Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 105

Phong Khởi Tuyết Vực

21/02/2019

Thị trấn nhỏ.

Ánh nắng sáng sớm chứa một chút sắc hồng, mặt trời lộ ra từng chút một từ trong tầng mây mỏng manh, ánh mặt trời bao phủ mặt đất hoang vắng không có chút màu xanh, gió mùa lạnh lẽo thổi qua nóc tường thành cũ nát rồi đi xa.

Trên mặt đất, không có một chút sức sống.

Ngước mắt nhìn đi, phần còn lại của chân tay cụt rải rác chung quanh như rác thải, phần lớn máu khô cạn ở trên cát đá, thi thể đầy khắp nơi.

Trong ngôi nhà tàn tạ, khói thuốc súng tràn ngập, dấu vết chiến đấu ở đây rất nặng, tất cả hơn mười người nằm trên đất đều là Dị năng giả xuất sắc nhất trong thị trấn, bây giờ bọn họ đã sớm nhắm hai mắt lại. Chỉ duy nhất có một người còn sống đang hộc máu, tư thế lưng còng không hề có sức lực bị người kéo ra.

"Đây là người cuối cùng rồi." Lạnh lùng vứt người xuống đất như chó chết, ánh mắt đằng sau đôi kính gọng vàng tràn đầy ghét bỏ, hắn vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn lên tường. Anh ngồi ở chóp tường phe phẩy quạt lông đỏ, từ trên cao nhìn xuống, sau đó nhảy xuống, đá đá một đống trên đất: "Đây là người mạnh nhất? Cấp bậc thật miễn cưỡng, chẳng qua dù sao cũng là thị trấn nhỏ, chỉ có những người như thế này, lần sau tìm mạnh hơn chút, ít nhất phải là Dị năng giả cấp cao, như vậy mới có thể giao nhiệm vụ."

"Lần sau sẽ chú ý, bây giờ phải vội lên đường nên không thể vòng vo, cách 500 km bên trái còn có một đội nữa, có cơ hội lại đi." Đôi mắt lạnh lẽo màu đen thoáng hiện lên vẻ ác nghiệt, hắn lại nắm cổ áo người nằm trên đất lên bằng một tay: "Đi thôi, lão đại còn chờ."

Dưới tường thành, không biết từ lúc nào, đằng sau cánh cửa chính bị phá nát lại có một thiếu niên ngồi đó, thiếu niên này khiến cho người ta cảm thấy rất mâu thuẫn, mạnh mẽ cơ trí đáng tin chín chắn, không để mọi chuyện vào mắt, mọi chuyện lại đều ở trong mắt. Trông anh ta là người rất có sức quyến rũ, bình tĩnh hiền hòa, có khí chất lãnh tụ, nhưng khi ngắm giá chữ thập màu đen, đột nhiên khí thế cường thế mà có tính tấn công lại xuất hiện.

"Đến đây." Hắn thản nhiên mở miệng nói.

"Đúng, bên này không có thứ gì hay, nếu quả thật cần chúng ta có thể qua bên kia..." Lãnh Liệt còn chưa nói xong, thiếu niên đã nhấc tay ngăn lại lời nói của hắn: "Không cần, tôi muốn đi gặp cô ta, chuyện khác sau này hãy nói."

"Vâng." Lãnh Liệt lui qua bên cạnh, yên lặng đứng chung một chỗ với Anh, nhìn thiếu niên nắm lấy dị năng giả kia, hấp thụ năng lượng của hắn.

Vài giây sau, thiếu niên vứt Dị năng giả sắc mặt trắng bệch đi: "Đi thôi." Dị năng giả không còn giá trị lợi dụng bị hắn bổ một dao, ba người rời đi giống như lúc đến.

Từng chiếc xe gào thét chạy trên tuyến đường chính, Tần Nguyệt nhìn nhìn mặt trời, ra hiệu các đội viên có thể nghỉ ngơi, đám đồng đội vui mừng chạy đến bãi đất trống trên đường, nhanh nhẹn cởi bọc hành lý trên người xuống, thật ra bị dày vò một lúc lâu nên bọn họ đã sớm không còn cáu kỉnh nữa rồi.

Lấy nồi bát muôi chậu ra, lấy thịt khô đã được thanh lọc ra, thu dọn củi lửa, đốt lửa lên.

Kết quả phân công rõ ràng là hiệu suất vô cùng cao, sau khi Tần Nguyệt kiểm tra hoàn cảnh chung quanh một vòng, thức ăn đã được chuẩn bị tốt, tuy trông không quá tinh xảo, nhưng chủng loại thức ăn vô cùng phong phú, mùi thơm không ngừng bay ra từ trong nồi, nếu bọn họ không ở trong Lĩnh vực của Khúc Linh, cho dù những thức ăn này không hấp dẫn sự tò mò của nhân loại thì cũng sẽ dẫn loài thú săn thức ăn đến.

Bảy người Tần Nguyệt ngồi vây quanh ở bên cạnh nồi lớn, bưng thức ăn của mỗi người trên tay, còn chưa bắt đầu ăn, một chiếc xe cải trang màu đen kít một tiếng ngừng lại bên cạnh bãi đất trống chỗ bọn họ, bảy tám người đàn ông, một người phụ nữ và một bà lão bước xuống xe.

"Tiểu Đông, cậu và A Vượng dẫn theo hai người nữa đi kiếm chút củi lửa về đây, nhớ đừng đi quá xa." Người đàn ông từ đầu xe bước xuống nói với một người mặt sẹo.



"Được rồi, các anh chuẩn bị trước đi, chúng tôi sẽ nhanh trở về." Người kia lên tiếng, gọi tên hai người, bọn họ nhanh chóng bước đi. Mỗi người còn lại ai làm việc nấy, chuẩn bị thức ăn thì chuẩn bị thức ăn, tu sửa vũ khí thì tu sửa vũ khí, người đàn ông dẫn đầu lại đi đến trước mặt bà lão nói mấy câu, biết chỉ có gạo và chút ít thịt khô còn thừa lại, căn dặn vài câu lại đi vào trong xe.

Một người đàn ông cách bọn Tần Nguyệt rất gần đốt một điếu thuốc, nghĩ nghĩ lại dập tắt cất vào lại: "Lần này cũng không có thu hoạch gì, có lẽ lần sau phải đến chỗ xa hơn, không biết vợ ở trong nhà thế nào rồi."

"Thôi đi, năm nay có thể sống đã không tệ, vợ cậu cũng coi như là người tốt, khổ như vậy còn mang thằng nhóc cho cậu ở căn cứ, vợ ông đây đã sớm chạy cùng người." Người đàn ông cầm cây dao lớn phun đờm xuống đất, mở ấm nước luôn mang theo bên mình uống một ngụm.

"Về trước rồi nói sau, bây giờ trong căn cứ cũng rất loạn." Một người đàn ông bên cạnh vừa bận bịu chuyện trong tay vừa lo lắng nói.

"Ý anh là chuyện đó?"

"Lúc trước nói chuyện đó là thật? Tôi vẫn cho là giả, ai bịa ra giỡn chơi..."

Vài người bên ngoài Lĩnh vực nói nói cười cười, bọn họ không nhìn thấy đội Tần Nguyệt cho nên vô cùng thả lỏng nói ra tin tức bên trong.

Tần Nguyệt vừa ăn cơm, nghe Dị năng giả bên cạnh nói chuyện phiếm, trong mắt có đăm chiêu.

Từ những lời bọn họ nói chuyện với nhau có thể biết được một tin tức tương đối có tác dụng, mấy ngày nay tin tức khủng bố từ phương Bắc đã truyền ồn ào huyên náo, rất nhiều người tụ tập đều gặp phải tập kích, giống như mãnh thú hung tàn đi qua, nhân vật hoặc tổ chức thần bí nào đó với tư thế cường hãn hung dã, càn quét huyết tẩy mỗi khu vực an toàn. Hàng loạt Dị năng giả chết oan chết uổng, dường như đều là bị giết hại gần hết trong một đêm, không có nhân chứng nhìn thấy, cũng không có dấu vết người sống sót chạy trốn.

Thế cục căn cứ phía Nam càng ngày càng căng thẳng, dựa trên tần suất và quy luật các điểm tụ tập bị hủy diệt, căn cứ cũng đang ở trong một vị trí rất nguy hiểm.

Mọi người sợ nhất chuyện mà mình không biết, xuất hiện thần bí khó lường, không thể biết trước, không thể thoát đi, không thể chống cự.

"Chỉ nói khoa trương thôi, nào có Dị năng giả mạnh như vậy, quả là rẽ khúc ngoặt." Hồng Cơ cười cười, thờ ơ nói.

"Sao không có, thế giới lớn như vậy, máu chó mức nào cũng đều có thể."

Tuyết Triệt hung hăng trừng Khúc Linh, đừng tưởng bây giờ cậu ăn cơm ở trong Lĩnh vực nên không so đo, cậu sẽ không bỏ qua cho người dám đưa cho cậu một đống xương.

"Tôi cảm thấy có thể, dù sao... không phải." Trông Trì Li như đang

từ từ phân tích đạo lý, trên thực tế tay nhanh chóng gắp nhiều thức ăn trong nồi ra, cũng nhanh chóng nhét vào trong miệng ăn, ngay lúc anh chuẩn bị gắp lần thứ ba, chiếc đũa bất động, cúi đầu nhìn, một đôi đũa khác đang ngăn đôi đũa của anh, từ hướng đôi đũa nhìn lên trên, chủ nhân này cũng đang nhướng mày nhìn anh.

Trì Li cười với Khúc Linh, đang muốn làm bộ không nhìn thấy, còn chưa nói đã nghe thấy một tiếng mắng tức giận vang lên bên tai: "TMD, tôi biết anh sẽ cậy già lên mặt, nói như là đạo lý rõ ràng, kết quả là lén lút ăn."



Cậy già lên mặt?

Nháy mắt, Trì Li âm u nhìn về phía Tuyết Triệt như cá chết, học ngữ văn không tốt thì tôi có thể dạy cậu...

"Anh nhìn tôi làm gì, anh nhìn tôi làm cái gì..." Tuyết Triệt vừa giơ chân, những người khác bắt lấy cơ hội vươn đôi đũa vào trong nồi, một trận cướp đoạt với khí thế sét đánh không kịp bịt tai, đáy nồi sạch sẽ, Tuyết Triệt kịp phản ứng, càng thêm giơ chân.

"Mẹ kiếp, mấy người!"

"Cũng không để lại chút cho tôi, tôi giết mấy người."

Sau một trận cãi nhau gà bay chó sủa, những người bên ngoài Lĩnh vực cũng rời đi, Tần Nguyệt cũng bắt đầu thu dọn đồ, nhưng bọn họ cũng không cùng đường với những người đã đi kia. Những người đó trở về căn cứ phía Nam, mà bọn họ muốn đến thành Kinh Hoa tương đối gần căn cứ phía Nam.

Thành Kinh Hoa là một thành phố rất lớn, thành lớn sẽ có nhiều người, trong mạt thế này cũng không phải là tin tức tốt, nhiều người thường có nghĩa là nhiều tang thi, cũng vì nguyên nhân quá nhiều tang thi, dọn dẹp cũng không dọn dẹp xong, nên thành phố này mới có thể bị vứt bỏ, chỉ lúc đầu còn có dong binh đoàn dị năng đến tìm kiếm thức ăn, sau này ngay cả dong binh đoàn lớn cũng tình nguyện đi đường vòng còn hơn đi qua chỗ này.

Thật ra nói thẳng ra đây là môt chỗ rất tốt, rất nhiều thứ đều có sẵn để nhặt, nếu tầng trên không có lựa chọn tốt hơn thì cũng sẽ không phải không có ai muốn nơi này, mà nếu không nhờ đoàn thể nhỏ không ăn vào thì bây giờ cũng không đến phiên Tần Nguyệt đến nhặt, sớm đã bị người ăn không còn một mảnh rồi.

Cửa thành, Bắc Diễn móc ra tất cả gia tài, tất cả đều là chiến đoàn thực vật mạnh nhất, có loại hình tấn công và phòng ngự, đương nhiên tấn công là chúng nó xúm lại xông vào, loại hình phòng ngự trực tiếp bị ném ở cửa thành, một mặt là vì xây thêm phần phòng ngự phía sau, một mặt ngăn cản tang thi lúc này đi vào.

Trì Li và Huyền Nguyệt phụ trách tạo cạm bẫy, dù sao số lượng tang thi thật sự quá nhiều, một đám giết qua vừa tốn thời gian lại phải cố hết sức. Bàn tay thôn phệ (thôn phệ=cắn nuốt) của Tuyết Triệt, biển lửa của Tần Nguyệt cùng với Lĩnh vực của Khúc Linh đều có thể giết địch trên diện rộng, tinh thần phong bạo của Hồng Cơ cũng không thể khinh thường.

Bọn họ vừa vây giết tang thi, vừa sửa chữa đơn giản thành phố, tuy rất vất vả nhưng cũng biết cảm giác lúc đếm tinh hạch đến mức mỏi tay.

Một tháng trôi qua, tang thi ở thành Kinh Hoa đấu với tiểu đội càng phát rồ hơn chúng nó đã bị săn không còn một mống, mấy tên kêu gào muốn ăn thịt đều biến thành từng miếng tinh hạch lóe sáng, tiểu đội mạnh hơn cả ác ma trải qua cả một tháng chiến đấu, sau này càng quán di bị kích (vô cùng dũng mãnh), trác tuyệt quần luân.

Nhìn những gương mặt trưởng thành không ít, Tần Nguyệt phát ra một nhiệm vụ cuối cùng, cho dù dùng cách gì, lôi kéo đàn em mới xem là lợi hại. Vì thế, mấy tên này lập tức giải tán, để lại một mình đội trưởng cô đơn đối mặt với đại doanh.

Bên lửa trại, ánh lửa toát ra bóng đen thần bí.

Bóng đêm bình tĩnh, bên này chỉ có tiếng củi bị đốt gãy, Tần Nguyệt thúc củi lửa, khiến cho nó đốt càng mạnh.

Đột nhiên, Hổ răng kiếm nằm bên cạnh nhanh nhẹn bò dậy, lỗ tai nó run run, mắt cảnh giác nhìn bóng đêm, Hắc Quả Phụ co thành một cục nháy mắt tỉnh lại, vội vàng leo từ bụng lên đến đầu Hổ răng kiếm. Tần Nguyệt cảnh giác đứng dậy, cao giọng hỏi: "Ai!"

Tiếng cười vui vẻ từ trong bóng đêm truyền đến, một bóng dáng thong thả đi ra từ trong bóng đêm, hình dạng của người đàn ông này, giọng nói của hắn lạnh lẽo dụ dỗ: "Cô rất mạnh, gia nhập chúng tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook