Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 1:
Thỏ Lười
30/04/2024
Trong căn phòng tăm tối không ánh sáng, vách tường thô ráp, căn phòng chỉ có mỗi chiếc giường, cùng chiếc kệ giường làm bằng sắt, nằm giường là thiếu nữ đang ngủ say, ở dưới chân trái của cô là xiềng xích trói vào chân giường.
Thiếu nữ với làn da trắng bệch do lâu ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời, cả cơ thể chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây mỏng tang, có thể nhìn thấy rõ đường nét lồi lõm của cơ thể.
Cơ thể cô chằng chịt những dấu hôn, vết xanh tím do bàn tay niết chặt, thậm chí dọc theo đùi là vệt trắng đục đã khô còn đọng lại.
Thiếu nữ đang bị ác mộng bủa vây, thân hình đang cuộn trò lại, bờ vai run rẩy, bàn tay nắm chặt gần như hằn sâu móng tay vào da thịt.
"A!!"
Trong căn phòng vang vọng tiếng hét của cô gái, trong đôi mắt cô là sự tuyệt vọng như vừa trải qua thời khắc sinh tử. Kèm theo đó là đau đớn cùng nỗi hận chưa kịp rút khỏi giấc mộng.
Thời Mộng thở dốc, đôi mắt vẫn chưa lấy lại tiêu cực, từng gịot mồ hôi chảy xuống men theo ngực, rơi mất dạng sau rãnh ngực sâu hun hút, đôi tay run run đặt lên trên trái tim đang đau nhói của mình.
Thời Mộng quay đầu nhìn xung quanh căn phòng, đôi môi mím chặt lại, bàn tay nắm gắt gao tấm nệm dưới thân.
Nội tâm Thời Mộng mừng rỡ khi thấy trước căn phòng quen thuộc trước mặt, rõ một giây trước cô đang ôm lấy thi thể của Hoắc Hành, thi thể vẫn còn độ ấm cùng dòng máu chảy ra ướt đẫm bàn tay cô.
Quá tuyệt vọng, cô đã tự bạo giết hết kẻ thù.
Không ngờ rằng cô không chết mà còn quay lại.
Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, cô biết cô đã trở về 1 năm tận thế.
Lũ lụt, hạn hán cực nóng, đại hàn cực lạnh, mưa axit cuối động đất xê dịch một nửa mảng địa chất.
Ông trời kéo con người vào địa ngục, nhưng cũng ban phước cho con người dị năng để sống sót.
Thời Mộng giơ một tay lên trước mặt, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận cỗ lực lượng dồi dào trong cơ thể, Thời Mộng mở mắt ra nhìn trên bàn tay đã đọng một quả cầu băng cơ nắm tay.
Thời Mộng mừng rỡ như nhảy cờ trong lòng, còn một thứ nữa cô muốn thử.
"Thu vào"
Quả cầu băng biến mất ngay tức khắc, cô kích động đến phát khóc, đôi mắt long lanh ánh nước đầy nét cười.
Có thứ này cô có thể sống sót khi tận thế đến rồi.
Thiếu nữ với làn da trắng bệch do lâu ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời, cả cơ thể chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây mỏng tang, có thể nhìn thấy rõ đường nét lồi lõm của cơ thể.
Cơ thể cô chằng chịt những dấu hôn, vết xanh tím do bàn tay niết chặt, thậm chí dọc theo đùi là vệt trắng đục đã khô còn đọng lại.
Thiếu nữ đang bị ác mộng bủa vây, thân hình đang cuộn trò lại, bờ vai run rẩy, bàn tay nắm chặt gần như hằn sâu móng tay vào da thịt.
"A!!"
Trong căn phòng vang vọng tiếng hét của cô gái, trong đôi mắt cô là sự tuyệt vọng như vừa trải qua thời khắc sinh tử. Kèm theo đó là đau đớn cùng nỗi hận chưa kịp rút khỏi giấc mộng.
Thời Mộng thở dốc, đôi mắt vẫn chưa lấy lại tiêu cực, từng gịot mồ hôi chảy xuống men theo ngực, rơi mất dạng sau rãnh ngực sâu hun hút, đôi tay run run đặt lên trên trái tim đang đau nhói của mình.
Thời Mộng quay đầu nhìn xung quanh căn phòng, đôi môi mím chặt lại, bàn tay nắm gắt gao tấm nệm dưới thân.
Nội tâm Thời Mộng mừng rỡ khi thấy trước căn phòng quen thuộc trước mặt, rõ một giây trước cô đang ôm lấy thi thể của Hoắc Hành, thi thể vẫn còn độ ấm cùng dòng máu chảy ra ướt đẫm bàn tay cô.
Quá tuyệt vọng, cô đã tự bạo giết hết kẻ thù.
Không ngờ rằng cô không chết mà còn quay lại.
Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, cô biết cô đã trở về 1 năm tận thế.
Lũ lụt, hạn hán cực nóng, đại hàn cực lạnh, mưa axit cuối động đất xê dịch một nửa mảng địa chất.
Ông trời kéo con người vào địa ngục, nhưng cũng ban phước cho con người dị năng để sống sót.
Thời Mộng giơ một tay lên trước mặt, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận cỗ lực lượng dồi dào trong cơ thể, Thời Mộng mở mắt ra nhìn trên bàn tay đã đọng một quả cầu băng cơ nắm tay.
Thời Mộng mừng rỡ như nhảy cờ trong lòng, còn một thứ nữa cô muốn thử.
"Thu vào"
Quả cầu băng biến mất ngay tức khắc, cô kích động đến phát khóc, đôi mắt long lanh ánh nước đầy nét cười.
Có thứ này cô có thể sống sót khi tận thế đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.