Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 20: Khiếp sợ
Y Nhân Vi Hoa
23/10/2021
Nhiệm vụ sáng nay, viên đạn rõ ràng đã trúng trái tim của hung thủ, nhưng hắn lại không chết.
Nhưng so với một màn trước mắt cũng không làm cho người ta khiếp sợ.
Hoắc Tường thật sự quá chấn kinh rồi, quá khiếp sợ khiến hắn không biết phản ứng như thế nào.
Mà Cố Cửu vẫn như cũ nhanh chóng thu thập vật tư chung quanh.
Cô căn bản không biết kho hàng này đến tột cùng có diện tích là bao nhiêu, nhưng cô nghĩ nó cũng không phải là ít.
Ở thời điểm kiếp trước, cô tới căn cứ có nghe người ta nhắc đến, hình như là những người đó cũng không có đem toàn bộ vũ khí mang ra ngoài.
Thời gian sau mới phái người đi tới nơi này đem vũ khí mang về.
Tuy không biết là thật hay giả, nhưng không có lửa làm sao có khói, có thể thấy vũ khí nơi này không hề ít.
Cố Cửu tốc độ nhanh hơn thu thập hết tất cả vật tư, cô không thể làm cho người khác phát hiện điều gì bất thường.
Mà lúc này Hoắc Tường cũng phục hồi lại tin thần, hắn sắc mặt thập phần khó coi đi tới bên người Cố Cửu.
"Cố Cửu, cậu đến tột cùng là đang làm cái gì, cậu có biết những thứ này là cái gì không?".
Cố Cửu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, khuôn mặt mang theo bất đắc dĩ.
Cô giơ tay hướng cách đó không xa vung tay lên, thu vũ khí bên đó vào không gian.
Lúc sau cô mới quay lại đối mặt với Hoắc Tường, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: "Hoắc Tường, cậu có vấn đề gì, chờ chúng ta ra ngoài rồi nói sau, bằng không chậm trễ ở chỗ này, chờ người khác tới chúng ta đều dính phiền toái".
Cố Cửu nói xong thì vòng qua người Hoắc Tường, trực tiếp đi ra ngoài.
Hoắc Tường nghe được ngữ khí nghiêm khắc kia, bị hù dọa một trận.
Hắn biết những món vũ khí đó đại biểu cho cái gì, mấy thứ này chỉ cần bại lộ, sẻ gây ra kinh động tới mọi người.
Ngay cả chủ của những món vũ khí này cũng sẻ biết đến.
Đến lúc phát hiện những vũ khí này biến mất không thấy, hắn cùng Cố Cửu phiền toái sẽ không tránh khỏi.
Kế tiếp Hoắc Tường cũng không có quấy rầy Cố Cửu, sắt mặt cũng không có hòa hoãn lại.
Chẳng qua ở đây không đủ ánh sáng nên căn bản không ai chú ý đến.
Hắn không rõ cô gái trước mắt có phải là Cố Cửu mà hắn quen biết hay không.
Còn có người không thể tưởng tượng trước mắt, cùng với hành động không khoa học kia.
Vì cái gì cô ấy vung tay lên, những món vũ khí đó liền biến mất.
Những món vũ khí đó rốt cuộc là đã đi đâu.
Lúc này không phải ma thuật, cũng không phải ảo thuật, hắn đến tột cùng không biết số lượng lớn vũ khí đó rốt cuộc đi nơi nào.
Hắn thân lao động vì nhân dân, lúc nào nội tâm lại rối rắm.
Hắn không biết có nên hay không đem cô gái trước mắt bắt lại.
Không biết đến tột cùng những chuyện sảy ra này là như thế nào.
Bất quá có một viêc hắn cực kỳ chắc chắn, đó chính là từ lúc bắt đầu Cố Cửu tìm đến hắn vì lợi dụng hắn.
Đáng tiếc những việc này là do hắn tự nguyện, chính hắn đưa tới cửa cho Cố Cửu lợi dụng, nên có thể trách ai đây.
Cố Cửu đem tất cả đồ vật thu thập xong đã là nữa giờ sau.
Cố Cửu cùng Hoắc Tường một trước một sau rời khỏi nhà kho bí mật.
May mắn không gian của cô diện tích rất lớn, bằng không nhiều vũ khí như vậy muốn chở đi thật đúng là một việc phiền toái.
Cô ở đây nữa giờ, vung tay lên xuống cánh tay đều muốn đau nức.
Hai người rời khỏi kho hàng, đem cái gương lúc nãy khôi phục lại vị trí ban đầu, liền rời khỏi quán bar.
Cố Cửu cuối cùng vẫn là đi theo Hoắc Tường tới quán cà phê lúc trước hắn nói.
Lăn lộn cả đêm, Cố Cửu mệt mỏi đến bụng cũng đói.
Gọi một ít đồ ăn cùng đồ uống, Cố Cửu ngồi chờ phục vụ bưng đồ ăn lên.
Hoắc Tường chỉ gọi một ly cà phê.
Lúc này hai ngồi ngồi đối mặt, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cố Cửu nhìn sắc mặt Hoắc Tường không được tốt lắm, cô cười, "Ha ha ha.."
