Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 2: Quẫn cảnh

Phong Lưu Thư Ngốc

27/09/2016

Tiểu thiếu chủ vội vàng nhanh chóng chạy vào ‘toilet’ như lời người nọ nói, lấy tay đóng cửa lại, quay đầu liền thấy sứ trắng trong suốt bên trong, trang trí tráng lệ, rất có cảm giác nhập vào tiên cảnh. Cậu lập tức ý thức được, chính mình đã không còn ở địa cung nữa. Đối với tiểu thiếu chủ đã bị giam cầm mười sáu năm mà nói, chỉ cần ra khỏi nơi lao tù không có thiên lý, âm lãnh, ẩm ướt kia, mặc kệ nơi nào cũng đều là thiên đường. (Carly : hảo đáng thương a~ QAQ~)

Cậu nhích chân, chậm rãi đi đến bồn rửa mặt, tay sờ mặt bồn nhẵn nhụi bóng loáng, khẽ cười, đôi miêu đồng cong cong lên.

Vừa ngẩng đầu, mặt hướng đến tấm kính đặt trước bồn, thấy thân ảnh phản chiếu của Cung Lê Hân, kinh hãi lập tức lùi ra sau mấy bước, bày ra tư thế phòng ngự, cũng theo phản xạ vận chuyện nội lực, chuẩn bị tùy lúc phản kích. Người này bề ngoài quái dị, tóc không dài không ngắn, có thể vô thanh vô tức xuất hiện ngay cửa sổ trước mắt, nhất định là hạng người võ công cao cường. Nhưng mà, không vận chuyện nội lực thì thôi, vừa vận chuyển, tiểu thiếu chủ liền sửng sốt thấy đan điền mình gần như khô kiệt, chỉ có thể điều động một ít, đừng nói phản kích, ngay cả khả năng tự bảo vệ còn không có. Cảm thấy hoảng hốt, mặt tiểu thiếu chủ lại nửa điểm không biểu lộ, chỉ gắt gao nhìn nhất cử nhất động của thiếu niên trước mắt, ý đồ tìm ra sơ hở, thay chính mình tìm ra một đường sinh cơ.

Thật vất vả thoát khỏi địa cung, có thể cảm nhận được ngày xuân ấm áp, gió nhẹ nhàng lay động như lời của các lô đỉnh, có thể ngửi được hương của hoa, hương của cây cỏ thơm ngào ngạt, cậu nhất định phải sống! Còn phải sống cho tốt! Thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng lùi ra sau mấy bước, bày ra tư thế giống cậu như đúc, cũng gắt gao theo dõi cậu, không hề có động tác gì khác. Hai người giằng co một trận, tiểu thiếu chủ thấy trong mắt đối phương không có sát ý, cũng không chủ động công kích, hơi chút thả lỏng phòng ngự, chắp tay nói,”Tại hạ không có ác ý, cũng sẽ không truy vấn ý đồ đến đây của các hạ, lại càng không cản trở sự tình của các hạ, cho nên các hạ không hà tất phải cùng tại hạ dây dưa.” Cậu vừa nói vừa chắp tay, thiếu niên đề phòng đối diện cũng cùng lúc nói chuyện chắp tay, động tác giống y như cậu. Tiểu thiếu chủ nhìn thấy, hơi nhíu mày. Hai mắt đối phương cũng lộ ra đồng dạng biểu tình. Tiểu thiếu chủ vốn thông minh tuyệt luân, thấy phản ứng người đối diện, trong lòng lập tức lóe lên suy đoán. Cậu cưỡng chế kinh hãi trong lòng, chậm rãi từng bước đi đến gần. Thiếu niên đối diện cũng dần bước tới. Tiểu thiếu chủ nâng tay, thiếu niên kia cũng nâng tay, lòng bàn tay cả hai chạm nhau lại không truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại của cơ thể người, ngược lại là một mảnh trơn nhẵn lạnh lẽo. Nguyên lai, trước mắt không phải là cửa sổ mở rộng, mà là mặt gương phản xạ lại hình ảnh vô cùng rõ ràng ! Nói cách khác, thiếu niên xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này không phải ai khác, chính là cậu hiện giờ !

Ý thức được điều này, như đụng phải cơ quan xúc phát nào đó, ký ức vốn ẩn giấu trong đầu Cung Lê Hân như bão táp đánh úp lại. Cậu ôm đầu, thống khổ rên rỉ một tiếng, cước bộ lảo đảo bước đến một bên, thân thể chạm phải công tắc mở vòi sen, hệ thống cung cấp nước xả xuống một làn nước lãnh lẽo, nháy mắt khiến cả người cậu ướt đẫm.

Tiểu thiếu chủ suy sụp ngã xuống bồn tắm lớn, thân thể cứng lại, co hai chân, đầu chôn vào hai đầu gồi, cố đợi cho cảm giác đau đớn biến mất. Cậu một bên nhẫn nại chịu đau, một bên tiêu hóa lượng ký ức khổng lồ của Cung Lê Hân, rốt cuộc ý thức được, chính mình đã không còn là thiếu chủ địa cung, mà là sống lại trong cơ thể người khác, loại tình huống này chính là cái gọi là “Tá Thi Hoàn Hồn” đi!

Nhưng mà, “Tá Thi Hoàn Hồn” không phải chuyện ngoài ý muốn nhất, điều cậu cảm thấy khiếp sợ nhất chính là khi vận chuyển nội lực, cậu phát hiện người tên Cung Lê Hân này cực giống cậu, đều là ‘Thuần Âm chi thể’, chẳng những thế còn là ‘nghịch mạch’. Trách không được diện mạo thiếu niên âm nhu tinh xảo như vậy, thân thể này nếu tu luyện ‘Âm nghịch thần công’, cậu cũng sẽ không cần phải hấp thụ lô đỉnh nguyên dương nữa, tốc độ tu luyện cũng tăng gấp mấy lần dĩ vãng !

Nghĩ đến đây thì ký ức của Cung Lê Hân cậu cũng hấp thu toàn bộ, cảm giác đau đầu muốn nứt ra cũng dần biến mất. Tiểu thiếu chủ mở miệng, cúi đầu cười ra tiếng, vui sướng ý thức được : mình đã không còn là lô đỉnh cho Tiêu Lâm tu luyện ‘Nghịch Mạch Thần Công’, thế giới này cũng không có cái gọi là nội gia tuyệt học, giang hồ tranh đấu, cậu cũng không cần khổ luyện võ công, giãy dụa cầu sinh nữa.

“A~ thế này cũng tốt !” Tiểu thiếu chủ, à không, phải là Cung Lê Hân thấp giọng cảm thán, nói không nên lời đây là mê mang hay là an tâm, chỉ có thể vùi đầu, gắt gao ôm lấy hai gối, cố gắng bình phục tâm tình mình.

“Cung Lê Hân, em làm sao thế ? Có chỗ nào không thoải mái sao ?”



Thấy thiếu niên hồi lâu vẫn chưa ra, Tống Hạo Nhiên đến cạnh cửa kêu to bao nhiêu lần cũng không nghe thấy hồi âm, trong lòng không hiểu sao thấy lo lắng, chỉ đành đẩy cửa tiến vào. Vừa vào liền phát hiện thiếu niên quần áo còn chưa cởi, đang cuộn mình một góc trong bồn tắm, mặc cho nước xối xuống đầu, bộ dáng đáng thương không nói nên lời, hắn trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên hỏi.

“Tống…đại ca ? Em không sao.” Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về nam nhân anh tuấn trước mặt, Cung Lê Hân chần chờ mở miệng, đồng thời trong đầu cố tìm tòi ký ức về hắn.

Người nọ là cấp dưới của cha Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên, đến từ Tống gia đại lão quân giới ở kinh đô, khi cha hắn qua đời, liền lên nhậm chức gia chủ, nhưng bị Nhị thúc bài xích, đem sung quân ngoài biên cảnh C quốc xa xôi.

Cha Tống Hạo Nhiên có ân với Cung Viễn Hàng, hai người là sinh tử chi giao (sống chết vẫn là bạn). Cung Viễn Hàng sợ Tống Hạo Nhiên bị Nhị thúc hắn hãm hại, không tiếc đắc tội Tống gia đem hắn về, cũng tận lực bồi dưỡng tài năng. Nay Tống Hạo Nhiên mới chỉ hai mươi sáu tuổi, lại dựa vào sự cố gắng của bản thân cùng hỗ trợ của Cung Viễn Hàng đã ngồi lên chức thiếu tướng, cũng là người ông đã điều động nội bộ chọn ra để kế thừa chức thủ trưởng quân khu tỉnh A của mình.

Người này cùng Cung gia có quan hệ cực kỳ thân mật, tuy rằng thường xuyên ở quân đội, lại có phòng riêng của mình ở Cung gia, khi không có nhiệm vụ đều trở về Cung gia. Cung Viễn Hàng nghiễm nhiên đem hắn như con ruột mà đối đãi.

Nguyên chủ Cung Lê Hân cực kỳ chán ghét người đã cướp đi tình thương của cha mình Tống Hạo Nhiên này, quanh năm suốt tháng cơ hồ không hề nói chuyện với hắn. Mà Cung Viễn Hàng làm thủ trưởng quân khu, ở nhà cũng là tác phong quân đội, đối với tiểu nhi tử nhu nhược mẫn cảm của mình thập phần nghiêm khắc, Cung Lê Hân đối với ông kính sợ có thừa, lại thiếu phần thân cận. Mà chị Cung Lê Hân Cung Hương Di tuy rằng hoạt bát thiện lương, luôn thương yêu cậu, lại lớn hơn cậu chín tuổi, khoảng cách cách nhau rất xa, mà chị em hai người là do hai người vợ của Cung Viễn Hàng lần lượt sinh, là chị em cùng cha khác mẹ, vì tầng ngăn cách này nên càng không dễ thân mật. Lại thêm Cung Lê Hân mười tuổi thì mẹ vì bệnh mà chết, từ đó lại càng trầm mặc ít lời, tính tình cực đoan bướng bỉnh.

Tại Cung gia, Cung Lê Hân là một sự tồn tại vô hình, không thích thân cận người khác, cũng không thích người khác thân cận mình, bây giờ lại nhu thuận, ngoan ngoãn kêu một tiếng ‘Tống đại ca’, với Tống Hạo Nhiên mà nói là lần đầu nghe thấy.

Áo sơmi trắng mỏng manh của thiếu niên đã sớm ướt đẫm, làn da ẩn ẩn hiện, trước ngực hai điểm hồng anh vì bị nước lạnh kích thích mà dựng đứng lên, phấn nộn, run rẩy, trông vô cùng liêu nhân. Đôi mắt to tròn bị nước thấm ướt trong trẻo vô cùng, lông mi có vài giọt nước vương vấn không rơi xuống, bộ dáng như thế đặc biệt làm người ta yêu thích. Hơn nữa thanh âm cậu phát ra, tựa như tiếng động vật nhỏ thất lạc nơi tùng lâm nhuyễn nhu gọi, cảnh đẹp này, thật làm người ta mê muội.

Ánh mắt Tống Hạo Nhiên tối sầm u ám, không dám đưa mắt nhìn thiếu niên như thủy yêu (yêu tinh dưới nước) trong bồn tắm, đành hướng mắt về một bên, đứng yên do dự.

Vòi sen vẫn mở lớn, nước lạnh liên tục cọ rửa lưng thiếu niên, làm xuất hiện vô số các bọt nước trong suốt, văng lên cánh tay vừa xắn tay áo lên của hắn, rất lạnh !

“Đáng chết, dược hiệu vừa hết đã đi tắm nước lạnh, em muốn sinh bệnh sao?”, Tống Hạo Nhiên nhướng mày, lúc này mới thấy sắc mặt cực kỳ tái nhợt của cậu, hiển nhiên bị đông lạnh không hề nhẹ, miệng nghiêm khắc chất vấn, đưa tay tắt vòi nước, lấy khăn bao trụ thiếu niên, ôm ngang ra khỏi toilet, nhẹ nhàng đặt lên giường.



