Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 189: Tên gia hỏa đó

Noãn Hà

10/09/2020

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Bạch cầu vẫn liên tục hò hét không ngừng khiến đầu hai người đau đến trướng, nhưng cố tình, nếu là bình thường Hạ Tử Trọng chỉ vần tùy tiện cho thực vật biến dị một đao trên người là xong – dù sao khi thực vật biến dị phát hiện có kẻ đang “Hút” tinh hạch của nó, phần lớn đều phải chui vào chỗ khác để trốn, tìm không ra, bạch cầu chỉ có thể buông tay. Nhưng hiện tại thực vật kia đang ở trước mặt mọi người, nếu như hắn thật sự cho một đao, hành động của bạch cầu không chừng sẽ gây chú ý.

Với lại, công kích thực vật nói không chừng cũng sẽ khiến nó công kích đoàn xe trước tiên – đừng tưởng vị trí của nó với không tới đoàn xe, nhưng một khi phát động công kích, khoảng cách đó căn bản sẽ trong tầm mắt nó, mấy dây leo trên thân có thể với tới.

Hai người chỉ có thể chịu đựng cơn đau đầu, không quan tâm yêu cầu vô lý của bạch cầu, nhưng cho dù bọn họ ở trong đầu tận lực an ủi nó, nói sau khi đoàn xe đi qua đường vòng sẽ trở về giúp nó một đao, cũng không hoàn toàn an ủi được lòng của lão nhân gia nó.

Bạch cầu đã lâu rồi không ăn được một bữa hoàn hảo, thân mình tròn trịa của nó tràn ngập oán khí, ba mẹ kéo dài thời gian làm lão nhân gia nó toàn thân khó chịu nên tự nó xông thẳng đến biến dị thực vật đang giương nanh múa vuốt kia!

“Bộp” một tiếng, bạch cầu đâm vào thân cây của biến dị thực vật đang phô trương thân thể, làm nó thoáng dừng lại động tác.

Mấy dây leo trườn lên “Sờ sờ” nơi nó mới bị đụng.

Cú va chạm kia rất nhẹ, bình thường nó căn bản sẽ không đặt trong mắt, nhưng vừa rồi cảm giác chạm tới… Lại khiến biến dị thực vật có cảm giác rất quen thuộc? Đó là thống khổ mà nó không muốn nhớ lại, tuy rằng hai lần gặp chuyện bi đát đó đã qua rất lâu, lại thành công khiến nó dưỡng thành thói quen cẩn thận.

Nếu không phải gần đây không gặp lại, nó cũng luôn yên lặng trốn dưới đất tùy thời đi săn cộng thêm đổi chỗ cùng nghĩ ra chiến lược khác, hôm nay nó đã không ỷ vào thực lực đã tăng lên nên nhân cơ hội chặn đường đánh cướp!

Một cái, hai cái, ba cái… Dây leo sờ tới một thứ gì đó rất mềm, còn đang không ngừng đụng loạn chung quanh, trơn như nước, lại rất co dãn, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách vẫn đang quan sát tình huống cũng phát hiện có gì đó không đúng…

“Ân? Cây thực vật biến dị kia giống như vừa run lên một cái?” Một binh lính phụ trách quan sát tình huống thực vật để phòng ngừa nguy hiểm bỗng nhiên cao giọng nói.

Mấy người Diêm Tân đang nghiên cứu bản đồ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Các đơn vị cẩn thận, tùy thời chú ý tình hình bên kia.”

Chẳng lẽ cây thực vật kia phát hiện nơi này có người?

Những người trên xe đề cao cảnh giác, tay nắm chặt súng phun lửa – mọi người đều biết, thứ này là khắc tinh duy nhất của thực vật.

“Đâm đâm! Đâm đâm! Đâm…”

Dùng lực đâm vài cái vào thứ đó, thứ đó lại không bị chút tổn thương, ngược lại còn vì động tác của nó mà bật lên!



Phản ứng này, cảm xúc này, kích thước này, thứ này…! Chính là tên gia hỏa đó!

Thống khổ bị chôn sâu trong ký ức lại lần nữa thức tỉnh, lần đầu gặp nó bị gói thành quả cầu, hồi lâu cũng không thể gỡ rối được, lại bị thương rất nhiều chỗ đến nỗi gần mất đi tinh hạch, những chuyện đã trải qua lại tràn ngập cõi lòng.

Vì thế, ở xa xa, mọi người đang cảnh giác nhìn động tĩnh của thực vật liền trợn mắt há mồm thấy – biến dị thực vật to lớn bằng cả một tòa nhà đầu tiên là run lên, sau đó lập tức cố gắng bứng rễ của nó lên!

Cây biến dị thực vật này nếu quan sát từ trên cao thì nó dài cỡ ba bốn trăm mét, nhưng rễ giấu dưới đất lại nhiều hơn, sâu hơn! Không quan tâm gì mà nhổ lên, tạo thành một trận đất rung núi chuyển!

Mặt đất xung quanh vùng đó chấn động, liên tiếp sụp đổ, ngay cả chỗ mọi người đang đứng cũng bị ảnh hưởng khó có thể đứng vững.

Sau khi bứng rễ lên hết, cây thực vật thế nhưng… Vặn vẹo gốc rễ lảo đảo liều mạng chạy về hướng Tây!

Hai người Hạ Tử Trọng mượn mắt bạch cầu nhìn, lúc cây biến dị đang chạy đi thỉnh thoảng sẽ bị rối vào nhau, tự nó vấp chính nó, nhưng rễ của nó quá nhiều, dây leo dưới đất cũng nhiều, nên không thể thích ứng đi như con người. Lảo đảo lết dọc theo đường đi không nói, còn có không ít dây leo cùng rễ bị đứt! Cứ như vậy lăn một đường, bò một đường, thỉnh thoảng còn bị vấp, bị đứt rễ nhưng vẫn chạy thật xa…

Có vài cái rễ bị đứt kia, bạch cầu khi nào còn để ý thực vật lăn đi? Ăn trước lại nói! Cho dù chỉ có nhiêu đó, cũng đủ cho nó “Đạp” rất lâu, “Hút” rất lâu, tiêu hóa cũng rất lâu!

Biến dị thực vật “Nhổ rễ lên” động tĩnh rất lớn, nhưng nó bỏ chạy chấn động càng lớn! Tiếng bước chân “Bang bang” vang lên, mỗi một phát đều đất rung núi chuyển, mỗi một lần té trên đất, lảo đảo bò lết cũng chấn động không kém, giống như là sóng lớn giữa biển, mỗi một phát đều hung hăng muốn nuốt chửng “Thuyền nhỏ”!

Trợn mắt há mồm nhìn một màn này, tất cả mọi người trên đoàn xe không hề có hình tượng mà mở to miệng đến tận mặt đất, thật lâu không tỉnh lại được. Cho đến khi nó “Chạy” đi xa đến nỗi không còn thấy được, chấn động cũng hết, bọn họ mới chậm rãi khép lại cằm, nhìn nhau vài lần – ai có thể nói cho bọn họ biết, thật ra là đã xảy ra chuyện gì không?

Tuy rằng Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách biết một ít tình huống nhưng cũng không hiểu, vì sao sau khi bạch cầu xông lên thì thực vật lại chạy… Theo lý thuyết thì bạch cầu không có lực sát thương lớn như vậy a? Dọc theo đường đi đã gặp qua nhiều biến dị thực vật nhưng chưa từng gặp qua cây nào thấy bạch cầu liền chạy. Huống hồ chỉ cần độn thổ sâu xuống là có thể trốn rồi, chưa từng thấy qua thực vật bỏ chạy trên mặt đất…

Thật sự là lúc trước khi gặp cây thực vật kia thời gian đã lâu rồi, sau đó bọn họ lại trải qua quá nhiều chiến đấu. Nếu nói tới lần thứ hai nhìn thấy cây thực vật có lẽ Phương Hách còn chút ấn tượng, nhưng cũng do số lượng biến dị thực vật họ gặp được quá ít nên mới không nghĩ đến trường hợp này. Một đường xuôi Nam về Bắc, trên đường đi hai người bọn họ lén lút âm thầm giúp bạch cầu kiếm ăn không biết bao nhiêu, hiện tại làm sao còn nhớ được?

Hơn nửa ngày sau, thanh âm Diêm Tân truyền đến có chút run, không còn bình tĩnh như trước: “Nghỉ ngơi tại chỗ một lát, quan sát rõ tình huống lại tiếp tục đi.” Sau khi nói xong liền kéo Khương Phong qua cùng Hạ Tử Trọng thăm dò xem sau khi biến dị thực vật rời đi thì còn có nguy hiểm gì không.

Đoàn xe cuối cùng vẫn muốn đi qua đó, nhưng nếu chỗ đó có thứ gì đó có thể làm biến dị thực vật chạy đi, thì cũng có thể, giết chết bọn họ.

Hạ Tử Trọng nói rõ chỗ đó hiện tại cái gì cũng không có, tang thi cũng không có – đều bị biến dị thực vật xử lý hết rồi.

Hắn cái gì cũng nói, chỉ có một chuyện không thể nói với bọn Diêm Tân: Không cần nghĩ nhiều, thực vật biến dị là bị bạch cầu dọa chạy?



Ở trong lòng yên lặng hạ lệnh cho bạch cầu, để nó nhanh chóng thu hết tinh hạch của biến dị thực vật, sau đó lại tới địa phương khác, cũng không biết nó có nghe thấy không, trong đầu hai người chỉ nghe được vài tiếng rầm rì, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Phương Hách, thả ra phong hệ dị năng dò đường.

Sự thật chứng minh, biến dị thực vật chạy trốn thực gọn, cơ hồ cái gì cũng không để lại, chỗ bị chiếm cứ lúc trước cũng hoàn toàn không phát hiện có gì khả nghi.

Mọi người tương đối may mắn là, sau khi tận thế tính tình thực vật đại biến, lúc mới đầu tận thế thì đi theo đàn, sinh trưởng cùng nhau, bây giờ biến thành đi một mình. Nói như vậy, chỉ cần có một cây biến dị thực vật chiếm cứ ở đâu thì ở đó không có cây thứ hai.

Chung quy hôm nay thứ nhóm thực vật cần để phát triển khác với lúc trước, chúng nó không cần ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn cần tới nước, dinh dưỡng của đất bùn, cộng thêm vài thứ dinh dưỡng.

Loại dinh dưỡng này cần thân thể con người cùng tang thi cung cấp, mà càng có dinh dưỡng hơn nữa chính là tinh hạch trong đầu tang thi. Loại tình huống bị biến thành cây “Ăn thịt” này, làm cho biến dị thực vật rất khó ở chung với đồng loại, cũng là lí do khiến chúng nó hành động một mình như bây giờ.

Về phần biến dị thực vật có công kích lẫn nhau hay không? Hai người Hạ Tử Trọng đều chưa thấy qua, bọn Diêm Tân càng không biết.

Cẩn thận thăm dò, sau khi xong Khương Phong xác định phía trước mấy trăm mét không có bóng dáng tang thi, cho dù xa hơn một chút, số lượng cùng quy mô cũng không lớn.

Hạ Tử Trọng lại mang về một tin khác: “Mặt đất không chắc chắn.”

Còn không phải sao? Ngẫm lại xem, biến dị thực vật đã chạy đi kia cắm rễ sâu dưới lòng đất, hôm nay đột nhiên nhổ tận gốc, đất còn có thể vững chắc mới là lạ!

Vết nứt dài trên đường đập vô mắt Hạ Tử Trọng, hắn vừa thả phong hệ ra, đương nhiên phần lớn đều nứt ra hết.

Diêm Tân nổi đầy gân xanh trên huyệt thái dương: “Rất nghiêm trọng?”

Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại tra xét lần nữa, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: “Chính giữ như một cái sàng, bên ngoài thì đỡ, chỉ là có mấy cái hố.” Là hố, lớn nhỏ đều có, nếu như là trước tận thế, có thể khống chế biến dị thực vật đến đào đất thì có thể tiết kiệm bao nhiêu.

Vị trí chính giữa có một hố to, bùn đất chung quanh lại mềm, lại thêm mấy kiến trúc nguyên bản bên đường bị tàn phá đến nỗi cũng sụp đổ… Đoàn xe cuối cùng vẫn là không thể không đi đường vòng, chỗ tốt duy nhất chính là – đường vòng lần này lớn hơn đường vòng quyết định lúc trước, chỉ cần đi sát bên là được.

Dọc theo đường đi vượt mọi chông gai, vượt qua thiên sơn vạn thủy, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, hôm nay mọi người cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bức tường của căn cứ A thị.

Một ít tiểu đội đi từ hướng căn cứ ra, nhìn thấy đoàn xe khổng lồ như vậy trong mắt thoáng lên kinh khủng, còn có những người trong mắt hiện vẻ nghiêm trọng cùng cảnh giác, nhưng lại không có ai dám lại gần hỏi thăm.

Diêm Tân mặc dù muốn vào thành trước tiên tìm người hỏi thăm tin tức, nhưng phát giác sau khi nhìn thấy đoàn xe nhà mình đều mang theo mười phần cảnh giác nên tạm thời buông tha ý tưởng này – căn cứ A thị khẳng định đã có chuyện, tìm người ngoài hỏi không biết là tin thật hay tin giả, không bằng tăng tốc nhanh chóng trực tiếp trở về lại nói sau.

Đoàn xe tăng tốc, toàn lực đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook