Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn
Chương 110: Rời đi
Phong Trục Nguyệt
31/05/2021
Editor • Xue Ding
Cố Ngọc rất khó chịu, cảm giác hít thở không thông từng đợt từng đợt đánh úp, cô sắp không thấy rõ được người trước mắt.
Rõ ràng biết Trịnh Gia bởi vì bị dị năng tinh thần dũng mãnh tiến vào mà mất đi lý trí, đó không phải là hắn.
Trịnh Gia nguyên bản vẫn luôn ôn nhu tận cõi lòng mà nhìn cô, Trịnh Gia ấy sẽ trong lúc cô lơ đãng trêu đùa mặt sẽ đỏ bừng, Trịnh Gia ấy sẽ làm rất nhiều đồ ăn mỹ vị, Trịnh Gia ấy luôn đem cô phủng trong lòng bàn tay mà sủng……
Rõ ràng biết hắn trước mắt không thể khống chế, không thể trách hắn, nhưng sao trái tim cô lại cảm thấy đau đớn, khổ sở như vậy chứ?
Dị năng tinh thần của Khâu Hoa Kiệt thật sự cường đại như vậy sao, đủ để khiến Trịnh Gia quên mất hắn đã yêu cô sâu đậm như thế nào sao……?
Một giọt nước mắt từ trên khuôn mặt Cố Ngọc chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay Trịnh Gia. Hắn như bị phỏng, cả người đột nhiên run lên, trong đầu đồng thời hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Thân ảnh nữ tử lãnh ngạo như vậy, lại cường đại đến mức hắn chỉ có thể nhìn lên.
Hắn yêu cô, không hề giữ lại, đem hết thay con tim cùng lý trí để yêu cô.
Hắn còn nhớ rõ đêm hôm đó cô ở trong lòng ngực hắn, thân thể mềm mại chậm rãi đong đưa theo hắn, loại hạnh phúc vô hạn này khiến hắn kích động muốn rơi lệ.
Hắn sao lại có thể quên mất cô, thậm chí làm ra chuyện thương tổn đến cô?
Trịnh Gia nhẹ buông tay, Cố Ngọc mềm mại ngã xuống trên mặt đất, nhưng cần cổ tinh tế trắng nõn lại để lại vệt đỏ thật sâu.
Trịnh Gia cảm thấy đặc biệt chói mắt, trong lòng khó chịu cùng thống khổ như nước biển xô đập đến, khiến cả người hắn cơ hồ muốn hỏng mất.
Ngân quang trong mắt Trịnh Gia còn đang không ngừng lập loè, hắn nhìn thoáng qua Cố Ngọc, tựa hồ muốn duỗi tay đi đỡ cô. Nhưng vào thời điểm hắn muốn đụng tới cô lại cả kinh lùi lại phía sau, hắn thương tổn cô như vậy, còn có mặt mũi gì đi chạm vào cô.
“A!!!” Một tiếng thét dài chấn động phát ra, dị năng Trịnh Gia rốt cuộc vẫn luôn lặp đi lặp lại cảm xúc rối rắm bạo phát ra. Không trung cuốn lên một trận gió lốc, người chung quanh đều bị gió thổi đến hoa cả mắt, căn bản không thấy rõ tình huống trước mắt.
Cố Ngọc ngã trên mặt đất, cô vô lực giơ tay muốn chạm vào Trịnh Gia, lại phát hiện cô không nhìn thấy rõ hắn.
Cô muốn nói cho hắn biết, cô không hề trách hắn, hình thái bây giờ không phải là hắn, cô đều hiểu rõ.
Ánh mắt Cố Ngọc cuối cùng cũng chạm vào mắt Trịnh Gia, một đôi mắt của hắn đã đỏ đậm, trên khuôn mặt đều là nước mắt, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập luyến tiếc cùng rối rắm, cuối cùng cắn chặt răng xoay người rời đi, trong gió truyền đến lời nói nỉ non khi hắn rời đi: “Thực xin lỗi……”
*(Ai nha, thực đau phổi mà (*꒦ິ꒳꒦ີ)
……
Thời điểm Cố Ngọc tỉnh lại lần nữa là ở trong phòng của dãy nhà đỏ, là giường đệm lông mềm mại mà cô đã từng ngủ qua.
Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu, tựa hồ đã vài ngày còn chưa có dọn dẹp, trong góc có một tầng mạng nhện nhợt nhạt.
Cố Ngọc cứ như vậy nhìn trần nhà, suy nghĩ trong đầu trống rỗng.
Lúc Cố Cẩn ngủ gật bừng tỉnh lại, vừa thấy Cố Ngọc mở mắt tức khắc lòng tràn đầy vui mừng, “Tỷ, chị tỉnh rồi?”
Phải biết rằng Cố Ngọc một lần hôn mê liền mất năm ngày năm đêm, đều đem bọn họ làm cho sợ hãi. Không thể rời đi cũng không biết đi đâu, chỉ có thể đi theo Ngô Hữu Dân trở về Ngô gia, một lần nữa ở lại trong dãy nhà đỏ.
Khuôn mặt Cố Ngọc cứng đờ như gỗ, chỉ có ánh mắt hơi hơi di động, dừng ở trên mặt Cố Cẩn, đây là em trai ngốc của cô, không sai.
“Tỷ, chị đã hôn mê mất vài ngày, thật là làm em sợ muốn chết.” Cố Cẩn vỗ vỗ ngực, lại tiếp tục lải nhải, “Nếu không phải Ngô thượng tá thỉnh bác sĩ tới khám qua cho chị, nói chị chỉ bị hôn mê, thân thể không có gì trở ngại, thì em nhất định sẽ đi tìm tên Trịnh Gia kia tính sổ……”
Cố Cẩn tự biết nói sai không nên nhắc tới tên người này, vội vàng im miệng, lại thật cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái.
Thật tốt, biểu tình không có gì biến hóa, có lẽ là không nghe được?
Lại nói gương mặt chị hắn hiện giờ chính là băng sơn vạn năm. Từ sau ngày đến J đại đón hắn đã không gặp qua chị hắn tươi cười, nhưng thật sự phải nói khi cùng Trịnh Gia ở bên nhau, biểu tình chị hắn sẽ thoáng nhu hòa đi một ít……
Đáng chết, như thế nào lại nghĩ tới Trịnh Gia?
Cố Cẩn hung hăng vỗ vỗ đầu mình, từ sau khi người kia làm ra chuyện tình phát rồ kia, Cố Cẩn liền cảm thấy bọn họ không thể làm anh em nữa, dám làm chị hắn bị thương. Mặc kệ là từ nguyên nhân gì đều không thể tha thứ, vô luận là thân thể hay là tinh thần đều đã bị thương, tất cả đều không thể đền bù.
“Đừng vỗ nữa, cậu còn chưa đủ ngốc sao.” Phương Tử Di đứng ở cửa ghét bỏ nói một câu, lúc này mới chậm rãi bước vào phòng, “Cố tỷ, chị thấy tốt hơn chưa?”
Thân thể Cố Ngọc hẳn là không có vấn đề gì, hiện giờ chờ cô phục hồi tâm lý như cũ là xem như ổn thỏa rồi.
Trịnh Gia cứ như vậy rời đi, lưu lại chỗ này một đống cục diện rối rắm thật lớn, Phương Tử Di cũng cảm thấy thật đau đầu.
Biết rõ hết thảy cũng không nên đổ hết lên đầu Trịnh Gia, đều là ngoài ý muốn.
Cố Ngọc cũng không trả lời, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cô muốn tập trung suy nghĩ chút chuyện, lại phát hiện làm cách nào cũng nghĩ không ra.
“Cố tỷ, mấy ngày này cũng không ăn cái gì, khẳng định là đói bụng, cậu theo tôi ra ngoài nấu cháo cho chị ấy đi.” Phương Tử Di rất có mắt nhìn, lôi kéo Cố Cẩn đi ra khỏi cửa.
Cố Ngọc tỉnh, có lẽ cô còn muốn bản thân bình tĩnh lại một chút, cũng cẩn thận suy nghĩ một chút.
“Ngô gia không phải có người làm nấu cháo sao……” Cố Cẩn ồn ào lên, hắn còn muốn ở bên cạnh Cố Ngọc trong chốc lát, Phương Tử Di lại liên tục đưa mắt ra hiệu cho hắn, nhưng đứa ngốc này thần kinh thô không hiểu được, sau đó là bị Phương Tử Di đánh một quyền mới thành thành thật thật để cô kéo đi.
Trong phòng tức khắc an tĩnh xuống, tiếng châm rơi cũng có thể nghe được.
Đói sao?
Cố Ngọc không có cảm giác, thân thể dị năng giả có đôi khi chỉ cần lượng đồ ăn cực nhỏ là có thể thỏa mãn cơn đói. Thậm chí vào thời điểm đồ ăn thiếu thốn, bọn họ có thể dùng tinh hạch bổ sung năng lượng, chỉ cần năng lượng không hết sạch thì bọn họ sẽ không chết. Thậm chí nếu không phải vết thương trí mạng đều có thể chậm rãi khép lại.
Nhưng đứt tay cụt chân thì không có khả năng mọc ra. Rốt cuộc dị năng cũng không phải tiên lực.
Lúc ấy cổ rất đau, hẳn đã để lại vết bầm rất sâu đi?
Cố Ngọc chậm rãi giơ tay chạm lên cổ mình, hiện tại chỉ sợ vết ứ thanh đã chậm rãi biến mất.
Trịnh Gia đi rồi sao?
Chỉ sợ là sự thật.
Cô không quên được ánh mắt khi hắn rời đi có áy náy, thương tâm, khổ sở thậm chí tuyệt vọng……
Hắn là đang trách bản thân đã sai khi ra tay làm cô bị thương, loại hối hận đó có phải sẽ lan tràn thành đại dương hay không? Lại đem chính hắn cắn nuốt thậm chí bao phủ vào trong đó?
Cố Ngọc chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lướt qua khóe mắt, thấm vào gối đầu.
Cô không trách hắn, thật sự không trách hắn, bởi vì đó không phải là hình thái nguyên bản của hắn.
Trịnh Gia rời khỏi cô, sẽ còn trở lại sao?
Cố Ngọc không biết, đến tận bây giờ chỉ vừa nghĩ đến thì cảm giác đau đớn lại tràn ra không có cách nào biến mất. Cô tổng cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta đào đi mất một khối, cảm giác vô cùng trống rỗng.
Cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, cái gì cũng không muốn làm.
Cứ như vậy nằm đó, thời gian rất nhanh sẽ hóa thành quá khứ. Có lẽ sẽ có một ngày cô quên được hắn……
Không, sẽ không!
Người này đã khắc sâu vào trong lòng cô như vậy.
Trải qua đủ loại trắc trở ở mạt thế, trừ bỏ thân nhân, Cố Ngọc chưa từng đem ai đặt vào trong tim. Trịnh Gia là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng.
Tim cô cũng chỉ nhỏ như vậy, không dung được nhiều người.
Trịnh Gia, anh... cái người này thật nhu nhược mà!
Cố Ngọc cắn cắn môi, gắt gao nắm chặt đệm chăn dưới thân.
Không phải đã hứa hẹn không rời không bỏ sao, tại sao tới thời khắc mấu chốt nhất, anh lại cứ như vậy xoay người rời đi?
Cố Ngọc rất khó chịu, cảm giác hít thở không thông từng đợt từng đợt đánh úp, cô sắp không thấy rõ được người trước mắt.
Rõ ràng biết Trịnh Gia bởi vì bị dị năng tinh thần dũng mãnh tiến vào mà mất đi lý trí, đó không phải là hắn.
Trịnh Gia nguyên bản vẫn luôn ôn nhu tận cõi lòng mà nhìn cô, Trịnh Gia ấy sẽ trong lúc cô lơ đãng trêu đùa mặt sẽ đỏ bừng, Trịnh Gia ấy sẽ làm rất nhiều đồ ăn mỹ vị, Trịnh Gia ấy luôn đem cô phủng trong lòng bàn tay mà sủng……
Rõ ràng biết hắn trước mắt không thể khống chế, không thể trách hắn, nhưng sao trái tim cô lại cảm thấy đau đớn, khổ sở như vậy chứ?
Dị năng tinh thần của Khâu Hoa Kiệt thật sự cường đại như vậy sao, đủ để khiến Trịnh Gia quên mất hắn đã yêu cô sâu đậm như thế nào sao……?
Một giọt nước mắt từ trên khuôn mặt Cố Ngọc chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay Trịnh Gia. Hắn như bị phỏng, cả người đột nhiên run lên, trong đầu đồng thời hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Thân ảnh nữ tử lãnh ngạo như vậy, lại cường đại đến mức hắn chỉ có thể nhìn lên.
Hắn yêu cô, không hề giữ lại, đem hết thay con tim cùng lý trí để yêu cô.
Hắn còn nhớ rõ đêm hôm đó cô ở trong lòng ngực hắn, thân thể mềm mại chậm rãi đong đưa theo hắn, loại hạnh phúc vô hạn này khiến hắn kích động muốn rơi lệ.
Hắn sao lại có thể quên mất cô, thậm chí làm ra chuyện thương tổn đến cô?
Trịnh Gia nhẹ buông tay, Cố Ngọc mềm mại ngã xuống trên mặt đất, nhưng cần cổ tinh tế trắng nõn lại để lại vệt đỏ thật sâu.
Trịnh Gia cảm thấy đặc biệt chói mắt, trong lòng khó chịu cùng thống khổ như nước biển xô đập đến, khiến cả người hắn cơ hồ muốn hỏng mất.
Ngân quang trong mắt Trịnh Gia còn đang không ngừng lập loè, hắn nhìn thoáng qua Cố Ngọc, tựa hồ muốn duỗi tay đi đỡ cô. Nhưng vào thời điểm hắn muốn đụng tới cô lại cả kinh lùi lại phía sau, hắn thương tổn cô như vậy, còn có mặt mũi gì đi chạm vào cô.
“A!!!” Một tiếng thét dài chấn động phát ra, dị năng Trịnh Gia rốt cuộc vẫn luôn lặp đi lặp lại cảm xúc rối rắm bạo phát ra. Không trung cuốn lên một trận gió lốc, người chung quanh đều bị gió thổi đến hoa cả mắt, căn bản không thấy rõ tình huống trước mắt.
Cố Ngọc ngã trên mặt đất, cô vô lực giơ tay muốn chạm vào Trịnh Gia, lại phát hiện cô không nhìn thấy rõ hắn.
Cô muốn nói cho hắn biết, cô không hề trách hắn, hình thái bây giờ không phải là hắn, cô đều hiểu rõ.
Ánh mắt Cố Ngọc cuối cùng cũng chạm vào mắt Trịnh Gia, một đôi mắt của hắn đã đỏ đậm, trên khuôn mặt đều là nước mắt, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập luyến tiếc cùng rối rắm, cuối cùng cắn chặt răng xoay người rời đi, trong gió truyền đến lời nói nỉ non khi hắn rời đi: “Thực xin lỗi……”
*(Ai nha, thực đau phổi mà (*꒦ິ꒳꒦ີ)
……
Thời điểm Cố Ngọc tỉnh lại lần nữa là ở trong phòng của dãy nhà đỏ, là giường đệm lông mềm mại mà cô đã từng ngủ qua.
Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu, tựa hồ đã vài ngày còn chưa có dọn dẹp, trong góc có một tầng mạng nhện nhợt nhạt.
Cố Ngọc cứ như vậy nhìn trần nhà, suy nghĩ trong đầu trống rỗng.
Lúc Cố Cẩn ngủ gật bừng tỉnh lại, vừa thấy Cố Ngọc mở mắt tức khắc lòng tràn đầy vui mừng, “Tỷ, chị tỉnh rồi?”
Phải biết rằng Cố Ngọc một lần hôn mê liền mất năm ngày năm đêm, đều đem bọn họ làm cho sợ hãi. Không thể rời đi cũng không biết đi đâu, chỉ có thể đi theo Ngô Hữu Dân trở về Ngô gia, một lần nữa ở lại trong dãy nhà đỏ.
Khuôn mặt Cố Ngọc cứng đờ như gỗ, chỉ có ánh mắt hơi hơi di động, dừng ở trên mặt Cố Cẩn, đây là em trai ngốc của cô, không sai.
“Tỷ, chị đã hôn mê mất vài ngày, thật là làm em sợ muốn chết.” Cố Cẩn vỗ vỗ ngực, lại tiếp tục lải nhải, “Nếu không phải Ngô thượng tá thỉnh bác sĩ tới khám qua cho chị, nói chị chỉ bị hôn mê, thân thể không có gì trở ngại, thì em nhất định sẽ đi tìm tên Trịnh Gia kia tính sổ……”
Cố Cẩn tự biết nói sai không nên nhắc tới tên người này, vội vàng im miệng, lại thật cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái.
Thật tốt, biểu tình không có gì biến hóa, có lẽ là không nghe được?
Lại nói gương mặt chị hắn hiện giờ chính là băng sơn vạn năm. Từ sau ngày đến J đại đón hắn đã không gặp qua chị hắn tươi cười, nhưng thật sự phải nói khi cùng Trịnh Gia ở bên nhau, biểu tình chị hắn sẽ thoáng nhu hòa đi một ít……
Đáng chết, như thế nào lại nghĩ tới Trịnh Gia?
Cố Cẩn hung hăng vỗ vỗ đầu mình, từ sau khi người kia làm ra chuyện tình phát rồ kia, Cố Cẩn liền cảm thấy bọn họ không thể làm anh em nữa, dám làm chị hắn bị thương. Mặc kệ là từ nguyên nhân gì đều không thể tha thứ, vô luận là thân thể hay là tinh thần đều đã bị thương, tất cả đều không thể đền bù.
“Đừng vỗ nữa, cậu còn chưa đủ ngốc sao.” Phương Tử Di đứng ở cửa ghét bỏ nói một câu, lúc này mới chậm rãi bước vào phòng, “Cố tỷ, chị thấy tốt hơn chưa?”
Thân thể Cố Ngọc hẳn là không có vấn đề gì, hiện giờ chờ cô phục hồi tâm lý như cũ là xem như ổn thỏa rồi.
Trịnh Gia cứ như vậy rời đi, lưu lại chỗ này một đống cục diện rối rắm thật lớn, Phương Tử Di cũng cảm thấy thật đau đầu.
Biết rõ hết thảy cũng không nên đổ hết lên đầu Trịnh Gia, đều là ngoài ý muốn.
Cố Ngọc cũng không trả lời, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cô muốn tập trung suy nghĩ chút chuyện, lại phát hiện làm cách nào cũng nghĩ không ra.
“Cố tỷ, mấy ngày này cũng không ăn cái gì, khẳng định là đói bụng, cậu theo tôi ra ngoài nấu cháo cho chị ấy đi.” Phương Tử Di rất có mắt nhìn, lôi kéo Cố Cẩn đi ra khỏi cửa.
Cố Ngọc tỉnh, có lẽ cô còn muốn bản thân bình tĩnh lại một chút, cũng cẩn thận suy nghĩ một chút.
“Ngô gia không phải có người làm nấu cháo sao……” Cố Cẩn ồn ào lên, hắn còn muốn ở bên cạnh Cố Ngọc trong chốc lát, Phương Tử Di lại liên tục đưa mắt ra hiệu cho hắn, nhưng đứa ngốc này thần kinh thô không hiểu được, sau đó là bị Phương Tử Di đánh một quyền mới thành thành thật thật để cô kéo đi.
Trong phòng tức khắc an tĩnh xuống, tiếng châm rơi cũng có thể nghe được.
Đói sao?
Cố Ngọc không có cảm giác, thân thể dị năng giả có đôi khi chỉ cần lượng đồ ăn cực nhỏ là có thể thỏa mãn cơn đói. Thậm chí vào thời điểm đồ ăn thiếu thốn, bọn họ có thể dùng tinh hạch bổ sung năng lượng, chỉ cần năng lượng không hết sạch thì bọn họ sẽ không chết. Thậm chí nếu không phải vết thương trí mạng đều có thể chậm rãi khép lại.
Nhưng đứt tay cụt chân thì không có khả năng mọc ra. Rốt cuộc dị năng cũng không phải tiên lực.
Lúc ấy cổ rất đau, hẳn đã để lại vết bầm rất sâu đi?
Cố Ngọc chậm rãi giơ tay chạm lên cổ mình, hiện tại chỉ sợ vết ứ thanh đã chậm rãi biến mất.
Trịnh Gia đi rồi sao?
Chỉ sợ là sự thật.
Cô không quên được ánh mắt khi hắn rời đi có áy náy, thương tâm, khổ sở thậm chí tuyệt vọng……
Hắn là đang trách bản thân đã sai khi ra tay làm cô bị thương, loại hối hận đó có phải sẽ lan tràn thành đại dương hay không? Lại đem chính hắn cắn nuốt thậm chí bao phủ vào trong đó?
Cố Ngọc chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lướt qua khóe mắt, thấm vào gối đầu.
Cô không trách hắn, thật sự không trách hắn, bởi vì đó không phải là hình thái nguyên bản của hắn.
Trịnh Gia rời khỏi cô, sẽ còn trở lại sao?
Cố Ngọc không biết, đến tận bây giờ chỉ vừa nghĩ đến thì cảm giác đau đớn lại tràn ra không có cách nào biến mất. Cô tổng cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta đào đi mất một khối, cảm giác vô cùng trống rỗng.
Cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, cái gì cũng không muốn làm.
Cứ như vậy nằm đó, thời gian rất nhanh sẽ hóa thành quá khứ. Có lẽ sẽ có một ngày cô quên được hắn……
Không, sẽ không!
Người này đã khắc sâu vào trong lòng cô như vậy.
Trải qua đủ loại trắc trở ở mạt thế, trừ bỏ thân nhân, Cố Ngọc chưa từng đem ai đặt vào trong tim. Trịnh Gia là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng.
Tim cô cũng chỉ nhỏ như vậy, không dung được nhiều người.
Trịnh Gia, anh... cái người này thật nhu nhược mà!
Cố Ngọc cắn cắn môi, gắt gao nắm chặt đệm chăn dưới thân.
Không phải đã hứa hẹn không rời không bỏ sao, tại sao tới thời khắc mấu chốt nhất, anh lại cứ như vậy xoay người rời đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.