Hoắc Tường ngẩn đầu nhìn cô gái trước mặt, lúc này cô mới đúng là người trước kia hắn quen biết.
Nhưng so với một màn trước mắt cũng không làm cho người ta khiếp sợ.
Hoắc Tường thật sự quá chấn kinh rồi, quá khiếp sợ khiến hắn không biết phản ứng như thế nào.
Mà Cố Cửu vẫn như cũ nhanh chóng thu thập vật tư chung quanh.
Cô căn bản không biết kho hàng này đến tột cùng có diện tích là bao nhiêu, nhưng cô nghĩ nó cũng không phải là ít.
Ở thời điểm kiếp trước, cô tới căn cứ có nghe người ta nhắc đến, hình như là những người đó cũng không có đem toàn bộ vũ khí mang ra ngoài.
Thời gian sau mới phái người đi tới nơi này đem vũ khí mang về.
Tuy không biết là thật hay giả, nhưng không có lửa làm sao có khói, có thể thấy vũ khí nơi này không hề ít.
Cố Cửu tốc độ nhanh hơn thu thập hết tất cả vật tư, cô không thể làm cho người khác phát hiện điều gì bất thường.
Mà lúc này Hoắc Tường cũng phục hồi lại tin thần, hắn sắc mặt thập phần khó coi đi tới bên người Cố Cửu.
"Cố Cửu, cậu đến tột cùng là đang làm cái gì, cậu có biết những thứ này là cái gì không?".
Cố Cửu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, khuôn mặt mang theo bất đắc dĩ.
Cô giơ tay hướng cách đó không xa vung tay lên, thu vũ khí bên đó vào không gian.
Lúc sau cô mới quay lại đối mặt với Hoắc Tường, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: "Hoắc Tường, cậu có vấn đề gì, chờ chúng ta ra ngoài rồi nói sau, bằng không chậm trễ ở chỗ này, chờ người khác tới chúng ta đều dính phiền toái".
Cố Cửu nói xong thì vòng qua người Hoắc Tường, trực tiếp đi ra ngoài.
Hoắc Tường nghe được ngữ khí nghiêm khắc kia, bị hù dọa một trận.
Hắn biết những món vũ khí đó đại biểu cho cái gì, mấy thứ này chỉ cần bại lộ, sẻ gây ra kinh động tới mọi người.
Ngay cả chủ của những món vũ khí này cũng sẻ biết đến.
Đến lúc phát hiện những vũ khí này biến mất không thấy, hắn cùng Cố Cửu phiền toái sẽ không tránh khỏi.
Kế tiếp Hoắc Tường cũng không có quấy rầy Cố Cửu, sắt mặt cũng không có hòa hoãn lại.
Chẳng qua ở đây không đủ ánh sáng nên căn bản không ai chú ý đến.
Hắn không rõ cô gái trước mắt có phải là Cố Cửu mà hắn quen biết hay không.
Còn có người không thể tưởng tượng trước mắt, cùng với hành động không khoa học kia.
Vì cái gì cô ấy vung tay lên, những món vũ khí đó liền biến mất.
Những món vũ khí đó rốt cuộc là đã đi đâu.
Lúc này không phải ma thuật, cũng không phải ảo thuật, hắn đến tột cùng không biết số lượng lớn vũ khí đó rốt cuộc đi nơi nào.
Hắn thân lao động vì nhân dân, lúc nào nội tâm lại rối rắm.
Hắn không biết có nên hay không đem cô gái trước mắt bắt lại.
Không biết đến tột cùng những chuyện sảy ra này là như thế nào.
Bất quá có một viêc hắn cực kỳ chắc chắn, đó chính là từ lúc bắt đầu Cố Cửu tìm đến hắn vì lợi dụng hắn.
Đáng tiếc những việc này là do hắn tự nguyện, chính hắn đưa tới cửa cho Cố Cửu lợi dụng, nên có thể trách ai đây.
Cố Cửu đem tất cả đồ vật thu thập xong đã là nữa giờ sau.
Cố Cửu cùng Hoắc Tường một trước một sau rời khỏi nhà kho bí mật.
May mắn không gian của cô diện tích rất lớn, bằng không nhiều vũ khí như vậy muốn chở đi thật đúng là một việc phiền toái.
Cô ở đây nữa giờ, vung tay lên xuống cánh tay đều muốn đau nức.
Hai người rời khỏi kho hàng, đem cái gương lúc nãy khôi phục lại vị trí ban đầu, liền rời khỏi quán bar.
Cố Cửu cuối cùng vẫn là đi theo Hoắc Tường tới quán cà phê lúc trước hắn nói.
Lăn lộn cả đêm, Cố Cửu mệt mỏi đến bụng cũng đói.
Gọi một ít đồ ăn cùng đồ uống, Cố Cửu ngồi chờ phục vụ bưng đồ ăn lên.
Hoắc Tường chỉ gọi một ly cà phê.
Lúc này hai ngồi ngồi đối mặt, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cố Cửu nhìn sắc mặt Hoắc Tường không được tốt lắm, cô cười, "Ha ha ha.."
Hoắc Tường ngẩn đầu nhìn cô gái trước mặt, lúc này cô mới đúng là người trước kia hắn quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.