Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 84: Chương 84
Dạ Du
24/09/2016
chúc các nàng mùng 8/3 vui vẻ
Trương Thu Thành hơi trầm ngâm: “Ta chỉ muốn chức trưởng quân đội hộ vệ, thư điều nhiệm ta muốn bây giờ.” Trước mắt thế đạo rất loạn, mọi thứ phải nắm trong tay mới chắc, tình huống sau này để nói sau cũng không phải không thể thay đổi, trước vẫn là đem chức vị nắm trong tay, chỉ cần có thể tiến vào B thị, hắn không sợ không làm nên tiếng tăm.
Bạch Cảnh gật đầu, lướt nhìn xung quanh, sau đó thản nhiên nhìn Trương Thu Thành, không động cũng không nói gì.
Trương Thu Thành nhíu mày, ngay sau đó giật mình một chút, không chút thành ý giải thích: “Xem ta này, thiếu chút nữa liền quên.” Liếc nhìn Sở Dịch một cái: “Đi bảo người chuẩn bị máy điện báo.”
Khóe môi Bạch Cảnh nhếch lên, tỏ vẻ thực rộng lượng tán dương: “Căn cứ này của Trương tiên sinh thu thập cũng thật sạch sẽ.”
Trương Thu Thành cười cười, khiêm tốn nói: “Đa tạ Cảnh thiếu khích lệ, động tác các huynh đệ xuống tay nhanh, đối với cái này ta cũng tương đối hài lòng.”
“Úc, ta xem, tin tức của Trương tiên sinh quả là linh thông, sách, căn cứ này của các ngươi thật nghèo nàn hủ lậu, mệt ngươi vẫn là lão đại ngay cra cái ghế dựa cũng không có.”
“Đây không phải là biết khách quý muốn tới sao, kẻ thô lỗ này tự nhiên phải đến đa tạ.”
“Da mặt Trương tiên sinh ta theo không kịp.” Tiêu Táp vỗ vỗ vai Bạch Cảnh, mặc dù không rõ tiểu Cảnh vì cái gì lại muốn đem người này đến B thị, nhưng đối với cái đề nghị này, hắn kỳ thực cũng đồng ý, người như Trương Thu Thành nếu không thể giết, vậy tốt nhất nên ít giao hảo, tục ngữ đã nói, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, đối mặt với người như vậy, tội gì phải mồm mép.
“Nói rất hay, đây là ưu điểm nhất của ta.” Trương Thu Thành hoàn toàn vui lòng nhận lời châm chọc của Tiêu Táp.
Bạch Cảnh cảm giác dạ dày thực đau, rõ ràng không nói, Tiêu Táp tự nhiên cũng áp dụng chính sách không nhìn, dù sao cũng là chạy không thoát, hắn cần gì phải để ý nhiều, chuyện xử lý xong bọn họ phải nhanh chóng rời đi, cái hắn hiện suy xét là có nên cho Trương Thu Thành đi cùng hay không, nhiều người hệ số nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều, chính là nếu đi cùng Trương Thu Thành….
Nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, Trương Thu Thành tính tình âm tình bất định, Nghiêm Cương bên kia không cần ngoại nhân hỗ trợ, bọn họ vẫn thế này là tốt.
Mắt thấy không ai để ý tới, Trương Thu Thành vỗ vỗ tay, thản nhiên nói một câu: “Thu thập.” Chỉ thấy người trong phòng, còn có người núp trong bóng tối nháy mắt xông ra.
Bạch Cảnh mí mắt cũng không nâng, Tiêu Táp thì chỉ nhìn Bạch Cảnh, đối với những người này bọn họ đã sớm phát hiện, lúc đầu cho dù có lộ diện bọn họ cũng không để trong lòng.
Chỉ trong nháy mắt liền thấy đám người kia chơi đùa trong phòng, đông một chút tây một chút, dưới cái bàn, ghế dựa bên cạnh, trên nóc, còn có các nơi không thu hút bên ngoài phòng, lấy ra một đám bom.
Bạch Cảnh tức đến vui vẻ, ra uy, Trương Thu Thành tuyệt đối là ra uy, mà còn mượn việc này nói cho bọn hắn biết, nếu thật sự đối địch, hắn tuy rằng chịu thiệt nhưng chính mình bên này cũng không nhặt được tiện nghi.
“Nếu đã hợp tác với nhau, ta cũng muốn có thành ý, trước làm chút chuẩn bị nhỏ, Tiêu tướng quân và Cảnh thiếu đừng trách móc.” Không đợi Bạch Cảnh tức giận, Trương Thu Thành đã lên tiếng, một câu chặn miệng Bạch Cảnh, người ta đã giải thích, mà còn lấy bom đã âm thầm chuẩn bị ra, hơn nữa còn có hiệp nghị vừa rồi, Trương Thu Thành bây giờ cũng không có sợ hãi, đánh một gậy lại cho một viên kẹo, này tuyệt đối là ra oai phủ đầu mà còn không để người phát hỏa.
“Không ngại.” Tiêu Táp thản nhiên nói, đau tiếc nhìn Bạch Cảnh, nguyên bản còn có vài phần tán thưởng Trương Thu Thành, lúc này trong lòng cũng khó không có chút tức giận, bất quá có thể đem mọi thứ biến thành như vậy, phí tổn của Trương Thu Thành cũng không đơn giản, mặt Tiêu Táp không chút thay đổi, không chút để ý nói: “Có thể khiến Trương tiên sinh để mắt tới, chúng ta này phải tốn không ít động tác, nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ra giá tiền, dù là bom mới nhất vừa nghiên cứu chế tạo của M quốc, chúng ta cũng có thể hảo hảo bàn bạc.”
Trương Thu Thành bị nghẹn một chút, mặt không đổi nói: “Về sau nhất định có cơ hội, không biết Tiêu Tương quân trên tay có hàng gì?”
Trong lòng Bạch Cảnh vui vẻ, thật cao hứng khi Tiêu Táp gỡ hòa một ván, Trương Thu Thành không phải là lấy bom ra oai sao? Tiêu Táp liền nói đó là thứ phẩm, coi ai ngưu(trâu bò) hơn.
Tiêu Táp ảm đạm cười: “Trương tiên sinh nếu có tâm, nên biết lúc trước ta làm gì, đồ vật trên tay cũng không nhiều lắm, bất quá nếu Trương tiên sinh muốn, nể mặt cha tiểu Cảnh, ta vẫn là có thể lấy ra một nhóm.”
Trương Thu Thành cũng không nói tiếp, cũng không hỏi giá tiền, hắn biết Tiêu Táp không ăn nói lung tung cũng biết người ta khẳng định có hàng, nhưng vấn đề là, Tiêu Táp nếu nói như vậy, tuyệt đối là đào hố để hắn nhảy vào, chào giá trên trời lại trả tiền cố định không thích hợp cho trận này, có lẽ chờ thêm vài ngày có thể hảo hảo trao đổi, về phần hiện tại, hôm nay hai người tức giận không nhẹ, Trương Thu Thành phát thệ, hắn thấy đỉnh đầu Bạch Cảnh có hơi nước, biết rõ có trá còn nhảy vào, hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
Mắt thấy Trương Thu Thành không mắc mưu, Bạch Cảnh bĩu môi không để ý tới nữa, nhìn nhìn xung quanh, ở trong phòng tìm chỗ đất trống, sau đó từ không gian lấy ra sô pha, bàn, lại lấy ra các đồ ăn vặt mua trước kia, sau đó chuẩn bị hai đôi đũa, hai cái bát, hai ly rượu còn lấy ra một chai rượu đỏ 82 năm, cười tủm tỉm nói với Tiêu Táp: “Ta đói bụng, chúng ta ăn chút gì đó chậm rãi chờ.” Nếu Trương Thu Thành muốn thể hiện, vậy xem ai thể hiện hơn ai.
Người trong phòng nuốt nước bọt, bọn họ tuy không thiếu ăn, nhưng xiên thịt dê nóng hầm hập này, cá nướng, con cua, tôm non, đừng nói là ăn mà ngay cả ngửi cũng thật lâu rồi không có ngửi qua, Trương Thu Thành không còn gì để nói, người ta chỉ chuẩn bị hai phần, hắn cũng chỉ có thể nhìn, lần đầu tiên phát hiện, mình cũng phải bó tay.
Tiêu Táp bình thản chịu đựng gian khổ, không nhìn xung quanh, thực hào phóng ngồi ở trên sô pha, cùng Bạch Cảnh vừa nói chuyện vừa hưởng dụng.
Trong lòng Bạch Cảnh rất đắc ý, khinh thường cho Trương Thu Thành một cái liếc mắt, cùng hắn so giàu, cửa cũng không có đâu.
Trương Thu Thành không còn gì để nói, bất quá đối với việc nhỏ này cũng không để ý, nói thật, hắn sai người lấy bom ra chỉ là muồn nói cho Tiêu Táp biết, hắn không phải không có năng lực phản kích, ai ngờ lại bị xuyên tạc thành như vậy, bất quá điều này cũng không có gì không tốt, ít nhất hắn biết một chút, Cảnh Táp thành vật tư phong phú quả nhiên là danh xứng với thực.
Hai người vừa mới dùng cơm xong, không bao lâu đã có người đến bào, máy điện báo đã lắp xong.
Tâm tình Bạch Cảnh tốt, lại tiếp tục nói mát: “Trương Thu Thành, ta nói ngươi dù gì cũng là lão đại một phương, làm việc cũng không quá phóng khoáng, máy điện báo lại yêu cầu hiện dùng hiện lắp, sách!”
Trương Thu Thành không để bụng: “Cảnh thiếu nói đúng, không có biện phpas, căn cứ chúng ta thế lực nhỏ, tự nhiên không thể so với Cảnh Táp thành, để hai vị chê cười thật xin lỗi.”
Đánh vào đệm bông, Bạch Cảnh cười nhạo một tiếng, hắn ghét nhất là loại người làm bộ làm tịch: “Ngươi biết là được, bất quá coi như ngươi cũng không tồi, căn cứ quản lý rất được, ta nhìn một đám bọn họ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, rõ ràng lúc chặn đường cướp bóc còn đúng tình hợp lý, trên đường muốn chết muốn sống nói là người của ngươi, về đến cửa ngay cả thở cũng không dám suyễn, không phải là người vận dụng gia pháp chứ, quản được rất nghiêm?”
Trương Thu Thành thản nhiên không thèm để ý Bạch Cảnh dò hỏi, thưc sảng khoái thừa nhận nói: “Cảnh thiếu quá khen, căn cứ nhiều người luôn có lúc không quản được, không nghiêm khắc chút sao được.”
Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, hắn coi như đã nhìn ra, người này quả thực là không mặt mũi không da(không biết xấu hổ), lạnh lùng liếc nhìn Sở Dịch một cái, lúc trước không phải hắn còn bảo không nhớ rõ giúp bọn cướp kia sao.
Sở Dịch trên mặt vẫn tươi cười như cũ, thủy chung bảo trì thái độ khiêm tốn, Tiêu Táp vỗ vỗ bả vai Bạch Cảnh, ý bảo đừng đấu võ mồm, người ta đó là mặc kệ ngươi nói gì thì chính là cái đó, không tắc tiếng cũng không tức giận, vừa rồi đã sớm lĩnh giáo, hiện còn xem như là đối tác của bọn họ, hà tất phải vì chuyện không quan hệ mà nhất quyết tranh hơn thua, Trương Thu Thành cũng là nhìn ra điểm này, bằng không như thế nào lại sảng khoái thừa nhận như vậy.
Bạch Cảnh đen mặt quay sang một bên, thực không cam lòng thừa nhận, luận tâm cơ, hắn đích xác đuổi không kịp.
Đoàn người rất nhanh đi vào văn phòng, Bạch Cảnh liếc nhìn Trương Thu Thành một cái, trước mặt hắn phát điện báo đi B thị, bởi vì không thể nhanh như vậy đã có thư trả lời, đêm đó hai người ở lại nơi này, phòng ở tất nhiên là không khách khí mà chiếm lấy, trực tiếp chiếm phòng của Trương Thu Thành, tuy rằng trong phòng cũng là trống rỗng, nhưng ít ra tranh hoàng không tồi, quét tước sạch sẽ, thoạt nhìn cũng thực mỹ quan.
Trương Thu Thành với việc này cũng không ngại, Bạch Cảnh có đôi khi nghĩ không rõ, tính tình người này rốt cuộc là tốt thật hay giả vờ, có đôi khi ngay cả hắn cũng không nhịn được sinh ảo giác, hắn như một nắm bông mặc cho Trương Thu Thành nắm lấy xoa nắn toàn diện.
Bên Bạch Kính Thành trả lời rất nhanh, buổi sáng ngày hôm sau, thư điều nhiệm cũng đã đến, bởi vì không phải là lần đầu tiên, thủ tục lần này càng thêm đầy đủ, có thêm một yêu cầu là bọn họ nhanh chóng lên kinh.
Bạch Cảnh đem văn kiện giao cho Trương Thu Thành, hai người lúc này liền đề xuất chia tay, chỉ tiếc trời không chiều lòng người, có người một khi đã bám đuổi cũng không đi, bên này Trương Thu Thành đã thu thập sạch sẽ cũng không còn cái gì cần chuẩn bị, quanh co lòng vòng hỏi ra lộ tuyến bọn họ giống nhau, tự nhiên yêu cầu cùng đi, hắn có một loại trực giác, hai người này có rất nhiều bí mật, nếu có thể thăm dò một phần, chỗ tốt khẳng định không ngừng đối với hắn.
Nói a, trực giác của người xấu so với mũi chó còn linh hơn, Bạch Cảnh vì thế buồn bực nửa ngày, ngàn không nên vạn không nên, là chính hắn nói lộ chuyện, thật nên khen Trương Thu Thành thông minh, chỉ bằng đôi lời trên điện báo liền đoán ra lộ tuyến của hắn và Tiêu Táp, hỏi hai câu nói chuyện không đâu, rõ ràng không hề liên quan lại khiến hắn lộ ra mục đích của bọn họ, cho dù có không muốn cùng đi như thế nào cũng đã ở trên một thuyền.
Bạch Cảnh thực úc thối, không nói cùng hắn nữa, Trương Thu Thành rất giảo hoạt, Bạch Cảnh tình nguyện cứng đối cứng với súng đạn thật cũng không muốn tốn nhiều đầu óc cùng với tai họa này, may mà hiện tại kẻ gây tai họa này đã chuyển đi, về phần sau khi đi B thị, mặc kệ Trương Thu Thành thế nào, kia đều không liên quan đến hắn.
Tiêu Táp lạnh nhạt thờ ơ, cũng không thèm để ý tin ám sát Nghiêm Cương bị lộ, Trương Thu Thành này xác thực rất độc, căn cứ bọn họ nhiều hơn tám trăm người, khi rời đi lại chỉ có năm trăm người, đối với người không hữu dụng, Trương Thu Thành rõ ràng buông tha, ngay cả một chút vật tư cũng không để lại cũng không ai dám gây sự, không dám lên tiếng, có thể nghĩ người này bình thường tàn nhẫn thế nào, mạng người trong mắt hắn phảng phất không bằng con kiến.
Bạch Cảnh đối với cái này phát lạnh trong lòng, bất quá chuyện không liên quan đến mình, hắn cũng không nhiều lời, hắn cũng không phải người tốt gì, chính là thật không ngờ, Trương Thu Thành đối với thủ hạ cũng tìm mọi cách tính kế.
Tiêu Táo nhịn không được hỏi, nhớ rõ ngày hôm qua phòng tiếp khách đặt rất nhiều bom, Trương Thu Thành cho dù không muốn sống nhưng thật sự có thể cùng kéo huynh đệ cùng chết sao? Tiêu Táp thật phần không rõ, biết rõ trong phòng có bom, đám người kia phảng phất như không để ý, như thế nào có thể ngoan tâm như thế, có thể trả bất cứ giá nào cho dù là mạng, có thể khiến tất cả mọi người bỏ mạng ra hắn như thế nào cũng không tin là không có cái gì đó.
Trương Thu Thành ảm đạm cười, cũng không dấu diếm Tiêu Táp, ăn ngay nói thật: “Hiện tại không phải là không có chuyện gì sao? Bọn họ chính là tin tưởng, tính toán của ta là không thể nghi ngờ.” Ngữ điệu nhẹ nhàng không có chút do dự nào, là tự tin cũng là khẳng định.
“Ngươi lại làm sao biết sẽ không có chuyện gì?” Những lời này là Bạch Cảnh hoi, hắn nhìn Trương Thu Thành, đã khó chịu từ lâu, nghe ngữ khí thối thối của hắn nhịn không được mà nghĩ tìm điểm tra.
Bất quá thực hiển nhiên, so sánh với cáo già Bạch Cảnh thực sự quá non, Trương Thu Thanh không thèm để ý: “Ta không biết, chỉ là bọn hắn tin tưởng là thôi….”
Lời này thực hiểu được, Trương Thu Thành là lấy tính mạng của mọi người đánh cược, thực may mắn chính là hắn đánh cược thắng.
Bạch Cảnh không còn gì để nói, dù sao đám người này cũng không ai là người tốt, chính là trong lòng có chút ghen tị nho nhỏ, phần tín nhiệm này giữa bọn họ không đến từ trung tâm cũng không phải đến từ hiếp bức mà đến từ đầu óc sắc bén, trí tuệ của Trương Thu Thành, hắn nên nói, thật không hổ là nhân viên tội phạm chỉ số thông minh cao sao?
Một đường đi tới thật yên ổn, đội ngũ hơn năm trăm người dọc đường có rất nhiều thứ để lo lắng, mới vừa rời khỏi I tỉnh đằng sau có một đám đuôi bám theo, tính tình thực tốt Trương Thu Thành không phản đối, có người yêu liền cùng đi theo, chẳng qua lúc gặp tang thi, đám người kia thường thường không phải là mồi thì là người đấu tranh anh dũng, lúc còn lại đều là năng lực không tồi, đội ngũ ban đầu tự nhiên liền gia nhập đại đội ngũ đồng hành, còn chưa đến mục đích, chuyến đi này của bọn họ đã mở rộng lên đến hơn sáu trăm người.
Mắt thấy hành sự của Trương Thu Thành, trước nghĩ không rõ vấn đề, trong lòng Bạch Cảnh mơ hồ có đáp án, Trương Thu Thành thu người bất luận là tốt hay xấu, làm việc chỗ nào cũng không cố kỵ, khó trách trước kia Cảnh Táp thành xem nhẹ hắn lâu như thế, Trương Thu Thành thật sự thông minh, cho dù đám thủ hạ là ô hợp nhưng làm việc cũng không chạm đếm điểm mấu chốt của Cảnh Táp thành, mà càng là người vô dụng càng không khiến người cảnh giác, vô luận đàn thủ hạ tốt hay xấu, có đạo đức hay không ở trong mắt Trương Thu Thành chính là pháo hôi, chỉ cần kết quả có lợi cho hắn, còn lại trong mắt cái gì cũng phải coi vận may, quang minh lợi dụng nhân tâm.
Ban đêm, thời tiết từ từ ấm lại, đoàn người hạ trại nghỉ ngơi, vật tư của Trương Thu Thành đích xác phong phú, lều lớn Bạch Cảnh thực hài lòng, chỉ lấy chăm đệm của chính mình ra đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đã có người đến hỏi ý kiến, thật cẩn thận cười nói: “Tiêu Tướng quân, Cảnh thiếu, lúc này có rảnh không? Lõa đại đang nghiên cứu lộ tuyến muốn tìm các ngươi bàn bạc.”
Bạch Cảnh mặc kệ người đến, hỏi hắn không phải là vô nghĩa sao? Tuy nói Bạch Cảnh thực thích người khác cung kính nhưng nịnh hót quá mức cẩn thận, cẩn thận tựa như hắn và Tiêu Táp giống như búp bê sứ, loại cảm giác này, nói thật khiến cả người hắn đêu không tự nhiên, nhất định nhận định, Trương Thu Thành không hảo tâm, nói không chừng lại có âm mưu gì đó.
Trả lời vạn phần chính xác, không thể không nói, lần này Bạch Cảnh đã đoán đúng, nguyên nhân vẫn là súng ống đạn dược được giới thiệu, Trương Thu Thành đỏ mắt đã lâu rồi, chính là hắn cũng hiểu được, muốn thuận lợi mua được khẳng định không được, cho nên hắn quyết định, trước hết để cho hai người này thiếu nợ nhân tình, về phần những thứ khác, chậm rãi từ từ loại bỏ.
Tiêu Táp mới không để ý mấy thứ đó, địch không động ta không động, hắn chỉ cần ổn trọng như núi, nếu Trương Thu Thành có mưu đồ gì, hắn khẳng định mình sẽ không việc gì, cười ôm Bạch Cảnh, hai người đến lều trại của Trương Thu Thành.
Thấy bọn họ đi đến, Trương Thu Thành ảm đạm cười, ngón tay chỉ bản đồ, phân tích đâu vào đấy: “Từ Phượng Hoàng Sơn đi tắt qua, ta nhớ rõ phía trước có đường hầm, nếu thuận lợi có thể tiến thẳng đến trước Nghiêm Cương.”
Trương Thu Thành hơi trầm ngâm: “Ta chỉ muốn chức trưởng quân đội hộ vệ, thư điều nhiệm ta muốn bây giờ.” Trước mắt thế đạo rất loạn, mọi thứ phải nắm trong tay mới chắc, tình huống sau này để nói sau cũng không phải không thể thay đổi, trước vẫn là đem chức vị nắm trong tay, chỉ cần có thể tiến vào B thị, hắn không sợ không làm nên tiếng tăm.
Bạch Cảnh gật đầu, lướt nhìn xung quanh, sau đó thản nhiên nhìn Trương Thu Thành, không động cũng không nói gì.
Trương Thu Thành nhíu mày, ngay sau đó giật mình một chút, không chút thành ý giải thích: “Xem ta này, thiếu chút nữa liền quên.” Liếc nhìn Sở Dịch một cái: “Đi bảo người chuẩn bị máy điện báo.”
Khóe môi Bạch Cảnh nhếch lên, tỏ vẻ thực rộng lượng tán dương: “Căn cứ này của Trương tiên sinh thu thập cũng thật sạch sẽ.”
Trương Thu Thành cười cười, khiêm tốn nói: “Đa tạ Cảnh thiếu khích lệ, động tác các huynh đệ xuống tay nhanh, đối với cái này ta cũng tương đối hài lòng.”
“Úc, ta xem, tin tức của Trương tiên sinh quả là linh thông, sách, căn cứ này của các ngươi thật nghèo nàn hủ lậu, mệt ngươi vẫn là lão đại ngay cra cái ghế dựa cũng không có.”
“Đây không phải là biết khách quý muốn tới sao, kẻ thô lỗ này tự nhiên phải đến đa tạ.”
“Da mặt Trương tiên sinh ta theo không kịp.” Tiêu Táp vỗ vỗ vai Bạch Cảnh, mặc dù không rõ tiểu Cảnh vì cái gì lại muốn đem người này đến B thị, nhưng đối với cái đề nghị này, hắn kỳ thực cũng đồng ý, người như Trương Thu Thành nếu không thể giết, vậy tốt nhất nên ít giao hảo, tục ngữ đã nói, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, đối mặt với người như vậy, tội gì phải mồm mép.
“Nói rất hay, đây là ưu điểm nhất của ta.” Trương Thu Thành hoàn toàn vui lòng nhận lời châm chọc của Tiêu Táp.
Bạch Cảnh cảm giác dạ dày thực đau, rõ ràng không nói, Tiêu Táp tự nhiên cũng áp dụng chính sách không nhìn, dù sao cũng là chạy không thoát, hắn cần gì phải để ý nhiều, chuyện xử lý xong bọn họ phải nhanh chóng rời đi, cái hắn hiện suy xét là có nên cho Trương Thu Thành đi cùng hay không, nhiều người hệ số nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều, chính là nếu đi cùng Trương Thu Thành….
Nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, Trương Thu Thành tính tình âm tình bất định, Nghiêm Cương bên kia không cần ngoại nhân hỗ trợ, bọn họ vẫn thế này là tốt.
Mắt thấy không ai để ý tới, Trương Thu Thành vỗ vỗ tay, thản nhiên nói một câu: “Thu thập.” Chỉ thấy người trong phòng, còn có người núp trong bóng tối nháy mắt xông ra.
Bạch Cảnh mí mắt cũng không nâng, Tiêu Táp thì chỉ nhìn Bạch Cảnh, đối với những người này bọn họ đã sớm phát hiện, lúc đầu cho dù có lộ diện bọn họ cũng không để trong lòng.
Chỉ trong nháy mắt liền thấy đám người kia chơi đùa trong phòng, đông một chút tây một chút, dưới cái bàn, ghế dựa bên cạnh, trên nóc, còn có các nơi không thu hút bên ngoài phòng, lấy ra một đám bom.
Bạch Cảnh tức đến vui vẻ, ra uy, Trương Thu Thành tuyệt đối là ra uy, mà còn mượn việc này nói cho bọn hắn biết, nếu thật sự đối địch, hắn tuy rằng chịu thiệt nhưng chính mình bên này cũng không nhặt được tiện nghi.
“Nếu đã hợp tác với nhau, ta cũng muốn có thành ý, trước làm chút chuẩn bị nhỏ, Tiêu tướng quân và Cảnh thiếu đừng trách móc.” Không đợi Bạch Cảnh tức giận, Trương Thu Thành đã lên tiếng, một câu chặn miệng Bạch Cảnh, người ta đã giải thích, mà còn lấy bom đã âm thầm chuẩn bị ra, hơn nữa còn có hiệp nghị vừa rồi, Trương Thu Thành bây giờ cũng không có sợ hãi, đánh một gậy lại cho một viên kẹo, này tuyệt đối là ra oai phủ đầu mà còn không để người phát hỏa.
“Không ngại.” Tiêu Táp thản nhiên nói, đau tiếc nhìn Bạch Cảnh, nguyên bản còn có vài phần tán thưởng Trương Thu Thành, lúc này trong lòng cũng khó không có chút tức giận, bất quá có thể đem mọi thứ biến thành như vậy, phí tổn của Trương Thu Thành cũng không đơn giản, mặt Tiêu Táp không chút thay đổi, không chút để ý nói: “Có thể khiến Trương tiên sinh để mắt tới, chúng ta này phải tốn không ít động tác, nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ra giá tiền, dù là bom mới nhất vừa nghiên cứu chế tạo của M quốc, chúng ta cũng có thể hảo hảo bàn bạc.”
Trương Thu Thành bị nghẹn một chút, mặt không đổi nói: “Về sau nhất định có cơ hội, không biết Tiêu Tương quân trên tay có hàng gì?”
Trong lòng Bạch Cảnh vui vẻ, thật cao hứng khi Tiêu Táp gỡ hòa một ván, Trương Thu Thành không phải là lấy bom ra oai sao? Tiêu Táp liền nói đó là thứ phẩm, coi ai ngưu(trâu bò) hơn.
Tiêu Táp ảm đạm cười: “Trương tiên sinh nếu có tâm, nên biết lúc trước ta làm gì, đồ vật trên tay cũng không nhiều lắm, bất quá nếu Trương tiên sinh muốn, nể mặt cha tiểu Cảnh, ta vẫn là có thể lấy ra một nhóm.”
Trương Thu Thành cũng không nói tiếp, cũng không hỏi giá tiền, hắn biết Tiêu Táp không ăn nói lung tung cũng biết người ta khẳng định có hàng, nhưng vấn đề là, Tiêu Táp nếu nói như vậy, tuyệt đối là đào hố để hắn nhảy vào, chào giá trên trời lại trả tiền cố định không thích hợp cho trận này, có lẽ chờ thêm vài ngày có thể hảo hảo trao đổi, về phần hiện tại, hôm nay hai người tức giận không nhẹ, Trương Thu Thành phát thệ, hắn thấy đỉnh đầu Bạch Cảnh có hơi nước, biết rõ có trá còn nhảy vào, hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
Mắt thấy Trương Thu Thành không mắc mưu, Bạch Cảnh bĩu môi không để ý tới nữa, nhìn nhìn xung quanh, ở trong phòng tìm chỗ đất trống, sau đó từ không gian lấy ra sô pha, bàn, lại lấy ra các đồ ăn vặt mua trước kia, sau đó chuẩn bị hai đôi đũa, hai cái bát, hai ly rượu còn lấy ra một chai rượu đỏ 82 năm, cười tủm tỉm nói với Tiêu Táp: “Ta đói bụng, chúng ta ăn chút gì đó chậm rãi chờ.” Nếu Trương Thu Thành muốn thể hiện, vậy xem ai thể hiện hơn ai.
Người trong phòng nuốt nước bọt, bọn họ tuy không thiếu ăn, nhưng xiên thịt dê nóng hầm hập này, cá nướng, con cua, tôm non, đừng nói là ăn mà ngay cả ngửi cũng thật lâu rồi không có ngửi qua, Trương Thu Thành không còn gì để nói, người ta chỉ chuẩn bị hai phần, hắn cũng chỉ có thể nhìn, lần đầu tiên phát hiện, mình cũng phải bó tay.
Tiêu Táp bình thản chịu đựng gian khổ, không nhìn xung quanh, thực hào phóng ngồi ở trên sô pha, cùng Bạch Cảnh vừa nói chuyện vừa hưởng dụng.
Trong lòng Bạch Cảnh rất đắc ý, khinh thường cho Trương Thu Thành một cái liếc mắt, cùng hắn so giàu, cửa cũng không có đâu.
Trương Thu Thành không còn gì để nói, bất quá đối với việc nhỏ này cũng không để ý, nói thật, hắn sai người lấy bom ra chỉ là muồn nói cho Tiêu Táp biết, hắn không phải không có năng lực phản kích, ai ngờ lại bị xuyên tạc thành như vậy, bất quá điều này cũng không có gì không tốt, ít nhất hắn biết một chút, Cảnh Táp thành vật tư phong phú quả nhiên là danh xứng với thực.
Hai người vừa mới dùng cơm xong, không bao lâu đã có người đến bào, máy điện báo đã lắp xong.
Tâm tình Bạch Cảnh tốt, lại tiếp tục nói mát: “Trương Thu Thành, ta nói ngươi dù gì cũng là lão đại một phương, làm việc cũng không quá phóng khoáng, máy điện báo lại yêu cầu hiện dùng hiện lắp, sách!”
Trương Thu Thành không để bụng: “Cảnh thiếu nói đúng, không có biện phpas, căn cứ chúng ta thế lực nhỏ, tự nhiên không thể so với Cảnh Táp thành, để hai vị chê cười thật xin lỗi.”
Đánh vào đệm bông, Bạch Cảnh cười nhạo một tiếng, hắn ghét nhất là loại người làm bộ làm tịch: “Ngươi biết là được, bất quá coi như ngươi cũng không tồi, căn cứ quản lý rất được, ta nhìn một đám bọn họ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, rõ ràng lúc chặn đường cướp bóc còn đúng tình hợp lý, trên đường muốn chết muốn sống nói là người của ngươi, về đến cửa ngay cả thở cũng không dám suyễn, không phải là người vận dụng gia pháp chứ, quản được rất nghiêm?”
Trương Thu Thành thản nhiên không thèm để ý Bạch Cảnh dò hỏi, thưc sảng khoái thừa nhận nói: “Cảnh thiếu quá khen, căn cứ nhiều người luôn có lúc không quản được, không nghiêm khắc chút sao được.”
Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, hắn coi như đã nhìn ra, người này quả thực là không mặt mũi không da(không biết xấu hổ), lạnh lùng liếc nhìn Sở Dịch một cái, lúc trước không phải hắn còn bảo không nhớ rõ giúp bọn cướp kia sao.
Sở Dịch trên mặt vẫn tươi cười như cũ, thủy chung bảo trì thái độ khiêm tốn, Tiêu Táp vỗ vỗ bả vai Bạch Cảnh, ý bảo đừng đấu võ mồm, người ta đó là mặc kệ ngươi nói gì thì chính là cái đó, không tắc tiếng cũng không tức giận, vừa rồi đã sớm lĩnh giáo, hiện còn xem như là đối tác của bọn họ, hà tất phải vì chuyện không quan hệ mà nhất quyết tranh hơn thua, Trương Thu Thành cũng là nhìn ra điểm này, bằng không như thế nào lại sảng khoái thừa nhận như vậy.
Bạch Cảnh đen mặt quay sang một bên, thực không cam lòng thừa nhận, luận tâm cơ, hắn đích xác đuổi không kịp.
Đoàn người rất nhanh đi vào văn phòng, Bạch Cảnh liếc nhìn Trương Thu Thành một cái, trước mặt hắn phát điện báo đi B thị, bởi vì không thể nhanh như vậy đã có thư trả lời, đêm đó hai người ở lại nơi này, phòng ở tất nhiên là không khách khí mà chiếm lấy, trực tiếp chiếm phòng của Trương Thu Thành, tuy rằng trong phòng cũng là trống rỗng, nhưng ít ra tranh hoàng không tồi, quét tước sạch sẽ, thoạt nhìn cũng thực mỹ quan.
Trương Thu Thành với việc này cũng không ngại, Bạch Cảnh có đôi khi nghĩ không rõ, tính tình người này rốt cuộc là tốt thật hay giả vờ, có đôi khi ngay cả hắn cũng không nhịn được sinh ảo giác, hắn như một nắm bông mặc cho Trương Thu Thành nắm lấy xoa nắn toàn diện.
Bên Bạch Kính Thành trả lời rất nhanh, buổi sáng ngày hôm sau, thư điều nhiệm cũng đã đến, bởi vì không phải là lần đầu tiên, thủ tục lần này càng thêm đầy đủ, có thêm một yêu cầu là bọn họ nhanh chóng lên kinh.
Bạch Cảnh đem văn kiện giao cho Trương Thu Thành, hai người lúc này liền đề xuất chia tay, chỉ tiếc trời không chiều lòng người, có người một khi đã bám đuổi cũng không đi, bên này Trương Thu Thành đã thu thập sạch sẽ cũng không còn cái gì cần chuẩn bị, quanh co lòng vòng hỏi ra lộ tuyến bọn họ giống nhau, tự nhiên yêu cầu cùng đi, hắn có một loại trực giác, hai người này có rất nhiều bí mật, nếu có thể thăm dò một phần, chỗ tốt khẳng định không ngừng đối với hắn.
Nói a, trực giác của người xấu so với mũi chó còn linh hơn, Bạch Cảnh vì thế buồn bực nửa ngày, ngàn không nên vạn không nên, là chính hắn nói lộ chuyện, thật nên khen Trương Thu Thành thông minh, chỉ bằng đôi lời trên điện báo liền đoán ra lộ tuyến của hắn và Tiêu Táp, hỏi hai câu nói chuyện không đâu, rõ ràng không hề liên quan lại khiến hắn lộ ra mục đích của bọn họ, cho dù có không muốn cùng đi như thế nào cũng đã ở trên một thuyền.
Bạch Cảnh thực úc thối, không nói cùng hắn nữa, Trương Thu Thành rất giảo hoạt, Bạch Cảnh tình nguyện cứng đối cứng với súng đạn thật cũng không muốn tốn nhiều đầu óc cùng với tai họa này, may mà hiện tại kẻ gây tai họa này đã chuyển đi, về phần sau khi đi B thị, mặc kệ Trương Thu Thành thế nào, kia đều không liên quan đến hắn.
Tiêu Táp lạnh nhạt thờ ơ, cũng không thèm để ý tin ám sát Nghiêm Cương bị lộ, Trương Thu Thành này xác thực rất độc, căn cứ bọn họ nhiều hơn tám trăm người, khi rời đi lại chỉ có năm trăm người, đối với người không hữu dụng, Trương Thu Thành rõ ràng buông tha, ngay cả một chút vật tư cũng không để lại cũng không ai dám gây sự, không dám lên tiếng, có thể nghĩ người này bình thường tàn nhẫn thế nào, mạng người trong mắt hắn phảng phất không bằng con kiến.
Bạch Cảnh đối với cái này phát lạnh trong lòng, bất quá chuyện không liên quan đến mình, hắn cũng không nhiều lời, hắn cũng không phải người tốt gì, chính là thật không ngờ, Trương Thu Thành đối với thủ hạ cũng tìm mọi cách tính kế.
Tiêu Táo nhịn không được hỏi, nhớ rõ ngày hôm qua phòng tiếp khách đặt rất nhiều bom, Trương Thu Thành cho dù không muốn sống nhưng thật sự có thể cùng kéo huynh đệ cùng chết sao? Tiêu Táp thật phần không rõ, biết rõ trong phòng có bom, đám người kia phảng phất như không để ý, như thế nào có thể ngoan tâm như thế, có thể trả bất cứ giá nào cho dù là mạng, có thể khiến tất cả mọi người bỏ mạng ra hắn như thế nào cũng không tin là không có cái gì đó.
Trương Thu Thành ảm đạm cười, cũng không dấu diếm Tiêu Táp, ăn ngay nói thật: “Hiện tại không phải là không có chuyện gì sao? Bọn họ chính là tin tưởng, tính toán của ta là không thể nghi ngờ.” Ngữ điệu nhẹ nhàng không có chút do dự nào, là tự tin cũng là khẳng định.
“Ngươi lại làm sao biết sẽ không có chuyện gì?” Những lời này là Bạch Cảnh hoi, hắn nhìn Trương Thu Thành, đã khó chịu từ lâu, nghe ngữ khí thối thối của hắn nhịn không được mà nghĩ tìm điểm tra.
Bất quá thực hiển nhiên, so sánh với cáo già Bạch Cảnh thực sự quá non, Trương Thu Thanh không thèm để ý: “Ta không biết, chỉ là bọn hắn tin tưởng là thôi….”
Lời này thực hiểu được, Trương Thu Thành là lấy tính mạng của mọi người đánh cược, thực may mắn chính là hắn đánh cược thắng.
Bạch Cảnh không còn gì để nói, dù sao đám người này cũng không ai là người tốt, chính là trong lòng có chút ghen tị nho nhỏ, phần tín nhiệm này giữa bọn họ không đến từ trung tâm cũng không phải đến từ hiếp bức mà đến từ đầu óc sắc bén, trí tuệ của Trương Thu Thành, hắn nên nói, thật không hổ là nhân viên tội phạm chỉ số thông minh cao sao?
Một đường đi tới thật yên ổn, đội ngũ hơn năm trăm người dọc đường có rất nhiều thứ để lo lắng, mới vừa rời khỏi I tỉnh đằng sau có một đám đuôi bám theo, tính tình thực tốt Trương Thu Thành không phản đối, có người yêu liền cùng đi theo, chẳng qua lúc gặp tang thi, đám người kia thường thường không phải là mồi thì là người đấu tranh anh dũng, lúc còn lại đều là năng lực không tồi, đội ngũ ban đầu tự nhiên liền gia nhập đại đội ngũ đồng hành, còn chưa đến mục đích, chuyến đi này của bọn họ đã mở rộng lên đến hơn sáu trăm người.
Mắt thấy hành sự của Trương Thu Thành, trước nghĩ không rõ vấn đề, trong lòng Bạch Cảnh mơ hồ có đáp án, Trương Thu Thành thu người bất luận là tốt hay xấu, làm việc chỗ nào cũng không cố kỵ, khó trách trước kia Cảnh Táp thành xem nhẹ hắn lâu như thế, Trương Thu Thành thật sự thông minh, cho dù đám thủ hạ là ô hợp nhưng làm việc cũng không chạm đếm điểm mấu chốt của Cảnh Táp thành, mà càng là người vô dụng càng không khiến người cảnh giác, vô luận đàn thủ hạ tốt hay xấu, có đạo đức hay không ở trong mắt Trương Thu Thành chính là pháo hôi, chỉ cần kết quả có lợi cho hắn, còn lại trong mắt cái gì cũng phải coi vận may, quang minh lợi dụng nhân tâm.
Ban đêm, thời tiết từ từ ấm lại, đoàn người hạ trại nghỉ ngơi, vật tư của Trương Thu Thành đích xác phong phú, lều lớn Bạch Cảnh thực hài lòng, chỉ lấy chăm đệm của chính mình ra đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đã có người đến hỏi ý kiến, thật cẩn thận cười nói: “Tiêu Tướng quân, Cảnh thiếu, lúc này có rảnh không? Lõa đại đang nghiên cứu lộ tuyến muốn tìm các ngươi bàn bạc.”
Bạch Cảnh mặc kệ người đến, hỏi hắn không phải là vô nghĩa sao? Tuy nói Bạch Cảnh thực thích người khác cung kính nhưng nịnh hót quá mức cẩn thận, cẩn thận tựa như hắn và Tiêu Táp giống như búp bê sứ, loại cảm giác này, nói thật khiến cả người hắn đêu không tự nhiên, nhất định nhận định, Trương Thu Thành không hảo tâm, nói không chừng lại có âm mưu gì đó.
Trả lời vạn phần chính xác, không thể không nói, lần này Bạch Cảnh đã đoán đúng, nguyên nhân vẫn là súng ống đạn dược được giới thiệu, Trương Thu Thành đỏ mắt đã lâu rồi, chính là hắn cũng hiểu được, muốn thuận lợi mua được khẳng định không được, cho nên hắn quyết định, trước hết để cho hai người này thiếu nợ nhân tình, về phần những thứ khác, chậm rãi từ từ loại bỏ.
Tiêu Táp mới không để ý mấy thứ đó, địch không động ta không động, hắn chỉ cần ổn trọng như núi, nếu Trương Thu Thành có mưu đồ gì, hắn khẳng định mình sẽ không việc gì, cười ôm Bạch Cảnh, hai người đến lều trại của Trương Thu Thành.
Thấy bọn họ đi đến, Trương Thu Thành ảm đạm cười, ngón tay chỉ bản đồ, phân tích đâu vào đấy: “Từ Phượng Hoàng Sơn đi tắt qua, ta nhớ rõ phía trước có đường hầm, nếu thuận lợi có thể tiến thẳng đến trước Nghiêm Cương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.