lạnh một tiếng, bất động thanh sắc hơi lùi về phía sau, đột nhiên Vương Hổ cảm thấy cả người phát lạnh, một trận hàn khí lạnh lẽo cứ như phát ra từ trong xương, lạnh đến mức hàm răng của gã trực tiếp run lên.
“Mày, mày… Xảy, xảy ra chuyện gì?” Bởi vì bị đông lạnh, ngay cả nói chuyện mà gã cũng nói lắp, vội vã ôm lấy cánh tay run lên.
Dịch Hạo Thiên nhìn gã đầy lạnh lùng, ánh mắt cứ như là đang nhìn vật chết, trong chớp mắt xoay người rời đi, tay anh khẽ động.
Vương Hổ ở phía sau cứ như vừa mới thấy được chuyện gì đó rất kinh khủng, trong chớp mắt gã mở to hai mắt, một tia máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe môi của gã, lập tức, gã không khác gì một con rối gỗ bị chặt đứt dây, thở dốc một tiếng rồi ngã xuống đất.
Đáy mắt Lý Thụ xẹt qua một tia lạnh lùng, một lần nữa nhìn về phía bóng lưng của Dịch Hạo Thiên, nhất thời mang theo chút vị đạo tựa như có điều suy nghĩ.
An Tiểu Thần ôm lấy cổ của đại ca nhà mình, đặt đầu lên trên vai Dịch Hạo Thiên, vừa lúc thấy một màn Vương Hổ ngã xuống kia: “Ca, dị năng thứ hai của anh cũng đã thăng cấp rồi sao?”
Cậu nghiêng nghiêng cái mặt bánh bao, đôi mắt tròn vo trên mặt hơi híp lại, có vẻ thập phần thích ý.
Dịch Hạo Thiên vỗ vỗ lên lưng của An Tiểu Thần, khẽ giải thích: “Không sai, lúc nãy anh vừa mới cho đông máu bên trong cơ thể lại, đâm xuyên qua nội tạng của gã ta.”
Lợi hại a! Thế nhưng…
“Không có điều kiện hạn chế gì sao?” An Tiểu Thần chớp mắt vài cái.
“Có.” Dịch Hạo Thiên hôn lên mặt bánh bao một cái, xét theo tình hình, loại vấn đề tương tự với khuyết điểm này, người bình thường sẽ không hỏi đến, anh cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, nhưng Tiểu Thần là người khác sao? Đương nhiên không phải rồi! “Dưới tình huống nhất định phải tiếp xúc với đối phương trước, nhưng là vừa nãy gã ta không có dùng dị năng bảo vệ mình, liền thừa dịp đó mà lẻn vào.”
An Tiểu Thần buồn chán quơ quơ tóc của Dịch Hạo Thiên: “Đây là kết cục khi khinh địch, thế nhưng, ca, làm vậy có khi nào sẽ gây phiền toái hay không?”
Cặp mắt Dịch Hạo Thiên hiện lên một mạt sắc bén, tên Vương Hổ đó chết là đúng rồi, căn bản anh cũng sẽ không để chuyện này ở trong lòng, nhưng vì không muốn để cho Tiểu Thần lo lắng, anh quyết định vẫn nên làm bộ một chút, đi hỏi thăm tình huống cũng được.
“Người vừa nãy có lai lịch thế nào?”
Rất hiển nhiên, những lời này là đang nói với Lý Thụ, hiện tại dưới đáy lòng Lý Thụ đã sớm rõ ràng, hạ quyết tâm phải hảo hảo bám víu vào hai vị này, nghe được câu hỏi đương nhiên sẽ lập tức ân cần trả lời rồi.
“Nhắc tới cũng thật trùng hợp, người kia tên là Vương Hổ, cũng là người của thôn này, trước đây tất cả mọi người gọi gã là Hổ Tử, bản thân gã có dị năng hệ hỏa, có một đội dị năng giả 10 người, hình như là hôm nay bọn họ vừa mới trở về.” Lý Thụ dừng một chút, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe quang mang, “Tôi nhớ ra rồi, cái người Chu Phong mà hai người muốn tìm kia là anh em kết nghĩa của Vương Hổ, quen biết cũng đã lâu, hình như hiện tại có quan hệ cũng không tồi.”
An Tiểu Thần vui vẻ cười hì hì: “Thực sự là tìm hoài thì không thấy, lúc chẳng cần lại hiện ra, ca, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ người khác tìm tới cửa là được rồi.”
Nhìn Tiểu Thần cười đến thiên chân vô tà, trong lòng Dịch Hạo Thiên cũng hóa thành một đoàn mềm nhũn.
Lý Thụ đứng ở một bên, không biết tại sao bỗng nhiên y lại rùng mình một cái, cái loại cảm giác khi một đứa trẻ tựa như thiên sứ mỉm cười với bạn nói đến chuyện tử vong không hài hòa tới mức cực kỳ quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.