Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
Chương 58: Đào vong
Tây Á Thành Bảo
31/05/2023
Trong sân lâm vào an tĩnh quỷ dị, mọi người ở đây hoảng sợ mà trừng mắt thân ảnh toàn là máu tươi kia. Tiếng rống từ dưới mái hiên trong một góc truyền tới, chỉ có thể nhìn thấy một sinh vật đứng ngược từ bên dưới mái hiên, máu tươi từ trên người nó chảy tí tách xuống.
Hai nam nhân đứng gần đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của nó, dồn dập mà kêu một tiếng, súng cầm trên tay không tự chủ được mà bắn tới.
Sinh vật không rõ hình thù phẫn nộ hí lên, liên tục nhảy lên vài cái, cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của nó. Chờ sau khi tiếng súng hỗn loạn dừng lại, sinh vật kia mới rốt cuộc lộ ra chân dung, đây là một tang thi nhỏ xíu, dài cỡ năm đến sáu mươi centimet, tứ chi đều là vảy, một đôi mắt đỏ rực. Chính là tang thi mà Đường Mặc Kỳ gặp được ở viện nghiên cứu.
Tiểu tang thi căm tức nhìn về phía đám người, bọn cướp cầm súng hoảng loạn bị dọa đến mặt không còn chút máu, sợ tè ra quần muốn chạy ra bên ngoài, chỉ là còn không kịp ra đến cửa, tiểu tang thi đã nhảy tới trên cổ một nam nhân, cổ nam nhân kia bị cắt thấy cả xương bên trong, máu tươi lập tức phun ra, chảy đầy lên mặt tuyết trắng tinh.
Theo người nam nhân này ngã xuống, mười mấy người phía trước tức khắc run rẩy, thực rõ ràng, tang thi này có mục đích công kích.
Tiếng kêu sợ hãi vang vọng ở khu này, mọi người ở tứ hợp viện cũng sợ tới mức tái mặt, ông lão ban nãy cản người run run môi, nhìn tộc nhân trắc trở chạy trốn từ thảo nguyên đến đây, bi thống nói: "Chạy đi, chạy trốn càng xa càng tốt."
Bảy tám chục người trợn to mắt nhìn ông, tiếp sau đó mới kịp phản ứng lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy về thu thập đồ vật, chỉ trong năm phút sau, toàn bộ sân đều không còn một bóng người, chỉ còn một mình lão nhân ngã ngồi ở trong sân.
Ngay khi tiểu tang thi xuất hiện Đường Kiếm Phong đã mang theo Ngụy Vũ đuổi theo, Đường Mặc Kỳ cùng Trần Vĩ Lương chờ những người này rời đi rồi mới đi vào sân, ông lão giống như không có phát hiện ra bọn họ, ngẩn người xuất thần.
Đường Mặc Kỳ đi qua ngồi xổm xuống trước mặt ông, nói: "Các người vì sao lại mang theo nó?"
Ông lão lúc này mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua Đường Mặc Kỳ, đôi mắt vẩn đục chảy ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi cũng không có cách nào a, nó tới tìm tôi, chính nó tự tới tìm tôi."
Đường Mặc Kỳ nâng ông lão đứng lên, khó hiểu nói: "Nó tìm tới ông? Vì cái gì?"
Ông lão tức khắc gào khóc lên: "Nó là cháu nội của tôi, là cháu nội tôi a....."
Đường Mặc Kỳ tức khắc nhíu mày, Trần Vĩ Lương cũng sửng sốt, nói: "Cháu nội ông? Đã thành như vậy mà ông vẫn nhận ra được?"
Ông lão lau mặt, trầm trọng nói: "Không phải là tôi nhận ra được nó, là nó.... chính nó nói cho tôi biết."
"Nói cho ông? Ông là nói quái vật này biết nói chuyện đi?" Trần Vĩ Lương không tin mà đánh gãy lời nói của ông lão.
Ông lão lắc đầu, nói: "Nó báo mộng cho tôi, lúc ấy chúng tôi bị nhốt ở trong tuyết đã một tháng, mỗi ngày đều có người bị chết lạnh, nơi nơi còn có quái vật ăn thịt người, tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Buổi tối nào đó tôi mơ một giấc mộng, đặc biệt chân thật, tôi mơ thấy đứa nhỏ đó, nó nói với tôi nó là cháu nội của tôi, ở chỗ đó đang chờ tôi."
Trong lòng Đường Mặc Kỳ nhảy dựng, ý bảo ông lão tiếp tục nói.
"Chỗ đó không xa, cho nên ngày hôm sau tôi liền hốt hoảng đi tìm, nhưng mà không nghĩ tới căn bản không phải là đứa cháu, mà là một quái vật."
"Nếu là quái vật, vậy vì sao ông còn nói nó là cháu nội ông?" Trần Vĩ Lương nghe được câu chuyện cũng không hiểu ra làm sao.
Ông lão lại nổi lên một mạt nước mắt, nói: "Lúc ấy tôi cũng rất hoảng sợ, chuẩn bị bỏ chạy nhưng cháu nội tôi đột nhiên mở miệng...."
"Không phải vừa rồi ông nói nó không mở miệng nói chuyện sao?" Trần Vĩ Lương hiển nhiên cho rằng ông lão đang kể chuyện xưa, không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của ông.
Đường Mặc Kỳ bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, sau đó gật đầu với ông lão, ý bảo ông tiếp tục nói.
Ông lão nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong mắt còn mang theo hoảng sợ, cảm xúc kinh sợ cùng với cuồng nhiệt từ từ phức tạp lên, thanh âm run rẩy nói: "Nó trực tiếp nói chuyện ở trong đầu tôi, các cậu.... các cậu hiểu được không?" Ông lão nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt đều là kinh sợ.
Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ông lão giống như đang lâm vào trong hồi ức, xoa xoa tay mình, thở dài nói: "Nó nói mẹ nó chính là con dâu tôi, bị người xấu giết, người xấu tra tấn nó. Ban đầu tôi cũng không tin, cho rằng nó là yêu quái, sau lại.... sau lại......"
Trần Vĩ Lương cau mày, không kiên nhẫn hỏi: "Sau đó lại làm sao?"
"Tôi ôm nó trở về, một là bởi vì tôi không dám chọc nó, hai là muốn đưa cho các bô lão trong tộc nhìn xem đây là yêu quái gì, chỉ là không nghĩ tới.... Không nghĩ tới bản lĩnh của nó không nhỏ, những quái vật ăn thịt người không dám lại gần nó, chạy rất xa. Sau đó người trong tộc quyết định thu nó."
"Thu nó? Các người nuôi một con tang thi như vậy, không phải là đi tìm chết sao?"
Ông lão run lên một chút, cười khổ mà nói: "Ngay từ đầu nó rất bình thường, huống hồ có nó ở đây, đám quái vật kia không dám lại gần, ai cũng muốn sống sót cả, cho nên.... cho nên....."
"Cho nên các người liền nuôi nó?" Đường Mặc Kỳ càng thêm khẳng định ở trong lòng suy đoán này, tiểu tang thi này không chỉ có chỉ số thông minh cao, còn có dị năng, dựa theo lời nói của ông lão, có thể là dị năng hệ tinh thần. Mà dựa theo đời trước, phải đến lần tiến hóa thứ tư thì tang thi vẫn chỉ là những con quái vật cấp thấp, trước giờ chưa từng xuất hiện tang thi có chỉ số thông minh cao.
Nước mắt ông lão lại chảy ra, khóc tang nói: "Chúng tôi giữ lại để tránh bớt nguy hiểm từ quái vật ăn thịt người. Nhưng chúng tôi khóa nó vào trong lồng sắt, vật nhỏ này lại không quá an phận, lồng sắt không thể giữ được nó. Nó bắt chúng tôi phải đi tới thủ đô, chỉ cần có ai không chịu thì nó liền giết chết người đó, chờ đến khi mọi người phát hiện không thể khống chế được nó thì đã muộn."
"Đều do tôi hồ đồ, nếu tôi vừa thấy nó thì giết nó ngay lúc đó, cũng sẽ không tạo thành tình cảnh như bây giờ." Ông lão nhìn sân nhà đầy thi thể thì rơi vài giọt nước mắt.
"Nó có từng lộ ra nguyên nhân vì sao muốn đến khu an toàn ở thủ đô chưa?" Ánh mắt Đường Mặc Kỳ sắc bén nhìn chằm chằm ông lão.
Ông lão đờ đẫn gật đầu, lộ ra vết thương chồng chất trên cánh tay, nói: "Là người, nó muốn máu của con người để duy trì sinh mạng."
Sau khi Đường Mặc Kỳ cùng Trần Vĩ Lương làm rõ thân thế của tiểu tang thi liền tiến đến nơi phát ra trận xôn xao. Lúc này trời đã sáng, tiếng súng cùng tiếng thét chói tai ở một nơi nào đó phát ra, Đường Mặc Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua.
Lúc Đường Mặc Kỳ chạy đến, đột ngột bị một tường băng xuất hiện trước mặt, cái cảm giác quen thuộc này, đây chính là hơi thở của dị năng.
Quả nhiên, ngay khi cậu đi qua tương băng thì nhìn thấy một nam nhân đang đứng trên một đài băng, phóng ra băng trùy với tiểu tang thi đang chạy trốn khắp nơi.
Đường Kiếm Phong cũng đang ở một hướng khác ngăn chặn tiểu tang thi, ngọn lửa màu lam nhạt thi triển ở trước mặt người khác lần đầu tiên, từng mảng tuyết liên tục bị nóng chảy, lộ ra từng mảnh xi măng màu đen. Xa xa vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa.
Đường Mặc Kỳ biết, virus đã bắt đầu tiến hóa đến lần thứ ba rồi, mà nhân loại cũng nghênh đón một bùng nổ cực lớn.
Tiểu tang thi thét chói tai, không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Kiếm Phong, hiển nhiên là nó nhận ra Đường Kiếm Phong chính là người tấn công nó ở bãi phế tích của viện nghiên cứu, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sợ hãi.
Đường Kiếm Phong cũng không nhớ rõ tiểu tang thi, nhưng anh từng nghe Đường Mặc Kỳ kể qua, từ đó cũng ý thức được con tang thi không giống với những tang thi khác, anh ra tay không chút lưu tình, chiêu thức tung ra đều muốn giết chết người khác.
Tiểu tang thi sau khi ăn vài lần mệt thì cũng học được chút thông minh, nó bắt đầu tránh Đường Kiếm Phong, người dị năng hệ băng kia cũng tiến công, dị năng giả này vừa mới thức tỉnh dị năng duy trì lâu như vậy đã không dễ dàng.
Đôi mắt Đường Mặc Kỳ nhìn chằm chằm vào nó, lúc này nó đang nhào lại đây, lập tức cầm lấy súng bắn ba phát vào nó, ba phát trúng một phát, nhưng tang thi vẫn như cũ không giảm tốc độ, ngược lại nó càng thêm phẫn nộ hơn.
Bên này đang đánh nhau hết sức kịch liệt, khu an toàn lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, đám người bắt đầu la hét bỏ chạy, tang thi vây thành!
Tay Đường Mặc Kỳ run lên một chút, híp mắt nhìn chằm chằm tiểu tang thi, nhớ tới lời kể của ông lão, tang thi chưa bao giờ dám tiếp cận gần nó, mà bây giờ lại có tang thi vây thành, Đường Mặc Kỳ không thể không liên hệ điều này với tiểu tang thi.
Thừa dịp dị năng giả hệ băng ngây người chốc lát, tiểu tang thi gào rống một tiếng sắc nhọn xuyên qua không khí, truyền ra rất xa.
Mọi người chỉ cảm thấy đại não một trận choáng váng, đến khi tập trung nhìn lại, tang thi đã xuyên qua động băng chạy trốn, một khắc cuối cùng, Đường Kiếm Phong ném qua một ngọn lửa thật lớn, chỉ nghe được một tiếng kêu thê lương truyền tới xa xa.
Đường Mặc Kỳ chạy đến ôm chặt Đường Kiếm Phong, một chiêu lớn cuối cùng hao hết toàn bộ dị năng của anh, hai chân đều có chút mất đi thăng bằng.
Bên ngoài tường thành truyền đến tiếng lửa đạn, chứng minh rằng tang thi đã bị triệu tập lại đây. Đường Mặc Kỳ không kịp nghĩ nhiều, ôm Đường Kiếm Phong đến một nơi bí ẩn, nói với Ngụy Vỹ cùng Trần Vĩ Lương: "Hai anh đi tìm ông lão người Mông Cổ kia, canh chừng ông ta, đừng để ông ta chạy trốn. Mặt khác, trở về báo cho mọi người tùy thời chạy trốn."
"Chạy trốn?" Ngụy Vũ khó hiểu, hẳn là không đến mức này đi?
Đường Mặc Kỳ lung tung gật đầu nói: "Tình huống thực không ổn, các anh trước đi tìm ông lão kia."
Đường Mặc Kỳ trong nháy mắt phát hiện có điểm đáng ngờ, ông lão kia lộ ra cánh tay đầy rẫy vết thương cho thấy ông ta vẫn luôn dùng máu để đút cho tang thi, nhưng nguyên lý kí sinh của virus chính là đoạt lấy thân thể của sinh vật, do đó nó sẽ ký chủ trên người nhân loại mà sinh sôi nảy nở, đây là bản năng sinh mệnh. Mà máu rời khỏi sinh vật căn bản là không có hơi thở sinh mệnh, đối với virus là không có lực hấp dẫn. Con tang thi kia dù thông minh nhưng bản chất của nó vẫn là tang thi, không có khả năng sẽ khắc phục được.
Như vậy ông lão kia khẳng định lấy máu để ông ta tự sử dụng, rất có thể điều ông ta giấu giếm chính là mấu chốt để cho ông ta và tiểu tang thi ở chung!
Hai nam nhân đứng gần đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của nó, dồn dập mà kêu một tiếng, súng cầm trên tay không tự chủ được mà bắn tới.
Sinh vật không rõ hình thù phẫn nộ hí lên, liên tục nhảy lên vài cái, cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của nó. Chờ sau khi tiếng súng hỗn loạn dừng lại, sinh vật kia mới rốt cuộc lộ ra chân dung, đây là một tang thi nhỏ xíu, dài cỡ năm đến sáu mươi centimet, tứ chi đều là vảy, một đôi mắt đỏ rực. Chính là tang thi mà Đường Mặc Kỳ gặp được ở viện nghiên cứu.
Tiểu tang thi căm tức nhìn về phía đám người, bọn cướp cầm súng hoảng loạn bị dọa đến mặt không còn chút máu, sợ tè ra quần muốn chạy ra bên ngoài, chỉ là còn không kịp ra đến cửa, tiểu tang thi đã nhảy tới trên cổ một nam nhân, cổ nam nhân kia bị cắt thấy cả xương bên trong, máu tươi lập tức phun ra, chảy đầy lên mặt tuyết trắng tinh.
Theo người nam nhân này ngã xuống, mười mấy người phía trước tức khắc run rẩy, thực rõ ràng, tang thi này có mục đích công kích.
Tiếng kêu sợ hãi vang vọng ở khu này, mọi người ở tứ hợp viện cũng sợ tới mức tái mặt, ông lão ban nãy cản người run run môi, nhìn tộc nhân trắc trở chạy trốn từ thảo nguyên đến đây, bi thống nói: "Chạy đi, chạy trốn càng xa càng tốt."
Bảy tám chục người trợn to mắt nhìn ông, tiếp sau đó mới kịp phản ứng lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy về thu thập đồ vật, chỉ trong năm phút sau, toàn bộ sân đều không còn một bóng người, chỉ còn một mình lão nhân ngã ngồi ở trong sân.
Ngay khi tiểu tang thi xuất hiện Đường Kiếm Phong đã mang theo Ngụy Vũ đuổi theo, Đường Mặc Kỳ cùng Trần Vĩ Lương chờ những người này rời đi rồi mới đi vào sân, ông lão giống như không có phát hiện ra bọn họ, ngẩn người xuất thần.
Đường Mặc Kỳ đi qua ngồi xổm xuống trước mặt ông, nói: "Các người vì sao lại mang theo nó?"
Ông lão lúc này mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua Đường Mặc Kỳ, đôi mắt vẩn đục chảy ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi cũng không có cách nào a, nó tới tìm tôi, chính nó tự tới tìm tôi."
Đường Mặc Kỳ nâng ông lão đứng lên, khó hiểu nói: "Nó tìm tới ông? Vì cái gì?"
Ông lão tức khắc gào khóc lên: "Nó là cháu nội của tôi, là cháu nội tôi a....."
Đường Mặc Kỳ tức khắc nhíu mày, Trần Vĩ Lương cũng sửng sốt, nói: "Cháu nội ông? Đã thành như vậy mà ông vẫn nhận ra được?"
Ông lão lau mặt, trầm trọng nói: "Không phải là tôi nhận ra được nó, là nó.... chính nó nói cho tôi biết."
"Nói cho ông? Ông là nói quái vật này biết nói chuyện đi?" Trần Vĩ Lương không tin mà đánh gãy lời nói của ông lão.
Ông lão lắc đầu, nói: "Nó báo mộng cho tôi, lúc ấy chúng tôi bị nhốt ở trong tuyết đã một tháng, mỗi ngày đều có người bị chết lạnh, nơi nơi còn có quái vật ăn thịt người, tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Buổi tối nào đó tôi mơ một giấc mộng, đặc biệt chân thật, tôi mơ thấy đứa nhỏ đó, nó nói với tôi nó là cháu nội của tôi, ở chỗ đó đang chờ tôi."
Trong lòng Đường Mặc Kỳ nhảy dựng, ý bảo ông lão tiếp tục nói.
"Chỗ đó không xa, cho nên ngày hôm sau tôi liền hốt hoảng đi tìm, nhưng mà không nghĩ tới căn bản không phải là đứa cháu, mà là một quái vật."
"Nếu là quái vật, vậy vì sao ông còn nói nó là cháu nội ông?" Trần Vĩ Lương nghe được câu chuyện cũng không hiểu ra làm sao.
Ông lão lại nổi lên một mạt nước mắt, nói: "Lúc ấy tôi cũng rất hoảng sợ, chuẩn bị bỏ chạy nhưng cháu nội tôi đột nhiên mở miệng...."
"Không phải vừa rồi ông nói nó không mở miệng nói chuyện sao?" Trần Vĩ Lương hiển nhiên cho rằng ông lão đang kể chuyện xưa, không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của ông.
Đường Mặc Kỳ bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, sau đó gật đầu với ông lão, ý bảo ông tiếp tục nói.
Ông lão nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong mắt còn mang theo hoảng sợ, cảm xúc kinh sợ cùng với cuồng nhiệt từ từ phức tạp lên, thanh âm run rẩy nói: "Nó trực tiếp nói chuyện ở trong đầu tôi, các cậu.... các cậu hiểu được không?" Ông lão nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt đều là kinh sợ.
Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ông lão giống như đang lâm vào trong hồi ức, xoa xoa tay mình, thở dài nói: "Nó nói mẹ nó chính là con dâu tôi, bị người xấu giết, người xấu tra tấn nó. Ban đầu tôi cũng không tin, cho rằng nó là yêu quái, sau lại.... sau lại......"
Trần Vĩ Lương cau mày, không kiên nhẫn hỏi: "Sau đó lại làm sao?"
"Tôi ôm nó trở về, một là bởi vì tôi không dám chọc nó, hai là muốn đưa cho các bô lão trong tộc nhìn xem đây là yêu quái gì, chỉ là không nghĩ tới.... Không nghĩ tới bản lĩnh của nó không nhỏ, những quái vật ăn thịt người không dám lại gần nó, chạy rất xa. Sau đó người trong tộc quyết định thu nó."
"Thu nó? Các người nuôi một con tang thi như vậy, không phải là đi tìm chết sao?"
Ông lão run lên một chút, cười khổ mà nói: "Ngay từ đầu nó rất bình thường, huống hồ có nó ở đây, đám quái vật kia không dám lại gần, ai cũng muốn sống sót cả, cho nên.... cho nên....."
"Cho nên các người liền nuôi nó?" Đường Mặc Kỳ càng thêm khẳng định ở trong lòng suy đoán này, tiểu tang thi này không chỉ có chỉ số thông minh cao, còn có dị năng, dựa theo lời nói của ông lão, có thể là dị năng hệ tinh thần. Mà dựa theo đời trước, phải đến lần tiến hóa thứ tư thì tang thi vẫn chỉ là những con quái vật cấp thấp, trước giờ chưa từng xuất hiện tang thi có chỉ số thông minh cao.
Nước mắt ông lão lại chảy ra, khóc tang nói: "Chúng tôi giữ lại để tránh bớt nguy hiểm từ quái vật ăn thịt người. Nhưng chúng tôi khóa nó vào trong lồng sắt, vật nhỏ này lại không quá an phận, lồng sắt không thể giữ được nó. Nó bắt chúng tôi phải đi tới thủ đô, chỉ cần có ai không chịu thì nó liền giết chết người đó, chờ đến khi mọi người phát hiện không thể khống chế được nó thì đã muộn."
"Đều do tôi hồ đồ, nếu tôi vừa thấy nó thì giết nó ngay lúc đó, cũng sẽ không tạo thành tình cảnh như bây giờ." Ông lão nhìn sân nhà đầy thi thể thì rơi vài giọt nước mắt.
"Nó có từng lộ ra nguyên nhân vì sao muốn đến khu an toàn ở thủ đô chưa?" Ánh mắt Đường Mặc Kỳ sắc bén nhìn chằm chằm ông lão.
Ông lão đờ đẫn gật đầu, lộ ra vết thương chồng chất trên cánh tay, nói: "Là người, nó muốn máu của con người để duy trì sinh mạng."
Sau khi Đường Mặc Kỳ cùng Trần Vĩ Lương làm rõ thân thế của tiểu tang thi liền tiến đến nơi phát ra trận xôn xao. Lúc này trời đã sáng, tiếng súng cùng tiếng thét chói tai ở một nơi nào đó phát ra, Đường Mặc Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua.
Lúc Đường Mặc Kỳ chạy đến, đột ngột bị một tường băng xuất hiện trước mặt, cái cảm giác quen thuộc này, đây chính là hơi thở của dị năng.
Quả nhiên, ngay khi cậu đi qua tương băng thì nhìn thấy một nam nhân đang đứng trên một đài băng, phóng ra băng trùy với tiểu tang thi đang chạy trốn khắp nơi.
Đường Kiếm Phong cũng đang ở một hướng khác ngăn chặn tiểu tang thi, ngọn lửa màu lam nhạt thi triển ở trước mặt người khác lần đầu tiên, từng mảng tuyết liên tục bị nóng chảy, lộ ra từng mảnh xi măng màu đen. Xa xa vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa.
Đường Mặc Kỳ biết, virus đã bắt đầu tiến hóa đến lần thứ ba rồi, mà nhân loại cũng nghênh đón một bùng nổ cực lớn.
Tiểu tang thi thét chói tai, không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Kiếm Phong, hiển nhiên là nó nhận ra Đường Kiếm Phong chính là người tấn công nó ở bãi phế tích của viện nghiên cứu, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sợ hãi.
Đường Kiếm Phong cũng không nhớ rõ tiểu tang thi, nhưng anh từng nghe Đường Mặc Kỳ kể qua, từ đó cũng ý thức được con tang thi không giống với những tang thi khác, anh ra tay không chút lưu tình, chiêu thức tung ra đều muốn giết chết người khác.
Tiểu tang thi sau khi ăn vài lần mệt thì cũng học được chút thông minh, nó bắt đầu tránh Đường Kiếm Phong, người dị năng hệ băng kia cũng tiến công, dị năng giả này vừa mới thức tỉnh dị năng duy trì lâu như vậy đã không dễ dàng.
Đôi mắt Đường Mặc Kỳ nhìn chằm chằm vào nó, lúc này nó đang nhào lại đây, lập tức cầm lấy súng bắn ba phát vào nó, ba phát trúng một phát, nhưng tang thi vẫn như cũ không giảm tốc độ, ngược lại nó càng thêm phẫn nộ hơn.
Bên này đang đánh nhau hết sức kịch liệt, khu an toàn lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, đám người bắt đầu la hét bỏ chạy, tang thi vây thành!
Tay Đường Mặc Kỳ run lên một chút, híp mắt nhìn chằm chằm tiểu tang thi, nhớ tới lời kể của ông lão, tang thi chưa bao giờ dám tiếp cận gần nó, mà bây giờ lại có tang thi vây thành, Đường Mặc Kỳ không thể không liên hệ điều này với tiểu tang thi.
Thừa dịp dị năng giả hệ băng ngây người chốc lát, tiểu tang thi gào rống một tiếng sắc nhọn xuyên qua không khí, truyền ra rất xa.
Mọi người chỉ cảm thấy đại não một trận choáng váng, đến khi tập trung nhìn lại, tang thi đã xuyên qua động băng chạy trốn, một khắc cuối cùng, Đường Kiếm Phong ném qua một ngọn lửa thật lớn, chỉ nghe được một tiếng kêu thê lương truyền tới xa xa.
Đường Mặc Kỳ chạy đến ôm chặt Đường Kiếm Phong, một chiêu lớn cuối cùng hao hết toàn bộ dị năng của anh, hai chân đều có chút mất đi thăng bằng.
Bên ngoài tường thành truyền đến tiếng lửa đạn, chứng minh rằng tang thi đã bị triệu tập lại đây. Đường Mặc Kỳ không kịp nghĩ nhiều, ôm Đường Kiếm Phong đến một nơi bí ẩn, nói với Ngụy Vỹ cùng Trần Vĩ Lương: "Hai anh đi tìm ông lão người Mông Cổ kia, canh chừng ông ta, đừng để ông ta chạy trốn. Mặt khác, trở về báo cho mọi người tùy thời chạy trốn."
"Chạy trốn?" Ngụy Vũ khó hiểu, hẳn là không đến mức này đi?
Đường Mặc Kỳ lung tung gật đầu nói: "Tình huống thực không ổn, các anh trước đi tìm ông lão kia."
Đường Mặc Kỳ trong nháy mắt phát hiện có điểm đáng ngờ, ông lão kia lộ ra cánh tay đầy rẫy vết thương cho thấy ông ta vẫn luôn dùng máu để đút cho tang thi, nhưng nguyên lý kí sinh của virus chính là đoạt lấy thân thể của sinh vật, do đó nó sẽ ký chủ trên người nhân loại mà sinh sôi nảy nở, đây là bản năng sinh mệnh. Mà máu rời khỏi sinh vật căn bản là không có hơi thở sinh mệnh, đối với virus là không có lực hấp dẫn. Con tang thi kia dù thông minh nhưng bản chất của nó vẫn là tang thi, không có khả năng sẽ khắc phục được.
Như vậy ông lão kia khẳng định lấy máu để ông ta tự sử dụng, rất có thể điều ông ta giấu giếm chính là mấu chốt để cho ông ta và tiểu tang thi ở chung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.