Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 140: Chương 140
Phong Lưu Thư Ngốc
27/09/2016
Nửa tháng sau, Trường Xà đảo lại phát sinh biến động lớn. Lần nháo loạn này động tĩnh còn lớn hơn cả “đại chiến” của cự mãng và hỏa nha lần trước. Tất cả mọi người trên đảo đều tề tụ ở vách núi, trợn mắt há hốc mồm, đủ loại hoảng sợ nhìn một màn làm người ta chấn động trước mắt. Ngay cả đám hỏa nha ngày thường thích kêu to ầm ĩ cũng vô cùng im lặng, nằm yên trong tổ của mình không dám bay loạn.
Khi Cung Lê Hân và Cung phụ đến, mọi người đều tự giác tránh sang hai bên, để cả hai không bị trở ngại đi tới thẳng vách núi. Nhìn qua theo tầm mắt mọi người, dù là người thiên chuy bách luyện*, tâm vững như thiết như thiếu niên cũng không khỏi mở to mắt, vì tình cảnh hùng tráng bên dưới mà kinh hãi. Mà Cung phụ, sắc mặt đã trở nên cực kỳ ngưng trọng. (* : đã trải qua muôn ngàn thử thách, đã được nhiều lần gọt giũa)
Chỉ thấy toàn bộ bờ cát đều bị mấy trăm đầu cự mãng lớn nhỏ khác nhau chiếm cứ, chúng nó đem cự mãng giống cái kia ở giữa mà vây quanh, lay động cơ thể thô dài của mình, ý đồ muốn quấn lấy bụng giống cái kia, tranh đoạt quyền *** với nó. Đầu đuôi chúng nó liền kề nhau, thân thể giao triền, cuộn thành một quả cầu thịt cực lớn, quay cuồng, va chạm trên bãi biển, ngẫu nhiên lại va vào vách đá dẫn tới đất đá rơi loạn xuống, đàn hỏa nha bay tán loạn, ngay cả mọi người đứng phía trên cũng thấy dưới chân mình chấn động.
Quả cầu thịt lăn qua lăn lại trên bờ biển, lưu lại những khe rãnh sâu hoắm, sau đó thuận thế rơi vào biển. Phát hiện ở trong biển dễ di chuyển hơn, cự mãng giống cái kia liền bơi tới chỗ nước sâu hơn, vô số hùng xà vội vàng quấn quýt đuổi theo, thỉnh thoảng còn ngóc đầu lên mặt biển, mở ra cái mồm to như bồn máu tê rống hoặc dùng cái đuôi thô to đập lên mặt biển, gây nên từng đợt sóng biển khổng lồ. Cảnh tượng kia như tái hiện chân thật ‘giao long hí thủy’* trong cố sự thần thoại, làm người ta mạc danh rung động. (* : hí thủy=nghịch nước; giao long hí thủy: giao long nghịch nước)
“Chúng nó đang ***.” Cung phụ thấp giọng thì thào.
“Cứ thế không bao lâu nữa, giống cái này sẽ đẻ trứng trên đảo, về sau cả Trường Xà đảo này chính là thiên hạ của hỏa nha và cự mãng a.” Kim Thượng Ngọc ngưng mắt nhìn cảnh tượng quần xà trọng thể loạn vũ phía xa, thở dài thật lâu. (trọng thể : hoạt động tập thể)
“Thuốc chuẩn bị thế nào rồi?” Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn cô.
“Không sai biệt lắm, nửa tháng sau tuyệt đối sẽ có đủ.” Kim Thượng Ngọc bình tĩnh mở miệng.
“Vất vả cho cô.” Cung Lê Hân gật đầu, quay sang Cung phụ nói,”Papa, mở hội nghị triệu tập mọi người đi, chúng ta chuẩn bị di chuyển.”
Cung phụ gật đầu, ra lệnh cảnh vệ bên người đến phòng phát thanh thông báo xuống.
Tổ trưởng các tổ dị năng đều biết sự tình trọng đại, nghe thấy tiếng thông báo liền chạy tới phòng họp, mọi người tụ lại một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, trên mặt không ai là không mang biểu tình sầu lo, bầu không khí cực kỳ nặng nề.
Cung Lê Hân đến như một liều thuốc trấn an, mọi người đang xao động bất an nháy mắt an tĩnh lại, sầu lo trên mặt cũng biến mất. Thấy thiếu niên trên mặt vẫn mang nụ cười đạm nhạt như dĩ vãng, trong lòng bọn họ liền thả lỏng thầm nghĩ : Cung thiếu cũng không hoảng, chúng ta hoảng gì chứ? Cứ nghe Cung thiếu an bài là được rồi, căn cứ chẳng phải vẫn tốt sao?
Thấy phản ứng của mọi người đều rất lãnh tĩnh, Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, nhìn qua Cung phụ. Cung phụ phất tay nhường ra chủ vị, bản thân thì ngồi xuống vị trí trợ tá. Hơn một tháng tôi luyện, nhi tử càng ngày càng có phong phạm lãnh đạo. Tuy tính tình nhi tử vẫn trực lai trực vãng không đổi, nhưng cậu tri nhân thiện nhậm*, sát phạt quyết đoán, so với ông còn thích hợp đảm đương vị trí lãnh tụ này hơn. Trải qua một thời gian cẩn thận quan sát, Cung phụ không thể không thừa nhận, con ông không giống ông, nhưng tính cách nửa chính nửa tà này của con trai lại càng thích hợp sinh tồn trong thời buổi loạn lạc trước mắt này, không giống ông ngược lại lại là một chuyện may mắn. (* : khôn khéo biết dùng người)
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên muốn ngồi vào ghế trợ tá ở phía còn lại của thiếu niên, lại bị anh em Kim gia chiếm cơ hội trước, không thể không nghiêm mặt ngồi xuống ghế thứ ba, thứ tư. Trải qua những lần Cung Lê Hân tỉ mỉ giáo huấn, Kim Thượng Huy càng ngày càng nhân tính hóa, càng ngày càng yên tĩnh. Lúc này, nó ngoan ngoãn ngồi cạnh thiếu niên, tay cầm một túi tinh hạch, lấy ra một viên ngậm trong miệng như đang ngậm kẹo, kết hợp với khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ cùng biểu tình ngây thơ vô (số) tội kia, thoạt nhìn thật rất hấp dẫn người khác, làm Cung Lê Hân thầm cười không thôi.
Thấy Kim Thượng Huy tính tình nhẫn nại bồi mình họp, Cung Lê Hân vừa lòng xoa xoa đầu nó, nhìn qua phía mọi người, nói chuyện dứt khoát,”Hôm nay gọi mọi người đến đây chủ yếu là để thương thảo về việc chuyển đi. Tình hình trên đảo hiện nay mọi người cũng đã rõ, chuyển đi là chuyện ắt phải làm, chẳng qua đi nơi nào thì còn cần tham khảo qua ý kiến mọi người.”
Cậu nhìn qua cảnh vệ ở cửa, cảnh vệ hiểu ý mang đến một tấm bản đồ lớn của C quốc, mở ra đặt lên bàn. Mọi người giúp mở bản đồ ra, nhất tề cùng tiến lên xem xét, trong lòng cẩn thận cân nhắc.
“Đến vùng đồng bằng Đông Bắc đi, nơi đó cách Trường Xà đảo không xa, không cần phải đi đường xa, hơn nữa, đất đai vùng đồng bằng Đông Bắc phì nhiêu màu mỡ, nông nghiệp phát triển, có vựa lúa chiến lược lớn nhất C quốc, phân tán ở một số thành phố xung quanh, chỉ cần chiếm được một chỗ, thì có thể chiếm được các kho trong đó, dư sức để chúng ta nuôi mấy ngàn người trong căn cứ.” Một tổ trưởng tổ dị năng sau một hồi trầm ngâm mở miệng.
“Hướng đó được, ta cũng tán thành đi đồng bằng Đông Bắc, chỉ là, nhiều thành phố như vậy, chúng ta nên chọn nơi nào?” Cung phụ trầm giọng hỏi.
“Chúng ta người ít, vẫn là nên đầu nhập vào căn cứ Tống gia Liêu Thành đi. Bọn họ nửa tháng trước đã chuyển chỗ. Nghe nói căn cứ bọn họ có tổng cộng hơn hai vạn người, dị năng giả đã có hơn ba ngàn, còn có lượng súng ống đạn dược lớn. Bọn họ vừa tới đã bình định toàn bộ tang thi quanh Liêu Thành, biến chỗ đó thành khu an toàn. Nhân thủ và vũ khí chúng ta đều không đủ để chiếm được một thành phố lớn, không bằng nhập vào Liêu Thành.” Một người trưởng khu từ từ mở miệng.
Cung Hương Di ngồi ở ghế cuối trong lòng cả kinh, cấp bách hỏi,”Căn cứ Tống gia? Tống gia nào?”
“Là bổn gia của tôi.” Tống Hạo Nhiên gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, trầm giọng nói. Hắn và Lâm Văn Bác không mở miệng đề xuất ý kiến, vì bọn họ sớm đã nhìn ra, thiếu niên ngồi chủ vị mí mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh, xem ra trong lòng đã sớm có quyết định, bọn họ chỉ cần đợi thiếu niên kết luận rồi tán thành là được rồi. Về phần Đậu Hằng, mi nhãn hắn buông xuống, mặt vô biểu tình, ngồi tại chỗ y như pho thượng, chỉ chờ thiếu niên ra quyết định.
“Tống gia không phải ở Hưởng Thúy Loan sao? Sao lại ở Liêu Thành?” Cung Hương Di không dám tin thì thào.
“Cô không để ý tới tin tức của phòng tình báo sao? Số phận Hưởng Thúy Loan cũng giống Trường Xà đảo, bị kiến sa mạc biến dị chiếm cứ, bọn họ không muốn bị kiến sa mạc gặm thành xương thì nhất định phải tới nơi khác.” Tống Hạo Nhiên quăng một chồng tin tình báo tới trước mặt Cung Hương Di.
Cung Hương Di nhanh chóng lật xem, tâm tình nặng nề. Kiến sa mạc biến dị, chuyện này đời trước cũng từng phát sinh, chỉ là, khi đó Tiểu Yêu đã được Tống Hạo Hiên đưa về Hưởng Thúy Loan, có loại thuốc đuổi côn trùng công hiệu mạnh do Tiểu Yêu chế ra, cuối cùng kiến sa mạc bị đuổi xa ra ngoài sa mạc. Mà nay Tiểu Yêu lại ở Trường Xà đảo, căn cứ Hưởng Thúy Loan hiển nhiên chỉ có con đường hủy diệt. Vận mệnh chính là một chuỗi vô hạn như vậy, chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ thôi, sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền rất lớn.
Nhưng mà, mặc kệ vận mệnh thay đổi tới mức nào, đều phảng phất không thể thoát ra được quỹ đạo nguyên bản của Cung Hương Di, cô vẫn giống như đời trước, khẳng định phải gặp những người đã gây ra những cơn ác mộng hằng đêm của cô. “Không, không thể đi Liêu Thành!” Sự bất an cùng sợ hãi dâng trào mãnh liệt trong lòng, cô đóng hồ sơ lại, lớn tiếng nói.
Lại lên cơn! Phòng họp im lặng lạ kỳ, mọi người đều không để ý tới cô, ngược lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía thiếu niên ngồi ở chủ vị. Trên mặt bọn họ đều mang biểu tình tin tưởng không hề lay động, giống như chỉ cần thiếu niên mở miệng, dù là quyết định gì bọn họ đều sẽ nghe theo vậy.
Cung Hương Di thấy thế cũng nhìn qua Cung Lê Hân, trong mắt đầy ý cầu xin.
“Không đi Liêu Thành.” Cung Lê Hân nâng mắt nhìn mọi người xung quanh, thản nhiên mở miệng, ngón tay trắng nõn chỉ vào một điểm trên bản đồ, từng câu từng chữ rõ ràng dị thường,”Đi chỗ này.”
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào đầu ngón tay cậu, sau đó lộ ra biểu tình khó có thể tin được.
“Ninh thành? Đi chỗ nào cũng được nhưng không thể đi Ninh thành a!” Một trưởng khu sợ hãi kêu lên, những người khác cũng lần lượt gật đầu phụ họa.
Mọi người ai cũng biết, Ninh thành từ lúc sơ kỳ bùng nổ mạt thế đã bị mấy gốc kim cương đằng chiếm đóng, giờ đã qua hai ba năm, chỗ đó sớm đã biến thành thiên đường của vô số kim cương đằng, ngông cuồng với tất cả vật sống tới gần, dù là nhân loại hay tang thi, dù là trên trời hay dưới nước, không nơi nào là không bị dây leo quấn thành một đống xương khô, âm khí ngút trời.
Ninh thành là tử thành, là quỷ thành, là nơi hoang vu nhất C quốc. Đó là nơi người sống sót của C quốc ai ai cũng biết.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên không nói gì, chờ thiếu niên đưa ra giải thích hợp lý. Bọn họ biết, thiếu niên tuy không giỏi mưu lược, nhưng đầu óc lại rất thông minh, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn để mọi người đi chịu chết. Đậu Hằng cuối cùng ngẩng đầu nhìn qua thiếu niên, trong đôi tử mâu không hề có nghi ngờ, chỉ có tin cậy cùng ủng hộ.
Cung Lê Hân không giải thích, chỉ chỉ ra cửa sổ nói,”Mọi người xem phía dưới.”
Mọi người tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe theo đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu. Bên dưới là một mảng cỏ xanh mướt, còn có vài đội viên đội tự vệ thân mặc quân phục rằn ri, trong tay bọn họ mỗi người đều cầm một cái bình nhỏ, thấy cửa sổ phòng họp mở ra, lập tức đem chất lỏng trong chai phẩy lên người mình.
La Đại Hải đứng đối diện bọn họ, thấy họ chuẩn bị xong liền đưa tay ném ra một mầm móng màu nâu. Mầm móng được thôi phát trong không trung, nở to ra, sau đó bạo tạc, dây leo lục sắc như thủy triều điên cuồng lan tràn, cuộn mình đi về phía mấy người đối diện.
“Là kim cương đằng! Sao cậu ta có thể dùng kim cương đằng đối phó với người của mình?” Có người sợ hãi kêu lên, tâm đều nấc lên mắc ngay cổ họng. Những người còn lại cũng đồng loạt lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh, hoảng sợ trên mặt họ đều biến thành kinh ngạc, sau đó là thay bằng không dám tin. Chỉ thấy dây leo kim cương đằng lớn dài ra, va chạm vào mấy tên đội viên đội tự vệ một chút rồi không quấn lên mà như dòng C quốchảy xuôi xuống. Mấy tên đội viên ban đầu còn có chút bất an, thấy vậy liền thử xê dịch chân. Bọn họ đi đến đâu thì dây leo liền tự động tránh đi, một chút cũng không có ý đồ công kích.
“Sao có thể như vậy được?” Mọi người quay đầu nhìn thiếu niên đang yên vị, ngay cả Cung phụ, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Thực rõ ràng, bọn họ trước đó chưa hề được giải thích gì về chuyện này.
“Là dung dịch trong cái chai kia.” Lâm Văn Bác chậm rãi trở về ngồi xuống chỗ mình, trầm ngâm một hồi thì bình tĩnh mở miệng.
“Chúc mừng, anh đoán đúng rồi!” Kim Thượng Ngọc cười hì hì nhấc tay. Thuốc của mình có hiệu quả kinh người thế này, dù đã ngầm thí nghiệm qua rất nhiều lần, cô vẫn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Dưới lầu, La Đại Hải sớm đã tấn cấp bốn đê giai, có thể tùy tiện khống chế thực vật trấn an kim cương đằng đang xao động, hô lên trên lầu,”Lão đại, mau phóng hỏa!”
Cung Lê Hân nhướng mày, ngồi yên tại chỗ bất động, đầu ngón tay lại bắn ra một tinh hỏa bạch sắc chuẩn xác bay qua cửa sổ rơi xuống chỗ kim cương đằng. Lửa nhanh chóng lan ra khắp bãi cỏ, đem một mảng dây leo lục sắc dày đặc đốt thành tro tàn.
“Ngồi xuống đi.” Bảo mọi người sắc mặt vẫn còn si ngốc ngồi xuống, Cung Lê Hân nhìn qua Kim Thượng Ngọc, phất tay nói,”Cô giải thích cho bọn họ đi.”
“Thật ra rất đơn giản, kim cương đằng chẳng phải thích quấn lấy hết thảy vật sống sao? Nhưng mọi người có phát hiện không, dây leo của chúng cũng là vật sống, nhưng lại chưa từng quấn lấy nhau, ngược lại cực kỳ có linh tính lan ra bốn phía. Nên trong đó khẳng định có chất gì đó khiến chúng nó có thể tránh tự giết lẫn nhau. Vì thế, tôi nghiền nát kim cương đằng, lấy chất lỏng bên trong ra tiến hành phân tích, cuối cùng chế tạo ra loại thuốc này. Chỉ cần chúng ta phun nó trên người là có thể ra vào tự nhiên trong Ninh thành, không phải sợ sự công kích của kim cương đằng nữa.”
Dứt lời, Kim Thượng Ngọc lại nhìn qua thiếu niên, hợp thời mà vuốt mông ngựa,”Đương nhiên, này còn phải cám ơn Cung thiếu đã dốc sức ủng hộ tôi, nếu không phải Cung thiếu thực lực siêu phàm, có thể dùng tay bóp nát kim cương đằng, ép chất lỏng bên trong ra thì nghiên cứu của tôi cũng không thành công như vậy.”
Mọi người đều đã lần lượt hồi thần, nghe vậy lập tức lộ ra biểu tình tự hào, dẫn tới Kim Thượng Ngọc cúi đầu cười thầm không thôi. Mỗi người trên Trường Xà đảo đều có một nếp sống sùng bái rất nghiêm trọng, cô sớm đã nhìn ra, nhưng điểm này lại không hề gây trở ngại đến việc phát triển của căn cứ, ngược lại còn khiến mọi người trong căn cứ đoàn kết thành một thể, khiến mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đồng hội đồng thuyền, cố gắng sống sót trong mạt thế. Cô rất thích bầu không khí này, làm cô có cảm giác như mình đang ở nhà.
“Như thế, đi Ninh thành là lựa chọn tốt nhất của chúng ta, trong Ninh thành không có vật sống, chúng ta vừa vào là có thể ở, vật tư trong thành cũng chưa từng bị ai động qua, khẳng định rất dồi dào, quan trọng nhất là, nghe nói kho lúa chiến lược ở Ninh thành lớn nhất Đông Bắc, lương thực trong đó đủ để mọi người trong căn cứ ăn bảy tám năm.” Tống Hạo Nhiên gõ bàn từ từ mở miệng, trên mặt mang nụ cười thích ý thoải mái.
“Thiêu hủy toàn bộ kim cương đằng vây bên trong, kim cương đằng bên ngoài có thể làm thành phòng tuyến thiên nhiên cho căn cứ, vừa giảm bớt sức lực nhiều người, lại an toàn mười phần. Đây đúng là một lựa chọn hoàn mỹ.” Lâm Văn Bác bổ sung.
Mọi người cố kiềm chế xuống mừng rỡ trong lòng, liên tục gật đầu. Không nghĩ tới lần này Cung thiếu sẽ mang tới một kinh hỉ lớn như vậy cho bọn họ. Thế nhưng, điều làm bọn họ không nghĩ tới là, kinh hỉ hôm nay không chỉ có chuyện này, chờ khi bọn họ nhận lấy phần báo cáo dược tề Cung thiếu đưa qua, tất cả liền triệt để ngây dại, thật sự không thể tin vào mắt mình.