Còn về rung động vừa rồi, Tống Hạo Nhiên đã tự động xem nhẹ bỏ qua. Diện mạo của cậu cùng cảnh kiều diễm khi nãy, dù là ai cũng sẽ bị đả động, dù sao, con người mà, luôn ái mĩ ( yêu thích cái đẹp). Hắn ngầm tự nhủ.

“Cám ơn Tống đại ca.” Nam nhân này tuy khẩu khí nghiêm khắc, nhưng Cung Lê Hân nghe được sự quan tâm ôn nhu trong lời hắn nói. Đời này cậu có được người thân, có bạn bè, có người quan tâm trân trọng mình, cảm giác này còn ngọt hơn khi ăn hoa quế cao, Cung Lê Hân nhu thuận cảm ơn, đôi mắt to tròn hơi cong, biểu tình thập phần khả ái.

Trong lòng như Tống Hạo Nhiên có gì đó vừa nảy mầm, bất tri bất giác ngữ khí dịu xuống, than thở nói,”Không cần cảm ơn, chỉ cần sau này đừng ép buộc bản thân nữa.”

Hắn vừa nói vừa cầm một góc khăn, lau cái đầu còn ướt của cậu, thoáng nhìn áo sơmi lộ ra dưới khăn, lại thở dài nói,”Em tự lau đi, anh đi ra ngoài mua quần áo, lát trở về liền. Không được tùy tiện đi ra ngoài, biết không?”

“Em biết rồi, cám ơn Tống đại ca.” Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu đồng ý.

Tiêu Lâm tuy rằng thu dưỡng cậu, cho cậu vị trí thiếu chủ, nhưng đối cậu không hề tốt, bình thường đều đánh chửi, hơn nữa còn ra tay rất nặng. Vì bảo hộ chính mình, cậu từ lâu đã học cách chịu đựng thuận theo. Chỉ bất đồng là, với Tiêu Lâm là cậu bị ép buộc, còn với người này là cam tâm tình nguyện. Người nọ là thật tâm quan tâm mình, vốn giỏi về nhìn thấu cảm xúc người khác, Cung Lê Hân không chút nghi ngờ điều này.

Thì ra, chỉ cần chủ động quan tâm trao đổi sẽ thấy được thiếu niên không hề âm trầm như biểu hiện bên ngoài. Ngày thường bọn họ vội vội vàng vàng, bận rộn phần mình, đối với cậu quan tâm quá ít, căn bản không hiểu cậu nên mới hiểu lầm. Bộ dáng đơn thuần, nhu thuận khả ái này mới là bản tính thật đi? Nếu không phải hôm nay gặp chuyện kia, hắn chắc chắn sẽ không lý giải được dễ dàng như thế !

Tống Hạo Nhiên trong lòng thầm nghĩ, hắn đối với ánh mắt nhìn người và sự phán đoán chuẩn xác luyện được trong quân đội của mình rất có tự tin. Hắn có thể khẳng định, bộ dạng hiện tại của Cung Lê Hân không phải ngụy trang, mà là bản tính của cậu, sự thanh triệt nơi đáy mắt cậu không thể ngụy trang được.

Thiếu niên bị bao bọc trong khăn tắm ngồi xếp bằng trên giường, lộ ra cái đầu ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, mắt mang vẻ ỷ lại nhìn hắn. Bộ dáng này vào mắt Tống Hạo Nhiên nhìn thế nào cũng vô cùng thuận mắt, tâm cũng nhuyễn đến rối tinh rối mù, nhịn không được cúi xuống, xoa nắn hai má cậu, an ủi nói,”Ngoan! Chờ Tống đại ca, Tống đại ca đi sẽ lập tức trở lại.” (Carly : anh đang là muốn ăn đậu hủ đi! =v= )

Kỳ thật, ánh mắt của cậu dù mang vẻ tự vệ cũng vẫn phi thường đáng yêu! Cảm giác có một đứa em trai thật tốt ! Bước ra khỏi phòng, khóe miệng Tống Hạo Nhiên cong lên, sung sướng ngầm suy đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook