Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 9: Dự ngôn
Phong Lưu Thư Ngốc
27/09/2016
Thời gian nhanh chóng đã qua được một tháng, tiểu thiếu chủ vẫn không hiểu bài vở như cũ, đem toàn bộ thời gian học dùng cho việc tu luyện. Đời trước, mới ba tuổi đã luyện ‘Nghịch Mạch Thần Công’ nên cậu tất nhiên rất quen với việc này, hơn nữa còn có ‘Thuần Âm nghịch mạch chi thể’, tốc độ tu luyện dĩ nhiên là tăng vùn vụt, mới một tháng ngắn ngủi đã đột phá thần công tầng thứ nhất.
Tầng thứ nhất Nghịch Mạch Thần Công giúp người luyện có được nội lực hộ thể, đao thương bất nhập, võ nghệ cao cường, cách không đánh vật (đánh từ xa) đều chỉ là tài mọn, lên tầng thứ hai cơ thể sẽ thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), có thể ba tháng không ăn nhưng tinh lực vẫn dồi dào; tầng thứ tư, nội lực mạnh nhất, dễ dàng “đào núi lắp biển”; tầng thứ năm, rung chuyển trời đất cũng chỉ là chuyện nhỏ; tầng thứ sáu, bảy, tám càng không phải nhắc tới, mà cũng không thể hiểu hết được bởi trên đời chưa từng có ai đạt đến cấp độ cao như thế. Nhưng trong truyền thuyết miêu tả, tu luyện đến tầng thứ tám ‘Nghịch Mạch Thần Công’, người đó đã không còn được gọi là người, bởi có khả năng thọ cùng thiên địa, cùng nhật nguyệt tranh huy, là người mà phàm nhân thường xưng là…THẦN.
Tiểu thiếu chủ cũng không hy vọng xa vời luyện được tới tầng thứ tám, bởi những ai đã chân chính luyện qua ‘Nghịch Mạch Thần Công’ đều biết, càng về sau, đột phá ‘Nghịch Mạch Thần Công’ càng khó. Cậu dù dựa vào kinh nghiệm hai đời cùng bước đệm do thể chất đặc biệt của cơ thể thì khi luyện lên tầng thứ hai, ba, bốn, mỗi lần đều tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn phải trải qua khảo nghiệm sinh tử. Nếu không đánh lại tâm ma chính mình, kết cục chỉ có một chữ ‘chết’.
Đời trước, cậu luyện ngày luyện đêm, lại nuốt vô số linh đan diệu dược, cũng chỉ luyện được tới tầng thứ ba, sau đó võ công liền trì trệ, không tiến được bước nào nữa. Nếu không vì cậu công lực trì trệ, nhiều năm như thế vẫn không tăng được chút nào thì Tiêu Lâm cũng không quyết định hấp thu cậu sớm như thế.
Đời này, dấn thân vào một thế giới thái bình, lại có người nhà cùng bạn bè che chở, tiểu thiếu chủ đối với khát vọng biến cường đã không còn cường liệt như trước, tu luyện chỉ thuận theo tự nhiên, không hề yêu cầu tốc độ.
Tiểu thiếu chủ càng rảnh rỗi thoải mái, bọn người thường hay khi dễ cậu lại có chút nơm nớp lo sợ. Chính vì việc Phương Diệp thường hay thích trêu đùa Cung Lê Hân qua một đêm đã tiêu thất, Phương gia cũng yên lặng rời khỏi quân giới tỉnh A.
Ngày đó, Phương Diệp sau khi bị tiểu thiếu chủ uy hiếp, nội tâm càng nghĩ càng thêm bất an, cuối cùng không kiềm chế được sợ hãi, đem sự tình tự đầu chí cuối nói cho người trong nhà. Người Phương gia nghe xong thì đại kinh thất sắc, việc Cung Lê Hân có trả thù hay không thì họ không xác định, nhưng lấy tính cách có thù tất báo của Tống Hạo Nhiên, Phương Diệp cùng Phương gia chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Phương gia hương khói không đông đảo (ít con cháu), cả dòng họ chỉ có độc đinh Phương Diệp, bọn họ nếu ngã sẽ không gượng dậy nổi, mà cũng không dám ngã, vì thế sau khi thương lượng cả nhà ngay trong đêm đó đã đưa Phương Diệp ra nước ngoài, Phương gia cũng lấy việc rời khỏi quân giới tỉnh A bồi tội với Tống Hạo Nhiên.
Trên đời này không có tường nào không có gió lùa, chuyện Phương Diệp rất nhanh bị bọn nhỏ trong quân giới biết được. Nay bọn họ nhìn Cung Lê Hân đều có chút sợ hãi. Quả nhiên, chó cắn người là chó không sủa, nhìn thì giống mèo nhỏ hellokitty nhưng cũng có lúc biến thành mãnh hổ ăn thịt người.
Vì thế, thái độ bọn họ đã cải biến lớn, hạ mình đi theo làm tùy tùng là điều không cần đề cập tới. Ở địa cung tiểu thiếu chủ cũng đã quen được người hầu hạ nên đối với những người này theo thói quen làm ra vẻ ta đây, sai sử vô cùng tự nhiên. Mọi người thấy cậu khí độ bất phàm thì lại càng đối xử thêm cẩn thận.
Tiểu thiếu chủ sống càng ngày càng thư thái, rất nhanh dung nhập vào cuộc sống xã hội hiện đại, chỉ có việc không tìm thấy Phương Diệp khiến cậu có chút tiếc nuối. Bất quá tiểu thiếu chủ lúc ở địa cung nhớ nhất một câu, đó chính là “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”. Cậu lại vô cùng thích làm quân tử, ngày tháng còn dài, chắc chắn sẽ có một ngày cậu gặp lại Phương Diệp. (ờ cưng quân tử ghê =.=|||b)
Nghĩ như vậy, cùng ngày không tìm thấy Phương Diệp, tiểu thiếu chủ liền đoan đoan chính chính viết tên Phương Diệp lên bình xuân dược mà cậu đã chuẩn bị tốt cho gã, cũng hảo hảo cất giữ chờ ngày ‘hoàn trả chính chủ’. =))))
Lại qua nửa tháng, bên người tiểu thiếu chủ đã có thêm vài người bạn cùng lứa, mỗi lần nói chuyện với bọn họ cậu càng hiểu rõ thế giới này hơn, không hề có chút gì không hòa hợp. Vô cùng nhàn hạ, tiểu thiếu chủ còn học được cách lên mạng, lên mạng tìm phim kiếm hiệp xem đã trở thành thú vui hiện tại của cậu.
Nhưng mà, yên bình quá lâu tất nhiên phải nổi lên chút gợn sóng, hôm nay sau khi tan học, cậu vẫn như cũ cùng Tống đại ca kề vai thân thiết vào nhà, liền thấy sắc mặt cha xanh mét, chị hai ủy khuất cùng vẻ mặt cau mày bất đắc dĩ của Lâm Văn Bác.
Không khí ngoài phòng khách vô cùng ủ dột, người hầu đều né ra xa không dám tới gần. Tiểu thiếu chủ buông cặp xách, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung phụ, học bộ dáng phụ từ tử hiếu trên TV vỗ vỗ mu bàn tay Cung phụ, nhẹ nhàng nói,“Papa, mọi người sao thế? Có chuyện gì từ từ nói, không cần sinh khí, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Thích ứng cuộc sống sinh hoạt hiện đại, tiểu thiếu chủ lại vô cùng thích Cung phụ từ ái nhưng không hề mất vẻ uy nghiêm, nên không gọi ông là ‘cha’ như trước, mà nhập gia tùy tục, đổi qua gọi thành “papa”.
Tiểu nhi tử gần đây trở nên càng ngày càng nhu thuận, không như bình thường thấy mình liền trốn nữa, còn hay cùng mình nói chuyện phiếm, Cung phụ thấy cậu vẻ mặt mang lo lắng cùng an ủi liền thấy thư thái hơn rất nhiều, đầu ngập lửa giận cũng hơi chút bình ổn,“Lê Hân, mau khuyên chị con, mắt thấy chỉ còn nửa tháng là cử hành hôn lễ, thiệp mời cũng đã sớm phát xong, chị con thế nhưng lại nói không muốn kết hôn ! Quả thực là hồ nháo !” Cung phụ dứt lời, hung hăng liếc mắt trừng Cung Hương Di một cái.
Tiểu thiếu chủ kinh ngạc nhìn về phía Cung Hương Di, không biết phải mở miệng khuyên giải thế nào. Quan hệ của cậu cùng người chị này không có tốt đẹp như Cung phụ vẫn tưởng, ở đây đã được một tháng, cậu cùng cô một câu cũng chưa từng nói, còn hay dùng ánh mắt hận ý nhìn cậu khiến cậu thực vô cùng mất tự nhiên.
Tống Hạo Nhiên nghe vậy cũng tới bên cạnh Cung Lê Hân ngồi xuống, hướng Cung Hương Di ngồi đối diện trầm giọng nói,“Hương Di, tại sao em muốn hủy hôn lễ? Có phải có chuyện gì không? Nếu có thì nói mọi người cùng giải quyết, đừng giữ trong lòng.”
“Đúng vậy Hương Di, có chuyện gì thì nói, ba sẽ giúp, đừng mang chuyện chung thân đại sự ra đùa.” Cung phụ lúc này cũng đã bình phục tâm tình, tận tình khuyên bảo an ủi.
Lâm Văn Bác cái gì cũng chưa nói, chỉ gắt gao ôm chặt bả vai Cung Hương Di, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, yên lặng an ủi.
Gương mặt không chút thay đổi của Cung Hương Di rốt cuộc lộ ra vài phần động dung, cô liếc nhanh sang phía Cung Lê Hân ngồi cạnh Cung phụ, thận trọng mở miệng,“Papa, Văn Bác, Hạo Nhiên, mọi người đi theo con, con có chuyện muốn nói.”
Ba người bị điểm danh hai mặt nhìn nhau, sau đó liền đứng dậy, theo Cung Hương Di vào phòng cô nói chuyện.
Cái nhìn phòng bị kia của Cung Hương Di đều bị tiểu thiếu chủ thu hết vào mắt, tự nhiên biết chuyện cô muốn nói không muốn mình nghe. Tại địa cung giãy giụa sống sót mười sáu năm, nên tất không thể thiếu tâm lý phòng bị. Cung Hương Di không muốn cậu biết, cậu lại càng cố tình muốn biết.
Mím môi, mang cặp xách trở về phòng, tiểu thiếu chủ ghé vào giá sách bên cạnh, hơi hơi nghiêng tai, sau đó dễ dàng đem toàn bộ câu chuyện mọi người nói trong căn phòng cách vách nghe nhất thanh nhị sở. Cậu hiện đã có nội lực hộ thân, ngũ cảm siêu tuyệt (5 giác quan cảm thụ cực tốt), gió thổi cỏ lay trong vòng mười trượng chỉ cần cậu muốn nghe, không có chuyện cậu không nghe thấy.
Đợi đến khi tu luyện được tới tầng thứ ba ‘Nghịch Mạch Thần Công’, động tĩnh trong phạm vi trăm dặm đều bị cậu nắm rõ, chút phòng bị kia của Cung Hương Di căn bản là không làm gì được cậu.
Cách vách, Cung Hương Di không nói ra chuyện mình trùng sinh, cô sớm đã quyết định đem bí mật này theo mình xuống mồ, chỉ nói mình liên tục nằm mơ, từ trong mộng đó đoán được thời điểm tận thế.
Cung phụ, Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác đều trầm mặt, không phát biểu ý kiến gì về lý do thoái thác của cô. Ba người tuy rằng thấy chuyện cô nói thật vớ vẩn, nhưng thấy cô thần tình bất an, liền không nhẫn tâm đánh gãy.
Cung Hương Di không hề ngừng lại, nói ra tất cả mọi chuyện, từ chuyện dấu hiệu trước khi bùng nổ tận thế cho đến tình huống bi thảm nhất.
Ba tháng trước khi tận thế bùng nổ, động vật bắt đầu biến dị, chỉ qua một đêm kích cỡ bọn chúng đều bạo tăng, có con còn mọc sừng hoặc cánh; sau khi nạn về động vật qua đi, lại nổ ra bệnh cảm mạo trên quy mô lớn trong nhân loại, khoảng 70% bắt đầu phát sốt, thậm chí hôn mê, nhưng kỳ lạ là tất cả bọn họ đều tự khỏi sau ba ngày mà không cần chữa trị.
Nhưng tất cả chỉ là bắt đầu, hai tháng sau, địa cầu bị nhật thực bao phủ một thời gian dài, sau khi kết thúc, những người từng bị cảm mạo trước đó đột nhiên biến thành tang thi, chỉ một ít trong số đó biến thành dị năng giả.
Quá trình biến thành tang thi kết thúc sau khi nhật thực chấm dứt, mặt trời vừa ló dạng, ‘địa ngục trần gian’ đã gần như hoàn thành. Tang thi đột nhiên xuất hiện khiến người ta khó lòng phòng bị, người dù chỉ bị cắt qua da cũng sẽ bị lây nhiễm virus, một số ít người may mắn còn sống sót chỉ vì việc này mà không thoát khỏi cảnh bị đồng hóa.
Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất, điều càng làm con người tuyệt vọng chính là tang thi theo thời gian còn có thể tự tiến hóa. Tang thi càng tiến hóa tốc độ càng nhanh, thân thể càng ngày càng cứng rắn, động tác cũng thêm linh hoạt, còn có thể xoay người, leo trèo, chạy nhảy, ngoài ra, bọn chúng cũng có thể có dị năng giống con người như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, không gian, niệm lực,… Đối mặt với sự uy hiếp từ tang thi, hy vọng sinh tồn lại càng thêm xa vời.
Cũng may trời không tuyệt đường người (=bức vào đường cùng), tang thi sau khi tiến hóa não sẽ kết thành một viên tinh hạch năng lượng, tinh hạch tang thi cấp 1 có dạng sáu mặt hình thoi màu lục trong suốt, dị năng giả bất kỳ hệ nào cũng có thể hấp thu, cũng có thể chuyển năng lượng trong đó thành của mình để hưởng dụng, bước đầu tăng thêm khả năng phòng ngự.
Tinh hạch tang thi cấp 2 thì bắt đầu có màu sắc để phân biệt dị năng : kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi phân biệt ứng với vàng, lục, lam, đỏ, nâu, xanh, tím. Tang thi không gian hệ cùng niệm lực hệ thì tinh hạch lần lượt là đen và trắng. Tang thi đẳng cấp càng cao thì màu tinh hạch càng đậm, thể tích cũng càng lớn.
Dị năng giả sau khi thăng đến cấp 2 cũng chỉ có thể hấp thu được tinh hạch có cùng thuộc tính để luyện, bằng không sẽ bạo thể mà chết (nổ banh xác). Sau khi phát hiện tinh hạch, trong nhân loại cũng xuất hiện cường giả, cùng tang thi triển khai một hồi đấu tranh tranh đoạt quyền sinh tồn.
Cung Hương Di ngữ khí trầm thống kể rõ, mà bọn người Cung phụ sau khi nghe được đã sớm trợn mắt há hốc mồm, không biết phải phản ứng thế nào.
Thấy mọi người bán tín bán nghi, Cung Hương Di cúi đầu cười khổ, mở ra lòng bàn tay,“Con biết mọi người sẽ không tin tưởng, nhưng tất cả mọi điều con nói đều là sự thật. Ngoại trừ khả năng dự ngôn (=tiên tri), con còn là dị năng giả không gian hệ, mọi người xem.”
Dứt lời, trong hai lòng bàn tay trống rỗng của cô xuất hiện một túi bột mì. Túi bột mì năm mươi cân, hai tay Cung Hương Di thì ôm chắc, không hề có dụng cụ ma thuật nào được dùng để che dấu.
Bọn người Cung phụ sau khi thấy túi bột mì đột ngột xuất hiện, lộ ra biểu tình khiếp sợ. Tiểu thiếu chủ ở cách vách cũng cảm giác được trong phòng Cung Hương Di không khí thoáng biến hóa—tăng thêm một vật gì đó. Cậu kinh ngạc nhướng mày, đối với Cung Hương Di trước đây chưa từng nói chuyện thêm một phần coi trọng.
Xem ra, mình phải tìm hiểu về chuyện ‘tận thế’ này, tiểu thiếu chủ tâm tình trầm trọng nghĩ.
Mà ở phòng bên kia, Cung Hương Di lại tiếp tục biến ra mấy túi gạo cùng giỏ hoa quả, nhìn kinh hãi trên mặt mấy người Cung phụ thì chắc chắn đã không thể không tin lời cô.
Cung Hương Di thấy mọi người đã bị thuyết phục, áp lực trong lòng hơn một tháng nay rốt cuộc cũng buông xuống. Trong một tháng này, cô luôn nghĩ cách để gom góp vật tư, một phân tiền hận không thể phân thành hai, một khắc hận không thể nhân thành hai khắc, nào còn có đủ thời gian cùng tinh lực chuẩn bị hôn lễ? Hơn nữa, cô nhớ rõ chi phí hôn lễ của mình vô cùng lớn, lễ cưới ban ngày cùng dạ tiệc ban đêm cũng đã tốn hơn chục triệu. Có tiền tiêu xài nhiều như thế, chẳng bằng tiết kiệm để cô mua vật tư còn hơn.
Huống hồ, sau khi bùng nổ tận thế đạo đức cùng pháp luật đã không còn được coi trọng, bán vợ bỏ con, cướp của giết người,…mọi hành động vô đạo đức đều trở nên vô cùng bình thường trong xã hội, ai còn quan tâm đến một tờ “Chứng nhận Kết hôn” bị xem như phế thải chứ?!
Đời trước, Cung Hương Di cùng Lâm Văn Bác tình thâm tựa hải, đến cuối tình cảm chả phải cũng dần đạm bạc sao? Đời này, Cung Hương Di hạ quyết tâm biến cường, trở thành người phụ nữ có thể sóng vai cùng Lâm Văn Bác, mà không phải là người phụ thuộc vào người khác, phải tài năng như thế mới có thể nắm giữ tâm của Lâm Văn Bác dài lâu được. Dị năng giả không gian hệ biến cường thế nào ? Đương nhiên là cố gắng sưu tập thật nhiều vật tư, trở thành chỗ dựa của Lâm Văn Bác.
Tính toán trong lòng Cung Hương Di mấy người Lâm Văn Bác dĩ nhiên không hề biết, chỉ đau lòng cô phải chịu áp lực lớn như vậy. Thổn thức một hồi sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, bắt đầu thương nghị làm thế nào đối phó với việc mạt thế bùng nổ.
Nhớ đến việc hãm hại mình của Cung Lê Hân đời trước, Cung Hương Di đã sớm quyết định không quản cậu, đợi đến sau khi bùng nổ mạt thế liền tìm cơ hội bỏ lại đứa em này. Sợ nếu mấy người Cung phụ nói cho Cung Lê Hân biết, cậu sẽ gắt gao ở bên cạnh Cung phụ một tấc không rời. Cung Hương Di lại nói cho mấy người Cung phụ không cần nói chuyện tận thế này cho Cung Lê Hân biết, sợ sẽ khiến cậu kinh hách rồi không cẩn thận để lọt tin tức ra bên ngoài. Loại tình huống này tất nhiên không phải chuyện mà Cung phụ muốn gặp.
Địa vị trong quân đội của Cung phụ vô cùng quan trọng, lời đồn tận thế dĩ nhiên ông sẽ không dám công khai công bố, chỉ có thể bí mật bố trí phòng bị. Nếu lời đồn đãi truyền ra từ người Cung gia, sẽ khiến xã hội rung chuyển, Tống gia sớm đã xem Cung phụ không vừa mắt nhất định sẽ nhân cơ hội tấn công vào. Tận thế sắp xảy ra, thời gian là sinh mệnh, Cung phụ còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, không có thời gian để lo mọi việc được chu toàn.
Suy xét một chút, Cung phụ liền đồng ý lời đề nghị của Cung Hương Di, đáp ứng không nói chuyện này trước mặt cậu. Đợi đến khi tận thế thật sự bạo phát, sẽ lại chậm rãi giải thích mọi chuyện, dù sao cậu cũng còn nhỏ, năng lực thừa nhận có hạn. Cung phụ thầm nghĩ.
Việc Cung thúc băn khoăn Tống Hạo Nhiên hoàn toàn lý giải được, tuy rằng cảm giác gạt Lê Hân có chút không ổn nhưng nghĩ đến có mình bảo hộ, Lê Hân chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì không may, nên cũng cố mà đáp ứng. Lâm Văn Bác cùng Cung Hương Di lúc này vẫn còn nùng tình mật ý, dĩ nhiên mọi chuyện đều nghe theo Cung Hương Di.
Bọn họ lại không biết rằng, cách vách, người mà bọn họ gạt không cho biết đã nghe nhất thanh nhị sở. Mà cuộc bàn bạc chuẩn bị vật tư tiểu thiếu chủ đã sớm không có tâm tư nghe, cậu nghiêm mặt, mở máy tính, bắt đầu tìm hiểu tư liệu về tận thế.
Cho dù thế giới thành biến thành ‘nhân gian luyện ngục’, chỉ cần còn có khả năng đấu tranh, cậu đều sẽ cố gắng sống sót. Tựa như kiếp trước cậu bị giam cầm ở nơi địa cung âm u kia, cậu tin tưởng chỉ cần mình kiên trì, nhất định sẽ lấy được tự do cùng quang minh.
Nay ước mơ tự do cùng quang minh đều nằm trong lòng bàn tay, cậu còn e ngại gì? Bất quá chỉ là một đám xác chết không hồn mà thôi, chắc chắn sẽ có một ngày giết được hết. Tiểu thiếu chủ nhìn chằm chằm trong màn hình cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung, tang thi khắp nơi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Tầng thứ nhất Nghịch Mạch Thần Công giúp người luyện có được nội lực hộ thể, đao thương bất nhập, võ nghệ cao cường, cách không đánh vật (đánh từ xa) đều chỉ là tài mọn, lên tầng thứ hai cơ thể sẽ thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), có thể ba tháng không ăn nhưng tinh lực vẫn dồi dào; tầng thứ tư, nội lực mạnh nhất, dễ dàng “đào núi lắp biển”; tầng thứ năm, rung chuyển trời đất cũng chỉ là chuyện nhỏ; tầng thứ sáu, bảy, tám càng không phải nhắc tới, mà cũng không thể hiểu hết được bởi trên đời chưa từng có ai đạt đến cấp độ cao như thế. Nhưng trong truyền thuyết miêu tả, tu luyện đến tầng thứ tám ‘Nghịch Mạch Thần Công’, người đó đã không còn được gọi là người, bởi có khả năng thọ cùng thiên địa, cùng nhật nguyệt tranh huy, là người mà phàm nhân thường xưng là…THẦN.
Tiểu thiếu chủ cũng không hy vọng xa vời luyện được tới tầng thứ tám, bởi những ai đã chân chính luyện qua ‘Nghịch Mạch Thần Công’ đều biết, càng về sau, đột phá ‘Nghịch Mạch Thần Công’ càng khó. Cậu dù dựa vào kinh nghiệm hai đời cùng bước đệm do thể chất đặc biệt của cơ thể thì khi luyện lên tầng thứ hai, ba, bốn, mỗi lần đều tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn phải trải qua khảo nghiệm sinh tử. Nếu không đánh lại tâm ma chính mình, kết cục chỉ có một chữ ‘chết’.
Đời trước, cậu luyện ngày luyện đêm, lại nuốt vô số linh đan diệu dược, cũng chỉ luyện được tới tầng thứ ba, sau đó võ công liền trì trệ, không tiến được bước nào nữa. Nếu không vì cậu công lực trì trệ, nhiều năm như thế vẫn không tăng được chút nào thì Tiêu Lâm cũng không quyết định hấp thu cậu sớm như thế.
Đời này, dấn thân vào một thế giới thái bình, lại có người nhà cùng bạn bè che chở, tiểu thiếu chủ đối với khát vọng biến cường đã không còn cường liệt như trước, tu luyện chỉ thuận theo tự nhiên, không hề yêu cầu tốc độ.
Tiểu thiếu chủ càng rảnh rỗi thoải mái, bọn người thường hay khi dễ cậu lại có chút nơm nớp lo sợ. Chính vì việc Phương Diệp thường hay thích trêu đùa Cung Lê Hân qua một đêm đã tiêu thất, Phương gia cũng yên lặng rời khỏi quân giới tỉnh A.
Ngày đó, Phương Diệp sau khi bị tiểu thiếu chủ uy hiếp, nội tâm càng nghĩ càng thêm bất an, cuối cùng không kiềm chế được sợ hãi, đem sự tình tự đầu chí cuối nói cho người trong nhà. Người Phương gia nghe xong thì đại kinh thất sắc, việc Cung Lê Hân có trả thù hay không thì họ không xác định, nhưng lấy tính cách có thù tất báo của Tống Hạo Nhiên, Phương Diệp cùng Phương gia chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Phương gia hương khói không đông đảo (ít con cháu), cả dòng họ chỉ có độc đinh Phương Diệp, bọn họ nếu ngã sẽ không gượng dậy nổi, mà cũng không dám ngã, vì thế sau khi thương lượng cả nhà ngay trong đêm đó đã đưa Phương Diệp ra nước ngoài, Phương gia cũng lấy việc rời khỏi quân giới tỉnh A bồi tội với Tống Hạo Nhiên.
Trên đời này không có tường nào không có gió lùa, chuyện Phương Diệp rất nhanh bị bọn nhỏ trong quân giới biết được. Nay bọn họ nhìn Cung Lê Hân đều có chút sợ hãi. Quả nhiên, chó cắn người là chó không sủa, nhìn thì giống mèo nhỏ hellokitty nhưng cũng có lúc biến thành mãnh hổ ăn thịt người.
Vì thế, thái độ bọn họ đã cải biến lớn, hạ mình đi theo làm tùy tùng là điều không cần đề cập tới. Ở địa cung tiểu thiếu chủ cũng đã quen được người hầu hạ nên đối với những người này theo thói quen làm ra vẻ ta đây, sai sử vô cùng tự nhiên. Mọi người thấy cậu khí độ bất phàm thì lại càng đối xử thêm cẩn thận.
Tiểu thiếu chủ sống càng ngày càng thư thái, rất nhanh dung nhập vào cuộc sống xã hội hiện đại, chỉ có việc không tìm thấy Phương Diệp khiến cậu có chút tiếc nuối. Bất quá tiểu thiếu chủ lúc ở địa cung nhớ nhất một câu, đó chính là “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”. Cậu lại vô cùng thích làm quân tử, ngày tháng còn dài, chắc chắn sẽ có một ngày cậu gặp lại Phương Diệp. (ờ cưng quân tử ghê =.=|||b)
Nghĩ như vậy, cùng ngày không tìm thấy Phương Diệp, tiểu thiếu chủ liền đoan đoan chính chính viết tên Phương Diệp lên bình xuân dược mà cậu đã chuẩn bị tốt cho gã, cũng hảo hảo cất giữ chờ ngày ‘hoàn trả chính chủ’. =))))
Lại qua nửa tháng, bên người tiểu thiếu chủ đã có thêm vài người bạn cùng lứa, mỗi lần nói chuyện với bọn họ cậu càng hiểu rõ thế giới này hơn, không hề có chút gì không hòa hợp. Vô cùng nhàn hạ, tiểu thiếu chủ còn học được cách lên mạng, lên mạng tìm phim kiếm hiệp xem đã trở thành thú vui hiện tại của cậu.
Nhưng mà, yên bình quá lâu tất nhiên phải nổi lên chút gợn sóng, hôm nay sau khi tan học, cậu vẫn như cũ cùng Tống đại ca kề vai thân thiết vào nhà, liền thấy sắc mặt cha xanh mét, chị hai ủy khuất cùng vẻ mặt cau mày bất đắc dĩ của Lâm Văn Bác.
Không khí ngoài phòng khách vô cùng ủ dột, người hầu đều né ra xa không dám tới gần. Tiểu thiếu chủ buông cặp xách, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung phụ, học bộ dáng phụ từ tử hiếu trên TV vỗ vỗ mu bàn tay Cung phụ, nhẹ nhàng nói,“Papa, mọi người sao thế? Có chuyện gì từ từ nói, không cần sinh khí, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Thích ứng cuộc sống sinh hoạt hiện đại, tiểu thiếu chủ lại vô cùng thích Cung phụ từ ái nhưng không hề mất vẻ uy nghiêm, nên không gọi ông là ‘cha’ như trước, mà nhập gia tùy tục, đổi qua gọi thành “papa”.
Tiểu nhi tử gần đây trở nên càng ngày càng nhu thuận, không như bình thường thấy mình liền trốn nữa, còn hay cùng mình nói chuyện phiếm, Cung phụ thấy cậu vẻ mặt mang lo lắng cùng an ủi liền thấy thư thái hơn rất nhiều, đầu ngập lửa giận cũng hơi chút bình ổn,“Lê Hân, mau khuyên chị con, mắt thấy chỉ còn nửa tháng là cử hành hôn lễ, thiệp mời cũng đã sớm phát xong, chị con thế nhưng lại nói không muốn kết hôn ! Quả thực là hồ nháo !” Cung phụ dứt lời, hung hăng liếc mắt trừng Cung Hương Di một cái.
Tiểu thiếu chủ kinh ngạc nhìn về phía Cung Hương Di, không biết phải mở miệng khuyên giải thế nào. Quan hệ của cậu cùng người chị này không có tốt đẹp như Cung phụ vẫn tưởng, ở đây đã được một tháng, cậu cùng cô một câu cũng chưa từng nói, còn hay dùng ánh mắt hận ý nhìn cậu khiến cậu thực vô cùng mất tự nhiên.
Tống Hạo Nhiên nghe vậy cũng tới bên cạnh Cung Lê Hân ngồi xuống, hướng Cung Hương Di ngồi đối diện trầm giọng nói,“Hương Di, tại sao em muốn hủy hôn lễ? Có phải có chuyện gì không? Nếu có thì nói mọi người cùng giải quyết, đừng giữ trong lòng.”
“Đúng vậy Hương Di, có chuyện gì thì nói, ba sẽ giúp, đừng mang chuyện chung thân đại sự ra đùa.” Cung phụ lúc này cũng đã bình phục tâm tình, tận tình khuyên bảo an ủi.
Lâm Văn Bác cái gì cũng chưa nói, chỉ gắt gao ôm chặt bả vai Cung Hương Di, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, yên lặng an ủi.
Gương mặt không chút thay đổi của Cung Hương Di rốt cuộc lộ ra vài phần động dung, cô liếc nhanh sang phía Cung Lê Hân ngồi cạnh Cung phụ, thận trọng mở miệng,“Papa, Văn Bác, Hạo Nhiên, mọi người đi theo con, con có chuyện muốn nói.”
Ba người bị điểm danh hai mặt nhìn nhau, sau đó liền đứng dậy, theo Cung Hương Di vào phòng cô nói chuyện.
Cái nhìn phòng bị kia của Cung Hương Di đều bị tiểu thiếu chủ thu hết vào mắt, tự nhiên biết chuyện cô muốn nói không muốn mình nghe. Tại địa cung giãy giụa sống sót mười sáu năm, nên tất không thể thiếu tâm lý phòng bị. Cung Hương Di không muốn cậu biết, cậu lại càng cố tình muốn biết.
Mím môi, mang cặp xách trở về phòng, tiểu thiếu chủ ghé vào giá sách bên cạnh, hơi hơi nghiêng tai, sau đó dễ dàng đem toàn bộ câu chuyện mọi người nói trong căn phòng cách vách nghe nhất thanh nhị sở. Cậu hiện đã có nội lực hộ thân, ngũ cảm siêu tuyệt (5 giác quan cảm thụ cực tốt), gió thổi cỏ lay trong vòng mười trượng chỉ cần cậu muốn nghe, không có chuyện cậu không nghe thấy.
Đợi đến khi tu luyện được tới tầng thứ ba ‘Nghịch Mạch Thần Công’, động tĩnh trong phạm vi trăm dặm đều bị cậu nắm rõ, chút phòng bị kia của Cung Hương Di căn bản là không làm gì được cậu.
Cách vách, Cung Hương Di không nói ra chuyện mình trùng sinh, cô sớm đã quyết định đem bí mật này theo mình xuống mồ, chỉ nói mình liên tục nằm mơ, từ trong mộng đó đoán được thời điểm tận thế.
Cung phụ, Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác đều trầm mặt, không phát biểu ý kiến gì về lý do thoái thác của cô. Ba người tuy rằng thấy chuyện cô nói thật vớ vẩn, nhưng thấy cô thần tình bất an, liền không nhẫn tâm đánh gãy.
Cung Hương Di không hề ngừng lại, nói ra tất cả mọi chuyện, từ chuyện dấu hiệu trước khi bùng nổ tận thế cho đến tình huống bi thảm nhất.
Ba tháng trước khi tận thế bùng nổ, động vật bắt đầu biến dị, chỉ qua một đêm kích cỡ bọn chúng đều bạo tăng, có con còn mọc sừng hoặc cánh; sau khi nạn về động vật qua đi, lại nổ ra bệnh cảm mạo trên quy mô lớn trong nhân loại, khoảng 70% bắt đầu phát sốt, thậm chí hôn mê, nhưng kỳ lạ là tất cả bọn họ đều tự khỏi sau ba ngày mà không cần chữa trị.
Nhưng tất cả chỉ là bắt đầu, hai tháng sau, địa cầu bị nhật thực bao phủ một thời gian dài, sau khi kết thúc, những người từng bị cảm mạo trước đó đột nhiên biến thành tang thi, chỉ một ít trong số đó biến thành dị năng giả.
Quá trình biến thành tang thi kết thúc sau khi nhật thực chấm dứt, mặt trời vừa ló dạng, ‘địa ngục trần gian’ đã gần như hoàn thành. Tang thi đột nhiên xuất hiện khiến người ta khó lòng phòng bị, người dù chỉ bị cắt qua da cũng sẽ bị lây nhiễm virus, một số ít người may mắn còn sống sót chỉ vì việc này mà không thoát khỏi cảnh bị đồng hóa.
Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất, điều càng làm con người tuyệt vọng chính là tang thi theo thời gian còn có thể tự tiến hóa. Tang thi càng tiến hóa tốc độ càng nhanh, thân thể càng ngày càng cứng rắn, động tác cũng thêm linh hoạt, còn có thể xoay người, leo trèo, chạy nhảy, ngoài ra, bọn chúng cũng có thể có dị năng giống con người như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, không gian, niệm lực,… Đối mặt với sự uy hiếp từ tang thi, hy vọng sinh tồn lại càng thêm xa vời.
Cũng may trời không tuyệt đường người (=bức vào đường cùng), tang thi sau khi tiến hóa não sẽ kết thành một viên tinh hạch năng lượng, tinh hạch tang thi cấp 1 có dạng sáu mặt hình thoi màu lục trong suốt, dị năng giả bất kỳ hệ nào cũng có thể hấp thu, cũng có thể chuyển năng lượng trong đó thành của mình để hưởng dụng, bước đầu tăng thêm khả năng phòng ngự.
Tinh hạch tang thi cấp 2 thì bắt đầu có màu sắc để phân biệt dị năng : kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi phân biệt ứng với vàng, lục, lam, đỏ, nâu, xanh, tím. Tang thi không gian hệ cùng niệm lực hệ thì tinh hạch lần lượt là đen và trắng. Tang thi đẳng cấp càng cao thì màu tinh hạch càng đậm, thể tích cũng càng lớn.
Dị năng giả sau khi thăng đến cấp 2 cũng chỉ có thể hấp thu được tinh hạch có cùng thuộc tính để luyện, bằng không sẽ bạo thể mà chết (nổ banh xác). Sau khi phát hiện tinh hạch, trong nhân loại cũng xuất hiện cường giả, cùng tang thi triển khai một hồi đấu tranh tranh đoạt quyền sinh tồn.
Cung Hương Di ngữ khí trầm thống kể rõ, mà bọn người Cung phụ sau khi nghe được đã sớm trợn mắt há hốc mồm, không biết phải phản ứng thế nào.
Thấy mọi người bán tín bán nghi, Cung Hương Di cúi đầu cười khổ, mở ra lòng bàn tay,“Con biết mọi người sẽ không tin tưởng, nhưng tất cả mọi điều con nói đều là sự thật. Ngoại trừ khả năng dự ngôn (=tiên tri), con còn là dị năng giả không gian hệ, mọi người xem.”
Dứt lời, trong hai lòng bàn tay trống rỗng của cô xuất hiện một túi bột mì. Túi bột mì năm mươi cân, hai tay Cung Hương Di thì ôm chắc, không hề có dụng cụ ma thuật nào được dùng để che dấu.
Bọn người Cung phụ sau khi thấy túi bột mì đột ngột xuất hiện, lộ ra biểu tình khiếp sợ. Tiểu thiếu chủ ở cách vách cũng cảm giác được trong phòng Cung Hương Di không khí thoáng biến hóa—tăng thêm một vật gì đó. Cậu kinh ngạc nhướng mày, đối với Cung Hương Di trước đây chưa từng nói chuyện thêm một phần coi trọng.
Xem ra, mình phải tìm hiểu về chuyện ‘tận thế’ này, tiểu thiếu chủ tâm tình trầm trọng nghĩ.
Mà ở phòng bên kia, Cung Hương Di lại tiếp tục biến ra mấy túi gạo cùng giỏ hoa quả, nhìn kinh hãi trên mặt mấy người Cung phụ thì chắc chắn đã không thể không tin lời cô.
Cung Hương Di thấy mọi người đã bị thuyết phục, áp lực trong lòng hơn một tháng nay rốt cuộc cũng buông xuống. Trong một tháng này, cô luôn nghĩ cách để gom góp vật tư, một phân tiền hận không thể phân thành hai, một khắc hận không thể nhân thành hai khắc, nào còn có đủ thời gian cùng tinh lực chuẩn bị hôn lễ? Hơn nữa, cô nhớ rõ chi phí hôn lễ của mình vô cùng lớn, lễ cưới ban ngày cùng dạ tiệc ban đêm cũng đã tốn hơn chục triệu. Có tiền tiêu xài nhiều như thế, chẳng bằng tiết kiệm để cô mua vật tư còn hơn.
Huống hồ, sau khi bùng nổ tận thế đạo đức cùng pháp luật đã không còn được coi trọng, bán vợ bỏ con, cướp của giết người,…mọi hành động vô đạo đức đều trở nên vô cùng bình thường trong xã hội, ai còn quan tâm đến một tờ “Chứng nhận Kết hôn” bị xem như phế thải chứ?!
Đời trước, Cung Hương Di cùng Lâm Văn Bác tình thâm tựa hải, đến cuối tình cảm chả phải cũng dần đạm bạc sao? Đời này, Cung Hương Di hạ quyết tâm biến cường, trở thành người phụ nữ có thể sóng vai cùng Lâm Văn Bác, mà không phải là người phụ thuộc vào người khác, phải tài năng như thế mới có thể nắm giữ tâm của Lâm Văn Bác dài lâu được. Dị năng giả không gian hệ biến cường thế nào ? Đương nhiên là cố gắng sưu tập thật nhiều vật tư, trở thành chỗ dựa của Lâm Văn Bác.
Tính toán trong lòng Cung Hương Di mấy người Lâm Văn Bác dĩ nhiên không hề biết, chỉ đau lòng cô phải chịu áp lực lớn như vậy. Thổn thức một hồi sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, bắt đầu thương nghị làm thế nào đối phó với việc mạt thế bùng nổ.
Nhớ đến việc hãm hại mình của Cung Lê Hân đời trước, Cung Hương Di đã sớm quyết định không quản cậu, đợi đến sau khi bùng nổ mạt thế liền tìm cơ hội bỏ lại đứa em này. Sợ nếu mấy người Cung phụ nói cho Cung Lê Hân biết, cậu sẽ gắt gao ở bên cạnh Cung phụ một tấc không rời. Cung Hương Di lại nói cho mấy người Cung phụ không cần nói chuyện tận thế này cho Cung Lê Hân biết, sợ sẽ khiến cậu kinh hách rồi không cẩn thận để lọt tin tức ra bên ngoài. Loại tình huống này tất nhiên không phải chuyện mà Cung phụ muốn gặp.
Địa vị trong quân đội của Cung phụ vô cùng quan trọng, lời đồn tận thế dĩ nhiên ông sẽ không dám công khai công bố, chỉ có thể bí mật bố trí phòng bị. Nếu lời đồn đãi truyền ra từ người Cung gia, sẽ khiến xã hội rung chuyển, Tống gia sớm đã xem Cung phụ không vừa mắt nhất định sẽ nhân cơ hội tấn công vào. Tận thế sắp xảy ra, thời gian là sinh mệnh, Cung phụ còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, không có thời gian để lo mọi việc được chu toàn.
Suy xét một chút, Cung phụ liền đồng ý lời đề nghị của Cung Hương Di, đáp ứng không nói chuyện này trước mặt cậu. Đợi đến khi tận thế thật sự bạo phát, sẽ lại chậm rãi giải thích mọi chuyện, dù sao cậu cũng còn nhỏ, năng lực thừa nhận có hạn. Cung phụ thầm nghĩ.
Việc Cung thúc băn khoăn Tống Hạo Nhiên hoàn toàn lý giải được, tuy rằng cảm giác gạt Lê Hân có chút không ổn nhưng nghĩ đến có mình bảo hộ, Lê Hân chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì không may, nên cũng cố mà đáp ứng. Lâm Văn Bác cùng Cung Hương Di lúc này vẫn còn nùng tình mật ý, dĩ nhiên mọi chuyện đều nghe theo Cung Hương Di.
Bọn họ lại không biết rằng, cách vách, người mà bọn họ gạt không cho biết đã nghe nhất thanh nhị sở. Mà cuộc bàn bạc chuẩn bị vật tư tiểu thiếu chủ đã sớm không có tâm tư nghe, cậu nghiêm mặt, mở máy tính, bắt đầu tìm hiểu tư liệu về tận thế.
Cho dù thế giới thành biến thành ‘nhân gian luyện ngục’, chỉ cần còn có khả năng đấu tranh, cậu đều sẽ cố gắng sống sót. Tựa như kiếp trước cậu bị giam cầm ở nơi địa cung âm u kia, cậu tin tưởng chỉ cần mình kiên trì, nhất định sẽ lấy được tự do cùng quang minh.
Nay ước mơ tự do cùng quang minh đều nằm trong lòng bàn tay, cậu còn e ngại gì? Bất quá chỉ là một đám xác chết không hồn mà thôi, chắc chắn sẽ có một ngày giết được hết. Tiểu thiếu chủ nhìn chằm chằm trong màn hình cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung, tang thi khắp nơi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.