Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 111: Hang núi
Lại Đắc Phi Mã Giáp
11/08/2020
Vốn, Sở Thiên chỉ tính toán mang theo Toàn Hiểu Vũ đi, nhưng mà lần này Bạch Minh Hi nhất quyết đòi đi, Sở Thiên cũng không có biện pháp gì với hắn, chỉ có thể mang theo hắn cùng đi.
Bởi vì lúc này đây tính nguy hiểm không rõ, Lí Nam đã bị cưỡng chế ở lại căn cứ, Lí Nam không có tới, hai con mèo lớn cũng sẽ không đến.
Tạ Minh Hiên theo thường lệ phải dẫn theo đi, nếu không Toàn Hiểu Vũ không ở đó, hắn sẽ phá cho banh trời.
Một xe bốn người, rất nhanh liền chạy tới chỗ xảy ra sự cố.
Chỉ là, Bạch Minh Hi mấy ngày nay có chút không quá thích hợp, ngày xưa, vừa lên xe là cái miệng hắn nói không ngừng, hôm nay, khó có được yên tĩnh dọc đường đi trầm mặc không nói.
Sự khác thường của Bạch Minh Hi dù cho Toàn Hiểu Vũ chậm chạp cũng cảm nhận được. Vài lần dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Thiên, mà Sở Thiên luôn nhún vai, rồi lại dùng biểu cảm “Anh cũng không biết” nhìn lại cậu.
Trên thực tế, trong lòng Sở Thiên mơ hồ suy đoán được, nhưng mà Tiểu Bạch không nói, hắn tạm thời coi như không biết đi, xem như tôn trọng bạn tốt.
Rất nhanh, xe liền đến cái khu tụ cư của người sống sót.
Sở dĩ gọi là khu tụ cư mà không phải căn cứ, là bởi vì quy mô của bọn họ, chỉ bằng một thôn xóm trước mạt thế, một đám người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ở lại nơi này, giữa bọn họ có dị năng giả, có năng lực nhất định để tự bảo vệ bản thân, không hề muốn đi đầu nhập vào căn cứ lớn rồi bị trói buộc bởi đó.
Bọn họ tự đặt tên là Trọng Khải, chủ quản nơi này họ Triệu.
Lúc này, Tiêu Tử Nhiên sớm đã nhận được thông báo tinh thần lực của Sở Thiên dẫn theo vị Triệu thủ lĩnh kia và thuộc hạ của hắn, chờ ở cổng thôn.
Sở Thiên xuống xe, nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Nhiên vẫn đang nghiêm trọng, chỉ biết, chuyện này có chút không xong.
Quả nhiên, trông thấy Sở Thiên, Tiêu Tử Nhiên không thèm giới thiệu nhân viên song phương đã vội vã bỏ lại một câu:”Đi vào rồi nói.” Liền xoay người đi mất.
Sở Thiên chỉ kịp gật đầu với vị Triệu thủ lĩnh kia, xem như chào hỏi, sau đó vội vàng đi theo.
Toàn Hiểu Vũ cũng kéo Tạ Minh Hiên, theo sát phía sau Sở Thiên.
Chỉ có Bạch Minh Hi nhìn thấy Bùi Thiên Hành theo sau Tiêu Tử Nhiên, vẻ mặt ảm đạm không rõ nguyên do, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Vào phòng họp, trên tường treo một bức bản đồ được vẽ thủ công.
Cũng không chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Tử Nhiên liền đứng ở trước bản đồ mở miệng: “Đây là bản đồ mới do người của Trọng Khải vẽ căn cứ theo bản đồ trước mạt thế và địa hình thay đổi sau mạt thế.”
Hắn chỉ chỉ vị trí ngôi sao màu đỏ trên bản đồ: “Đây là vị trí hiện tại của chúng ta, thôn này vốn lưng dựa núi lớn, sau mạt thế, thực vật càng thêm xum xuê, ngọn núi sắp biến thành rừng rậm nguyên thủy.”
“Lúc trước lựa chọn đặt chân ở chỗ này, chính là bởi vì thảm thực vật um tùm có thể dựa vào núi để kiếm ăn, chỗ chúng tôi có người hiểu rất rõ về thực vật, cho nên chúng tôi nghĩ dựa vào những thực vật này để xây dựng màn phòng ngự, hơn nữa từ đó kiếm thức ăn. Nhưng mà trên thực tế quả thật như vậy, chúng tôi ở chỗ này thuận lợi cư trú.” Tiếp lời chính là Triệu thủ lĩnh, chủ yếu là giải thích rõ tình hình hiện nay cho người mới tới.
“Nhưng mà, một tháng trước, tiểu đội của chúng tôi ra ngoài lần lượt có người mất tích. Ban đầu, cảm thấy rất đau lòng, chúng tôi cũng không quá để tâm, dù sao, trong mạt thế dân cư mất tích là chuyện bình thường. Nhưng mà khoảng thời gian gần đây, dù là người ngoan ngoãn đợi trong thôn cũng bắt đầu biến mất không rõ nguyên nhân, điều này hết sức kỳ quái mà còn cực kỳ đáng sợ.” Triệu thủ lĩnh tiếp tục miêu tả tình hình.
“Bởi vậy, Tả Lực dẫn người đi tới nơi này. Đây là nơi phát sinh sự kiện dân cư mất tích sớm nhất, cũng là nơi đầu tiên mà người đợi trong thôn cũng mất tích. Sau đó.....” Tiêu Tử Nhiên tiếp lời, sau đó ngón tay thon dài chỉ xuống một chỗ nào đó trên bản đồ: “Sau khi đi đến đây, đoàn người Tả Lực mất tích.”
Ánh mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm nơi ngón tay Tiêu Tử Nhiên chỉ: “Ngọn núi?”
Núi rừng ở mạt thế là cực kỳ nguy hiểm, điểm ấy không có bất kỳ ai có thể hiểu rõ hơn Sở Thiên.
“Bọn họ ở miệng núi phát hiện một số dấu vết, quyết định đi vào tìm kiếm xem sao. Chúng tôi từng khuyên bọn họ, hiện tại núi rừng rất nguy hiểm, nhưng mà Tả đội trưởng nói, phát hiện điều gì khác thường sẽ lập tức rút lui. Nhưng mà chúng tôi chờ ở miệng núi hai ngày, vẫn không đợi được bọn họ về.” Triệu thủ lĩnh cười khổ mà nói.
Lúc trước Tả Lực vào núi, Triệu thủ lĩnh sợ hãi chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, trước hết phái người đi báo cáo căn cứ Thự Quang, Tiêu Tử Nhiên bên này chân trước vừa nhận được tin tức Tả Lực đi vào rừng, sau lưng liền được thông báo bọn họ có thể đã mất tích, sau đó, chính là tin tức bọn họ triệt để mất tích.
“Nói cách khác, từ khi bọn họ mất tích đến khi chúng tôi tới, ít nhất đã qua ba ngày?”
Triệu thủ lĩnh im lặng gật đầu, ngoại trừ áy náy lúc trước không có kiên quyết ngăn cản Tả Lực, nội tâm cũng có vài phần thấp thỏm không yên.
Lúc ấy căn cứ Thự Quang phái Tả Lực và một chi tiểu đội tinh anh xuống, rõ ràng là xem trọng chuyện này, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng mà từ khi Tả Lực cùng tiểu đội tinh anh mất tích, chuyện liền bắt đầu biến chất.
Tiêu Tử Nhiên người lãnh đạo trực tiếp của căn cứ Thự Quang nhận được tin tức liền chạy tới đây, trong lòng của Triệu thủ lĩnh thật ra là đang run rẩy.
Thự Quang càng để tâm chuyện này, càng cho thấy tính nghiêm trọng của nó. Đội trưởng và tiểu đội tinh anh của người ta mất tích trên địa bàn của mình, mình biết lấy cái gì để ăn nói đây?
Hiện tại toàn bộ J tỉnh, căn cứ người sống sót lớn nhất ngoại trừ Thiên Trạch ra thì chính là căn cứ Thự Quang, nhìn thấy nhóm lão đại kia một người tiếp một người chạy tới, tim hắn sắp rớt ra mất tiêu rồi.
Bọn họ chỉ là một khu tụ cư nho nhỏ không muốn lệ thuộc vào thế lực lớn, tuy rằng căn cứ Thự Quang cho bọn họ khoan dung và trợ giúp, vẫn duy trì quan hệ hữu nghị, nhưng mà trong lòng hắn biết, nếu như Tiêu Tử Nhiên có suy nghĩ kia, ngày diệt vong của bọn họ cũng sẽ bắt đầu.
Miễn bàn hôm nay vài người vừa tới này vừa nhìn liền biết có thực lực mạnh và địa vị cao, ngay cả Tả Lực và đội tinh anh cũng kém xa.
Nhưng mà, lực chú ý của Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên đều không đặt ở điểm này, bọn họ càng thêm quan tâm đến an nguy của những người mất tích, cho nên căn bản không phát hiện ra tâm tư nhỏ này của Triệu thủ lĩnh.
“Chúng ta đây cũng đi xem sao, không thể chậm một giây.” Sở Thiên quyết định, nói nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đi vào trong xem mới có thể biết thực hư ra sao.
Ý định ban đầu của Sở Thiên đúng là mang Tạ Minh Hiên và Toàn Hiểu Vũ đi vào, dù sao trong thời gian đi tìm Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ đã có được kinh nghiệm để sinh tồn trong dã ngoại.
Nhưng mà Tiêu Tử Nhiên lần này tỏ vẻ hắn nhất định phải đi, gần nhất, hắn đã lâu không có kinh nghiệm thực chiến, thứ hai hắn và Bùi Thiên Hành đều là dị năng giả hệ mộc, trong rừng có nhiều thực vật, bọn họ hiển nhiên có ưu thế hơn.
Mọi người vốn có dự định để Bạch Minh Hi ở lại Trọng Khải để chờ tin tức, nhưng mà hắn chết sống mặc kệ, không có ồn ào chỉ một mặt âm trầm kiên trì.
Tiêu Tử Nhiên không biết nói thế nào, đáy lòng hắn có vài phần hiểu sắc mặt này của Bạch Minh Hi là nhằm vào ai.
Đối với Bạch Minh Hi như vậy Sở Thiên cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đồng ý mang hắn theo. Chỉ là hắn ngầm dặn Toàn Hiểu Vũ, dọc theo đường đi chú ý Bạch Minh Hi nhiều một chút.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Toàn Hiểu Vũ cũng biết Bạch Minh Hi có gì đó khác thường, đương nhiên gật đầu đồng ý, sau đó thời thời khắc khắc chú ý.
Vì thế, Tiêu Tử Nhiên để lại hai người cảnh vệ, đoàn người liền đi theo phương hướng trước đó của Tả Lực, đi vào trong rừng.
Lại một lần nữa nhìn bóng dáng mọi người rời đi, Triệu thủ lĩnh không chỉ tim, mà gan cũng bắt đầu run rẩy theo. Những người này nếu cũng một đi không trở lại, chỗ mình cái khu tụ cư này đại khái cũng sẽ phải chôn cùng đi?
Trong rừng.
Hang núi vốn phải âm u lạnh lẽo ẩm ướt, hiện tại dưới ánh lửa có vẻ sáng ngời lại ấm áp.
Theo khói bếp nhàn nhạt bay, còn xuất hiện mùi thơm của thịt.
Ngoài hang núi, mấy con mắt lóe sáng như đèn huỳnh quang lập lòe trong bóng tối, chúng nó bị mùi thịt thu hút mà tụ lại đây, nhưng mà, trong hang núi có hơi thở khiến chúng nó sợ hãi, tuy rằng đói khát, tuy rằng thèm thuồng, lại không dám tới gần.
Trong hang núi, thỉnh thoảng có tiếng người truyền đến, tiếng hoan hô nói cười, giống như đang chào mừng cái gì đó vậy.
Lần theo nguồn gốc của mùi thơm đó chính là một nồi canh thuần thịt, mùi tỏa khắp nơi. Xung quanh nồi có ba bốn người, ánh mắt tham lam và khát vọng gắt gao nhìn chằm chằm thức ăn trong nồi, bọn họ nhúc nhích cái mũi, hít sâu mùi hương đang bay ra kia.
Trong lúc, có một người cuối cùng nhịn không được, chìa tay chộp vào trong nồi nóng hổi, nhanh chóng bốc lên một miếng thịt nhét vào trong miệng của mình, nhai kỹ trong miệng rồi nuốt xuống, vẻ mặt hưởng thụ cực kỳ.
Người đàn ông bên cạnh hắn một phát tát vào mặt hắn, tiếng tát thanh thúy vang dội: “Con mẹ nó mày là quỷ đói đầu thai à, thủ lĩnh còn chưa ăn mà mày dám động vào.”
Người bị đánh ngã xuống đất, người đánh lại bồi thêm hai cái đạp.
Người bị đánh không chút sợ hãi hay bất mãn, giống như việc bị đánh là chuyện hiển nhiên, trơ mặt ra nịnh nọt cười nói: “Tôi.... Tôi đang.... Giúp thủ lĩnh thử xem, vị thịt hôm nay có ngon hay không thôi.”
Người đánh hừ lạnh một tiếng, cũng không hề để ý đến hắn, lại trở về nhìn chằm chằm nồi thịt kia.
Ở một góc nhỏ phía sau lưng bọn họ, nơi ánh lửa rọi không tới, còn có vài người đang ngồi chồm hổm.
Trong mấy người ngồi chồm hổm kia có một người trẻ tuổi đang bụm kín miệng mình, một bàn tay hung hăng đè chặt cái bụng, yết hầu khó khăn nuốt, cả người run rẩy.
Bởi vì lúc này đây tính nguy hiểm không rõ, Lí Nam đã bị cưỡng chế ở lại căn cứ, Lí Nam không có tới, hai con mèo lớn cũng sẽ không đến.
Tạ Minh Hiên theo thường lệ phải dẫn theo đi, nếu không Toàn Hiểu Vũ không ở đó, hắn sẽ phá cho banh trời.
Một xe bốn người, rất nhanh liền chạy tới chỗ xảy ra sự cố.
Chỉ là, Bạch Minh Hi mấy ngày nay có chút không quá thích hợp, ngày xưa, vừa lên xe là cái miệng hắn nói không ngừng, hôm nay, khó có được yên tĩnh dọc đường đi trầm mặc không nói.
Sự khác thường của Bạch Minh Hi dù cho Toàn Hiểu Vũ chậm chạp cũng cảm nhận được. Vài lần dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Thiên, mà Sở Thiên luôn nhún vai, rồi lại dùng biểu cảm “Anh cũng không biết” nhìn lại cậu.
Trên thực tế, trong lòng Sở Thiên mơ hồ suy đoán được, nhưng mà Tiểu Bạch không nói, hắn tạm thời coi như không biết đi, xem như tôn trọng bạn tốt.
Rất nhanh, xe liền đến cái khu tụ cư của người sống sót.
Sở dĩ gọi là khu tụ cư mà không phải căn cứ, là bởi vì quy mô của bọn họ, chỉ bằng một thôn xóm trước mạt thế, một đám người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ở lại nơi này, giữa bọn họ có dị năng giả, có năng lực nhất định để tự bảo vệ bản thân, không hề muốn đi đầu nhập vào căn cứ lớn rồi bị trói buộc bởi đó.
Bọn họ tự đặt tên là Trọng Khải, chủ quản nơi này họ Triệu.
Lúc này, Tiêu Tử Nhiên sớm đã nhận được thông báo tinh thần lực của Sở Thiên dẫn theo vị Triệu thủ lĩnh kia và thuộc hạ của hắn, chờ ở cổng thôn.
Sở Thiên xuống xe, nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Nhiên vẫn đang nghiêm trọng, chỉ biết, chuyện này có chút không xong.
Quả nhiên, trông thấy Sở Thiên, Tiêu Tử Nhiên không thèm giới thiệu nhân viên song phương đã vội vã bỏ lại một câu:”Đi vào rồi nói.” Liền xoay người đi mất.
Sở Thiên chỉ kịp gật đầu với vị Triệu thủ lĩnh kia, xem như chào hỏi, sau đó vội vàng đi theo.
Toàn Hiểu Vũ cũng kéo Tạ Minh Hiên, theo sát phía sau Sở Thiên.
Chỉ có Bạch Minh Hi nhìn thấy Bùi Thiên Hành theo sau Tiêu Tử Nhiên, vẻ mặt ảm đạm không rõ nguyên do, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Vào phòng họp, trên tường treo một bức bản đồ được vẽ thủ công.
Cũng không chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Tử Nhiên liền đứng ở trước bản đồ mở miệng: “Đây là bản đồ mới do người của Trọng Khải vẽ căn cứ theo bản đồ trước mạt thế và địa hình thay đổi sau mạt thế.”
Hắn chỉ chỉ vị trí ngôi sao màu đỏ trên bản đồ: “Đây là vị trí hiện tại của chúng ta, thôn này vốn lưng dựa núi lớn, sau mạt thế, thực vật càng thêm xum xuê, ngọn núi sắp biến thành rừng rậm nguyên thủy.”
“Lúc trước lựa chọn đặt chân ở chỗ này, chính là bởi vì thảm thực vật um tùm có thể dựa vào núi để kiếm ăn, chỗ chúng tôi có người hiểu rất rõ về thực vật, cho nên chúng tôi nghĩ dựa vào những thực vật này để xây dựng màn phòng ngự, hơn nữa từ đó kiếm thức ăn. Nhưng mà trên thực tế quả thật như vậy, chúng tôi ở chỗ này thuận lợi cư trú.” Tiếp lời chính là Triệu thủ lĩnh, chủ yếu là giải thích rõ tình hình hiện nay cho người mới tới.
“Nhưng mà, một tháng trước, tiểu đội của chúng tôi ra ngoài lần lượt có người mất tích. Ban đầu, cảm thấy rất đau lòng, chúng tôi cũng không quá để tâm, dù sao, trong mạt thế dân cư mất tích là chuyện bình thường. Nhưng mà khoảng thời gian gần đây, dù là người ngoan ngoãn đợi trong thôn cũng bắt đầu biến mất không rõ nguyên nhân, điều này hết sức kỳ quái mà còn cực kỳ đáng sợ.” Triệu thủ lĩnh tiếp tục miêu tả tình hình.
“Bởi vậy, Tả Lực dẫn người đi tới nơi này. Đây là nơi phát sinh sự kiện dân cư mất tích sớm nhất, cũng là nơi đầu tiên mà người đợi trong thôn cũng mất tích. Sau đó.....” Tiêu Tử Nhiên tiếp lời, sau đó ngón tay thon dài chỉ xuống một chỗ nào đó trên bản đồ: “Sau khi đi đến đây, đoàn người Tả Lực mất tích.”
Ánh mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm nơi ngón tay Tiêu Tử Nhiên chỉ: “Ngọn núi?”
Núi rừng ở mạt thế là cực kỳ nguy hiểm, điểm ấy không có bất kỳ ai có thể hiểu rõ hơn Sở Thiên.
“Bọn họ ở miệng núi phát hiện một số dấu vết, quyết định đi vào tìm kiếm xem sao. Chúng tôi từng khuyên bọn họ, hiện tại núi rừng rất nguy hiểm, nhưng mà Tả đội trưởng nói, phát hiện điều gì khác thường sẽ lập tức rút lui. Nhưng mà chúng tôi chờ ở miệng núi hai ngày, vẫn không đợi được bọn họ về.” Triệu thủ lĩnh cười khổ mà nói.
Lúc trước Tả Lực vào núi, Triệu thủ lĩnh sợ hãi chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, trước hết phái người đi báo cáo căn cứ Thự Quang, Tiêu Tử Nhiên bên này chân trước vừa nhận được tin tức Tả Lực đi vào rừng, sau lưng liền được thông báo bọn họ có thể đã mất tích, sau đó, chính là tin tức bọn họ triệt để mất tích.
“Nói cách khác, từ khi bọn họ mất tích đến khi chúng tôi tới, ít nhất đã qua ba ngày?”
Triệu thủ lĩnh im lặng gật đầu, ngoại trừ áy náy lúc trước không có kiên quyết ngăn cản Tả Lực, nội tâm cũng có vài phần thấp thỏm không yên.
Lúc ấy căn cứ Thự Quang phái Tả Lực và một chi tiểu đội tinh anh xuống, rõ ràng là xem trọng chuyện này, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng mà từ khi Tả Lực cùng tiểu đội tinh anh mất tích, chuyện liền bắt đầu biến chất.
Tiêu Tử Nhiên người lãnh đạo trực tiếp của căn cứ Thự Quang nhận được tin tức liền chạy tới đây, trong lòng của Triệu thủ lĩnh thật ra là đang run rẩy.
Thự Quang càng để tâm chuyện này, càng cho thấy tính nghiêm trọng của nó. Đội trưởng và tiểu đội tinh anh của người ta mất tích trên địa bàn của mình, mình biết lấy cái gì để ăn nói đây?
Hiện tại toàn bộ J tỉnh, căn cứ người sống sót lớn nhất ngoại trừ Thiên Trạch ra thì chính là căn cứ Thự Quang, nhìn thấy nhóm lão đại kia một người tiếp một người chạy tới, tim hắn sắp rớt ra mất tiêu rồi.
Bọn họ chỉ là một khu tụ cư nho nhỏ không muốn lệ thuộc vào thế lực lớn, tuy rằng căn cứ Thự Quang cho bọn họ khoan dung và trợ giúp, vẫn duy trì quan hệ hữu nghị, nhưng mà trong lòng hắn biết, nếu như Tiêu Tử Nhiên có suy nghĩ kia, ngày diệt vong của bọn họ cũng sẽ bắt đầu.
Miễn bàn hôm nay vài người vừa tới này vừa nhìn liền biết có thực lực mạnh và địa vị cao, ngay cả Tả Lực và đội tinh anh cũng kém xa.
Nhưng mà, lực chú ý của Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên đều không đặt ở điểm này, bọn họ càng thêm quan tâm đến an nguy của những người mất tích, cho nên căn bản không phát hiện ra tâm tư nhỏ này của Triệu thủ lĩnh.
“Chúng ta đây cũng đi xem sao, không thể chậm một giây.” Sở Thiên quyết định, nói nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đi vào trong xem mới có thể biết thực hư ra sao.
Ý định ban đầu của Sở Thiên đúng là mang Tạ Minh Hiên và Toàn Hiểu Vũ đi vào, dù sao trong thời gian đi tìm Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ đã có được kinh nghiệm để sinh tồn trong dã ngoại.
Nhưng mà Tiêu Tử Nhiên lần này tỏ vẻ hắn nhất định phải đi, gần nhất, hắn đã lâu không có kinh nghiệm thực chiến, thứ hai hắn và Bùi Thiên Hành đều là dị năng giả hệ mộc, trong rừng có nhiều thực vật, bọn họ hiển nhiên có ưu thế hơn.
Mọi người vốn có dự định để Bạch Minh Hi ở lại Trọng Khải để chờ tin tức, nhưng mà hắn chết sống mặc kệ, không có ồn ào chỉ một mặt âm trầm kiên trì.
Tiêu Tử Nhiên không biết nói thế nào, đáy lòng hắn có vài phần hiểu sắc mặt này của Bạch Minh Hi là nhằm vào ai.
Đối với Bạch Minh Hi như vậy Sở Thiên cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đồng ý mang hắn theo. Chỉ là hắn ngầm dặn Toàn Hiểu Vũ, dọc theo đường đi chú ý Bạch Minh Hi nhiều một chút.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Toàn Hiểu Vũ cũng biết Bạch Minh Hi có gì đó khác thường, đương nhiên gật đầu đồng ý, sau đó thời thời khắc khắc chú ý.
Vì thế, Tiêu Tử Nhiên để lại hai người cảnh vệ, đoàn người liền đi theo phương hướng trước đó của Tả Lực, đi vào trong rừng.
Lại một lần nữa nhìn bóng dáng mọi người rời đi, Triệu thủ lĩnh không chỉ tim, mà gan cũng bắt đầu run rẩy theo. Những người này nếu cũng một đi không trở lại, chỗ mình cái khu tụ cư này đại khái cũng sẽ phải chôn cùng đi?
Trong rừng.
Hang núi vốn phải âm u lạnh lẽo ẩm ướt, hiện tại dưới ánh lửa có vẻ sáng ngời lại ấm áp.
Theo khói bếp nhàn nhạt bay, còn xuất hiện mùi thơm của thịt.
Ngoài hang núi, mấy con mắt lóe sáng như đèn huỳnh quang lập lòe trong bóng tối, chúng nó bị mùi thịt thu hút mà tụ lại đây, nhưng mà, trong hang núi có hơi thở khiến chúng nó sợ hãi, tuy rằng đói khát, tuy rằng thèm thuồng, lại không dám tới gần.
Trong hang núi, thỉnh thoảng có tiếng người truyền đến, tiếng hoan hô nói cười, giống như đang chào mừng cái gì đó vậy.
Lần theo nguồn gốc của mùi thơm đó chính là một nồi canh thuần thịt, mùi tỏa khắp nơi. Xung quanh nồi có ba bốn người, ánh mắt tham lam và khát vọng gắt gao nhìn chằm chằm thức ăn trong nồi, bọn họ nhúc nhích cái mũi, hít sâu mùi hương đang bay ra kia.
Trong lúc, có một người cuối cùng nhịn không được, chìa tay chộp vào trong nồi nóng hổi, nhanh chóng bốc lên một miếng thịt nhét vào trong miệng của mình, nhai kỹ trong miệng rồi nuốt xuống, vẻ mặt hưởng thụ cực kỳ.
Người đàn ông bên cạnh hắn một phát tát vào mặt hắn, tiếng tát thanh thúy vang dội: “Con mẹ nó mày là quỷ đói đầu thai à, thủ lĩnh còn chưa ăn mà mày dám động vào.”
Người bị đánh ngã xuống đất, người đánh lại bồi thêm hai cái đạp.
Người bị đánh không chút sợ hãi hay bất mãn, giống như việc bị đánh là chuyện hiển nhiên, trơ mặt ra nịnh nọt cười nói: “Tôi.... Tôi đang.... Giúp thủ lĩnh thử xem, vị thịt hôm nay có ngon hay không thôi.”
Người đánh hừ lạnh một tiếng, cũng không hề để ý đến hắn, lại trở về nhìn chằm chằm nồi thịt kia.
Ở một góc nhỏ phía sau lưng bọn họ, nơi ánh lửa rọi không tới, còn có vài người đang ngồi chồm hổm.
Trong mấy người ngồi chồm hổm kia có một người trẻ tuổi đang bụm kín miệng mình, một bàn tay hung hăng đè chặt cái bụng, yết hầu khó khăn nuốt, cả người run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.