Chương 14: Chương 14
Mộc Diêu
17/03/2017
Lúc trước để giảm bớt thời gian qua lại công ty, Từ Dương lựa chọn trú tại khu nhà gần công ty. Khu nhà đúng lúc là ở trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất phụ cận của thành phố C, trước khi mạt thế bạo phát, giao thông rất tiện lợi, nhưng ngày diệt vong xảy ra, con đường bọn họ đi lúc trước liền gặp rất nhiều trở ngại.
Nên ăn mừng chính là, mấy ngày lúc Từ Dương trọng sinh trở về không lâu sau, để không khiến cho người khác nghi ngơ, mỗi lần đi thu gom vật dụng đều rất thận trọng, bởi vậy còn đặc biệt biết được phố lớn ngõ nhỏ phụ cận xung quanh, đồng thời còn để ý vùng nào có thể đi thu gom được nhiều vật dụng an toàn trong khi mạt thế bộc phát.
Ngay giờ phút này, bọn họ thật vất vả giết hết tang thi trên đường đụng phải, xông qua trùng điệp cản trở, rốt cục cũng thành công đến được mục tiêu cậu đã quyết định——một nhà kho lớn nằm ở hướng Tây Bắc trung tâm thành phố, nhà kho hàng hóa này chuyên cung cấp cho những siêu thị hàng hóa phụ cận, đủ loại hàng không nói, số lượng lại càng khổng lồ.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, hướng tới phía nhà hàng đó không phải chỉ có mỗi bốn người bọn họ. Có người ngoài ở đó, liền nói lên hành động kế tiếp của bọn họ là thu gom vật liệu nhất định sẽ bị vướng tay vướng chân. Hiện tại chỉ hi vọng thành viên của xe việt dã không đột nhiên nổi lên, bằng không rất có thể sẽ cùng đối phương xảy ra tranh chấp.
Lúc xe dừng trước cửa kho hàng, đoàn người Từ Dương không vội vã xuống xe, mà yên lặng quan sát chiếc xe việt dã vẫn theo sát bọn họ. Hai xe cách chừng mười mét, gàn không ít so với lúc ở tiệm thuốc, nhìn bộ dáng của bọn họ, tựa hồ không chuẩn bị đợi bọn hắn đi mới thu thập vật liệu như lúc trước nữa.
“Vãi ra*, bọn họ thật là quá đáng mà Rõ ràng vẫn đi theo phía chúng ta để chiếm của hời, da mặt thật sự là đủ dày” Ngô Thiên Hạo đã sớm nhắm ngay chiếc xe việt dã kia, thấy bọn họ vẫn đuổi sát bọn họ không tha, rốt cục nhịn không được chửi tục, gân xanh trên trán nổi lên, dừng một chút lại cắn răng nghiến lợi cả giận nói: “Tôi xem bọn hắn chính là sợ chết, từng thằng một đều là rùa đen rút đầu, thấy tang thi liền lẫn trốn mất dạng, thật là không biết xấu hổ”
“Thiên Hạo nói không sai, bắt đầu còn tưởng rằng khi rời tiệm thuốc mỗi người đi một ngả, chúng ta cũng sẽ không gặp mặt nữa, không nghĩ tới chiếc xe kia vẫn theo sau. Đi theo còn chưa tính, chúng ta dừng bọn họ cũng dừng xe, nhưng lại không thấy bọn họ giúp đánh tang thi, tớ chưa từng thấy bọn người nào tư lợi như thế”
Từ Lâm đặc biệt đồng ý lời nói của Ngô Thiên Hạo, tức giận bất bình mà cùng nói ra, đồng thời rất là khinh thường trừng mắt nhìn thành viên chiếc xe việt dã kia. Đương nhiên, bởi trong lúc đó hai chiếc xe còn cách một đoạn ngắn, hơn nữa còn có kính thủy tinh ngăn cách, một lời một hành động của hắn cũng không thể truyền tới bên trong chiếc xe kia.
Mặc dù Hạ Duyên Phong không có nói ra, nhưng từ cặp lông mày đang nhăn lại cũng có thể thấy được vẻ mất mãn của hắn. Hắn cùng Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm chung sống lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy bọn họ tức giận đến như vậy, người bên xe kia cũng thật là cực phẩm, cư nhiên có thể cho hai vị bạn thân có tính tình tốt của cậu sinh khí lớn đến vậy.
“Về sau cũng sẽ gặp phải rất nhiều sự việc xảy ra giống vây, trong đó có rất nhiều việc còn quá đáng hơn so với việc này, các cậu hẳn là nên tiếp tục học cách nhẫn nhịn tính tình của mình mới được.” Từ Dương lẳng lặng quan sát vẻ mặt của bọn họ một chút, khẽ thở dài, thần sắc vẫn ung dung hờ hững trước sau như một.
“Em hiểu được lời anh Dương nói rất đúng, chỉ là trơ mắt nhìn những người đó làm chuyện như vậy, trong đầu em đây nghĩ vẫn cảm thấy không thoải mái.” Ngô Thiên Hạo căm giận trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã, quay đầu trở lại thì không nhìn chiếc xe kia nữa, đỡ phải càng nhìn càng bực thêm.
Lúc này Từ Lâm không lên tiếng nữa, chỉ là nhìn Từ Dương không ngừng gật đầu, ánh mắt trong trẻo không có cách nào che dấu được sự phẫn nộ, hai tay đặt ở trên đùi chẳng biết lúc nào đã nắm chặt thành quyền. Hắn cũng không quên, lúc bọn họ đang đến kho hàng này phải tiêu diệt rất nhiều tang thi ở trên đoạn đường, những người trong xe kia vừa nhìn thấy tang thi liền lẫn mất rât xa, trong lúc đó không hề qua giúp lấy một lần.
“Tôi biết trong lòng mọi người rất khó chịu, trước phải chịu đựng Đợi lát nữa thu gom đồ dùng liền bỏ qua bọn họ, nếu đối phương thầm nghĩ muốn theo phía sau chiếm món hời, chúng ta cũng không cần phải…lại cùng bọn họ vướng víu nữa.” Giọng của Từ Dương đột nhiên lạnh xuống, con ngươi sâu thẳm lạnh lùng quét mắt đến chiếc xe kia, rồi mở rộng cửa bước xuống xe.
Có câu nói “Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục”, cõ lẽ lúc này Ngô Thiên Hạo thật sự đã nhẫn nhịn đến nội thương, sau khi hắn nhìn thấy lúc bọn họ xuống xe thì mấy người kia cũng xuống theo, nhịn không được đã nghĩ đến liền xoay người nắm tay đấm cho bọn hắn một quyền. Nếu không có Từ Lâm đúng lúc kéo hắn lại, chỉ sợ lúc này hắn thực sự nổi lôi đình.
Trong kho hàng đang lúc có xe vận tải đang đỗ, cửa kho hàng cũng mở, nhưng trước cửa không nhìn thấy một con tang thi nào, Từ Dương tạm thời không hề hành động. Lúc xe dừng lại cho tới giờ cũng có một thời gian ngắn, nếu như kho hàng phụ cận có tang thi, cũng đã sớm đi đến trước mặt bọn họ, chẳng biết tại sao cho tới bây giờ cũng chưa thấy một con tang thi.
Đang nghĩ ngợi, trong kho hàng lại vừa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to tê tâm phế liệt, cùng với một mùi máu tươi nồng nặc đi theo. Đám người Từ Dương theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay, cấp tốc vọt đến hai bên kho hàng. Cùng lúc đó, Từ Lâm lưu lại trong xe dọn xong tên nỏ, nhìn chằm chằm cửa kho hàng rộng mở.
Người bên xe việt dã kia tự nhiên cũng nghe được âm thanh, những người thanh niên đang bước đến kho hàng vừa nghe được âm thanh liền lập tức xoay người chạy về xe. Vài người còn lại trong xe, cư nhiên không có người nào dám xuống, đến khi thấy gân xanh nổi trến trán Ngô Thiên Hạo, ngón tay nắm chuôi đao không ngừng rung động vang dội.
“Cẩn thận Sắp đến” Từ Dương nhỏ giọng đem tình huống cậu vừa tìm được nói cho hai người Hạ Ngô, theo bản năng nắm chặt miêu đao trong tay. Lưỡi đao sắc bén ở dưới ánh mặt trời thoáng hiện lên ánh hàn quang gai mắt, trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía an tĩnh chỉ còn âm thanh của tang thi gào thét.
Tương An Thành trở lại xe việt dã không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của mấy người phía trước, ngay lúc đường nhìn rơi xuống gương mắt tuấn tú lạnh nhạt, ánh mắt ảm đạm dần dần hiện lên một tia phức tạp. Hắn chưa từng nghĩ tới, cư nhiên vào ngày diệt vong xảy ra lại gặp được người mà hắn đã từng thích.
“Trời ạ Không chỉ có tên nỏ, gậy bóng chầy kim loại, thậm chí ngay cả đao giới đều có, lai lịch của bọn họ rốt cục là gì?” Nam thanh niên ngồi ở chỗ tài xế, Trác Nhạc Kỳ bạn học Tưởng An Thành không dám tin mà trợn tròn mắt, càng ngày càng cảm thấy mấy người bọn họ theo đủ để khiến cho bọn họ ngạc nhiên.
“Học trưởng, không bằng chúng ta nói cho họ rằng muốn cùng bọn họ rời khỏi thành phố C, có bọn họ hỗ trợ, chắc chắn chúng ta có thể an toàn đi đến thành phố D.” Nói chuyện chính là một cô gái trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau, có lẽ là một đường chạy trốn trối chết đã đụng phải không ít hiểm trở, một đầu tóc màu nâu hạt dẻ đã rối bù xù, không thấy được một tia dịu dàng.
“Cậu cho là cậu muốn cùng bọn họ rời khỏi, bọn họ liền sẽ đồng ý cùng nhau rời khỏi à Hiện tại đã là lúc nào rồi, lại còn tự cho mình là tiểu thư.” Bên cạnh chỗ cô gái trẻ tuôi ngồi là một nam thanh niên khinh thường trề môi, nhìn đoàn người Từ Dương một chút lại nói: “Tôi xem bọn họ hẳn là đã sớm xem chúng ta không vừa mắt, còn muốn để cho bọn họ che chở cậu rời khỏi, thật đúng là cho rằng ai cũng sẽ nghe lời cậu”
“Lời này của cậu là có ý tứ gì? Trong lòng của tớ hoàn toàn không phải nghĩ giống như vậy, nếu học trưởng không đồng ý mang cậu đi một đoạn đường, cậu bây giờ còn không biết đã trốn ở góc xó nào run rẩy rồi, giả bộ thanh cao cái gì chứ” Cô gái trẻ tuổi không cam lòng tỏ ra yếu kém mà trả lời, sắc mặt trang điểm khéo léo đã bị chèn ép khiến cho hai mắt mở thật to thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ nồng nặc.
“Đừng ồn ào Nếu có lần sau thì tất cả đều xuống xe cho tôi” Tưởng An Thành bị làm cho tâm phiền ý loạn, nhịn không được thấp giọng tức giận mà mắng một trận, hai mắt cũng vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú càng nhìn càng không chân thực kia, tâm tình cũng không khỏi trở nên ngày càng ngày lo lắng.
Thấy sắc mặt âm trầm của Tưởng An Thành, cô gái trẻ tuổi và nam thanh niên nhất thời đều không dám nói gì nữa, chỉ lạnh lùng mà trừng mắt nhìn đối phương, lại căm hận mà nhìn qua một bên, hận không thể không bao giờ…gặp lại nữa.
Chuyện gì đang xảy ra trong xe việt dã, mấy người Từ Dương một chút cũng không biết đến. Thời khắc này bọn họ tận lực chú ý đều tập trung đến gần trên thi thể tang thị, quả thực không được phép lơ là một chút xíu nào. Đợi đến khi một mùi tanh tưởi trên người tang thi càng ngày càng gần, vẻ mặt ba người ngày càng ngày nghiêm túc.
Ngay lúc một mùi hôi thối như muốn làm cho người khác nôn ra hết can đảm ập đến, tay chân Từ Dương nhanh chóng hành động. Trong chớp mắt, chỉ thấy cậu giơ tay chém xuống, đầu tang thi đầy máu đen đã rơi xuống đất, xoay người một cái, lại thấy một đầu tang thi rơi xuống trên mặt đất.
Từ trong kho hàng đi ra khoảng chừng năm sáu con, thoáng cái Từ Dương đã dứt khoát giải quyết hết hai con, Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo tự nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, theo sát phía sau rất nhanh liền giải quyết hết hai, hai con còn lại bị hai người bọn họ mỗi người diệt một con. Không được một phút đồng hồ, sáu con tang thi đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Từ Dương hướng Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo nháy mắt ra hiệu, hai ngươi hiểu rõ mà gật đầu, Từ Dương liền nhanh chóng xông vào kho hàng, nhìn đến những chố ẩn núp trong kho. Cẩn thận tránh né những người theo dõi, lại thừa dịp lúc này không có người ngoài ở đây, dứt khoát đem đồ đạc thu vào không gian.
Hạ Duyên Phong đi theo phía Từ Dương thu gom vật tư, nguyên nhân trong đó là cho hắn yểm trợ. Khi hắn nghe được bên tai truyền đến âm thanh Từ Lâm, nói là có người vào kho hàng thì lập tức chú ý phương hướng của kho hàng. Đợi đến khi nghe được Ngô Thiên Hạo nói mấy người đó ở bên kia thu gom vật tư, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Từ chính giờ sáng, tín hiệu điện thoại di dộng lúc thì có lúc lại không, hiện tại bốn người Từ Dương mang thiết bị thông tin tự nhiên đều không phải điện thoại di động, mà là thông tin thiết bị mới nhất mà Từ Dương đặc biệt mua về từ nước ngoài, cho nên liên hệ giữa bọn họ đều không bị tín hiệu di động ảnh hướng chút nào.
Lúc này Từ Dương cũng mang theo thiết bị thông tin, hiển nhiên nghe được lời nói Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo truyền tới, biết mấy người kia không theo chân bọn họ cùng một chỗ, kế tiếp cũng liền thả lỏng tay chân, nên không chút nào ngừng tay mà thu vào không gian. Đương nhiên, cậu cùng đều nhớ kĩ chừa lại cho người đến sau, để tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ.
Chú thích:
*Nguyên văn là 卧槽: Đây là câu mà trên mạng xã hội của người Trung hay dùng để chỉ một bức xúc, phẫn nộ đối với sự việc nào đó. Câu này chỉ là câu nói bộc lộ cảm xúc thông thường thôi.
Hoàn
Nên ăn mừng chính là, mấy ngày lúc Từ Dương trọng sinh trở về không lâu sau, để không khiến cho người khác nghi ngơ, mỗi lần đi thu gom vật dụng đều rất thận trọng, bởi vậy còn đặc biệt biết được phố lớn ngõ nhỏ phụ cận xung quanh, đồng thời còn để ý vùng nào có thể đi thu gom được nhiều vật dụng an toàn trong khi mạt thế bộc phát.
Ngay giờ phút này, bọn họ thật vất vả giết hết tang thi trên đường đụng phải, xông qua trùng điệp cản trở, rốt cục cũng thành công đến được mục tiêu cậu đã quyết định——một nhà kho lớn nằm ở hướng Tây Bắc trung tâm thành phố, nhà kho hàng hóa này chuyên cung cấp cho những siêu thị hàng hóa phụ cận, đủ loại hàng không nói, số lượng lại càng khổng lồ.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, hướng tới phía nhà hàng đó không phải chỉ có mỗi bốn người bọn họ. Có người ngoài ở đó, liền nói lên hành động kế tiếp của bọn họ là thu gom vật liệu nhất định sẽ bị vướng tay vướng chân. Hiện tại chỉ hi vọng thành viên của xe việt dã không đột nhiên nổi lên, bằng không rất có thể sẽ cùng đối phương xảy ra tranh chấp.
Lúc xe dừng trước cửa kho hàng, đoàn người Từ Dương không vội vã xuống xe, mà yên lặng quan sát chiếc xe việt dã vẫn theo sát bọn họ. Hai xe cách chừng mười mét, gàn không ít so với lúc ở tiệm thuốc, nhìn bộ dáng của bọn họ, tựa hồ không chuẩn bị đợi bọn hắn đi mới thu thập vật liệu như lúc trước nữa.
“Vãi ra*, bọn họ thật là quá đáng mà Rõ ràng vẫn đi theo phía chúng ta để chiếm của hời, da mặt thật sự là đủ dày” Ngô Thiên Hạo đã sớm nhắm ngay chiếc xe việt dã kia, thấy bọn họ vẫn đuổi sát bọn họ không tha, rốt cục nhịn không được chửi tục, gân xanh trên trán nổi lên, dừng một chút lại cắn răng nghiến lợi cả giận nói: “Tôi xem bọn hắn chính là sợ chết, từng thằng một đều là rùa đen rút đầu, thấy tang thi liền lẫn trốn mất dạng, thật là không biết xấu hổ”
“Thiên Hạo nói không sai, bắt đầu còn tưởng rằng khi rời tiệm thuốc mỗi người đi một ngả, chúng ta cũng sẽ không gặp mặt nữa, không nghĩ tới chiếc xe kia vẫn theo sau. Đi theo còn chưa tính, chúng ta dừng bọn họ cũng dừng xe, nhưng lại không thấy bọn họ giúp đánh tang thi, tớ chưa từng thấy bọn người nào tư lợi như thế”
Từ Lâm đặc biệt đồng ý lời nói của Ngô Thiên Hạo, tức giận bất bình mà cùng nói ra, đồng thời rất là khinh thường trừng mắt nhìn thành viên chiếc xe việt dã kia. Đương nhiên, bởi trong lúc đó hai chiếc xe còn cách một đoạn ngắn, hơn nữa còn có kính thủy tinh ngăn cách, một lời một hành động của hắn cũng không thể truyền tới bên trong chiếc xe kia.
Mặc dù Hạ Duyên Phong không có nói ra, nhưng từ cặp lông mày đang nhăn lại cũng có thể thấy được vẻ mất mãn của hắn. Hắn cùng Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm chung sống lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy bọn họ tức giận đến như vậy, người bên xe kia cũng thật là cực phẩm, cư nhiên có thể cho hai vị bạn thân có tính tình tốt của cậu sinh khí lớn đến vậy.
“Về sau cũng sẽ gặp phải rất nhiều sự việc xảy ra giống vây, trong đó có rất nhiều việc còn quá đáng hơn so với việc này, các cậu hẳn là nên tiếp tục học cách nhẫn nhịn tính tình của mình mới được.” Từ Dương lẳng lặng quan sát vẻ mặt của bọn họ một chút, khẽ thở dài, thần sắc vẫn ung dung hờ hững trước sau như một.
“Em hiểu được lời anh Dương nói rất đúng, chỉ là trơ mắt nhìn những người đó làm chuyện như vậy, trong đầu em đây nghĩ vẫn cảm thấy không thoải mái.” Ngô Thiên Hạo căm giận trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã, quay đầu trở lại thì không nhìn chiếc xe kia nữa, đỡ phải càng nhìn càng bực thêm.
Lúc này Từ Lâm không lên tiếng nữa, chỉ là nhìn Từ Dương không ngừng gật đầu, ánh mắt trong trẻo không có cách nào che dấu được sự phẫn nộ, hai tay đặt ở trên đùi chẳng biết lúc nào đã nắm chặt thành quyền. Hắn cũng không quên, lúc bọn họ đang đến kho hàng này phải tiêu diệt rất nhiều tang thi ở trên đoạn đường, những người trong xe kia vừa nhìn thấy tang thi liền lẫn mất rât xa, trong lúc đó không hề qua giúp lấy một lần.
“Tôi biết trong lòng mọi người rất khó chịu, trước phải chịu đựng Đợi lát nữa thu gom đồ dùng liền bỏ qua bọn họ, nếu đối phương thầm nghĩ muốn theo phía sau chiếm món hời, chúng ta cũng không cần phải…lại cùng bọn họ vướng víu nữa.” Giọng của Từ Dương đột nhiên lạnh xuống, con ngươi sâu thẳm lạnh lùng quét mắt đến chiếc xe kia, rồi mở rộng cửa bước xuống xe.
Có câu nói “Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục”, cõ lẽ lúc này Ngô Thiên Hạo thật sự đã nhẫn nhịn đến nội thương, sau khi hắn nhìn thấy lúc bọn họ xuống xe thì mấy người kia cũng xuống theo, nhịn không được đã nghĩ đến liền xoay người nắm tay đấm cho bọn hắn một quyền. Nếu không có Từ Lâm đúng lúc kéo hắn lại, chỉ sợ lúc này hắn thực sự nổi lôi đình.
Trong kho hàng đang lúc có xe vận tải đang đỗ, cửa kho hàng cũng mở, nhưng trước cửa không nhìn thấy một con tang thi nào, Từ Dương tạm thời không hề hành động. Lúc xe dừng lại cho tới giờ cũng có một thời gian ngắn, nếu như kho hàng phụ cận có tang thi, cũng đã sớm đi đến trước mặt bọn họ, chẳng biết tại sao cho tới bây giờ cũng chưa thấy một con tang thi.
Đang nghĩ ngợi, trong kho hàng lại vừa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to tê tâm phế liệt, cùng với một mùi máu tươi nồng nặc đi theo. Đám người Từ Dương theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay, cấp tốc vọt đến hai bên kho hàng. Cùng lúc đó, Từ Lâm lưu lại trong xe dọn xong tên nỏ, nhìn chằm chằm cửa kho hàng rộng mở.
Người bên xe việt dã kia tự nhiên cũng nghe được âm thanh, những người thanh niên đang bước đến kho hàng vừa nghe được âm thanh liền lập tức xoay người chạy về xe. Vài người còn lại trong xe, cư nhiên không có người nào dám xuống, đến khi thấy gân xanh nổi trến trán Ngô Thiên Hạo, ngón tay nắm chuôi đao không ngừng rung động vang dội.
“Cẩn thận Sắp đến” Từ Dương nhỏ giọng đem tình huống cậu vừa tìm được nói cho hai người Hạ Ngô, theo bản năng nắm chặt miêu đao trong tay. Lưỡi đao sắc bén ở dưới ánh mặt trời thoáng hiện lên ánh hàn quang gai mắt, trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía an tĩnh chỉ còn âm thanh của tang thi gào thét.
Tương An Thành trở lại xe việt dã không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của mấy người phía trước, ngay lúc đường nhìn rơi xuống gương mắt tuấn tú lạnh nhạt, ánh mắt ảm đạm dần dần hiện lên một tia phức tạp. Hắn chưa từng nghĩ tới, cư nhiên vào ngày diệt vong xảy ra lại gặp được người mà hắn đã từng thích.
“Trời ạ Không chỉ có tên nỏ, gậy bóng chầy kim loại, thậm chí ngay cả đao giới đều có, lai lịch của bọn họ rốt cục là gì?” Nam thanh niên ngồi ở chỗ tài xế, Trác Nhạc Kỳ bạn học Tưởng An Thành không dám tin mà trợn tròn mắt, càng ngày càng cảm thấy mấy người bọn họ theo đủ để khiến cho bọn họ ngạc nhiên.
“Học trưởng, không bằng chúng ta nói cho họ rằng muốn cùng bọn họ rời khỏi thành phố C, có bọn họ hỗ trợ, chắc chắn chúng ta có thể an toàn đi đến thành phố D.” Nói chuyện chính là một cô gái trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau, có lẽ là một đường chạy trốn trối chết đã đụng phải không ít hiểm trở, một đầu tóc màu nâu hạt dẻ đã rối bù xù, không thấy được một tia dịu dàng.
“Cậu cho là cậu muốn cùng bọn họ rời khỏi, bọn họ liền sẽ đồng ý cùng nhau rời khỏi à Hiện tại đã là lúc nào rồi, lại còn tự cho mình là tiểu thư.” Bên cạnh chỗ cô gái trẻ tuôi ngồi là một nam thanh niên khinh thường trề môi, nhìn đoàn người Từ Dương một chút lại nói: “Tôi xem bọn họ hẳn là đã sớm xem chúng ta không vừa mắt, còn muốn để cho bọn họ che chở cậu rời khỏi, thật đúng là cho rằng ai cũng sẽ nghe lời cậu”
“Lời này của cậu là có ý tứ gì? Trong lòng của tớ hoàn toàn không phải nghĩ giống như vậy, nếu học trưởng không đồng ý mang cậu đi một đoạn đường, cậu bây giờ còn không biết đã trốn ở góc xó nào run rẩy rồi, giả bộ thanh cao cái gì chứ” Cô gái trẻ tuổi không cam lòng tỏ ra yếu kém mà trả lời, sắc mặt trang điểm khéo léo đã bị chèn ép khiến cho hai mắt mở thật to thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ nồng nặc.
“Đừng ồn ào Nếu có lần sau thì tất cả đều xuống xe cho tôi” Tưởng An Thành bị làm cho tâm phiền ý loạn, nhịn không được thấp giọng tức giận mà mắng một trận, hai mắt cũng vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú càng nhìn càng không chân thực kia, tâm tình cũng không khỏi trở nên ngày càng ngày lo lắng.
Thấy sắc mặt âm trầm của Tưởng An Thành, cô gái trẻ tuổi và nam thanh niên nhất thời đều không dám nói gì nữa, chỉ lạnh lùng mà trừng mắt nhìn đối phương, lại căm hận mà nhìn qua một bên, hận không thể không bao giờ…gặp lại nữa.
Chuyện gì đang xảy ra trong xe việt dã, mấy người Từ Dương một chút cũng không biết đến. Thời khắc này bọn họ tận lực chú ý đều tập trung đến gần trên thi thể tang thị, quả thực không được phép lơ là một chút xíu nào. Đợi đến khi một mùi tanh tưởi trên người tang thi càng ngày càng gần, vẻ mặt ba người ngày càng ngày nghiêm túc.
Ngay lúc một mùi hôi thối như muốn làm cho người khác nôn ra hết can đảm ập đến, tay chân Từ Dương nhanh chóng hành động. Trong chớp mắt, chỉ thấy cậu giơ tay chém xuống, đầu tang thi đầy máu đen đã rơi xuống đất, xoay người một cái, lại thấy một đầu tang thi rơi xuống trên mặt đất.
Từ trong kho hàng đi ra khoảng chừng năm sáu con, thoáng cái Từ Dương đã dứt khoát giải quyết hết hai con, Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo tự nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, theo sát phía sau rất nhanh liền giải quyết hết hai, hai con còn lại bị hai người bọn họ mỗi người diệt một con. Không được một phút đồng hồ, sáu con tang thi đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Từ Dương hướng Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo nháy mắt ra hiệu, hai ngươi hiểu rõ mà gật đầu, Từ Dương liền nhanh chóng xông vào kho hàng, nhìn đến những chố ẩn núp trong kho. Cẩn thận tránh né những người theo dõi, lại thừa dịp lúc này không có người ngoài ở đây, dứt khoát đem đồ đạc thu vào không gian.
Hạ Duyên Phong đi theo phía Từ Dương thu gom vật tư, nguyên nhân trong đó là cho hắn yểm trợ. Khi hắn nghe được bên tai truyền đến âm thanh Từ Lâm, nói là có người vào kho hàng thì lập tức chú ý phương hướng của kho hàng. Đợi đến khi nghe được Ngô Thiên Hạo nói mấy người đó ở bên kia thu gom vật tư, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Từ chính giờ sáng, tín hiệu điện thoại di dộng lúc thì có lúc lại không, hiện tại bốn người Từ Dương mang thiết bị thông tin tự nhiên đều không phải điện thoại di động, mà là thông tin thiết bị mới nhất mà Từ Dương đặc biệt mua về từ nước ngoài, cho nên liên hệ giữa bọn họ đều không bị tín hiệu di động ảnh hướng chút nào.
Lúc này Từ Dương cũng mang theo thiết bị thông tin, hiển nhiên nghe được lời nói Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo truyền tới, biết mấy người kia không theo chân bọn họ cùng một chỗ, kế tiếp cũng liền thả lỏng tay chân, nên không chút nào ngừng tay mà thu vào không gian. Đương nhiên, cậu cùng đều nhớ kĩ chừa lại cho người đến sau, để tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ.
Chú thích:
*Nguyên văn là 卧槽: Đây là câu mà trên mạng xã hội của người Trung hay dùng để chỉ một bức xúc, phẫn nộ đối với sự việc nào đó. Câu này chỉ là câu nói bộc lộ cảm xúc thông thường thôi.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.