Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
Chương 16: Than đá
Tây Á Thành Bảo
14/05/2023
Sáng sớm hôm sau, khi Đường Mặc Kỳ tỉnh lại cũng chỉ còn Diệp Trạch Việt đang ngủ ở giường đối diện, Diệp Cẩn đã không thấy đâu. Cậu nhớ tới ý
định vào tối hôm qua, liền nhảy dựng lên mà chạy vào phòng vệ sinh rửa
mặt.
Lúc Đường Mặc Kỳ rửa mặt ra thì Diệp Trạch Việt đã tỉnh, đang tự chống tay lên ngồi vào xe lăn, cậu nhìn đến hai cánh tay đang run rẩy khi tự chống lên để điều chỉnh thân thể của y, sợ tới mức kinh hồn táng đảm, lập tức chạy tới bế y ngồi lên xe lăn.
Diệp Trạch Việt cười cười với Đường Mặc Kỳ, nói: "Cảm ơn Kỳ ca, anh có biết anh của em đi đâu rồi không?"
Đường Mặc Kỳ lắc đầu, nói: "Anh cũng vừa mới tỉnh lại, anh của em có khả năng đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, có đói bụng không?
Cậu từ trong phòng vệ sinh lấy một chậu rửa mặt ra, cầm theo một ly nước và bàn chải đánh răng đã bôi kem lên, đưa cho Diệp Trạch Việt rửa mặt. Lúc này Diệp Cẩn cũng về tới, trên tay quả nhiên cầm theo không ít đồ ăn.
Diệp Cẩn đưa đồ ăn qua cho Đường Mặc Kỳ, hắn lại giúp Diệp Trạch Việt đổ nước đi. Chờ ba người ăn xong bữa sáng, cậu mới nói: "Tôi tính toán sẽ ở chỗ này thêm một thời gian, hai người các anh ở đây hay tiếp tục đi tiếp?"
Đường Mặc Kỳ thông báo cho hai anh em Diệp gia, chuyện không gian quá mức ly kì, cậu biết rõ điều này mang ý nghĩa gì, cậu cũng không phải không tín nhiệm hai anh em Diệp gia, mà là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Cậu tính toán chuyển một phần than đá vào không gian, trước đó tuy rằng cũng thu mua không ít than đá, than củi cùng với không ít vật tư để giữ ấm, nhưng loại đồ vật này vẫn là càng nhiều càng tốt, ai cũng không biết thời kỳ kỷ băng hà này sẽ lạnh trong bao lâu, có khả năng là vài năm, cũng có thể là vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm. Mấy thứ này càng dùng càng thiếu, Đường Mặc Kỳ nghĩ, những thứ này nếu có thể thu nhiều một chút vẫn sẽ tốt hơn.
Diệp Cẩn nâng hạ mi mắt, cong môi cười một tiếng, nói: "Cậu là đánh chủ ý lên mỏ than kia?"
Đường Mặc Kỳ nhìn hắn cợt nhã, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thật sự không thể đem người quân nhân càng quấy này liên hệ với tính cách tăm tối ở kiếp trước, một thân nam nhân khí khái, khác biệt quá lớn rồi.
Thấy Đường Mặc Kỳ không có phủ định, Diệp Cẩn gõ gõ mặt bàn, chân dài đặt lên tay vịn xe lăn của em trai, hài hước mà nhìn Đường Mặc Kỳ, nói: "Thời điểm chúng ta rời đi, anh của cậu cứ như một con gà mái mẹ nhắc nhở tôi một lần lại một lần, một tấc cũng không rời khỏi để bảo vệ an toàn cho cậu. Một mình cậu ở lại đây tôi cũng không yên tâm, vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì, anh cậu đại khái sẽ chém tôi ra thành mười tám khúc."
Giọng điệu của Diệp Cẩn tăng lên ở đoạn "một tấc cũng không rời", khiến Đường Mặc Kỳ có chút không được tự nhiên khụ khụ hai tiếng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nói: "Anh muốn đi theo cũng có thể, nhưng Tiểu Càng thì làm sao bây giờ? Anh muốn để em ấy một mình ở chỗ này?"
Diệp Trạch Việt dùng sức đẩy đôi chân to khỏe của anh trai đang đặt trên tay vịn xe lăn ra, bĩu môi nói: "Em ở chỗ này không có chuyện gì, Kỳ ca, hai anh có việc không cần phải lo cho em."
Diệp Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt của em trai, đứa nhỏ này tuy rằng nói như thế, nhưng một đôi mắt to tròn kia cũng không phải tỏ vẻ muốn như vậy, chút ủy khuất kia như muốn hóa thành thực chất. Diệp Cẩn luyến tiếc em trai ủy khuất chính mình.
Trời đất xa lạ, dù cho Diệp Cẩn có nguyện ý thì Đường Mặc Kỳ cũng không quá yên tâm.
Diệp Trạch Việt hoàn toàn vẫn còn là tâm tính của một đứa trẻ. Hai ngày ở chung này, cậu đã đem đứa nhỏ trở thành em trai của mình mà chăm sóc. Huống hồ đôi chân của y lại không tốt, vạn nhất xảy ra tình huống ngoài ý muốn, lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Cuối cùng ba người bọn họ thương lượng một chút, trực tiếp lái xe đến mỏ than. Quặng mỏ này hiện tại đã dừng hoạt động, lúc bọn Đường Mặc Kỳ đến cũng chỉ có một ông lão đang trông cửa, chờ bọn cậu nói rõ ý đồ đến, ông cụ vô cùng vui mừng, lập tức bưng trà rót nước mời bọn họ dùng, nói bọn họ chờ một lát, ông chạy đi kêu người.
Không đến mười phút sau, có hai nam nhân lái xe máy chạy tới. Hai người vừa xuống xe liền chạy chậm lại đây, nhìn thấy Diệp Trạch Việt đang ngồi trên xe lăn còn sửng sốt một chút, sau đó bất động thanh sắc mà chủ động nhiệt tình bắt tay với Diệp Cẩn. Đường Mặc Kỳ tự do tự tại vui vẻ đứng đằng sau đẩy xe lăn, không nói tới lại có khi tưởng rằng cậu là bảo tiêu.
Diệp Cẩn cũng không nói nhảm nhiều, liền thẳng thắn nói rõ vấn đề, tỏ vẻ muốn mua than đá của bọn họ. Cũng vừa may là trước động đất có một đám than đá chưa bán ra ngoài, hơn nữa mấy ngày nay lại khai thác tổng cộng gần năm vạn tấn than đá.
Diệp Cẩn cũng biết được tin tức từ Đường Mặc Kỳ là giữa tháng sáu mạt thế sẽ tiến đến, rồi suy xét một chút đến tình hình giao thông hiện nay và việc vận chuyển về thủ đô, đại khái cũng chỉ có thể vận chuyển được một nửa.
Cuối cùng Diệp Cẩn định thu ba vạn tấn than đá, hai bên báo giá cả hợp lí liền ký hợp đồng, suy xét đến thời gian gấp gáp, Diệp Cẩn kêu quặng mỏ mau chóng an bài xe vận chuyển than đá đến thủ đô, hắn cũng sẽ liên hệ cho người của mình đến lấy đi một phần.
Gia đình kia vội vã muốn nhận tiền đặt cọc, mọi người định đi lên ngân hàng trên trấn để giao dịch, bởi vì lần này Diệp Cẩn muốn thu mua than đá khẩn cấp, tiền đặt cọc rất cao, chỉ có thể đến ngân hàng để giao dịch.
Đường Mặc Kỳ lại không định đi theo bọn họ, cậu vốn dĩ chính là muốn nhặt được của hời, mua than đá chỉ là ngụy trang, số lượng than đá lần này chỉ như là con trâu mất một sợi lông mà thôi.
Cái Đường Mặc Kỳ nhìn trúng chính là quặng mỏ ngầm còn chưa khai thác, vừa rồi cậu dạo qua một vòng, quặng mỏ sụp một nửa, vì để cứu người mà thông đường, còn chưa có tu chỉnh lại. Đường Mặc Kỳ có không gian trong người, một chút nguy hiểm này cậu không đặt vào mắt.
Diệp Cẩn tuy rằng có nghi hoặc, nhưng hắn đã từng nhìn thấy năng lực "tiên tri" của Đường Mặc Kỳ, hắn đối với năng lực của cậu vẫn là tương đối yên tâm, cũng không hề so đo với câu nói lúc sáng của mình, sảng khoái mang theo Diệp Trạch Việt đi lên trấn trên.
Đường Mặc Kỳ đợi bọn họ đi, ông cụ trông cửa cũng đi về nhà ăn cơm trưa, lúc này mới chậm rì rì đi tới quặng mỏ.
Nguồn điện trong quặng mỏ hẳn là đã hỏng rồi, bên trong một mảnh đen nhánh. Trong không gian của cậu có không ít đèn pin và nón bảo hộ, lấy ra một cái nón mang lên đầu, tay cũng cầm một cái đèn pin công suất lớn.
Bởi vì khai thác không lâu, nên giếng cũng không quá sâu, hơn nữa trông rất đơn sơ. Cậu đi vài phút liền đến.
Đường Mặc Kỳ đem hai tay đặt lên mặt than đá, sau đó nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm "thu" nháy mắt liền cảm giác được lòng bàn tay đã không còn đồ vật. Cậu nhanh chóng mở mắt ra, vừa thấy tức khắc vui mừng khôn xiết, than đá trước mắt thiếu một khối to, ít nhất cũng phải mấy chục mét vuông.
Cứ như vậy Đường Mặc Kỳ một đường đi vào, vừa đi vừa thu vào không gian, thẳng đến khi chính mình tinh bì lực tẫn, mồ hôi lạnh ứa ra, mới lấy một bình nước trong không gian ra uống, ngồi nghỉ ngơi một hồi mới đi ra ngoài.
Vì để giấu tai mắt, sau khi Đường Mặc Kỳ rời khỏi đây, thuận tiện ném một trái lựu đạn vào trong quặng mỏ, quặng mỏ vốn dĩ có nguy cơ sắp sập xuống lập tức sụp đổ hoàn toàn. Đừng nói mấy ngày có thể đào ra được không, chỉ sợ mất mấy tháng cũng không thể đào thông được.
Lúc Đường Mặc Kỳ rửa mặt ra thì Diệp Trạch Việt đã tỉnh, đang tự chống tay lên ngồi vào xe lăn, cậu nhìn đến hai cánh tay đang run rẩy khi tự chống lên để điều chỉnh thân thể của y, sợ tới mức kinh hồn táng đảm, lập tức chạy tới bế y ngồi lên xe lăn.
Diệp Trạch Việt cười cười với Đường Mặc Kỳ, nói: "Cảm ơn Kỳ ca, anh có biết anh của em đi đâu rồi không?"
Đường Mặc Kỳ lắc đầu, nói: "Anh cũng vừa mới tỉnh lại, anh của em có khả năng đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, có đói bụng không?
Cậu từ trong phòng vệ sinh lấy một chậu rửa mặt ra, cầm theo một ly nước và bàn chải đánh răng đã bôi kem lên, đưa cho Diệp Trạch Việt rửa mặt. Lúc này Diệp Cẩn cũng về tới, trên tay quả nhiên cầm theo không ít đồ ăn.
Diệp Cẩn đưa đồ ăn qua cho Đường Mặc Kỳ, hắn lại giúp Diệp Trạch Việt đổ nước đi. Chờ ba người ăn xong bữa sáng, cậu mới nói: "Tôi tính toán sẽ ở chỗ này thêm một thời gian, hai người các anh ở đây hay tiếp tục đi tiếp?"
Đường Mặc Kỳ thông báo cho hai anh em Diệp gia, chuyện không gian quá mức ly kì, cậu biết rõ điều này mang ý nghĩa gì, cậu cũng không phải không tín nhiệm hai anh em Diệp gia, mà là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Cậu tính toán chuyển một phần than đá vào không gian, trước đó tuy rằng cũng thu mua không ít than đá, than củi cùng với không ít vật tư để giữ ấm, nhưng loại đồ vật này vẫn là càng nhiều càng tốt, ai cũng không biết thời kỳ kỷ băng hà này sẽ lạnh trong bao lâu, có khả năng là vài năm, cũng có thể là vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm. Mấy thứ này càng dùng càng thiếu, Đường Mặc Kỳ nghĩ, những thứ này nếu có thể thu nhiều một chút vẫn sẽ tốt hơn.
Diệp Cẩn nâng hạ mi mắt, cong môi cười một tiếng, nói: "Cậu là đánh chủ ý lên mỏ than kia?"
Đường Mặc Kỳ nhìn hắn cợt nhã, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thật sự không thể đem người quân nhân càng quấy này liên hệ với tính cách tăm tối ở kiếp trước, một thân nam nhân khí khái, khác biệt quá lớn rồi.
Thấy Đường Mặc Kỳ không có phủ định, Diệp Cẩn gõ gõ mặt bàn, chân dài đặt lên tay vịn xe lăn của em trai, hài hước mà nhìn Đường Mặc Kỳ, nói: "Thời điểm chúng ta rời đi, anh của cậu cứ như một con gà mái mẹ nhắc nhở tôi một lần lại một lần, một tấc cũng không rời khỏi để bảo vệ an toàn cho cậu. Một mình cậu ở lại đây tôi cũng không yên tâm, vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì, anh cậu đại khái sẽ chém tôi ra thành mười tám khúc."
Giọng điệu của Diệp Cẩn tăng lên ở đoạn "một tấc cũng không rời", khiến Đường Mặc Kỳ có chút không được tự nhiên khụ khụ hai tiếng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nói: "Anh muốn đi theo cũng có thể, nhưng Tiểu Càng thì làm sao bây giờ? Anh muốn để em ấy một mình ở chỗ này?"
Diệp Trạch Việt dùng sức đẩy đôi chân to khỏe của anh trai đang đặt trên tay vịn xe lăn ra, bĩu môi nói: "Em ở chỗ này không có chuyện gì, Kỳ ca, hai anh có việc không cần phải lo cho em."
Diệp Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt của em trai, đứa nhỏ này tuy rằng nói như thế, nhưng một đôi mắt to tròn kia cũng không phải tỏ vẻ muốn như vậy, chút ủy khuất kia như muốn hóa thành thực chất. Diệp Cẩn luyến tiếc em trai ủy khuất chính mình.
Trời đất xa lạ, dù cho Diệp Cẩn có nguyện ý thì Đường Mặc Kỳ cũng không quá yên tâm.
Diệp Trạch Việt hoàn toàn vẫn còn là tâm tính của một đứa trẻ. Hai ngày ở chung này, cậu đã đem đứa nhỏ trở thành em trai của mình mà chăm sóc. Huống hồ đôi chân của y lại không tốt, vạn nhất xảy ra tình huống ngoài ý muốn, lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Cuối cùng ba người bọn họ thương lượng một chút, trực tiếp lái xe đến mỏ than. Quặng mỏ này hiện tại đã dừng hoạt động, lúc bọn Đường Mặc Kỳ đến cũng chỉ có một ông lão đang trông cửa, chờ bọn cậu nói rõ ý đồ đến, ông cụ vô cùng vui mừng, lập tức bưng trà rót nước mời bọn họ dùng, nói bọn họ chờ một lát, ông chạy đi kêu người.
Không đến mười phút sau, có hai nam nhân lái xe máy chạy tới. Hai người vừa xuống xe liền chạy chậm lại đây, nhìn thấy Diệp Trạch Việt đang ngồi trên xe lăn còn sửng sốt một chút, sau đó bất động thanh sắc mà chủ động nhiệt tình bắt tay với Diệp Cẩn. Đường Mặc Kỳ tự do tự tại vui vẻ đứng đằng sau đẩy xe lăn, không nói tới lại có khi tưởng rằng cậu là bảo tiêu.
Diệp Cẩn cũng không nói nhảm nhiều, liền thẳng thắn nói rõ vấn đề, tỏ vẻ muốn mua than đá của bọn họ. Cũng vừa may là trước động đất có một đám than đá chưa bán ra ngoài, hơn nữa mấy ngày nay lại khai thác tổng cộng gần năm vạn tấn than đá.
Diệp Cẩn cũng biết được tin tức từ Đường Mặc Kỳ là giữa tháng sáu mạt thế sẽ tiến đến, rồi suy xét một chút đến tình hình giao thông hiện nay và việc vận chuyển về thủ đô, đại khái cũng chỉ có thể vận chuyển được một nửa.
Cuối cùng Diệp Cẩn định thu ba vạn tấn than đá, hai bên báo giá cả hợp lí liền ký hợp đồng, suy xét đến thời gian gấp gáp, Diệp Cẩn kêu quặng mỏ mau chóng an bài xe vận chuyển than đá đến thủ đô, hắn cũng sẽ liên hệ cho người của mình đến lấy đi một phần.
Gia đình kia vội vã muốn nhận tiền đặt cọc, mọi người định đi lên ngân hàng trên trấn để giao dịch, bởi vì lần này Diệp Cẩn muốn thu mua than đá khẩn cấp, tiền đặt cọc rất cao, chỉ có thể đến ngân hàng để giao dịch.
Đường Mặc Kỳ lại không định đi theo bọn họ, cậu vốn dĩ chính là muốn nhặt được của hời, mua than đá chỉ là ngụy trang, số lượng than đá lần này chỉ như là con trâu mất một sợi lông mà thôi.
Cái Đường Mặc Kỳ nhìn trúng chính là quặng mỏ ngầm còn chưa khai thác, vừa rồi cậu dạo qua một vòng, quặng mỏ sụp một nửa, vì để cứu người mà thông đường, còn chưa có tu chỉnh lại. Đường Mặc Kỳ có không gian trong người, một chút nguy hiểm này cậu không đặt vào mắt.
Diệp Cẩn tuy rằng có nghi hoặc, nhưng hắn đã từng nhìn thấy năng lực "tiên tri" của Đường Mặc Kỳ, hắn đối với năng lực của cậu vẫn là tương đối yên tâm, cũng không hề so đo với câu nói lúc sáng của mình, sảng khoái mang theo Diệp Trạch Việt đi lên trấn trên.
Đường Mặc Kỳ đợi bọn họ đi, ông cụ trông cửa cũng đi về nhà ăn cơm trưa, lúc này mới chậm rì rì đi tới quặng mỏ.
Nguồn điện trong quặng mỏ hẳn là đã hỏng rồi, bên trong một mảnh đen nhánh. Trong không gian của cậu có không ít đèn pin và nón bảo hộ, lấy ra một cái nón mang lên đầu, tay cũng cầm một cái đèn pin công suất lớn.
Bởi vì khai thác không lâu, nên giếng cũng không quá sâu, hơn nữa trông rất đơn sơ. Cậu đi vài phút liền đến.
Đường Mặc Kỳ đem hai tay đặt lên mặt than đá, sau đó nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm "thu" nháy mắt liền cảm giác được lòng bàn tay đã không còn đồ vật. Cậu nhanh chóng mở mắt ra, vừa thấy tức khắc vui mừng khôn xiết, than đá trước mắt thiếu một khối to, ít nhất cũng phải mấy chục mét vuông.
Cứ như vậy Đường Mặc Kỳ một đường đi vào, vừa đi vừa thu vào không gian, thẳng đến khi chính mình tinh bì lực tẫn, mồ hôi lạnh ứa ra, mới lấy một bình nước trong không gian ra uống, ngồi nghỉ ngơi một hồi mới đi ra ngoài.
Vì để giấu tai mắt, sau khi Đường Mặc Kỳ rời khỏi đây, thuận tiện ném một trái lựu đạn vào trong quặng mỏ, quặng mỏ vốn dĩ có nguy cơ sắp sập xuống lập tức sụp đổ hoàn toàn. Đừng nói mấy ngày có thể đào ra được không, chỉ sợ mất mấy tháng cũng không thể đào thông được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.