Nếu tất cả đều là thật, vậy thì không chỉ căn cứ bọn họ, ngay cả toàn nhân loại đều được cứu rồi. Phần báo cáo này tuy đơn giản, nhưng lại là ánh ban mai giúp nhân loại tiếp tục sinh tồn, là một ý nghĩa khác của con thuyền Noah.
—————————————
Giao long hí thủy :
*******************************
Khi Cung Lê Hân và Cung phụ đến, mọi người đều tự giác tránh sang hai bên, để cả hai không bị trở ngại đi tới thẳng vách núi. Nhìn qua theo tầm mắt mọi người, dù là người thiên chuy bách luyện*, tâm vững như thiết như thiếu niên cũng không khỏi mở to mắt, vì tình cảnh hùng tráng bên dưới mà kinh hãi. Mà Cung phụ, sắc mặt đã trở nên cực kỳ ngưng trọng. (* : đã trải qua muôn ngàn thử thách, đã được nhiều lần gọt giũa)
Chỉ thấy toàn bộ bờ cát đều bị mấy trăm đầu cự mãng lớn nhỏ khác nhau chiếm cứ, chúng nó đem cự mãng giống cái kia ở giữa mà vây quanh, lay động cơ thể thô dài của mình, ý đồ muốn quấn lấy bụng giống cái kia, tranh đoạt quyền *** với nó. Đầu đuôi chúng nó liền kề nhau, thân thể giao triền, cuộn thành một quả cầu thịt cực lớn, quay cuồng, va chạm trên bãi biển, ngẫu nhiên lại va vào vách đá dẫn tới đất đá rơi loạn xuống, đàn hỏa nha bay tán loạn, ngay cả mọi người đứng phía trên cũng thấy dưới chân mình chấn động.
Quả cầu thịt lăn qua lăn lại trên bờ biển, lưu lại những khe rãnh sâu hoắm, sau đó thuận thế rơi vào biển. Phát hiện ở trong biển dễ di chuyển hơn, cự mãng giống cái kia liền bơi tới chỗ nước sâu hơn, vô số hùng xà vội vàng quấn quýt đuổi theo, thỉnh thoảng còn ngóc đầu lên mặt biển, mở ra cái mồm to như bồn máu tê rống hoặc dùng cái đuôi thô to đập lên mặt biển, gây nên từng đợt sóng biển khổng lồ. Cảnh tượng kia như tái hiện chân thật ‘giao long hí thủy’* trong cố sự thần thoại, làm người ta mạc danh rung động. (* : hí thủy=nghịch nước; giao long hí thủy: giao long nghịch nước)
“Chúng nó đang ***.” Cung phụ thấp giọng thì thào.
“Cứ thế không bao lâu nữa, giống cái này sẽ đẻ trứng trên đảo, về sau cả Trường Xà đảo này chính là thiên hạ của hỏa nha và cự mãng a.” Kim Thượng Ngọc ngưng mắt nhìn cảnh tượng quần xà trọng thể loạn vũ phía xa, thở dài thật lâu. (trọng thể : hoạt động tập thể)
“Thuốc chuẩn bị thế nào rồi?” Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn cô.
“Không sai biệt lắm, nửa tháng sau tuyệt đối sẽ có đủ.” Kim Thượng Ngọc bình tĩnh mở miệng.
“Vất vả cho cô.” Cung Lê Hân gật đầu, quay sang Cung phụ nói,”Papa, mở hội nghị triệu tập mọi người đi, chúng ta chuẩn bị di chuyển.”
Cung phụ gật đầu, ra lệnh cảnh vệ bên người đến phòng phát thanh thông báo xuống.
Tổ trưởng các tổ dị năng đều biết sự tình trọng đại, nghe thấy tiếng thông báo liền chạy tới phòng họp, mọi người tụ lại một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, trên mặt không ai là không mang biểu tình sầu lo, bầu không khí cực kỳ nặng nề.
Cung Lê Hân đến như một liều thuốc trấn an, mọi người đang xao động bất an nháy mắt an tĩnh lại, sầu lo trên mặt cũng biến mất. Thấy thiếu niên trên mặt vẫn mang nụ cười đạm nhạt như dĩ vãng, trong lòng bọn họ liền thả lỏng thầm nghĩ : Cung thiếu cũng không hoảng, chúng ta hoảng gì chứ? Cứ nghe Cung thiếu an bài là được rồi, căn cứ chẳng phải vẫn tốt sao?
Thấy phản ứng của mọi người đều rất lãnh tĩnh, Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, nhìn qua Cung phụ. Cung phụ phất tay nhường ra chủ vị, bản thân thì ngồi xuống vị trí trợ tá. Hơn một tháng tôi luyện, nhi tử càng ngày càng có phong phạm lãnh đạo. Tuy tính tình nhi tử vẫn trực lai trực vãng không đổi, nhưng cậu tri nhân thiện nhậm*, sát phạt quyết đoán, so với ông còn thích hợp đảm đương vị trí lãnh tụ này hơn. Trải qua một thời gian cẩn thận quan sát, Cung phụ không thể không thừa nhận, con ông không giống ông, nhưng tính cách nửa chính nửa tà này của con trai lại càng thích hợp sinh tồn trong thời buổi loạn lạc trước mắt này, không giống ông ngược lại lại là một chuyện may mắn. (* : khôn khéo biết dùng người)
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên muốn ngồi vào ghế trợ tá ở phía còn lại của thiếu niên, lại bị anh em Kim gia chiếm cơ hội trước, không thể không nghiêm mặt ngồi xuống ghế thứ ba, thứ tư. Trải qua những lần Cung Lê Hân tỉ mỉ giáo huấn, Kim Thượng Huy càng ngày càng nhân tính hóa, càng ngày càng yên tĩnh. Lúc này, nó ngoan ngoãn ngồi cạnh thiếu niên, tay cầm một túi tinh hạch, lấy ra một viên ngậm trong miệng như đang ngậm kẹo, kết hợp với khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ cùng biểu tình ngây thơ vô (số) tội kia, thoạt nhìn thật rất hấp dẫn người khác, làm Cung Lê Hân thầm cười không thôi.
Thấy Kim Thượng Huy tính tình nhẫn nại bồi mình họp, Cung Lê Hân vừa lòng xoa xoa đầu nó, nhìn qua phía mọi người, nói chuyện dứt khoát,”Hôm nay gọi mọi người đến đây chủ yếu là để thương thảo về việc chuyển đi. Tình hình trên đảo hiện nay mọi người cũng đã rõ, chuyển đi là chuyện ắt phải làm, chẳng qua đi nơi nào thì còn cần tham khảo qua ý kiến mọi người.”
Cậu nhìn qua cảnh vệ ở cửa, cảnh vệ hiểu ý mang đến một tấm bản đồ lớn của C quốc, mở ra đặt lên bàn. Mọi người giúp mở bản đồ ra, nhất tề cùng tiến lên xem xét, trong lòng cẩn thận cân nhắc.
“Đến vùng đồng bằng Đông Bắc đi, nơi đó cách Trường Xà đảo không xa, không cần phải đi đường xa, hơn nữa, đất đai vùng đồng bằng Đông Bắc phì nhiêu màu mỡ, nông nghiệp phát triển, có vựa lúa chiến lược lớn nhất C quốc, phân tán ở một số thành phố xung quanh, chỉ cần chiếm được một chỗ, thì có thể chiếm được các kho trong đó, dư sức để chúng ta nuôi mấy ngàn người trong căn cứ.” Một tổ trưởng tổ dị năng sau một hồi trầm ngâm mở miệng.
“Hướng đó được, ta cũng tán thành đi đồng bằng Đông Bắc, chỉ là, nhiều thành phố như vậy, chúng ta nên chọn nơi nào?” Cung phụ trầm giọng hỏi.
“Chúng ta người ít, vẫn là nên đầu nhập vào căn cứ Tống gia Liêu Thành đi. Bọn họ nửa tháng trước đã chuyển chỗ. Nghe nói căn cứ bọn họ có tổng cộng hơn hai vạn người, dị năng giả đã có hơn ba ngàn, còn có lượng súng ống đạn dược lớn. Bọn họ vừa tới đã bình định toàn bộ tang thi quanh Liêu Thành, biến chỗ đó thành khu an toàn. Nhân thủ và vũ khí chúng ta đều không đủ để chiếm được một thành phố lớn, không bằng nhập vào Liêu Thành.” Một người trưởng khu từ từ mở miệng.
Cung Hương Di ngồi ở ghế cuối trong lòng cả kinh, cấp bách hỏi,”Căn cứ Tống gia? Tống gia nào?”
“Là bổn gia của tôi.” Tống Hạo Nhiên gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, trầm giọng nói. Hắn và Lâm Văn Bác không mở miệng đề xuất ý kiến, vì bọn họ sớm đã nhìn ra, thiếu niên ngồi chủ vị mí mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh, xem ra trong lòng đã sớm có quyết định, bọn họ chỉ cần đợi thiếu niên kết luận rồi tán thành là được rồi. Về phần Đậu Hằng, mi nhãn hắn buông xuống, mặt vô biểu tình, ngồi tại chỗ y như pho thượng, chỉ chờ thiếu niên ra quyết định.
“Tống gia không phải ở Hưởng Thúy Loan sao? Sao lại ở Liêu Thành?” Cung Hương Di không dám tin thì thào.
“Cô không để ý tới tin tức của phòng tình báo sao? Số phận Hưởng Thúy Loan cũng giống Trường Xà đảo, bị kiến sa mạc biến dị chiếm cứ, bọn họ không muốn bị kiến sa mạc gặm thành xương thì nhất định phải tới nơi khác.” Tống Hạo Nhiên quăng một chồng tin tình báo tới trước mặt Cung Hương Di.
Cung Hương Di nhanh chóng lật xem, tâm tình nặng nề. Kiến sa mạc biến dị, chuyện này đời trước cũng từng phát sinh, chỉ là, khi đó Tiểu Yêu đã được Tống Hạo Hiên đưa về Hưởng Thúy Loan, có loại thuốc đuổi côn trùng công hiệu mạnh do Tiểu Yêu chế ra, cuối cùng kiến sa mạc bị đuổi xa ra ngoài sa mạc. Mà nay Tiểu Yêu lại ở Trường Xà đảo, căn cứ Hưởng Thúy Loan hiển nhiên chỉ có con đường hủy diệt. Vận mệnh chính là một chuỗi vô hạn như vậy, chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ thôi, sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền rất lớn.
Nhưng mà, mặc kệ vận mệnh thay đổi tới mức nào, đều phảng phất không thể thoát ra được quỹ đạo nguyên bản của Cung Hương Di, cô vẫn giống như đời trước, khẳng định phải gặp những người đã gây ra những cơn ác mộng hằng đêm của cô. “Không, không thể đi Liêu Thành!” Sự bất an cùng sợ hãi dâng trào mãnh liệt trong lòng, cô đóng hồ sơ lại, lớn tiếng nói.
Lại lên cơn! Phòng họp im lặng lạ kỳ, mọi người đều không để ý tới cô, ngược lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía thiếu niên ngồi ở chủ vị. Trên mặt bọn họ đều mang biểu tình tin tưởng không hề lay động, giống như chỉ cần thiếu niên mở miệng, dù là quyết định gì bọn họ đều sẽ nghe theo vậy.
Cung Hương Di thấy thế cũng nhìn qua Cung Lê Hân, trong mắt đầy ý cầu xin.
“Không đi Liêu Thành.” Cung Lê Hân nâng mắt nhìn mọi người xung quanh, thản nhiên mở miệng, ngón tay trắng nõn chỉ vào một điểm trên bản đồ, từng câu từng chữ rõ ràng dị thường,”Đi chỗ này.”
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào đầu ngón tay cậu, sau đó lộ ra biểu tình khó có thể tin được.
“Ninh thành? Đi chỗ nào cũng được nhưng không thể đi Ninh thành a!” Một trưởng khu sợ hãi kêu lên, những người khác cũng lần lượt gật đầu phụ họa.
Mọi người ai cũng biết, Ninh thành từ lúc sơ kỳ bùng nổ mạt thế đã bị mấy gốc kim cương đằng chiếm đóng, giờ đã qua hai ba năm, chỗ đó sớm đã biến thành thiên đường của vô số kim cương đằng, ngông cuồng với tất cả vật sống tới gần, dù là nhân loại hay tang thi, dù là trên trời hay dưới nước, không nơi nào là không bị dây leo quấn thành một đống xương khô, âm khí ngút trời.
Ninh thành là tử thành, là quỷ thành, là nơi hoang vu nhất C quốc. Đó là nơi người sống sót của C quốc ai ai cũng biết.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên không nói gì, chờ thiếu niên đưa ra giải thích hợp lý. Bọn họ biết, thiếu niên tuy không giỏi mưu lược, nhưng đầu óc lại rất thông minh, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn để mọi người đi chịu chết. Đậu Hằng cuối cùng ngẩng đầu nhìn qua thiếu niên, trong đôi tử mâu không hề có nghi ngờ, chỉ có tin cậy cùng ủng hộ.
Cung Lê Hân không giải thích, chỉ chỉ ra cửa sổ nói,”Mọi người xem phía dưới.”
Mọi người tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe theo đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu. Bên dưới là một mảng cỏ xanh mướt, còn có vài đội viên đội tự vệ thân mặc quân phục rằn ri, trong tay bọn họ mỗi người đều cầm một cái bình nhỏ, thấy cửa sổ phòng họp mở ra, lập tức đem chất lỏng trong chai phẩy lên người mình.
La Đại Hải đứng đối diện bọn họ, thấy họ chuẩn bị xong liền đưa tay ném ra một mầm móng màu nâu. Mầm móng được thôi phát trong không trung, nở to ra, sau đó bạo tạc, dây leo lục sắc như thủy triều điên cuồng lan tràn, cuộn mình đi về phía mấy người đối diện.
“Là kim cương đằng! Sao cậu ta có thể dùng kim cương đằng đối phó với người của mình?” Có người sợ hãi kêu lên, tâm đều nấc lên mắc ngay cổ họng. Những người còn lại cũng đồng loạt lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh, hoảng sợ trên mặt họ đều biến thành kinh ngạc, sau đó là thay bằng không dám tin. Chỉ thấy dây leo kim cương đằng lớn dài ra, va chạm vào mấy tên đội viên đội tự vệ một chút rồi không quấn lên mà như dòng C quốchảy xuôi xuống. Mấy tên đội viên ban đầu còn có chút bất an, thấy vậy liền thử xê dịch chân. Bọn họ đi đến đâu thì dây leo liền tự động tránh đi, một chút cũng không có ý đồ công kích.
“Sao có thể như vậy được?” Mọi người quay đầu nhìn thiếu niên đang yên vị, ngay cả Cung phụ, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Thực rõ ràng, bọn họ trước đó chưa hề được giải thích gì về chuyện này.
“Là dung dịch trong cái chai kia.” Lâm Văn Bác chậm rãi trở về ngồi xuống chỗ mình, trầm ngâm một hồi thì bình tĩnh mở miệng.
“Chúc mừng, anh đoán đúng rồi!” Kim Thượng Ngọc cười hì hì nhấc tay. Thuốc của mình có hiệu quả kinh người thế này, dù đã ngầm thí nghiệm qua rất nhiều lần, cô vẫn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Dưới lầu, La Đại Hải sớm đã tấn cấp bốn đê giai, có thể tùy tiện khống chế thực vật trấn an kim cương đằng đang xao động, hô lên trên lầu,”Lão đại, mau phóng hỏa!”
Cung Lê Hân nhướng mày, ngồi yên tại chỗ bất động, đầu ngón tay lại bắn ra một tinh hỏa bạch sắc chuẩn xác bay qua cửa sổ rơi xuống chỗ kim cương đằng. Lửa nhanh chóng lan ra khắp bãi cỏ, đem một mảng dây leo lục sắc dày đặc đốt thành tro tàn.
“Ngồi xuống đi.” Bảo mọi người sắc mặt vẫn còn si ngốc ngồi xuống, Cung Lê Hân nhìn qua Kim Thượng Ngọc, phất tay nói,”Cô giải thích cho bọn họ đi.”
“Thật ra rất đơn giản, kim cương đằng chẳng phải thích quấn lấy hết thảy vật sống sao? Nhưng mọi người có phát hiện không, dây leo của chúng cũng là vật sống, nhưng lại chưa từng quấn lấy nhau, ngược lại cực kỳ có linh tính lan ra bốn phía. Nên trong đó khẳng định có chất gì đó khiến chúng nó có thể tránh tự giết lẫn nhau. Vì thế, tôi nghiền nát kim cương đằng, lấy chất lỏng bên trong ra tiến hành phân tích, cuối cùng chế tạo ra loại thuốc này. Chỉ cần chúng ta phun nó trên người là có thể ra vào tự nhiên trong Ninh thành, không phải sợ sự công kích của kim cương đằng nữa.”
Dứt lời, Kim Thượng Ngọc lại nhìn qua thiếu niên, hợp thời mà vuốt mông ngựa,”Đương nhiên, này còn phải cám ơn Cung thiếu đã dốc sức ủng hộ tôi, nếu không phải Cung thiếu thực lực siêu phàm, có thể dùng tay bóp nát kim cương đằng, ép chất lỏng bên trong ra thì nghiên cứu của tôi cũng không thành công như vậy.”
Mọi người đều đã lần lượt hồi thần, nghe vậy lập tức lộ ra biểu tình tự hào, dẫn tới Kim Thượng Ngọc cúi đầu cười thầm không thôi. Mỗi người trên Trường Xà đảo đều có một nếp sống sùng bái rất nghiêm trọng, cô sớm đã nhìn ra, nhưng điểm này lại không hề gây trở ngại đến việc phát triển của căn cứ, ngược lại còn khiến mọi người trong căn cứ đoàn kết thành một thể, khiến mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đồng hội đồng thuyền, cố gắng sống sót trong mạt thế. Cô rất thích bầu không khí này, làm cô có cảm giác như mình đang ở nhà.
“Như thế, đi Ninh thành là lựa chọn tốt nhất của chúng ta, trong Ninh thành không có vật sống, chúng ta vừa vào là có thể ở, vật tư trong thành cũng chưa từng bị ai động qua, khẳng định rất dồi dào, quan trọng nhất là, nghe nói kho lúa chiến lược ở Ninh thành lớn nhất Đông Bắc, lương thực trong đó đủ để mọi người trong căn cứ ăn bảy tám năm.” Tống Hạo Nhiên gõ bàn từ từ mở miệng, trên mặt mang nụ cười thích ý thoải mái.
“Thiêu hủy toàn bộ kim cương đằng vây bên trong, kim cương đằng bên ngoài có thể làm thành phòng tuyến thiên nhiên cho căn cứ, vừa giảm bớt sức lực nhiều người, lại an toàn mười phần. Đây đúng là một lựa chọn hoàn mỹ.” Lâm Văn Bác bổ sung.
Mọi người cố kiềm chế xuống mừng rỡ trong lòng, liên tục gật đầu. Không nghĩ tới lần này Cung thiếu sẽ mang tới một kinh hỉ lớn như vậy cho bọn họ. Thế nhưng, điều làm bọn họ không nghĩ tới là, kinh hỉ hôm nay không chỉ có chuyện này, chờ khi bọn họ nhận lấy phần báo cáo dược tề Cung thiếu đưa qua, tất cả liền triệt để ngây dại, thật sự không thể tin vào mắt mình.
Nếu tất cả đều là thật, vậy thì không chỉ căn cứ bọn họ, ngay cả toàn nhân loại đều được cứu rồi. Phần báo cáo này tuy đơn giản, nhưng lại là ánh ban mai giúp nhân loại tiếp tục sinh tồn, là một ý nghĩa khác của con thuyền Noah.
—————————————
Giao long hí thủy :
*******************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.