Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 42: Chương 42

Dạ Du

24/09/2016

Tiêu Táp ma ma chít chít trong chốc lát, Bạch Cảnh đen mặt, đuổi y ra cửa phòng, thuận tiện để y xách luôn Dư Nhạc đi, trong lòng lạnh lùng mỉm cười, hừ, đừng hòng tưởng rằng hắn không biết đầu óc Tiêu Táp kia nghĩ cái gì, tưởng muốn chiếm tiện nghi của hắn, nằm mơ.

Ai, tiểu Cảnh a, ngươi chẳng lẽ còn không phát hiện, kỳ thật tiện nghi của ngươi đã bị Tiêu đại sắc lang chiếm qua…

Tiêu Táp sờ sờ cái mũi, há mồm muốn nói lại thôi, ra cửa mới thở dài, kỳ thật vừa rồi hắn rất muốn nói, đó là phòng của hắn được không, bất quá lại sợ tiểu miêu thẹn quá hóa giận, nhớ tới bộ dáng hai mắt mờ sương lờ đờ của hắn, thiết, thực muốn ở cùng một phòng, hắn sợ chính mình nhjn không được. Không phải hắn định lực kém, mà là tiểu miêu thực sự câu nhân, đối mặt với người mình thích, là nam nhân đều muốn hóa thân vi lang, vì an toàn, nghĩ nghĩ, triệu tập thủ hạ bắt đầu họp.

Lúc này đây nhất định phải làm theo quy củ, nên như thế nào, liền như thế nào, không quy củ liền lăn, Tiêu Táp hắn cho tới bây giờ đều không phải là người tốt, phạm sai lầm một lần là đủ rồi, theo luật xã hội đen, tuy rằng hắn nhớ mong huynh đệ, nhưng ký thật lúc trước hẳn là chờ đợi người khác cầu cứu, mà không phải là phòng ngừa chu đáo, hiện tại nháo chuyện, đời này hắn chưa từng nghẹn khuất như vậy.

Là huynh đệ, tự nhiên sẽ vì hắn suy nghĩ, không phải hắn cần gì lưu tình, lộng một chút phế vật bảy ông tám bà, bàn tính đến tinh vi, vì lòng người, vì mặt mũi, hắn đích xác sẽ không cùng người già và phụ nữ so đo, việc hôm nay cũng là hắn xứng đáng, về sau mà nói, nếu muốn đi theo hắn, phải nghe trước những lời tục tĩu.

Đêm nay Bạch Cảnh ngủ một đêm không mộng, Tiêu Táp họp cho đến 12 giờ, nguyên bản muốn cùng hắn rời đi có 56 người, còn có 16 thân nhân, sau một hồi luận đàm, còn lại 31 người, trừ bỏ Lý Dực mang theo đứa con trai tám tuổi, còn lại đều đàn ông độc thân không nhà không mệt người.

Tiêu Táp đối với việc này thực vừa lòng, không cần nhiều người hơn nữa, chỉ cần tinh là được, liên tục hơn mười ngày ngủ không ngon, thương nghị xong cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn.

Sáng sớm hôm sau, hắn kéo Bạch Cảnh rời giường, cự tuyệt người bên ngoài đi theo, trực tiếp lái xe đến kho hàng thành tây.

Nhìn kho hàng tràn đầy, Bạch Cảnh thấy thịt đau, trong lòng hung hăng đem Tiêu Táp mắng một lần, không cam lòng, không muốn, quệt miệng, mới chầm chậm thu hồi vật tư.

Tiêu Táp cười cười không nói chuyện, dẫn hắn đi một chỗ khác, kho hàng thật lớn, không chỉ tràn đầy vật tư, còn có mấy xe xăng, vừa thấy chính là mấy xe vận chuyển.

Bạch Cảnh mở to hai mắt nhìn: “Ngươi buôn lậu—-”

Tiêu Táp nhướn mày, tà tà mỉm cười: “Ta là làm gì, ngươi cũng không phải đến hôm nay mới biết chứ?”

“Ngươi còn không có ngốc đi.” Đôi mắt Bạch Cảnh tỏa sáng, hưng phấn vỗ vai Tiêu Táp, bước đi như chạy, tốc độ kia cùng với ở kho hàng phía thành tây thật không thể so sánh nổi, bất quá một khắc, kho hàng tràn đầy trở thành hư không, trên mặt Bạch Cảnh chưa hết ý do vị tẫn, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn Tiêu Táp: “Còn có sao?” Thỏ khôn đều có nhiều hang, hắn mới không tin, Tiêu Táp chỉ chuẩn bị có một chút như vậy, thấy nơi này hắn mới hiểu được, sở dĩ Tiêu Táp hào phóng là đã lo lắng chu toàn mười phần.

“Thân một chút.” Tiêu Táp ghé mặt lại gần, đôi mắt chứa ý cười nhìn hắn chăm chú, không chút buông tha, một điểm nhỏ cũng có cơ hội chiếm tiện nghi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cảnh hồng hồng, trong lòng tức giận, chỉ biết người này không có lòng tốt, nhưng thấy bộ dáng không bỏ qua của Tiêu Táp, trong lòng lại nói, chẳng qua chỉ là thân hai má một chút, hẳn là không quan hệ gì đi….

Chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng hôn Tiêu Táp một chút, sau đó tức giận quay sang một bên, hai gò má một mảnh khói hồng.

Tiêu Táp được đền bù theo ý nguyện, kỳ thật hắn càng muốn hôn môi, tuy rằng có chút bất mãn nhỏ, nhưng hắn không nóng nảy, nước ấm nấu ếch, từ từ sẽ đến, có một khẳng định sẽ có hai, chỉ cần tiểu Cảnh có thói quen cùng hắn thân cận, công phá còn không phải dễ như trở bàn tay.

“Đi.” Tiêu Táp không cho cự tuyệt, dắt tay hắn đi.



Sau đó, bọn họ còn đi hai nơi, trên đường gặp gỡ một ít phiền toái nhỏ, thực lưu loát, không cần Tiêu Táp động thủ, Bạch Cảnh dùng súng trực tiếp giải quyết xong.

Nơi thứ ba là vùng ngoại ô, mới vừa đi tới chỗ rừng cây nhỏ, Bạch Cảnh nhíu nhíu mày: “Không đúng, nơi này rất yên tĩnh.”

Mặt Tiêu Táp trầm như nước, chân giẫm ga chạy nhanh hơn, điểm này hắn cũng đã sớm phát hiện, chung quanh quá tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi không nghe được tiếng vang, trống rỗng khiến người ta không cảm nhận được chút sinh khí nào.

Một đường cũng không phát hiện có gì khác thường, cho đến khi đến một nhà xưởng vứt đi.

Tiêu Táp dừng xe lại, đề phòng nhìn bốn phía, càng an tĩnh hắn càng phát hiện tình huống không đúng.

Bạch Cảnh triển khai tinh thần lực lắng nghe bốn phía, trừ bỏ yên tĩnh như cũ, không có bất cứ tiếng động nào, chính là ngay sau đó, hắn mở to hai mắt nhìn thẳng phía trước: “Kháo! Chết tiệt, như thế nào lại có tang thi chim?” Đời trước động vật bị nhiễm chính là bảy ngày sau, mẹ, chẳng lẽ chỉ một khối vẫn thạch lại có tác dụng lớn như vậy.

Ngày hôm qua hắn ở trên mạng tra qua, tia chớp ngày đó, bầu trời rơi xuống vẫn thạch, đích xác không có khối trong không gian kia, mà hắn còn phát hiện, màu sắc hai cái cũng không giống nhau.

Đôi mắt Tiêu Táp buồn bã, từ phía sau lấy ra một thùng dụng cụ, Bạch Cảnh há hốc mồm, tâm sự cũng để qua một bên, dù sao nghĩ nhiều vô ích, chỉ thấy bên trong thùng chứa đầy đinh.

Tìm được mục tiêu, Tiêu Táp không chút do dự, giẫm ga dưới chân, lái xe phóng tới.

Nghe thấy tiếng động, đàn tang thi chim bay lên, mà nơi chúng đậu xương cốt, huyết nhục mơ hồ rơi xuống, tựa hồ vừa phát hiện mỹ vị nơi này, một mảnh đông nghìn nghịt vọt tới đây.

Tiêu Táp nhanh chóng phanh gấp, trực tiếp mở ra một khe cửa sổ, một loạt đinh giống nhau lần lượt bay ra ngoài cửa sổ.

Bạch Cảnh một phen lau mồ hôi lạnh, trong lòng nhịn không được có chút ước ao, trước kia sao không phát hiện, dị năng hệ kim còn có chỗ tốt này, quả thực chính là Desert Eagle vô hạn đạn, không, so với Desert Eagle còn hoàn hảo hơn, người ta một lần một phát, y đây chính là vạn mũi tên cùng phát, mà còn có thể lợi dụng đồ bỏ đi.

Bạch Cảnh chỉ cảm thấy hoa mắt, vô số đinh bay trên trời, sau đó từng con từng con tang thi chim rơi xuống đất, cũng không lâu lắm đã bị thanh lý sạch sẽ.

Bạch Cảnh xấu hổ, đời trước thấy thứ ngoạn ý này, bọn họ chỉ có nước chạy trốn, mặc kệ ai có lợi hại đi nữa, đối mặ với đám động vật biết bay này, cũng chỉ có thể bó tay không biện pháp, thật đúng là người so với người tức chết người, bất quá Tiêu Táp cũng coi như nhặt tiện nghi, số lượng cũng không nhiều lắm, tang thi chim cấp 0 cũng không lợi hại, nếu không chờ đến lúc dị năng hao hết….

Sắc mặt Bạch Cảnh trắng bệch, trong lòng tức giận, căm tức nhìn Tiêu Táp, trách nói: “Về sau không được làm như vậy.”

“Yên tâm, trong lòng ta đều biết.” Tiêu Táp mỉm cười trấn an, cảm giác rõ ràng dị năng của chính mình tựa hồ có chút tăng trưởng so với hôm qua, giữ chặt tay Bạch Cảnh đi trước mở đường.

Cảm ơn tang thi chim hoành hành, trên đường trừ bỏ, xương cốt vỡ vụn, cũng không thấy động vật biến dị nào khác.

Đi vào một cái sân rộng lớn, Bạch Cảnh thực dễ dàng liền thấy, hai chiếc máy bay cỡ trung, yên lặng quay đầu sang, Bạch Cảnh gục đầu xuống, khóc nha, chẳng nhẽ hắn không nói cho Tiêu Táp biết, mạt thế không thể lái máy bay sao?

Tiêu Táp quay đầu lại nhìn Bạch Cảnh, còn chưa kịp tươi cười, thấy hắn trầm mặc, thần sắc không còn gì để nói, liền biết tình huống không đúng, trầm giọng hỏi: “Máy bay trực thăng không thể dùng?”



Bạch Cảnh nhíu mày, đời trước đúng là không thể dùng, đời này hắn cũng không rõ ràng lắm, nghĩ nghĩ nói: “Tìm người nhìn thử xem, đúng rồi, công ty hàng không ngừng hoạt động rồi sao?”

Tiêu Táp thở dài một tiếng, suốt ngày đánh chim, không nghĩ tới mấy ngày gần đây, thật sự làm hết chuyện bắt chim, công ty hàng không từ đêm sấm sét đó, liền ngừng tất cả các chuyến bay, tia chớp kia tạo ảnh hưởng quá nhiều, ngày hôm sau, mọi người lại nắt đầu sốt cao, phong tỏa đường hàng không cũng là điều đương nhiên, như thế nào cũng không nghĩ tới còn có nguyên nhân khác.

Thấy Bạch Cảnh tựa hồ không vui, Tiêu Táp không hề gì cười cười: “Nếu không có mấy chiếc máy bay này, cũng sẽ không có mấy xe xăng, thực có lời, đi, ta mang ngươi đi chỗ khác.”

Cũng không có rời đi nhà xưởng bị vứt bỏ, Tiêu Táp trực tiếp dẫn hắn đến một phân xưởng, cửa lớn cũ nát, nhìn có thấy một cú có thể đá văng, đóng cửa giống như chỉ làm cho có lệ. Đừng nhìn nó không thu hút như vậy, Tiêu Táp gây sức ép năm phút đồng hồ, mới đem cửa mở ra.

Súng ống đạn dược tràn đầy một phòng, còn có 15 khẩu đại bác, cùng với tên lửa, bom mini, bom hẹn giờ, tất cả đều là vũ khí nặng.

Đồng tử Bạch Cảnh co rút lại, mồ hôi lạnh tóa trong lòng bàn tay, hô hấp trở nên dồn dập, có mấy thứ này này cũng với đám súng kia có đảm bảo, không từ mà biệt, tương lai căn cứ của bọn họ, chẳng sợ cho dù so ra kém B thị, nhưng tuyệt đối sẽ không kém so với các căn cứ khác.

Tiêu Táp thực vừa lòng nhìn sắc mặt Bạch Cảnh, trừ bỏ quyết định sai lầm lúc trước, vì mạt thế đến, hắn chuẩn bị không ít, duy nhất tiếc nuối chính là máy bay không thể dùng, bằng không xem như vẹn toàn.

Không chút do dự, Bạch Cảnh đem đồ vật thu vào không gian, nếu nói trước có bàng hoàng, có mê mang, thấy nhiều đại gia hỏa như vậy, hắn còn mê mang cái rắm.

Trước kia tuy nói vật tư đầy đủ hết, nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng, phòng tang thi đồng thời còn phải phòng người, hiện tại có mấy thứ này, hắn sợ cái lông, tang thi đến đánh tang thi, người đến đánh người, , hắn càng thờ phụng một câu, đại tài nắm trong tay mới là đạo lý.

Trở lại nhà trọ, một khắc cũng không chậm trễ, hai người trực tiếp đến tầng hầm ngầm, Bạch Cảnh lấy vật tư kho hàng thành tây ra, Tiêu Táp triệu tập mọi người, không chút che giấu, phân chia rõ ràng rành mạch.

Cái kho hàng này, chính là vì mọi người mà chuẩn bị, mỗi dạng vật phẩm đăng ký trong danh sách, Tiêu Táp cũng không sợ có người nói nhảm. Nếu ai không phục, có thể, mấy ngày nay khoan dung, có lẽ mọi người đều quên hắn là ai, trước kia nhớ tình huynh đệ mà phân, hiện tại nếu muốn phân, phải phân sao cho đáng, Tiêu Táp hắn cũng không phải là quả hồng mềm.

Đương nhiên, Dương Văn Hạo là thủ lĩnh nhóm người, Lý Cường là trợ thủ đắc lực của hắn, đại biểu mọi người tiếp thu vật phẩm.

Thực thuận lợi, 15 phút làm xong, có lão nhân muốn chít chít oai oai, bị cường thế của Tiêu Táp trấn áp, toàn bộ yểm tức kỳ cỗ (xếp cờ im trống, đem quâm đi ngầm không để lộ hành tung), con ngươi lạnh như băng, không có bất luận tình cảm gì, Dương Văn Hạo rất rõ ràng, đối đãi với người ngoài, Táp ca đếu không lưu tình như vậy.

Thầm hít một hơi thật sâu, nếu đã lựa chọn, hắn sẽ không hối hận, hôm nay cắt đứt tình nghĩa huynh đệ, nhìn một đám người thủ hạ, đệ đệ trong phòng, hắn cảm thấy thực thẳng….

Sau khi phân xong, Tiêu Táp trực tiếp bảo mọi người thu dọn đồ đạc, cả Bạch Cảnh và Dư Nhạc, một chuyến 34 người, ngồi đầy trên bốn chiếc xe, một khắc cũng không dừng lại, tốc độ cao trực tiếp đi D thị.

Trên đường còn có thể nghe tiếng radio, truy nã ba chiếc xe biển số x1355, x4556, x2346.

Bạch Cảnh ảm đạm mỉm cười, không nghĩ chuyện hôm nay, cùng Tiêu Táp ra ngoài một chuyến tâm tình đã khá hơn rất nhiều, cũng bớt lo lắng, dường như không còn hận đời như vậy, muốn truy nã, tùy tiện, trong lòng nhịn không được vui sướng khi người gặp họa, nói vậy ngày hôm qua quân đội tổn thất thảm trọng, bằng không, chạy mất một dị năng giả, nào có thể gióng trống khua chiêng như vậy.

Sau đó hắn liền gọi điện cho Vương Học Binh và Tào Lỗi, ước định hẹn gặp ở D thị, hiện tại thời gian càng ngày càng gấp, đã là ngày thứ tám, hắn tin tưởng, toàn bộ thế giới sẽ bắt đầu loạn, D thị cách L tỉnh một khoảng cách nữa, cần giành giật từng giây, một chút thời gian cũng không thể lãng phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook