Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 72: Chương 72

Dạ Du

24/09/2016

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc vội vội vàng vàng, thời gian ba tháng giây lát lướt qua, thời tiết từ từ chuyển tốt, băng tuyết có xu thế hòa tan, nhìn mọi người trong căn cứ hoan hô, Bạch Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, càng cố gắng rèn luyện dị năng hơn.

Tiêu Táp nhìn thực đau lòng lại không biết nên khuyên giải như thế nào, hắn biết tiểu Cảnh bức thiết biến mạnh, cũng giống như bản thân hắn, mắt thấy thời tiết ấm dần, nghe trong radio đưa tin chỗ nào lại có tình huống gì, trong lòng hắn hiểu được, ngày an bình chỉ sợ không còn bao lâu.

Từ khi băng tuyết hòa tan, trong tuyết có thể lái xe, không ít người rời đi căn cứ, không cần Tiêu Táp thanh lý, Lưu Vạn Phát ở ngày thứ ba có thể lái xe liền mang theo một bang thuộc hạ mời chào được nghênh ngang rời đi, lúc đi còn giễu võ dương oai, mắt lé nhìn Dương Văn Hoa.

Cư dân địa phương không thể chờ đợi được vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc bước đi, hy vọng sau khi trở về có thể bắt kịp thời gian trồng trọt lương thực trong quý này.

Bạch Cảnh thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt thương xót, trải qua lễ rửa tội của đại tuyết không có người nào biết, bùn đất đã biến chất, hiện tại trồng căn bản không ra lương thực, chờ đến lúc thời tiết chân chính ấm áp, ánh mặt trời mang đến không phải là hy vọng mà là từng tầng từng tầng tuyệt vọng, không có hoàn cảnh an toàn sinh tồn, những người đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bạch Cảnh thản nhiên nhìn, cái gì cũng chưa nói, phát hiện trải qua trọng sinh, tâm của chính mình cũng trở nên cứng rắn, lạnh như sắt đá…

Ánh nắng thản nhiên rơi xuống, cảnh tượng trời tuyết náo nhiệt đã không còn, căn cứ trở nên thanh lãnh, duy nhất đáng ăn mừng là tường thành đã xây xong hơn phân nửa, phòng ốc ở ngoại thành cũng xây dựng không sai biệt lắm, còn có một ít công trình sắp kết thúc chỉ cần tốn một phen công phu, hơn mười ngày liền hoàn thành.

Trong lúc đó, kế sau Tiêu Táp, không bao lâu sau Tào Lỗi cũng tiến giai lên dị năng giả cấp 2, bọn Trần Đại Vĩ dưới sự trợ giúp nước suối của Bạch Cảnh, bảy người kích phát dị năng, một bang thuộc hạ của Tiêu Táp cũng có năm người, trong lòng Dương Văn Hoa rất hâm mộ, mười hai thuộc hạ của hắn kích phát dị năng chỉ có bảy người, thêm cả Tiêu Táp và Bạch Cảnh, thế lực hoàn toàn xứng đáng là căn cứ đệ nhất.

Bạch Cảnh vội vàng rèn luyện dị năng, Tiêu Táp cũng không nhàn rỗi phân phó thuộc hạ, trừ bỏ đội tuần tra, mỗi ngày đều cho người lái xe thu thập vật tư, mà còn để dị năng giả hệ thổ gia tăng thời gian tạo một thông đạo bí mật từ trong căn cứ đi ra ngoài dài đến ba chục mét, cửa vào liền xây ở dưới nhà bọn họ cư trú, thỏ khôn đều có ba hang, hắn cũng không thể không để đường lui cho mình.

Ngày này, hai người mới từ bên ngoài trở về, tiến vào căn cứ liền phát hiện không khí trầm trọng, dường như còn có thêm không ít gương mặt mới, ngoài cửa khu cách ly cũng đứng không ít người, vệ binh ở cửa khẩu đã vội đến chân không chạm đất.

Bạch Cảnh nhíu mày, bọn họ ở trên đường cũng không thấy người đi lại cũng không có nghe được bất cứ động tĩnh gì, đương nhiên điều này cũng không bài trừ, bọn họ không đi cùng một con đường.

Đi vào văn phòng, Tạ Dân Hàng đã chờ lâu, sắc mặt thoạt nhìn thực trầm trọng, tâm Bạch Cảnh cũng bị kéo lên theo, hắn biết ngày thái bình sẽ không lâu lắm, lại không nghĩ sẽ chấm dứt nhanh như vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì?’ Tiêu Táp trầm giọng hỏi, hắn tin tưởng, nếu không phải là có đại sự phát sinh, Tạ Dân Hàng sẽ không thận trọng như vậy.

“Đêm qua, căn cứ người sống sót C thị đã bị tang thi công kích, quân đội đã lui lại toàn diện, bên ngoài đến rất nhiều người sống sót.”

Bạch Cảnh cười lạnh, quân đội út lui khỏi cũng không ngoài ý muốn, lúc đầu đã có dự kiến, chính là chỉ bằng cái này còn không đến mức để Tạ Dân Hàng biến sắc mặt.

Chỉ thấy sắc mặt Tạ Dân Hàng âm trầm, lửa giận khó nén trong lòng mà ngay cả ngữ điệu nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi: “Quân đội theo hướng B thị mà rút khỏi, có một nhóm người khác ở lại đóng giữ, mục đích chính là Cảnh Táp thành.”

“Ngươi nói cái gì?’ Bạch Cảnh trừng lớn ánh mắt, tức giận nở nụ cười, lại có người dám đánh chủ ý hắn.



“Tin tức truyền đến lúc nào?’ Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, mấy ngày nay bọn họ quả thật an nhàn, căn cứ càng xây càng tốt, tuy rằng không có nhiều người nhưng các phương diện đều đầy đủ hết, tang thi ở xung quanh mấy ngày nay hắn và tiểu Cảnh đã săn bắn thanh lý sạch sẽ, chỉ cần có đội ngũ gia nhập, căn cứ rất nhanh sẽ náo nhiệt, tình cảnh biến thành quá tốt, không nghĩ tới sẽ khiến người khác chú ý.

“Người bên ngoài Tào Lỗi nhận thức mấy người, lúc này đang ôn chuyện, từ trong miệng bọn họ biết được.”

“Ngươi nói là chiến hữu của Tào Lỗi đến?’ Trong lòng Bạch Cảnh vui vẻ, căn cứ hiện nay thiếu người, tuy rằng có thêm năm dị năng giả cấp 1, nhưng chân chính tuần tra, người vẫn là không đủ dùng, anh tài bị người tranh cướp đây là định luật từ xưa, trừ bỏ quân đội thành lập căn cứ chiếm, còn lại chính là tự chiêu mộ, cái gì mà không trải qua chém giết mới đoạt được, cuối cùng nắm tay ai lớn người đó được, chính là hắn ngàn vạn lần không ngờ, chống lại bọn họ đầu tiên, thế nhưng lại là quân đội quốc gia, chẳng lẽ thật cùng hắn xung đột mới được.

Tạ Dân Hàng gật gật đầu, thần sắc tối tăm: “Tin tức là người rời đi truyền ra ngoài.” Tất cả đều là một ít bạch nhãn lang.

Tiêu Táp cũng không thèm để ý, thế lực bọn họ từ từ mở rộng cùng thế lực khác đối chọi là không thể tránh được, lúc trước phụ cận nhà giam là không có người nào lợi hại, hiện tại nghe nói tang thi bị thành trừ, bọn họ lại mới có hơn hai trăm người quản lý, khẳng định sẽ có người nghĩ cách, thản nhiên nói: “Việc này người không cần xen vào, hiện tại ngày càng không yên ổn, người đến tìm nơi nương tựa, chưa nộp 50% vật tư cũng đi ra ngoài như đội ngũ săn bắn.”

“Vâng, ta biết.” Nghe thấy ngữ điệu trầm ổn của Tiêu Táp, Tạ Dân Hàng đột nhiên cảm thấy chính mình cần rèn luyện nhiều hơn, vẫn là quá thiếu kiên nhẫn, ngàn vạn tang thi còn không sợ còn sợ mấy ngàn người sao, chính là cùng người đối chiến sao lại có thể so với tang thi, ít nhất tang thi cũng sẽ không có âm mưu quỷ kế.

“Chúng ta đi qua hỏi một chút.” Tiếp, Tiêu Táp quay đầu nhìn về phía Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh gật đầu, hiểu được y chỉ chính là chiến hữu của Tào Lỗi, hai người cùng đi ra ngoài, tùy ý hỏi một người, trực tiếp hướng về phía nhà ăn mà đi.

Vừa mới đi đến cửa lớn còn không có đi vào, chợt nghe thấy thanh âm nam nhân nức nở bên trong mà còn không chỉ là một người, đều nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ, đám hán tử này chỉ sợ thật sự rất thương tâm.

“Binh tử, ngươi không biết, bộ đội đặc chủng chúng ta bảo hộ chính là quốc gia, là dân chúng, trong thành vừa loạn, người khác có thể đi, có thể chạy nhưng chúng ta không thể a, Đặng Thủ vừa mới trải đời, chúng ta không có thủ trưởng trực hệ, phân công ở nơi nào cũng không phải tâm phúc, cấp trên coi chúng ta như súng mà sử dụng, chúng ta nhận, liều chết liều mạng mà sống, tận tâm tận lực, nhưng mẹ nó chúng ta cũng là người, cũng có sinh mạng, quân đội lui lại để chúng ta lưu thủ, đó là để chúng ta chịu chết a, còn phải chịu dân chúng địa phương chỉ trích, tiểu Nhị Bì vừa mới 17 tuổi, tốt nghiệp trung học sẽ tham gia quân ngũ, ngạnh sinh sinh bị người ta đẩy vào bên trong tang thi, ta đây đau lòng a, ngươi nói thế đạo như thế nào lại biến thành cái dạng này….”

Người chung quanh cũng đỏ hốc mắt cũng có người oán giận nói: “Tiểu Nhị Bì trước đó vài ngày còn cứu bọn họ, chẳng sợ không báo ân cứu mạng, nhưng là không thể như vậy….”

“Quản được ai, quân đội không cần chúng ta, dân chúng tự nhiên sẽ oán hận.”

“Nhưng chúng ta cũng chỉ là pháo hôi, cũng giống bọn họ lưu lại chịu chết….”

“Đừng trách bọn họ, hiện giờ danh nghĩa quân đội đều thanh quân đội tư binh, kẽ hở trong sinh tồn không dễ dàng, quên Ngô Vệ Hoa là chết như thế nào sao? Về sau đừng để ta nghe thấy chữ bảo vệ quốc gia.”

Chung quanh toàn bộ trầm mặc, Tào Lỗi nhẹ nhàng nhướn mày, đánh vỡ yên lặng, vạch áo cho người xem lưng: “Nha, Cường tử, như thế nào lại trung úy ngươi cũng rơi xuống thảm trạng này, nói cho ca nghe một chút chuyện hay xem.”

Cường tử lạnh lùng liếc hắn một cái đang định lên tiếng, chỉ thấy sắc mặt Tào Lỗi trở nên đứng đắn: “Thiếu gia.”

Cường tử vừa quay đầu lại liền thấy hai nam nhân xuất hiện tại cửa lớn, một người trầm ổn một người kiệt ngạo bất tuân, rõ ràng là hai thái cực đứng chung một chỗ lại vô cùng thỏa đáng, trong lòng biết đây là chủ tử nhà Tào Lỗi, lễ phép đứng lên gật đầu: “Các ngươi hảo.”

“Ngươi hảo cửu ngưỡng đại danh.” Bạch Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, tiếp lại có người lại đây hỏi ý kiến: “Cảnh thiếu, Táp ca, ăn chút gì không?”



Tiêu Táp liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Mang lên vài món ăn, hôm nay ta mời, lại lấy một bình rượu đến.”

“Có ngay, Táp ca các ngươi chờ một chút.”

Nam nhân hoan hỉ rời đi, Tào Lỗi mới lên tiếng: “Thiếu gia, ta giới thiệu cho các ngươi, hắn là Trương Bảo Cường chúng ta từng ở trong một đội, tin được.”

Bạch Cảnh gật đầu cũng không vòng vo trực tiếp hỏi: “Nói một chút tình huống các ngươi biết, lúc nào quân đội sẽ lại đây, lệ thuộc thế lực nào, tổng cộng bao nhiêu người?”

Trương Bảo Cường cũng không chút do dự, Tào Lỗi có đề cập qua tính tình của Bạch Cảnh với hắn, biết vị thiếu niên này là một người trực lai trực vãng, hồi đáp: “Trên dưới năm nghìn người, nhìn từ bên ngoài là lệ thuộc Dương tướng quân, trên thực tế vừa mới đầu nhập vào Chu gia, lần này đi B thị dẫn theo tám vạn nhân mã, còn có vật tư lấy được ở các thành phố lớn.”

Bạch Cảnh cười lạnh, trong ánh mắt toát ra lệ khí, tại sao lại là bọn hắn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, cố tình không để mình sống yên ổn.

“Đừng nóng giận.” Tiêu Táp vỗ vỗ tay hắn, tiếp nhìn về phía Trương Bảo Cường: “Các ngươi như thế nào lại biết?” Việc này hẳn là cơ mật, không phải không tín nhiệm bọn họ chính là bất cứ sự tình gì chung quy cũng phải hỏi rõ nguyên nhân.

“Mấy ngày hôm trước chúng ta ở C thị, Lỗi tử đã nói qua nơi này vẫn luôn gọi chúng ta lại đây, chính là lúc ấy người rất nhiều…” Hắn như thế nào lại có ý làm phiền người khác, huống chi, khi đó hắn cũng lo lắng cho cha mẹ.

Tào Lỗi đánh qua một quyền, lo lắng không đâu, người này còn khách khí với hắn như vậy.

Trương Bảo Cường cười khổ, đối mặt với chiến hữu ngày xưa, cứng rắn chịu một quyền, lúc ấy phá hỏng tình huống như vậy, hắn biết Tào Lỗi cũng làm việc cho người khác, một hai người còn hoàn hảo, hắn tha một bang thủ hạ còn thêm một nhóm người già yếu, sao có thể thật sự phiền toái người khác, nếu không biết có nguy hiểm, hắn chỉ sợ cũng sẽ không đến báo tin, chính là không nghĩ tới đích thật là hắn đa tâm rồi, nếu hắn sớm lại đây, đôi mắt của Trương Bảo Cường tối sầm lại, thần sắc tối nghĩa khó phân biệt, nếu sớm đi lại đây có phải hay không, cha mẹ sẽ không bị vu oan mà chết, tiểu binh của bang thủ hạ cũng sẽ không trắng trợn mà hy sinh.

Không khí trong phòng thực nặng nề, Tào Lỗi thấy hắn như vậy cũng hiểu được mặt mũi mất hết, rõ ràng vênh mặt lên, lười nhìn hắn.

Trầm mặc một lát, Trương Bảo Cường mới nói tiếp: “Trong căn cứ luôn luôn có một ít con đường đặc biệt, Nghiêm Lượng hướng tới kiêu ngạo, nghe phong thanh, ta liền dẫn người lại đây, bọn họ trễ nhất ngày hôm sau sẽ tới.”

Tiêu Táp hơi trầm ngâm: “Ngươi về sau có dự tính gì không?”

Trương Bảo Cường quét mắt nhìn thuộc hạ chung quanh, thanh âm trầm ổn lại kiên định: “Ta nghĩ định cư ở trong này, phòng ở nhà xưởng rất tốt, về sau còn phải phiền toái Tiêu lão đại chiếu cố nhiều hơn.”

Bạch Cảnh hơi thất vọng, nguyên tưởng rằng có thể đem người này nhét vào làm thủ hạ, bất quá người ta đã nói rõ ràng như vậy, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu, dù sao chỉ cần ở tại căn cứ, lại là chiến hữu của Tào Lỗi đối với bọn họ đều là chuyện tốt.

Tiêu Táp gật đầu một cái: “Nói chiếu cố làm gì, ngươi là bằng hữu của Tào Lỗi chúng ta tin được, quy củ của căn cứ để hắn nói lại cho ngươi, có yêu cầu gì cũng đừng khách khí, chúng ta hiện tại là căn cứ ít người, năng lực trong phạm vi, còn hy vọng các ngươi có thể hỗ trợ tuần tra, những ngày gần đây chỉ sợ sẽ loạn.”

“Đa tạ Tiêu lão đại, có chuyện gì xin cứ việc phân phó, chỉ cần chúng ta có thể làm được.” Trương Bảo Cường nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật vừa rồi hắn thực lo lắng, hắn khác với Trần Đại Vĩ không lấy danh nghĩa đầu nhập mà vào, chẳng sợ hiện tại căn cứ thực tốt, trong lòng hắn vẫn sinh ra một loại hoài nghi, càng tin tưởng vững chắc thế lực của mình là tốt nhất, bất quá Tiêu Táp có thể sảng khoái như vậy lại khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hy vọng lúc này đây, có thể thực sự yên ổn xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook