Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 37: Hợp tác? Vật tư chỉ có thể cho phân nửa.
Nhữ Phu Nhân
26/11/2015
Tiêu Tử Lăng nhìn một đống tinh hạch nhỏ trước mắt, thầm muốn mắng bản thân là heo. Tu dưỡng một đoạn thời gian dài như thế, vậy mà chưa từng nghĩ qua lợi dụng tinh hạch để tu luyện Thanh Tâm Thuật.
Tinh hạch của tiểu đội là do người chuyên trách thống kê sau cùng thống nhất lại rồi dựa theo cống hiến phân phối, một tuần một lần. Tiêu Tử Lăng gia nhập tiểu đội đã qua nửa tháng, cũng lấy được hai lần tinh hạch. Đẳng cấp tinh hạch đều là cấp 0 kém nhất, điều này cũng không có biện pháp nào, dù sao thời gian tương đối ngắn, cũng không nhiều tang thi tiến hóa, tang thi lúc đầu thanh lý cơ bản đều là tang thi bình thường, bất quá số lượng vẫn tương đối nhiều. Khi lần đầu tiên Tiêu Tử Lăng lấy được đến tay là lúc đang bị thương nằm trên giường, không có việc gì có thể làm cậu chỉ có thể buồn chán đếm tinh hạch giết thời gian, vì vậy cậu biết rõ tinh hạch tổng cộng có 79 viên.
Đương nhiên tiểu đội cũng từng giết qua tang thi tiến hóa, bất quá loại tinh hạch đó là dựa theo người nào giết thì người đó được phân phối, đây cũng là nguyên nhân Sở Chích Thiên ở bến tàu trực tiếp giao trả tinh hạch của tang thi hệ tinh thần cho Tiêu Tử Lăng.
Lúc đó Tiêu Tử Lăng đếm xong tinh hạch đã vứt chúng nó vào không gian, sau đó bởi vì vẫn luôn tu luyện Thanh Tâm Thuật với nghiên cứu thủy cầu, liền quên sạch sẽ mấy tinh hạch được cho đó. Nếu không phải ngày hôm nay muốn chỉnh lý không gian của mình một chút, sợ rằng không biết bao lâu sau mới có thể nhớ tới những tinh hạch này.
Tác dụng của tinh hạch chỉ nhằm vào người thức tỉnh, chỉ có người thức tỉnh mới có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch chuyển biến thành năng lực thức tỉnh của mình. Trên một trình độ rất lớn nào đó Tiêu Tử Lăng quên những tinh hạch này cũng bởi vì dị năng tốc độ của cậu đã bị phế, tiềm thức cho rằng những tinh hạch này đã vô dụng đối với cậu.
May mắn khi Tiêu Tử Lăng nhìn đến những tinh hạch này, tuyệt không cố chấp cho rằng vô dụng, trái lại hiếu kỳ thử một chút. Cậu cầm tinh hạch vận chuyển Thanh Tâm Thuật, không ngờ tới lần thí nghiệm này cho cậu một kinh hỉ thật to. Thanh Tâm Thuật vậy mà cũng có thể hấp thu năng lượng của những tinh hạch này, bất quá luồng năng lượng đó tuyệt không phải được Thanh Tâm Thuật chuyển thành linh lực dự trữ trong đan điền, mà tuyệt đại bộ phận được mắt phải mù hấp thu vào, chỉ có một phần rất rất nhỏ được hai chân thong thả hấp thu.
Thoạt nhìn mắt phải trước đây hấp thu bệnh độc biến dị, cũng đã thuộc về hàng ngũ thức tỉnh, vì vậy năng lượng của tinh hạch hữu hiệu đối với nó, mà Linh Nhãn mắt trái dựa vào Thanh Tâm Thuật luyện thành, lại không có cảm giác đối với năng lượng của tinh hạch. Cùng đạo lý, muốn đề thăng năng lực thủy cầu mà cậu luyện thành cũng không cách nào mượn năng lượng của tinh hạch.
Phát hiện bất ngờ này khiến cho Tiêu Tử Lăng lâm vào trong sự mừng như điên, điều này chứng minh mắt phải với hai chân của cậu có hy vọng khôi phục, đặc biệt là mắt phải, hiện tại có thể hấp thu lượng lớn năng lượng tinh hạch, có phải đại biểu thời gian khôi phục không có dài như trong tưởng tượng hay không?
Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây liền kích động, mắt thấy hồi phục thị lực có hi vọng làm sao còn kiềm chế được, trực tiếp cầm hai viên tinh hạch, tiếp tục suy tưởng tu luyện Thanh Tâm Thuật, để cho mắt phải tận lực hấp thu nhiều năng lượng tinh hạch.
Bên này Tiêu Tử Lăng đang nỗ lực hấp thu năng lượng của tinh hạch, kỳ vọng mắt phải sớm ngày hồi phục thị lực. Mà bên kia Sở Chích Thiên lúc này đã dẫn đội tới trung tâm phân phối hậu cần, tuy rằng đã thanh lý đàn tang thi ngoại vi, nhưng Sở Chích Thiên tuyệt không tiến vào bên trong, nguyên nhân là ở trước mặt anh có thêm vài đội khách nhân không mời tự đến.
Những người đó xuất hiện vào lúc tiểu đội Sở Chích Thiên vừa mới thanh lý xong tang thi ngoại vi, tổng cộng có ba đội nhân mã, dường như là đã trải qua thương lượng rồi đồng thời xuất hiện. Phân ra đứng thành hình tam giác, ẩn ẩn vây quanh tiểu đội Sở Chích Thiên vào trong.
Sở Chích Thiên thấy thế chẳng qua chỉ kêu tiểu đội tạm dừng hành động, cẩn thận phòng bị chờ đợi mệnh lệnh. Vật tư nằm ở đó sẽ không chạy, Sở Chích Thiên tuyệt không sốt ruột.
Có lẽ thấy tiểu đội Sở Chích Thiên một bộ dáng trầm ổn, ba đội nhân mã không bao lâu sau liền không chịu nổi, lần lượt tới gần tiểu đội Sở Chích Thiên, sau cùng chỉ dừng lại ở cự ly mấy chục mét, bọn họ lần lượt phái người qua yêu cầu đàm phán hiệp thương với Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên thế mới biết ba đội nhân mã này là mấy đoàn đội người sống sót tương đối lớn xung quanh bọn họ.
Lần lượt là đội tự cứu đến từ nhà trọ Cảnh Thiên, tiểu đội Hữu Đồ của quán cà phê internet Hữu Đồ, còn lại chính là đội Hắc Báo của công ty Thân Lục.
Nhà trọ Cảnh Thiên giống với tiểu đội Sở Chích Thiên đều là đội ngũ thuộc về tự cứu tổ chức nên, dẫn đội kêu Khổng Nhất Phàm, một người thức tỉnh hệ thổ.
Tiểu đội Hữu Đồ cơ bản là người may mắn còn sống sót trong quán cà phê internet, dẫn đội chính là ông chủ của Hữu Đồ Hà Khải Phong, trước mắt chưa rõ có phải người thức tỉnh hay không, bởi vì ra mặt đều là phó đội của bọn họ, quản lý của quán cà phê internet Hữu Đồ Tả Khôn, một người dị năng hệ hỏa ít nhất cấp 2.
Công ty Thân Lục nói dễ nghe là một công ty, kỳ thực là một tổ chức phi pháp, dẫn đội đương nhiên là lão đại của bọn họ kêu Lưu Thiệu Long, là một người dị năng hệ phong cấp hai. Trong ba đội này mạnh nhất đương nhiên là đội Hắc Báo của công ty Thân Lục, chỉ thủ hạ thôi thì đã gần 30 người, nghe nói có phân nửa đều là người thức tỉnh.
Loại chuyện đàm phán này, Sở Chích Thiên căn bản sẽ không quản, vì vậy Trần Cảnh Văn thay thế anh tham dự cái gọi là hội nghị liên minh bốn vùng này. Nội dung hội nghị rất đơn giản, hy vọng có thể hợp tác tập thể, cùng nhau tiến công nơi đây, sau đó dựa theo thực lực phân phối vật tư bên trong.
Trần Cảnh Văn tuyệt không nói thêm gì trong đàm phán, không tán thành cũng không phản đối, chỉ mang theo vẻ mặt nụ cười ôn hòa nghe, hành vi thái độ này khiến cho ba đội khác có một loại cảm giác thất bại đánh bị bông, sau cùng Lưu Thiệu Long bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp thả lời cay độc, nếu không muốn hợp tác, thì đừng trách bọn họ không khách khí.
Trần Cảnh Văn lúc này mới mỉm cười tỏ rõ quyền sở hữu vật tư hẳn nên là ai có khả năng thì lấy, nếu ba đội có thực lực như vậy, tiểu đội của bọn họ nguyện ý nhường cho ba đội đi đầu, nếu thành công đánh bại con tang thi hệ hỏa cấp ba kia, tiểu đội của bọn họ sẽ trực tiếp lui lại, tuyệt đối không chiếm một chút vật tư bên trong. . . Nhưng nếu không thành công, như vậy tiểu đội của bọn họ sẽ ‘làm người không nhường’.
Lời này khiến cho đội trưởng của ba đội kia xuống không được đài, sở dĩ vật tư nơi đây vẫn luôn không bị lấy đi, chính bởi vì con tang thi đó chặn bước chân của bọn họ, tuy rằng bọn họ đều đã được xem như là người dị năng cấp 2, thế nhưng chênh lệch thực lực một cấp tuyệt không phải đơn giản như nhiều hơn một số, mỗi khi đề thăng một cấp, thực lực sẽ tăng trưởng gấp đôi, đây cũng là nguyên nhân bọn họ bó tay chịu trói với con tang thi cấp ba đó.
Thấy Trần Cảnh Văn tuy rằng nói chuyện tao nhã, nhưng sự cường ngạnh trong nội tâm lại không cho phép nghi ngờ, bọn họ bất đắc dĩ chỉ đành buông tư thái xuống, để cho Trần Cảnh Văn nói ra điểm mấu chốt hợp tác của bọn họ.
Thấy thái độ của ba người trở nên thành khẩn, lúc này Trần Cảnh Văn mới nói ra phân nửa vật tư bên trong sẽ thuộc về bọn họ, mà phân nửa còn lại của ba đội bọn họ tùy bọn họ an bài, những lời này trực tiếp khiến cho ba người bọn họ thổ huyết, vốn còn muốn cắt xén vật tư của đội ngũ Sở Chích Thiên, không ngờ tới lần này trái lại để cho đội ngũ Sở Chích Thiên cầm đi phân nửa, điều này sao có thể để cho bọn họ nuốt xuống được.
Bất quá Trần Cảnh Văn cũng không có nhàn tình dây dưa với bọn họ, trực tiếp cáo biệt đi, có thể tiếp thu thì hợp tác một phen, nếu không thể. . . Trần Cảnh Văn không ngại ngồi xem long hổ đấu.
Sở dĩ Trần Cảnh Văn lớn mật như vậy, là vì biết rõ ba đội đó không có khả năng thả tay đối phó tiểu đội của bọn họ, nguyên nhân lớn nhất trong đó là có Sở Chích Thiên ở đây, Sở Chích Thiên hệ lôi điện ở ngày đầu tiên của ngày diệt vong đã lấy lực sát thương cường đại đắp nặn ra hình tượng của một cường giả mạt thế, điều này không thể nghi ngờ khiến cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng những người đó đều đã tiến hóa đến cấp 2, nhưng bọn họ không rõ Sở Chích Thiên đã tiến hóa đến cấp mấy, cho dù đều là cấp 2 giống bọn họ, hệ lôi điện cũng không phải thứ những người dị năng bình thường như bọn họ có thể chống lại.
Còn có một nguyên nhân, hiện tại chẳng qua chỉ là thu thập vật tư, còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống, bọn họ hạ không được nhẫn tâm để cá chết lưới rách. Lại nói Trần Cảnh Văn vẫn còn lưu lại chỗ trống, ít nhất còn có phân nửa vật tư để cho bọn họ phân. Dựa theo quy mô nơi đây, cho dù phân nửa cũng đã béo đến mức nổi bong bóng.
Quả nhiên không bao lâu sau, lão đại của ba đội tự mình đi qua, đồng ý điều kiện của Trần Cảnh Văn, nhưng đề xuất phải hành động cùng nhau.
Trần Cảnh Văn biết mục đích bọn họ đề xuất hành động cùng nhau là vì muốn hiểu rõ thực lực chân chính của Sở Chích Thiên, nhưng Trần Cảnh Văn vẫn đáp ứng.
Trần Cảnh Văn tuyệt không lo lắng điều này, thực lực chân chính của Sở Chích Thiên? Ngay cả anh cũng còn chưa rõ nữa là. Trên thế giới này ngoại trừ chính bản thân Sở Chích Thiên sợ rằng sẽ không còn người nào biết nữa.
Nghĩ tới đây trong đầu Trần Cảnh Văn đột nhiên hiện ra nụ cười ngại ngùng của Tiêu Tử Lăng. . . Đầu mi hơi hơi thắt chặt, có lẽ Tiêu Tử Lăng sẽ biết được một hai đi!
Tinh hạch của tiểu đội là do người chuyên trách thống kê sau cùng thống nhất lại rồi dựa theo cống hiến phân phối, một tuần một lần. Tiêu Tử Lăng gia nhập tiểu đội đã qua nửa tháng, cũng lấy được hai lần tinh hạch. Đẳng cấp tinh hạch đều là cấp 0 kém nhất, điều này cũng không có biện pháp nào, dù sao thời gian tương đối ngắn, cũng không nhiều tang thi tiến hóa, tang thi lúc đầu thanh lý cơ bản đều là tang thi bình thường, bất quá số lượng vẫn tương đối nhiều. Khi lần đầu tiên Tiêu Tử Lăng lấy được đến tay là lúc đang bị thương nằm trên giường, không có việc gì có thể làm cậu chỉ có thể buồn chán đếm tinh hạch giết thời gian, vì vậy cậu biết rõ tinh hạch tổng cộng có 79 viên.
Đương nhiên tiểu đội cũng từng giết qua tang thi tiến hóa, bất quá loại tinh hạch đó là dựa theo người nào giết thì người đó được phân phối, đây cũng là nguyên nhân Sở Chích Thiên ở bến tàu trực tiếp giao trả tinh hạch của tang thi hệ tinh thần cho Tiêu Tử Lăng.
Lúc đó Tiêu Tử Lăng đếm xong tinh hạch đã vứt chúng nó vào không gian, sau đó bởi vì vẫn luôn tu luyện Thanh Tâm Thuật với nghiên cứu thủy cầu, liền quên sạch sẽ mấy tinh hạch được cho đó. Nếu không phải ngày hôm nay muốn chỉnh lý không gian của mình một chút, sợ rằng không biết bao lâu sau mới có thể nhớ tới những tinh hạch này.
Tác dụng của tinh hạch chỉ nhằm vào người thức tỉnh, chỉ có người thức tỉnh mới có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch chuyển biến thành năng lực thức tỉnh của mình. Trên một trình độ rất lớn nào đó Tiêu Tử Lăng quên những tinh hạch này cũng bởi vì dị năng tốc độ của cậu đã bị phế, tiềm thức cho rằng những tinh hạch này đã vô dụng đối với cậu.
May mắn khi Tiêu Tử Lăng nhìn đến những tinh hạch này, tuyệt không cố chấp cho rằng vô dụng, trái lại hiếu kỳ thử một chút. Cậu cầm tinh hạch vận chuyển Thanh Tâm Thuật, không ngờ tới lần thí nghiệm này cho cậu một kinh hỉ thật to. Thanh Tâm Thuật vậy mà cũng có thể hấp thu năng lượng của những tinh hạch này, bất quá luồng năng lượng đó tuyệt không phải được Thanh Tâm Thuật chuyển thành linh lực dự trữ trong đan điền, mà tuyệt đại bộ phận được mắt phải mù hấp thu vào, chỉ có một phần rất rất nhỏ được hai chân thong thả hấp thu.
Thoạt nhìn mắt phải trước đây hấp thu bệnh độc biến dị, cũng đã thuộc về hàng ngũ thức tỉnh, vì vậy năng lượng của tinh hạch hữu hiệu đối với nó, mà Linh Nhãn mắt trái dựa vào Thanh Tâm Thuật luyện thành, lại không có cảm giác đối với năng lượng của tinh hạch. Cùng đạo lý, muốn đề thăng năng lực thủy cầu mà cậu luyện thành cũng không cách nào mượn năng lượng của tinh hạch.
Phát hiện bất ngờ này khiến cho Tiêu Tử Lăng lâm vào trong sự mừng như điên, điều này chứng minh mắt phải với hai chân của cậu có hy vọng khôi phục, đặc biệt là mắt phải, hiện tại có thể hấp thu lượng lớn năng lượng tinh hạch, có phải đại biểu thời gian khôi phục không có dài như trong tưởng tượng hay không?
Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây liền kích động, mắt thấy hồi phục thị lực có hi vọng làm sao còn kiềm chế được, trực tiếp cầm hai viên tinh hạch, tiếp tục suy tưởng tu luyện Thanh Tâm Thuật, để cho mắt phải tận lực hấp thu nhiều năng lượng tinh hạch.
Bên này Tiêu Tử Lăng đang nỗ lực hấp thu năng lượng của tinh hạch, kỳ vọng mắt phải sớm ngày hồi phục thị lực. Mà bên kia Sở Chích Thiên lúc này đã dẫn đội tới trung tâm phân phối hậu cần, tuy rằng đã thanh lý đàn tang thi ngoại vi, nhưng Sở Chích Thiên tuyệt không tiến vào bên trong, nguyên nhân là ở trước mặt anh có thêm vài đội khách nhân không mời tự đến.
Những người đó xuất hiện vào lúc tiểu đội Sở Chích Thiên vừa mới thanh lý xong tang thi ngoại vi, tổng cộng có ba đội nhân mã, dường như là đã trải qua thương lượng rồi đồng thời xuất hiện. Phân ra đứng thành hình tam giác, ẩn ẩn vây quanh tiểu đội Sở Chích Thiên vào trong.
Sở Chích Thiên thấy thế chẳng qua chỉ kêu tiểu đội tạm dừng hành động, cẩn thận phòng bị chờ đợi mệnh lệnh. Vật tư nằm ở đó sẽ không chạy, Sở Chích Thiên tuyệt không sốt ruột.
Có lẽ thấy tiểu đội Sở Chích Thiên một bộ dáng trầm ổn, ba đội nhân mã không bao lâu sau liền không chịu nổi, lần lượt tới gần tiểu đội Sở Chích Thiên, sau cùng chỉ dừng lại ở cự ly mấy chục mét, bọn họ lần lượt phái người qua yêu cầu đàm phán hiệp thương với Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên thế mới biết ba đội nhân mã này là mấy đoàn đội người sống sót tương đối lớn xung quanh bọn họ.
Lần lượt là đội tự cứu đến từ nhà trọ Cảnh Thiên, tiểu đội Hữu Đồ của quán cà phê internet Hữu Đồ, còn lại chính là đội Hắc Báo của công ty Thân Lục.
Nhà trọ Cảnh Thiên giống với tiểu đội Sở Chích Thiên đều là đội ngũ thuộc về tự cứu tổ chức nên, dẫn đội kêu Khổng Nhất Phàm, một người thức tỉnh hệ thổ.
Tiểu đội Hữu Đồ cơ bản là người may mắn còn sống sót trong quán cà phê internet, dẫn đội chính là ông chủ của Hữu Đồ Hà Khải Phong, trước mắt chưa rõ có phải người thức tỉnh hay không, bởi vì ra mặt đều là phó đội của bọn họ, quản lý của quán cà phê internet Hữu Đồ Tả Khôn, một người dị năng hệ hỏa ít nhất cấp 2.
Công ty Thân Lục nói dễ nghe là một công ty, kỳ thực là một tổ chức phi pháp, dẫn đội đương nhiên là lão đại của bọn họ kêu Lưu Thiệu Long, là một người dị năng hệ phong cấp hai. Trong ba đội này mạnh nhất đương nhiên là đội Hắc Báo của công ty Thân Lục, chỉ thủ hạ thôi thì đã gần 30 người, nghe nói có phân nửa đều là người thức tỉnh.
Loại chuyện đàm phán này, Sở Chích Thiên căn bản sẽ không quản, vì vậy Trần Cảnh Văn thay thế anh tham dự cái gọi là hội nghị liên minh bốn vùng này. Nội dung hội nghị rất đơn giản, hy vọng có thể hợp tác tập thể, cùng nhau tiến công nơi đây, sau đó dựa theo thực lực phân phối vật tư bên trong.
Trần Cảnh Văn tuyệt không nói thêm gì trong đàm phán, không tán thành cũng không phản đối, chỉ mang theo vẻ mặt nụ cười ôn hòa nghe, hành vi thái độ này khiến cho ba đội khác có một loại cảm giác thất bại đánh bị bông, sau cùng Lưu Thiệu Long bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp thả lời cay độc, nếu không muốn hợp tác, thì đừng trách bọn họ không khách khí.
Trần Cảnh Văn lúc này mới mỉm cười tỏ rõ quyền sở hữu vật tư hẳn nên là ai có khả năng thì lấy, nếu ba đội có thực lực như vậy, tiểu đội của bọn họ nguyện ý nhường cho ba đội đi đầu, nếu thành công đánh bại con tang thi hệ hỏa cấp ba kia, tiểu đội của bọn họ sẽ trực tiếp lui lại, tuyệt đối không chiếm một chút vật tư bên trong. . . Nhưng nếu không thành công, như vậy tiểu đội của bọn họ sẽ ‘làm người không nhường’.
Lời này khiến cho đội trưởng của ba đội kia xuống không được đài, sở dĩ vật tư nơi đây vẫn luôn không bị lấy đi, chính bởi vì con tang thi đó chặn bước chân của bọn họ, tuy rằng bọn họ đều đã được xem như là người dị năng cấp 2, thế nhưng chênh lệch thực lực một cấp tuyệt không phải đơn giản như nhiều hơn một số, mỗi khi đề thăng một cấp, thực lực sẽ tăng trưởng gấp đôi, đây cũng là nguyên nhân bọn họ bó tay chịu trói với con tang thi cấp ba đó.
Thấy Trần Cảnh Văn tuy rằng nói chuyện tao nhã, nhưng sự cường ngạnh trong nội tâm lại không cho phép nghi ngờ, bọn họ bất đắc dĩ chỉ đành buông tư thái xuống, để cho Trần Cảnh Văn nói ra điểm mấu chốt hợp tác của bọn họ.
Thấy thái độ của ba người trở nên thành khẩn, lúc này Trần Cảnh Văn mới nói ra phân nửa vật tư bên trong sẽ thuộc về bọn họ, mà phân nửa còn lại của ba đội bọn họ tùy bọn họ an bài, những lời này trực tiếp khiến cho ba người bọn họ thổ huyết, vốn còn muốn cắt xén vật tư của đội ngũ Sở Chích Thiên, không ngờ tới lần này trái lại để cho đội ngũ Sở Chích Thiên cầm đi phân nửa, điều này sao có thể để cho bọn họ nuốt xuống được.
Bất quá Trần Cảnh Văn cũng không có nhàn tình dây dưa với bọn họ, trực tiếp cáo biệt đi, có thể tiếp thu thì hợp tác một phen, nếu không thể. . . Trần Cảnh Văn không ngại ngồi xem long hổ đấu.
Sở dĩ Trần Cảnh Văn lớn mật như vậy, là vì biết rõ ba đội đó không có khả năng thả tay đối phó tiểu đội của bọn họ, nguyên nhân lớn nhất trong đó là có Sở Chích Thiên ở đây, Sở Chích Thiên hệ lôi điện ở ngày đầu tiên của ngày diệt vong đã lấy lực sát thương cường đại đắp nặn ra hình tượng của một cường giả mạt thế, điều này không thể nghi ngờ khiến cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng những người đó đều đã tiến hóa đến cấp 2, nhưng bọn họ không rõ Sở Chích Thiên đã tiến hóa đến cấp mấy, cho dù đều là cấp 2 giống bọn họ, hệ lôi điện cũng không phải thứ những người dị năng bình thường như bọn họ có thể chống lại.
Còn có một nguyên nhân, hiện tại chẳng qua chỉ là thu thập vật tư, còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống, bọn họ hạ không được nhẫn tâm để cá chết lưới rách. Lại nói Trần Cảnh Văn vẫn còn lưu lại chỗ trống, ít nhất còn có phân nửa vật tư để cho bọn họ phân. Dựa theo quy mô nơi đây, cho dù phân nửa cũng đã béo đến mức nổi bong bóng.
Quả nhiên không bao lâu sau, lão đại của ba đội tự mình đi qua, đồng ý điều kiện của Trần Cảnh Văn, nhưng đề xuất phải hành động cùng nhau.
Trần Cảnh Văn biết mục đích bọn họ đề xuất hành động cùng nhau là vì muốn hiểu rõ thực lực chân chính của Sở Chích Thiên, nhưng Trần Cảnh Văn vẫn đáp ứng.
Trần Cảnh Văn tuyệt không lo lắng điều này, thực lực chân chính của Sở Chích Thiên? Ngay cả anh cũng còn chưa rõ nữa là. Trên thế giới này ngoại trừ chính bản thân Sở Chích Thiên sợ rằng sẽ không còn người nào biết nữa.
Nghĩ tới đây trong đầu Trần Cảnh Văn đột nhiên hiện ra nụ cười ngại ngùng của Tiêu Tử Lăng. . . Đầu mi hơi hơi thắt chặt, có lẽ Tiêu Tử Lăng sẽ biết được một hai đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.