Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 127: Chương 127
Phong Lưu Thư Ngốc
27/09/2016
Tầm mắt mọi người đảo tới đảo lui Cung thiếu và con tang thi kia, thấy Cung thiếu thật sự vẫn đứng êm đẹp ở đó, tang thi kia cũng còn nằm dưới đất miệng đổ máu, không hề biến mất, lúc này mới chậm rãi hồi phục tinh thần, trong lòng nghĩ : Chúng ta không nghe nhầm, Cung thiếu thật sự muốn nuôi một con tang thi, lại còn là kim hệ cấp bốn đê giai nữa! Cung thiếu muốn làm gì đây a? Đại khai sát giới nội bộ? Này có khác gì ném một con sói vào bầy dê chứ? Còn không cho dê phản kháng, có muốn người ta sống không đây? o(╥﹏╥)o
Thấy được sợ hãi, bất mãn cùng nghi hoặc trong mắt mọi người, Cung Lê Hân liền lớn giọng giải thích,”Mọi người không cần lo lắng, nó không ăn thịt người, chỉ ăn tinh hạch tang thi. Chỉ cần không trêu chọc nó, nó nhất định sẽ không chủ động tấn công, tôi và Kim Thượng Ngọc rất có niềm tin vào nó.”
Có lòng tin vào một con tang thi cấp bốn đê giai? Lời này nếu phát ra từ miệng người khác, tuyệt đối sẽ bị mọi người phỉ nhổ cho chết, nhưng người nọ là Cung thiếu, là Cung thiếu thực lực sâu không lường được, đã nói là làm, kết quả dĩ nhiên là khác. Tuy không biết Kim Thượng Ngọc là ai, nhưng mọi người chỉ do dự không tới nửa giây đã đồng thanh hô to đồng ý.
Ngay cả hành vi chơi với lửa có ngày chết cháy, dẫn sói vào nhà nguy hiểm đến bậc này mà vẫn có thể khiến mọi người không nói hai lời mù quáng nghe theo, có thể thấy lời kêu gọi và sức gắn kết của Cung Lê Hân trong căn cứ rất cao (ách, chém :v~ ). Cấp trên thế nào thì cấp dưới thế đó. Luôn thần phục vui vẻ nghe theo vì tính cách và thực lực của Cung thiếu, bốn người Lưu Thanh lần đầu gặp tổ viên của cậu đã nảy sinh hảo cảm, đột nhiên thấy một chuyến này thật không sai, có lẽ lần này bọn họ thật sự có thể sống yên ổn.
Đám người phía sau Đậu Hằng mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng dưới sự “áp bách của cường quyền”, không dám nhiều lời phản đối nữa. Thế đạo bây giờ lấy chân lý cường giả vi tôn, lời do cường giả nói ra, cho dù là ly kinh phản đạo, hoang đường ngỗ nghịch, thì đó vẫn là điều tự nhiên không thể làm trái. ╮( ̄▽ ̄)╭
Phía bên này, Cung Lê Hân đang xử lý vấn đề thân phận cho Kim Thượng Huy, thì bên kia, Kim Thượng Ngọc đã vọt tới bên người Kim Thượng Huy, lau đi máu đen chảy bên khóe môi y, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Ca ca, anh không sao chứ?” Thấy Kim Thượng Huy chau mày, ngao ngao gầm nhẹ, nằm dưới đất không thể đứng dậy, cô liền phát hoảng, cẩn thận sờ lên chỗ ngực bị đánh, vận chuyển dị năng muốn trị nội thương cho y, đến lúc ánh huỳnh quang sáng lên trong tay mới ý thức được bản thân không thể bại lộ năng lực ngay chốn đông người, rơi vào mắt người có tâm sẽ đem tới rất nhiều phiền phức. Sắc mặt cô trở nên căng thẳng, lập tức thu hồi dị năng, ánh huỳnh quang nhàn nhạt còn chưa kịp sáng lên đã vụt tắt, không để ai phát hiện.
Ra lệnh tổ viên tung tin có một tang thi cấp bốn trong căn cứ cho mọi người, để tránh mọi người không cẩn thận mà giương súng với nó, thấy đám tổ viên liên tục gật đầu đáp ứng, lúc này mới thong thả tới gần Kim Thượng Huy, cúi người hỏi,”Sao còn không đứng lên?”
“Cậu ra tay nặng như vậy sao mà đứng lên được?” Hai mắt Kim Thượng Ngọc phiếm hồng, thở phì phì chất vấn. Rõ ràng là người nọ ra tay trước, sao người bị đánh lại là ca ca? Kim Thượng Ngọc nổi giận, cô giống Cung Lê Hân, cũng là một người bao che khuyết điểm. ( ̄ˇ ̄)v
“Tôi chỉ dùng chưởng phong đẩy nó đi, căn bản không tới mức bị trọng thương.” Cung Lê Hân nhíu mày nói.
“Đã hộc máu còn nói không trọng thương?” Kim Thượng Ngọc chỉ vào vệt máu khô bên khóe môi Kim Thượng Huy, thanh âm đột nhiên cất cao.
“Để tôi nhìn xem.” Cung Lê Hân ngồi xổm xuống, mở miệng Kim Thượng Huy ra, dùng đầu ngón tay vuốt bờ môi tái nhợt của nó, thản nhiên mở miệng,”Nó cắn nát môi mình.”
“A?” Kim Thượng Ngọc ngơ ngác, theo ngón tay cậu nhìn lại, quả nhiên thấy có một vết thương nhỏ dài bên trong miệng vẫn còn rướm máu, trào ra ngoài miệng. ”Không bị thương nặng sao ca ca không đứng dậy?” Mặt cô đỏ bừng, ương bướng hỏi.
Cung Lê Hân không thèm để ý tới cô, vỗ vỗ hai má Kim Thượng Huy, dùng ngữ khí dụ dỗ dạy bảo nói,”Tiểu Huy, về sau ngươi phải ngoan ngoãn, không được tùy tiện đánh người, đặc biệt khi đối phương người đông thế mạnh. Ta nếu không đánh đau ngươi, để ngươi nhớ kỹ thì về sau người bị thiệt chính là ngươi. Lại đây, để ta xoa xoa cho.” (thế~ khi đối phương 1 mình thì được đánh àh (¬‿¬) )
Cậu vừa nghiêm túc dạy bảo vừa đưa tay đặt lên ngực Kim Thượng Huy, phóng ra một tia nội lực thay nó ấn xoa, tới tới lui lui, thuận theo chiều kim đồng hồ, động tác vô cùng thành thạo.
Khuôn mặt Kim Thượng Huy vốn nhăn một cục lập tức giãn ra, kim mâu híp lại, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm thiếu niên, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ, y như một đại miêu đơn thuần nhu thuận, đang cực lực lấy lòng chủ nhân mình. Lòng bàn tay thiếu niên cực kỳ ấm áp, động tác vỗ về nó vô cùng ôn nhu, khiến nó cảm thấy rất vui vẻ, lưu luyến không muốn rời. Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm trạng mình, nó vươn lợi trảo ôm lấy ống tay áo thiếu niên không chịu buông. (≧‿‿≦)
Cung Lê Hân khẽ bật cười, tiếp tục ấn xoa hai cái, sau đó lấy một viên tinh hạch để bên miệng nó, sờ hai má nó nói,”Được rồi, mau đứng lên. Lần sau lại xoa cho ngươi.”
Như hiểu được lời cậu nói, Kim Thượng Huy lồm cồm bò dậy, tinh thần phấn chấn xoay quanh thiếu niên, thỉnh thoảng gầm nhẹ một tiếng, tuy không người nào nghe hiểu, nhưng thanh âm phấn khởi mang theo ý lấy lòng thì dù không nhìn mặt cũng không thể nghe sai.
Hỗ động giữa hai người phi thường thành thạo, thân mật, giống như hàng trăm lần khác, lúc này mà còn không biết ca ca mình đang làm nũng thì Kim Thượng Ngọc cô quá thẹn với danh hiệu ‘cô gái thiên tài’ rồi. Nhìn trên trán ca ca khắc sáu chữ lớn chói lọi—cầu âu yếm, cầu bao dưỡng, khóe miệng cô run rẩy, biểu tình như bất đắc dĩ, trong lòng lại vô cùng kích động. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, ca ca đã dần trưởng thành, hành vi ngày càng nhân tính hóa, khiến cô rất có lòng tin, sẽ có một ngày, anh cô được khôi phục lại bình thường. Đối với người thiếu niên đã đoạt ca ca đi, ghen tị trong lòng cô ngày càng giảm, mà cảm kích thì tăng lên, bởi cô biết, chỉ có thiếu niên trước mắt không sợ ca ca mới có thể không kiêng nể gì thân cận mà không sợ bị ca ca làm tổn thương. Không có thiếu niên, không ai có thể giúp ca ca trải qua cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, kể cả chính cô.
Mọi người giữa sân, ngoại trừ Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, bọn Lưu Thanh, người người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn thế này đủ rồi a. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt không tin tưởng, người và tang thi có thể ở chung hài hòa ấm áp như vậy, hình ảnh này rất con mẹ nó quỷ dị a, quả thực là đang khiêu chiến với thế giới quan của bọn họ mà o(︶︿︶)o . Thuộc hạ Đậu Hằng vốn lòng còn nghi ngờ và bất mãn, lúc này đều hoàn toàn yên tâm. Đây là tang thi sao? Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của nó đi, rõ ràng là một con trung khuyển! (⊙︿⊙)!! ლ(¯ロ¯ლ)
“Đệ đệ, vị này là Tiểu Yêu tiểu thư sao?” Thấy Cung Lê Hân dẫn anh em Kim gia đến gần, Cung Hương Di lòng đầy chờ mong hỏi.
“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, cảm thấy kỳ quái về biến đổi xưng hô của Cung Hương Di mà liếc cô một cái, lại nhìn qua Kim Thượng Ngọc, nói,”Có thể qua xem cho papa tôi luôn bây giờ không?”
“Đương nhiên.” Kim Thượng Ngọc đồng ý, theo sau cậu đi về phía phòng y tế, tổ viên tổ một trái phải đi theo.
Đậu Hằng thấy thế, hơi gật đầu với Cung Lê Hân, đứng yên tại chỗ nhìn cậu đi xa, tử mâu thâm thúy dần hiện lên một tia khát vọng, chỉ thoáng hiện. Hắn muốn vì phiền muộn của thiếu niên mà phân ưu, cùng thiếu niên sóng vai chiến đấu, vì thế, khi người của Bào Long và Khang Chính Nguyên muốn đi theo hắn, hắn đã ngầm chấp nhận. Bây giờ, hắn đã không còn là Đậu Hằng nhỏ bé như con kiến lúc trước, hắn có năng lực có thể bảo hộ người hắn muốn bảo hộ, như vậy rất tốt. Siết chặt cây kẹo trong túi, đợi khi bóng dáng thiếu niên hoàn toàn biến mất sau góc rẽ, hắn mới vẫy lui thuộc hạ, chậm rãi rời đi.
Trên đường đi về phía phòng y tế, Đàm Minh Viễn nói ngắn gọn chuyện phát sinh trên đảo cho thiếu niên, hận nghiến răng nghiến lợi Bào Long và Triệu Cảnh, cũng nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân.
Cấp bậc thăng lên quá nhanh làm bọn họ có chút tự mãn, ỷ thực lực mình cao mà thả lỏng cảnh giác, quên mất nhân loại là sinh vật âm hiểm giả dối đến cỡ nào. Trải qua chuyện lần này, bọn họ không dám lơ là nữa, chỉnh lý triệt để khu Đông, khống chế gắt gao trong tay. Kỳ thật, nguyên nhân phát sinh cũng không thể trách bọn họ, có trách thì trách bọn họ chịu ảnh hưởng từ Cung Lê Hân quá sâu. Đó chính là cái gọi là chủ nào tớ nấy, “cấp trên” tính tình trực lai trực vãng, dần dà bọn họ cũng trở nên tùy tiện. Chuyện lần này đã đánh lên hồi chuông cảnh báo, ít nhất, mấy người Cố Nam, Lý Đông Sinh, La Đại Hải một lần nữa lại nhặt lên thần kinh thả lỏng của bọn họ, lo liệu mọi việc càng thêm chu đáo, đương nhiên, còn lưu lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, đó chính là thấy người nào cũng có ý xấu, bệnh đa nghi thâm căn cố đế. (‾-ƪ‾)
Này thiệt khổ cho bốn người Lưu Thanh, cũng khổ cho một đám người ngày sau muốn đi theo Cung thiếu. Đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt y như Địa Ngục, bọn họ thiếu chút nữa đã lệ tuôn luôn, nhưng cuối cùng đều vì sùng bái cuồng nhiệt Cung thiếu mà tiếp tục kiên trì. Đương nhiên, đây đều là nói sau, tạm thời không cần đề cập tới.
“Bọn chúng nếu chưa chết thì người đang ở đâu?” Giọng nói thanh thúy của Cung Lê Hân thoáng trở nên trầm thấp, trong thanh âm lạnh nhạt toát ra một cỗ sát ý băng lãnh, khiến Đàm Minh Viễn run cả lên, cũng làm tâm tình đang treo cao của hắn chậm rãi hạ xuống. Xem ra, Cung thiếu không muốn truy cứu chuyện bọn họ thất trách.
“Trong tay Đậu Hằng, chúng tôi muốn người nhưng anh ta không đáp ứng, nói là chờ cậu về.” Đàm Minh Viễn nhíu mày, ngữ khí có chút bất ngờ,”Tôi nghĩ anh ta muốn dùng hai người kia để đòi vật tư và lương thực của chúng ta.” (nghĩ bậy ko hà, ảnh là muốn có cơ hội gặp tiểu Hân nha XD )
“Không ngại, muốn gì cứ cho đó, bọn chúng dám dùng papa để uy hiếp, tôi muốn bọn chúng sống không bằng chết!” Cung Lê Hân phất tay, mâu quang biến lãnh, sát khí dày đặc toát ra từ người cậu, làm Kim Thượng Huy có chút bất an. Nó gầm nhẹ một tiếng, dùng móng tay khẽ kéo kéo góc áo thiếu niên, như đang an ủi, lại như đang hỏi thiếu niên bị làm sao. (╯^╰)
Cung Lê Hân lập tức thu lại sát khí, mặt mày cong lên, xoa xoa đầu Kim Thượng Huy dỗ dành,”Ta và Tiểu Yêu vào xem papa, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, chúng ta sẽ nhanh chóng ra.” Dứt lời, cậu lấy một cái túi màu nâu chứa đầy tinh hạch kim hệ đặt vào tay Kim Thượng Huy, thấy Kim Thượng Huy gầm nhẹ một tiếng sau đó vô cùng hứng thú ngắm nghía cái túi, lúc này mới yên tâm đẩy cửa phòng.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên ghen tị kinh khủng, khi đi ngang qua người Kim Thượng Huy cước bộ thoáng dừng, ngữ khí nặng nề dặn dò mấy người Đàm Minh Viễn,”Để ý đừng để cậu ta chạy vào, miễn phải dọa tới Cung thúc.”
“A, đã biết.” Bọn Đàm Minh Viễn miễn cưỡng đáp ứng. Tang thi kim hệ cấp bốn đê giai a? Chỉ một khắc đã có thể toàn diệt bọn họ rồi, bọn họ lấy cái gì coi chừng người ta a? (;;A;;)
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, lặng lẽ vây Kim Thượng Huy vào giữa, ngay cả Vương Thao và Tào Á Nam thần kinh thô nhất cũng đi đứng như nhũn ra, sợ con tang thi này đột nhiên nổi loạn, bay tới cắn ‘phập’ một cái chết luôn bọn họ. Đợi đến khi trận thế công phòng hình thành, Kim Thượng Huy bị vây ở giữa vẫn không có hành động gì dị thường, mọi người mới thoáng thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình. Thực tế, Kim Thượng Huy chẳng những không có dị thường, ngược lại còn rất bình thường. Vóc người thon dài của nó dựa lên vách tường, một tay cầm một cái túi chế từ da cự mãng biến dị, tay kia thường vói vào móc một viên tinh hạch bỏ vào miệng, sau đó hất cằm lên, hầu kết hơi động động, nhìn qua chính là một thanh niên nhàn đến vô sự đang nằm thưởng thức mỹ vị. ( ̄ˇ ̄)
Qua năm phút, nó như đã ăn no, há mồm chép chép ợ một tiếng, hai mắt nửa mở nửa khép, khuất đi quang mang lưu chuyển trong đôi thụ đồng kim sắc, đầu ngón tay ôm lấy túi không nhúc nhích, dường như sắp ngủ. Bộ dáng biếng nhác không hề phòng bị này của nó phối với khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, thật đúng là vui mắt vui tai, mọi người dần thả lỏng cảnh giác.
Tào Á Nam cách Kim Thượng Huy gần nhất, thấy thế lá gan dần lớn, hai mắt nhìn chằm chằm một bên mặt hoàn mỹ của nó, càng nhìn càng mê mẩn. Đây thật là tang thi sao? Sao cơ thể lại không bị hư thối?
Cô nhìn càng lúc càng gần, hận không thể lấy tay chọt chọt mặt người này. Miệng Nhạc Gia và Dương Hiểu Tuyết mấp máy, muốn mở miệng bảo cô cách xa ra chút, lại sợ sẽ đánh thức tang thi đang ngủ say.
Ngay lúc hai người gấp đến độ xoắn xuýt, Kim Thượng Huy đột nhiên mở mắt, quay đầu há mồm gào một tiếng với Tào Á Nam, răng nanh sắc bén lóe lên hàn quang, thụ đồng kim sắc không có chút cảm tình mà con người nên có, chỉ có dữ tợn và tàn nhẫn đặc hữu của dã thú. Tào Á Nam sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng lui về mấy bước, ‘phanh’ một tiếng đụng vào bức tường sau lưng.
Kim Thượng Huy đang tính bước tới gần cào cô nàng một cái, thì cửa phòng y tế đột nhiên mở, Cung Lê Hân ló đầu ra, nhíu mày nhìn nó, đầu ngón tay trắng nõn đặt lên cánh môi phấn hồng, ra dấu không được làm ồn. Đây là thủ thế thường dùng khi hai người trao đổi, Kim Thượng Huy đã sớm thuộc làu làu.
Kim Thượng Huy đứng yên, lập tức thu lại lợi trảo, khi nhìn thiếu niên cổ họng phát ra tiếng gừ gừ có tiết tấu, hàm dưới mấp máy như đang lấy lòng. Cung Lê Hân mỉm cười, thấp giọng nói,”Ngoan, đừng làm ồn tới papa.” Dứt lời, cậu nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Kim Thượng Huy gầm gừ thêm hai tiếng, thân thể căng chặt trầm tĩnh lại, dựa trở về vách tường, khôi phục lại bộ dáng biếng nhác vô hại ban đầu.
“Đệt! Hù chết lão tử!” Tào Á Nam vỗ mạnh ngực, lòng còn sợ hãi nói.
Tiểu Tôn Kiệt kéo kéo góc áo Mã Tuấn đứng cạnh, trên mặt là vẻ sùng bái cuồng nhiệt, thấp giọng tán thưởng,”Cung thiếu thiệt soái a! Con tang thi này rất nghe lời anh ấy! Còn ngoan hơn chó con nữa!”
Mã Tuấn vỗ vỗ đầu nhóc, ngữ khi phi thường kiêu ngạo,”Chứ sao, có thể thu một tang thi cấp boss về làm tiểu đệ, chuyện kinh thế hãi tục thế này cũng chỉ có Cung thiếu của chúng ta hold được nha!”
Cái gì mà boss, cái gì hold Tôn Kiệt tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn biết là lời khen, vội vàng gật gật đầu, những người khác cũng lộ ra biểu tình yêu thích, sự sùng bái đối với lão đại nhà mình lại tăng thêm một bậc. (〜 ̄▽ ̄)〜
Chỉ có không nghĩ tới, chứ không có chuyện làm không được, đây chính là ấn tượng đã khắc sâu vào lòng bọn họ về Cung thiếu, hơn nữa, còn là khắc sâu cả đời không thể phá vỡ.
***********************************
Thấy được sợ hãi, bất mãn cùng nghi hoặc trong mắt mọi người, Cung Lê Hân liền lớn giọng giải thích,”Mọi người không cần lo lắng, nó không ăn thịt người, chỉ ăn tinh hạch tang thi. Chỉ cần không trêu chọc nó, nó nhất định sẽ không chủ động tấn công, tôi và Kim Thượng Ngọc rất có niềm tin vào nó.”
Có lòng tin vào một con tang thi cấp bốn đê giai? Lời này nếu phát ra từ miệng người khác, tuyệt đối sẽ bị mọi người phỉ nhổ cho chết, nhưng người nọ là Cung thiếu, là Cung thiếu thực lực sâu không lường được, đã nói là làm, kết quả dĩ nhiên là khác. Tuy không biết Kim Thượng Ngọc là ai, nhưng mọi người chỉ do dự không tới nửa giây đã đồng thanh hô to đồng ý.
Ngay cả hành vi chơi với lửa có ngày chết cháy, dẫn sói vào nhà nguy hiểm đến bậc này mà vẫn có thể khiến mọi người không nói hai lời mù quáng nghe theo, có thể thấy lời kêu gọi và sức gắn kết của Cung Lê Hân trong căn cứ rất cao (ách, chém :v~ ). Cấp trên thế nào thì cấp dưới thế đó. Luôn thần phục vui vẻ nghe theo vì tính cách và thực lực của Cung thiếu, bốn người Lưu Thanh lần đầu gặp tổ viên của cậu đã nảy sinh hảo cảm, đột nhiên thấy một chuyến này thật không sai, có lẽ lần này bọn họ thật sự có thể sống yên ổn.
Đám người phía sau Đậu Hằng mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng dưới sự “áp bách của cường quyền”, không dám nhiều lời phản đối nữa. Thế đạo bây giờ lấy chân lý cường giả vi tôn, lời do cường giả nói ra, cho dù là ly kinh phản đạo, hoang đường ngỗ nghịch, thì đó vẫn là điều tự nhiên không thể làm trái. ╮( ̄▽ ̄)╭
Phía bên này, Cung Lê Hân đang xử lý vấn đề thân phận cho Kim Thượng Huy, thì bên kia, Kim Thượng Ngọc đã vọt tới bên người Kim Thượng Huy, lau đi máu đen chảy bên khóe môi y, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Ca ca, anh không sao chứ?” Thấy Kim Thượng Huy chau mày, ngao ngao gầm nhẹ, nằm dưới đất không thể đứng dậy, cô liền phát hoảng, cẩn thận sờ lên chỗ ngực bị đánh, vận chuyển dị năng muốn trị nội thương cho y, đến lúc ánh huỳnh quang sáng lên trong tay mới ý thức được bản thân không thể bại lộ năng lực ngay chốn đông người, rơi vào mắt người có tâm sẽ đem tới rất nhiều phiền phức. Sắc mặt cô trở nên căng thẳng, lập tức thu hồi dị năng, ánh huỳnh quang nhàn nhạt còn chưa kịp sáng lên đã vụt tắt, không để ai phát hiện.
Ra lệnh tổ viên tung tin có một tang thi cấp bốn trong căn cứ cho mọi người, để tránh mọi người không cẩn thận mà giương súng với nó, thấy đám tổ viên liên tục gật đầu đáp ứng, lúc này mới thong thả tới gần Kim Thượng Huy, cúi người hỏi,”Sao còn không đứng lên?”
“Cậu ra tay nặng như vậy sao mà đứng lên được?” Hai mắt Kim Thượng Ngọc phiếm hồng, thở phì phì chất vấn. Rõ ràng là người nọ ra tay trước, sao người bị đánh lại là ca ca? Kim Thượng Ngọc nổi giận, cô giống Cung Lê Hân, cũng là một người bao che khuyết điểm. ( ̄ˇ ̄)v
“Tôi chỉ dùng chưởng phong đẩy nó đi, căn bản không tới mức bị trọng thương.” Cung Lê Hân nhíu mày nói.
“Đã hộc máu còn nói không trọng thương?” Kim Thượng Ngọc chỉ vào vệt máu khô bên khóe môi Kim Thượng Huy, thanh âm đột nhiên cất cao.
“Để tôi nhìn xem.” Cung Lê Hân ngồi xổm xuống, mở miệng Kim Thượng Huy ra, dùng đầu ngón tay vuốt bờ môi tái nhợt của nó, thản nhiên mở miệng,”Nó cắn nát môi mình.”
“A?” Kim Thượng Ngọc ngơ ngác, theo ngón tay cậu nhìn lại, quả nhiên thấy có một vết thương nhỏ dài bên trong miệng vẫn còn rướm máu, trào ra ngoài miệng. ”Không bị thương nặng sao ca ca không đứng dậy?” Mặt cô đỏ bừng, ương bướng hỏi.
Cung Lê Hân không thèm để ý tới cô, vỗ vỗ hai má Kim Thượng Huy, dùng ngữ khí dụ dỗ dạy bảo nói,”Tiểu Huy, về sau ngươi phải ngoan ngoãn, không được tùy tiện đánh người, đặc biệt khi đối phương người đông thế mạnh. Ta nếu không đánh đau ngươi, để ngươi nhớ kỹ thì về sau người bị thiệt chính là ngươi. Lại đây, để ta xoa xoa cho.” (thế~ khi đối phương 1 mình thì được đánh àh (¬‿¬) )
Cậu vừa nghiêm túc dạy bảo vừa đưa tay đặt lên ngực Kim Thượng Huy, phóng ra một tia nội lực thay nó ấn xoa, tới tới lui lui, thuận theo chiều kim đồng hồ, động tác vô cùng thành thạo.
Khuôn mặt Kim Thượng Huy vốn nhăn một cục lập tức giãn ra, kim mâu híp lại, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm thiếu niên, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ, y như một đại miêu đơn thuần nhu thuận, đang cực lực lấy lòng chủ nhân mình. Lòng bàn tay thiếu niên cực kỳ ấm áp, động tác vỗ về nó vô cùng ôn nhu, khiến nó cảm thấy rất vui vẻ, lưu luyến không muốn rời. Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm trạng mình, nó vươn lợi trảo ôm lấy ống tay áo thiếu niên không chịu buông. (≧‿‿≦)
Cung Lê Hân khẽ bật cười, tiếp tục ấn xoa hai cái, sau đó lấy một viên tinh hạch để bên miệng nó, sờ hai má nó nói,”Được rồi, mau đứng lên. Lần sau lại xoa cho ngươi.”
Như hiểu được lời cậu nói, Kim Thượng Huy lồm cồm bò dậy, tinh thần phấn chấn xoay quanh thiếu niên, thỉnh thoảng gầm nhẹ một tiếng, tuy không người nào nghe hiểu, nhưng thanh âm phấn khởi mang theo ý lấy lòng thì dù không nhìn mặt cũng không thể nghe sai.
Hỗ động giữa hai người phi thường thành thạo, thân mật, giống như hàng trăm lần khác, lúc này mà còn không biết ca ca mình đang làm nũng thì Kim Thượng Ngọc cô quá thẹn với danh hiệu ‘cô gái thiên tài’ rồi. Nhìn trên trán ca ca khắc sáu chữ lớn chói lọi—cầu âu yếm, cầu bao dưỡng, khóe miệng cô run rẩy, biểu tình như bất đắc dĩ, trong lòng lại vô cùng kích động. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, ca ca đã dần trưởng thành, hành vi ngày càng nhân tính hóa, khiến cô rất có lòng tin, sẽ có một ngày, anh cô được khôi phục lại bình thường. Đối với người thiếu niên đã đoạt ca ca đi, ghen tị trong lòng cô ngày càng giảm, mà cảm kích thì tăng lên, bởi cô biết, chỉ có thiếu niên trước mắt không sợ ca ca mới có thể không kiêng nể gì thân cận mà không sợ bị ca ca làm tổn thương. Không có thiếu niên, không ai có thể giúp ca ca trải qua cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, kể cả chính cô.
Mọi người giữa sân, ngoại trừ Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, bọn Lưu Thanh, người người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn thế này đủ rồi a. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt không tin tưởng, người và tang thi có thể ở chung hài hòa ấm áp như vậy, hình ảnh này rất con mẹ nó quỷ dị a, quả thực là đang khiêu chiến với thế giới quan của bọn họ mà o(︶︿︶)o . Thuộc hạ Đậu Hằng vốn lòng còn nghi ngờ và bất mãn, lúc này đều hoàn toàn yên tâm. Đây là tang thi sao? Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của nó đi, rõ ràng là một con trung khuyển! (⊙︿⊙)!! ლ(¯ロ¯ლ)
“Đệ đệ, vị này là Tiểu Yêu tiểu thư sao?” Thấy Cung Lê Hân dẫn anh em Kim gia đến gần, Cung Hương Di lòng đầy chờ mong hỏi.
“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, cảm thấy kỳ quái về biến đổi xưng hô của Cung Hương Di mà liếc cô một cái, lại nhìn qua Kim Thượng Ngọc, nói,”Có thể qua xem cho papa tôi luôn bây giờ không?”
“Đương nhiên.” Kim Thượng Ngọc đồng ý, theo sau cậu đi về phía phòng y tế, tổ viên tổ một trái phải đi theo.
Đậu Hằng thấy thế, hơi gật đầu với Cung Lê Hân, đứng yên tại chỗ nhìn cậu đi xa, tử mâu thâm thúy dần hiện lên một tia khát vọng, chỉ thoáng hiện. Hắn muốn vì phiền muộn của thiếu niên mà phân ưu, cùng thiếu niên sóng vai chiến đấu, vì thế, khi người của Bào Long và Khang Chính Nguyên muốn đi theo hắn, hắn đã ngầm chấp nhận. Bây giờ, hắn đã không còn là Đậu Hằng nhỏ bé như con kiến lúc trước, hắn có năng lực có thể bảo hộ người hắn muốn bảo hộ, như vậy rất tốt. Siết chặt cây kẹo trong túi, đợi khi bóng dáng thiếu niên hoàn toàn biến mất sau góc rẽ, hắn mới vẫy lui thuộc hạ, chậm rãi rời đi.
Trên đường đi về phía phòng y tế, Đàm Minh Viễn nói ngắn gọn chuyện phát sinh trên đảo cho thiếu niên, hận nghiến răng nghiến lợi Bào Long và Triệu Cảnh, cũng nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân.
Cấp bậc thăng lên quá nhanh làm bọn họ có chút tự mãn, ỷ thực lực mình cao mà thả lỏng cảnh giác, quên mất nhân loại là sinh vật âm hiểm giả dối đến cỡ nào. Trải qua chuyện lần này, bọn họ không dám lơ là nữa, chỉnh lý triệt để khu Đông, khống chế gắt gao trong tay. Kỳ thật, nguyên nhân phát sinh cũng không thể trách bọn họ, có trách thì trách bọn họ chịu ảnh hưởng từ Cung Lê Hân quá sâu. Đó chính là cái gọi là chủ nào tớ nấy, “cấp trên” tính tình trực lai trực vãng, dần dà bọn họ cũng trở nên tùy tiện. Chuyện lần này đã đánh lên hồi chuông cảnh báo, ít nhất, mấy người Cố Nam, Lý Đông Sinh, La Đại Hải một lần nữa lại nhặt lên thần kinh thả lỏng của bọn họ, lo liệu mọi việc càng thêm chu đáo, đương nhiên, còn lưu lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, đó chính là thấy người nào cũng có ý xấu, bệnh đa nghi thâm căn cố đế. (‾-ƪ‾)
Này thiệt khổ cho bốn người Lưu Thanh, cũng khổ cho một đám người ngày sau muốn đi theo Cung thiếu. Đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt y như Địa Ngục, bọn họ thiếu chút nữa đã lệ tuôn luôn, nhưng cuối cùng đều vì sùng bái cuồng nhiệt Cung thiếu mà tiếp tục kiên trì. Đương nhiên, đây đều là nói sau, tạm thời không cần đề cập tới.
“Bọn chúng nếu chưa chết thì người đang ở đâu?” Giọng nói thanh thúy của Cung Lê Hân thoáng trở nên trầm thấp, trong thanh âm lạnh nhạt toát ra một cỗ sát ý băng lãnh, khiến Đàm Minh Viễn run cả lên, cũng làm tâm tình đang treo cao của hắn chậm rãi hạ xuống. Xem ra, Cung thiếu không muốn truy cứu chuyện bọn họ thất trách.
“Trong tay Đậu Hằng, chúng tôi muốn người nhưng anh ta không đáp ứng, nói là chờ cậu về.” Đàm Minh Viễn nhíu mày, ngữ khí có chút bất ngờ,”Tôi nghĩ anh ta muốn dùng hai người kia để đòi vật tư và lương thực của chúng ta.” (nghĩ bậy ko hà, ảnh là muốn có cơ hội gặp tiểu Hân nha XD )
“Không ngại, muốn gì cứ cho đó, bọn chúng dám dùng papa để uy hiếp, tôi muốn bọn chúng sống không bằng chết!” Cung Lê Hân phất tay, mâu quang biến lãnh, sát khí dày đặc toát ra từ người cậu, làm Kim Thượng Huy có chút bất an. Nó gầm nhẹ một tiếng, dùng móng tay khẽ kéo kéo góc áo thiếu niên, như đang an ủi, lại như đang hỏi thiếu niên bị làm sao. (╯^╰)
Cung Lê Hân lập tức thu lại sát khí, mặt mày cong lên, xoa xoa đầu Kim Thượng Huy dỗ dành,”Ta và Tiểu Yêu vào xem papa, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, chúng ta sẽ nhanh chóng ra.” Dứt lời, cậu lấy một cái túi màu nâu chứa đầy tinh hạch kim hệ đặt vào tay Kim Thượng Huy, thấy Kim Thượng Huy gầm nhẹ một tiếng sau đó vô cùng hứng thú ngắm nghía cái túi, lúc này mới yên tâm đẩy cửa phòng.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên ghen tị kinh khủng, khi đi ngang qua người Kim Thượng Huy cước bộ thoáng dừng, ngữ khí nặng nề dặn dò mấy người Đàm Minh Viễn,”Để ý đừng để cậu ta chạy vào, miễn phải dọa tới Cung thúc.”
“A, đã biết.” Bọn Đàm Minh Viễn miễn cưỡng đáp ứng. Tang thi kim hệ cấp bốn đê giai a? Chỉ một khắc đã có thể toàn diệt bọn họ rồi, bọn họ lấy cái gì coi chừng người ta a? (;;A;;)
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, lặng lẽ vây Kim Thượng Huy vào giữa, ngay cả Vương Thao và Tào Á Nam thần kinh thô nhất cũng đi đứng như nhũn ra, sợ con tang thi này đột nhiên nổi loạn, bay tới cắn ‘phập’ một cái chết luôn bọn họ. Đợi đến khi trận thế công phòng hình thành, Kim Thượng Huy bị vây ở giữa vẫn không có hành động gì dị thường, mọi người mới thoáng thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình. Thực tế, Kim Thượng Huy chẳng những không có dị thường, ngược lại còn rất bình thường. Vóc người thon dài của nó dựa lên vách tường, một tay cầm một cái túi chế từ da cự mãng biến dị, tay kia thường vói vào móc một viên tinh hạch bỏ vào miệng, sau đó hất cằm lên, hầu kết hơi động động, nhìn qua chính là một thanh niên nhàn đến vô sự đang nằm thưởng thức mỹ vị. ( ̄ˇ ̄)
Qua năm phút, nó như đã ăn no, há mồm chép chép ợ một tiếng, hai mắt nửa mở nửa khép, khuất đi quang mang lưu chuyển trong đôi thụ đồng kim sắc, đầu ngón tay ôm lấy túi không nhúc nhích, dường như sắp ngủ. Bộ dáng biếng nhác không hề phòng bị này của nó phối với khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, thật đúng là vui mắt vui tai, mọi người dần thả lỏng cảnh giác.
Tào Á Nam cách Kim Thượng Huy gần nhất, thấy thế lá gan dần lớn, hai mắt nhìn chằm chằm một bên mặt hoàn mỹ của nó, càng nhìn càng mê mẩn. Đây thật là tang thi sao? Sao cơ thể lại không bị hư thối?
Cô nhìn càng lúc càng gần, hận không thể lấy tay chọt chọt mặt người này. Miệng Nhạc Gia và Dương Hiểu Tuyết mấp máy, muốn mở miệng bảo cô cách xa ra chút, lại sợ sẽ đánh thức tang thi đang ngủ say.
Ngay lúc hai người gấp đến độ xoắn xuýt, Kim Thượng Huy đột nhiên mở mắt, quay đầu há mồm gào một tiếng với Tào Á Nam, răng nanh sắc bén lóe lên hàn quang, thụ đồng kim sắc không có chút cảm tình mà con người nên có, chỉ có dữ tợn và tàn nhẫn đặc hữu của dã thú. Tào Á Nam sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng lui về mấy bước, ‘phanh’ một tiếng đụng vào bức tường sau lưng.
Kim Thượng Huy đang tính bước tới gần cào cô nàng một cái, thì cửa phòng y tế đột nhiên mở, Cung Lê Hân ló đầu ra, nhíu mày nhìn nó, đầu ngón tay trắng nõn đặt lên cánh môi phấn hồng, ra dấu không được làm ồn. Đây là thủ thế thường dùng khi hai người trao đổi, Kim Thượng Huy đã sớm thuộc làu làu.
Kim Thượng Huy đứng yên, lập tức thu lại lợi trảo, khi nhìn thiếu niên cổ họng phát ra tiếng gừ gừ có tiết tấu, hàm dưới mấp máy như đang lấy lòng. Cung Lê Hân mỉm cười, thấp giọng nói,”Ngoan, đừng làm ồn tới papa.” Dứt lời, cậu nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Kim Thượng Huy gầm gừ thêm hai tiếng, thân thể căng chặt trầm tĩnh lại, dựa trở về vách tường, khôi phục lại bộ dáng biếng nhác vô hại ban đầu.
“Đệt! Hù chết lão tử!” Tào Á Nam vỗ mạnh ngực, lòng còn sợ hãi nói.
Tiểu Tôn Kiệt kéo kéo góc áo Mã Tuấn đứng cạnh, trên mặt là vẻ sùng bái cuồng nhiệt, thấp giọng tán thưởng,”Cung thiếu thiệt soái a! Con tang thi này rất nghe lời anh ấy! Còn ngoan hơn chó con nữa!”
Mã Tuấn vỗ vỗ đầu nhóc, ngữ khi phi thường kiêu ngạo,”Chứ sao, có thể thu một tang thi cấp boss về làm tiểu đệ, chuyện kinh thế hãi tục thế này cũng chỉ có Cung thiếu của chúng ta hold được nha!”
Cái gì mà boss, cái gì hold Tôn Kiệt tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn biết là lời khen, vội vàng gật gật đầu, những người khác cũng lộ ra biểu tình yêu thích, sự sùng bái đối với lão đại nhà mình lại tăng thêm một bậc. (〜 ̄▽ ̄)〜
Chỉ có không nghĩ tới, chứ không có chuyện làm không được, đây chính là ấn tượng đã khắc sâu vào lòng bọn họ về Cung thiếu, hơn nữa, còn là khắc sâu cả đời không thể phá vỡ.
***********************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.