Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 31: Chương 31
Dạ Du
24/09/2016
Đại thiếu gia tâm tình không tốt, trên mặt tự nhiên biểu hiện ra. Thuận tay đem điều khiển từ xa ném đi, cọ cọ chạy lên lầu, lưu lại mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
“Thiếu gia không có chuyện gì đi?” Tần Dịch cau mày, đối với nghề bảo tiêu mà nói, hắn vẫn làm hết trách nhiệm, trong lòng cũng rất cảm kích Bạch Cảnh, sau khi ở cùng mới biết, nguyên lai Bạch Cảnh là con trai Bạch Uỷ viên, một chút chuyện của hắn kia, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dù sao nghe tin tức nói, lệnh truy nã của hắn cũng không có hiệu lực nữa, trải qua hơn một tháng lang bạt kì hồ, cuối cùng cũng yên tâm đi nghủ, hắn từ tận đáy lòng cảm kích thiếu gia, đặc biệt tiểu Hạo ở đây thích ứng với sinh hoạt tốt đẹp, đã liên hệ với trường học, học kì sau khai giảng là có thể tiếp tục lên lớp, Từ Lôi cũng không cần lo lắng, sợ hãi, qua nhiều ngày tinh thần luôn buộc chặt như vậy, mãi đến nửa tháng này mới chính thức thả lỏng.
“Ngươi làm gì?” Vương Học Binh thấy hắn cầm điện thoại, trong lòng tò mò, làm người yêu nhiều năm như vậy, tự nhiên biết hắn muốn gọi cho ai, chính là vì cái gì a, hắn ngàn phòng vạn phòng, thiếu gia như thế nào còn cùng nam nhân qua lại, trong lòng Vương Học Binh thực rối rắm, bất quá chính hắn cũng là gay, nào có lập trường để khuyên bảo thiếu gia cái gì, chính là Tiêu Táp kia nhìn là biết không phải là người tốt.
Ánh mắt Từ Lôi tỏa sáng, làm hủ nữ lâu năm, lạc thú lớn nhất đời là nhìn gay bên cạnh tương thân tương ái, không chỉ đẹp mắt, mà còn thỏa mãn tâm lí bát quái, nàng ở đây nửa tháng có thể nói là như cá gặp nước, Tần Dịch đối với bạn gái thực bất đắc dĩ, Tần Hạo lại chịu dộc hại quá sâu, đối với Tiêu Táp sùng bái gần như với anh hắn, điều này làm cho Tào Lỗi rất bất mãn.
Tần Hạo rốt cuộc mới mười bảy tuổi, so với Bạch Cảnh còn nhỏ hơn, người nhỏ nhắn linh hoạt, cái miệng cũng ngọt, thấy Bạch Cảnh liền kêu một tiếng Cảnh ca, thấy Vương Học Binh kêu Binh ca, thấy Tào Lỗi liền cho một cái xem thường. Không có biện pháp, ai bảo tên Tào Lỗi kia, vô sự là hắn liền tưới thêm ba phần dầu, coi như là hắn xứng đáng, mọi người, bao gồm cả người yêu hắn, cũng không có ai đồng tình, bất quá điều này cũng không có ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Kỳ thật Tần Hạo sùng bái Tiêu Táp cũng không phải không có nguyên nhân, anh hắn nói thật dễ nghe thì là quân nhân, lại quanh năm suốt tháng không về nhà, giết trùm buôn bán thuốc phiện không chỉ không có biểu dương, còn bị ngàn dặm đuổi giết, thấy Tiêu Táp hỗn hắc đạo, nhìn súng ống đạn dược kia một xe lại một xe, lòng sùng kính tự nhiên sinh ra, bật người liền bị Tiêu đại ca thu phục.
Tào Lỗi bấm điện thoại, chỉ nói một câu liền tắt máy, ngay cả hồi âm đầu bên kia cũng không nghe. Không tới nửa giờ, Tiêu Táp đã lái xe đến, hắn hiện tại coi như là khách quen cyar Bạch gia, vào cửa liền hỏi: “Tiểu Cảnh làm sao vậy?”
Tào Lỗi mỉm cười, chỉ chỉ lên lầu: “Tâm tình không tốt, ở trong phòng.”
Tào Lỗi không nhìn mặt mấy người khác, quen thuộc chạy lên lầu.
Tào Lỗi khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngay cả một tiếng cảm kích cũng không có.”
Tần Dịch thản nhiên liếc hắn một cái: “Ngươi dám nói là không muốn xem náo nhiệt.”
Tào Lỗi phản bác: “Ta đây là khảo nghiêm được không? Miễn cho thiếu gia bị người lừa!”
Tần Hạo thực sự nhịn không được, nói: “Táp ca là người tốt, sẽ không lừa Cảnh ca.”
Tào Lỗi hộc máu té xỉu, lúc nào thì xã hội đen lại được coi là người tốt.
Vương Học Binh bật cười, cảm thấy tiểu tử này thật biết đùa, mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, hắn vẫn là rất thích ý nhìn người yêu kinh ngạc.
Tào Lỗi ủy khuất, kỳ thật vừa rồi hắn chính là nói thật, vì cái lông gì không ai tin tưởng, tính tình thiếu gia tuy kiêu căng, nhưng đối với tình cảm quá mức đơn thuần, những ngày gần đây tuy rằng thay đổi không ít, nhưng trâu kia từ nông thôn kéo đến thành phố vẫn là trâu a.
Một thân Tiêu Táp hắn đã điều tra qua, cũng không phải là hạng người lương thiện, hắn chỉ sợ thiếu gia sẽ ít nhiều chịu thiệt, mà trong lòng hắn còn ẩn ẩn thấy, thiếu gia và Tiêu Táp không thích hợp, không thể không khiến hắn liên tưởng đến nguyên nhân thiếu gia đi N thị, có thể gây cho Tiêu Táp một chút sức ép, hắn vạn phần vui lòng làm.
Bạch Cảnh ngồi trước máy tính, mày cau thành một đoàn, hắn nhở rõ đời trước trước khi mạt thế đến, cũng là thiên tai không ngừng như vậy, thấy trong máy tính hiện các quốc gia đều bị các tai nạn lớn nhỏ bất đồng, trong lòng một mảng lạnh lẽo, thấm thật sâu tới tận đáy lòng…
“Sao ngươi lại đến đây?” Mày Bạch Cảnh nhăn chặt lại, thấy Tiêu Táp, nhẫn nhịn lắm mới ngăn lại được phiền toái trong lòng.
“Nghe nói tâm tình ngươi không tốt liền đến xem.” Tiêu Táp tuy rằng lạnh mặt, nhưng trong mắt lại hiện lo lắng rõ ràng, kỳ thật mấy hôm trước hắn đã phát hiện, từ khi bắt đầu mưa đến nay, Bạch Cảnh luôn luôn là tâm sự nặng nề.
“Không có việc gì.” Trong lòng Bạch Cảnh đau khổ, không ngừng do dự, muốn hay không nói cho Tiêu Táp, nhưng nói như vậy, muốn hắn giải thích như thế nào, mà Tiêu Táp sẽ không tin tưởng, hắn từng vào trong diễn đàn thảo luận nhìn, có người cười nói mạt thế sắp đến, ngữ khí không tốt, đem việc này trở thành chê cười, có một loại vui sướng khi người gặp họa, những người khác cũng là cười nhạt, mà mấy ngày nay thật sự đến, còn ai có thể cười.
“Làm sao vậy? Có việc không thể nói với ta sao?” Cước bộ Tiêu Táp trầm ổn, đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt che dấu sự không vui, một tay đặt trên vai hắn, gắt gao nắm chặt.
Bạch Cảnh bị đau, vỗ vỗ tay y, trong lòng có chút tức giận, người này, đều là lúc nào rồi còn muốn chiếm tiện nghi.
Tiêu Táp bình tĩnh nhìn hắn nhưng tay cũng không có buông ra, quay người hắn lại, dể Bạch Cảnh nhìn vào mắt mình, cực kỳ khẳng định và hữu lực hỏi: “Ngươi có tâm sự?”
Cổ họng Bạch Cảnh như bị nghẹn lại, rốt cuộc cường ngạnh nhưng vẫn không thể làm ra biểu hiện trấn định, cho dù hắn trọng sinh cả đời, nhưng đối mặt với tận thế tiến đến, vẫn là sẽ sợ hãi, sẽ sợ hãi….
Tháng năm kiếp trước, vừa lúc phong cảnh đẹp, không có mưa và thiên tai như vầy, mãi đến tháng bảy mới bắt đầu mưa dầm liên miên, tiếp đó nhiệt độ không khí tăng lên, vẫn thạch không hề có dấu hiệu từ trên trời rơi xuống, mọi người bắt đầu cảm mạo phát sốt, sau đó, qua thời ký ủ bệnh bảy ngày, chính lúc mười hai giờ đêm khuya, mạt thế chính thức bùng nổ…
Nhưng bây giờ là làm sao, Bạch Cảnh không kìm lòng mà nhớ đến vẫn thạch trong không gian, nếu đó là một hiệu ứng bươm bướm, nếu tận thế bùng nổ sớm, vậy những gì hắn nắm giữ ở kiếp trước hết thảy đều trở thành nói suông, mọi tri thức sở hữu đều bị phủ định, đối mặt với sợ hãi không biết, nghe được Tiêu Táp nói một câu cực kỳ cứng rắn, kiên trì rốt cuộc không chịu được, muốn tìm một nơi để phát tiết.
“Có ta ở đây, đừng sợ.” Mặc dù không biết Bạch Cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Tiêu Táp có chút đau lòng, tiểu miêu của hắn từ trước tới giờ đều là trương dương vô kỵ, hiện tại bộ dáng thất kinh này, đôi mắt Tiêu Táp buồn bã, nếu để hắn biết nguyên nhân, ai dám để tiểu miêu biến thành như vậy, cho dù Thiên Vương lão tử, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Thuận thế đem Bạch Cảnh ôm vào lòng, thắt lưng tiểu miêu thật là mềm mại, không tồi có tiến bộ, tuy rằng hiện tại hắn có sắc tâm, cũng không tiến hành thêm một bước nữa, hắn vẫn là lo lắng tình huống của tiểu miêu hơn.
“Nói cho ta biết.” Thanh âm Tiêu Táp trầm ổn, không cho phép cự tuyệt, đem Bạch Cảnh ôm thật chặt trong ngực.
Chóp mũi ngửi được hương vị quen thuộc, trong lòng Bạch Cảnh bỗng nhiên yên ổn lại, bên cạnh hắn còn có Tiêu Táp, hắn còn có không gian, mạ thế bùng nổ, hắn chiến ưu thế hơn so với rất nhiều người, đời trước, không phải Tiêu Táp mang bọn họ một đường đi về phía trước sao? Chỉ cần cùng Tiêu Táp, hắn có cái gì phải sợ, cho dù chết, có thể chết trước mặt Tiêu Táp, hắn nghĩ cam tâm tình nguyện, nhiều nhất làm một vụ tự tử.
“Ngươi tin tưởng có tận thế không?” Bạch Cảnh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt chấp nhất chứa sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Tiêu Táp sửng sốt, ánh mắt quét về phía máy tính, vừa lúc thấy có chủ đề về tận thế, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, tiêu miêu sẽ không vì thế mà phiền não thành như vậy đi, nhẹ tay đem trang chủ đề tắt đi, thầm nghĩ nhất định phải tra tra ai phát tán loạn lên, khiến nhân tâm hoảng sợ, tiểu miêu cũng bị dọa đến.
Tiêu Táp nhìn Bạch Cảnh, ngữ khí không tự giác trở nên mềm nhẹ: “Đừng để ý đến những thứ vô căn cứ, cho dù có tận thế, cũng có ta chắn giúp ngươi.”
“Ngươi không tin?” Bạch Cảnh căm tức nhìn y, trong lòng lần thứ hai phiền muộn, chỉ biết chính là loại kết quả này, bất quá nghe câu nói sau của Tiêu Táp, khiên hắn thư hoãn đi một chút.
Tiêu Táp không lời gì đẻ nói, đối mặt với tiểu miêu xúc động mãnh liệt, điều này khiến hắn nói như thế nào, nếu sự tình khác còn hoàn hảo, nhưng mà tận thế trong mắt hắn hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
“Ngươi không tin ta.” Bạch Cảnh một phen đẩy y ra, cả ánh mắt cũng trở nên oán hận, hắn như thế nào quên, Tiêu Táp hiện tại đã không phải là người trước kia.
Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, hắn ghét nhất là loại ánh mắt này của tiểu miêu, chung quy sẽ khiến hắn liên tưởng, tiểu miêu xuyên qua người hắn nhìn một ai khác. Hai tay gắt gao kéo Bạch Cảnh ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp chứa một tia âm ngoan: “Ngươi đang suy nghĩ đến ai?”
Bạch Cảnh trong lòng hoảng hốt, giãy giụa: “Ngươi buông, buông, ngươi căn bản là không tin ta.”
“Nói cho ta biết, ngươi đang nghĩ đến ai?” Ánh mắt Tiêu Táp lo lắng, lộ ra một tia tàn nhẫn, kéo trụ thân thể Bạch Cảnh không chút sứt mẻ.
“Ta không nghĩ đến ai, ngươi không tin ta.” Bạch Cảnh há mồm phản bác, trong lòng lấy lại bình tĩnh, hắn tuyệt đối sẽ không cho Tiêu Táp biết, đời trước y bởi vì mình mà chết, cũng không cho y biết, mình kỳ thật là trọng sinh mà đến, bí mật này cho dù là chết hắn cũng phải đem theo vùi vào trong đất, hắn sợ Tiêu Táp sẽ chán ghét, hắn cũng không nói nên lời…
“Ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng?” Đôi mắt Tiêu Táp ảm trầm buông hai tay kiềm chế hắn ra, đáy lòng khe khẽ thở dài một cái, đối với thiếu niên trước mặt, hắn vẫn là không đành lòng làm quá, bất quá hắn có tự tin, một ngày nào đó sẽ xóa hết bóng ma trong lòng tiểu miêu, chỉ để tồn tại một mình hắn.
Như thế nào tin tưởng? Như thế nào tin tưởng? Bạch Cảnh bắt đầu lo lắng suy tư, muốn hắn nói như thế nào thuyết phục Tiêu Táp, hắn có không gian nhưng lại không thể để người vào, bằng không còn có thể mang Tiêu Táp đi xem, không được, cho dù có thể, hiện tại không thể mang Tiêu Táp đi vào, y không phải là Tiêu Táp đời trước, chính mình tuy rằng tin tưởng y, nhưng dù sao cũng mới nhận thức không lâu, y còn có một bang huynh đệ, chuyện không gian, nhất định phải gạt trước,đứng rồi không gian, ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên.
“Ta có dị năng đặc biệt, ta biết tận thế sắp tới, ngươi tin ta được không? ”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Bạch Cảnh, Tiêu Táp cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là có chút buồn cười, tiểu miêu đúng là dùng bất cứ thủ đoạn, ngay cả dị năng đặc biệt cũng lấy ra, đời không có siêu nhân đi, tiểu miêu của hắn thật là đáng yêu, trong lòng cũng không thèm để ý, cũng không cho là thật, Tiêu Táp vẫn là rất phối hợp hỏi: “Dị năng gì a, để ta kiến thức, kiến thức một chút.”
Bạch Cảnh nghe ngữ khí này của y, chỉ biết y không tin, cằm hơi giương lên, thầm nghĩ nhất định phải làm cho y rớt cằm, liếc mắt nhìn Tiêu Táp một cái, sô pha trước mặt hư không biến mất.
Tiêu Táp sửng sốt, sắc mặt cũng đứng lại, tuy rằng phần lớn thời gian y đều là mặt lạnh, Bạch Cảnh vẫn có thể nhìn ra biểu tình y.
“Ngươi thật sự có dị năng đặc biệt?” Tiêu Táp có vẻ hơi chần chừ, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn lại không thể không tin, chính là đối với vấn đề tận thế vừa nói, cho dù là vẫn không thể tin tưởng, ở sâu trong nội tâm lại có thêm vài phần nghiêm túc.
“Thiếu gia không có chuyện gì đi?” Tần Dịch cau mày, đối với nghề bảo tiêu mà nói, hắn vẫn làm hết trách nhiệm, trong lòng cũng rất cảm kích Bạch Cảnh, sau khi ở cùng mới biết, nguyên lai Bạch Cảnh là con trai Bạch Uỷ viên, một chút chuyện của hắn kia, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dù sao nghe tin tức nói, lệnh truy nã của hắn cũng không có hiệu lực nữa, trải qua hơn một tháng lang bạt kì hồ, cuối cùng cũng yên tâm đi nghủ, hắn từ tận đáy lòng cảm kích thiếu gia, đặc biệt tiểu Hạo ở đây thích ứng với sinh hoạt tốt đẹp, đã liên hệ với trường học, học kì sau khai giảng là có thể tiếp tục lên lớp, Từ Lôi cũng không cần lo lắng, sợ hãi, qua nhiều ngày tinh thần luôn buộc chặt như vậy, mãi đến nửa tháng này mới chính thức thả lỏng.
“Ngươi làm gì?” Vương Học Binh thấy hắn cầm điện thoại, trong lòng tò mò, làm người yêu nhiều năm như vậy, tự nhiên biết hắn muốn gọi cho ai, chính là vì cái gì a, hắn ngàn phòng vạn phòng, thiếu gia như thế nào còn cùng nam nhân qua lại, trong lòng Vương Học Binh thực rối rắm, bất quá chính hắn cũng là gay, nào có lập trường để khuyên bảo thiếu gia cái gì, chính là Tiêu Táp kia nhìn là biết không phải là người tốt.
Ánh mắt Từ Lôi tỏa sáng, làm hủ nữ lâu năm, lạc thú lớn nhất đời là nhìn gay bên cạnh tương thân tương ái, không chỉ đẹp mắt, mà còn thỏa mãn tâm lí bát quái, nàng ở đây nửa tháng có thể nói là như cá gặp nước, Tần Dịch đối với bạn gái thực bất đắc dĩ, Tần Hạo lại chịu dộc hại quá sâu, đối với Tiêu Táp sùng bái gần như với anh hắn, điều này làm cho Tào Lỗi rất bất mãn.
Tần Hạo rốt cuộc mới mười bảy tuổi, so với Bạch Cảnh còn nhỏ hơn, người nhỏ nhắn linh hoạt, cái miệng cũng ngọt, thấy Bạch Cảnh liền kêu một tiếng Cảnh ca, thấy Vương Học Binh kêu Binh ca, thấy Tào Lỗi liền cho một cái xem thường. Không có biện pháp, ai bảo tên Tào Lỗi kia, vô sự là hắn liền tưới thêm ba phần dầu, coi như là hắn xứng đáng, mọi người, bao gồm cả người yêu hắn, cũng không có ai đồng tình, bất quá điều này cũng không có ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Kỳ thật Tần Hạo sùng bái Tiêu Táp cũng không phải không có nguyên nhân, anh hắn nói thật dễ nghe thì là quân nhân, lại quanh năm suốt tháng không về nhà, giết trùm buôn bán thuốc phiện không chỉ không có biểu dương, còn bị ngàn dặm đuổi giết, thấy Tiêu Táp hỗn hắc đạo, nhìn súng ống đạn dược kia một xe lại một xe, lòng sùng kính tự nhiên sinh ra, bật người liền bị Tiêu đại ca thu phục.
Tào Lỗi bấm điện thoại, chỉ nói một câu liền tắt máy, ngay cả hồi âm đầu bên kia cũng không nghe. Không tới nửa giờ, Tiêu Táp đã lái xe đến, hắn hiện tại coi như là khách quen cyar Bạch gia, vào cửa liền hỏi: “Tiểu Cảnh làm sao vậy?”
Tào Lỗi mỉm cười, chỉ chỉ lên lầu: “Tâm tình không tốt, ở trong phòng.”
Tào Lỗi không nhìn mặt mấy người khác, quen thuộc chạy lên lầu.
Tào Lỗi khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngay cả một tiếng cảm kích cũng không có.”
Tần Dịch thản nhiên liếc hắn một cái: “Ngươi dám nói là không muốn xem náo nhiệt.”
Tào Lỗi phản bác: “Ta đây là khảo nghiêm được không? Miễn cho thiếu gia bị người lừa!”
Tần Hạo thực sự nhịn không được, nói: “Táp ca là người tốt, sẽ không lừa Cảnh ca.”
Tào Lỗi hộc máu té xỉu, lúc nào thì xã hội đen lại được coi là người tốt.
Vương Học Binh bật cười, cảm thấy tiểu tử này thật biết đùa, mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, hắn vẫn là rất thích ý nhìn người yêu kinh ngạc.
Tào Lỗi ủy khuất, kỳ thật vừa rồi hắn chính là nói thật, vì cái lông gì không ai tin tưởng, tính tình thiếu gia tuy kiêu căng, nhưng đối với tình cảm quá mức đơn thuần, những ngày gần đây tuy rằng thay đổi không ít, nhưng trâu kia từ nông thôn kéo đến thành phố vẫn là trâu a.
Một thân Tiêu Táp hắn đã điều tra qua, cũng không phải là hạng người lương thiện, hắn chỉ sợ thiếu gia sẽ ít nhiều chịu thiệt, mà trong lòng hắn còn ẩn ẩn thấy, thiếu gia và Tiêu Táp không thích hợp, không thể không khiến hắn liên tưởng đến nguyên nhân thiếu gia đi N thị, có thể gây cho Tiêu Táp một chút sức ép, hắn vạn phần vui lòng làm.
Bạch Cảnh ngồi trước máy tính, mày cau thành một đoàn, hắn nhở rõ đời trước trước khi mạt thế đến, cũng là thiên tai không ngừng như vậy, thấy trong máy tính hiện các quốc gia đều bị các tai nạn lớn nhỏ bất đồng, trong lòng một mảng lạnh lẽo, thấm thật sâu tới tận đáy lòng…
“Sao ngươi lại đến đây?” Mày Bạch Cảnh nhăn chặt lại, thấy Tiêu Táp, nhẫn nhịn lắm mới ngăn lại được phiền toái trong lòng.
“Nghe nói tâm tình ngươi không tốt liền đến xem.” Tiêu Táp tuy rằng lạnh mặt, nhưng trong mắt lại hiện lo lắng rõ ràng, kỳ thật mấy hôm trước hắn đã phát hiện, từ khi bắt đầu mưa đến nay, Bạch Cảnh luôn luôn là tâm sự nặng nề.
“Không có việc gì.” Trong lòng Bạch Cảnh đau khổ, không ngừng do dự, muốn hay không nói cho Tiêu Táp, nhưng nói như vậy, muốn hắn giải thích như thế nào, mà Tiêu Táp sẽ không tin tưởng, hắn từng vào trong diễn đàn thảo luận nhìn, có người cười nói mạt thế sắp đến, ngữ khí không tốt, đem việc này trở thành chê cười, có một loại vui sướng khi người gặp họa, những người khác cũng là cười nhạt, mà mấy ngày nay thật sự đến, còn ai có thể cười.
“Làm sao vậy? Có việc không thể nói với ta sao?” Cước bộ Tiêu Táp trầm ổn, đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt che dấu sự không vui, một tay đặt trên vai hắn, gắt gao nắm chặt.
Bạch Cảnh bị đau, vỗ vỗ tay y, trong lòng có chút tức giận, người này, đều là lúc nào rồi còn muốn chiếm tiện nghi.
Tiêu Táp bình tĩnh nhìn hắn nhưng tay cũng không có buông ra, quay người hắn lại, dể Bạch Cảnh nhìn vào mắt mình, cực kỳ khẳng định và hữu lực hỏi: “Ngươi có tâm sự?”
Cổ họng Bạch Cảnh như bị nghẹn lại, rốt cuộc cường ngạnh nhưng vẫn không thể làm ra biểu hiện trấn định, cho dù hắn trọng sinh cả đời, nhưng đối mặt với tận thế tiến đến, vẫn là sẽ sợ hãi, sẽ sợ hãi….
Tháng năm kiếp trước, vừa lúc phong cảnh đẹp, không có mưa và thiên tai như vầy, mãi đến tháng bảy mới bắt đầu mưa dầm liên miên, tiếp đó nhiệt độ không khí tăng lên, vẫn thạch không hề có dấu hiệu từ trên trời rơi xuống, mọi người bắt đầu cảm mạo phát sốt, sau đó, qua thời ký ủ bệnh bảy ngày, chính lúc mười hai giờ đêm khuya, mạt thế chính thức bùng nổ…
Nhưng bây giờ là làm sao, Bạch Cảnh không kìm lòng mà nhớ đến vẫn thạch trong không gian, nếu đó là một hiệu ứng bươm bướm, nếu tận thế bùng nổ sớm, vậy những gì hắn nắm giữ ở kiếp trước hết thảy đều trở thành nói suông, mọi tri thức sở hữu đều bị phủ định, đối mặt với sợ hãi không biết, nghe được Tiêu Táp nói một câu cực kỳ cứng rắn, kiên trì rốt cuộc không chịu được, muốn tìm một nơi để phát tiết.
“Có ta ở đây, đừng sợ.” Mặc dù không biết Bạch Cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Tiêu Táp có chút đau lòng, tiểu miêu của hắn từ trước tới giờ đều là trương dương vô kỵ, hiện tại bộ dáng thất kinh này, đôi mắt Tiêu Táp buồn bã, nếu để hắn biết nguyên nhân, ai dám để tiểu miêu biến thành như vậy, cho dù Thiên Vương lão tử, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Thuận thế đem Bạch Cảnh ôm vào lòng, thắt lưng tiểu miêu thật là mềm mại, không tồi có tiến bộ, tuy rằng hiện tại hắn có sắc tâm, cũng không tiến hành thêm một bước nữa, hắn vẫn là lo lắng tình huống của tiểu miêu hơn.
“Nói cho ta biết.” Thanh âm Tiêu Táp trầm ổn, không cho phép cự tuyệt, đem Bạch Cảnh ôm thật chặt trong ngực.
Chóp mũi ngửi được hương vị quen thuộc, trong lòng Bạch Cảnh bỗng nhiên yên ổn lại, bên cạnh hắn còn có Tiêu Táp, hắn còn có không gian, mạ thế bùng nổ, hắn chiến ưu thế hơn so với rất nhiều người, đời trước, không phải Tiêu Táp mang bọn họ một đường đi về phía trước sao? Chỉ cần cùng Tiêu Táp, hắn có cái gì phải sợ, cho dù chết, có thể chết trước mặt Tiêu Táp, hắn nghĩ cam tâm tình nguyện, nhiều nhất làm một vụ tự tử.
“Ngươi tin tưởng có tận thế không?” Bạch Cảnh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt chấp nhất chứa sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Tiêu Táp sửng sốt, ánh mắt quét về phía máy tính, vừa lúc thấy có chủ đề về tận thế, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, tiêu miêu sẽ không vì thế mà phiền não thành như vậy đi, nhẹ tay đem trang chủ đề tắt đi, thầm nghĩ nhất định phải tra tra ai phát tán loạn lên, khiến nhân tâm hoảng sợ, tiểu miêu cũng bị dọa đến.
Tiêu Táp nhìn Bạch Cảnh, ngữ khí không tự giác trở nên mềm nhẹ: “Đừng để ý đến những thứ vô căn cứ, cho dù có tận thế, cũng có ta chắn giúp ngươi.”
“Ngươi không tin?” Bạch Cảnh căm tức nhìn y, trong lòng lần thứ hai phiền muộn, chỉ biết chính là loại kết quả này, bất quá nghe câu nói sau của Tiêu Táp, khiên hắn thư hoãn đi một chút.
Tiêu Táp không lời gì đẻ nói, đối mặt với tiểu miêu xúc động mãnh liệt, điều này khiến hắn nói như thế nào, nếu sự tình khác còn hoàn hảo, nhưng mà tận thế trong mắt hắn hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
“Ngươi không tin ta.” Bạch Cảnh một phen đẩy y ra, cả ánh mắt cũng trở nên oán hận, hắn như thế nào quên, Tiêu Táp hiện tại đã không phải là người trước kia.
Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, hắn ghét nhất là loại ánh mắt này của tiểu miêu, chung quy sẽ khiến hắn liên tưởng, tiểu miêu xuyên qua người hắn nhìn một ai khác. Hai tay gắt gao kéo Bạch Cảnh ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp chứa một tia âm ngoan: “Ngươi đang suy nghĩ đến ai?”
Bạch Cảnh trong lòng hoảng hốt, giãy giụa: “Ngươi buông, buông, ngươi căn bản là không tin ta.”
“Nói cho ta biết, ngươi đang nghĩ đến ai?” Ánh mắt Tiêu Táp lo lắng, lộ ra một tia tàn nhẫn, kéo trụ thân thể Bạch Cảnh không chút sứt mẻ.
“Ta không nghĩ đến ai, ngươi không tin ta.” Bạch Cảnh há mồm phản bác, trong lòng lấy lại bình tĩnh, hắn tuyệt đối sẽ không cho Tiêu Táp biết, đời trước y bởi vì mình mà chết, cũng không cho y biết, mình kỳ thật là trọng sinh mà đến, bí mật này cho dù là chết hắn cũng phải đem theo vùi vào trong đất, hắn sợ Tiêu Táp sẽ chán ghét, hắn cũng không nói nên lời…
“Ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng?” Đôi mắt Tiêu Táp ảm trầm buông hai tay kiềm chế hắn ra, đáy lòng khe khẽ thở dài một cái, đối với thiếu niên trước mặt, hắn vẫn là không đành lòng làm quá, bất quá hắn có tự tin, một ngày nào đó sẽ xóa hết bóng ma trong lòng tiểu miêu, chỉ để tồn tại một mình hắn.
Như thế nào tin tưởng? Như thế nào tin tưởng? Bạch Cảnh bắt đầu lo lắng suy tư, muốn hắn nói như thế nào thuyết phục Tiêu Táp, hắn có không gian nhưng lại không thể để người vào, bằng không còn có thể mang Tiêu Táp đi xem, không được, cho dù có thể, hiện tại không thể mang Tiêu Táp đi vào, y không phải là Tiêu Táp đời trước, chính mình tuy rằng tin tưởng y, nhưng dù sao cũng mới nhận thức không lâu, y còn có một bang huynh đệ, chuyện không gian, nhất định phải gạt trước,đứng rồi không gian, ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên.
“Ta có dị năng đặc biệt, ta biết tận thế sắp tới, ngươi tin ta được không? ”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Bạch Cảnh, Tiêu Táp cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là có chút buồn cười, tiểu miêu đúng là dùng bất cứ thủ đoạn, ngay cả dị năng đặc biệt cũng lấy ra, đời không có siêu nhân đi, tiểu miêu của hắn thật là đáng yêu, trong lòng cũng không thèm để ý, cũng không cho là thật, Tiêu Táp vẫn là rất phối hợp hỏi: “Dị năng gì a, để ta kiến thức, kiến thức một chút.”
Bạch Cảnh nghe ngữ khí này của y, chỉ biết y không tin, cằm hơi giương lên, thầm nghĩ nhất định phải làm cho y rớt cằm, liếc mắt nhìn Tiêu Táp một cái, sô pha trước mặt hư không biến mất.
Tiêu Táp sửng sốt, sắc mặt cũng đứng lại, tuy rằng phần lớn thời gian y đều là mặt lạnh, Bạch Cảnh vẫn có thể nhìn ra biểu tình y.
“Ngươi thật sự có dị năng đặc biệt?” Tiêu Táp có vẻ hơi chần chừ, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn lại không thể không tin, chính là đối với vấn đề tận thế vừa nói, cho dù là vẫn không thể tin tưởng, ở sâu trong nội tâm lại có thêm vài phần nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.