Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 66: Ra tay, ngẫu ngộ tiểu đội năm người.

Nhữ Phu Nhân

26/11/2015

Sắc trời đã muộn, ba người Tiêu Tử Lăng lúc này mới gần sát khu Đại Thành của Phụ Thành, so với vòng ngoài, tang thi nơi đây rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, Tào Dương phụ trách lái xe dưới sự chỉ huy của Lục Vân Đào, không chút do dự tông qua. Lúc này nghìn vạn lần không thể chần chừ, bằng không sẽ rơi vào trong vòng vây của tang thi.

Trên đường cái, vắng vẻ không tiếng động, thoạt nhìn gần đến buổi tối, tiểu đội đi ra thu thập vật tư đều kết thúc công việc trở về, một đường đi tới không thấy một bóng người.

Tiêu Tử Lăng kiến nghị với Lục Vân Đào phụ trách cảnh giới: “Vân Đào ca, chúng ta hẳn nên tìm một điểm dừng chân.”

“Ừm, cũng đúng, chúng ta nhất định phải tìm người hỏi tình huống nơi này một chút, ban nãy thế nào lại quên điểm ấy.” Lục Vân Đào vỗ cái trán của mình, ảo não vì sự thất sách của bản thân. Bởi vì một đường đi tới thường thường có người đánh lén, khiến cho anh nổi trận lôi đình, rất không vừa mắt người nơi đây, vì vậy kêu Tào Dương đi nhanh một đường, căn bản không nghĩ tới phải tìm hiểu tình hình, ngược lại làm cho hiện tại tương đối xấu hổ, không biết đi đường nào.

Tiêu Tử Lăng cũng tương đối câm nín đối với loại tình huống này, chuyện này cho thấy sự khác biệt giữa người với người, nếu như là tam đại đầu sỏ của tiểu đội đến, tình hình sẽ không giống.

Sở Chích Thiên khí phách vô song không cần ra mặt, trực tiếp dùng khí thế cường đại áp chế những người rục rịch đó, khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó sẽ phái người đi lý giải tình huống nơi này, lúc đó không ai sẽ dám không nói, vì vậy tình báo cứ như vậy liền tới tay.

Trần Cảnh Văn khí chất văn nhã thì sẽ hữu hảo cùng người giao lưu, thái độ anh ta hòa ái khiến cho người ta không tự chủ được thả lỏng cảnh giác, sau đó rất nhanh sẽ ung dung thản nhiên mò thấu được tình huống vốn có. . .

Đổng Hạo Triết diện mạo trung hậu thì khẳng định sẽ tùy tiện hoà mình cùng người nơi đây, không cần thời gian bao lâu đã có thể xưng huynh gọi đệ, còn kém cắt máu ăn thề nữa thôi, lúc này Đổng Hạo Triết muốn hỏi cái gì, người nơi đây đều sẽ rất thích ý báo cho biết, thuận tiện nhắc nhở một hai điểm gì đó cần chú ý.

Ba người tùy tiện ai đến, cũng sẽ không xuất hiện loại cục diện hiện tại.

Sắc trời càng ngày càng tối, có lẽ ông trời không đành lòng cho ba người Tiêu Tử Lăng ngủ đầu đường, lúc này vậy mà xuất hiện một nhóm người đang đào vong.

Tào Dương kích động, trực tiếp liền phanh gấp một cái, thiếu chút nữa khiến cho Lục Vân Đào bên cạnh đụng lên thủy tinh chắn gió phía trước. Tiêu Tử Lăng thì không may mắn như vậy, cậu ngồi ở ghế sau không thấy được tình hình phía trước, cậu không có chuẩn bị trực tiếp đụng lên ghế phó lái.

Tiêu Tử Lăng xoa cái trán bị đụng đau phiền muộn hỏi: “Tào Dương ca, thế nào zậy?”



“Phía trước có người.” Tào Dương nhẹ giọng hồi đáp.

Vừa nghe thấy là tình hình này, Tiêu Tử Lăng thoáng cái tinh thần phấn chấn, cậu nhanh chóng thò đầu ra, nhìn về phía trước, chỉ thấy là một tiểu đội 5 người, đang điên cuồng chạy trốn, mà phía sau, một con tang thi cao lớn tráng kiện bám sát sau đó, không chút nào chịu để cho con mồi trước mắt thoát đi.

Sắc mặt Lục Vân Đào ngưng trọng: “Cấp hai? Cấp ba?”

Tào Dương nhắm mắt nghiêm túc cảm thụ một chút: “Cảm giác có áp chế, nhưng không phải quá lợi hại, hẳn là cấp hai đỉnh cấp, chưa đến cấp ba.” Cao hơn một cấp bậc thì áp chế sẽ tăng gấp bội, tuyệt đối không phải loại cảm giác hiện tại.

“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, có cứu hay không?” Áp lực mà Lục Vân Đào cảm thụ đích xác không phải quá lớn, liền hỏi thăm hai người bên cạnh.

“Cứu!” Tiêu Tử Lăng Tào Dương trả lời trăm miệng một lời. Hiện tại loại tình huống này, cho dù là siêu cấp bại hoại cũng phải cứu, bằng không ba người ở chỗ này sẽ chẳng biết chuyện gì, cái gì cũng làm không được. Hơn nữa những người đó ngay cả tang thi cấp hai cũng không thể chống lại, thì thế nào sẽ sản sinh được uy hiếp đối với bọn họ chứ?

“Tiểu Lăng lưu thủ, Tào Dương cùng tôi hành động.” Lục Vân Đào trực tiếp lưu lại Tiêu Tử Lăng nhỏ yếu nhất trong mắt anh, mang theo Tào Dương trực tiếp nghênh hướng tiểu đội đào vong.

Người trông như là cầm đầu của tiểu đội, nhìn thấy trên lộ tuyến đào vong có hai người đang tới gần phía bọn họ, nhịn không được hô to: “Chạy mau, đó là tang thi cấp hai.” Người thức tỉnh của Phụ Thành, đột phá cấp hai đều là lão đại của các đại căn cứ, mà tướng mạo của hai người trước mặt rất xa lạ, chỉ sợ cũng giống như bọn họ, người sống sót giãy dụa ở tầng dưới chót ngày diệt vong, cho dù là người thức tỉnh, cũng là người biến dị cấp thấp như anh ta.

Chính một câu kêu gọi này, khiến cho ấn tượng của Lục Vân Đào với Tào Dương đối với người này khá tốt, hai người nhìn nhau cười, tuyệt không muốn xoay người chạy trốn như người nọ dự liệu, mà là vẻ mặt thoải mái tới gần bọn họ.

Người nọ vừa thấy hai người đó không nghe khuyên bảo, vậy mà không sợ chết nghênh tiếp qua, vẻ mặt lo lắng khi đang muốn chửi ầm lên, bị đồng bọn chạy trốn theo bên người kéo lại, dồn dập nói: “Đại ca, đừng nóng vội, xem xem tình hình rồi lại nói.” Trông thần sắc hai người tiếp cận đó nhẹ nhõm, có lẽ là cường giả cũng nói không chừng, vị đội viên này vẫn có chút nhãn lực.

Chỉ trong nháy mắt, một đội viên rơi lại sau cùng bị tang thi ôm lấy, cậu ta kinh hoảng kêu to: “Hứa ca, cứu tôi!”

Đại ca dẫn đầu cắn răng, nắm chặt rìu chữa cháy trong tay, xoay người liền chạy đến chỗ tang thi, hô to một tiếng, chém tới cánh tay bắt lấy đội viên của tang thi đó.



Ngao! Tang thi rống to một tiếng, bàn tay to còn lại đập về phía đại ca dẫn đầu, trực tiếp lật úp đại ca dẫn đầu trên mặt đất, trượt ra xa mấy mét mới dừng lại.

Lục Vân Đào thấy một màn như vậy, nói với Tào Dương bên người: “Cẩn thận, hẳn là tang thi biến dị lực lượng, cứu người trước.”

“Được!” Tào Dương vừa dứt lời, cả người liền hóa thành một luồng sương đen tán đi.

“Phong Chi Bạo!” Âm thanh trong trẻo của Lục Vân Đào vừa xuất ra, một khối không khí hình cầu bạo ngược do toàn bộ phong nhận cùng loại tổ hợp thành trực tiếp đánh về phía cánh tay bắt người của tang thi.

“Grào!” Tang thi kêu thảm một trận, sự đau nhức nơi cánh tay khiến cho nó nhẹ buông tay theo tính phản xạ, đội viên kia liền trực tiếp ngã sấp xuống ở dưới chân tang thi. Tang thi không ngờ đến, con mồi nó vốn cho rằng không có chút nguy hiểm vậy mà khiến cho nó bị thương. Nó phẫn nộ, nó quyết định cho mấy con kiến đó một giáo huấn thật lớn, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhấc chân liền giẫm lên đội viên trên mặt đất, nó muốn để cho bọn chúng biết, phản kháng là không có tác dụng.

Đại ca dẫn đầu thấy thế nhịn không được bi thiết một tiếng: “Tiểu Lâm!” Mấy người khác cũng kêu lên: “Nhanh tránh a!”

Tiểu Lâm còn nằm trên mặt đất chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, cậu căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.

Mắt thấy thảm kịch sắp phát sinh, một luồng sương đen đột nhiên xuất hiện ở bên người Tiểu Lâm, thời gian chớp mắt, Tiểu Lâm liền xuất hiện ở bên cạnh mọi người, lúc này sương đen lần nữa ngưng kết thành một bóng người, chính là một trong hai người đón đánh tang thi ban nãy.

Tiểu Lâm sống sót sau tai nạn hoảng hồn chưa định, đại ca dẫn đầu kích động nói: “Cảm tạ! Cảm tạ!” Ngoại trừ cảm tạ anh không biết nói cái gì cho phải, không ngờ tới hai người đó vậy mà là cao thủ.

“Phong Chi Triền Nhiễu!” Một luồng chùm gió trong suốt trói tang thi lại, tang thi không có lực lớn, lại không có bất kỳ phương pháp nào đối với loại ràng buộc vô hình này.

“Tào Dương, cấp tốc giải quyết.” Lục Vân Đào phân phó trong miệng, trong tay vẫn chỉ huy chùm gió trói lại tang thi.

“Phân Thân Sương!” Trên người Tào Dương bay ra hai luồng sương đen, lần nữa ngưng kết thành thực thể, hai Tào Dương cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến cho nhánh tiểu đội năm người kia chấn kinh há to miệng, thuật phân thân này thực sự quá kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook