Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
Chương 101
Yêu Thương Hải
10/03/2017
Chương 101
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
20150224164412_YFtCM.thumb.700_0
“Kẻ khống chế không đứng trong bóng tối, cũng không lẫn trong đàn tang thi nọ, mà là ở phía sau ngươi……”
Sáng sớm hôm sau, Mộ Lê Thần cùng An Dương đi đến cổng căn cứ.
Khi bọn họ đến, đã có mấy chục người chờ ở đó, trong đó có Tần Minh.
Tần Minh cười gật đầu chào hỏi với An Dương cùng Mộ Lê Thần: “Ăn sáng chưa?”
An Dương cũng biết Mộ Lê Thần ăn thức ăn của nhân loại sẽ không thoải mái, cũng không muốn ép hắn ăn.
Bởi vậy tuy rằng hôm nay An Dương còn chưa ăn sáng, nhưng vì không muốn để Mộ Lê Thần khó chịu, liền gật đầu nói: “Đa tạ đại thiếu quan tâm, chúng tôi ăn rồi.”
Tần Minh cười cười, không nói gì.
Mộ Lê Thần với An Dương tìm chỗ đứng, cùng các dị năng giả của Tần gia chờ những người đến sau.
Trong lúc chờ, An Dương cùng vài dị năng giả trong tiểu đội của Tần gia bắt chuyện, cũng bắt đầu quen nhau một chút.
Không biết có phải vì Tần Minh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế hay không, hay là hắn vẫn không thèm để bọn họ vào mắt, cũng không giới thiệu dị năng giả của Tần gia với bọn họ.
An Dương chỉ có thể tự mình chủ động kết nối quan hệ.
Các dị năng giả của Tần gia cũng có nghe qua thanh danh của An Dương, nay thấy An Dương được Tần gia đại thiếu gia mời tới tham gia nhiệm vụ đoàn thể, liền biết An Dương nhất định được coi trọng. Đối mặt với cành oliu mà An Dương ném qua, bọn họ đương nhiên tiếp nhận.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, giữ thể diện lẫn nhau vẫn không có trở ngại.
An Dương cũng hiểu tình huống của những người này, song phương đều rất vui vẻ.
Thẳng đến khi có một người đem đề tài chuyển đến trên người Mộ Lê Thần: “An Dương, đây là em trai anh? Sao cậu ấy không nói chuyện vậy? Còn che kín mít, tới mức không nhìn thấy nổi mặt mũi nữa?”
Lời này có vẻ như chỉ mang ý tò mò, song ngữ khí lại giấu không được tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu, hoàn toàn không phải tốt lành.
Ánh mắt An Dương sắc bén nhìn về phía người nọ, hắn là một thành viên trong tiểu đội có thực lực tương đối cao, là Băng hệ dị năng giả cấp năm.
Hắn nãy giờ đối với An Dương không có thiện ý, hiện tại lại càng vì muốn An Dương khó chịu nên chuyển đề tài đến trên người Mộ Lê Thần, đại khái bởi vì hắn cùng An Dương đều là Băng hệ dị năng giả, nhưng đãi ngộ lại khác nhau.
Chung quy, thái độ coi trọng của Tần Minh đối với An Dương cùng Mộ Lê Thần là để nhấn mạnh bọn họ được mời đến, còn có thêm thù lao. Mà những người này, đều là dị năng giả của Tần gia, thuộc quản hạt của Tần gia, lần nhiệm vụ này chính là bổn phận, bắt buộc phải tham gia, nếu không có An Dương, bọn họ vẫn được coi trọng như vậy.
An Dương và Mộ Lê Thần được Tần gia coi trọng, liền có người chạy đến nịnh bợ kết giao, tự nhiên cũng có tiểu nhân đỏ mắt muốn tìm ngược.
Đối với loại người thích tìm ngược này, Mộ Lê Thần luôn áp dụng phương thức đơn giản và thô bạo nhất — uy hiếp!
Mộ Lê Thần phóng ra uy áp tinh thần lực cấp sáu bao phủ tên Băng hệ dị năng giả cấp năm kia, trong đó còn mang theo khí huyết sát uy hiếp.
Tên Băng hệ dị năng giả cấp năm nọ chỉ cảm thấy bản thân nhất thời như chìm vào Tu La Địa Ngục, ngay cả không khí khi hô hấp cũng thấp thoáng mang theo huyết khí nồng nặc, như thể khắp nơi là tàn chi thịt nát, sắc mặt hắn trắng bệch, hai chân run rẩy.
Mộ Lê Thần thu hồi uy áp tinh thần lực, tên Băng hệ dị năng giả cấp năm lập tức xụi lơ dưới đất, trên mặt lộ vẻ sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn về phía Mộ Lê Thần nữa.
Uy hiếp này của Mộ Lê Thần nhìn có vẻ rất hao tổn thời gian, nhưng kỳ thật chỉ có cần vài giây là xong.
Mà trong mắt người khác, Mộ Lê Thần chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua tên kia, hắn liền sợ tới mức xụi lơ dưới đất, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Chẳng qua ở đây đều là dị năng giả cấp bậc không thấp, làm sao tin Mộ Lê Thần chỉ dùng một ánh mắt liền có thể đem một dị năng giả cấp năm dọa thành như vậy.
Nhưng sau khi bọn họ suy đoán một lượt, thật sự khiến bọn họ kinh sợ, Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực uy hiếp một dị năng giả cấp năm, bọn họ lại hoàn toàn không nhận ra.
Vài người vốn dĩ nhất thời có chút tâm tư bất chính liền vội vàng thu lại, mà đám người vốn chỉ đứng xem thì lại vội vàng chạy đi kiếm người nói chuyện phiếm.
An Dương cũng làm bộ phảng phất như chưa từng xảy ra cái gì, tiếp tục cùng những dị năng giả khác trò chuyện vui vẻ.
Mộ Lê Thần uy hiếp mọi người, An Dương ôn hòa trấn an mọi người, hai người cứ như vậy, một đóng tà phái, một đóng chính phái.
Hai người không bao lâu liền lập được uy tín của mình trong một nhóm người.
Hết thảy chuyện này Tần Minh đều thu vào mắt, hắn đối với năng lực của An Dương và Mộ Lê Thần hiểu vài phần, cũng càng thêm vui vẻ.
Nếu không có vấn đề gì, cha hắn sẽ để hai dị năng giả thực lực cường đại này làm hai cánh tay của hắn, bọn họ có năng lực, đối với hắn càng thêm có lợi.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Một đám người đợi từ tám giờ sáng đến hơn mười giờ, Tần Minh lại không hạ lệnh xuất phát.
An Dương cùng Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau vài lần, đều cảm thấy rất kỳ quái.
Loại người mắt mọc trên đỉnh đầu như Tần Minh làm sao lại có kiên nhẫn chờ đợi người khác như vậy? Thậm chí còn đem thời gian làm nhiệm vụ dời về sau.
Rốt cuộc có người nhịn không được đi hỏi Tần Minh lúc nào xuất phát.
Tần Minh biết nhóm người này sớm đã không còn kiên nhẫn, ôn hòa nói: “Chờ một chút đi, vị tiên sinh kia thực lực cực cao, có anh ta, thương vong sẽ giảmrất nhiều.”
Nếu Tần Minh đã nói như vậy, những người khác cũng không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Đến khi gần mười một giờ, vị ‘Tiên sinh’ lợi hại trong miệng Tần Minh rốt cuộc cũng tới.
Khi nhìn đến vị ‘Tiên sinh’ mặc áo choàng màu đen, mang theo mặt nạ bạc, đồng tử An Dương co lại.
Này không phải là cái người mặc đồ đen mang mặt nạ bạc mà ngày đó hắn nhìn thấy sao?
Mộ Lê Thần cũng cảm thấy từ người này tỏa ra một cổ khí quen thuộc, liền âm thầm đề phòng.
Hắn truyền âm cho An Dương nói: “Cẩn thận một chút, gã này phỏng chừng chính là ma nhân mà tôi gặp phải trong nhà hàng Lam Hải.”
An Dương vẫn chưa đến Trúc Cơ, nếu bị ma nhân này theo dõi, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng.
Nghe Mộ Lê Thần nhắc nhở, An Dương dùng ánh mắt ý bảo hắn yên tâm.
Hắn nhìn Tần Minh ở xa xa trò chuyện với gã mặt nạ bạc, trong lòng suy đoán không ngừng, ma nhân này sao lại đi cùng Tần Minh? A Thần nói em ấy từng gặp qua gã. Như vậy, nếu Tần Minh biết A Thần đến nhà hàng Lam Hải……
Nghĩ đến chuyện này, An Dương lại nghĩ tới lúc trước Mộ Lê Thần từng nói, ma nhân kia chỉ phát hiện hành tung của em ấy, còn bộ dáng cùng khí tức em ấy lại không thấy được, liền yên tâm một ít.
An Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cả người Mộ Lê Thần đang bao phủ trong áo choàng đen, lại nhìn nhìn qua vị ‘Tiên sinh’ nọ cũng bao phủ trong áo choàng đen, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Bộ dáng vị ‘Tiên sinh’ này chắc là rất xấu đi, cho nên mới mang mặt nạ, còn A Thần của hắn đáng yêu dễ nhìn như vậy, có phải cũng nên đeo một cái hay không đây?
Bất quá, ý nghĩ này của hắn cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, nếu A Thần cũng đeo mặt nạ, chẳng phải sẽ thành couple mặc đồ đôi với cái tên ma nhân xấu xí kia sao? Hắn tất nhiên không muốn làm như vậy.
Tần Minh xa xa tựa hồ đã cùng ma nhân mang mặt nạ đàm phán ổn thỏa, hướng bọn hắn bên này đi đến.
Tần Minh nói với mọi người: “Người đã đến đông đủ, xuất phát!”
Sau đó mọi người bắt đầu leo lên xe, chuẩn bị xuất phát.
An Dương không lấy chiếc xe mà Tần Minh phân cho hắn, lại lấy từ không gian ra một chiếc xe khác đầy dầu. Thấy thế, Tần Minh cũng không nói gì nữa, dù sao chuyện An Dương là không gian dị năng giả hắn cũng biết.
Đợi một lát ra khỏi căn cứ còn phải đi qua máy dò xét đặt ở cổng, Mộ Lê Thần tuyệt đối không thể xuất hiện ở bên ngoài. Mà Tần Minh phân xe như vậy, còn có những người khác, Mộ Lê Thần không thể tiến vào không gian.
Bởi vậy An Dương liền lấy ra một chiếc xe, chỉ có chỗ cho hai người ngồi, như vậy Mộ Lê Thần trốn vào không gian sẽ tiện hơn.
Một chiếc xe cứ vậy đột nhiên xuất hiện, động tĩnh này đương nhiên không thể nhỏ, khiến không ít người chú ý, nhất là gã ma nhân.
Ánh mắt gã âm lãnh đảo qua Băng Hỏa thần cung An Dương đeo trên lưng, sau đó liền cùng Tần Minh ngồi vào một chiếc xe khác.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi ra khỏi căn cứ, An Dương cùng Mộ Lê Thần lái xe đi cuối cùng cố ý ngừng trong chốc lát, để An Dương đem sói biến dị cùng chim biến dị từ trong không gian phóng ra, giả vờ như chúng nó vốn dĩ vẫn luôn ở bên ngoài căn cứ.
Ngày hôm qua chuyện Mộ Lê Thần cùng An Dương ra khỏi căn cứ không thể qua mắt được Tần gia, cho nên bọn họ tất yếu phải tìm một cái cớ hợp lý.
Nuôi sủng vật biến dị không phải là một cái cớ tốt sao?
Mọi người lái xe hướng đến núi Vưu Bạc, gặp phải ba đợt tang thi nhỏ liền trực tiếp nghiền áp qua, gặp phải ba đợt tang thi lớn thì trước hết dùng dị năng giết chết đại bộ phận, còn lại lại nghiền áp qua.
Dọc theo đường đi phi thường thuận lợi, thuận lợi đến mức một biến dị thú cũng không gặp phải.
Nhưng khi tiến vào núi Vưu Bạc trong phạm vi một km, phiền toái lớn liền đến.
Đầu tiên là ba đợt tang thi lớn vọt tới, may mà đám tang thi đó đều là tang thi cấp thấp, không phí bao nhiêu công sức đã giết sạch.
Sau đó chính là hàng loạt tang thi cấp cao, khiến toàn bộ mọi người không thể không xuống xe lập trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Những tang thi cao cấp rất có trật tự chạy về phía bọn họ, Tần Minh kết luận: “Nơi này nhất định có một tang thi Tinh thần hệ khống chế đàn tang thi cấp cao này, trước phải tìm ra nó rồi giết chết!”
Mộ Lê Thần đi theo bên cạnh Tần Minh lạnh lùng nhếch môi cười.
Đàn tang thi này quả thật có một tang thi cấp cao khác mang Tinh thần hệ dị năng khống chế, nhưng kẻ khống chế không đứng trong bóng tối, cũng không lẫn trong đàn tang thi nọ, mà là ở phía sau ngươi……
Tần Minh mang các dị năng giả cấp thấp nhất đều là cấp bốn, hơn bốn mươi dị năng giả cấp bốn có ở đây, cái này được cho là một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ. Nhưng khi đối mặt với đàn tang thi cấp cao, bọn họ vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì đàn tang thi này, cấp thấp nhất cũng là cấp năm, thậm chí còn có vài con cấp sáu. May mà đàn tang thi có hơn hai mươi con.
Chỉ là sau khi cảm thấy may mắn vì số lượng tang thi không nhiều, rất nhanh bọn họ đều muốn khóc, bởi vì chung quanh đều là những đôi mắt đỏ như máu, dày đặc nhìn chằm chằm, thật khiến người ta run rẩy.
Một dị năng giả hệ Tinh thần dò xét, sợ tới mức chân nhủn ra như bún: “Cái kia…… Nhiều quá …… Tang thi chuột…… Chúng ta bị tang thi chuột bao vây rồi……”
Phía trước có tang thi cấp cao, chung quanh còn có tang thi chuột bao vây, chỉ có mọc cánh mới có thể thoát được.
Bất quá, cho dù đám người này thật sự có thể mọc cánh bay, Mộ Lê Thần cũng có thể gọi tang thi chim đến mổ rớt hết.
Tần Minh không nghĩ tới chỉ nhận một nhiệm vụ cấp s, vậy mà lại gặp phải khó khăn cấp sss, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi: “Dị năng giả hệ phòng ngự tọa trấn bên ngoài, dị năng giả hệ công kích ở bên trong, dị năng giả hệ phụ trợ lui vào trung tâm!”
Zombie: Hôm nai buồn ngủ quá, đăng trước 1 chương, mai đăng 2 chương sau Đăng bởi: admin
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
20150224164412_YFtCM.thumb.700_0
“Kẻ khống chế không đứng trong bóng tối, cũng không lẫn trong đàn tang thi nọ, mà là ở phía sau ngươi……”
Sáng sớm hôm sau, Mộ Lê Thần cùng An Dương đi đến cổng căn cứ.
Khi bọn họ đến, đã có mấy chục người chờ ở đó, trong đó có Tần Minh.
Tần Minh cười gật đầu chào hỏi với An Dương cùng Mộ Lê Thần: “Ăn sáng chưa?”
An Dương cũng biết Mộ Lê Thần ăn thức ăn của nhân loại sẽ không thoải mái, cũng không muốn ép hắn ăn.
Bởi vậy tuy rằng hôm nay An Dương còn chưa ăn sáng, nhưng vì không muốn để Mộ Lê Thần khó chịu, liền gật đầu nói: “Đa tạ đại thiếu quan tâm, chúng tôi ăn rồi.”
Tần Minh cười cười, không nói gì.
Mộ Lê Thần với An Dương tìm chỗ đứng, cùng các dị năng giả của Tần gia chờ những người đến sau.
Trong lúc chờ, An Dương cùng vài dị năng giả trong tiểu đội của Tần gia bắt chuyện, cũng bắt đầu quen nhau một chút.
Không biết có phải vì Tần Minh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế hay không, hay là hắn vẫn không thèm để bọn họ vào mắt, cũng không giới thiệu dị năng giả của Tần gia với bọn họ.
An Dương chỉ có thể tự mình chủ động kết nối quan hệ.
Các dị năng giả của Tần gia cũng có nghe qua thanh danh của An Dương, nay thấy An Dương được Tần gia đại thiếu gia mời tới tham gia nhiệm vụ đoàn thể, liền biết An Dương nhất định được coi trọng. Đối mặt với cành oliu mà An Dương ném qua, bọn họ đương nhiên tiếp nhận.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, giữ thể diện lẫn nhau vẫn không có trở ngại.
An Dương cũng hiểu tình huống của những người này, song phương đều rất vui vẻ.
Thẳng đến khi có một người đem đề tài chuyển đến trên người Mộ Lê Thần: “An Dương, đây là em trai anh? Sao cậu ấy không nói chuyện vậy? Còn che kín mít, tới mức không nhìn thấy nổi mặt mũi nữa?”
Lời này có vẻ như chỉ mang ý tò mò, song ngữ khí lại giấu không được tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu, hoàn toàn không phải tốt lành.
Ánh mắt An Dương sắc bén nhìn về phía người nọ, hắn là một thành viên trong tiểu đội có thực lực tương đối cao, là Băng hệ dị năng giả cấp năm.
Hắn nãy giờ đối với An Dương không có thiện ý, hiện tại lại càng vì muốn An Dương khó chịu nên chuyển đề tài đến trên người Mộ Lê Thần, đại khái bởi vì hắn cùng An Dương đều là Băng hệ dị năng giả, nhưng đãi ngộ lại khác nhau.
Chung quy, thái độ coi trọng của Tần Minh đối với An Dương cùng Mộ Lê Thần là để nhấn mạnh bọn họ được mời đến, còn có thêm thù lao. Mà những người này, đều là dị năng giả của Tần gia, thuộc quản hạt của Tần gia, lần nhiệm vụ này chính là bổn phận, bắt buộc phải tham gia, nếu không có An Dương, bọn họ vẫn được coi trọng như vậy.
An Dương và Mộ Lê Thần được Tần gia coi trọng, liền có người chạy đến nịnh bợ kết giao, tự nhiên cũng có tiểu nhân đỏ mắt muốn tìm ngược.
Đối với loại người thích tìm ngược này, Mộ Lê Thần luôn áp dụng phương thức đơn giản và thô bạo nhất — uy hiếp!
Mộ Lê Thần phóng ra uy áp tinh thần lực cấp sáu bao phủ tên Băng hệ dị năng giả cấp năm kia, trong đó còn mang theo khí huyết sát uy hiếp.
Tên Băng hệ dị năng giả cấp năm nọ chỉ cảm thấy bản thân nhất thời như chìm vào Tu La Địa Ngục, ngay cả không khí khi hô hấp cũng thấp thoáng mang theo huyết khí nồng nặc, như thể khắp nơi là tàn chi thịt nát, sắc mặt hắn trắng bệch, hai chân run rẩy.
Mộ Lê Thần thu hồi uy áp tinh thần lực, tên Băng hệ dị năng giả cấp năm lập tức xụi lơ dưới đất, trên mặt lộ vẻ sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn về phía Mộ Lê Thần nữa.
Uy hiếp này của Mộ Lê Thần nhìn có vẻ rất hao tổn thời gian, nhưng kỳ thật chỉ có cần vài giây là xong.
Mà trong mắt người khác, Mộ Lê Thần chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua tên kia, hắn liền sợ tới mức xụi lơ dưới đất, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Chẳng qua ở đây đều là dị năng giả cấp bậc không thấp, làm sao tin Mộ Lê Thần chỉ dùng một ánh mắt liền có thể đem một dị năng giả cấp năm dọa thành như vậy.
Nhưng sau khi bọn họ suy đoán một lượt, thật sự khiến bọn họ kinh sợ, Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực uy hiếp một dị năng giả cấp năm, bọn họ lại hoàn toàn không nhận ra.
Vài người vốn dĩ nhất thời có chút tâm tư bất chính liền vội vàng thu lại, mà đám người vốn chỉ đứng xem thì lại vội vàng chạy đi kiếm người nói chuyện phiếm.
An Dương cũng làm bộ phảng phất như chưa từng xảy ra cái gì, tiếp tục cùng những dị năng giả khác trò chuyện vui vẻ.
Mộ Lê Thần uy hiếp mọi người, An Dương ôn hòa trấn an mọi người, hai người cứ như vậy, một đóng tà phái, một đóng chính phái.
Hai người không bao lâu liền lập được uy tín của mình trong một nhóm người.
Hết thảy chuyện này Tần Minh đều thu vào mắt, hắn đối với năng lực của An Dương và Mộ Lê Thần hiểu vài phần, cũng càng thêm vui vẻ.
Nếu không có vấn đề gì, cha hắn sẽ để hai dị năng giả thực lực cường đại này làm hai cánh tay của hắn, bọn họ có năng lực, đối với hắn càng thêm có lợi.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Một đám người đợi từ tám giờ sáng đến hơn mười giờ, Tần Minh lại không hạ lệnh xuất phát.
An Dương cùng Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau vài lần, đều cảm thấy rất kỳ quái.
Loại người mắt mọc trên đỉnh đầu như Tần Minh làm sao lại có kiên nhẫn chờ đợi người khác như vậy? Thậm chí còn đem thời gian làm nhiệm vụ dời về sau.
Rốt cuộc có người nhịn không được đi hỏi Tần Minh lúc nào xuất phát.
Tần Minh biết nhóm người này sớm đã không còn kiên nhẫn, ôn hòa nói: “Chờ một chút đi, vị tiên sinh kia thực lực cực cao, có anh ta, thương vong sẽ giảmrất nhiều.”
Nếu Tần Minh đã nói như vậy, những người khác cũng không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Đến khi gần mười một giờ, vị ‘Tiên sinh’ lợi hại trong miệng Tần Minh rốt cuộc cũng tới.
Khi nhìn đến vị ‘Tiên sinh’ mặc áo choàng màu đen, mang theo mặt nạ bạc, đồng tử An Dương co lại.
Này không phải là cái người mặc đồ đen mang mặt nạ bạc mà ngày đó hắn nhìn thấy sao?
Mộ Lê Thần cũng cảm thấy từ người này tỏa ra một cổ khí quen thuộc, liền âm thầm đề phòng.
Hắn truyền âm cho An Dương nói: “Cẩn thận một chút, gã này phỏng chừng chính là ma nhân mà tôi gặp phải trong nhà hàng Lam Hải.”
An Dương vẫn chưa đến Trúc Cơ, nếu bị ma nhân này theo dõi, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng.
Nghe Mộ Lê Thần nhắc nhở, An Dương dùng ánh mắt ý bảo hắn yên tâm.
Hắn nhìn Tần Minh ở xa xa trò chuyện với gã mặt nạ bạc, trong lòng suy đoán không ngừng, ma nhân này sao lại đi cùng Tần Minh? A Thần nói em ấy từng gặp qua gã. Như vậy, nếu Tần Minh biết A Thần đến nhà hàng Lam Hải……
Nghĩ đến chuyện này, An Dương lại nghĩ tới lúc trước Mộ Lê Thần từng nói, ma nhân kia chỉ phát hiện hành tung của em ấy, còn bộ dáng cùng khí tức em ấy lại không thấy được, liền yên tâm một ít.
An Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cả người Mộ Lê Thần đang bao phủ trong áo choàng đen, lại nhìn nhìn qua vị ‘Tiên sinh’ nọ cũng bao phủ trong áo choàng đen, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Bộ dáng vị ‘Tiên sinh’ này chắc là rất xấu đi, cho nên mới mang mặt nạ, còn A Thần của hắn đáng yêu dễ nhìn như vậy, có phải cũng nên đeo một cái hay không đây?
Bất quá, ý nghĩ này của hắn cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, nếu A Thần cũng đeo mặt nạ, chẳng phải sẽ thành couple mặc đồ đôi với cái tên ma nhân xấu xí kia sao? Hắn tất nhiên không muốn làm như vậy.
Tần Minh xa xa tựa hồ đã cùng ma nhân mang mặt nạ đàm phán ổn thỏa, hướng bọn hắn bên này đi đến.
Tần Minh nói với mọi người: “Người đã đến đông đủ, xuất phát!”
Sau đó mọi người bắt đầu leo lên xe, chuẩn bị xuất phát.
An Dương không lấy chiếc xe mà Tần Minh phân cho hắn, lại lấy từ không gian ra một chiếc xe khác đầy dầu. Thấy thế, Tần Minh cũng không nói gì nữa, dù sao chuyện An Dương là không gian dị năng giả hắn cũng biết.
Đợi một lát ra khỏi căn cứ còn phải đi qua máy dò xét đặt ở cổng, Mộ Lê Thần tuyệt đối không thể xuất hiện ở bên ngoài. Mà Tần Minh phân xe như vậy, còn có những người khác, Mộ Lê Thần không thể tiến vào không gian.
Bởi vậy An Dương liền lấy ra một chiếc xe, chỉ có chỗ cho hai người ngồi, như vậy Mộ Lê Thần trốn vào không gian sẽ tiện hơn.
Một chiếc xe cứ vậy đột nhiên xuất hiện, động tĩnh này đương nhiên không thể nhỏ, khiến không ít người chú ý, nhất là gã ma nhân.
Ánh mắt gã âm lãnh đảo qua Băng Hỏa thần cung An Dương đeo trên lưng, sau đó liền cùng Tần Minh ngồi vào một chiếc xe khác.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi ra khỏi căn cứ, An Dương cùng Mộ Lê Thần lái xe đi cuối cùng cố ý ngừng trong chốc lát, để An Dương đem sói biến dị cùng chim biến dị từ trong không gian phóng ra, giả vờ như chúng nó vốn dĩ vẫn luôn ở bên ngoài căn cứ.
Ngày hôm qua chuyện Mộ Lê Thần cùng An Dương ra khỏi căn cứ không thể qua mắt được Tần gia, cho nên bọn họ tất yếu phải tìm một cái cớ hợp lý.
Nuôi sủng vật biến dị không phải là một cái cớ tốt sao?
Mọi người lái xe hướng đến núi Vưu Bạc, gặp phải ba đợt tang thi nhỏ liền trực tiếp nghiền áp qua, gặp phải ba đợt tang thi lớn thì trước hết dùng dị năng giết chết đại bộ phận, còn lại lại nghiền áp qua.
Dọc theo đường đi phi thường thuận lợi, thuận lợi đến mức một biến dị thú cũng không gặp phải.
Nhưng khi tiến vào núi Vưu Bạc trong phạm vi một km, phiền toái lớn liền đến.
Đầu tiên là ba đợt tang thi lớn vọt tới, may mà đám tang thi đó đều là tang thi cấp thấp, không phí bao nhiêu công sức đã giết sạch.
Sau đó chính là hàng loạt tang thi cấp cao, khiến toàn bộ mọi người không thể không xuống xe lập trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Những tang thi cao cấp rất có trật tự chạy về phía bọn họ, Tần Minh kết luận: “Nơi này nhất định có một tang thi Tinh thần hệ khống chế đàn tang thi cấp cao này, trước phải tìm ra nó rồi giết chết!”
Mộ Lê Thần đi theo bên cạnh Tần Minh lạnh lùng nhếch môi cười.
Đàn tang thi này quả thật có một tang thi cấp cao khác mang Tinh thần hệ dị năng khống chế, nhưng kẻ khống chế không đứng trong bóng tối, cũng không lẫn trong đàn tang thi nọ, mà là ở phía sau ngươi……
Tần Minh mang các dị năng giả cấp thấp nhất đều là cấp bốn, hơn bốn mươi dị năng giả cấp bốn có ở đây, cái này được cho là một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ. Nhưng khi đối mặt với đàn tang thi cấp cao, bọn họ vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì đàn tang thi này, cấp thấp nhất cũng là cấp năm, thậm chí còn có vài con cấp sáu. May mà đàn tang thi có hơn hai mươi con.
Chỉ là sau khi cảm thấy may mắn vì số lượng tang thi không nhiều, rất nhanh bọn họ đều muốn khóc, bởi vì chung quanh đều là những đôi mắt đỏ như máu, dày đặc nhìn chằm chằm, thật khiến người ta run rẩy.
Một dị năng giả hệ Tinh thần dò xét, sợ tới mức chân nhủn ra như bún: “Cái kia…… Nhiều quá …… Tang thi chuột…… Chúng ta bị tang thi chuột bao vây rồi……”
Phía trước có tang thi cấp cao, chung quanh còn có tang thi chuột bao vây, chỉ có mọc cánh mới có thể thoát được.
Bất quá, cho dù đám người này thật sự có thể mọc cánh bay, Mộ Lê Thần cũng có thể gọi tang thi chim đến mổ rớt hết.
Tần Minh không nghĩ tới chỉ nhận một nhiệm vụ cấp s, vậy mà lại gặp phải khó khăn cấp sss, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi: “Dị năng giả hệ phòng ngự tọa trấn bên ngoài, dị năng giả hệ công kích ở bên trong, dị năng giả hệ phụ trợ lui vào trung tâm!”
Zombie: Hôm nai buồn ngủ quá, đăng trước 1 chương, mai đăng 2 chương sau Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.