Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 156: Không gian? Có lẽ là một vật sống?

Nhữ Phu Nhân

26/11/2015

Sở Chích Thiên thấy chợ đêm rất u ám, dù sao chỉ là mượn đèn đường bên trong tường vây, thế nhưng người ở chợ đêm lại không ít, anh không cần suy nghĩ trực tiếp kéo tay Tiêu Tử Lăng lại. Đối mặt ánh mắt hồ nghi của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên nói đơn giản sáng tỏ: “Nhiều người.”

Tiêu Tử Lăng nghe vậy trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy tay trắng trắng mập mập của mình được bàn tay to của Sở Chích Thiên nắm gắt gao, nhiệt độ mà lòng bàn tay truyền qua, có một loại cảm giác an toàn khó diễn tả, loại bi thương tích tụ vốn khi tiến vào nơi đây thoáng cái tan hết. Cậu nhịn không được nắm lại tay lão đại một chút, dẫn tới ánh mắt khó hiểu của Sở Chích Thiên.

Đón ánh mắt của Sở Chích Thiên, chính là một nụ cười ngọt ngào của Tiêu Tử Lăng, một chữ “Ừm” nhẹ nhàng trong miệng, để biểu đạt tâm tình sung sướng của cậu lúc này.

Dưới dư quang của ánh đèn mông lung, nụ cười của Tiêu Tử Lăng vậy mà khiến cho Sở Chích Thiên cảm thấy tâm thần rung động, anh vội vàng quay đầu đi chỗ khác, đôi tai bị mái tóc bạc che khuất, đã đỏ bừng một mảnh. Về sau Sở Chích Thiên từng nghĩ, có phải chính là vào lúc này đã bị Tiêu Tử Lăng mê hoặc hay không?

Hai người tuyệt không nhiều lời, tay trong tay theo dòng người đi xem qua từng sạp từng sạp, thường thường ánh mắt đan xen, tự có một luồng ấm áp ở trong đó. Lúc này hai người tuyệt không chú ý tới, sự tương tác giữa bọn họ, bị người ở bên trong tường vây chú ý tới.

Trên nhà cao tầng không xa bên trong tường vây, một nhóm người đang ngắm nhìn nơi đây.

Người dẫn đầu, đột nhiên hử một tiếng, tỏ ý đàn em bên cạnh đưa kính viễn vọng qua. Gã dùng kính viễn vọng nghiêm túc nhìn, lúc này mới buông xuống nói: “Đôi không biết là người yêu hay là vợ chồng xuất hiện trong chợ đêm kia, trước đây chưa thấy qua, là mới tới?”

Đàn em bên cạnh nhanh chóng dùng kính viễn vọng thăm dò. Chỉ chốc lát sau đã tìm được đôi người theo như lời lão đại nhà mình, chỉ thấy một nam nhân anh tuấn tri kỷ bảo hộ một cô gái đáng yêu, ngăn trở dòng người sát qua cho cô, xem ra hẳn là một đôi vợ chồng son. Hơn nữa quả nhiên rất lạ mặt. Vì vậy hắn đáp: “Tín ca, hẳn là mấy ngày nay mới tới.”

“Cô gái kia rất đáng yêu a.” Tín ca nhàn nhạt nói.

Đàn em của gã như thế nào không rõ lời ngầm của lão đại nhà mình, vì vậy cười nịnh nọt nói: “Tín ca. Em lập tức trói cô gái đó lại đây.”

Tín ca khoát khoát tay nói: “Không vội, xem xem trước rồi nói.” Cô gái đó rõ ràng khác với những nữ nhân mà gã hưởng dụng ở dĩ vãng, khuôn mặt thanh thuần cười ngọt ngào với nam nhân kia vậy mà tự có một loại mị lực kỳ lạ hoặc người, khiến cho gã tim đập thình thịch. Mà cô gái mặt mày đưa tình không tiếng động đối với nam nhân của cô, giơ tay nhấc chân không một cái không mang theo mị ý, gã còn muốn xem xem rồi tận tình cảm thụ một chút.

Nếu lão đại nói như vậy, làm đàn em đương nhiên không dám nhiều lời. Nhưng cho dù như thế, tên đàn em kia cũng lặng lẽ phân phó xuống, kêu người phía dưới chú trọng đôi vợ chồng nhỏ kia, đừng để cho bọn họ biến mất không thấy nữa.

Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng chỉ tùy tiện xem xem, dù sao nơi đây chỉ là địa phương người sống sót tầng dưới chót nhất đổi vật phẩm. Không có thứ gì đặc biệt trân quý xuất hiện, gần như đều là thứ rất bình thường. Như súng ống đạn dược các loại gì gì đó mà người ban nãy nói đến, căn bản không có bóng dáng, nghĩ chắc cũng không có khả năng xuất hiện quang minh chính đại, khẳng định phải có con đường nào đó mới được.

Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ đầy mặt nhìn những sạp đó, kỳ thực nội tâm cậu càng ngày càng khẩn trương, cậu biết rõ tiếp qua mấy sạp hàng nữa, chính là sạp của sư phụ kiếp trước của cậu. Khi cậu đang muốn tiếp tục đi đến sạp hàng tiếp theo, đột nhiên ngực của cậu nóng lên. Một thanh âm cực độ khát vọng đang điên cuồng huyên náo trong đầu. Tiêu Tử Lăng biết đó là gì, bởi vì trong đầu tự động giải đáp cho cậu, đó là không gian trữ vật của cậu đang hô hoán.



Dị biến này khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng vô cùng giật mình, cậu vốn tưởng rằng không gian trữ vật chỉ là một khí cụ, một vật chết mà thôi, làm sao ngờ đến cậu căn bản nghĩ sai rồi. Không gian này rõ ràng không tầm thường, có lẽ là một vật sống cũng nói không chừng? Như vậy xem ra trước đây không gian tĩnh mịch một mảnh, không có bất kỳ phản ứng nào là bởi vì cơ duyên chưa tới.

Trong lòng Tiêu Tử Lăng rất quấn quýt, xem ra cậu quả nhiên không phải một chủ nhân xứng chức, mắt phải biến dị của mình cậu không hiểu, tính chất bá đạo của Thanh Tâm Thuật cậu cũng đồng dạng không hiểu, hiện tại ngay cả không gian vốn không có chỗ kỳ diệu nào cũng trở nên khiến cho cậu không hiểu ra sao. Vì sao sau khi cậu sống lại, bàn tay vàng được mang đến đều kỳ lạ quái dị như vậy chứ? Hy vọng lúc này có thể để cho cậu xâm nhập hiểu rõ được không gian trữ vật của mình, để cho người làm chủ nhân mình đây có thể bảo lưu được một chút mặt mũi.

Tiêu Tử Lăng lập tức dừng lại bước chân, kéo Sở Chích Thiên đang chuẩn bị đi tới trước lại, tỏ ý đến sạp kia nhìn một cái.

Hai người đi qua, phía trước sạp này không có người nào dừng lại bước chân xem, bởi vì đều là một số vật nhỏ hiếm lạ cổ quái không rõ tính chất. Lúc này nhân loại thiếu thức ăn, mà người sống sót tầng dưới chót không có lương thực dư thừa đi đổi loại vật nhỏ không dùng được thế này, bởi vậy việc làm ăn tuyệt không tốt.

Chủ sạp cuộn thân thể, bên ngoài là một bộ áo bông rách che bản thân lại kín kín kẽ kẽ, trên đầu đội chiếc mũ rách hình tròn ép tới rất thấp, hoàn toàn thấy không rõ dung mạo ngũ quan. Điều này cũng rất bình thường, vì phòng ngừa bị người khác có tâm chú ý, các chủ sạp đại đa số đều làm sự che giấu tương đồng.

Tiêu Tử Lăng ngồi xổm xuống, như có hứng thú nhất nhất lật xem những thứ trên sạp, vẻ mặt cậu nghi hoặc dường như đang nghiên cứu những vật nhỏ này đến tột cùng là thứ gì. Mà Sở Chích Thiên thì vẻ mặt thản nhiên nhìn Tiêu Tử Lăng, nhưng sự sủng nịch trong mắt lại rõ ràng, anh kiên trì đứng ở một bên chờ Tiêu Tử Lăng.

Chủ sạp hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, có lẽ dung mạo của Tiêu Tử Lăng thập phần có tính lừa dối, vậy mà không có ngăn lại cậu lộn xộn sờ loạn.

Tiêu Tử Lăng lật mấy cái, rốt cục có một hạt châu tròn khi nắn trong tay, không gian liền xao động lên. Thoạt nhìn chính là cái này khiến cho không gian mất đi bình tĩnh, triệt để bại lộ bản tính của nó. Đương nhiên Tiêu Tử Lăng tuyệt không chỉ chọn cái này, cậu còn chọn mấy vật trang sức nhỏ khác cậu cảm thấy không tồi, trong đó có một vật hình trứng màu tím, thoạt nhìn dường như là bằng ngọc, nhưng sờ lên lại không có cảm giác băng lãnh như ngọc, trái lại có một loại co dãn, thật giống như là do một loại plastic mềm chế tạo thành. Lý do Tiêu Tử Lăng nhìn trúng cái này là vì trong màu tím vậy mà có mấy đường cong màu vàng kim, thoáng nhìn thì có cảm giác như thiểm điện phá không mà ra, điều này làm cho cậu cảm thấy rất xứng với lão đại nhà mình.

Còn có mấy thứ đều là ngọc mà không phải ngọc, dường như kim loại mà không phải kim loại, nghĩ chắc hẳn là đồ giả giá rẻ làm ra từ sản xuất công nghiệp ở niên đại bình an đi, nhưng thắng ở chỗ làm tương đối tinh tế, thoạt nhìn rất dễ chịu, Tiêu Tử Lăng không chê bỏ là được.

Chọn lựa lấy mấy món, lúc này Tiêu Tử Lăng mới hỏi: “Cái này đổi sao?”

Chủ sạp đè đè mũ thấp giọng nói: “Tôi chỉ cần thức ăn.”

Tiêu Tử Lăng chuyển đầu nhìn về phía lão đại nhà mình, rõ ràng là đánh chủ ý ôm bắp đùi của kim chủ, muốn kêu lão đại nhà mình trả tiền cho cậu.

Sở Chích Thiên nhịn không được lắc đầu, thứ trong không gian của tên nhóc này cũng không ít, không biết làm sao lại nuôi thành loại tính cách keo kiệt chỉ có vào mà không có ra thế này (kết quả của việc đói đến sợ ở kiếp trước). Bất quá chút yêu cầu nhỏ đó của đàn em nhà mình anh sẽ không cự tuyệt, anh cũng sủng được. Vì vậy anh thấp giọng hỏi: “Muốn thứ gì?”



Chủ sạp nuốt nuốt nước miếng, lúc này mới chần chừ nói: “Năm bao mì ăn liền, nếu không, bốn bao cũng được.”

Sở Chích Thiên lắc lắc đầu nói: “Mì ăn liền không có, dùng cái này có được?” Nói xong anh móc ra ba bao bánh bích quy áp súc từ trong túi đưa qua.

Chủ sạp lấy thế sét đánh không kịp bưng tai để ba bao bánh bích quy áp súc kia vào trong áo bông rách của mình, còn không quên thăm dò trái phải một phen, phát hiện không có người chú ý tới, lúc này mới yên lòng.

Tiêu Tử Lăng khó chịu, lão đại nhà mình thực sự quá hào phóng rồi, cậu cũng không muốn bị người chiếm tiện nghi, vì vậy chỉ chỉ mấy món đồ trong đó nói với chủ sạp: “Thứ tôi cho lớn hơn giá cả ông ra, lấy thêm mấy thứ này đi.”

Động tác tính toán chi li này của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên có chút xấu hổ, bất quá anh không nói gì, sự cần kiệm tiết kiệm của đàn em nhà mình tóm lại là chuyện tốt, anh cũng không thể đả kích.

Chủ sạp nghe thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng, không sao cả xua tay nói: “Cầm đi đi.” Phải biết rằng mấy thứ này đều là hắn tìm ra ở trong tầng hầm của hộ gia đình nào đó, vốn còn tưởng rằng mấy thứ này có chút giá trị, khi đến căn cứ đặc biệt lấy đổi chút đồ, lại được cho biết đều là vật phỏng chế, không có bất kỳ giá trị nào. Vốn hẳn là trực tiếp vứt đi, nhưng lại có chút luyến tiếc, vì vậy đến nơi đây bày sạp xem vận khí, không ngờ tới liên tục mấy ngày không người hỏi thăm, khi bản thân cũng muốn từ bỏ, lại bất ngờ gặp được người có hứng thú, hắn đương nhiên không ngại yêu cầu của đối phương.

Hắn nhìn nhìn mấy thứ còn lại, căn bản không có hứng thú lấy lại, thấy hai người này có chút hứng thú liền hỏi: “Mấy thứ khác nếu hai người còn có hứng thú, thì cho thêm hai bao nữa đi. . .” Có lẽ cảm thấy bản thân nói quá thách, vì vậy sửa lời, “Một bao cũng được, toàn bộ lấy đi đi.”

Tiêu Tử Lăng vừa nghe, lập tức nói với lão đại nhà mình: “Cho em một bao.” Sở dĩ cậu tự mình đòi Sở Chích Thiên, là sợ Sở Chích Thiên thoáng cái hào phóng trực tiếp vứt hai bao bánh bích quy áp súc qua. Phải biết rằng mạt thế, thức ăn rất trân quý, lão đại nhà mình phải nuôi nhiều người với sủng vật như vậy, mình nhất định phải giúp anh ta giữ, không thể để cho anh ta tiêu xài lung tung như thế.

Sở Chích Thiên làm sao không biết dụng ý của Tiêu Tử Lăng, ánh mắt khinh bỉ đó đã lộ rõ ý nghĩ của Tiêu Tử Lăng rồi. Anh gãi gãi mi tâm, không nói gì chuyển một bao bánh bích quy áp súc qua. Không ngờ tới hình tượng của anh ở trong cảm nhận của Tiêu Tử Lăng kém đến mức này a, vậy mà bị tên nhóc này cho rằng là người phô trương lãng phí?

Tiêu Tử Lăng cầm bánh bích quy trong tay đưa cho chủ sạp, lúc này mới lon ton lon ton góp nhặt lại mấy thứ trên mặt đất, kỳ thực cậu cũng rất có hứng thú đối với những thứ khác, dù sao không gian sẽ không vô duyên vô cớ có phản ứng với đồ vật nào đó, hơn nữa mấy thứ này vừa nhìn đã biết là xuất ra từ cùng một chỗ, không bài trừ còn có thứ tốt nào khác nữa ở trong đó.

Cậu móc ra một cái túi ni lông từ trong túi (moi trong không gian), nhất nhất chứa mấy thứ đó vô, sau đó rất tự nhiên giao cho Sở Chích Thiên bên người.

Sở Chích Thiên thản nhiên tiếp nhận túi, trong lòng lại đang cảm thán đàn em nhà mình càng ngày càng kiêu ngạo, sai sử anh thế mà thuận tay thần kỳ, đáng buồn hơn chính là anh vậy mà còn rất thích ý, không có nửa điểm khó chịu.

Tiêu Tử Lăng khi Sở Chích Thiên không chú ý, đặt hạt châu khiến cho không gian có phản ứng vào trong túi của mình, hiện tại cậu không dám để vào trong không gian, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, vẫn là chờ khi trở lại đoàn xe rồi nói đi.

Tiêu Tử Lăng giải quyết xong việc này rốt cục cũng đi tới sạp hàng thuộc về sư phụ của mình, trên sạp vẫn là mấy thứ quen thuộc kia, bao gồm cả thanh bảo kiếm vẫn luôn bồi bạn cậu cho đến chung kết ở kiếp trước kia, mỗi đường văn trên bảo kiếm cậu đều nhớ như in, điều này làm cho trong lòng Tiêu Tử Lăng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cậu đi đến trước sạp hàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, sờ chuôi của thanh bảo kiếm đó, có chút lưu luyến quên về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook