Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 143: Chương 143
Phong Lưu Thư Ngốc
27/09/2016
Nhiếp Hồn Thảo toàn thân màu xanh lam, phiến lá dài rộng, hoa mọc trực tiếp trên thân cây một màu thuần trắng, đóa hoa nhỏ như hạt gạo, tỏa ra hương thơm làm say lòng người, thời điểm khi chúng nở rộ, nhìn từ xa trông vô cùng mĩ lệ, làm người ta lưu luyến quên cả đường về.
Nhưng ở mạt thế, hoa càng mĩ lệ thì càng độc. Hương hoa Nhiếp Hồn Thảo tươi mát thanh nhã, thực tế lại chứa độc tố thần kinh, khi người bị hương hoa hấp dẫn bước vào bụi hoa thì mười phút sau sẽ mất đi ý thức ngã xuống đất, mà chờ đợi người đó chính là chất lỏng lam sắc được tiết ra từ những phiến lá to lớn rậm rạp của Nhiếp Hồn Thảo. Chất lỏng này không làm rã da thịt nạn nhân, nhưng lại qua lỗ chân lông hấp thu toàn bộ năng lượng trong người người đó, sau đó nhỏ vào bùn đất, làm thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho rễ cây của chúng. Mà người bị mê hoặc sẽ từng chút từng chút dần suy thoái, cho đến khi chết.
Bởi vì tập tính này, Nhiếp Hồn Thảo cũng chỉ hứng thú với dị năng giả có đầy năng lượng trong cơ thể, còn với tang thi có tinh hạch cứng rắn chứa đầy năng lượng và người thường lại không gây thương tổn gì. Bản thân tang thi có sẵn độc, cho nên chúng e ngại hương hoa, người thường có ngửi thấy bất quá cũng chỉ hôn mê vài ngày mà thôi. Thế nhưng, bọn họ một khi hôn mê thì thường sẽ bị tang thi tìm kiếm thức ăn quanh Nhiếp Hồn Thảo ăn thịt luôn. Đây chính là một loại quan hệ cộng sinh rất quỷ dị.
(Quan hệ cộng sinh là quan hệ hỗ trợ cần thiết và chặt chẽ giữa 2 hay nhiều loài, trong đó các loài đều có lợi, ví dụ : quan hệ giữa mối và trùng roi sống trong ruột mối: Mối ăn được gỗ nhưng không tiêu hóa được, trùng roi trong ruột mối tiêu hóa được gỗ (xenlulozơ), chất dinh dưỡng cả 2 cùng sử dụng [chội ôi, tuôi đang ôn Sinh nè
XD] )
Cho nên nói, Nhiếp Hồn Thảo đối với nhân loại mà nói là một loại thực vật cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng hiện tại, với những người đã dùng thuốc kháng độc, người còn độc hơn cả tang thi trên Trường Xà đảo mà nói, loại cây này đã trở nên rất vô hại. Phàm là khi bọn họ ra nhiệm vụ, bên ngoài tình cờ thấy được loài cây này đều sẽ thật cẩn thận mang nguyên một cây về, đem nuôi dưỡng trên cánh đồng bị hoang phế từ lâu trên đảo. Đợi khi đóa hoa bạch sắc héo tàn, kết thành hạt giống màu đen, mộc hệ dị năng giả sẽ rải chúng lên ruộng, sau đó nhanh chóng thôi phát thành một biển hoa.
Chỉ mới qua nửa tháng, từng mảnh ruộng trên Trường Xà đảo đã biến thành những ruộng hoa đủ sắc thái đong đưa trong gió, từ xa nhìn lại đẹp không sao tả xiết, hương hoa tỏa nồng đậm cả một vùng, khiến cho hỏa nha cùng cự mãng thân đầy kịch độc đều thấy buồn ngủ, không có chút tinh thần.
Tương phản với những loài động vật trên đảo, người trên Trường Xà đảo lại phi thường phấn khởi, khi hoa chín rộ liền mang bao tay plastic, nhanh chóng thu hoạch những phiến lá dày, đưa qua phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc ép thành chất lỏng. Đương nhiên, công tác nguy hiểm này đều do người thường không có dị năng gánh vác.
Này chẳng những khiến dân chúng bình thường cảm nhận được tầm quan trọng của mình, cũng khiến nhóm dị năng giả ý thức được, nhân loại là một chủ thể, dù là người thường hay siêu nhân, đều không thể thiếu mất một. Trường Xà đảo nay hiện ra một trạng thái hài hòa chưa từng có, cùng nhau trải qua một lần lại một lần khó khăn gian khổ, bọn họ dần thân thiết như một nhà, tuy hai mà một.
Cái lý luận ‘Ưu hóa giống người’ truyền lưu từ căn cứ Tống gia đều bị bọn họ khịt mũi khinh thường. (khái niệm này khi căn cứ của tiểu Hân tới căn cứ Tống gia sẽ được giải thích )
Trong vòng nửa tháng vừa phải đốc thúc an bài mọi người hấp thu thuốc kháng độc, còn phải gấp rút chế ra một lượng lớn thuốc xanh, Kim Thượng Ngọc có một loại cảm giác mình sắp sức cùng lực kiệt luôn rồi, nhưng càng mệt mỏi, cô càng thấy vô cùng thỏa mãn. Cuộc sống bây giờ, so với lúc trước lẳng lặng chăm sóc ca ca, hỗ trợ ca ca tàn sát đồng loại tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Tuy trong lòng còn có chút kiêu ngạo, nhưng Kim Thượng Ngọc không thể không thừa nhận, chính Cung Lê Hân là người đã cứu rỗi cô và anh mình.
Hôm nay là ngày dự kiến ly khai Trường Xà đảo đến Ninh thành. Khi Cung Lê Hân vào phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc, trong phòng đang hỗn loạn một đoàn.
“Cần tôi hỗ trợ không?” Cậu thong thả bước tới bên người Kim Thượng Ngọc đầu tóc tán loạn, đầu đầy mồ hôi đang chỉ huy một đám người hỗ trợ đóng gói các thiết bị thí nghiệm hỏi. Kim Thượng Huy ngồi xổm ở góc phòng, đang chọt chọt chơi đùa mấy chai lọ.
“Được rồi, cậu canh chừng ca ca đi, đừng để anh ấy phá rối. Chỗ này tôi còn rất nhiều thuốc xanh không bão hòa vừa chiết xuất ra, còn chưa ngâm tinh hạch, nếu rơi vỡ lên người người khác thì rất thảm.” Kim Thượng Ngọc như tìm thấy cứu tinh, vội giữ lấy tay áo Cung Lê Hân mở miệng.
Lần trước có một chai thuốc xanh không bão hòa hắt lên người một dị năng giả, làm năng lượng người đó tràn ra cực nhanh khỏi cơ thể, xụi lơ như bùn nhão ngay tại chỗ, phải nằm nghỉ trên giường một ngày một đêm mới trở lại bình thường. Việc này cũng làm Kim Thượng Ngọc như có được chỉ dẫn, cố ý lưu lại rất nhiều thuốc xanh không bão hòa xem như độc dược để đối phó dị năng giả đối địch, phân cho đội viên đội tự vệ. Sau khi nhóm dị năng giả trên đảo nghe được tin này, không còn nửa điểm dám lên mặt với đội viên nữa. Nếu không cẩn thận bị dính phải, bọn họ chỉ có thể nằm dưới đất chờ bị “xé xác” nha. (〒▽〒)
Đương nhiên, Trường Xà đảo nay đoàn kết một lòng, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống nội chiến này, vì thế Kim Thượng Ngọc lại rất hào phóng cho mấy người dị năng giả mỗi người mấy bình, để ngừa trên đường nếu gặp phải dị năng giả có địch ý, lúc đánh không lại thì có thể dùng “ám khí” này. (¬‿¬)
Từ đó về sau, phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc liền biến thành địa phương náo nhiệt nhất Trường Xà đảo, người mỗi ngày đến xin thuốc nối tiếp nhau không dứt. Cô gái sáng sủa hoạt bát lại có chút ngạo kiều này cũng trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất trên đảo, nên ngày dời đi này, có rất nhiều người chủ động đến hỗ trợ.
Người nhiều có chút loạn, Kim Thượng Ngọc sợ bọn họ chân tay thô kệch phá hư thiết bị của mình, nên ánh mắt gắt gao tập trung vào mấy người này không dám dời đi, hoàn toàn không rảnh để ý tới Kim Thượng Huy. Đương nhiên, dù cô có muốn quản, Kim Thượng Huy cũng sẽ không nghe theo cô, cô còn đang sầu, cứu tinh đã đến rồi. (✧◡✧)
Cung Lê Hân gật đầu, ngoắc ngoắc Kim Thượng Huy ngồi trong góc,”Tiểu Huy lại đây, theo ta ra ngoài.”
Nghe thấy thiếu niên gọi, Kim Thượng Huy lập tức bỏ xuống đống chai lọ làm nó rất hứng thú trước mặt, nhanh chóng chạy tới bên người thiếu niên, dùng móng tay sắc nhọn cẩn thận vuốt vuốt mái tóc mượt như tơ của thiếu niên, sau đó đưa đầu qua khẽ ngửi, mặt lộ ra biểu tình vui vẻ. Chỉ cần ngửi thấy hương vị của thiếu niên, nó liền cảm thấy rất vui vẻ, dĩ nhiên, nếu thiếu niên có thể uy cho nó ăn mấy viên tinh hạch thì càng tốt. ( ̄ˇ ̄)v
Kim Thượng Huy đang thèm ăn, Cung Lê Hân cực kỳ ăn ý bỏ vào miệng nó một viên tinh hạch kim hệ cấp ba cao giai, ngoắc tay nói,”Theo ta ra ngoài, đừng đứng ở đây làm vướng bận người ta.”
Nhu thuận gật đầu, Kim Thượng Huy bắt lấy cổ tay thiếu niên, vươn lưỡi liếm liếm ngón tay trắng nõn của cậu, phảng phất như trên đó còn lưu lại mùi tinh hạch. Thấy thiếu niên miệng khẽ nhếch bật cười, yết hầu nó phát ra tiếng gầm gừ, chủ động lấy móng ôm lấy góc áo thiếu niên, đưa cậu ra khỏi phòng thí nghiệm.
Thấy Cung Lê Hân vừa tới trước mặt ca ca đã nhu thuận còn hơn mấy con cừu nhỏ, Kim Thượng Ngọc hàm liền run rẩy va lộp cộp vào nhau, quay đầu tiếp tục chỉ huy mọi người hỗ trợ dọn đồ.
Khi Cung Hương Di đến, các thiết bị thí nghiệm đều đã đóng gói xong, được đặt chất đống trên bãi đất trống ở khu tử tù. Cung Lê Hân và Kim Thượng Huy thì tay trong tay đứng một bên nhìn.
“Đệ đệ, mấy thứ này để chị giúp Tiểu Yêu thu cho.” Cong môi nở nụ cười, Cung Hương Di đi qua nhẹ nhàng nói.
“Không cần, Lý Đông Sinh đang ở trong, mấy thứ này tôi đã bảo anh ta thu rồi.” Cung Lê Hân phất tay dứt khoát cự tuyệt. Mấy hành vi thiện ý liên tiếp gần đây của Cung Hương Di cậu đều xem vào trong mắt, nhưng không muốn đáp lại. Có một số người, một số việc một khi đã bỏ lỡ thì vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.
Ánh mắt Cung Hương Di ảm đạm, mím môi cười không nói gì nữa. Thấy ở đây đã đủ người, không cần thêm người nữa, cô thoáng dừng lại liền chậm rãi tránh ra.
Hơn nửa ngày đóng gói hành lí, lại kiểm tra trang bị trên người mình, xác định không còn sai sót nào, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát. Quay đầu nhìn lại Trường Xà đảo nằm giữa mặt biển, rất nhiều người đáy mắt toát ra vài tia lưu luyến, nhưng nghĩ đến Ninh thành đang chờ đợi bọn họ phía trước, tất cả liền nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Thân mặc hộ giáp bằng da cự mãng đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, người lại dùng thuốc kháng độc, cuối cùng không cần phải e ngại độc tang thi và độc dị thú nữa, người thường thì có thuốc xanh, nháy mắt có thể hóa thành chiến binh Sparta, đội ngũ Trường Xà đảo có thể nói là lòng đầy nhuệ khí, hoành hành vô kỵ, tốc độ đi cũng càng lúc càng nhanh.
Trước đó, dị năng giả vì tu luyện nên chỉ tìm mấy tang thi đơn độc, còn gặp phải tang thi cấp một kết thành quần thì phần lớn đều lựa chọn tránh đi. Nhưng mà, sau khi thuốc xanh được công bố, tinh hạch tang thi cấp một không hề đáng giá đã trở nên vô cùng quý giá, đặc biệt là đối với đội tự vệ cần thuốc xanh nhất. Mỗi khi đi ngang qua một thành trấn nào, đội viên đội tự vệ cuối cùng đều sẽ vào thành càn quét một trận, diệt sạch tang thi cấp một trong thành, sau đó đào tinh hạch ra đưa cho Kim Thượng Ngọc đem đi chế dược. Mà dị năng giả sẽ đi theo hỗ trợ, thay bọn họ gánh phần công kích của tang thi cấp bậc tương đối cao.
Mỗi nơi bọn họ đi qua giống như bị đàn châu chấu quét qua vậy, đất cằn ngàn dặm. Nếu tang thi cấp thấp khai mở linh trí, chắc chắn bọn chúng sẽ thấy rất sợ hãi, chỉ tiếc, bọn chúng không có, cho nên thu hoạch mỗi ngày của đội ngũ đều rất nhiều, một lữ trình vốn nên có tầng tầng nguy hiểm, nhưng có đám đội viên càng ngày càng dũng mãnh này, lại biến thành y như một cuộc dạo chơi ngoại ô quy mô lớn. =v=
Chập tối hôm nay, cách Ninh thành còn hai ngày lộ trình, đoàn người chọn một mảnh rừng hoang vắng ngoài rìa quốc lộ ngủ qua đêm.
Nhanh chóng dựng lều trại, các đội viên tụm năm tụm ba cùng ăn cơm chiều. Vô tâm thì gặm vài miếng lương khô cho đỡ đói, có tâm liền bắc bếp, lấy nồi, thổi lửa nấu cơm.
Mọi người đều biết, Cung thiếu là một tên cật hóa, cũng bởi vậy, tổ viên tổ một đối với thói quen mỗi ngày 3 bữa đều rất chăm chỉ, sớm đã lấy ra một bộ dụng cụ nhà bếp chuẩn bị nấu một bữa tối phong phú.
Từ trong túi lấy ra một bịch giun khô, Cung Lê Hân trước tiên đưa tới trước mặt Cung phụ và Lâm lão gia tử, đợi khi hai người vui vẻ bỏ mấy miếng vào miệng nhấm nháp, cậu mới lần lượt đưa cho các tổ viên khác ăn trước dằn bụng. Mấy thứ như giun khô, sên cắt miếng, châu chấu, nhộng sâu, thậm chí là giòi bọ đã trở thành thức ăn hằng ngày của bọn họ. Trải qua từng hồi bị đói khát dày vò, dạ dày của bọn họ đã được rèn luyện rất tốt.
Cung Hương Di và Lâm Văn Bác phụ trách hậu cần, chuyện hạ trại là công việc thuộc phạm vi quản lý của bọn họ. Đợi khi mọi người dàn xếp xong, hai người mới chậm rãi bước tới. Lâm Văn Bác vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Cung Lê Hân, Cung Hương Di buông mắt, tới gần ngồi cạnh Cung phụ, thấy giun khô trong tay Cung Lê Hân, ngạc nhiên nói,”A~ papa khô bò ở đâu ra vậy?”
“Đây là giun khô, không phải khô bò.” Cung phụ lắc đầu bật cười.
“Sao có thể? Mặc dù vị bị biến chất chút, nhưng đây rõ ràng là khô bò mà!” Cung Hương Di cầm lấy một miếng giun khô bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói. Cô nhớ rất rõ mùi vị kỳ quái này, đời trước Lâm Văn Bác thường xuyên ăn loại khô bò biến chất này, nói là căn cứ vì muốn bổ sung thể lực cho dị năng giả nên đặc biệt chuẩn bị, chỉ có dị năng giả mới có. Cô lúc ấy nhìn tới phát thèm, ăn một miếng, thiếu chút nữa không muốn nhổ ra luôn, mùi vị khô khan lại có chút mùi đất kia đã khắc sâu vào ký ức cô.
“Con xem mấy vòng đốt, đường vân này, thật là giun khô. Ai nói con là khô bò chứ? Thế đạo bây giờ làm gì còn chỗ nào đủ tiền mua thịt bò?” Cung phụ đưa một miếng giun khô hoàn chỉnh tới trước mặt con gái, cười nói.
Cung Hương Di ngây ngốc một hồi, đột nhiên bụm miệng cúi người nôn một trận, nôn xong thì xoay mặt ra kinh ngạc nhìn Lâm Văn Bác, chảy xuống hai dòng nước mắt.
Đây không phải khô bò, là thứ giun ghê tởm, trách không được dù thứ tốt nào cũng đưa cho cô nhưng Lâm Văn Bác tuyệt không cho cô ăn thứ này, mà đều lấy gạo và bích quy căn cứ phân phát cho dị năng giả đưa cho cô. Do trong tay có không gian nên cô không lo mình thiếu thức ăn, cũng bởi vậy không hề quan tâm người trong căn cứ ăn gì, còn nghĩ rằng giun khô này thứ tốt, có thể bổ sung năng lượng cho Văn Bác. Giờ nghĩ đến, cô đến tột cùng đã thiếu Văn Bác, đã hiểu lầm anh bao nhiêu chuyện rồi? Đời trước, ngoại trừ lần đó, anh chưa từng để cô chịu một chút đau khổ, mà cô, lại chỉ vì một tình địch do tự cô suy đoán chủ quan mà rời đi.
“Văn Bác~” Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, Cung Hương Di bất ngờ nhào vào lòng Lâm Văn Bác, gắt gao ôm lấy cổ hắn khóc lóc.
