Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 221: Quyết định, rời khỏi tổ công kiên.
Nhữ Phu Nhân
26/11/2015
Kỳ thực, khi Lăng hắc hóa xuất hiện, Tiêu Tử Lăng tuyệt không mất đi ý thức, cậu chẳng qua chỉ làm người đứng xem mà thôi.
Khi thấy Lăng hắc hóa ác liệt rút ra đường đao bị Sở Chích Thiên nắm chặt, thấy máu tươi chảy xuôi nơi lòng bàn tay Sở Chích Thiên, tim Tiêu Tử Lăng tránh không được co thắt. Cậu thế mà cảm thấy đau vì Sở Chích Thiên, cậu thật không biết đây xem như là giày vò Sở Chích Thiên hay là giày vò chính cậu.
“Yêu nhau giết nhau!” Bốn chữ lớn máu chảy đầm đìa dựng lên ở trước mắt cậu, trạng thái đột phát này khiến cho Tiêu Tử Lăng trực tiếp mờ mịt.
Tiêu Tử Lăng chợt lóe linh quang, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Phân Tích!!!”
Liền thấy trước mắt lại nũng nũng nịu nịu xuất hiện một nhóm chữ năm màu nhấp nháy kịch liệt viết: “Thân, cậu làm sao biết được?” Phía sau còn mang theo biểu tình kinh thán thật to.
Ngoại trừ tên nhóc này, còn ai sẽ tự tiện vào biển ý thức của cậu? Giám Định tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện nhược trí này.
“Giám Định quân là phúc hắc quân!!!” Phân Tích cảm nhận được sự khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, nhịn không được dùng chữ viết in đậm màu đen thật to kháng nghị.
Giám Định nằm cũng trúng đạn, chỉ có thể bất đắc dĩ nặn ra một nhóm dấu chấm lửng: . . . (Nói ra, hình như cái gì nó cũng chưa từng nói đi)
Thấy dấu chấm lửng của Giám Định, Tiêu Tử Lăng đột ngột phản ứng lại: “Mấy cậu có thể tự do lên tiếng?”
Liền thấy Phân Tích hưng phấn nhảy ra: “Ừ ừ, cậu vừa đến cấp năm, thứ ràng buộc bọn tôi liền biến mất, tôi với Giám Định quân muốn đi ra thì sẽ đi ra!!!” Nó hưng phấn để cho mấy chữ này nhấp nháy đủ mọi màu sắc, khiến cho Tiêu Tử Lăng hận không thể trực tiếp giam Phân Tích vào trong phòng tối, trả cho thế giới một sự thanh tĩnh.
Phân Tích cảm nhận được tâm lý màu đen của Tiêu Tử Lăng, nhanh chóng thu liễm cách làm giương giương của mình, trước đây nó vẫn luôn bị nhốt trong phòng tối, tư vị đó quá khủng bố, chỉ có thể tự mình chơi với bản thân.
“Không cần mở Linh Nhãn?” Tiêu Tử Lăng hỏi.
“Đúng vậy, trước đây cậu chưa tới cấp năm, nhất định phải dựa vào môi giới là Linh Nhãn để cho chúng tôi đi ra.” Phân Tích có lòng tốt giải thích một chút.
“Nói như vậy, tôi muốn giám định phân tích, ánh mắt không có biến hóa gì?” Như vậy thì tốt rồi, cậu có thể tự do giám định phân tích người khác, ung dung thản nhiên phân chia địch ta.
“Đương nhiên, có Phân Tích tôi đây, bảo chứng cậu đi khắp thiên hạ đều không sợ.” Phân Tích rất đắc chí.
“Có hạn chế sử dụng!” Giám Định nhìn không nổi nữa, không thể để cho Phân Tích khiến người ký gửi của hai tụi nó lầm đạo, miễn cho vào thời khắc mấu chốt bởi vì dùng Giám Định Phân Tích bậy bạ mà làm hỏng việc lớn.
“Hóa ra vẫn có hạn chế a.” Tiêu Tử Lăng tiếc hận nói, bằng không đây quả thực chính là thiết bị gian lận nghịch thiên.
“Mỗi ngày chỉ có hai mươi lần cơ hội Giám Định Phân Tích.” Phân Tích thấy Giám Định quân lộ đáy ra, đành phải suy sụp tâm tình thành thật bàn giao.
“So với trước đây tốt hơn nhiều.” Tiêu Tử Lăng ngược lại rất dễ hài lòng.
Thấy người ký gửi không ghét bỏ bọn nó, tâm tình Phân Tích lại tốt lên: “Yên tâm, muốn Giám Định Phân Tích, cậu cần chúng tôi mới có thể giúp cậu, sẽ không tùy tiện lãng phí những số lần trân quý đó, thời gian bình thường, chúng tôi đi ra nói chuyện phiếm với cậu được rồi.” Ngữ khí của nó rõ ràng mang theo bố thí, dường như đang nói, Tiêu Tử Lăng có mặt mũi bao nhiêu a.
Giám Định: . . . (Nhóc Phân Tích này nó tuyệt đối không quen biết)
Lúc này, Tiêu Tử Lăng lại nghe thấy Sở Chích Thiên thành thật thừa nhận hành động việc làm của anh ta, cậu sửng sốt cả người, tâm tình rất phức tạp, xem ra cậu thực sự không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Sở Chích Thiên. Bất quá vốn cậu đã muốn rời đi, như vậy càng làm cho cậu kiên định.
Phân Tích: Thực sự nỡ được sao? Phiếu cơm tốt như vậy. (khẩu khí đáng tiếc)
Tiêu Tử Lăng thản nhiên nói: “Tôi phải giết Ngô Khánh Vân, không hoàn thành mục tiêu này, tôi sẽ không ở lại bên cạnh anh ta.” Đây là việc duy nhất hiện tại cậu có thể làm vì tiểu cô của cậu, cậu quyết định sẽ không bỏ qua người đã thương tổn tiểu cô.
Lập tức cậu phản ứng lại, ban nãy cậu chỉ là tự mình âm thầm tính toán, căn bản không hề nói ra, Phân Tích nó làm sao biết được? Cậu bừng tỉnh nói: “Cậu có thể cảm nhận được ý nghĩ của tôi?” Quá đê tiện, thế này còn có nhân quyền hay không?
Phân Tích: . . . (Lỡ lời a, nó thế nào ngốc như thế a, lần này nên giải thích thế nào? Nó có thể bị Tiêu Tử Lăng thẹn quá thành giận bầm thây vạn đoạn hay không a) Thân thể nho nhỏ của Phân Tích run run, trực tiếp biểu hiện trên dấu chấm lửng, thế mà gợi lên gợn sóng lăn tăn trong ý thức.
Giám Định: Mặt của cậu nói cho bọn tôi (Nếu đã bảo bọc Phân Tích, chung quy không thể trừng mắt nhìn nó chết không có chỗ chôn đi).
Phân Tích cảm động rơi lệ đầy mặt, thời khắc mấu chốt vẫn là Giám Định quân tốt a, đã giúp nó một phen.
Tiêu Tử Lăng nửa ngờ nửa tin, nhưng thấy Phân Tích mang một bộ dáng giả chết, cũng chỉ có thể từ bỏ truy nguyên.
Lúc này, Sở Chích Thiên với Lăng hắc hóa sau cùng dùng hết toàn lực, thấy Sở Chích Thiên bị thương nôn máu, Phân Tích kinh thán: “Lăng hắc hóa thực mạnh, mạnh hơn so với cậu. . .” Phân Tích cảm thấy cần phải chừa chút mặt mũi cho người ký gửi, vì vậy phía sau những chữ đó nó dùng dấu chấm lửng bù trừ.
Giám Định: . . . (Dấu chấm lửng bên trên có cần thiết không? Nên nói đều đã nói, thực sự là tên nhóc Phân Tích thiếu mắt nhìn mà.)
Tâm tình Tiêu Tử Lăng suy sụp thở dài một hơi: “Không ngờ tôi có thể thấy chiêu thứ hai của kiếm pháp, hóa ra năng lượng của nó mạnh như thế, vậy mà có thể đả thương được địch thủ vượt cấp.” Tiêu Tử Lăng quen thuộc kiếm chiêu đương nhiên biết Lăng hắc hóa dùng là năng lực gì.
Giám Định: Chiêu đó cậu cũng có thể dùng (Nó chỉ ăn ngay nói thật, tuyệt không có ý muốn an ủi người ký gửi).
Khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra nụ cười: “Ừ.” Sự khẳng định của Giám Định quân để cho trong lòng cậu nóng lên, không phải không ai thấy được năng lực của cậu. Chuyện Lăng hắc hóa có thể làm được, Lăng chính quy cậu cũng có thể làm được.
Giám Định: Tiếp tục bán manh?
(Bọn họ tới cùng đang nói gì?) Phân Tích ngoài trạng thái hoang mang.
Tiêu Tử Lăng lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Thanh Quân Trắc, thực sự buồn cười, bất quá cũng vì chuyện đó đã để cho tôi hiểu được một việc.”
Phân Tích: . . .
Giám Định: . . .
(Grào grào grào~ Rốt cục cũng đồng bộ với Giám Định quân rồi) Phân Tích thấy hai hàng dấu chấm lửng đồng thời xuất hiện, nhất thời kích động.
Tiêu Tử Lăng nhìn hai hàng dấu chấm lửng kia, cười, cười rất thuần khiết rất thuần khiết: “Không có thế lực của bản thân luôn sẽ bị người ta xem thường, nếu như tôi sớm có thủ hạ của mình, lần bạo động này sẽ không bị động như vậy, có lẽ tiểu cô. . . Đã đến lúc phát triển thế lực của bản thân.”
Phân Tích có chút kinh sợ: Không phải Lăng hắc hóa ở bên ngoài sao? Vì cái lông người trước mắt này đây khiến cho nó cảm thấy lạnh buốt trong nội tâm chứ. . . Giám Định nghe vậy trầm mặc, hồi lâu lặng lẽ an ủi Phân Tích: “Không có việc gì, cậu tắm rửa xong đi ngủ tỉnh lại hết thảy sẽ bình thường.”
Giám Định quân, đây là sự an ủi của anh sao? Vì cái lông khiến cho tôi cảm thấy mình như là đứa trẻ ba tuổi nhỉ? Phân Tích đột nhiên hiểu được mình ở trong mắt Giám Định căn bản không có địa vị, nó nhất thời đả kích ngồi xổm trong góc u ám nào đó vẽ vòng vòng.
Giám Định không để ý đến tâm linh bị thương của Phân Tích, nó nhắc nhở Tiêu Tử Lăng: “Anh ta đang đợi cậu tỉnh lại.”
“Xem ra phải tạm thời chia tay với các cậu rồi.” Tiêu Tử Lăng vẫy vẫy tay bắt đầu đi ra khỏi thế giới tư duy của cậu, chính thức tiếp quản thân thể của cậu.
“Bọn mi thế nào còn chưa đi?” Lăng hắc hóa trao đổi thân thể với Lăng chính quy đi tới thế giới tư duy nhìn thấy nơi đây còn có hai luồng bóng mờ bất minh nào đó nán lại, nhất thời hừ lạnh nói.
Năng lượng hắc ám bạo ngược khiến cho Phân Tích sợ hãi nhảy thẳng lên trên người Giám Định, gắt gao bám lấy không buông tay.
Giám Định: Lập tức đi.
“Chờ một chút, vì sao trên người mi có một luồng khí tức khiến cho tôi chán ghét, điều này làm cho tâm tình tôi rất không tốt, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi bằng không sẽ diệt mi.” Lăng hắc hóa hung hăng nhìn chằm chằm Giám Định, không chút nào che giấu sát ý.
Giám Định: Hiểu rõ!
“Còn có tên nhóc nhà cậu, đừng luôn cố tiếp cận đến gần người nó, miễn cho về sau chịu thiệt. . .” Lăng hắc hóa nhìn Phân Tích lẩy bẩy phát run ở bên cạnh, hiếm thấy phát thiện tâm một lần nói.
Phân Tích nhanh chóng liều mạng gật đầu, tay nhỏ bé lại bám Giám Định càng chặt.
Giám Định biết nếu không đi, Phân Tích sẽ bị Lăng hắc hóa làm cho kinh hách ngây người, vì vậy liền dẫn Phân Tích lần nữa về lại nơi chúng nó ở -- mắt phải.
Phân Tích rời khỏi thế giới có Lăng hắc hóa rốt cục cũng khôi phục bình thường, lại bắt đầu vô tâm vô phế quấy rầy Giám Định quân bình tĩnh ít nói ít lời kia.
Trong thế giới tư duy, Lăng hắc hóa cau mày nhìn bóng dáng Giám Định với Phân Tích rời đi lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, hai đứa đó mang theo khí tức khiến cho mình rất quen thuộc, một đứa khiến cho mình rất chán ghét, một đứa lại khiến cho mình rất thân cận, thực sự là kỳ quái, đến tột cùng bọn nó xuất hiện thế nào?”
Tiêu Tử Lăng rốt cục mở mắt, trong nháy mắt có một loại mê mang, lúc này cậu nghe thấy một thanh âm quen thuộc vội vàng nói: “Tiểu Lăng, em tỉnh rồi?”
Tiêu Tử Lăng vô ý thức lần nữa nhắm mắt lại, thu liễm xong tâm tình của bản thân, lúc này mới mở mắt, cậu nhàn nhạt kêu một tiếng: “Sở ca.”
Liền thấy Sở Chích Thiên thở dài một hơi: “Em không có việc gì là tốt rồi, Tiểu Lăng, em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho Ngô Khánh Vân, anh đã kêu người truy tra phương hướng Ngô Khánh Vân chạy trốn, chỉ cần phát hiện bóng dáng của hắn anh sẽ đi giết hắn, báo thù cho tiểu cô.”
Tiêu Tử Lăng ngồi dậy, cậu nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên nói: “Sở ca, việc này không cần nhúng tay, thù em tự mình báo.”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên nhất thời lạnh lẽo: “Anh cho rằng anh với em tuy hai mà một.”
“Sở ca là Sở ca, em là em. . . Em không thể cả đời đều dựa vào Sở ca, chuyện của tiểu cô để cho em hiểu rõ, em nhất định phải trưởng thành.” Ánh mắt Tiêu Tử Lăng rất kiên định.
“Em biết chuyện sau khi em hôn mê sao?” Sở Chích Thiên nghe thấy từ trưởng thành, bắt đầu khẩn trương lên, đáy lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.
“Hử? Chẳng lẽ còn có việc xảy ra? Em chỉ nghe thấy một thanh âm nói cho em biết, em nhất định phải trưởng thành hơn, như vậy mới không làm thất vọng tiểu cô bởi vì em mà vô tội chết đi.” Tiêu Tử Lăng trả lời rất thẳng thắn thành khẩn.
“Như vậy, có phải em hận anh không bảo vệ tốt tiểu cô không?” Sở Chích Thiên chau mày, anh không trốn tránh trách nhiệm này, nhưng lại nghĩ đến Tiêu Tử Lăng sẽ bởi vậy mà hận anh, khiến cho tâm tình anh rất không xong.
“Không có, em chỉ hận chính em chưa đủ mạnh, cho nên mới để cho Ngô Khánh Vân tìm được cớ, vì vậy Sở ca, em muốn trở nên mạnh mẽ.” Trong mắt Tiêu Tử Lăng rốt cục xuất hiện một thứ gì đó tên là dã tâm.
Sở Chích Thiên đối diện ánh mắt như vậy, anh phát hiện mình không cự tuyệt được, anh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới hỏi: “Em muốn làm như thế nào.”
“Em sẽ rời khỏi tổ công kiên. . .”
“Anh không cho phép.” Sở Chích Thiên phản đối theo trực giác.
“Sở ca, anh rất mạnh, ở bên cạnh anh, không có cơ hội để cho em trưởng thành. . .” Tiêu Tử Lăng thành khẩn nói, “Xin tha thứ sự tùy hứng của em.”
“Em muốn làm sao thì làm thế đi. . .” Cho dù không tình nguyện không nỡ thế nào đi nữa, Sở Chích Thiên đều không thể nói không với đôi mắt mong đợi kia của Tiêu Tử Lăng, vì vậy anh chỉ có thể cắn răng cho phép.
Khi thấy Lăng hắc hóa ác liệt rút ra đường đao bị Sở Chích Thiên nắm chặt, thấy máu tươi chảy xuôi nơi lòng bàn tay Sở Chích Thiên, tim Tiêu Tử Lăng tránh không được co thắt. Cậu thế mà cảm thấy đau vì Sở Chích Thiên, cậu thật không biết đây xem như là giày vò Sở Chích Thiên hay là giày vò chính cậu.
“Yêu nhau giết nhau!” Bốn chữ lớn máu chảy đầm đìa dựng lên ở trước mắt cậu, trạng thái đột phát này khiến cho Tiêu Tử Lăng trực tiếp mờ mịt.
Tiêu Tử Lăng chợt lóe linh quang, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Phân Tích!!!”
Liền thấy trước mắt lại nũng nũng nịu nịu xuất hiện một nhóm chữ năm màu nhấp nháy kịch liệt viết: “Thân, cậu làm sao biết được?” Phía sau còn mang theo biểu tình kinh thán thật to.
Ngoại trừ tên nhóc này, còn ai sẽ tự tiện vào biển ý thức của cậu? Giám Định tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện nhược trí này.
“Giám Định quân là phúc hắc quân!!!” Phân Tích cảm nhận được sự khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, nhịn không được dùng chữ viết in đậm màu đen thật to kháng nghị.
Giám Định nằm cũng trúng đạn, chỉ có thể bất đắc dĩ nặn ra một nhóm dấu chấm lửng: . . . (Nói ra, hình như cái gì nó cũng chưa từng nói đi)
Thấy dấu chấm lửng của Giám Định, Tiêu Tử Lăng đột ngột phản ứng lại: “Mấy cậu có thể tự do lên tiếng?”
Liền thấy Phân Tích hưng phấn nhảy ra: “Ừ ừ, cậu vừa đến cấp năm, thứ ràng buộc bọn tôi liền biến mất, tôi với Giám Định quân muốn đi ra thì sẽ đi ra!!!” Nó hưng phấn để cho mấy chữ này nhấp nháy đủ mọi màu sắc, khiến cho Tiêu Tử Lăng hận không thể trực tiếp giam Phân Tích vào trong phòng tối, trả cho thế giới một sự thanh tĩnh.
Phân Tích cảm nhận được tâm lý màu đen của Tiêu Tử Lăng, nhanh chóng thu liễm cách làm giương giương của mình, trước đây nó vẫn luôn bị nhốt trong phòng tối, tư vị đó quá khủng bố, chỉ có thể tự mình chơi với bản thân.
“Không cần mở Linh Nhãn?” Tiêu Tử Lăng hỏi.
“Đúng vậy, trước đây cậu chưa tới cấp năm, nhất định phải dựa vào môi giới là Linh Nhãn để cho chúng tôi đi ra.” Phân Tích có lòng tốt giải thích một chút.
“Nói như vậy, tôi muốn giám định phân tích, ánh mắt không có biến hóa gì?” Như vậy thì tốt rồi, cậu có thể tự do giám định phân tích người khác, ung dung thản nhiên phân chia địch ta.
“Đương nhiên, có Phân Tích tôi đây, bảo chứng cậu đi khắp thiên hạ đều không sợ.” Phân Tích rất đắc chí.
“Có hạn chế sử dụng!” Giám Định nhìn không nổi nữa, không thể để cho Phân Tích khiến người ký gửi của hai tụi nó lầm đạo, miễn cho vào thời khắc mấu chốt bởi vì dùng Giám Định Phân Tích bậy bạ mà làm hỏng việc lớn.
“Hóa ra vẫn có hạn chế a.” Tiêu Tử Lăng tiếc hận nói, bằng không đây quả thực chính là thiết bị gian lận nghịch thiên.
“Mỗi ngày chỉ có hai mươi lần cơ hội Giám Định Phân Tích.” Phân Tích thấy Giám Định quân lộ đáy ra, đành phải suy sụp tâm tình thành thật bàn giao.
“So với trước đây tốt hơn nhiều.” Tiêu Tử Lăng ngược lại rất dễ hài lòng.
Thấy người ký gửi không ghét bỏ bọn nó, tâm tình Phân Tích lại tốt lên: “Yên tâm, muốn Giám Định Phân Tích, cậu cần chúng tôi mới có thể giúp cậu, sẽ không tùy tiện lãng phí những số lần trân quý đó, thời gian bình thường, chúng tôi đi ra nói chuyện phiếm với cậu được rồi.” Ngữ khí của nó rõ ràng mang theo bố thí, dường như đang nói, Tiêu Tử Lăng có mặt mũi bao nhiêu a.
Giám Định: . . . (Nhóc Phân Tích này nó tuyệt đối không quen biết)
Lúc này, Tiêu Tử Lăng lại nghe thấy Sở Chích Thiên thành thật thừa nhận hành động việc làm của anh ta, cậu sửng sốt cả người, tâm tình rất phức tạp, xem ra cậu thực sự không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Sở Chích Thiên. Bất quá vốn cậu đã muốn rời đi, như vậy càng làm cho cậu kiên định.
Phân Tích: Thực sự nỡ được sao? Phiếu cơm tốt như vậy. (khẩu khí đáng tiếc)
Tiêu Tử Lăng thản nhiên nói: “Tôi phải giết Ngô Khánh Vân, không hoàn thành mục tiêu này, tôi sẽ không ở lại bên cạnh anh ta.” Đây là việc duy nhất hiện tại cậu có thể làm vì tiểu cô của cậu, cậu quyết định sẽ không bỏ qua người đã thương tổn tiểu cô.
Lập tức cậu phản ứng lại, ban nãy cậu chỉ là tự mình âm thầm tính toán, căn bản không hề nói ra, Phân Tích nó làm sao biết được? Cậu bừng tỉnh nói: “Cậu có thể cảm nhận được ý nghĩ của tôi?” Quá đê tiện, thế này còn có nhân quyền hay không?
Phân Tích: . . . (Lỡ lời a, nó thế nào ngốc như thế a, lần này nên giải thích thế nào? Nó có thể bị Tiêu Tử Lăng thẹn quá thành giận bầm thây vạn đoạn hay không a) Thân thể nho nhỏ của Phân Tích run run, trực tiếp biểu hiện trên dấu chấm lửng, thế mà gợi lên gợn sóng lăn tăn trong ý thức.
Giám Định: Mặt của cậu nói cho bọn tôi (Nếu đã bảo bọc Phân Tích, chung quy không thể trừng mắt nhìn nó chết không có chỗ chôn đi).
Phân Tích cảm động rơi lệ đầy mặt, thời khắc mấu chốt vẫn là Giám Định quân tốt a, đã giúp nó một phen.
Tiêu Tử Lăng nửa ngờ nửa tin, nhưng thấy Phân Tích mang một bộ dáng giả chết, cũng chỉ có thể từ bỏ truy nguyên.
Lúc này, Sở Chích Thiên với Lăng hắc hóa sau cùng dùng hết toàn lực, thấy Sở Chích Thiên bị thương nôn máu, Phân Tích kinh thán: “Lăng hắc hóa thực mạnh, mạnh hơn so với cậu. . .” Phân Tích cảm thấy cần phải chừa chút mặt mũi cho người ký gửi, vì vậy phía sau những chữ đó nó dùng dấu chấm lửng bù trừ.
Giám Định: . . . (Dấu chấm lửng bên trên có cần thiết không? Nên nói đều đã nói, thực sự là tên nhóc Phân Tích thiếu mắt nhìn mà.)
Tâm tình Tiêu Tử Lăng suy sụp thở dài một hơi: “Không ngờ tôi có thể thấy chiêu thứ hai của kiếm pháp, hóa ra năng lượng của nó mạnh như thế, vậy mà có thể đả thương được địch thủ vượt cấp.” Tiêu Tử Lăng quen thuộc kiếm chiêu đương nhiên biết Lăng hắc hóa dùng là năng lực gì.
Giám Định: Chiêu đó cậu cũng có thể dùng (Nó chỉ ăn ngay nói thật, tuyệt không có ý muốn an ủi người ký gửi).
Khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra nụ cười: “Ừ.” Sự khẳng định của Giám Định quân để cho trong lòng cậu nóng lên, không phải không ai thấy được năng lực của cậu. Chuyện Lăng hắc hóa có thể làm được, Lăng chính quy cậu cũng có thể làm được.
Giám Định: Tiếp tục bán manh?
(Bọn họ tới cùng đang nói gì?) Phân Tích ngoài trạng thái hoang mang.
Tiêu Tử Lăng lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Thanh Quân Trắc, thực sự buồn cười, bất quá cũng vì chuyện đó đã để cho tôi hiểu được một việc.”
Phân Tích: . . .
Giám Định: . . .
(Grào grào grào~ Rốt cục cũng đồng bộ với Giám Định quân rồi) Phân Tích thấy hai hàng dấu chấm lửng đồng thời xuất hiện, nhất thời kích động.
Tiêu Tử Lăng nhìn hai hàng dấu chấm lửng kia, cười, cười rất thuần khiết rất thuần khiết: “Không có thế lực của bản thân luôn sẽ bị người ta xem thường, nếu như tôi sớm có thủ hạ của mình, lần bạo động này sẽ không bị động như vậy, có lẽ tiểu cô. . . Đã đến lúc phát triển thế lực của bản thân.”
Phân Tích có chút kinh sợ: Không phải Lăng hắc hóa ở bên ngoài sao? Vì cái lông người trước mắt này đây khiến cho nó cảm thấy lạnh buốt trong nội tâm chứ. . . Giám Định nghe vậy trầm mặc, hồi lâu lặng lẽ an ủi Phân Tích: “Không có việc gì, cậu tắm rửa xong đi ngủ tỉnh lại hết thảy sẽ bình thường.”
Giám Định quân, đây là sự an ủi của anh sao? Vì cái lông khiến cho tôi cảm thấy mình như là đứa trẻ ba tuổi nhỉ? Phân Tích đột nhiên hiểu được mình ở trong mắt Giám Định căn bản không có địa vị, nó nhất thời đả kích ngồi xổm trong góc u ám nào đó vẽ vòng vòng.
Giám Định không để ý đến tâm linh bị thương của Phân Tích, nó nhắc nhở Tiêu Tử Lăng: “Anh ta đang đợi cậu tỉnh lại.”
“Xem ra phải tạm thời chia tay với các cậu rồi.” Tiêu Tử Lăng vẫy vẫy tay bắt đầu đi ra khỏi thế giới tư duy của cậu, chính thức tiếp quản thân thể của cậu.
“Bọn mi thế nào còn chưa đi?” Lăng hắc hóa trao đổi thân thể với Lăng chính quy đi tới thế giới tư duy nhìn thấy nơi đây còn có hai luồng bóng mờ bất minh nào đó nán lại, nhất thời hừ lạnh nói.
Năng lượng hắc ám bạo ngược khiến cho Phân Tích sợ hãi nhảy thẳng lên trên người Giám Định, gắt gao bám lấy không buông tay.
Giám Định: Lập tức đi.
“Chờ một chút, vì sao trên người mi có một luồng khí tức khiến cho tôi chán ghét, điều này làm cho tâm tình tôi rất không tốt, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi bằng không sẽ diệt mi.” Lăng hắc hóa hung hăng nhìn chằm chằm Giám Định, không chút nào che giấu sát ý.
Giám Định: Hiểu rõ!
“Còn có tên nhóc nhà cậu, đừng luôn cố tiếp cận đến gần người nó, miễn cho về sau chịu thiệt. . .” Lăng hắc hóa nhìn Phân Tích lẩy bẩy phát run ở bên cạnh, hiếm thấy phát thiện tâm một lần nói.
Phân Tích nhanh chóng liều mạng gật đầu, tay nhỏ bé lại bám Giám Định càng chặt.
Giám Định biết nếu không đi, Phân Tích sẽ bị Lăng hắc hóa làm cho kinh hách ngây người, vì vậy liền dẫn Phân Tích lần nữa về lại nơi chúng nó ở -- mắt phải.
Phân Tích rời khỏi thế giới có Lăng hắc hóa rốt cục cũng khôi phục bình thường, lại bắt đầu vô tâm vô phế quấy rầy Giám Định quân bình tĩnh ít nói ít lời kia.
Trong thế giới tư duy, Lăng hắc hóa cau mày nhìn bóng dáng Giám Định với Phân Tích rời đi lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, hai đứa đó mang theo khí tức khiến cho mình rất quen thuộc, một đứa khiến cho mình rất chán ghét, một đứa lại khiến cho mình rất thân cận, thực sự là kỳ quái, đến tột cùng bọn nó xuất hiện thế nào?”
Tiêu Tử Lăng rốt cục mở mắt, trong nháy mắt có một loại mê mang, lúc này cậu nghe thấy một thanh âm quen thuộc vội vàng nói: “Tiểu Lăng, em tỉnh rồi?”
Tiêu Tử Lăng vô ý thức lần nữa nhắm mắt lại, thu liễm xong tâm tình của bản thân, lúc này mới mở mắt, cậu nhàn nhạt kêu một tiếng: “Sở ca.”
Liền thấy Sở Chích Thiên thở dài một hơi: “Em không có việc gì là tốt rồi, Tiểu Lăng, em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho Ngô Khánh Vân, anh đã kêu người truy tra phương hướng Ngô Khánh Vân chạy trốn, chỉ cần phát hiện bóng dáng của hắn anh sẽ đi giết hắn, báo thù cho tiểu cô.”
Tiêu Tử Lăng ngồi dậy, cậu nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên nói: “Sở ca, việc này không cần nhúng tay, thù em tự mình báo.”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên nhất thời lạnh lẽo: “Anh cho rằng anh với em tuy hai mà một.”
“Sở ca là Sở ca, em là em. . . Em không thể cả đời đều dựa vào Sở ca, chuyện của tiểu cô để cho em hiểu rõ, em nhất định phải trưởng thành.” Ánh mắt Tiêu Tử Lăng rất kiên định.
“Em biết chuyện sau khi em hôn mê sao?” Sở Chích Thiên nghe thấy từ trưởng thành, bắt đầu khẩn trương lên, đáy lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.
“Hử? Chẳng lẽ còn có việc xảy ra? Em chỉ nghe thấy một thanh âm nói cho em biết, em nhất định phải trưởng thành hơn, như vậy mới không làm thất vọng tiểu cô bởi vì em mà vô tội chết đi.” Tiêu Tử Lăng trả lời rất thẳng thắn thành khẩn.
“Như vậy, có phải em hận anh không bảo vệ tốt tiểu cô không?” Sở Chích Thiên chau mày, anh không trốn tránh trách nhiệm này, nhưng lại nghĩ đến Tiêu Tử Lăng sẽ bởi vậy mà hận anh, khiến cho tâm tình anh rất không xong.
“Không có, em chỉ hận chính em chưa đủ mạnh, cho nên mới để cho Ngô Khánh Vân tìm được cớ, vì vậy Sở ca, em muốn trở nên mạnh mẽ.” Trong mắt Tiêu Tử Lăng rốt cục xuất hiện một thứ gì đó tên là dã tâm.
Sở Chích Thiên đối diện ánh mắt như vậy, anh phát hiện mình không cự tuyệt được, anh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới hỏi: “Em muốn làm như thế nào.”
“Em sẽ rời khỏi tổ công kiên. . .”
“Anh không cho phép.” Sở Chích Thiên phản đối theo trực giác.
“Sở ca, anh rất mạnh, ở bên cạnh anh, không có cơ hội để cho em trưởng thành. . .” Tiêu Tử Lăng thành khẩn nói, “Xin tha thứ sự tùy hứng của em.”
“Em muốn làm sao thì làm thế đi. . .” Cho dù không tình nguyện không nỡ thế nào đi nữa, Sở Chích Thiên đều không thể nói không với đôi mắt mong đợi kia của Tiêu Tử Lăng, vì vậy anh chỉ có thể cắn răng cho phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.