Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 80: (Ngoại truyện quân): Khởi nguồn
Đoạn Tội Hoa
20/11/2016
Trên núi Thanh Sơn mây mù che đỉnh, cỏ thơm trải dài như một tấm thảm,
hoa đào khoe sắc rực rỡ. Dưới đáy hồ trong suốt, bầy cá chép đỏ tự chơi
đùa tung tăng. Trên tảng đá bên bờ hồ rải đầy quân cờ. Nếu lại nhìn kỹ
quân cờ kia một phen sẽ thấy chúng trong suốt lấp lánh, không giống phàm vật.
Bỗng nhiên trong rừng truyền đến một trận xào xạc, cá chép dưới hồ không chỉ có không có bị dọa sợ mà ngược lại đều bơi đến cạnh tảng đá, thỉnh thoảng nhúc nhích đầu, để lại những gợn sóng lăn tăn.
"Lần trước tới. . ."
". . . Đã được một đoạn thời gian rồi."
"Cũng không biết. . ."
"Đại khái đi."
Dần dần có thanh âm nói chuyện của hai người vang vọng lại tựa như gió thoảng, mang theo cảm giác xuất phàm thoát tục. Chỉ chốc lát sau, bóng dáng khẳng khiu của hai người liền xuất hiện cạnh bờ hồ.
"Dịch Ly ơi là Dịch Ly, rốt cuộc là ngươi vẫn không yên lòng, phải tới nhìn thử một chút đi." Tiên quân mặc áo bào trắng cười ha hả một tiếng, khẽ phất quạt giấy, mặt nước trong suốt cũng không còn một mảnh đục ngầu nữa.
Dịch Ly mặc áo bào xanh thẫm tức giận trừng mắt với hắn: "Nếu như không phải tại cái tên đồ đệ kia của ngươi, làm gì có nhiều chuyện như vậy chứ!"
Mộ Ngôn vuốt vuốt tay: "Cũng không thể nói như vậy được, nếu không phải tại ngươi chết sống không đồng ý, lấy đâu ra chuyện đánh cuộc này đây?"
"Ngươi cũng thiệt khai sáng ha." Dịch Ly quay đầu không thèm phản ứng hắn.
Mộ Ngôn mỉm cười: "Đương nhiên, dù sao bên này của ta cũng là cưới về."
"Cưới cái con khỉ!"
"Nè nè, thua chính là thua, cũng không thể quỵt nợ à." Mộ Ngôn tiện tay cầm lấy một quân cờ trên tảng đá, ném vào hồ nước, nhất thời chọc cho đàn cá chép đuổi theo, "Tiền bối cũng không thể ăn vạ với hậu bối được, coi chừng không có chỗ đặt cái mặt già đó."
Dịch Ly kêu lên: "Ngươi lại làm lãng phí đồ của ta, ta đã thu thập đồ chơi này mấy trăm năm rồi!"
"Trách không được đều mòn cả rồi, lần sau ta sẽ đi tìm một bộ mới cho ngươi."
"Thật sao?" Dịch Ly trợn tròn mắt.
"Thật!" Mộ Ngôn buồn cười xoa xoa đầu Dịch Ly.
Đúng lúc này, mặt hồ đục ngầu bỗng trở nên rõ ràng, một màn ảnh tựa như pháo hoa lẳng lặng hiện lên.
"Không ngờ đóa hoa nhỏ này lại trọng tình trọng nghĩa như vậy." Dịch Ly sờ sờ cằm theo bản năng, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Mộ Ngôn nhíu mày: "Nếu như vậy, hôm nào đặt nó trước động Thanh Dao là được, cứ coi như là tạo hóa của nó đi."
Dịch Ly không có nói tiếp mà lại dời tầm mắt vào hình ảnh An Thần và Dịch Hạo Thiên đang hôn nhau, nhất thời chân mày khẽ nhếch: "Nghiệt duyên, quả thực chính là nghiệt duyên!"
". . ." Mộ Ngôn âm thầm thở dài, hắn biết năm đó Dịch Ly đã động tay động chân, cố ý để cho hai đứa chuyển thế thành anh em, nhưng đồ đệ của mình mình hiểu rõ, tình cảm chân thành chính là tình cảm chân thành, cho dù có là huyết thống cũng vô pháp ngăn cản nó được.
"Mộ Ngôn, quản cái tên đồ đệ của ngươi cho tốt vào, đến cả đệ đệ ruột cũng dám xuống tay! Nó là có bao nhiêu tam quan bất chính, cứ như vậy mà kết đôi với bé ngoan đơn thuần ngây thơ của nhà ta!"
Mộ Ngôn yên lặng vỗ vỗ vai Dịch Ly: "Đừng quên, ngươi đã đánh cuộc với nó rồi, nếu như dưới tình huống hai đứa đều mất đi toàn bộ ký ức mà vẫn yêu nhau như cũ, vậy thì ngươi sẽ đồng ý mà."
"Đồng ý cái rắm." Dịch Ly căm giận trừng mắt với ảo ảnh ở trong nước của Dịch Hạo Thiên, "Nếu như không phải năm đó cái tên đồ đệ vô sỉ liêm này thừa cơ không có mặt ta ở đấy đi dụ dỗ bé ngoan, bé ngoan nhà ta mới không dễ bị bắt cóc như vậy được đâu, ngươi cũng đừng quên, năm đó lúc bé ngoan ở bên cạnh ta vẫn còn là vị thành niên đó nhá!"
Nghĩ tới chuyện này, Dịch Ly liền nổi điển a! Dựa theo cách tính của tiên gia bọn họ thì phải là bách niên nhi lập (bình thường là tam thập nhi lập, tức 30 tuổi mới trưởng thành => đối với tiên nhân là tới 100 tuổi mới coi như trưởng thành), nhưng lúc đó tiểu đồ đệ đáng yêu của y chỉ vừa mới hơn 50 tuổi, nếu đổi thành phàm lịch thì chỉ vừa mới khoảng 13 tuổi mà thôi, vậy mà cái thằng khốn lạn kia lại dám xuống tay dụ dỗ, có để sư thúc như y vào mắt hay không hả!
Mộ Ngôn âm thầm thở dài, đương nhiên hắn có biết chuyện này, thế nhưng hắn cũng biết, với tính cách của đồ đệ nhà hắn, nhận chuẩn chính là nhận chuẩn, dù có 18 ngọn núi lớn chống đỡ cũng chống không nổi.
Giống như hiện tại, đều đã quậy đến mức chuyển thế xuống phàm trần rồi mà duyên phận của hai đứa vẫn được kéo dài.
"Dịch Ly, ngươi hãy nhìn thoáng ra chút đi, hai người bọn nó đều chuyển thế tại Dịch gia, cũng coi như là đời sau của ngươi rồi. Huống chi, đến cả thiên đạo cũng đều giúp một tay, mặc kệ ngươi có thích hay không, nhất định bọn chúng sẽ ở cùng một chỗ."
Chặt đứt duyên phận một đời lại bị một đóa hoa nhỏ theo sát sang đời thứ hai, mà đóa hoa này lại thuộc về ngàn năm trước do Dịch Ly tự tay làm phép, vậy cứ coi như là một đoạn duyên phận đi.
Đương nhiên Dịch Ly cũng nghĩ đến điểm này, mặc dù trong lòng cũng thầm chấp nhận nhưng vẫn có chút không phục.
"Chờ hai đứa nó trở về liền lôi lên núi của ta, ta phải nói cho rõ ràng. Cho dù có kết làm bầu bạn với đồ đệ ngoan của ta, vậy cũng phải chờ tới khi nó qua lễ thành niên rồi hẵng nói tiếp."
"Đúng vậy, đến lúc đó nhất định ta sẽ thông báo cho bọn chúng trước."
Giọng điệu của Dịch Ly vẫn không tốt như cũ, nhưng có thể nghĩ thông như vậy đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
Mộ Ngôn nhìn thoáng qua đồ đệ nhà mình, thầm nghĩ: Vi sư cũng chỉ có thể giúp bấy nhiêu thôi, kế tiếp con tự xem rồi làm đi. Chính vi sư cũng phải đi theo đuổi bầu bạn đây.
"Dịch Ly, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, có muốn đến chỗ của ta chọn quân cờ không?"
Dịch Ly trợn trắng mắt: "Không phải là ta đang đi nhanh qua bển sao?"
". . ."
Mộ Ngôn sờ sờ mũi, thiệt tình, quả nhiên là dạng sư phụ gì sẽ dạy ra dạng đồ đệ đó a. . . Bậy rồi! Đồ đệ của y hoàn toàn không giống y chút nào đâu, cho nên, Dịch Ly là một trường hợp đặc biệt sao?
——— —————— —————— —————— ————
Lại nói về mấy trăm năm trước, lúc An Thần vẫn còn là con trưởng của Dịch gia, bởi vì quen biết với một đóa hoa dạ lan đã hóa thành hình người đã khiến cho số phận bất hạnh lệch khỏi thiên đạo, gặp phải thiên kiếp, trở thành người chết oan.
Mà hồn phách chết oan lệch khỏi thiên đạo sẽ không vào được luân hồi, nếu không có chấp niệm cường đại đến mức đủ để chống đỡ thì đến cả nguyên hình cũng khó mà duy trì tiếp được, chờ đợi bọn họ sẽ là cảnh vất vơ vất vưởng hoặc là tan thành mây khói.
Không ngờ bởi vì thiên phùng dị biến, tiên quân Dịch Ly vừa vặn tới đây điều tra, xót kẻ vô tội, trùng hợp người này lại còn là hậu nhân của Dịch gia, y thấy tư chất không tồi liền mang về, nghĩ thầm không thể thu làm đồ đệ thì để sai vặt cũng được, sẽ tốt hơn nhiều so với cảnh phải lưu lạc tới mức hồn phi phách tán.
Bởi vì chấp niệm của thiếu niên không sâu, sớm đã quên đi chuyện trước kia, đến cả mình vốn tên là gì cũng không nhớ được, Dịch Ly liền đặt cho cậu một chữ "Cảnh" —— Dịch Cảnh, kiểm tra tiên căn của Dịch Cảnh, không ngờ lại phát hiện ra cậu cũng có linh căn hệ mộc giống mình, chỉ là thể chất có hơi gầy yếu một chút.
Dịch Ly nghĩ hiện tại tìm một linh căn đơn cũng không dễ dàng gì, vì thế liền dẫn dắt Dịch Cảnh tiến dần từng bước, thu làm đệ tử nhập thất. Bởi vì Dịch Cảnh nhu thuận hiểu chuyện, bình thường Dịch Ly sẽ gọi cậu là bé ngoan, lâu ngày dài tháng, cả đám người quen thân với Dịch Ly trong Tiên Vân Giới đều biết Dịch Ly có một đệ tử nhập thất gọi là “bé ngoan”, bảo bối cực kỳ, bình thường đều để ở trên đỉnh núi nuôi dưỡng, hiếm lắm mới gặp được một lần.
"Ngươi cưng nó quá." Mỗi lần Mộ Ngôn tới thăm Dịch Ly đều sẽ nói một câu như vậy, cửa chính không ra, cửa phụ không vào, nuôi không khác gì khuê nữ hoàng hoa hết ó.
Dịch Ly bĩu môi: "Cũng không phải ngươi không hiểu đám người kia, bé ngoan nhà ta đơn thuần như vậy, lỡ như đi ra ngoài bị khi dễ thì biết làm sao bây giờ?"
Mộ Ngôn cau mày, Tiên Vân Giới lúc nào cũng có một đám phần tử cực đoan như vậy, cứ luôn coi thường người tu tiên từ trần gian lên, gặp người ta đơn chiếc yếu ớt liền muốn khi dễ một phen, mà đám người đó phần lớn đều là con thế gia của mấy đại môn phái, đơn giản là không đắc tội nổi, tuy rằng bề ngoài bọn họ không dám đối nghịch với chúng tiên quân, nhưng chơi ngáng chân ngầm lại càng khó xử lý hơn.
Thế nhưng. . . chính vì vậy, mới càng phải để cho bé ngoan trưởng thành hơn chứ hả.
"Nếu không, để ta kêu Mộ Hàn đến chơi với nó?"
Dịch Ly trợn trắng mắt: "Cái tên đồ đệ băng sơn khó chịu kia của ngươi suốt ngày chỉ biết có luyện kiếm, đã sắp biến thành cuồng kiếm tới nơi rồi, ném đồ đệ bảo bối của ta cho nó? Nếu bị dạy hư thì đưa ai tới đền cho ta đây."
Hiển nhiên là khi nhớ đến tính tình của đồ đệ nhà mình thì Mộ Ngôn cũng có hơi nhức đầu.
Trùng hợp chính là, bé ngoan lên núi không bao lâu liền nghênh đón trận đấu võ trăm năm một lần của Tiên Vân Giới, trận đấu võ này là do mấy đại môn phái rất có danh tiếng liên thủ tổ chức, một là để khích lệ đệ tử, hai là để chọn ra nhân tài trong chúng tiên.
Lần đầu tiên bé ngoan đi xa nhà, cậu thận trọng đi theo phía sau Dịch Ly, cặp mắt đen láy như mực tràn đầy tò mò đánh giá phố thị phồn hoa trên trời mà mình chưa từng thấy qua.
Nào ngờ chỉ mới không để ý một chút đã không thấy sư phụ đâu, thoáng cái bị lạc giữa biển người mênh mông, bé ngoan mờ mịt sốt ruột, chỉ chốc lát sau liền bị một đám người vây quanh với khí thế hừng hực.
"Chà chà, có phải đây chính là tiểu hài nhi không?"
"Không sai, nhìn xem khí tức trên người nó, đúng là người của phàm trần mới đến được không bao lâu."
"Thiết, một kẻ phàm phu tục tử cũng xứng lên thiên giới, hưởng thụ tài nguyên ở đây sao?"
. . .
Lần đầu tiên bé ngoan chân chính đối mặt với người ngoài, cậu không hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương cho lắm, nhưng cậu cũng đoán ra được đại khái là đối phương không thích cậu.
Bé ngoan xoay người muốn bỏ chạy, thế nhưng cả đám người lại không muốn buông tha cho cậu, lỗ mãng nắm lấy tóc của cậu, đẩy cậu vào ngõ hẻm ở bên cạnh, bé ngoan không đứng vững, thoáng cái đã bị đẩy ngã, trực tiếp đụng vào góc tường, đầu gối bị đạp truyền đến một trận đau đớn.
"Thiết, không ngờ lại còn là một thằng ngốc chưa được dạy dỗ gì!"
"Ha ha, quả đúng là phế vật mà!"
. . .
Số phận, có đôi khi chỉ là cái ngước mắt trong thoáng chốc, cặp mắt đen nhánh chợt rung động, có một loại tình cảm mang tên là tim đập thình thịch.
Mộ Hàn đứng ở góc đường bàng quan nhìn mọi chuyện xảy ra, vốn dĩ cũng không có cảm giác gì, thế nhưng trong thoáng chốc thiếu niên ngước mắt lên, màu mắt đen láy tỏa sáng tựa như ẩn chứa toàn bộ tinh không. Thân thể chuyển động nhanh hơn cả đại não của anh, vốn dĩ đám người kia chỉ là bọn gà mờ, căn bản cũng không học được mấy chiêu, thế nên chúng liền chạy trối chết.
Mộ Hàn quay đầu lại, thấy thiếu niên vẫn còn đang ngồi ở dưới đất, dùng cặp mắt xinh đẹp đen lúng liếng đánh giá anh. Đáy lòng Mộ Hàn nhịn không được trở nên mềm nhũn, hạ thấp thân xuống, thận trọng kiểm tra đầu gối của thiếu niên.
"Còn đau không?" Anh hỏi, giọng điệu ôn hòa chưa từng thấy trước đây.
Bé ngoan chần chờ một lát, khẽ lắc đầu một cái. Mộ Hàn thu hồi trường kiếm ở bên hông, chỉnh chỉnh tóc lại cho thiếu niên, chậm rãi bế cậu lên, để cậu dựa sát vào lồng ngực của mình.
"Cứ về với ta trước đã, ta sẽ thoa chút thuốc cho ngươi."
Bé ngoan còn không nghĩ ra nên trả lời thế nào thì Mộ Hàn đã triệu hoán tuyết hạc đến, mang theo thiếu niên quay về đỉnh núi nhà mình.
Khi còn bé sư phụ đã nói cho anh biết, nếu có người mình muốn cưới làm vợ liền phải nhanh chóng đưa về nhà, không thôi sau này vợ có suy nghĩ của riêng mình rồi liền khó theo đuổi! (Rốt cuộc thì bình thường chú Ngôn đã dạy anh Thiên những gì vậy ợ =.=)
Tuy rằng bình thường cảm thấy sư phụ nhà mình rất không đáng tin, nhưng Mộ Hàn kỳ tích nghĩ, những lời này vẫn còn có thể tin cậy đôi chút.
Thế là. . . Mộ Hàn bắt đầu những ngày tháng nuôi vợ từ bé, Dịch Ly bắt đầu những ngày tháng giậm chân xù lông, còn Mộ Ngôn, tiếp tục vuốt lông cho vợ nhà mình.
Bỗng nhiên trong rừng truyền đến một trận xào xạc, cá chép dưới hồ không chỉ có không có bị dọa sợ mà ngược lại đều bơi đến cạnh tảng đá, thỉnh thoảng nhúc nhích đầu, để lại những gợn sóng lăn tăn.
"Lần trước tới. . ."
". . . Đã được một đoạn thời gian rồi."
"Cũng không biết. . ."
"Đại khái đi."
Dần dần có thanh âm nói chuyện của hai người vang vọng lại tựa như gió thoảng, mang theo cảm giác xuất phàm thoát tục. Chỉ chốc lát sau, bóng dáng khẳng khiu của hai người liền xuất hiện cạnh bờ hồ.
"Dịch Ly ơi là Dịch Ly, rốt cuộc là ngươi vẫn không yên lòng, phải tới nhìn thử một chút đi." Tiên quân mặc áo bào trắng cười ha hả một tiếng, khẽ phất quạt giấy, mặt nước trong suốt cũng không còn một mảnh đục ngầu nữa.
Dịch Ly mặc áo bào xanh thẫm tức giận trừng mắt với hắn: "Nếu như không phải tại cái tên đồ đệ kia của ngươi, làm gì có nhiều chuyện như vậy chứ!"
Mộ Ngôn vuốt vuốt tay: "Cũng không thể nói như vậy được, nếu không phải tại ngươi chết sống không đồng ý, lấy đâu ra chuyện đánh cuộc này đây?"
"Ngươi cũng thiệt khai sáng ha." Dịch Ly quay đầu không thèm phản ứng hắn.
Mộ Ngôn mỉm cười: "Đương nhiên, dù sao bên này của ta cũng là cưới về."
"Cưới cái con khỉ!"
"Nè nè, thua chính là thua, cũng không thể quỵt nợ à." Mộ Ngôn tiện tay cầm lấy một quân cờ trên tảng đá, ném vào hồ nước, nhất thời chọc cho đàn cá chép đuổi theo, "Tiền bối cũng không thể ăn vạ với hậu bối được, coi chừng không có chỗ đặt cái mặt già đó."
Dịch Ly kêu lên: "Ngươi lại làm lãng phí đồ của ta, ta đã thu thập đồ chơi này mấy trăm năm rồi!"
"Trách không được đều mòn cả rồi, lần sau ta sẽ đi tìm một bộ mới cho ngươi."
"Thật sao?" Dịch Ly trợn tròn mắt.
"Thật!" Mộ Ngôn buồn cười xoa xoa đầu Dịch Ly.
Đúng lúc này, mặt hồ đục ngầu bỗng trở nên rõ ràng, một màn ảnh tựa như pháo hoa lẳng lặng hiện lên.
"Không ngờ đóa hoa nhỏ này lại trọng tình trọng nghĩa như vậy." Dịch Ly sờ sờ cằm theo bản năng, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Mộ Ngôn nhíu mày: "Nếu như vậy, hôm nào đặt nó trước động Thanh Dao là được, cứ coi như là tạo hóa của nó đi."
Dịch Ly không có nói tiếp mà lại dời tầm mắt vào hình ảnh An Thần và Dịch Hạo Thiên đang hôn nhau, nhất thời chân mày khẽ nhếch: "Nghiệt duyên, quả thực chính là nghiệt duyên!"
". . ." Mộ Ngôn âm thầm thở dài, hắn biết năm đó Dịch Ly đã động tay động chân, cố ý để cho hai đứa chuyển thế thành anh em, nhưng đồ đệ của mình mình hiểu rõ, tình cảm chân thành chính là tình cảm chân thành, cho dù có là huyết thống cũng vô pháp ngăn cản nó được.
"Mộ Ngôn, quản cái tên đồ đệ của ngươi cho tốt vào, đến cả đệ đệ ruột cũng dám xuống tay! Nó là có bao nhiêu tam quan bất chính, cứ như vậy mà kết đôi với bé ngoan đơn thuần ngây thơ của nhà ta!"
Mộ Ngôn yên lặng vỗ vỗ vai Dịch Ly: "Đừng quên, ngươi đã đánh cuộc với nó rồi, nếu như dưới tình huống hai đứa đều mất đi toàn bộ ký ức mà vẫn yêu nhau như cũ, vậy thì ngươi sẽ đồng ý mà."
"Đồng ý cái rắm." Dịch Ly căm giận trừng mắt với ảo ảnh ở trong nước của Dịch Hạo Thiên, "Nếu như không phải năm đó cái tên đồ đệ vô sỉ liêm này thừa cơ không có mặt ta ở đấy đi dụ dỗ bé ngoan, bé ngoan nhà ta mới không dễ bị bắt cóc như vậy được đâu, ngươi cũng đừng quên, năm đó lúc bé ngoan ở bên cạnh ta vẫn còn là vị thành niên đó nhá!"
Nghĩ tới chuyện này, Dịch Ly liền nổi điển a! Dựa theo cách tính của tiên gia bọn họ thì phải là bách niên nhi lập (bình thường là tam thập nhi lập, tức 30 tuổi mới trưởng thành => đối với tiên nhân là tới 100 tuổi mới coi như trưởng thành), nhưng lúc đó tiểu đồ đệ đáng yêu của y chỉ vừa mới hơn 50 tuổi, nếu đổi thành phàm lịch thì chỉ vừa mới khoảng 13 tuổi mà thôi, vậy mà cái thằng khốn lạn kia lại dám xuống tay dụ dỗ, có để sư thúc như y vào mắt hay không hả!
Mộ Ngôn âm thầm thở dài, đương nhiên hắn có biết chuyện này, thế nhưng hắn cũng biết, với tính cách của đồ đệ nhà hắn, nhận chuẩn chính là nhận chuẩn, dù có 18 ngọn núi lớn chống đỡ cũng chống không nổi.
Giống như hiện tại, đều đã quậy đến mức chuyển thế xuống phàm trần rồi mà duyên phận của hai đứa vẫn được kéo dài.
"Dịch Ly, ngươi hãy nhìn thoáng ra chút đi, hai người bọn nó đều chuyển thế tại Dịch gia, cũng coi như là đời sau của ngươi rồi. Huống chi, đến cả thiên đạo cũng đều giúp một tay, mặc kệ ngươi có thích hay không, nhất định bọn chúng sẽ ở cùng một chỗ."
Chặt đứt duyên phận một đời lại bị một đóa hoa nhỏ theo sát sang đời thứ hai, mà đóa hoa này lại thuộc về ngàn năm trước do Dịch Ly tự tay làm phép, vậy cứ coi như là một đoạn duyên phận đi.
Đương nhiên Dịch Ly cũng nghĩ đến điểm này, mặc dù trong lòng cũng thầm chấp nhận nhưng vẫn có chút không phục.
"Chờ hai đứa nó trở về liền lôi lên núi của ta, ta phải nói cho rõ ràng. Cho dù có kết làm bầu bạn với đồ đệ ngoan của ta, vậy cũng phải chờ tới khi nó qua lễ thành niên rồi hẵng nói tiếp."
"Đúng vậy, đến lúc đó nhất định ta sẽ thông báo cho bọn chúng trước."
Giọng điệu của Dịch Ly vẫn không tốt như cũ, nhưng có thể nghĩ thông như vậy đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
Mộ Ngôn nhìn thoáng qua đồ đệ nhà mình, thầm nghĩ: Vi sư cũng chỉ có thể giúp bấy nhiêu thôi, kế tiếp con tự xem rồi làm đi. Chính vi sư cũng phải đi theo đuổi bầu bạn đây.
"Dịch Ly, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, có muốn đến chỗ của ta chọn quân cờ không?"
Dịch Ly trợn trắng mắt: "Không phải là ta đang đi nhanh qua bển sao?"
". . ."
Mộ Ngôn sờ sờ mũi, thiệt tình, quả nhiên là dạng sư phụ gì sẽ dạy ra dạng đồ đệ đó a. . . Bậy rồi! Đồ đệ của y hoàn toàn không giống y chút nào đâu, cho nên, Dịch Ly là một trường hợp đặc biệt sao?
——— —————— —————— —————— ————
Lại nói về mấy trăm năm trước, lúc An Thần vẫn còn là con trưởng của Dịch gia, bởi vì quen biết với một đóa hoa dạ lan đã hóa thành hình người đã khiến cho số phận bất hạnh lệch khỏi thiên đạo, gặp phải thiên kiếp, trở thành người chết oan.
Mà hồn phách chết oan lệch khỏi thiên đạo sẽ không vào được luân hồi, nếu không có chấp niệm cường đại đến mức đủ để chống đỡ thì đến cả nguyên hình cũng khó mà duy trì tiếp được, chờ đợi bọn họ sẽ là cảnh vất vơ vất vưởng hoặc là tan thành mây khói.
Không ngờ bởi vì thiên phùng dị biến, tiên quân Dịch Ly vừa vặn tới đây điều tra, xót kẻ vô tội, trùng hợp người này lại còn là hậu nhân của Dịch gia, y thấy tư chất không tồi liền mang về, nghĩ thầm không thể thu làm đồ đệ thì để sai vặt cũng được, sẽ tốt hơn nhiều so với cảnh phải lưu lạc tới mức hồn phi phách tán.
Bởi vì chấp niệm của thiếu niên không sâu, sớm đã quên đi chuyện trước kia, đến cả mình vốn tên là gì cũng không nhớ được, Dịch Ly liền đặt cho cậu một chữ "Cảnh" —— Dịch Cảnh, kiểm tra tiên căn của Dịch Cảnh, không ngờ lại phát hiện ra cậu cũng có linh căn hệ mộc giống mình, chỉ là thể chất có hơi gầy yếu một chút.
Dịch Ly nghĩ hiện tại tìm một linh căn đơn cũng không dễ dàng gì, vì thế liền dẫn dắt Dịch Cảnh tiến dần từng bước, thu làm đệ tử nhập thất. Bởi vì Dịch Cảnh nhu thuận hiểu chuyện, bình thường Dịch Ly sẽ gọi cậu là bé ngoan, lâu ngày dài tháng, cả đám người quen thân với Dịch Ly trong Tiên Vân Giới đều biết Dịch Ly có một đệ tử nhập thất gọi là “bé ngoan”, bảo bối cực kỳ, bình thường đều để ở trên đỉnh núi nuôi dưỡng, hiếm lắm mới gặp được một lần.
"Ngươi cưng nó quá." Mỗi lần Mộ Ngôn tới thăm Dịch Ly đều sẽ nói một câu như vậy, cửa chính không ra, cửa phụ không vào, nuôi không khác gì khuê nữ hoàng hoa hết ó.
Dịch Ly bĩu môi: "Cũng không phải ngươi không hiểu đám người kia, bé ngoan nhà ta đơn thuần như vậy, lỡ như đi ra ngoài bị khi dễ thì biết làm sao bây giờ?"
Mộ Ngôn cau mày, Tiên Vân Giới lúc nào cũng có một đám phần tử cực đoan như vậy, cứ luôn coi thường người tu tiên từ trần gian lên, gặp người ta đơn chiếc yếu ớt liền muốn khi dễ một phen, mà đám người đó phần lớn đều là con thế gia của mấy đại môn phái, đơn giản là không đắc tội nổi, tuy rằng bề ngoài bọn họ không dám đối nghịch với chúng tiên quân, nhưng chơi ngáng chân ngầm lại càng khó xử lý hơn.
Thế nhưng. . . chính vì vậy, mới càng phải để cho bé ngoan trưởng thành hơn chứ hả.
"Nếu không, để ta kêu Mộ Hàn đến chơi với nó?"
Dịch Ly trợn trắng mắt: "Cái tên đồ đệ băng sơn khó chịu kia của ngươi suốt ngày chỉ biết có luyện kiếm, đã sắp biến thành cuồng kiếm tới nơi rồi, ném đồ đệ bảo bối của ta cho nó? Nếu bị dạy hư thì đưa ai tới đền cho ta đây."
Hiển nhiên là khi nhớ đến tính tình của đồ đệ nhà mình thì Mộ Ngôn cũng có hơi nhức đầu.
Trùng hợp chính là, bé ngoan lên núi không bao lâu liền nghênh đón trận đấu võ trăm năm một lần của Tiên Vân Giới, trận đấu võ này là do mấy đại môn phái rất có danh tiếng liên thủ tổ chức, một là để khích lệ đệ tử, hai là để chọn ra nhân tài trong chúng tiên.
Lần đầu tiên bé ngoan đi xa nhà, cậu thận trọng đi theo phía sau Dịch Ly, cặp mắt đen láy như mực tràn đầy tò mò đánh giá phố thị phồn hoa trên trời mà mình chưa từng thấy qua.
Nào ngờ chỉ mới không để ý một chút đã không thấy sư phụ đâu, thoáng cái bị lạc giữa biển người mênh mông, bé ngoan mờ mịt sốt ruột, chỉ chốc lát sau liền bị một đám người vây quanh với khí thế hừng hực.
"Chà chà, có phải đây chính là tiểu hài nhi không?"
"Không sai, nhìn xem khí tức trên người nó, đúng là người của phàm trần mới đến được không bao lâu."
"Thiết, một kẻ phàm phu tục tử cũng xứng lên thiên giới, hưởng thụ tài nguyên ở đây sao?"
. . .
Lần đầu tiên bé ngoan chân chính đối mặt với người ngoài, cậu không hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương cho lắm, nhưng cậu cũng đoán ra được đại khái là đối phương không thích cậu.
Bé ngoan xoay người muốn bỏ chạy, thế nhưng cả đám người lại không muốn buông tha cho cậu, lỗ mãng nắm lấy tóc của cậu, đẩy cậu vào ngõ hẻm ở bên cạnh, bé ngoan không đứng vững, thoáng cái đã bị đẩy ngã, trực tiếp đụng vào góc tường, đầu gối bị đạp truyền đến một trận đau đớn.
"Thiết, không ngờ lại còn là một thằng ngốc chưa được dạy dỗ gì!"
"Ha ha, quả đúng là phế vật mà!"
. . .
Số phận, có đôi khi chỉ là cái ngước mắt trong thoáng chốc, cặp mắt đen nhánh chợt rung động, có một loại tình cảm mang tên là tim đập thình thịch.
Mộ Hàn đứng ở góc đường bàng quan nhìn mọi chuyện xảy ra, vốn dĩ cũng không có cảm giác gì, thế nhưng trong thoáng chốc thiếu niên ngước mắt lên, màu mắt đen láy tỏa sáng tựa như ẩn chứa toàn bộ tinh không. Thân thể chuyển động nhanh hơn cả đại não của anh, vốn dĩ đám người kia chỉ là bọn gà mờ, căn bản cũng không học được mấy chiêu, thế nên chúng liền chạy trối chết.
Mộ Hàn quay đầu lại, thấy thiếu niên vẫn còn đang ngồi ở dưới đất, dùng cặp mắt xinh đẹp đen lúng liếng đánh giá anh. Đáy lòng Mộ Hàn nhịn không được trở nên mềm nhũn, hạ thấp thân xuống, thận trọng kiểm tra đầu gối của thiếu niên.
"Còn đau không?" Anh hỏi, giọng điệu ôn hòa chưa từng thấy trước đây.
Bé ngoan chần chờ một lát, khẽ lắc đầu một cái. Mộ Hàn thu hồi trường kiếm ở bên hông, chỉnh chỉnh tóc lại cho thiếu niên, chậm rãi bế cậu lên, để cậu dựa sát vào lồng ngực của mình.
"Cứ về với ta trước đã, ta sẽ thoa chút thuốc cho ngươi."
Bé ngoan còn không nghĩ ra nên trả lời thế nào thì Mộ Hàn đã triệu hoán tuyết hạc đến, mang theo thiếu niên quay về đỉnh núi nhà mình.
Khi còn bé sư phụ đã nói cho anh biết, nếu có người mình muốn cưới làm vợ liền phải nhanh chóng đưa về nhà, không thôi sau này vợ có suy nghĩ của riêng mình rồi liền khó theo đuổi! (Rốt cuộc thì bình thường chú Ngôn đã dạy anh Thiên những gì vậy ợ =.=)
Tuy rằng bình thường cảm thấy sư phụ nhà mình rất không đáng tin, nhưng Mộ Hàn kỳ tích nghĩ, những lời này vẫn còn có thể tin cậy đôi chút.
Thế là. . . Mộ Hàn bắt đầu những ngày tháng nuôi vợ từ bé, Dịch Ly bắt đầu những ngày tháng giậm chân xù lông, còn Mộ Ngôn, tiếp tục vuốt lông cho vợ nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.