Chương 40: Chương 40
Mộc Diêu
17/03/2017
Từ lúc Khương Khải và Trương Minh thả ra uy áp, mấy người trong phòng khách cảm thấy uy áp này có cũng được không có cũng chẳng sao. Bởi vì đẳng cấp dị năng của bọn họ đều đã đột phá lên cấp một, cho nên mọi người đều đối với cỗ uy áp đó làm như không thấy, nhưng đối với anh em Quý gia đang ở cấp không mà nói, đây cũng có chút ảnh hưởng.
Bất kể như thế nào, người đến là khách. Nhìn hai người đang từng bước đến gần phòng khách, mọi người không đổi sắc mặt nhìn không ra hờn giận. Đàm Quỳnh Linh rất tự nhiên đứng dậy rót chén trà, im lặng không lên tiếng mời hai người uống trà nóng.
Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo không dấu vết liếc nhìn nhau, vẻ mặt bình tĩnh chiêu đãi hai vị khách không biết từ chỗ nào đến. Đặc biệt chạy đến tìm bọn họ cùng hợp tác tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ sợ chính là bọn họ không có khả năng đó, rồi lại luyến tiếc thù lao khi hoàn thành nhiệm vụ đi
Tạ Thiên rất nhanh liếc nhìn Từ dương vẫn cúi đầu trầm mặc như cũ, lòng có chút kì quái, chỉ là hắn cũng không lên tiếng quấy rối, chỉ giương mắt nhìn về phía Tiểu Thuyền, mỉm cười nói: “Tiểu Thuyền, em và Tiểu Ngân còn nhỏ tuổi, buổi tối nên đi ngủ sớm một chút mới tốt, hai người đều trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi”
Quý Tiểu Thuyền gật đầu, áp chế xuống cơn khó chịu trong ngực, lặng lẽ mang theo Tiểu Ngân trở về phòng.
Phòng khách thoáng yên tĩnh một chút, Khương Khải liếc nhìn bọn họ tự tiến vào sẽ không nhấc quá mức…đàn ông, thoáng có chút không vui nhíu mày một cái. Nghĩ dù gì tiểu đội của hắn cũng là một đội ngũ có chút danh tiếng trong căn cứ, không nghĩ tới người đàn ông này hiển nhiên không thức thời như thế, chẳng lẽ tiểu đội Hồng Nhật này còn mạnh hơn cả so với tiểu đội của hắn phải không?
Nhận thấy được ánh mắt Khương Khải nhìn về Từ Dương, Hạ Duyên Phong không khỏi nhìn lại, trùng hợp thấy được nét không vui rất nhanh đã biến mất, một đôi mày kiếm thẳng hơi nhíu lại, trong con ngươi có chút hàn quang chợt lóe, hạ xuống cơn giận trong lòng, ngước mắt nhìn Khương Khải, khách khí mà xa cách nói: “Hai vị nếu có chuyện gì cần thương lượng, không ngại nói thẳng đi.”
Nghe được có người lên tiếng, Khương Khải theo bản năng chuyển tầm nhìn đến trên mặt Hạ Duyên Phong, hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng va chạm ra từng tia lửa.
Sau cùng, Khương Khải tự cho thực đối phương chỉ là thực lực bình thường thua trận, chỉ là hắn che giấu rất tốt, ngoại trừ hắn và bằng hữu thân thiết là Hạng Minh, mấy người khác cũng không phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Hạng Minh có chút bận tâm liếc nhìn Khương Khải, rất sợ hắn nóng giận tại chỗ, cho nên vội vã đem ý đồ nói một lần, nhấn mạnh thù lao được khi hoàn thành nhiệm vụ rất cao. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thành công, bọn họ có thể lấy được hơn một nghìn cân lương thực và lượng dược phẩm nhất định, cho dù ai cũng sẽ luyến tiếc đem nhiệm vụ này nhường cho người khác.
Nếu thực lực bọn họ vẫn không đủ mạnh, bọn họ cũng sẽ không cùng người khác tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhiều người, bọn họ phân vật tư ít một phần, vào tận thế khan hiếm lương thực và thuốc, ít một phần có ý nghĩa sống chết, chỉ có nắm vững trong tay mình, mới là an toàn nhất.
Đã biết ý đồ của hai người họ, đám người Hạ Duyên Phong đều thoáng trầm mặc, trong lúc nhất thời mới phản ứng lại hai người này. Bọn họ tựa hồ cũng đang suy tư, nghĩ có nên tiếp thu đề nghị này hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, khẳng định tiểu đội Hồng Nhật không thiếu lương thực hay dược phẩm, nhưng không ai biết được phải đợi tới khi nào mới phục hồi sản xuất, cho nên, bất luận như thế nào, hành động thu gom vật tư không thể dừng lại.
Hiện tại đang cân nhắc, nhiệm vụ này có đáng giá để bọn họ đi một chuyến hay không. Nói thật ra, đối với bọn hắn mà nói, mấy nghìn cân lương thực cũng không phải nhiều. Về phần trọng lượng của dược phẩm, bọn họ cũng không nhìn vào mắt. Huống chi, những vật liệu này còn phải cùng chia sẻ với người khác, đồ đến trong tay họ cũng không còn bao nhiêu.
Trầm mặc hồi lâu, rốt cục Từ Dương ngẩng đầu lên, mặt lãnh đạm nhìn về phía Khương Khải, ánh mắt thâm trầm không muốn người biết có chút ngoan lệ, đến khi thấy toàn thân Khương Khải sợ hãi, cậu mới không nhanh không chậm nói rằng: “Xin lỗi, chúng tôi vừa tới căn cứ, cần phải chấn chỉnh tốt một phen, tạm thời không dự định nhận nhiệm vụ.”
Khương Khải đè xuống giá lạnh trong lòng, nhìn Từ Dương, khẽ cau mày nói: “Đội trưởng Từ, tôi mong muốn anh suy nghĩ một chút nữa. Tiểu đội các anh vừa tới căn cứ, chắc chắn vật tư của các anh cũng đã hao phí không ít, căn cứ phụ cận có nhiều chỗ đã được quân đội thu gom một lần, nếu muốn đến vùng phụ cận thu gom vật tư, sợ rằng chỉ là chuyện lãng phí thời gian.”
Hạng Minh đồng ý gật đầu, nói tiếp lời Khương Khải: “Đội trưởng Dương, đội phó chúng tôi nói không sai. Nghe nói căn cứ gần đây mới vừa tuyên bố một quy định mới, đội ngũ người sống sót thành lập nhất định phải nhận một nhiệm vụ mới có thể ở lại bên trong căn cứ. Nếu như không nhận nhiệm vụ, có thể sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ.”
Hai người anh một lời tôi một lời, nói cứ như bọn họ rất tốt. Trong lúc mờ mịt ám chỉ địa vị bọn họ ở trong căn cứ, một bộ dạng chúng tôi đã tự mình tìm tới cửa, dáng vẻ tựa như anh không cố gắng nắm chặt liền không còn cơ hội nữa.
Từ Dương cười như không cười nhìn hai người bọn họ, cười nhạt trong lòng mấy tiếng, nét mặt làm như đang suy nghĩ sâu xa, hồi lâu mới nói: “Cảm tạ hai vị nhắc nhở, ngày mai chúng tôi sẽ đến đại sảnh xem, nếu có nhiệm vụ thích hợp với tiểu đội chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng nhận nhiệm vụ.”
Nói nhiều như vậy, không nghĩ tới đối phương không chỉ không cảm kích, ngược lại như là không có nghe được điểm trọng yếu mà đem đề tài chuyển hướng, sắc mặt Khương Khải và Hạng Minh lúc xanh lúc trắng, đổi tới đổi lui, dường như đã lăn lộn qua một mâm gia vị màu sắc.
Khương Khải đè xuống một cổ lửa giận trong cổ họng đang muốn tuôn trào, không hề chớp mắt mà nhìn Từ Dương chằm chằm, giống như muốn nhìn ra gì đó trên mặt Từ Dương, hé ra khuôn mặt tuấn tú cuồng ngạo lại âm trầm có chút đáng sợ. Qua một lúc lâu, hắn hít một hơi thật sâu, không tiếp tục nhẫn nại nữa nói: “Nếu đội trưởng Từ không muốn, chúng tôi đây cũng không quấy rầy các anh, cảm ơn các anh đã tiếp đãi.”
Tiếng nói vừa dứt, bưng lên tách trà xanh trên bàn, ngửa đầu uống liền một hơi hết. Tuy không khí tràn ngập hương thơm trà xanh tươi mát thoải mái, vốn nên thưởng thức một phen thật tốt, nhưng tâm tình của hắn lại bị phá hư, một tách trà ngon như bò gặm hoa mẫu đơn vậy, trong nháy mắt nuốt hết vào bụng.
Đàm Quỳnh Linh đứng dậy “Tiễn khách”, thoáng dừng ở cửa chốc lát, sau đó đóng kỹ cửa lại. Xoay người lại một cái, đập vào mắt chính là hình ảnh toàn bộ thành viên tiểu đội đều nhìn về Từ Dương, lúc này, trên mặt mọi người đều hiện lên một biểu tình muốn nói lại thôi.
Lặng lẽ đem biểu tình của mỗi người thu vào mắt, Từ Dương hạ mắt, trầm mặc một lát, cậu mới chậm rãi nói: “Khương Khải và Hạng Minh là là học trưởng lớn hơn tôi hai lớp, lúc tôi còn ở trường học, ngẫu nhiên nghe nói danh tiếng Khương Khải không tốt lắm. Biết tổ đội chúng ta không có mấy người, cho nên tôi nghĩ, mọi việc cần cẩn thận một chút mới tốt.”
Mấy người nhìn Từ Dương tựa hồ không muốn nói nhiều lời, lời ra đến miệng liền nuốt trở về bụng. Mỗi người đều có bí mật không muốn nói, lúc Từ Dương bắt đầu nghe được tiếng của hai người, liền cuối đầu rơi vào trong trầm mặt, hay là chân tướng của sự việc không đơn giản như lời mà cậu ta nói.
Nếu cậu không muốn nói, mọi người cũng không thể…bắt buộc cậu phải nói, có lẽ một ngày sau cậu đột nhiên muốn nói không chừng. Ôm ý nghĩ như vậy, mọi người cũng mỉm cười chuyển hướng đề tài.
Khương Khải, mới nghe được tên này thì cậu cho rằng chỉ là trùng tên mà thôi. Nhưng mà, lúc Khương Khải và Hạng Minh cùng xuất hiện, thanh âm quen thuộc vang lên, hết thảy đều không còn là do trùng hợp nữa.
Kiếp trước, Khương Khải và Hạng Minh đang trong một đội ngũ tên là “Liệt Hỏa”. Thời điểm lúc cậu nghe được cái đội ngũ này, Liệt Hỏa đã tương đối nổi danh trong căn cứ. Khi đó Khương Khải cũng không phải đội phó, mà là đội trưởng hệ dị năng hỏa.
Thời gian ở thành phố L, một mình cậu gia nhập binh đoàn Liệt Hỏa, trở thành một gã đội viên dị năng giả bình thường.
Gia nhập Liệt Hỏa chưa được bao lâu, căn cứ L bị quân đoàn trăm vạn tang thi vây quanh. Quần đoàn tang thi dốc toàn lực lượng như ong mật, đông nghịt một mảnh, số lượng nhiều đếm không xuể.
Lúc thiệt hại đa số lượng quân đội và đoàn cá nhân, lãnh đạo căn cứ hạ lệnh rời khỏi căn cứ L, lập tức dời đi một căn cứ an toàn khác.
Nghĩ cũng biết, rốt cuộc số lượng quân đội tang thi đã có bao nhiêu khiến người khác hoảng sợ. Nếu không, thật vất vả mới khiến lãnh đạo phải rời bỏ một mảnh giang sơn đã từng nắm trong tay.
Quá trình di chuyển rất không thuận lợi, mặc kệ nỗ lực chạy trốn đến cỡ nào, quân đoàn tang thi đều giống như một cái bóng bám mãi không rời. Trong một ngày ngắn ngủi, bọn họ bị bóng ma tử vong bao phủ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩa đang chống đỡ hành động của bọn họ, giết tang thi, chạy về phía trước, chạy về phía trước, giết tang thi, cứ lặp đi lặp lại.
Một lần lại một lần Từ Dương tái diễn sự việc giống nhau, trong lúc bất chợt đúng là thấy hơi chút mệt, thân thể mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi. Có lẽ nói, từ lúc bọn người Từ Lâm từng người một biến mất khỏi cậu, từ lâu cậu đã chẳng còn là Từ Dương ban đầu.
Cho dù vậy, cậu vẫn không ngừng cổ vũ chính mình như cũ, mặc kệ gian nan chừng nào, cậu đều phải sống sót. Cậu còn sống, không chỉ vì chính cậu, đồng thời cũng là vì Từ Lâm, Ngô Thiên Hạo, còn có Hạ Duyên Phong. Cậu muốn sống luôn phần của ba người họ, vẫn luôn cố gắng sống.
Nhưng mà, lúc Dương Khải đem chủy thủ sắc bén trong tay đâm vào bụng cậu, hết thảy tất cả đều trở thành ảo ảnh mịt mờ. Mùi máu nồng nặc trong nháy mắt tản ra tứ phía, hấp dẫn vô số tang thi chạy như bay đến chỗ cậu.
Đời trước Từ Dương chết dưới miệng tang thi, mà đầu sỏ tạo nên chính là Dương Khải.
Có thể ngày đó, cuối cùng cậu cũng không chạy thoát số mệnh này, có thể cậu sẽ không quên được một đao ngoan lệ kia của Khương Khải. Cho nên, kiếp này cậu vẫn nhớ kĩ thật sâu những điều mà người này đã từng làm.
Hoàn
Bất kể như thế nào, người đến là khách. Nhìn hai người đang từng bước đến gần phòng khách, mọi người không đổi sắc mặt nhìn không ra hờn giận. Đàm Quỳnh Linh rất tự nhiên đứng dậy rót chén trà, im lặng không lên tiếng mời hai người uống trà nóng.
Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo không dấu vết liếc nhìn nhau, vẻ mặt bình tĩnh chiêu đãi hai vị khách không biết từ chỗ nào đến. Đặc biệt chạy đến tìm bọn họ cùng hợp tác tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ sợ chính là bọn họ không có khả năng đó, rồi lại luyến tiếc thù lao khi hoàn thành nhiệm vụ đi
Tạ Thiên rất nhanh liếc nhìn Từ dương vẫn cúi đầu trầm mặc như cũ, lòng có chút kì quái, chỉ là hắn cũng không lên tiếng quấy rối, chỉ giương mắt nhìn về phía Tiểu Thuyền, mỉm cười nói: “Tiểu Thuyền, em và Tiểu Ngân còn nhỏ tuổi, buổi tối nên đi ngủ sớm một chút mới tốt, hai người đều trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi”
Quý Tiểu Thuyền gật đầu, áp chế xuống cơn khó chịu trong ngực, lặng lẽ mang theo Tiểu Ngân trở về phòng.
Phòng khách thoáng yên tĩnh một chút, Khương Khải liếc nhìn bọn họ tự tiến vào sẽ không nhấc quá mức…đàn ông, thoáng có chút không vui nhíu mày một cái. Nghĩ dù gì tiểu đội của hắn cũng là một đội ngũ có chút danh tiếng trong căn cứ, không nghĩ tới người đàn ông này hiển nhiên không thức thời như thế, chẳng lẽ tiểu đội Hồng Nhật này còn mạnh hơn cả so với tiểu đội của hắn phải không?
Nhận thấy được ánh mắt Khương Khải nhìn về Từ Dương, Hạ Duyên Phong không khỏi nhìn lại, trùng hợp thấy được nét không vui rất nhanh đã biến mất, một đôi mày kiếm thẳng hơi nhíu lại, trong con ngươi có chút hàn quang chợt lóe, hạ xuống cơn giận trong lòng, ngước mắt nhìn Khương Khải, khách khí mà xa cách nói: “Hai vị nếu có chuyện gì cần thương lượng, không ngại nói thẳng đi.”
Nghe được có người lên tiếng, Khương Khải theo bản năng chuyển tầm nhìn đến trên mặt Hạ Duyên Phong, hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng va chạm ra từng tia lửa.
Sau cùng, Khương Khải tự cho thực đối phương chỉ là thực lực bình thường thua trận, chỉ là hắn che giấu rất tốt, ngoại trừ hắn và bằng hữu thân thiết là Hạng Minh, mấy người khác cũng không phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Hạng Minh có chút bận tâm liếc nhìn Khương Khải, rất sợ hắn nóng giận tại chỗ, cho nên vội vã đem ý đồ nói một lần, nhấn mạnh thù lao được khi hoàn thành nhiệm vụ rất cao. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thành công, bọn họ có thể lấy được hơn một nghìn cân lương thực và lượng dược phẩm nhất định, cho dù ai cũng sẽ luyến tiếc đem nhiệm vụ này nhường cho người khác.
Nếu thực lực bọn họ vẫn không đủ mạnh, bọn họ cũng sẽ không cùng người khác tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhiều người, bọn họ phân vật tư ít một phần, vào tận thế khan hiếm lương thực và thuốc, ít một phần có ý nghĩa sống chết, chỉ có nắm vững trong tay mình, mới là an toàn nhất.
Đã biết ý đồ của hai người họ, đám người Hạ Duyên Phong đều thoáng trầm mặc, trong lúc nhất thời mới phản ứng lại hai người này. Bọn họ tựa hồ cũng đang suy tư, nghĩ có nên tiếp thu đề nghị này hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, khẳng định tiểu đội Hồng Nhật không thiếu lương thực hay dược phẩm, nhưng không ai biết được phải đợi tới khi nào mới phục hồi sản xuất, cho nên, bất luận như thế nào, hành động thu gom vật tư không thể dừng lại.
Hiện tại đang cân nhắc, nhiệm vụ này có đáng giá để bọn họ đi một chuyến hay không. Nói thật ra, đối với bọn hắn mà nói, mấy nghìn cân lương thực cũng không phải nhiều. Về phần trọng lượng của dược phẩm, bọn họ cũng không nhìn vào mắt. Huống chi, những vật liệu này còn phải cùng chia sẻ với người khác, đồ đến trong tay họ cũng không còn bao nhiêu.
Trầm mặc hồi lâu, rốt cục Từ Dương ngẩng đầu lên, mặt lãnh đạm nhìn về phía Khương Khải, ánh mắt thâm trầm không muốn người biết có chút ngoan lệ, đến khi thấy toàn thân Khương Khải sợ hãi, cậu mới không nhanh không chậm nói rằng: “Xin lỗi, chúng tôi vừa tới căn cứ, cần phải chấn chỉnh tốt một phen, tạm thời không dự định nhận nhiệm vụ.”
Khương Khải đè xuống giá lạnh trong lòng, nhìn Từ Dương, khẽ cau mày nói: “Đội trưởng Từ, tôi mong muốn anh suy nghĩ một chút nữa. Tiểu đội các anh vừa tới căn cứ, chắc chắn vật tư của các anh cũng đã hao phí không ít, căn cứ phụ cận có nhiều chỗ đã được quân đội thu gom một lần, nếu muốn đến vùng phụ cận thu gom vật tư, sợ rằng chỉ là chuyện lãng phí thời gian.”
Hạng Minh đồng ý gật đầu, nói tiếp lời Khương Khải: “Đội trưởng Dương, đội phó chúng tôi nói không sai. Nghe nói căn cứ gần đây mới vừa tuyên bố một quy định mới, đội ngũ người sống sót thành lập nhất định phải nhận một nhiệm vụ mới có thể ở lại bên trong căn cứ. Nếu như không nhận nhiệm vụ, có thể sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ.”
Hai người anh một lời tôi một lời, nói cứ như bọn họ rất tốt. Trong lúc mờ mịt ám chỉ địa vị bọn họ ở trong căn cứ, một bộ dạng chúng tôi đã tự mình tìm tới cửa, dáng vẻ tựa như anh không cố gắng nắm chặt liền không còn cơ hội nữa.
Từ Dương cười như không cười nhìn hai người bọn họ, cười nhạt trong lòng mấy tiếng, nét mặt làm như đang suy nghĩ sâu xa, hồi lâu mới nói: “Cảm tạ hai vị nhắc nhở, ngày mai chúng tôi sẽ đến đại sảnh xem, nếu có nhiệm vụ thích hợp với tiểu đội chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng nhận nhiệm vụ.”
Nói nhiều như vậy, không nghĩ tới đối phương không chỉ không cảm kích, ngược lại như là không có nghe được điểm trọng yếu mà đem đề tài chuyển hướng, sắc mặt Khương Khải và Hạng Minh lúc xanh lúc trắng, đổi tới đổi lui, dường như đã lăn lộn qua một mâm gia vị màu sắc.
Khương Khải đè xuống một cổ lửa giận trong cổ họng đang muốn tuôn trào, không hề chớp mắt mà nhìn Từ Dương chằm chằm, giống như muốn nhìn ra gì đó trên mặt Từ Dương, hé ra khuôn mặt tuấn tú cuồng ngạo lại âm trầm có chút đáng sợ. Qua một lúc lâu, hắn hít một hơi thật sâu, không tiếp tục nhẫn nại nữa nói: “Nếu đội trưởng Từ không muốn, chúng tôi đây cũng không quấy rầy các anh, cảm ơn các anh đã tiếp đãi.”
Tiếng nói vừa dứt, bưng lên tách trà xanh trên bàn, ngửa đầu uống liền một hơi hết. Tuy không khí tràn ngập hương thơm trà xanh tươi mát thoải mái, vốn nên thưởng thức một phen thật tốt, nhưng tâm tình của hắn lại bị phá hư, một tách trà ngon như bò gặm hoa mẫu đơn vậy, trong nháy mắt nuốt hết vào bụng.
Đàm Quỳnh Linh đứng dậy “Tiễn khách”, thoáng dừng ở cửa chốc lát, sau đó đóng kỹ cửa lại. Xoay người lại một cái, đập vào mắt chính là hình ảnh toàn bộ thành viên tiểu đội đều nhìn về Từ Dương, lúc này, trên mặt mọi người đều hiện lên một biểu tình muốn nói lại thôi.
Lặng lẽ đem biểu tình của mỗi người thu vào mắt, Từ Dương hạ mắt, trầm mặc một lát, cậu mới chậm rãi nói: “Khương Khải và Hạng Minh là là học trưởng lớn hơn tôi hai lớp, lúc tôi còn ở trường học, ngẫu nhiên nghe nói danh tiếng Khương Khải không tốt lắm. Biết tổ đội chúng ta không có mấy người, cho nên tôi nghĩ, mọi việc cần cẩn thận một chút mới tốt.”
Mấy người nhìn Từ Dương tựa hồ không muốn nói nhiều lời, lời ra đến miệng liền nuốt trở về bụng. Mỗi người đều có bí mật không muốn nói, lúc Từ Dương bắt đầu nghe được tiếng của hai người, liền cuối đầu rơi vào trong trầm mặt, hay là chân tướng của sự việc không đơn giản như lời mà cậu ta nói.
Nếu cậu không muốn nói, mọi người cũng không thể…bắt buộc cậu phải nói, có lẽ một ngày sau cậu đột nhiên muốn nói không chừng. Ôm ý nghĩ như vậy, mọi người cũng mỉm cười chuyển hướng đề tài.
Khương Khải, mới nghe được tên này thì cậu cho rằng chỉ là trùng tên mà thôi. Nhưng mà, lúc Khương Khải và Hạng Minh cùng xuất hiện, thanh âm quen thuộc vang lên, hết thảy đều không còn là do trùng hợp nữa.
Kiếp trước, Khương Khải và Hạng Minh đang trong một đội ngũ tên là “Liệt Hỏa”. Thời điểm lúc cậu nghe được cái đội ngũ này, Liệt Hỏa đã tương đối nổi danh trong căn cứ. Khi đó Khương Khải cũng không phải đội phó, mà là đội trưởng hệ dị năng hỏa.
Thời gian ở thành phố L, một mình cậu gia nhập binh đoàn Liệt Hỏa, trở thành một gã đội viên dị năng giả bình thường.
Gia nhập Liệt Hỏa chưa được bao lâu, căn cứ L bị quân đoàn trăm vạn tang thi vây quanh. Quần đoàn tang thi dốc toàn lực lượng như ong mật, đông nghịt một mảnh, số lượng nhiều đếm không xuể.
Lúc thiệt hại đa số lượng quân đội và đoàn cá nhân, lãnh đạo căn cứ hạ lệnh rời khỏi căn cứ L, lập tức dời đi một căn cứ an toàn khác.
Nghĩ cũng biết, rốt cuộc số lượng quân đội tang thi đã có bao nhiêu khiến người khác hoảng sợ. Nếu không, thật vất vả mới khiến lãnh đạo phải rời bỏ một mảnh giang sơn đã từng nắm trong tay.
Quá trình di chuyển rất không thuận lợi, mặc kệ nỗ lực chạy trốn đến cỡ nào, quân đoàn tang thi đều giống như một cái bóng bám mãi không rời. Trong một ngày ngắn ngủi, bọn họ bị bóng ma tử vong bao phủ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩa đang chống đỡ hành động của bọn họ, giết tang thi, chạy về phía trước, chạy về phía trước, giết tang thi, cứ lặp đi lặp lại.
Một lần lại một lần Từ Dương tái diễn sự việc giống nhau, trong lúc bất chợt đúng là thấy hơi chút mệt, thân thể mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi. Có lẽ nói, từ lúc bọn người Từ Lâm từng người một biến mất khỏi cậu, từ lâu cậu đã chẳng còn là Từ Dương ban đầu.
Cho dù vậy, cậu vẫn không ngừng cổ vũ chính mình như cũ, mặc kệ gian nan chừng nào, cậu đều phải sống sót. Cậu còn sống, không chỉ vì chính cậu, đồng thời cũng là vì Từ Lâm, Ngô Thiên Hạo, còn có Hạ Duyên Phong. Cậu muốn sống luôn phần của ba người họ, vẫn luôn cố gắng sống.
Nhưng mà, lúc Dương Khải đem chủy thủ sắc bén trong tay đâm vào bụng cậu, hết thảy tất cả đều trở thành ảo ảnh mịt mờ. Mùi máu nồng nặc trong nháy mắt tản ra tứ phía, hấp dẫn vô số tang thi chạy như bay đến chỗ cậu.
Đời trước Từ Dương chết dưới miệng tang thi, mà đầu sỏ tạo nên chính là Dương Khải.
Có thể ngày đó, cuối cùng cậu cũng không chạy thoát số mệnh này, có thể cậu sẽ không quên được một đao ngoan lệ kia của Khương Khải. Cho nên, kiếp này cậu vẫn nhớ kĩ thật sâu những điều mà người này đã từng làm.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.