Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 87: Thẳng thắn
Noãn Hà
10/09/2020
Phương Hách phát hiện Hạ Tử Trọng tạm dừng hình ảnh, sau đó nhìn thấy trong hình có vài người …
“Ellen? Còn có… A?”
Trong hình, bên người Ellen là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp kia làm Phương Hách cảm thấy rất quen mắt.
“Làm sao vậy?” Hạ Tử Trọng thu hồi bất ngờ lại buồn cười nhìn về phía Phương Hách, thấy cậu cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút quái lạ – lẽ nào em ấy cũng biết. Không thể nào! Đời này hai người này còn chưa từng gặp mặt nhau mà!
“A. Người này hình như em đã gặp một lần, cái người bên cạnh Ellen. Có một lần chúng ta vào căn cứ em nhìn thấy cậu ta đứng bên đường.” Nói rồi, Phương Hách tùy ý nhún nhún vai, cười nói: “Lúc đó cảm thấy cậu ta có chút giống em nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống.”
Hạ Tử Trọng nhìn người kia trong màn ảnh, rồi nhìn Phương Hách, bỗng nhiên thả cái muỗng xuống, vươn tay ôm lấy vai Phương Hách: “Cái người kia… tên là Đới Quân.”
“A? Anh biết cậu ta sao?” Phương Hách kinh ngạc mở to mắt, sao lại trùng hợp như thế? Em họ của anh ấy chạy vào Bá Chủ, hiện tại người quen của anh cũng chạy theo Bá Chủ? A! Hẳn là người kia cũng biết Hứa Lỵ Lỵ đi? Rồi mới được giới thiệu tới Bá Chủ nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, Phương Hách đột nhiên cảm giác ánh mắt Hạ Tử Trọng có chút… không được tự nhiên, trong lòng chợt toát ra một ý nghĩ, theo bản năng dừng tay bới cơm.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Phương Hách vẫn rất chính xác.
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cười cười: “Nó. Lúc trước anh với nó từng giao du một thời gian.”
Hấp háy mắt, trong lòng hơi có chút đố kỵ nho nhỏ. Đột nhiên, Phương Hách nở nụ cười, thả cái muỗng xuống giơ tay sờ sờ mặt Hạ Tử Trọng: “Tử Trọng ưu tú như vậy, nếu trước đây không cùng người khác giao du, em sẽ không tin đâu.” Chỉ có thể trách cậu, không có thừa thế xông lên mà kiên trì đi theo bên cạnh anh ấy, cho dù không thể làm người yêu thì cũng đi lên từ vị trí bạn bè được mà? Lúc đó quay đầu rời đi, ngay cả số điện thoại di động, tài khoản QQ cũng không xin, mình thật đúng là ngốc!
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, không nghĩ cậu lại như vậy, cười khổ vươn tay ôm lấy cậu, tay nhẹ nhàng trượt trên lưng cậu, vốn dĩ không muốn nhưng vẫn bất đắc dĩ thành thật khai báo: “Em cảm thấy nó khá giống em?”
“Ừm.” Phương Hách bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thấp thỏm, Tử Trọng không phải bởi vì cái này nên mới đồng ý yêu mình chứ?
“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Hạ Tử Trọng không phát hiện vẻ mặt lo lắng của Phương Hách – ai bảo hắn đang ôm cậu làm chi: “Lúc trước… lần đầu tiên anh gặp nó thấy nó có vài nét giống em… nên mới…”
Phương Hách sững sờ mấy giây, bỗng nhiên ngồi thẳng lên, hai tay đặt trên vai Hạ Tử Trọng, trừng lớn hai mắt cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Anh nói là bởi vì em nên… anh… em…” Đầu óc của cậu có chút hỗn loạn, nếu chiếu theo lời Hạ Tử Trọng thì là anh ấy có tình cảm với mình đầu tiên cho nên mới giao du với người nhìn khá giống mình?
Hạ Tử Trọng lúng túng ho khan một cái, nghiêng đầu sang một bên: “Ừm… phải…” Dừng một chút, hình như cảm thấy mình giải thích không được rõ ràng, nếu hôm nay đã mở đầu, vậy nói rõ là tốt nhất: “Anh nhớ lúc trước chúng ta ở trường học, sau lần kia mới phát giác được mình có khả năng thích nam sinh. Sau khi tốt nghiệp đại học đi họp lớp mới gặp Đới Quân…” Nói xong, liền thở dài một cái, nhìn Phương Hách vẫn còn đang ngạc nhiên, cười khổ nói: “Nó với em hoàn toàn khác nhau, nói đến anh cũng thấy mất mặt, sau này phát hiện nó bắt cá nhiều tay liền đá nó…”
Cái vòng kia cực kì rối loạn, hắn đối với cuộc sống đó không có hứng thú, cho dù thích đàn ông, hắn cũng muốn tìm một người có thể sống cùng mình thật dài thật lâu. Đới Quân rõ ràng rất thích chơi với mấy người như vậy, đối với trinh tiết, trung trinh hoàn toàn xem thường.
Phương Hách sửng sốt đến nửa ngày, mới dưới tầm mắt lo lắng của Hạ Tử Trọng ôm lấy hắn, nắm tay không dám dùng lực vỗ mấy cái lên lưng hắn: “Em quả thật… đần muốn chết! Sao lúc trước lại không dám đi gặp anh chứ…”
Hạ Tử Trọng bật cười lần thứ hai đem cậu ôm vào trong lòng, an ủi: “Là anh dốt nát, nếu như ngay từ đầu đáp ứng em…”
Phương Hách lắc đầu một cái, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên: “Này không phải lỗi của anh, mỗi lần đi ngang nhà anh em đều sợ gặp phải anh…”
“Nhà anh?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút: “Em biết nhà anh?” Lúc cấp ba, Phương Hách biết tên hắn, biết lớp hắn, chỗ ngồi của hắn, cái này không có gì ngạc nhiên – tùy tiện tìm bạn học của hắn hỏi thăm một chút liền biết, nhưng lúc đó không có mấy người đi ngang qua nhà hắn, cậu làm sao biết được?
Phương Hách sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh cho rằng em vì sao biết anh?”
Chẳng lẽ không phải lúc cấp ba sao?
Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ quên mất cái gì, chẳng lẽ trước đó mình đã gặp Phương Hách? Nhưng sao hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì hết vậy?
“Tử Trọng, ăn cơm, một hồi em muốn đi bơi.” Phương Hách hai tay nâng chén cơm của Hạ Tử Trọng, đưa đến trước mặt hắn, còn cố ý nháy mắt, mang theo gương mặt cười xấu xa.
Khóe miệng Hạ Tử Trọng co quắp nhận cơm: “Em… chúng ta trước năm lớp 12 … biết nhau?” Hắn vốn là muốn hỏi “Chúng ta trước năm lớp 12 có gặp nhau hả?” nhưng không dám nói.
“Anh nếu quên mất…” Phương Hách ngậm cái muỗng nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy thì phạt anh tự nhớ!” Nói xong, múc một muỗng bự có cơm tẻ hòa lẫn với rau cải dầu và thịt ba chỉ cùng lạp xưởng, mất công tốn sức mà đưa vào trong miệng, mơ hồ nói: “Tí nữa em muốn đi bơi.”
Vậy thì đi bơi!
Biết rõ ký ức càng xoắn xuýt càng không thể nhớ, Hạ Tử Trọng quyết định đem chuyện này tạm thời gác qua một bên, xem mỹ nhân mặt quần bơi lượn trước mặt mới là quan trọng nhất!
Bất quá, nói đi nói lại, mãi đến khi hắn chết mới nhớ được Phương Hách là học đệ thổ lộ lúc đó. Chẳng lẽ đời này phải chờ tới khi mình xuống lỗ mới nhớ tới lúc gặp hồi xa xưa nữa hả?
Hình như mình già thật rồi? Nếu không sao lại quên cậu những hai lần? Mình thật không xứng đáng làm một ông chồng tốt!
Người nào đó sau khi yên lặng quyết định sẽ đối với người mình yêu tốt hơn n lần, hy vọng có thể sớm ngày nhớ tới ký ức bị mình lãng quên trong trí óc…
Ánh mặt trời chói chang chiếu trên bờ cát trắng, gió nhẹ thổi lất phất hàng dừa bên bờ, lá cây phát ra tiếng vang sàn sạt. Biển xanh lam, nước trong suốt có thể nhìn thấy rặng san hô mỹ lệ bên dưới, từng đàn cá nhỏ tung tăng bơi lượn.
Hạ Tử Trọng và Phương Hách đã thay quần bơi, mang đồ tới cạnh biển, bởi vì không có giỏ cá nên bọn họ quyết định lấy mấy cái rổ nhựa để đựng, kể cả cái xẻng nhỏ cũng nhét hết lên thuyền.
Bất quá lúc này hai người không muốn chèo thuyền, mà chuẩn bị đi lặn.
Trải qua mấy ngày tinh thần cao độ, liên tục khẩn trương ra ngoài thu thập đồ, không thể không nói, không gian này như một thắng cảnh nghỉ phép, có thể làm người ta thả lỏng.
Hơn nữa thắng cảnh này, cũng không cần phải lo lắng vấn đề người đông như mắc cửi. Ô nhiễm môi trường, một điểm càng khiến người ta thoải mái chính là – thánh địa nghỉ phép này cho mang theo người, muốn vào bất cứ lúc nào cũng có thể!
Kỹ thuật bơi lội của hai người như nhau, không đến nỗi vào nước là chìm. Bởi vì không có đồ lặn, cho nên hai người chỉ có thể vừa bơi vừa nín thở lặn thử. Lúc mới bắt đầu không thích ứng được, đến lúc sau thì có thể dùng xẻng nhỏ đào bào ngư lớn dưới đáy ra, tiến bộ không thể bảo là chậm.
Bãi biển gần bờ rất cạn, thích hợp cho người mới học luyện tập, bắt ốc, hai người chơi đến khi ánh dương chạm biển, mới nhấc cái rổ hi hi ha ha trở về – ngày hôm nay đi bơi, tắm nắng nên cả hai không dùng thuyền và lưới đánh cá.
Phương Hách ướp mẻ hải sản tươi mới, Hạ Tử Trọng phụ trách nhóm bếp. Các thứ đều đã dọn xong là tới lúc ăn đồ nướng, Hạ Tử Trọng bấy giờ mới nhớ tới: “Anh đi ra ngoài xem thử có chuyện gì hay không.” Hôm nay là ngày thứ nhất bọn họ trở lại, theo lý thuyết cần phải đi nộp tiền thuê, bất quá hai người khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, liền bơi tới quên luôn thời gian, chỉ có thể kéo qua ngày hôm sau.
“Đi đi, mấy cái này chín nhanh lắm.” Phương Hách quạt quạt bếp than, đây là…… không biết từ khi nào, lần thứ mấy thu được.
Hạ Tử Trọng lướt ra khỏi không gian, hắn còn chưa kịp đi ra ngoài hòm thư, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng ‘ầm ầm, ‘đùng đùng’, cùng với âm thanh kêu la.
Đầu tiên là sững sờ, hắn vội đi tới cửa sổ, đây là khu biệt thự trong căn cứ, lẽ nào tang thi đánh đến đây rồi?
Kéo một góc màn cửa sổ ra, lại không thấy rõ tình huống bên ngoài. Hạ Tử Trọng xoay người đi tới cầu thang, chạy thẳng lên sân thượng lầu ba, đi qua bể bơi trống rỗng (những ngày tháng này nước uống còn không có, ai mà giàu tới mức đi đổ nước vào bể bơi?) đi về phía âm thanh truyền tới.
Cách một lối đi, căn biệt thự ở đầu đường có mấy người đang tranh chấp muốn đánh nhau. Một hồi điện xèn xẹt, một hồi tiếng sấm, một hồi hỏa thiêu, một hồi dội nước, một hồi băng hoa tỏa ra, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, đầu đường bên kia có mấy thân ảnh rất chật vật, đang vừa chạy vừa rút lui tới chỗ này, một người trong đó giơ tay lên, mấy phiến băng liền phóng ra.
Băng hệ dị năng, Ellen?
“Ellen? Còn có… A?”
Trong hình, bên người Ellen là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp kia làm Phương Hách cảm thấy rất quen mắt.
“Làm sao vậy?” Hạ Tử Trọng thu hồi bất ngờ lại buồn cười nhìn về phía Phương Hách, thấy cậu cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút quái lạ – lẽ nào em ấy cũng biết. Không thể nào! Đời này hai người này còn chưa từng gặp mặt nhau mà!
“A. Người này hình như em đã gặp một lần, cái người bên cạnh Ellen. Có một lần chúng ta vào căn cứ em nhìn thấy cậu ta đứng bên đường.” Nói rồi, Phương Hách tùy ý nhún nhún vai, cười nói: “Lúc đó cảm thấy cậu ta có chút giống em nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống.”
Hạ Tử Trọng nhìn người kia trong màn ảnh, rồi nhìn Phương Hách, bỗng nhiên thả cái muỗng xuống, vươn tay ôm lấy vai Phương Hách: “Cái người kia… tên là Đới Quân.”
“A? Anh biết cậu ta sao?” Phương Hách kinh ngạc mở to mắt, sao lại trùng hợp như thế? Em họ của anh ấy chạy vào Bá Chủ, hiện tại người quen của anh cũng chạy theo Bá Chủ? A! Hẳn là người kia cũng biết Hứa Lỵ Lỵ đi? Rồi mới được giới thiệu tới Bá Chủ nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, Phương Hách đột nhiên cảm giác ánh mắt Hạ Tử Trọng có chút… không được tự nhiên, trong lòng chợt toát ra một ý nghĩ, theo bản năng dừng tay bới cơm.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Phương Hách vẫn rất chính xác.
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cười cười: “Nó. Lúc trước anh với nó từng giao du một thời gian.”
Hấp háy mắt, trong lòng hơi có chút đố kỵ nho nhỏ. Đột nhiên, Phương Hách nở nụ cười, thả cái muỗng xuống giơ tay sờ sờ mặt Hạ Tử Trọng: “Tử Trọng ưu tú như vậy, nếu trước đây không cùng người khác giao du, em sẽ không tin đâu.” Chỉ có thể trách cậu, không có thừa thế xông lên mà kiên trì đi theo bên cạnh anh ấy, cho dù không thể làm người yêu thì cũng đi lên từ vị trí bạn bè được mà? Lúc đó quay đầu rời đi, ngay cả số điện thoại di động, tài khoản QQ cũng không xin, mình thật đúng là ngốc!
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, không nghĩ cậu lại như vậy, cười khổ vươn tay ôm lấy cậu, tay nhẹ nhàng trượt trên lưng cậu, vốn dĩ không muốn nhưng vẫn bất đắc dĩ thành thật khai báo: “Em cảm thấy nó khá giống em?”
“Ừm.” Phương Hách bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thấp thỏm, Tử Trọng không phải bởi vì cái này nên mới đồng ý yêu mình chứ?
“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Hạ Tử Trọng không phát hiện vẻ mặt lo lắng của Phương Hách – ai bảo hắn đang ôm cậu làm chi: “Lúc trước… lần đầu tiên anh gặp nó thấy nó có vài nét giống em… nên mới…”
Phương Hách sững sờ mấy giây, bỗng nhiên ngồi thẳng lên, hai tay đặt trên vai Hạ Tử Trọng, trừng lớn hai mắt cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Anh nói là bởi vì em nên… anh… em…” Đầu óc của cậu có chút hỗn loạn, nếu chiếu theo lời Hạ Tử Trọng thì là anh ấy có tình cảm với mình đầu tiên cho nên mới giao du với người nhìn khá giống mình?
Hạ Tử Trọng lúng túng ho khan một cái, nghiêng đầu sang một bên: “Ừm… phải…” Dừng một chút, hình như cảm thấy mình giải thích không được rõ ràng, nếu hôm nay đã mở đầu, vậy nói rõ là tốt nhất: “Anh nhớ lúc trước chúng ta ở trường học, sau lần kia mới phát giác được mình có khả năng thích nam sinh. Sau khi tốt nghiệp đại học đi họp lớp mới gặp Đới Quân…” Nói xong, liền thở dài một cái, nhìn Phương Hách vẫn còn đang ngạc nhiên, cười khổ nói: “Nó với em hoàn toàn khác nhau, nói đến anh cũng thấy mất mặt, sau này phát hiện nó bắt cá nhiều tay liền đá nó…”
Cái vòng kia cực kì rối loạn, hắn đối với cuộc sống đó không có hứng thú, cho dù thích đàn ông, hắn cũng muốn tìm một người có thể sống cùng mình thật dài thật lâu. Đới Quân rõ ràng rất thích chơi với mấy người như vậy, đối với trinh tiết, trung trinh hoàn toàn xem thường.
Phương Hách sửng sốt đến nửa ngày, mới dưới tầm mắt lo lắng của Hạ Tử Trọng ôm lấy hắn, nắm tay không dám dùng lực vỗ mấy cái lên lưng hắn: “Em quả thật… đần muốn chết! Sao lúc trước lại không dám đi gặp anh chứ…”
Hạ Tử Trọng bật cười lần thứ hai đem cậu ôm vào trong lòng, an ủi: “Là anh dốt nát, nếu như ngay từ đầu đáp ứng em…”
Phương Hách lắc đầu một cái, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên: “Này không phải lỗi của anh, mỗi lần đi ngang nhà anh em đều sợ gặp phải anh…”
“Nhà anh?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút: “Em biết nhà anh?” Lúc cấp ba, Phương Hách biết tên hắn, biết lớp hắn, chỗ ngồi của hắn, cái này không có gì ngạc nhiên – tùy tiện tìm bạn học của hắn hỏi thăm một chút liền biết, nhưng lúc đó không có mấy người đi ngang qua nhà hắn, cậu làm sao biết được?
Phương Hách sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh cho rằng em vì sao biết anh?”
Chẳng lẽ không phải lúc cấp ba sao?
Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ quên mất cái gì, chẳng lẽ trước đó mình đã gặp Phương Hách? Nhưng sao hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì hết vậy?
“Tử Trọng, ăn cơm, một hồi em muốn đi bơi.” Phương Hách hai tay nâng chén cơm của Hạ Tử Trọng, đưa đến trước mặt hắn, còn cố ý nháy mắt, mang theo gương mặt cười xấu xa.
Khóe miệng Hạ Tử Trọng co quắp nhận cơm: “Em… chúng ta trước năm lớp 12 … biết nhau?” Hắn vốn là muốn hỏi “Chúng ta trước năm lớp 12 có gặp nhau hả?” nhưng không dám nói.
“Anh nếu quên mất…” Phương Hách ngậm cái muỗng nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy thì phạt anh tự nhớ!” Nói xong, múc một muỗng bự có cơm tẻ hòa lẫn với rau cải dầu và thịt ba chỉ cùng lạp xưởng, mất công tốn sức mà đưa vào trong miệng, mơ hồ nói: “Tí nữa em muốn đi bơi.”
Vậy thì đi bơi!
Biết rõ ký ức càng xoắn xuýt càng không thể nhớ, Hạ Tử Trọng quyết định đem chuyện này tạm thời gác qua một bên, xem mỹ nhân mặt quần bơi lượn trước mặt mới là quan trọng nhất!
Bất quá, nói đi nói lại, mãi đến khi hắn chết mới nhớ được Phương Hách là học đệ thổ lộ lúc đó. Chẳng lẽ đời này phải chờ tới khi mình xuống lỗ mới nhớ tới lúc gặp hồi xa xưa nữa hả?
Hình như mình già thật rồi? Nếu không sao lại quên cậu những hai lần? Mình thật không xứng đáng làm một ông chồng tốt!
Người nào đó sau khi yên lặng quyết định sẽ đối với người mình yêu tốt hơn n lần, hy vọng có thể sớm ngày nhớ tới ký ức bị mình lãng quên trong trí óc…
Ánh mặt trời chói chang chiếu trên bờ cát trắng, gió nhẹ thổi lất phất hàng dừa bên bờ, lá cây phát ra tiếng vang sàn sạt. Biển xanh lam, nước trong suốt có thể nhìn thấy rặng san hô mỹ lệ bên dưới, từng đàn cá nhỏ tung tăng bơi lượn.
Hạ Tử Trọng và Phương Hách đã thay quần bơi, mang đồ tới cạnh biển, bởi vì không có giỏ cá nên bọn họ quyết định lấy mấy cái rổ nhựa để đựng, kể cả cái xẻng nhỏ cũng nhét hết lên thuyền.
Bất quá lúc này hai người không muốn chèo thuyền, mà chuẩn bị đi lặn.
Trải qua mấy ngày tinh thần cao độ, liên tục khẩn trương ra ngoài thu thập đồ, không thể không nói, không gian này như một thắng cảnh nghỉ phép, có thể làm người ta thả lỏng.
Hơn nữa thắng cảnh này, cũng không cần phải lo lắng vấn đề người đông như mắc cửi. Ô nhiễm môi trường, một điểm càng khiến người ta thoải mái chính là – thánh địa nghỉ phép này cho mang theo người, muốn vào bất cứ lúc nào cũng có thể!
Kỹ thuật bơi lội của hai người như nhau, không đến nỗi vào nước là chìm. Bởi vì không có đồ lặn, cho nên hai người chỉ có thể vừa bơi vừa nín thở lặn thử. Lúc mới bắt đầu không thích ứng được, đến lúc sau thì có thể dùng xẻng nhỏ đào bào ngư lớn dưới đáy ra, tiến bộ không thể bảo là chậm.
Bãi biển gần bờ rất cạn, thích hợp cho người mới học luyện tập, bắt ốc, hai người chơi đến khi ánh dương chạm biển, mới nhấc cái rổ hi hi ha ha trở về – ngày hôm nay đi bơi, tắm nắng nên cả hai không dùng thuyền và lưới đánh cá.
Phương Hách ướp mẻ hải sản tươi mới, Hạ Tử Trọng phụ trách nhóm bếp. Các thứ đều đã dọn xong là tới lúc ăn đồ nướng, Hạ Tử Trọng bấy giờ mới nhớ tới: “Anh đi ra ngoài xem thử có chuyện gì hay không.” Hôm nay là ngày thứ nhất bọn họ trở lại, theo lý thuyết cần phải đi nộp tiền thuê, bất quá hai người khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, liền bơi tới quên luôn thời gian, chỉ có thể kéo qua ngày hôm sau.
“Đi đi, mấy cái này chín nhanh lắm.” Phương Hách quạt quạt bếp than, đây là…… không biết từ khi nào, lần thứ mấy thu được.
Hạ Tử Trọng lướt ra khỏi không gian, hắn còn chưa kịp đi ra ngoài hòm thư, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng ‘ầm ầm, ‘đùng đùng’, cùng với âm thanh kêu la.
Đầu tiên là sững sờ, hắn vội đi tới cửa sổ, đây là khu biệt thự trong căn cứ, lẽ nào tang thi đánh đến đây rồi?
Kéo một góc màn cửa sổ ra, lại không thấy rõ tình huống bên ngoài. Hạ Tử Trọng xoay người đi tới cầu thang, chạy thẳng lên sân thượng lầu ba, đi qua bể bơi trống rỗng (những ngày tháng này nước uống còn không có, ai mà giàu tới mức đi đổ nước vào bể bơi?) đi về phía âm thanh truyền tới.
Cách một lối đi, căn biệt thự ở đầu đường có mấy người đang tranh chấp muốn đánh nhau. Một hồi điện xèn xẹt, một hồi tiếng sấm, một hồi hỏa thiêu, một hồi dội nước, một hồi băng hoa tỏa ra, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, đầu đường bên kia có mấy thân ảnh rất chật vật, đang vừa chạy vừa rút lui tới chỗ này, một người trong đó giơ tay lên, mấy phiến băng liền phóng ra.
Băng hệ dị năng, Ellen?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.