Người Lâm Văn Bác cứng đờ, vài lần muốn đẩy ra lại không được, lập tức khẩn trương nhìn qua thiếu niên.
Tào Á Nam biết rõ chuyện ba người kích động nắm chặt tay, thầm nghĩ sắp có trò hay rồi! (✧◡✧)
Nhưng ở mạt thế, hoa càng mĩ lệ thì càng độc. Hương hoa Nhiếp Hồn Thảo tươi mát thanh nhã, thực tế lại chứa độc tố thần kinh, khi người bị hương hoa hấp dẫn bước vào bụi hoa thì mười phút sau sẽ mất đi ý thức ngã xuống đất, mà chờ đợi người đó chính là chất lỏng lam sắc được tiết ra từ những phiến lá to lớn rậm rạp của Nhiếp Hồn Thảo. Chất lỏng này không làm rã da thịt nạn nhân, nhưng lại qua lỗ chân lông hấp thu toàn bộ năng lượng trong người người đó, sau đó nhỏ vào bùn đất, làm thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho rễ cây của chúng. Mà người bị mê hoặc sẽ từng chút từng chút dần suy thoái, cho đến khi chết.
Bởi vì tập tính này, Nhiếp Hồn Thảo cũng chỉ hứng thú với dị năng giả có đầy năng lượng trong cơ thể, còn với tang thi có tinh hạch cứng rắn chứa đầy năng lượng và người thường lại không gây thương tổn gì. Bản thân tang thi có sẵn độc, cho nên chúng e ngại hương hoa, người thường có ngửi thấy bất quá cũng chỉ hôn mê vài ngày mà thôi. Thế nhưng, bọn họ một khi hôn mê thì thường sẽ bị tang thi tìm kiếm thức ăn quanh Nhiếp Hồn Thảo ăn thịt luôn. Đây chính là một loại quan hệ cộng sinh rất quỷ dị.
(Quan hệ cộng sinh là quan hệ hỗ trợ cần thiết và chặt chẽ giữa 2 hay nhiều loài, trong đó các loài đều có lợi, ví dụ : quan hệ giữa mối và trùng roi sống trong ruột mối: Mối ăn được gỗ nhưng không tiêu hóa được, trùng roi trong ruột mối tiêu hóa được gỗ (xenlulozơ), chất dinh dưỡng cả 2 cùng sử dụng [chội ôi, tuôi đang ôn Sinh nè
XD] )
Cho nên nói, Nhiếp Hồn Thảo đối với nhân loại mà nói là một loại thực vật cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng hiện tại, với những người đã dùng thuốc kháng độc, người còn độc hơn cả tang thi trên Trường Xà đảo mà nói, loại cây này đã trở nên rất vô hại. Phàm là khi bọn họ ra nhiệm vụ, bên ngoài tình cờ thấy được loài cây này đều sẽ thật cẩn thận mang nguyên một cây về, đem nuôi dưỡng trên cánh đồng bị hoang phế từ lâu trên đảo. Đợi khi đóa hoa bạch sắc héo tàn, kết thành hạt giống màu đen, mộc hệ dị năng giả sẽ rải chúng lên ruộng, sau đó nhanh chóng thôi phát thành một biển hoa.
Chỉ mới qua nửa tháng, từng mảnh ruộng trên Trường Xà đảo đã biến thành những ruộng hoa đủ sắc thái đong đưa trong gió, từ xa nhìn lại đẹp không sao tả xiết, hương hoa tỏa nồng đậm cả một vùng, khiến cho hỏa nha cùng cự mãng thân đầy kịch độc đều thấy buồn ngủ, không có chút tinh thần.
Tương phản với những loài động vật trên đảo, người trên Trường Xà đảo lại phi thường phấn khởi, khi hoa chín rộ liền mang bao tay plastic, nhanh chóng thu hoạch những phiến lá dày, đưa qua phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc ép thành chất lỏng. Đương nhiên, công tác nguy hiểm này đều do người thường không có dị năng gánh vác.
Này chẳng những khiến dân chúng bình thường cảm nhận được tầm quan trọng của mình, cũng khiến nhóm dị năng giả ý thức được, nhân loại là một chủ thể, dù là người thường hay siêu nhân, đều không thể thiếu mất một. Trường Xà đảo nay hiện ra một trạng thái hài hòa chưa từng có, cùng nhau trải qua một lần lại một lần khó khăn gian khổ, bọn họ dần thân thiết như một nhà, tuy hai mà một.
Cái lý luận ‘Ưu hóa giống người’ truyền lưu từ căn cứ Tống gia đều bị bọn họ khịt mũi khinh thường. (khái niệm này khi căn cứ của tiểu Hân tới căn cứ Tống gia sẽ được giải thích )
Trong vòng nửa tháng vừa phải đốc thúc an bài mọi người hấp thu thuốc kháng độc, còn phải gấp rút chế ra một lượng lớn thuốc xanh, Kim Thượng Ngọc có một loại cảm giác mình sắp sức cùng lực kiệt luôn rồi, nhưng càng mệt mỏi, cô càng thấy vô cùng thỏa mãn. Cuộc sống bây giờ, so với lúc trước lẳng lặng chăm sóc ca ca, hỗ trợ ca ca tàn sát đồng loại tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Tuy trong lòng còn có chút kiêu ngạo, nhưng Kim Thượng Ngọc không thể không thừa nhận, chính Cung Lê Hân là người đã cứu rỗi cô và anh mình.
Hôm nay là ngày dự kiến ly khai Trường Xà đảo đến Ninh thành. Khi Cung Lê Hân vào phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc, trong phòng đang hỗn loạn một đoàn.
“Cần tôi hỗ trợ không?” Cậu thong thả bước tới bên người Kim Thượng Ngọc đầu tóc tán loạn, đầu đầy mồ hôi đang chỉ huy một đám người hỗ trợ đóng gói các thiết bị thí nghiệm hỏi. Kim Thượng Huy ngồi xổm ở góc phòng, đang chọt chọt chơi đùa mấy chai lọ.
“Được rồi, cậu canh chừng ca ca đi, đừng để anh ấy phá rối. Chỗ này tôi còn rất nhiều thuốc xanh không bão hòa vừa chiết xuất ra, còn chưa ngâm tinh hạch, nếu rơi vỡ lên người người khác thì rất thảm.” Kim Thượng Ngọc như tìm thấy cứu tinh, vội giữ lấy tay áo Cung Lê Hân mở miệng.
Lần trước có một chai thuốc xanh không bão hòa hắt lên người một dị năng giả, làm năng lượng người đó tràn ra cực nhanh khỏi cơ thể, xụi lơ như bùn nhão ngay tại chỗ, phải nằm nghỉ trên giường một ngày một đêm mới trở lại bình thường. Việc này cũng làm Kim Thượng Ngọc như có được chỉ dẫn, cố ý lưu lại rất nhiều thuốc xanh không bão hòa xem như độc dược để đối phó dị năng giả đối địch, phân cho đội viên đội tự vệ. Sau khi nhóm dị năng giả trên đảo nghe được tin này, không còn nửa điểm dám lên mặt với đội viên nữa. Nếu không cẩn thận bị dính phải, bọn họ chỉ có thể nằm dưới đất chờ bị “xé xác” nha. (〒▽〒)
Đương nhiên, Trường Xà đảo nay đoàn kết một lòng, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống nội chiến này, vì thế Kim Thượng Ngọc lại rất hào phóng cho mấy người dị năng giả mỗi người mấy bình, để ngừa trên đường nếu gặp phải dị năng giả có địch ý, lúc đánh không lại thì có thể dùng “ám khí” này. (¬‿¬)
Từ đó về sau, phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc liền biến thành địa phương náo nhiệt nhất Trường Xà đảo, người mỗi ngày đến xin thuốc nối tiếp nhau không dứt. Cô gái sáng sủa hoạt bát lại có chút ngạo kiều này cũng trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất trên đảo, nên ngày dời đi này, có rất nhiều người chủ động đến hỗ trợ.
Người nhiều có chút loạn, Kim Thượng Ngọc sợ bọn họ chân tay thô kệch phá hư thiết bị của mình, nên ánh mắt gắt gao tập trung vào mấy người này không dám dời đi, hoàn toàn không rảnh để ý tới Kim Thượng Huy. Đương nhiên, dù cô có muốn quản, Kim Thượng Huy cũng sẽ không nghe theo cô, cô còn đang sầu, cứu tinh đã đến rồi. (✧◡✧)
Cung Lê Hân gật đầu, ngoắc ngoắc Kim Thượng Huy ngồi trong góc,”Tiểu Huy lại đây, theo ta ra ngoài.”
Nghe thấy thiếu niên gọi, Kim Thượng Huy lập tức bỏ xuống đống chai lọ làm nó rất hứng thú trước mặt, nhanh chóng chạy tới bên người thiếu niên, dùng móng tay sắc nhọn cẩn thận vuốt vuốt mái tóc mượt như tơ của thiếu niên, sau đó đưa đầu qua khẽ ngửi, mặt lộ ra biểu tình vui vẻ. Chỉ cần ngửi thấy hương vị của thiếu niên, nó liền cảm thấy rất vui vẻ, dĩ nhiên, nếu thiếu niên có thể uy cho nó ăn mấy viên tinh hạch thì càng tốt. ( ̄ˇ ̄)v
Kim Thượng Huy đang thèm ăn, Cung Lê Hân cực kỳ ăn ý bỏ vào miệng nó một viên tinh hạch kim hệ cấp ba cao giai, ngoắc tay nói,”Theo ta ra ngoài, đừng đứng ở đây làm vướng bận người ta.”
Nhu thuận gật đầu, Kim Thượng Huy bắt lấy cổ tay thiếu niên, vươn lưỡi liếm liếm ngón tay trắng nõn của cậu, phảng phất như trên đó còn lưu lại mùi tinh hạch. Thấy thiếu niên miệng khẽ nhếch bật cười, yết hầu nó phát ra tiếng gầm gừ, chủ động lấy móng ôm lấy góc áo thiếu niên, đưa cậu ra khỏi phòng thí nghiệm.
Thấy Cung Lê Hân vừa tới trước mặt ca ca đã nhu thuận còn hơn mấy con cừu nhỏ, Kim Thượng Ngọc hàm liền run rẩy va lộp cộp vào nhau, quay đầu tiếp tục chỉ huy mọi người hỗ trợ dọn đồ.
Khi Cung Hương Di đến, các thiết bị thí nghiệm đều đã đóng gói xong, được đặt chất đống trên bãi đất trống ở khu tử tù. Cung Lê Hân và Kim Thượng Huy thì tay trong tay đứng một bên nhìn.
“Đệ đệ, mấy thứ này để chị giúp Tiểu Yêu thu cho.” Cong môi nở nụ cười, Cung Hương Di đi qua nhẹ nhàng nói.
“Không cần, Lý Đông Sinh đang ở trong, mấy thứ này tôi đã bảo anh ta thu rồi.” Cung Lê Hân phất tay dứt khoát cự tuyệt. Mấy hành vi thiện ý liên tiếp gần đây của Cung Hương Di cậu đều xem vào trong mắt, nhưng không muốn đáp lại. Có một số người, một số việc một khi đã bỏ lỡ thì vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.
Ánh mắt Cung Hương Di ảm đạm, mím môi cười không nói gì nữa. Thấy ở đây đã đủ người, không cần thêm người nữa, cô thoáng dừng lại liền chậm rãi tránh ra.
Hơn nửa ngày đóng gói hành lí, lại kiểm tra trang bị trên người mình, xác định không còn sai sót nào, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát. Quay đầu nhìn lại Trường Xà đảo nằm giữa mặt biển, rất nhiều người đáy mắt toát ra vài tia lưu luyến, nhưng nghĩ đến Ninh thành đang chờ đợi bọn họ phía trước, tất cả liền nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Thân mặc hộ giáp bằng da cự mãng đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, người lại dùng thuốc kháng độc, cuối cùng không cần phải e ngại độc tang thi và độc dị thú nữa, người thường thì có thuốc xanh, nháy mắt có thể hóa thành chiến binh Sparta, đội ngũ Trường Xà đảo có thể nói là lòng đầy nhuệ khí, hoành hành vô kỵ, tốc độ đi cũng càng lúc càng nhanh.
Trước đó, dị năng giả vì tu luyện nên chỉ tìm mấy tang thi đơn độc, còn gặp phải tang thi cấp một kết thành quần thì phần lớn đều lựa chọn tránh đi. Nhưng mà, sau khi thuốc xanh được công bố, tinh hạch tang thi cấp một không hề đáng giá đã trở nên vô cùng quý giá, đặc biệt là đối với đội tự vệ cần thuốc xanh nhất. Mỗi khi đi ngang qua một thành trấn nào, đội viên đội tự vệ cuối cùng đều sẽ vào thành càn quét một trận, diệt sạch tang thi cấp một trong thành, sau đó đào tinh hạch ra đưa cho Kim Thượng Ngọc đem đi chế dược. Mà dị năng giả sẽ đi theo hỗ trợ, thay bọn họ gánh phần công kích của tang thi cấp bậc tương đối cao.
Mỗi nơi bọn họ đi qua giống như bị đàn châu chấu quét qua vậy, đất cằn ngàn dặm. Nếu tang thi cấp thấp khai mở linh trí, chắc chắn bọn chúng sẽ thấy rất sợ hãi, chỉ tiếc, bọn chúng không có, cho nên thu hoạch mỗi ngày của đội ngũ đều rất nhiều, một lữ trình vốn nên có tầng tầng nguy hiểm, nhưng có đám đội viên càng ngày càng dũng mãnh này, lại biến thành y như một cuộc dạo chơi ngoại ô quy mô lớn. =v=
Chập tối hôm nay, cách Ninh thành còn hai ngày lộ trình, đoàn người chọn một mảnh rừng hoang vắng ngoài rìa quốc lộ ngủ qua đêm.
Nhanh chóng dựng lều trại, các đội viên tụm năm tụm ba cùng ăn cơm chiều. Vô tâm thì gặm vài miếng lương khô cho đỡ đói, có tâm liền bắc bếp, lấy nồi, thổi lửa nấu cơm.
Mọi người đều biết, Cung thiếu là một tên cật hóa, cũng bởi vậy, tổ viên tổ một đối với thói quen mỗi ngày 3 bữa đều rất chăm chỉ, sớm đã lấy ra một bộ dụng cụ nhà bếp chuẩn bị nấu một bữa tối phong phú.
Từ trong túi lấy ra một bịch giun khô, Cung Lê Hân trước tiên đưa tới trước mặt Cung phụ và Lâm lão gia tử, đợi khi hai người vui vẻ bỏ mấy miếng vào miệng nhấm nháp, cậu mới lần lượt đưa cho các tổ viên khác ăn trước dằn bụng. Mấy thứ như giun khô, sên cắt miếng, châu chấu, nhộng sâu, thậm chí là giòi bọ đã trở thành thức ăn hằng ngày của bọn họ. Trải qua từng hồi bị đói khát dày vò, dạ dày của bọn họ đã được rèn luyện rất tốt.
Cung Hương Di và Lâm Văn Bác phụ trách hậu cần, chuyện hạ trại là công việc thuộc phạm vi quản lý của bọn họ. Đợi khi mọi người dàn xếp xong, hai người mới chậm rãi bước tới. Lâm Văn Bác vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Cung Lê Hân, Cung Hương Di buông mắt, tới gần ngồi cạnh Cung phụ, thấy giun khô trong tay Cung Lê Hân, ngạc nhiên nói,”A~ papa khô bò ở đâu ra vậy?”
“Đây là giun khô, không phải khô bò.” Cung phụ lắc đầu bật cười.
“Sao có thể? Mặc dù vị bị biến chất chút, nhưng đây rõ ràng là khô bò mà!” Cung Hương Di cầm lấy một miếng giun khô bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói. Cô nhớ rất rõ mùi vị kỳ quái này, đời trước Lâm Văn Bác thường xuyên ăn loại khô bò biến chất này, nói là căn cứ vì muốn bổ sung thể lực cho dị năng giả nên đặc biệt chuẩn bị, chỉ có dị năng giả mới có. Cô lúc ấy nhìn tới phát thèm, ăn một miếng, thiếu chút nữa không muốn nhổ ra luôn, mùi vị khô khan lại có chút mùi đất kia đã khắc sâu vào ký ức cô.
“Con xem mấy vòng đốt, đường vân này, thật là giun khô. Ai nói con là khô bò chứ? Thế đạo bây giờ làm gì còn chỗ nào đủ tiền mua thịt bò?” Cung phụ đưa một miếng giun khô hoàn chỉnh tới trước mặt con gái, cười nói.
Cung Hương Di ngây ngốc một hồi, đột nhiên bụm miệng cúi người nôn một trận, nôn xong thì xoay mặt ra kinh ngạc nhìn Lâm Văn Bác, chảy xuống hai dòng nước mắt.
Đây không phải khô bò, là thứ giun ghê tởm, trách không được dù thứ tốt nào cũng đưa cho cô nhưng Lâm Văn Bác tuyệt không cho cô ăn thứ này, mà đều lấy gạo và bích quy căn cứ phân phát cho dị năng giả đưa cho cô. Do trong tay có không gian nên cô không lo mình thiếu thức ăn, cũng bởi vậy không hề quan tâm người trong căn cứ ăn gì, còn nghĩ rằng giun khô này thứ tốt, có thể bổ sung năng lượng cho Văn Bác. Giờ nghĩ đến, cô đến tột cùng đã thiếu Văn Bác, đã hiểu lầm anh bao nhiêu chuyện rồi? Đời trước, ngoại trừ lần đó, anh chưa từng để cô chịu một chút đau khổ, mà cô, lại chỉ vì một tình địch do tự cô suy đoán chủ quan mà rời đi.
“Văn Bác~” Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, Cung Hương Di bất ngờ nhào vào lòng Lâm Văn Bác, gắt gao ôm lấy cổ hắn khóc lóc.
Người Lâm Văn Bác cứng đờ, vài lần muốn đẩy ra lại không được, lập tức khẩn trương nhìn qua thiếu niên.
Tào Á Nam biết rõ chuyện ba người kích động nắm chặt tay, thầm nghĩ sắp có trò hay rồi! (✧◡✧)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.