Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 79: Chương 79

Dạ Du

24/09/2016

huyết ngọc và phỉ thúy

Tạ Dân Hàng xoay người rời đi, đến cửa ngừng lại một chút vừa lúc nhìn thoáng qua năm vị thanh niên, một nữ bốn nam, làm chủ quản nhân sự thực dễ dàng liền nhận ra họ là ai, trong lòng có chút ảo não, hắn vừa rồi thế nhưng quên hỏi Táp ca tìm tiểu đội Hy Vọng làm gì, trời biết hắn cũng hy vọng đi ra ngoài một chút, cả ngày buồn bực ở căn cứ, xử lý việc nhỏ vụn vặt, chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều rỉ sét.

Bất quá mặc kệ nghĩ như thế nào hiện tại khẳng định không có cơ hội, hắn trước tiên vẫn là nên tìm người nối nghiệp, phòng ngừa chu đáo miễn cho đến lúc muốn đi ra ngoài người lại không đi được.

Tạ Dân Hàng bàn tính vang ba ba, bên kia binh sĩ đưa người đến, rất nhanh rời khỏi cửa phòng chỉ để lại năm người hơi có vẻ câu nệ, nhìn bộ dáng rất giống sinh viên, trong ánh mắt còn lộ vẻ đề phòng thản nhiên, biểu tình rất rõ ràng, hắn là ra đời chưa lâu.

“Ngồi.” Tiêu Táp vuốt cằm ý bảo.

Năm người cũng không khách khí, liếc nhau một cái, trong lòng tuy rằng bất an nhưng thấy tình huống trong phòng, không tự giác mà bình tĩnh lại, dư lại chỉ có ao ước, khó trách một đường đi tới, mọi người đều nói Cảnh Táp thành tốt, chỉ nhìn cuộc sống này của bọn họ, trong căn cứ không chỉ có nước có điện mà ngay cả thực vật cho vay rõ ràng cũng là cơm, cũng không giống như các căn cứ khác, một ngày có cơm ăn hay không không nói, còn chính là cháo loãng và bánh mỳ vừa cứng vừa lạnh, bọn họ tự cho là không có gì có thể phòng bị cũng không có gì có thể khiến người ta để mắt.

“Miếng tinh hạch này các ngươi làm sao mà có?” Bạch Cảnh đi thẳng vào vấn đề cũng không vòng vo với bọn họ, trực tiếp lấy tinh hạch trong người ra.

Người của tiểu đội Hy Vọng biến sắc ồn ào nhìn về phía một người trong đó, thanh niên bộ dáng thực trầm ổn, đội viên nữ duy nhất trên mặt đã hiện lên vẻ giận dữ, bị đội hữu giữ lại, nhẫn nhịn mới không lên tiếng.

Bạch Cảnh nhướng mày đem thần sắc của bọn họ thu hết vào đáy mắt.

Thanh niên trầm mặc một khắc, đau xót chợt lóe qua trong mắt, cẩn thận châm chước một chút rồi mới lên tiếng: “Chúng ta đi ngang qua Lịch Thành gặp một tang thi lợi hại, tinh hạch rơi ra từ trong đầu nó, bị chúng ta nhặt được.”

“Lịch Thành? Đó là chỗ nào?” Xin tha thứ cho Bạch Cảnh dốt địa lý, thành phố lớn hắn còn có ấn tượng, tiểu hương trấn, ai lại biết rõ ràng như vậy.

“Chỗ giao giới của L tỉnh.”

“Ngô…” Bạch Cảnh gật đầu, tuy rằng vẫn không rõ, bất quá việc nhận đường này giao cho người khác là được, hắn chỉ cần biết vị trí cụ thể, nghĩ nghĩ hỏi: “Ngoài tang thi còn có gì nữa hay không?”

“Không có.” Thanh niên mất bình tĩnh trả lời, đôi mắt đen và sâu ảm đạm.

Bạch Cảnh nhíu mày, trong lòng biết thanh niên không nói thật, hơi có chút không vui, thần sắc lạnh xuống, thản nhiên nói: “Tang thi lợi hại có mấy con?”

“Ta cũng không rõ ràng lắm, lúc ấy chúng ta thấy hai con, động tác của bọn chúng càng thêm nhanh nhẹn, lực lượng cũng cường đại hơn, vũ khí đều khó gây tổn thương.” Thực sắc bén phát hiện Bạch Cảnh không cao hứng, thanh niên do dự trong chốc lát, tựa như đã hạ quyết tâm, đem biến hóa của tang thi nói ra.

Bạch Cảnh kinh ngạc, hắn không phải vừa rồi còn đề phòng sao? Nghĩ nghĩ trong lòng đột nhiên có chút hiểu được, thấy bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm mình, mà Tiêu Táp đã đen mặt nhịn không được nở nụ cười hỏi: “Lời này các ngươi đã nói với ai chưa?”



Thanh niên hơi có vẻ xấu hổ cũng không coa dấu diếm: “Chúng ta nói với Phi ca xây sơn trại ở vùng Vân Sơn.”

Bạch Cảnh nhợt nhạt mỉm cười, kết quả rất hiển nhiên, mọi người cho đến bây giờ vẫn tin chuyện chính mình nguyện ý tin tưởng, khó trách bọn hắn đề phòng như thế, chỉ sợ ăn không ít khổ, bất quá Vân Sơn dường như không cách huyện Bình Nguyên quá xa.

Thấy Bạch Cảnh không nói gì, thanh niên cũng trầm mặc, chính là người bên cạnh hắn lại có vẻ lo lắng, rốt cuộc cũng chỉ là một nhóm sinh viên, cho dù đã trải qua rất nhiều việc vẫn là thiếu kiên nhẫn, bằng không với cái loại thổ phỉ Vân Sơn này, bọn họ cũng sẽ không ăn ngay nói thật, quả thật là thanh niên nhiệt huyết.

“Các ngươi tin tưởng?” Nữ sinh vừa nhìn là biết tính tình nôn nóng, vừa rồi liền có chút không nhịn được, lúc này thấy bọn họ trầm mặc không thể chờ đợi được liền hỏi.

Bạch Cảnh liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi hơi cong: “Vì cái gì không tin, dị năng sẽ tiến hóa, tang thi khẳng định cũng sẽ tiến hóa.”

Vài người sắc mặt tái nhợt, nữ tử cố gắng trấn định: “Ngươi…Ngươi nói cái gì? Dị năng cũng có thể tiến hóa? Còn có, chúng ta gặp chính là tang thi tiến hóa sao?”

Bạch Cảnh cười khẽ một tiếng, đối với cái này cũng không muốn nói nhiều, thật nếu muốn trả lời lại nảy sinh ra nhiều vấn đề, với vài người còn không có chút quan hệ này, đặc biệt là thanh niên nhiệt huyết, trước kia hắn sẽ thích, nhưng hiện tại, vẫn là xa một chút mới tốt, nhiệt huyết chính là đại biểu của phiền toái.

Thấy bọn họ tựa hồ còn muốn nói ra suy nghĩ của mình, Tiêu Táp mở miệng đuổi người: “Các ngươi có thể trở về, trong căn cứ nếu có chút yêu cầu đi tìm Tạ Chủ nhiệm nhân sự tìm hỗ trợ.” Cũng chính là Tạ Dân Hàng.

Bạch Cảnh cười không nói gì, lẳng lặng nhìn mấy người rời đi, nữ sinh còn muốn nói gì đó bị thanh niên cường ngạnh kéo ra ngoài.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Tiêu Táp gọi Chu Tập để hắn điều tra rõ ràng chi tiết tiểu đội Hy Vọng, cho dù hắn đã tin bảy phần, nhưng hết thảy sự tình vẫn nên cẩn thận một chút, hiện nay Cảnh Táp thành trong mắt mỗi căn cứ đều là miếng mồi ngon.

Mắt thấy không có chuyện gì làm, Tiêu Táp mang theo Bạch Cảnh trở về phòng, như hiến vật quý lấy từ trong ngăn kéo ra hai khối ngọc bội trong suốt.

Hai mắt Bạch Cảnh tỏa sáng, ngọc bội vào tay lạnh lẽo, một khối là phỉ thúy hình dạng lá cây, một khối còn có vết máu nhàn nhạt, thoạt nhìn như là huyết ngọc, đối với ngọc khí có nghiên cứu lâu như vậy, Bạch Cảnh hiện tại cũng có chút ít nhãn lực, Tiêu Táp thấy hắn cao hứng, trong lòng cũng rất đắc ý, chính là rất nhanh hắn liền cười không nổi.

Chỉ thấy Bạch Cảnh cầm ngọc, không chút suy nghĩ trực tiếp thu vào không gian, sau đó thân mình mềm nhũn nằm trên giường của hắn.

Tiêu Táp bị nghẹn một chút, một hơi không thể đi ra, hắn phát thệ, có một ngày, Bạch Cảnh sẽ làm hắn tức chết, sớm biết tối nay không nên lấy ra ngọc bội, hắn như thế nào liền quên, trên đường trở về từ G thị, tiểu Cảnh là có ngọc khí đều quên hết mọi thứ xung quanh, hôm nay thực vất vả mới tỉnh lại còn không có thân thiết hai cái, người này lại ngất đi.

Có kinh nghiệm lần đầu, lúc này Tiêu Táp cũng không nóng nảy, chính là trong nhực thật buồn bực, người yêu nằm trên giường, tư thái còn mê người như vậy, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, cơ hội tốt như vậy hắn lại không thể sờ cũng không thể làm, có thể nhìn không thể ăn, quả thực là khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn, tiếp theo, nhất định phải đem tiểu Cảnh ăn đến miệng mới được…

Mặc kệ ý tưởng tốt đẹp đến cỡ nào, lúc này Bạch Cảnh đang xâm trầm trong một loại trạng thái huyền diệu, tinh thần lực lẳng lặng dựng ở đáy nước tham lam hấp thu linh khí chung quanh.

Theo thời gian trôi qua, không gian linh khí dũ nùng, huyết ngọc giống như có sinh mệnh lộ ra ánh sáng nhè nhẹ nhấp nháy ở chỗ sâu trong đáy nước, từng vòng sóng cuồn cuộn nổi lên, không gian linh khí càng áp càng chặt, vòng tròn càng lúc càng lớn, cùng lộ ra vầng sáng với ngọc thạch không ngừng đánh sâu vào vẫn thạc nơi đáy nước, Bạch Cảnh không kịp giật mình liền cảm giác năng lượng của mình nhanh chóng xói mòn, không dám khinh thường, vội vàng khoanh tay, gạt bỏ hết thảy tạp niệm, tình huống như vậy hắn chưa từng gặp qua, trực giác nói cho hắn biết sẽ không có nguy hiểm, chính là lý trí làm cho hắn không thể ngồi chờ chết.



Dần dần linh khí bị xói mòn dũng mãnh trần về, ôn hòa cọ rửa kinh mạch của hắn, Bạch Cảnh rõ ràng cảm giác được, linh khí quay trở về tựa hồ thiếu rất nhiều nhưng chất lượng lại nhảy vọt như bay lên, lần trước hấp thu tinh hạch lưu lại, ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện tạp chất, giờ đều bị xuất ra ngoài cơ thể, tinh thần lực càng thêm củng cố.

Bạch Cảnh thực u buồn, cũng không biết là vui hay buồn, lẽ ra bây giờ là chuyện tốt, hắn tuy là dị năng giả cấp 1 nhưng so với người cùng cấp, năng lượng trong cơ thể lại nhiều hơn gấp ba, nếu đánh lâu dài, hắn thắng không thể nghi ngờ.

Vấn đề là, hắn rõ ràng đã sắp đi vào cấp 2, cứ như vậy lượng linh khí thiếu, nguyên bản đại viên mãn giờ chỉ còn lại một nửa, nếu muốn tiến giai, trừ bỏ thu thập ngọc thạch, tu luyện nội công, sau đó bên ngoài nước chảy thành sông cũng chỉ có tìm kiếm cơ hội kích phát tiềm năng, nhưng cơ hội lại đâu có dễ kiếm như vậy, Bạch Cảnh chỉ cảm thấy thực lừa đảo, trời biết hắn phải kiếm rất nhiều ngọc thạch mới có thể tu luyện thành đại viên mãn, một lẫn biến lại trở về như lúc trước…

Buồn bực thì buồn bực, Bạch Cảnh cũng không dám thả lỏng tinh thần, thật cẩn thận vận hành linh khí chạy trong cơ thể, sau hai chu thiên mới chậm rãi mở mắt ra, chính là ngay sau đó, sắc mặt hắn liền đen xuống phát hiện chính mình không mặc quần áo, bên hông còn có một bàn tay to thô ráp thực không quy củ mà sờ loạn xung quanh.

“Ngươi làm gì?” Bạch Cảnh giận, đỏ mặt xoay người đi, lại quên chính mình không có mặc quần áo, trần trụi hiển lộ trước mắt Tiêu Táp.

Tiêu Táp nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng, sợ Bạch Cảnh thẹn quá hóa giận đúng tình hợp lý nói: “Vừa mới giúp ngươi tắm qua, trên người bẩn.” Nói xong còn chỉ chỉ một đống quần áo góc tường, trên mặt còn dính một chút vết bản màu đen, quả thực bẩn nhưng không đến mức phải tắm rửa, so với lần đâu tiên tắm rửa bằng nước suối, lúc này đây tạp chất đã giảm đi rất nhiều.

“Vậy ngươi sờ loạn làm gì?” Bạch Cảnh làm sao không biết tâm tư của y, vội vàng tiến vào trong chăn, giống như phòng sói mà nhìn Tiêu Tấp chằm chằm.

“Ngươi là vợ ta, làm sao không thể sờ.” Tiêu Táp quyết định, nhất quyết không thể mềm lòng, tiểu hồ ly rất giảo hoạt, trước ăn đến miệng rồi lại nói.

“Ai là vợ của ngươi?” Bạch Cảnh giận dữ, cắn chặt răng, trong lòng tuy rằng tức giận, ánh mắt không tự giác mà ngắm trên người Tiêu Táp, Tiêu Táp mới giúp hắn tắm rửa qua, lúc này trên người cũng trần trụi, tóc còn ướt nước, cơ bụng to lớn hiển lộ ra, bên hông và ngực còn có vài đạo vết thương thoạt nhìn phá lệ có nam nhân vị, Bạch Cảnh bắtđầu suy nghĩ kỳ quái, sau đó hai má đỏ hồng, thở một hơi, hắn suy nghĩ cái gì đâu.

“Ngươi là vợ ta.” Tiêu Táp mới mặc kệ nhiều thứ như vậy, xốc chăn lên, thân mình trực tiếp áp đến, không nói hai lời ôm lấy Bạch Cảnh.

Phân thân, ngón cái nhẹ nhàng giữ ở chóp đỉnh, xem hắn chạy đi đâu.

Thân thể không có trải qua chuyện người nào chống lại được khiêu khích của Tiêu Táp, không bao lâu sau liền ngạnh đứng lên.

Tiêu Táp cười hắc hắc, ngậm đôi môi hắn, trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm làm tình thế bắt buộc, nếu lại để tiểu Cảnh có cơ hội lui lại, muốn ăn phải chờ đến ngày tháng năm nào, hiện tại hắn đã nhìn ra, có vài người chính là không thể để cho hắn quyết định.

Bạch Cảnh thấp giọng rên rỉ, cảm giác tê dại khiến cả người hắn run sợ, lại càng muốn nhiều thêm một chút, Tiêu Táp cường ngạnh giữ chặt tay hắn đặt ở trên phân thân của chính mình.

Thật lớn, Bạch Cảnh giật mình một cái, không phải lần đầu tiên chạm đến cái cự đại của Tiêu Táp, nhưng đối với vật này vẫn cảm thấy kinh sợ, nếu thứ ngoạn ý này có thể cắm vào hắn, hắn khẳng định sẽ bị phá hỏng.

Nhận thấy được ý lùi của Bạch Cảnh, Tiêu Táp càng thêm dốc sức hôn môi, từ cổ một đường đi xuống, dùng miệng ngậm lấy hạ thân hắn, không ngừng liếm lộng, mút vào, một bàn tay lặng lẽ tiến đến bên miệng huyệt….

Và sau đó là Chương h, pass là thứ mà mẹ Bạch Cảnh lưu lại, 9 chữ cái, viết liền không dấu không hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook